Chương 9: Gia đình

Mùi thơm của nấm sụn lan tỏa khắp căn phòng nhỏ. Vào buổi sáng, chủ nhân của căn phòng đang chào đón vị khách quen của mình bằng bữa sáng bổ dưỡng.

Dean ngồi quan sát nhìn cậu đi loanh quanh trong bếp một cách khéo léo. Anh mỉm cười khi nhìn thấy cậu bé đang trổ tài nấu nướng và nở nụ cười ngọt ngào. Ngay lập tức một bát cháo được dọn ra trên bàn.

"Ngon!" anh nói bằng giọng trầm khi ăn nó. Những gì anh nói không chỉ là tâng bốc, mà nó thực sự rất ngon "Parm rất giỏi nấu những món ăn ngon."

Người đang lắng nghe mỉm cười ngượng ngùng và ngập ngừng nói "thực ra, em muốn mở một nhà hàng, tiếp tục nhà hàng của mẹ em đã đóng cửa."

"Aww, vậy tại sao em lại học chuyên ngành Kinh tế?" Dean hỏi trong khi nhai thức ăn của mình.

"Điều ước của cha em, và em cũng thích nó" đôi mắt sáng của họ nhìn nhau.

"Cha em đã mất, vì vậy em muốn làm một điều gì đó cho ông ấy" giọng cậu cất lên trong khi người nghe đang ăn.

Dean thừa nhận rằng anh bắt đầu nghiện món ăn của cậu.

"Vậy anh Dean là người của chủng tộc nào?"

"Mẹ của anh đến từ trung đông, anh nghĩ rằng có rất nhiều chủng tộc. Nhưng anh chưa bao giờ gặp họ hàng của mẹ. Mẹ anh không có anh chị em nào. Trong khi màu mắt..." anh lại gần và ngạc nhiên nhìn cậu bé đang lùi lại một chút "có vẻ như được thừa hưởng từ bà anh. Có thể đó là gen trội, mẹ anh và tất cả em anh đều có màu sắc giống nhau" anh giải thích trong khi xoa chiếc mũi nhọn của mình "em có sợ không? Những đứa trẻ nói rằng mắt anh giống như mắt của ma?"

Parm lắc đầu "em thích nó!!! Ummm...yêu đôi mắt của anh" giọng nói của cậu lắp bắp "như một viên ngọc đẹp."

Người thanh niên nhướng mày, anh ngạc nhiên "Parm là người đầu tiên nói như vậy. Cảm ơn!"

Cậu nhoẻn miệng cười, nó rất thích ánh mắt của anh Dean. Nếu không phải vì xấu hổ, cậu sẽ nhìn chằm chằm mắt anh cả ngày.

"Ơ! Anh bị thương à?"

Bàn tay to lớn của Dean đưa đầu ngón tay chạm vào thái dương của anh từ từ "không, đây là một vết bớt."

"Nếu chúng ta không nhìn kỹ, chúng ta sẽ không nhận ra nó. Em cũng có một cái" Parm vuốt tóc sang một bên và hiển thị thái dương của mình "mẹ em nói với em rằng có một người nói rằng đây là một cái gì đó từ kiếp trước. Khi có một vết bớt trên thái dương, em không thể nghĩ rằng em đã làm gì để tạo ra một dấu vết ở đây” cậu cười và múc cháo ra bát của anh Dean. Bây giờ cậu biết rằng anh Dean ăn rất nhiều, vì vậy cậu không hỏi mà biết được.

Sau khi tô đầy, cậu quay sang người nghe.

"Rồi một ngày, đứa em trai của em nói với em rằng loại dấu vết này là từ một phát súng..."

Cậu đột nhiên yên lặng, vài hình ảnh lóe lên. Những tiếng khóc xé lòng, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt. Ai đó đứng thẳng, nhìn chằm chằm vào cậu và môi anh ta di chuyển chậm rãi nói...

//---

Anh...yêu...In

Anh Korn!!!

Bang!!!

Bang!!!

---//

"Hức.." bát cháo nóng hổi rơi xuống sàn. Thân ảnh cao lớn đứng dậy đi tới. Dean kéo cơ thể đang run rẩy vào vòng tay của mình.

