Chương 2

Mà an bài hôm nay là kết quả ông Chu đã thương lượng với ông Sở. Quả thật ông Sở bà Sở có chút việc nhỏ, nhưng vì Sở Hi khai giảng bọn họ đã chuẩn bị từ chối, sau khi ông Chu biết được lập tức nói mình có thể dẫn Sở Hi đến trường học, để cho ông Sở bà Sở an tâm làm chuyện của mình.

Suy nghĩ thật lâu, ông Sở đồng ý quyết định này. Hai nhà đều cố ý hay vô tình tác hợp cho hai đứa nhỏ. Hàng xóm từ nhỏ cùng nhau lớn lên nên hiểu biết về đối phương cũng rõ hơn, cha Sở cảm thấy yên tâm hơn.

Bình thường ông Sở bà Sở cũng rất cưng chiều Sở Hi, tính cách Sở Hi khó tránh khỏi có chút kiêu căng, từ nhỏ đến lớn cô đều trải qua thuận buồm xuôi gió chưa từng chịu đựng chuyện gì làm cô tủi thân.

Từ nhỏ Sở Hi đã xinh đẹp, khi trưởng thành càng ngày càng giống mỹ nhân. Ông Sở bà Sở cũng bắt đầu quan tâm tới tương lai của Sở Hi, Chu Thịnh cũng được họ nhìn cậu lớn lên, đứa nhỏ này có tình cảm với Sở Hi, ít nhiều gì ông Sở bà Sở cũng nhìn ra một chút. Nếu tương lai thành công tác hợp Sở Hi với Chu Thịnh, cậu có thể ức hϊếp Sở Hi hay không. Sở Hi hiện tại không có suy nghĩ đó đối với Chu Thịnh, nhưng hai người đã cùng nhau lớn lên ít nhiều vẫn có chút tình cảm, khó tránh khỏi tương lai cô sẽ thích cậu. Nghĩ thế, ông Sở bà Sở mới yên tâm để cho nhà họ Chu dẫn Sở Hi đến trường học.

"Tiểu Hi ngồi phía trước đi." Sở Hi lễ phép gọi một tiếng chú Chu, ông Chu mỉm cười gật gật đầu, vì muốn cho con trai cơ hội, ông Chu đặc biệt ngồi xuống vị trí phía sau từ trước, còn để vài túi hành lý không lớn ở trên ghế.

Đối với an bài như vậy Sở Hi dừng một chút sau đó gật đầu ngồi xuống phía trước.

Vừa ngồi lên ghế lái phụ, cô lập tức cảm giác được ánh mắt mãnh liệt của Chu Thịnh gắt gao nhìn chằm chằm mình, trong lòng Sở Hi không thoải mái, cảm giác buồn bực càng ngày càng dữ dội hơn.

Dọc theo đường đi thỉnh thoảng Chu Thịnh sẽ liếc nhìn Sở Hi, Sở Hi không kiên nhẫn kéo mũ trên đỉnh đầu mình xuống, che khuất khuôn mặt làm bộ ngủ.

Người đẹp ngủ thϊếp đi, Chu Thịnh thất vọng chỉ có thể chú tâm lái xe.

......

Rốt cục cũng đạt được mục tiêu, chẳng mấy chốc Sở Hi đã cảm thấy buồn chán khi phải giả bộ ngủ suốt chặng đường, không được ngắm nhìn phong cảnh ven đường.

......

Đã đến nơi

“Hi Hi có việc gì thì nhớ gọi điện thoại cho chú nhé." Đây là lần thứ ba Sở Hi từ chối yêu cầu xách hành lý đến phòng ngủ của ông Chu, hai cha con rốt cục cũng để cho Sở Hi tự mình làm. Chu Thịnh lưu luyến nhìn bóng lưng Sở Hi kéo vali.

Sau khi hoàn toàn rời khỏi tầm mắt hai cha con, Sở Hi rốt cục thở phào nhẹ nhõm. Nghĩ đến giọng nói và ánh mắt của Chu Thịnh cứ dõi theo mình, suýt chút nữa cô đã phát ốm.

Đứng ở cửa đối chiếu với tin tức trên điện thoại di động, xác nhận đã tìm được phòng ngủ, Sở Hi lấy ra chìa khóa vừa nhận được từ dì quản lý ký túc xá. Bên trong hẳn là có người, chìa khóa cắm vào mở ra vô cùng nhẹ nhàng.

Cố hết sức kéo hành lý vào phòng, đầu tiên cô đi tới trước bàn máy tính có ghế dựa, trên bàn đã bày một cái máy tính. Bàn máy tính nối liền, cô dùng giấy lau nhẹ nhàng lau ghế phát hiện cũng không có bụi bặm, xem ra đã được người khác dọn dẹp.

Sở Hi ngồi xuống trước bàn chưa đặt máy tính, mũi chảy ra một chút mồ hôi, tóc cũng bởi vì lúc lau mồ hôi mà trở nên hơi lộn xộn. Nghỉ ngơi một lát, chậm rãi quan sát cách trang trí của phòng ký túc xá.