Chương 38: Bran

Tuyết rơi. Bran có thể cảm nhận những bông tuyết rơi má, tan chảy ra khi chúng chạm vào da cậu như những giọt mưa nhàng nhất. Cậu ngồi thẳng lưng ngựa, quan sát hàng rào sắt được nâng lên. Dù cố giữ bình tĩnh nhưng tim cậu vẫn đập loạn lên trong l*иg ngực.

“Em sẵn sàng chưa?” Robb hỏi.

Bran gật đầu, cố để biết cậu sợ. Từ hồi ngã tới giờ cậu chưa từng bước ra khỏi Winterfell, nhưng cậu quyết phải cưỡi ngựa giỏi như bất cứ hiệp sĩ nào.

“Vậy chúng ta cưỡi ngựa thôi.” Robb thúc chân vào con ngựa màu xám trắng, và nó chậm rãi bước ra khỏi cổng sắt.

“,” Bran thầm với con ngựa của mình. Cậu chạm vào cổ nó, và con ngựa cái màu hạt dẻ bắt đầu tiến lên. Bran đặt tên bé là Vũ Công. Nó mới hai tuổi, và chú Joseth nó thông minh hơn bất cứ con ngựa nào. Họ đặc biệt dạy dỗ nàng cách phản ứng với dây cương, giọng , và va chạm. Tới giờ, Bran chỉ mới điều khiển ngựa quanh sân. Lúc đầu chú Joseth hoặc Hodor dắt ngựa, trong khi Bran ngồi cái khiên quá khổ mà Quỷ Lùn thiết kế, nhưng sau hai tuần cậu tự mình cưỡi ngựa được, đưa nàng nước kiệu vòng quanh, và sau mỗi vòng cậu lại thấy phấn chấn hơn.

Họ qua phòng lính canh, qua cây cầu kéo, qua những bức tường ngoài. Mùa Hè và Gió Xám chạy bên cạnh, đánh hơi gió. Bên cạnh họ là Theon Greyjoy với cây trường cung và ống tên; chàngrằng muốn săn nai. mang theo bốn hộ vệ mặc giáp sắt đội mũ nỉ, cùng với chú Joseth gầy như que sậy, mới được Robb bổ nhiệm làm chủ trại ngựa trong khi bác Hullen vắng. Maester Luwinngoài cùng, cưỡi con lừa. Bran thích được riêng cùng Robb, chỉ hai người, nhưng Hal Mollen nghe, còn Maester Luwin ủng hộ . Đề phòng Bran ngã ngựa hoặc làm mình bị thương, vị học sĩ quyết cùng.

Bên ngoài lâu đài là khu chợ, nhưng giờ vắng tanh. Họ xuống những con đường làng lầy lội bùn đất, qua những ngôi nhà gỗ và phiến đá nho . Cứ năm ngôi nhà chụm lại , thả những luồng khói cuộn tròn bay lên từ ống khói. Khói cứ bốc lên từng nhà từng nhà , khi tuyết rơi vào gió tuyết gầm rú phương bắc, Già Nan , những nông dân rời những cánh đồng đóng băng và những pháo đài xa xôi, chất đầy xe bò, và tới lúc đó những ngôi làng mùa đông sống lại. Bran chưa bao giờ thấy, nhưng Maester Luwin điều đó sớm xảy ra thôi. Cái kết của mùa hè dài này sắp tới rồi.

Mùa đông tới.

Vài dân làng lo lắng nhìn những con sói tuyết, và người còn làm rơi củi vì sợ, nhưng hầu hết đều quen với cảnh tượng này. Họ quỳ xuống khi nhìn thấy những cậu bé, và Robb gật đầu chào họ như lãnh chúa.

Vì chân thể cử động, cú xoay mình của con ngựa lúc đầu làm Bran thấy vững, nhưng cái yên ngựa lớn dày và lưng cao khiến cậu ngồi thoải mái, và sợi đai đeo quanh ngực và đùi khiến cậu thể ngã. Sau lúc nhịp điệu trở nên tự nhiên. Cậu bớt căng thẳng và nở nụ cười bẽn lẽn.

Hai người hầu đứng cạnh bảng hiệu quán Khói Gỗ, quán rượu địa phương. Khi Theon Greyjoy gọi họ, trẻ hơn đỏ mặt và quay . Theon thúc ngựa tới cạnh Robb. “Kyra ngọt ngào,” cười . “ ấy quằn quại như con chồn giường ấy, và luôn đỏ mặt như thiếu nữ. Tôi kể cho cậu nghe cái đêm ấy và Bessa...”