"Shhssh...bình tĩnh!" đôi bàn tay to ấm áp của anh đang xoa lưng cậu trong vòng tay anh, xoa dịu và an ủi cậu.

Parm thở nặng nhọc như thể đang chạy marathon. Cậu gục mặt vào bờ vai rộng của Dean, nhắm mắt lại và từ từ bình tĩnh lại. Một chút nữa là triệu chứng của cậu sẽ xảy ra. Rất may, Dean đủ nhạy cảm để giúp cậu ngăn lại.

Đồng hồ báo thức ồn ào nhắc nhở họ rằng họ phải nhanh chóng rời đi. Nhưng hai người đó vẫn đang ôm nhau. Dean chạm trán mình với Parm và mũi họ cọ vào nhau. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cậu và ngửi thấy mùi dầu gội đầu của cậu. Cậu nằm yên cho đến khi cơ thể trong vòng tay anh ngừng run rẩy. Anh nhận ra rằng thời gian đang dần trôi.

"Cái bát..." Parm đỏ mặt, cố thoát ra khỏi vòng tay và bắt đầu thu dọn những mảnh bát vỡ trên sàn.

"Cẩn thận bị thương..." Dean ôm eo kéo cậu ngồi xuống ghế. Sau đó anh quay lại nhìn để xem cậu có bị thương hay không. Sau khi tìm thấy không có vết thương, anh bắt đầu dọn dẹp đống hỗn độn.

"Anh...em có thể tự mình dọn dẹp chúng" Parm trở nên bàng hoàng và vội vàng cấm người khách của mình dọn dẹp nó. Nhưng cậu bị bắt gặp một cái nhìn chói mắt khiến cậu phải ngồi xuống ghế một lần nữa.

***

Sau nửa giờ, hai người vào trong xe. Parm mang táo và hồng cắt lát rồi xếp vào hộp để đưa cho anh ăn.

"Em xin lỗi vì điều đó trước đó" cậu nói trong khi tay cậu giữ chặt chiếc hộp.

"Về cái gì?"

"Em đã nói những điều vô lý và khiến triệu chứng của em xuất hiện" cậu buồn bã nói trong khi nhìn chằm chằm vào người đang lái xe.

Dean liếc nhìn cậu bé đang nhìn mình chằm chằm. Anh đưa một tay ra xoa đầu cậu cho đến khi tóc cậu rối tung.

"Thứ không nên nhớ...không nên xuất hiện " Anh nói mặc dù anh không biết tại sao mình lại nói như vậy.

Parm cúi đầu khi nghĩ "em không nhớ tại sao thứ đó lại làm trái tim em đau đớn đến vậy" và lại bắt đầu đưa thức ăn lên miệng "em xin lỗi vì đã làm phiền anh."

"Tất cả mọi thứ tùy thuộc vào em" đôi mắt đẹp tỏa sáng khi đang suy nghĩ "nhưng anh không ăn được bát cháo gạo tẻ nữa, ngon lắm."

"V...vậy để em hẹn lần sau" Parm vội vàng trả lời.

"Hoa quả?"

"Huh?" Parm nhìn chằm chằm vào chiếc hộp trong lòng mình "cái này là cho anh, đúng không?" Dean hỏi trong khi mở nắp và nhìn chằm chằm vào cậu. Cậu chỉ gật đầu.

"Anh sẽ ăn cái đó."

Cậu bối rối sau đó lấy một cây gậy để chọn trái cây và trao cả hộp "đây."

"Anh hiện tại đang lái xe" Dean mỉm cười và liếc nhìn cậu vẫn đang cố gắng xử lý ý nghĩa. Cậu chậm chạp, vì vậy Dean cần phải giải thích lại "tay của anh đang bận..."

Tay anh ấy bận...nên anh ấy không thể ăn...Khi Parm bắt đầu hiểu nghĩa, má cậu nóng lên.

Muốn cậu đút cho anh ăn???

"Anh muốn ăn tất cả chúng trước khi chúng ta đến trường đại học" Dean tiếp tục với một nụ cười. Chẳng mấy chốc bàn tay nhỏ nhặt trái cây đưa lên miệng người lớn hơn.

