Chương 13: Cọ hoa

Cố Ngôn vừa mới nói xong câu đó, cậu chỉ cảm thấy dươиɠ ѵậŧ trong tay lại trướng to thêm, gân xanh màu tím đen trên dươиɠ ѵậŧ gồ lên, cọ vào tay cậu, nhảy lên không ngừng. Hocmone nồng nặc quanh chóp mũi, Cố Ngôn chỉ ngửi một chút, bên dưới đã không nhịn được, bắt đầu chảy nước rồi.

Cậu thật sự rất muốn, hoa huyệt đỏ tươi được giấu bên dưới co rút liên tục, chờ đợi dươиɠ ѵậŧ xấu xí kia làm mình sung sướиɠ. Chỉ là bình thường không cần Cố Ngôn khıêυ khí©h, Phó Minh Ngọc đã đè cậu xuống điên cuồng chơi đùa, thậm chí còn không cho cậu xuống giường, nhưng không biết sao hôm nay lại không chịu chạm vào Cố Ngôn.

Cố Ngôn cởϊ áσ thun ra, bên dưới không mặc gì, dâʍ ɖị©ɧ không có đồ ngăn chặn, chảy tràn xuống dưới thảm. Cố Ngôn cắn môi hừ nhẹ, không nhịn được kẹp chân lại, từ trên xuống dưới đều không được thoải mái, cậu khó chịu tới mức sắp khóc lên, nhưng Phó Minh Ngọc lại xụ mặt, không nói câu nào.

“Anh trai, em muốn ăn…”

Cậu thè lưỡi ra cho Phó Minh Ngọc nhìn, còn vụиɠ ŧяộʍ vuốt ve cây gậy của hắn, rên hừ hừ như con mèo nhỏ.

“Anh trai…”

Đầu lưỡi của cậu cũng đầy đặn như hoa huyệt, cực kỳ hồng hào, như đang dụ dỗ người khác đến liếʍ cậu, chơi cậu. vẻ mặt Phó Minh Ngọc vô cảm, kẹp lưỡi cậu chơi đùa, dươиɠ ѵậŧ phản bội chủ nhân, thể hiện sự sung sướиɠ ra ngoài.

“Ưm… Anh… A…”

Nước miếng dọc theo khóe miệng chảy xuống dưới, Cố Ngôn khó chịu, muốn thu hồi đầu lưỡi, cũng cuốn cả ngón tay của Phó Minh Ngọc về. hai ngón tay thon dài đi vào trong, làm càn bừa bãi, chọc cho Cố Ngôn mềm cả lưỡi, hắn bắt chước tư thế làʍ t̠ìиɦ, ra vào không ngừng. Cố Ngôn muốn nói chuyện nhưng không lên lời, đành phải vươn tay ra túm lấy Phó Minh Ngọc.

“Hôm nay tâm trạng của Hoa nhi không tốt.” Phó Minh Ngọc đột nhiên lạnh giọng nói.

Động tác giãy dụa của Cố Ngôn đột nhiên dừng lại, sau đó khẽ lắc đầu.

“Bị bắt nạt thì phải nói với anh, anh sẽ giúp em.”

Phó Minh Ngọc rút tay ra, đầu ngón tay dính nhớp nhéo vào cằm Cố Ngôn, nâng đầu cậu lên, vuốt ve bờ môi cậu, dịu dàng nhìn Cố Ngôn.

“Anh không muốn em không vui, nếu Hoa nhi không muốn nói cũng được.”

“Nhưng nếu em bị người ta bắt nạt, sau này nếu anh phát hiện, thì em cũng sẽ bị đánh, có hiểu không.”

Cố Ngôn ngơ ngác chớp mắt, động tác chậm chạp khẽ à một tiếng, một lúc lâu mới mở miệng, trong giọng nói còn mang theo sự đắc ý. “Em rất lợi hại, họ không bắt nạt em được, hơn nữa em còn về nữa nè.”

Phó Minh Ngọc không nói gì, Cố Ngôn mím môi, sợ hắn giận, cẩn thận nhìn Phó Minh Ngọc, “Anh trai, em… Có lẽ em không tốt như anh nghĩ, anh đừng ghét em.”

“Thích.”

Phó Minh Ngọc nhanh chóng đáp, hắn cúi người bế Cố Ngôn đang uất ức lên, để cả người cậu treo trên người mình, “Anh trai biết Hoa nhi lợi hại, nhưng bị oan ức thì phải nói với anh trai.”

Cố Ngôn ừ một tiếng, ôm chặt cổ hắn, Phó Minh Ngọc than nhẹ một tiếng, môi dán vào môi cậu, “Nghĩ cái gì đấy, tại sao không thích em được.”