“Đừng ở nơi em trai tôi nghe được, Theon.” Robb cảnh báo và liếc nhìn Bran.

Bran nhìn chỗ khác và giả vờ nghe thấy, nhưng cậu biết Greyjoy nhìn mình.

Chắc chắn ta cười. ta cười rất nhiều, như thể thế giới là trò đùa bí mật mà chỉ mình ta mới hiểu được. Robb dường như rất ngưỡng mộ và thích đồng hành cùng Theon, nhưng Bran chưa bao giờ quý mến người con nuôi của cha.

Robb tới gần hơn. “Em làm rất tốt, Bran.”

“Em muốn nhanh hơn,” Bran trả lời.

Robb mỉm cười. “Theo ý em thôi.” cho con ngựa của mình chạy nước kiệu. Những con sói đuổi theo . Bran giật mạnh cương, và Vũ Công nhanh hơn. Cậu nghe tiếng hét của Theon Greyjoy, và tiếng móng ngựa đạp đất phía sau.

Áo choàng của Bran phồng lên, phần phật trong gió, và tuyết lao vun vυ"t vào mặt cậu. Robb dẫn đầu, thi thoảng lại liếc về sau để đảm bảo Bran và những người khác vẫn theo kịp. Cậu lại giật cương. Vũ Công chuyển sang phi nước đại, cách mượt mà như lụa. Khoảng cách gần hơn. Khi cậu đuổi kịp Robb ở bìa rừng sói, cách thị trấn mùa đông hai dặm, họ bỏ xa những người còn lại. “Em muốn dừng!” Bran cười toe toét. Cậu có cảm giác như mình bay vậy.

“ đua ngựa cùng em, nhưng sợ em thắng mất.” Giọng của Robb nhàng và cợt nhả, nhưng Bran có thể cảm nhận có gì đó khiến phiền muộn bên dưới nụ cười kia.

“Em muốn đua,” Bran nhìn quanh khu rừng sói. Cả hai biến mất trong cánh rừng. “Tối qua có nghe thấy Mùa Hè tru ?”

“Gió Xám cũng ngủ được,” Robb . Mái tóc nâu vàng của giờ trở nên bờm xờm và rối bù, râu lún phún khắp quai hàm, khiến trông già hơn tuổi mười lăm. “Thi thoảng nghĩ chúng biết cái gì đó... cảm nhận được điều gì đó...” Robb thở dài. “biết nên cho em bao nhiêu nữa, Bran ạ. ước gì em lớn hơn.”

“Giờ em tám tuổi rồi!” Bran . “Tám tuổi hơn mười lăm tuổi nhiều đâu , và em là người thừa kế Winterfell, sau .”

“Đúng.” Robb có vẻ buồn, thậm chí có chút hãi. “Bran, cần với em điều này. Hôm qua có con, chim mang thư từ Vương Đô tới. Maester Luwin đánh thức dậy.”

Bran đột nhiên thấy sợ. Những cánh chim đen mang lời u ám, Già Nan luôn vậy, và gần đây, những con quạ đưa thư chứng minh thực trong câu thành ngữ đó. Khi Robb viết thư cho tướng chỉ huy Đội Tuần Đêm, những con chim trở lại mang theo tin rằng chú Benjen vẫn mất tích. Sau đó lại thêm lá thư nữa tới từ thành Eyrie, từ mẹ, nhưng cũng chẳng phải tin tốt lành gì. Bà khi nào định về, chỉ rằng mẹ bắt Quỷ Lùn làm tù nhân. Bran khá thích chú lùn này, nhưng cái tên Lannister lại khiến cậu lạnh xương sống. Có cái gì đó về nhà Lannister, cái gì đó mà cậu cần nhớ, nhưng cứ khi cậu cố nghĩ tới, cậu lại thấy chóng mặt và bụng trướng lên cứng như đá. Robb dành cả ngày trời trong phòng cùng Maester Luwin, Theon Greyjoy, Hallis Mollen. Sau đó, những kỵ binh cưỡi những con ngựa chạy nhanh nhất, loan tin tới toàn phương bắc. Bran nghe tới Moat Cailin, thành trì cổ xưa được Tiền Nhân xây dựng đỉnh Neck. ai cho cậu biết chuyện gì diễn ra, nhưng cậu biết đó chẳng phải điều tốt lành.

Và giờ lại là con quạ khác, lá thư khác. Bran nuôi hy vọng. “Có phải thư của mẹ ? Mẹ về à?”