Parm mỉm cười nhìn chằm chằm, rồi cậu bắt tay lấy một lát táo, đưa lên miệng người kia. Dean cắn quả táo, cậu sững sờ khi thấy hắn đầu lưỡi liếʍ môi. Đôi mắt đẹp nhìn cậu đang đút cho mình.

"Ngon" anh lầm bầm với đôi mắt sáng.

"Anh Deannnnnn!!!!" cậu hét lên với khuôn mặt đỏ bừng khi nhận ra mình đang bị trêu chọc.

Dean cười lớn không ngừng. Cười như anh chưa từng làm trước đây. Anh không biết lần cuối cùng anh cười như thế này là khi nào.

"Xin lỗi, xin lỗi, đừng cáu kỉnh… hm" anh vừa nói vừa xoa đầu cậu.

Parm đã làm bộ mặt cáu kỉnh không biết bao nhiêu lần kể từ khi gặp nhau với anh Dean. Anh càng chiều chuộng cho đến khi cậu nghĩ rằng cậu hẳn đã ấn nút công tắc trên người này. Nhưng dù cậu có hành động, nếu cậu hỏi Team, thì anh Dean vẫn như cũ, quyết liệt như mọi khi. Lời nói của anh gay gắt, ánh mắt anh dữ tợn. Nếu cậu có thể thay đổi điều đó, trái tim anh ấy sẽ cảm thấy dễ chịu.

Cuối cùng, trái cây được giữ lại trong hộp, vì cậu không chịu cho ăn và nó khiến anh đau lòng vì phải dỗ đàn em làm hòa trước khi họ đến trường.

Chiếc sedan màu đen đang đậu ở bãi đậu xe thông thường. Tay Parm đang cầm tài liệu của mình trong khi chờ anh lấy đồ từ băng ghế sau. Đôi mắt sáng ngời của cậu bối rối, ngập ngừng cho đến khi người thanh niên tiến lại gần. Parm nhìn anh và nói những gì trong đầu cậu.

"Anh...Anhkhông cần đón em nữa."

Dean ngạc nhiên và nhướng mày. Anh nhìn người đàn em một cái nhìn đầy thắc mắc "tại sao?"

"Việc sửa chữa trên xe của em đã hoàn thành. Vì vậy, em sẽ không làm phiền anh nữa" cậu sớm giải thích một cách bồn chồn.

"Anh nói cho em rằng anh không cảm thấy phiền" giọng anh đanh lại, âm điệu bất mãn "hay là Parm xấu hổ vì hàng ngày anh đến phòng em?"

Parm lắc đầu "không, không bao giờ. Em cảm thấy hạnh phúc" cậu trả lời, xấu hổ đến mức má cậu cảm thấy nóng.

Đôi mắt anh trở nên mềm mại "vậy thì tại sao anh lại không được tới đón em?" giọng của anh cũng nhẹ nhàng hơn cho đến khi người nghe phải cố gắng để không tan chảy.

"Del..." cậu nhắc đến em gái của anh Dean "anh ăn sáng với em hàng ngày và vì vậy anh không có thời gian để ăn sáng với gia đình, phải không?"

Dean đã không nhận ra và anh phải thừa nhận rằng anh đã hoàn toàn quên mất gia đình của mình.

"Mấy đứa em của anh cũng muốn nói chuyện với anh. Và thời gian duy nhất là lúc ăn sáng, vì vậy em không muốn giành giật thời gian đó" Parm từ tốn giải thích lý do một cách bình tĩnh "đừng bỏ qua họ như vậy, em cầu xin anh."

Anh nhắm mắt lại, nhớ về những người em mà anh đã không nói chuyện trong một tuần. Trong đầu anh chỉ nhớ tới tên nhóc này. Họ có vẻ quá cân nhắc, thậm chí không dám phản bác. Không có tương tác nào giữa anh em, ngay cả khi họ còn học đại học, họ chưa bao giờ chào nhau.

"Anh không phải là anh trai tốt đúng không?"

Parm mỉm cười lắc đầu "chỉ là anh không biết cư xử đúng mực" khi nhìn người trước mặt, cậu nhướng mày gợi ý "Del nói rằng anh và em của anh đã ly thân, sau khi trưởng thành lại gặp nhau, nên anh không biết phải hành động như thế nào, trong khi em có kinh nghiệm làm một người anh lớn trong 16 năm, em sẽ dạy cho anh."