.

Phó Minh Ngọc đè cậu vào tường, hai tay bẻ mông Cố Ngôn ra, rên một tiếng, nhét dươиɠ ѵậŧ cương cứng vào kẽ mông cậu.

“Dáng vẻ muốn khác hồi nãy, giống như cậu bé đáng thương đang nhìn anh, làm sao khiến anh chơi em được, rõ ràng là muốn yêu em, dỗ em.”

“A!” Lông của hắn vô tình đυ.ng vào môi hoa sưng to của Cố Ngôn, Cố Ngôn vừa được dỗ, bây giờ không chịu nổi chút đau nào, lập tức kêu thảm, đẩy vai Phó Minh Ngọc ra, “Đau.”

“Đau còn câu dẫn anh.” Phó Minh Ngọc đánh vào mông cậu một cái, “Chu mông lên.”

Cố Ngôn bị hắn đánh đến run lên, miệng hoa huyệt đang cọ vào dươиɠ ѵậŧ hắn đột nhiên co rút lại, Phó Minh Ngọc đã nghẹn quá lâu, đang an ủi thì bị cậu phá hỏng, bây giờ đột nhiên bị kẹp chặt, dươиɠ ѵậŧ kia khiến hắn hít sâu một hơi.

“Dâʍ đãиɠ, mông nhỏ còn lợi hại hơn hoa huyệt.”

“Anh đã vào đâu!” Cố Ngôn bóp tay hắn, phản bác, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua cái mông bị đánh cho sưng đỏ, cắn môi nhìn sang, mắt trừng lên, “Em, em không, chu thế nào…”

Cố Ngôn ậng nước mắt nhìn hắn, được người chiều chuộng nên càng yếu ớt, không chịu được chút thiệt thòi nào, trong lúc vô tình Cố Ngôn phát hiện ra, lúc mình ở trước mặt Phó Minh Ngọc, luôn có đặc quyền lớn nhất.

Qua một thời gian dài, Cố Ngôn mới được nếm trải cảm giác được ai đó đặt trong lòng, nên cậu càng không sợ hãi, lôi Phó Minh Ngọc làm nũng. Thậm chí Cố Ngôn còn có ảo giác, nếu Phó Minh Ngọc ở đây, cậu có thể làm cái gì mình muốn, Phó Minh Ngọc luôn bên cạnh cậu, không bao giờ rời khỏi.

“Ngu ngốc.”

Cả người Cố Ngôn bị bế lên, đẩy mông cậu ra ngoài, eo bị đè xuống. Tư thế này không thoải mái lắm, Cố Ngôn thở hổn hển xoay eo, nhưng ngay giây tiếp theo, nửa mông bên kia đã bị đánh mạnh. Cố Ngôn đau kêu ra tiếng, quyết định thu hồi suy nghĩ vừa nãy, điều tương phản là, khi Phó Minh Ngọc bắt nạt cậu, cũng không dịu dàng chút nào.

“Em bị thiệt thòi, anh còn đánh em!”

Cậu tức giận quay đầu nhìn đầu sỏ, cáo trạng, dùng khuôn mặt ướŧ áŧ cọ vào cỏ hắn. Cố Ngôn có sự ỷ lại mạnh mẽ đối với Phó Minh Ngọc, gấp không chờ nổi muốn bày mặt mềm mại nhất cho hắn nhìn. Bởi vì đối phương đã nói muốn dẫn cậu về nhà, hắn nói thích cậu.

“Phải chịu một chút, anh nghẹn lâu rồi.”

Phó Minh Ngọc bắt tay cậu kéo xuống dưới, sờ vào dươиɠ ѵậŧ đã nhịn tới chết lặng của mình.

“Em giúp anh liếʍ anh còn chê?”

“Hoa huyệt không đau à?”

Phó Minh Ngọc ôm cậu ra ngoài, Cố Ngôn ôm cổ hắn, khẽ oán giận, “Đau muốn chết, lúc tối anh còn cọ em.”

“Đừng lo, anh trai liếʍ cho em.”

Cố Ngôn được đặt lên giường, nghe hắn nói muốn liếʍ, không nhịn được kẹp chặt hai chân, nhìn hắn đầy ham muốn.

“Được… Anh trai liếʍ đi…”

Cậu thích Phó Minh Ngọc liếʍ, bởi vì rất sướиɠ. Nhưng Cố Ngôn nhớ là Phó Minh Ngọc nghẹn lâu rồi, dươиɠ ѵậŧ đứng trên bụng một hồi lâu, nhưng chưa nếm được miếng thịt nào.