“Thư của Alyn từ Vương Đô. Jory Cassel chết. Cả Wyl và Heward nữa. Bị Sát Vương gϊếŧ.” Robb ngẩng mặt hứng tuyết rơi, và nghe tuyết tan chảy má . “Cầu thần thánh phù hộ cho họ an nghỉ nơi chín suối.”

Bran biết gì. Cậu cảm thấy như vừa lãnh cú đấm. Jory từng là đội trưởng đội lính hộ vệ tại Winterfell từ trước khi Bran ra đời. “Họ gϊếŧ chú Jory ư?” Cậu nhớ lúc Jory đuổi bắt cậu mái nhà, lúc chú sải bước sân trong bộ áo giáp, hay ngồi ở chỗ thân thuộc tại Đại Sảnh, vừa ăn vừa kể chuyện cười.

“Vì sao họ lại gϊếŧ Jory?”

Robb lắc đầu, nỗi đau hiển trong đôi mắt . “biết, và... Bran à, nhưng đó phải tin xấu nhất. Trong trận ẩu đả đó, cha bị ngựa đè trúng chân. Alyn chân cha bị gãy, và... Maester Pycelle cho cha uống sữa hoa túc, nhưng họ chắc bao giờ... bao giờ cha.” Tiếng vó ngựa khiến liếc nhìn lại, về nơi Theon và những người khác phi tới. “Khi nào cha tỉnh lại,” Robb hết. đặt tay lên đốc kiếm và giọng cương nghị của Robb Lãnh Chúa. “Bran, hứa với em, dù chuyện gì xảy ra, bao giờ quên điều này.”

Có gì đó trong giọng khiến Bran hãi hơn. “làm gì đây?” cậu hỏi khi Theon Greyjoy ghìm cương cạnh họ.

“Theon nghĩ nên triệu hồi quân đồng minh,” Robb .

“Nợ máu trả bằng máu.” Lần đầu tiên Theon cười. Khuôn mặt đen, gầy gò của có cái gì đó đói khát, và mái tóc đen che kín đôi mắt .

“Chỉ có lãnh chúa mới được phép triệu hồi quân đồng minh,” Bran khi tuyết rơi quanh họ.

“Nếu cha em chết,” Theon , “Robb là Lãnh chúa thành Winterfell.”

“Cha chết!” Bran hét lên.

Robb nắm lấy tay cậu. “Cha chết,” bình tĩnh . “Nhưng... danh dự của người phương bắc giờ nằm trong tay . Khi cha rời , ông với rằng phải mạnh mẽ để bao bọc lấy em và Rickon. gần trưởng thành rồi, Bran.”

Bran rùng mình. “Em ước mẹ trở về,” cậu sầu thảm . Cậu nhìn xung quanh tìm Maester Luwin; con lừa của ông ở mãi đằng sau, chậm chạp tới. “Maester Luwin có đồng ý triệu hồi quân đồng minh ?”

“Vị học sĩ ấy nhát như đàn bà vậy,” Theon .

“Cha luôn lắng nghe lời khuyên của ông,” Bran nhắc mình nhớ. “Mẹ cũng vậy.”

“ cũng như vậy,” Robb khăng khăng. “lắng nghe mọi người.”

Niềm vui thích Bran cảm nhận lúc cưỡi ngựa biến mất, tan biến như những bông tuyết mặt cậu vậy. Cách đây lâu, ý nghĩ Robb kêu gọi quân đồng minh và tiến hành chiến tranh khiến cậu vui thích, nhưng giờ cậu chỉ thấy sợ. “Chúng ta về được chưa?” cậu hỏi. “Em thấy lạnh.”

Robb liếc nhìn quanh. “Chúng ta cần tìm lũ sói. Em thêm chút nữa được ?”

“được em cũng được,” Maester Luwin cảnh cáo cậu chỉ được gần, vì lo yên ngựa làm cậu đau, nhưng Bran muốn thừa nhận mình yếu ớt trước mặt trai. Cậu chán vì mọi người cứ rối tung xung quanh mình và hỏi xem cậu ra sao.