Dean mỉm cười và hỏi "vậy thì, làm thế nào để trở thành một người anh tốt?"

"Bắt chuyện nếu họ không dám, hãy nói trước. Hãy lắng nghe những gì họ nói, cho họ lời khuyên khi họ cần" được rồi, ngay tại đây Parm đã bỏ qua phần Phoom, em trai của cậu không bao giờ nghe lời cậu. Khi Dean gật đầu, cậu tiếp tục "thỉnh thoảng hãy đi ăn với họ. Em chắc chắn rằng hai người chưa bao giờ đi chơi cùng nhau."

"Đúng rồi" Dean đồng ý vì bố mẹ anh bận rộn và hiếm khi ở nhà, còn bọn họ thì luôn ở bên người giúp việc. Nhân tiện, những người khác nhau có những phong cách khác nhau.

"Sau khi ăn xong, hãy thử trò chuyện với họ. Có như vậy, anh mới biết ai thích gì. Mối quan hệ huyết thống không thể cắt đứt nhưng có thể sửa chữa được."

"Anh sẽ thử" anh ấy xoa đầu Parm như một lời cảm ơn "thật tệ, anh không thể ăn sáng với Parm một lần nữa."

Nụ cười của Parm dần tắt, cậu sợ rằng họ không thể ăn sáng cùng nhau nữa. Không khí ấm cúng buổi sáng và những cuộc nói chuyện nhỏ của họ đã trở thành một thói quen.

"Đến, nếu không Phạm sẽ đến muộn" Thật tệ là hôm nay cậu có lớp lúc 9 giờ, trong khi anh Dean có lớp vào 10 giờ. Có lẽ anh sẽ đến câu lạc bộ trước.

Khi Dean quay lưng bước đi, cả hai tay của Parm đều giật áo anh cho đến khi đống tài liệu trên tay cậu rơi xuống. Cậu không quan tâm đến danh tiếng là gì. Má cậu đỏ lên và cậu ngượng ngùng nói

"Không thể ăn sáng cùng nhau nữa...nhưng" ngẩng mặt lên nhìn người thanh niên trước mặt "bữa trưa, bữa tối...hay trong những ngày nghỉ…chúng ta vẫn có thể ăn cùng nhau mà, đúng không?" đột nhiên cậu bắt đầu đổ mồ hôi và mặt đỏ bừng, không phải vì thời tiết nóng nực mà vì cậu quá nhút nhát.

Trên môi chủ tịch câu lạc bộ bơi lội nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc. Tim anh đập rất nhanh cho đến khi anh phải kìm nén cảm xúc của mình.

***

Khi thân ảnh của cậu bước vào phòng học Kinh tế Vĩ mô, tiếng nói trong phòng dường như im bặt cho đến lúc cậu phải đưa mắt nhìn xung quanh. Những khuôn mặt tươi cười của những người bạn khiến bầu không khí trở nên lạ lẫm. Cậu nhanh chóng đi thẳng đến ManNow và Team, ngồi xuống và thì thầm.

"Tại sao tất cả đều nhìn mình?" Team đang mỉm cười, nhìn cậu.

ManNow mỉm cười. Cô lấy điện thoại di động của mình ra và đưa cho cậu. Lần này cậu lập tức hiểu tại sao mình lại bị nhìn như vậy.

Bức ảnh anh ấy đang kéo áo anh Dean đã bị chụp lén và zoom vào mặt cậu!! Cũng là hình ảnh họ gần xe, đứng nói chuyện với nhau. Này, tin đồn lan truyền rất nhanh.

“À,” Parm mở lời, nhìn vào hai người bạn của mình. Cậu bối rối. Có phải cậu đang bị theo dõi không???

"Đây có phải là lý do cậu không gọi cho tụi mình?" Team trêu chọc cậu ngay lập tức.

"Không phải như vậy...có thể."

Team dựa vào người bạn của mình cười "mẹ kiếp, tụi mình sẽ không tức giận. Nhưng hãy nói cho tụi mình biết, để tụi mình không lo lắng. Bí mật đi đón cậu và đưa cậu đến trường hả?" khoanh tay ra dáng làm cha.