Tròng mắt Cố Ngôn xoay vòng, đột nhiên ngồi dậy, mở chân ra như yêu tinh, để lộ hoa huyệt đỏ rực giữa hai chân, bàn tay vuốt ve trên miệng huyệt, “Em cũng muốn liếʍ cho anh, có được không.”

Hoa huyệt bị cắm ba ngày liềm, hai cánh môi đầy đặn đã sưng như thịt trai, Phó Minh Ngọc nhìn chằm chằm vào bướm da^ʍ, hô hấp tăng nhanh, không nhịn được nằm sấp xuống, hơi thở phở vào âʍ ɦộ, thổi một hơi.

“A…”

Âm thanh Cố Ngôn ngọt ngào mê người, híp nửa mắt che chỗ kia đi, còn nũng nịu với hắn, “Không công bằng, em cũng muốn ăn của anh.”

“Đồ dâʍ đãиɠ.”

Phó Minh Ngọc cười, bế Cố Ngôn đổi chiều, để cậu đưa lưng về phía hắn, ghé vào giữa hai chân mình.

Hai bàn tay to nhẹ nhàng bò lên cái mông trắng nõn của Cố Ngôn, xoa bóp vần vò. Cố Ngôn khó chịu vặn eo, muốn đẩy mông nhỏ về phía nguồn khí nóng kia.

“Anh trai, liếʍ đi…”

“Liếʍ ở đâu?”

“Hoa huyệt hay cúc huyệt.”

Mặt Cố Ngôn đỏ bừng, không nhịn được cúi đầu, đỡ dươиɠ ѵậŧ của Phó Minh Ngọc, cọ lông, nhỏ giọng nói, “Đằng trước.”

“Phía trước là gì, Hoa nhi không nói ra, anh liếʍ sai thì sao.” Phó Minh Ngọc nghi ngờ nhìn cậu.

“Chuyện này…”

Cố Ngôn nóng nảy, Phó Minh Ngọc bẻ mông cậu ra, dùng chóp mũi cọ vào hậu huyệt, hô hấp nóng bỏng phả vào thịt mềm, Cố Ngôn quá sung sướиɠ, nhưng thứ cậu muốn không phải thế này.

“Là hoa huyệt, anh trai liếʍ bướm da^ʍ đi, hoa huyệt ngứa quá.”

Hoa huyệt đằng trước đã chảy nước thành dòng rồi, cuối cùng Cố Ngôn cũng không chịu được, khóc với hắn, “Anh thương em đi.”

Phó Minh Ngọc cười khẽ, nhẹ nhàng nâng mông cậu lên, há mồm ngậm hai mảnh thịt mềm kia.

“A…”

Cố Ngôn đong đưa mông, Phó Minh Ngọc nằm dưới người cậu thẳng lưng ra, dươиɠ ѵậŧ thô to chọc vào mặt Cố Ngôn, cậu cố gắng lấy lại tinh thần, cầm cây gậy kia, mở miệng ra.

Qυყ đầυ to như quả trứng gà, mùi vị tanh tưởi khiến cậu nhộn nhạo, Cố Ngôn có phản xạ điều kiện muốn nôn, nhưng lại bị Phó Minh Ngọc thúc giụa.

“Nhanh lên!”

Cố Ngôn dùng đầu lưỡi quét lên mắt ngựa, hai tay vuốt ve trứng liên tục, hoa huyệt bị đối phương liếʍ mạnh, cậu sướиɠ tới nỗi trợn trắng mắt, quên mất miệng mình còn đang ngậm côn ŧᏂịŧ, đẩy mông lên mặt Phó Minh Ngọc.

“A, a, anh trai, hút mạnh chút…”

“Ô ô ô đầu lưỡi… Đầu lưỡi anh trai đi vào rồi, ưm… Thoải mái quá…”

“Dâʍ đãиɠ, liếʍ đi.”

Cái đầu giữa hai chân lui ra, Phó Minh Ngọc cắn lên mông cậu một phát, hạ thân đẩy vào miệng Cố Ngôn.

“Sướиɠ tới nỗi quên cả anh, bé da^ʍ, liếʍ đi, để anh trai bắn ra.”

“Ừm… Ừm…. Anh cũng liếʍ em đi ô ô ô.”

Cố Ngôn nhả dươиɠ ѵậŧ của hắn ra, hai tay tự giác bẻ mông, phát da^ʍ với Phó Minh Ngọc.

“Bướm da^ʍ ngứa quá, anh trai, anh trai yêu Hoa nhi đi.”