“Vậy chúng ta săn mấy tay thợ săn đó ,” Robb . Họ sánh bước bên nhau, thúc ngựa rời vương lộ và lao vào rừng sói. Theon Greyjoy lùi lại và bám theo sau, chuyện cười đùa cùng những người lính gác.

thích khi được cưỡi ngựa dưới rừng cây. Bran bắt Vũ Công chậm rãi, nắm lỏng cương và nhìn xung quanh. Cậu biết khu rừng này, nhưng cậu ở trong Winterfell quá lâu nên có cảm giác như nhìn thấy nó lần đầu tiên vậy. Những mùi hương sộc vào lỗ mũi cậu: mùi hương sắc ngọt đặc trưng của lá thông, mùi đất từ đống lá cây ẩm ướt phân hủy, mùi xạ hương thoang thoảng và mùi lửa bếp bốc lên từ xa xa. Cậu thoáng thấy con sóc đen chuyền những nhánh thông phủ trắng tuyết, và dừng lại để quan sát mạng nhện trắng bạc.

Theon và những người khác càng ngày càng xa, tới khi Bran còn nghe thấy giọng họ nữa. Phía trước họ văng vẳng tiếng nước chảy. Nó càng ngày càng lớn hơn khi họ tới gần con suối. Nước mắt cậu cay xè.

“Bran?” Robb hỏi. “Sao thế?”

Bran lắc đầu. “Em chỉ nhớ thôi,” cậu . “Chú Jory từng mang chúng ta tới đây, để câu cá hồi. , em và Jon. nhớ ?”

“ nhớ,” Robb , giọng bình tĩnh và buồn bã.

“Em chẳng bắt được gì,” Bran , “Nhưng Jon cho em con cá của mình đường về Winterfell. Rồi chúng ta gặp lại Jon chứ?”

“Chúng ta gặp chú Benjen khi nhà vua tới thăm,” Robb . “Rồi Jon cũng tới thăm chúng ta thôi.”

Dòng suối chảy mạnh và xiết. Robb xuống dắt con ngựa qua chỗ nước cạn. Nơi nước sâu nhất ngập tới giữa đùi. buộc con ngựa vào gốc cây rồi quay lại đưa Bran và Vũ Công qua. Cậu mỉm cười. Lại lần nữa cậu thấy mình khỏe mạnh, và lành lặn. Cậu nhìn những thân cây và mơ được trèo đó, leo lên tận ngọn, ngắm cả khu rừng phủ dưới mình.

Họ vừa sang bên kia suối nghe thấy tiếng hú, tiếng hú dài luồn lách giữa những tán cây như cơn gió lạnh. Bran ngửng đầu lắng nghe. “Mùa Hè,” cậu . Cậu vừa xong tiếng hú thứ hai hòa điệu vào.

“Chúng gϊếŧ được cái gì rồi,” Robb và lên ngựa. “ nên mang chúng về. Đợi ở đây, Theon và những người khác sớm tới thôi.”

“Em muốn cùng ,” Bran .

“mình nhanh hơn,” Robb thúc con ngựa và biến mất trong rừng cây.

Khi vừa khỏi, rừng cây như bao phủ lấy Bran. Tuyết rơi nặng hạt hơn. Khi chạm xuống mặt đất, tuyết tan chảy, và xung quanh cậu, những tảng đá, rễ cây và cành cây đều phủ lớp tuyết trắng mỏng. Càng đợi cậu càng thấy thoải mái. Cậu cảm nhận được đôi chân của mình, chúng treo vô dụng đai chân, nhưng những sợi đai quanh ngực cậu quá chặt và thô, tuyết ngấm qua găng tay khiến cậu lạnh cóng tay. Cậu hiểu sao Theon, Maester Luwin và chú Joseth lại chậm thế.

Khi cậu nghe tiếng lá rì rào, Bran dùng cương ra lệnh cho Vũ Công quay lại, mong lại thấy những người bạn của mình. Nhưng . Chỉ có những gã rách rưới bước ra ngoài bờ suối.

“Chúc các ngày may mắn,” cậu lo lắng . Chỉ cần liếc qua, Bran biết họ phải thợ săn hay nông dân. Cậu đột nhiên nhận ra mình ăn mặc sang trọng thế nào. Chiếc áo khoác của cậu còn mới nguyên, làm bằng vải len xám sậm với những chiếc cúc bạc, và chiếc ghim bạc lớn đính chiếc áo choàng lông thú vai cậu. Giày và găng tay cậu cũng được bọc lông.

“mình hả nhóc,” gã lớn nhất , đầu trọc lốc, mặt đỏ ửng vì gió quất. “Khổ thân thằng bé, lạc vào rừng sói rồi.”

“Tôi lạc,” Bran thích cái cách những kẻ lạ mặt này nhìn mình. Cậu đếm có bốn người, nhưng khi quay đầu lại, cậu thấy hai tên nữa sau lưng. “ trai tôi vừa mới lúc, và hộ vệ của tôi sớm tới thôi.”