"Bí mật gì?" má của Parm đỏ bừng, từ chối giao tiếp bằng mắt với cả hai người bạn. Không thực sự bí mật, bởi vì anh Dean đã chở cậu bằng xe hơi của anh đến bãi đậu xe trước đó và mọi người đã nhìn thấy họ. Có hôm, anh Dean cũng dừng xe, gọi điện cho cậu giữa trường đại học nhưng chẳng ai thèm đoái hoài.

"Mình nghĩ rằng người đón cậu đang tăng lên, có thể là do có nhiều hình ảnh mà họ chia sẻ" ManNow nhận xét. Khi thấy bạn mình làm vẻ mặt khó hiểu, cô giải thích “hình ảnh đồ ăn vặt, nhớ không?

Rõ ràng là vậy.

Nhưng điều rõ ràng nhất trong trí nhớ của cậu là hình ảnh cậu đút những lát táo cho anh Dean vào buổi sáng!!!

"Ồ, tệ thật. Mình đã đút cho anh nhiều nơi, anh ấy bị bắt một mình" cậu thanh niên ngồi sụp xuống bàn học "fan club của anh Dean sẽ giận mình chứ?"

ManNow vuốt ve người bạn của mình, người đã ngã xuống và mỉm cười "mình xin lỗi. Có vẻ như các fan của anh Dean còn thích nó hơn."

"ManNow, làm sao cậu biết được?" câu hỏi của Parm khiến Team đang uống nước trong chai quay lại lắng nghe một cách thích thú.

"Đây là phòng trò chuyện bí mật của những người hâm mộ DeanParm!!" ManNow tự hào khoe nhóm LINE với hàng trăm thành viên "lúc đầu, nó là một căn phòng bí mật cho câu lạc bộ người hâm mộ của Dean. Giờ anh ấy đang rất thích Parm. Vì vậy, họ đã thêm Parm vào và nó trở thành DeanParm" cô gái quay điện thoại về phía gương mặt thất thần của bạn mình. Sau đó, cô chụp một bức ảnh thẳng thắn.

"Nàyyyyyy!!!" Parm hét lên "ManNow, đừng lấy nó!" lấy khuôn mặt xa lạ đó cho người khác xem, thật là xấu hổ. Nhưng ManNow vội vàng ngay lập tức để thực hiện một biểu hiện không hợp lý.

"Naaa...naaa, thành thật mà nói, có rất nhiều người muốn bức ảnh của Parm. Tụi mình đã hứa rằng tụi mình sẽ xin phép bạn trước khi chia sẻ nó."

"Tại sao họ muốn hình của mình?" Parm bối rối, sau đó quay lại đối mặt với Team, người đang nhìn bạn mình với đôi mắt sáng.

"Parm có bao giờ thấy anh Dean đăng bất cứ điều gì trên trang facebook của mình, ngoại trừ một số liên quan đến câu lạc bộ bơi lội không?"

Như thể một mũi tên đâm xuyên tim cậu. Parm đỏ mặt thừa nhận điều đó. Thực sự muốn chết.

"Trên trang bảng của trường đại học toàn bức ảnh. Ai cũng muốn xem. Em Parm yêu quý đến từ khoa Kinh tế" Team đang giải thích và cúi sát mặt Parm hơn "sau khi trại kết thúc, một số thành viên trong câu lạc bộ của mình đã đăng lên hội đồng quản trị của trường đại học để tìm ra ai đã tạo ra Lookchub. Và sau đó ai đó đã đăng một bức ảnh khi bạn đang làm Lookchub, người có hình ‘các ngôi sao’ là câu trả lời duy nhất. Sau đó tin tức tự nó lan truyền" Team cuối cùng kết thúc với những giọt nước mắt của niềm vui.

"Mẹ kiếp, cậu hại mình rồi" Parm thở dài, run rẩy vuốt trán.

Tiếng cười khúc khích của các cô gái phát ra sau lưng hai chàng trai khiến họ phải ngoái nhìn. Team nheo mắt như thể cậu hiểu mình phải làm gì. Vì vậy, cậu quản lý để cung cấp cho fanservice bằng cách ôm lấy vai của người bạn của mình, người vẫn chưa thể túm tụm lại.