Phó Minh Ngọc duỗi đầu lưỡi ra, cuốn thành hình trụ chọc vào hoa huyệt. Cố Ngôn sướиɠ tới nỗi hừ hừ, gương mặt cọ lung tung lên dươиɠ ѵậŧ của Phó Minh Ngọc, chất nhầy dính đầy mặt cậu, giống như một người đàn bà dâʍ đãиɠ chỉ biết ăn dươиɠ ѵậŧ đàn ông.

Tiếng nước và âm thanh liếʍ mυ"ŧ rất lớn, Cố Ngôn bị liếʍ tới hồn vía lên mây, nhưng vẫn nhớ nhiệm vụ, run rẩy mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ của hắn vào. Qυყ đầυ Phó Minh Ngọc rất lớn, cây gậy lại dài, Cố Ngôn há to miệng cũng chỉ ngậm được một nửa, còn một đoạn dài ở bên ngoài.

“Lớn, lớn quá.”

Cố Ngôn nhả ra, run rẩy nói.

“Không được lười biếng.”

Mông bị đánh mạnh một cái, cũng buông hoa huyệt cậu ra, Cố Ngôn đang sướиɠ, liền khóc kêu hắn.

“Không có lười mà, anh liếʍ em đi, anh liếʍ cho em đi…”

Phó Minh Ngọc nhẫn nhịn một bụng lửa, Cố Ngôn lại vừa da^ʍ vừa mềm làm nũng với hắn, Phó Minh Ngọc chửi một tiếng, đột nhiên lật cậu lại, cho Cố Ngôn nằm nghiêng đưa lưng về phía mình, dươиɠ ѵậŧ đút mạnh vào giữa hai chân cậu.

“Chút nữa rồi liếʍ, bây giờ giúp anh trai đã.”

Phó Minh Ngọc bóp eo cậu, khép chân Cố Ngôn vào, di chuyển côn ŧᏂịŧ giữa hai chân cậu.

Cố Ngôn bị hắn ấn dưới người, vừa khóc vừa nháo, hai mắt Phó Minh Ngọc đỏ lên, hổn hển đè cậu lại, “Bảo bối, nghe lời, anh trai khó chịu.

Dươиɠ ѵậŧ thô to nóng bỏng cọ xát mạnh mẽ ở thịt non sưng đỏ của Cố Ngôn, hoa huyệt Cố Ngôn bị hắn cắm sưng mới được liếʍ, bây giờ lại bị người đàn ông dùng côn ŧᏂịŧ thô to đâm chọc, cậu đau tới nỗi toàn thân co rút, bên dưới mυ"ŧ chặt Phó Minh Ngọc, mạnh mẽ hút vào.

“Đau! Anh trai, anh chậm chút đi, châm chút… A!”

Hai quả trứng vỗ vào mông cậu vang tiếng bạch bạch bạch, trong căn phòng an tĩnh càng lộ vẻ dâʍ đãиɠ, Phó Minh Ngọc đột nhiên độc ác hơn, vừa vội vừa muốn, dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ cọ xát, gân xanh to lớn chạm vào hoa huyệt mềm mại, Cố Ngôn đột nhiên run lên, hai mắt trắng dã, phát ra một tiếng hét chói tai.

Hô hấp Phó Minh Ngọc dồn dập, hắn đau lòng, nhưng thân dưới lại không dùng, ra vào mạnh mẽ giữa hoa huyệt, bàn tay to duỗi đến đằng trước, lau nước mắt cho cậu, âm thanh trầm thấp và nghẹn ngào.

“Sẽ tốt ngay mà, đừng khóc.”

Phó Minh Ngọc thở hổn hển cắm thêm mấy trăm cái, sau đó mới rời khỏi chân Cố Ngôn, cậu bị lăn lộn tới nỗi suýt ngất xỉu, phẫn hận nhìn Phó Minh Ngọc, run rẩy mở chân mình ra, xem hoa huyệt và bắp đùi bị hắn cọ thành dạng gì.

“Lừa đảo, kẻ lừa đảo.”

Cố Ngôn khóc nức nở mắng hắn, Phó Minh Ngọc còn chưa bắn, quỳ trước mặt cậu, sờ môi cậu, hai mắt nhìn chằm chằm vào động tác của Cố Ngôn.

“Hoa nhi, ngoan, há mồm.”

Hắn đẩy dươиɠ ѵậŧ tới gần, nhân lúc Cố Ngôn chưa lấy lại tinh thần, ngón tay cái thò vào để cậu há mồm ra, tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh đều bắn vào miệng Cố Ngôn.