“Hộ vệ của nhóc?” gã thứ hai . Râu tóc che phủ hết khuôn mặt hốc hác của gã. “Và họ gác cái gì nào, tiểu quý tộc của tôi? Có phải là cái ghim bạc áo choàng nhóc ?”

“Đẹp thế,” giọng phụ nữ vang lên. Trông ta chẳng giống phụ nữ; cao và mảnh khảnh, mang khuôn mặt khắc khổ y như những kẻ khác, tóc giấu dưới cái mũ trụ nửa đầu. ta cầm ngọn giáo dài hai mét làm từ gỗ sồi đen, đầu bọc thép gỉ.

“Để ta xem nào,” gã đầu trọc .

Bran lo lắng quan sát . Quần áo của bẩn thỉu, rách rưới, vá chằng vá đυ.p những mảnh vải màu nâu, xanh, xanh da trời đậm, nhưng tất cả đều bạc phếch, nhưng có lẽ đó từng là cái áo choàng đen. Cậu bỗng nhận ra gã râu xám cũng choàng mảnh vải đen. Đột nhiên cậu nhớ tới kẻ đào tẩu mà cha cậu chặt đầu, vào cái ngày họ tìm ra lũ sói con; người đó cũng mặc đồ đen, và Cha đó là kẻ đào ngũ của Đội Tuần Đêm. Lãnh chúa Eddard rằng, có thứ nào nguy hiểm hơn. Kẻ đào tẩu biết mình mất mạng nếu bị bắt, vì thế từ bất cứ tội ác nào, dù nó hèn mạt và độc ác tới đâu.

“Nhóc, đưa cái ghim đây,” gã to con . Gã giơ tay ra.

“Chúng ta lấy con ngựa luôn,” người khác , ả đàn bà thấp hơn Robb, mặt to bèn bẹt và tóc vàng rũ rượi. “Xuống ngựa, nhanh lên.” con dao chuồi ra khỏi ống tay áo ả, lưỡi dao lởm chởm như lưỡi cưa.

“,” Bran buột miệng. “Tôi thể.”

Gã to lớn nắm lấy cương ngựa trước khi Bran lập nghĩ tới việc giật cương Vũ Công quay lại và phóng .

“Cậu nhóc, cậu có thể... và cậu làm thế, và cậu biết điều đó là vì cậu.”

“Stiv, nhìn nhóc ta bị trói thế nào kìa,” ả đàn bà cao to dùng giáo chỉ. “Có thể nhóc ta .”

“Mấy sợi đai phải ?” Stiv . rút da từ thắt lưng ra. “Luôn có cách giải quyết mấy sợi đai.”

“Nhóc tàn tật à?” ả lùn hỏi.

Bran bốc hỏa. “Tôi là Brandon Stark thành Winterfell, và các người nên tránh xa con ngựa của tôi ra, nếu các người chết hết.”

Gã gầy nhẳng râu xám cười. “Đúng là con trai nhà Stark. Chỉ có người nhà Stark mới ngu ngốc đe dọa người khác trong khi đáng ra phải cầu xin.”

“Cắt con chim xinh của nó rồi nhét vào mồm nó ,” ả lùn gợi ý. “Thế là nó im ngay.”

“Hali, mụ vừa xấu lại còn ngu,” ả cao . “Nhóc ta chết chẳng còn giá trị gì, nhưng nếu còn sống... chết tiệt, hãy nghĩ xem Mance thưởng gì cho chúng ta nếu chúng ta bắt được con tin có máu mủ với Benjen Stark!”

“Mance chết tiệt,” gã to lớn chửi rủa. “Osha, mụ muốn về đó hả. Mụ còn ngu hơn. Mụ tưởng lũ bóng trắng quan tâm đến con tin của mụ à?” quay lại với Bran và chém đứt sợi dây da quanh đùi cậu.

Cú chém quá nhanh và thiếu cẩn trọng, nhưng khá sâu. Bran liếc thấy phần thịt trắng bệch qua khe rách của cái quần bó. Sau đó máu ứa ra. Cậu nhìn dòng máu đỏ loang ra, cảm thấy loáng choáng, rời rạc; cậu thấy đau, thậm chí còn chẳng cảm thấy gì. Gã to lớn lẩm bẩm vì ngạc nhiên.

“Bỏ con dao xuống, và ta thề các người chết nhanh và đau đớn,” Robb hét.

Bran tuyệt vọng nhìn lên, và thấy ở đó. Sức mạnh từ lời của giảm bớt do giọng vỡ ra vì căng thẳng. ngồi lưng ngựa, cái xác đầm đìa máu của con nai sừng tấm vắt đằng sau lưng ngựa, thanh kiếm cầm sẵn tay.

“Người tới kìa,” gã mặt râu xám .

“Cậu ta trông ngon lành đấy nhỉ,” ả lùn mỉa máy. Ả ta tên Hali. “Nhóc định đánh nhau với tụi ta à?”

“Đừng ngốc thế chứ nhóc. Nhóc đòi đấu chọi sáu đấy.” Ả cao, tên Osha giơ giáo. “Xuống ngựa và ném kiếm xuống. Chúng ta vô cùng biết ơn vì con ngựa và ít thịt nai kia, rồi chúng ta đường ai nấy .”

Robb huýt sáo. Họ nghe có tiếng chân nhè lá ướt. Bụi cây rẽ ra, tuyết từ những cành cây thấp rơi xuống, và Gió Xám cùng Mùa Hè xuất . Mùa Hè gầm gừ đánh hơi.

“Sói,” Hali thở dốc.

Bạn đang đọc truyện tại T.r.u.y.e.n.D.K.M.com

“Sói tuyết,” Bran . Dù mới lớn, chúng lớn bằng bất cứ con sói thường nào, nhưng giữa hai loài sói vẫn có những khác biệt dễ nhận nếu để ý. Maester Luwin và chú Farlen chủ trại chó dạy cho cậu. con sói tuyết đầu to hơn và chân dài hơn tỉ lệ thuận với cơ thể, mũi và hàm của nó cũng thon và ràng hơn. Khi chúng đứng giữ làn tuyết nhè rơi, ở chúng có cái gì đó đáng sợ và kinh khủng.mõm Gió Xám dính máu tươi.

“Chó,” gã đầu trọc khinh khỉnh . “Nhưng ta nghe có gì có thể sưởi ấm tốt hơn chiếc áo choàng lông sói.” ra hiệu. “Bắt chúng.”

Robb hét, “Vì Winterfell!” và thúc ngựa. Con ngựa lao xuống bờ sông khi những kẻ rách rưới kia tới gần. gã cầm rìu phóng tới, la hét và lơ là. Thanh kiếm của Robb chém trúng mặt với tiếng thịch nghe buồn nôn, từ đó phun ra vòi máu. Gã mặt lông lá hốc hác nắm lấy dây cương, nhưng chỉ được nửa giây Gió Xám nhảy xổ tới, hạ gục gã. Gã ngã tòm xuống nước và hét váng lên, quơ loạn xạ con dao chìm dần xuống. Con sói tuyết lao xuống theo , và làn nước trắng chuyển thành đỏ au ở nơi họ biến mất.

Robb và Osha đối chọi giữa dòng suối. Cây giáo dài của ả là thanh xà mâu sắt, chém tới chém lui ngực lần, hai lần, rồi ba lần, nhưng Robb dùng thanh trường kiếm gạt các cú đòn sang bên hết. Tới cú tấn công thứ tư hay thứ năm gì đó, ả cao kều vươn người quá xa và mất thăng bằng, chỉ trong giây. Robb lao tới, hạ gục ả.

Cách đó vài mét, Mùa Hè lao tới táp Hali. Lưỡi dao chém trúng sườn nó. Mùa Hè lùi lại, gầm ghè và lao lên tấn công tiếp. Lần này nó cắn trúng cẳng chân mụ. Ả lùn giữ con dao bằng cả hai tay, đâm xuống nhưng dường như con sói linh cảm được lưỡi kiếm đâm tới. Nó ngay lập tức nhả ra, mồm dính đầy mảnh da thú, vải vóc và thịt.

Khi Hali loạng choạng ngã xuống, nó lại nhào tới, đầy lùi mụ về phía sau, rằng căn ngập vào bụng mụ.

Gã thứ sáu bỏ chạy... nhưng chẳng được bao xa. Khi vừa mới tới bên kia bờ suối, Gió Xám xuất từ mặt nước, người ướt rượt. Nó lắc mình và nhảy đuổi theo, cắn trúng khoeo chân y, và nhắm thẳng vào cổ họng trong khi gã đàn ông đó hét toáng lên và ngã xuống dòng nước.

Và lúc này trong rừng chẳng còn ai, trừ gã to con, Stiv. chém đứt dây đai ngực Bran, lôi tay cậu, kéo xuống. Đột nhiên Bran ngã xuống. Cậu nằm dài mặt đất, chân quấn vào nhau, bàn chân nhúng trong nước. Cậu cảm thấy cái lạnh từ nước, nhưng có thể cảm nhận lưỡi dao dí sát cổ mình. “Lùi lại,” cảnh cáo, “ tao thề tao rạch toang thanh quản thằng em mày ra.”

Robb ghìm cương ngựa và thở hổn hển. Trong mắt còn giận dữ, và hạ tay cầm kiếm xuống.

Trong giây lát, Bran nhìn thấy tất thảy. Mùa Hè tàn sát Hali, lôi khúc ruột như con rắn xanh lục ra khỏi ổ bụng. Mắt mụ mở to trừng trừng. Bran biết mụ ta còn sống nữa. Gã râu xám và kẻ cầm rìu nằm bất động, nhưng Osha quỳ gối, cố vươn lấy ngọn giáo. Gió Xám chặn trước mặt ả, lông ướt sũng. “Gọi chúng lại!!” gã to con hét. “Cả hai con, thằng nhóc tàn tật này chết ngay lập tức!”

“Gió Xám, Mùa Hè, tới đây,” Robb .

Những con sói tuyết dừng lại, quay đầu. Gió Xám chạy về với Robb. Mùa Hè đứng nguyên tại chỗ, mắt nhìn chăm chú vào Bran và gã đàn ông bên cạnh cậu. Nó gầm gừ. Mõm nó ướt và đỏ ửng, nhưng đôi mắt cháy rực.

Osha chống giáo đứng dậy. Máu ứa ra bắp tay ở nơi Robb chém phải. Bran có thể thấy mồ hôi giọt khuôn mặt gã to con. Cậu nhận ra Stiv cũng sợ hãi y như cậu. “Nhà Stark,” gã lẩm bẩm, “những kẻ nhà Stark khát máu.” to lên. “Osha, gϊếŧ lũ sói và cướp kiếm của thằng kia.”

“Tự mà gϊếŧ,” ả trả lời. “Tôi tới gần mấy con quái vật đó đâu.”

Trong chốc lát Stiv biết gì. Tay run run; Bran cảm thấy máu ứa ra ở nơi con dao kề vào cổ cậu. Cái mùi tanh tưởi của chui vào mũi cậu; cậu đánh hơi thấy sợ hãi. “Mày,” với Robb. “Mày tên gì?”

“Ta là Robb Stark, người thừa kế thành Winterfell.”

“Và đây là em mày?”

“Đúng.”

“Nếu mày muốn nó sống, hãy làm theo lời tao. Xuống ngựa.”

Robb chần chừ. Sau đó, từ từ và cẩn trọng, xuống ngựa với thanh kiếm tay.

“Giờ gϊếŧ lũ sói .”

Robb nhúc nhích.

“Mày chọn . Hoặc lũ sói chết hoặc em mày chết.”

“!” Bran hét lên. Nếu Robb làm theo những gì chúng , Stiv vẫn gϊếŧ cả hai em cậu, khi những con sói tuyết chết.

Gã đầu trọc giật tóc cậu, tới khi Bran sụt sùi vì đau đớn. “Mày im mồm ngay, thằng tàn tật, mày nghe tao ?” xiết mạnh hơn nữa. “Mày nghe tao ?”

tiếng búng vυ"t lên từ phía đằng sau. Stiv thở dốc khi đầu tên sắc như dao cạo đột nhiên lòi ra khỏi ngực . Mũi tên đỏ máu, như thể nó được sơn màu máu vậy.

Con dao rời cổ họng Bran. Gã to con loạng choạng ngã xuống, úp mặt xuống dòng suối. Mũi tên gãy rời. Bran quan sát cái xác của co quắp mặt nước.

Osha liếc nhìn quanh khi lính hộ vệ của cha xuất đằng sau rừng cây, tay cầm sẵn kiếm. Ả ném thanh giáo xuống. “Xin ngài tha mạng,” ả cầu xin Robb.

Mặt mũi những người lính đều trắng bệch tới lạ lùng khi quan sát cảnh tượng đẫm máu trước mặt.

Họ lo lắng nhìn những con sói, và khi Mùa Hè trở lại ăn xác Hali, Joseth làm rơi dao và bò ra bụi cây, nôn mửa. Kể cả Maester Luwin dường như cũng choáng váng khi bước ra từ sau thân cây, nhưng chỉ trong nháy mắt. Sau đó ông lắc đầu và tới bên Bran. “Cháu có bị thương ?”

“ chém chân cháu,” Bran , “nhưng cháu cảm thấy gì.”

Khi vị học sĩ quỳ xuống kiểm tra vết thương, Bran quay đầu lại. Theon Greyjoy đứng bên cây tùng, tay nắm chặt cây cung. mỉm cười, vẫn nụ cười cố hữu. Sáu mũi tên bắn chung quanh chân cậu nhưng chỉ mũi tên trúng đích. “ kẻ thù chết là tạo tác tuyệt đẹp,” .

“Jon luôn rằng là đồ khốn, Greyjoy ạ,” Robb lớn. “Đáng ra tôi nên xích ở sân và để Bran lấy làm bia ngắm bắn mới đúng.”

“Cậu nên cảm ơn vì tôi cứu mạng em mình chứ.”

“Nếu như bắn trượt sao?” Robb . “Nếu chỉ làm bị thương sao? Nếu như làm lệch tay, hay bắn trúng Bran sao hả? thừa biết, gã đó có thể mặc áo giáp ngực, và tất cả những gì thấy chỉ là tấm áo choàng đen. Vậy chuyện gì xảy tới với em trai tôi đây? có bao giờ nghĩ tới hả, Greyjoy?”

Nụ cười của Theon biến mất. ủ rũ nhún vai và bắt đầu nhặt từng mũi tên lên.

Robb trừng mắt nhìn những người hộ vệ. “Các ở đâu?” hỏi. “Tôi thừa biết các ở ngay sau chúng tôi.”

Họ nhìn nhau vui. “Chúng tôi theo sau ngài,” Quent, người trẻ nhất, với bộ râu lún phún màu nâu. “Chỉ là lúc đầu chúng tôi phải đợi Maester Luwin lê mông tới, xin ngài thứ lỗi cho, và sau đó , như thế đấy...” ta liếc nhìn Theon và nhanh chóng lúng túng nhìn chỗ khác.

“Tôi nhìn thấy con gà tây,” Theon , tức giận vì câu hỏi. “Sao tôi biết được là bỏ cậu nhóc lại mình?”

Robb quay đầu nhìn Theon lần nữa. Bran chưa bao giờ thấy tức giận nhường này, nhưng chẳng gì. Cuối cùng, quỳ xuống bên Maester Luwin. “Vết thương của em cháu nặng lắm ?”

“ hơn vết xước là mấy,” vị học sĩ . Ông nhúng mảnh vải xuống nước để lau vết thương. “Hai người họ mặc đồ đen,” ông với Robb trong khi làm.

Robb liếc nhìn nơi Stiv nổi lềnh dềnh mặt suối, chiếc áo choàng đen tơi tả chuyển động theo làn nước. “Những kẻ đào ngũ khỏi Đội Tuần Đêm,” quả quyết.

“Chúng chắc điên rồi mới dám tới gần Winterfell tới vậy.”

“Ngốc nghếch và liều lĩnh nhiều khi khó phân biệt lắm Maester Luwin .

“Chúng ta có chôn chúng , thưa công tử?” Quent hỏi.

“Chúng chôn chúng ta,” Robb . “Chặt đầu chúng và trả về Tường Thành. Để phần còn lại cho lũ quạ.”

“Còn ả này?” Quent đánh ngón trỏ về phía Osha.

Robb bước tới. Ả cao hơn cả cái đầu, nhưng quỳ xuống khi bước tói. “Hãy tha mạng cho tôi, và tôi xin được hầu hạ ngài.”

“Người hầu hạ của ta ư? Ta làm gì với kẻ bội ước đây?”

“Tôi hề thề thốt gì hết. Stiv và Wallen chạy trốn khỏi Tường Thành, chứ phải tôi. Đàn quạ đen chào đón phụ nữ.”

Theon Greyjoy thong thả bước tới. “Giao ả ta cho lũ sói ,” giục Robb. Người phụ nữ nhìn về cái xác Hali, rồi nhanh chóng nhìn sang nơi khác. Ả rùng mình. Kể cả những người lính gác cũng khó chịu.

“Ả ta là phụ nữ,” Robb .

“ kẻ du mục,” Bran . “Ả ta chúng nên giữ mạng em để giao nộp em cho Mance Rayder.”

“Ngươi có tên ?” Robb hỏi.

“Osha ạ, thưa ngài,” ả chua xót .

Maester Luwin đứng dậy. “Chúng ta có lẽ cần thẩm vấn ả.”

Bran có thể thấy nhõm hiển nét mặt người trai. “Cháu làm theo lời ông, Maester. Wayn, trói tay ả ta lại. Ả ta về Winterfell cùng chúng ta... và mạng sống của ả được quyết định tùy thuộc những gì ả .”