"Cái quái gì thế!" Parm đập vai của Team nổi tiếng.

"Thật là điên rồ! Các shippers TeamParm vẫn tồn tại" ManNow há hốc mồm, và điều đó khiến Parm bối rối hơn. Còn Team thì cười vào tai.

"OK, vậy mình có thể chụp ảnh để chia sẻ được không? Không được sao?" cô bật màn hình và tải lên bức ảnh vừa được chụp. Hình ảnh Parm ngồi gục trên bàn, nhìn những người bạn của mình với đôi mắt long lanh. Chủ nhân của bức tranh, Parm không thể làm gì khác ngoài thở dài và nhíu mày.

"Tùy cậu!"

Chẳng mấy chốc, cô bạn tốt bụng đã đuổi kịp nhóm LINE. Parm và Team chỉ có thể lùi bước trong sợ hãi.

***

Sáng hôm sau, phòng ăn của gia đình Wongnate lặng lẽ ăn. Cô gái nhỏ của ngôi nhà ngồi vào bàn ăn nhưng không ăn cho đến khi anh trai nhăn mặt vì nghi ngờ.

"Em bệnh à?"

"Không, đó là..." Del nhìn lên cầu thang của ngôi nhà. Một lúc sau, người anh cả đi xuống trong bộ đồng phục học sinh.

Dean ngồi vào bàn, quét mắt nhìn quen thuộc. Anh đang nghĩ trong đầu làm thế nào để chào hỏi anh chị em của mình trước.

"Hôm nay...anh không vội vàng đi?" Don ngạc nhiên hỏi. Bởi trong tuần qua, anh cả sẽ xuất hiện, nói vài câu rồi lái xe đi không thèm dừng lại ăn.

"Không, hôm nay, anh sẽ ăn sáng ở nhà" anh trả lời đơn giản và gật đầu với quản gia. Phải nói rằng ngày nay, không có gì được đặt ngoài nước trên bàn "sao em không ăn trước?"

"Del bảo em đợi anh" Don gật đầu với em gái.

Nhưng anh đang bối rối. Dean nên làm gì? Một lúc sau, quản gia bước vào bếp, dọn ba bát cháo. Người thanh niên nhướng mày. Ngạc nhiên, vì thường nhà anh chỉ phục vụ bữa sáng kiểu tây.

"Cơm cháo, với canh xương heo?" Don tìm kiếm và xác định nó "ai đã tạo ra nó?"

"Cô Del là người đã nấu nó" người quản gia tươi cười "cô Del sáng sớm đã xuống chuẩn bị. Cô ấy nói muốn các anh lớn của mình ăn."

Del sắc mặt hồng hào "ăn lúc còn nóng" cô vội giục họ vì không muốn trả lời câu hỏi của anh.

Anh cả nhà đang trông nồi cháo sôi sùng sục mà múc. Mùi hương và mùi vị quen thuộc, khiến anh thoáng nhìn thấy cô em gái đã mỉm cười với anh. Del bí mật bấm điện thoại di động của mình trong khi nhìn anh trai như thể cô đang lo lắng. Nhưng khi thấy cả hai anh đều ăn hết, cô mỉm cười vui sướиɠ.

"Nó rất ngon. Del học làm nó từ khi nào vậy?" Don thậm chí còn yêu cầu một bát khác. Tất nhiên, anh cả cũng yêu cầu nhiều hơn thế.

Del vẫn từ chối trả lời, nhưng nhìn chằm chằm vào người anh cả với đôi mắt to. Dean gần như bật cười trước sự dễ thương của em gái…điều mà anh chưa bao giờ nhận ra trước đây.

"Ngon. Anh thích nó" bàn tay to vươn ra xoa nhẹ đầu cô.

Del cảm thấy mắt mình nóng lên. Cô mỉm cười nắm tay anh trai mình trên đầu, nhẹ nhàng siết chặt "Del nhờ một người bạn chỉ dạy. Thử và sai nhiều lần.”

"Người bạn nào?" Don nhận một bát cháo nóng hổi từ bà quản gia. Thêm một chút hạt tiêu và tiếp tục thưởng thức.

"Bạn ở câu lạc bộ nấu ăn" chớp mắt khi anh trai hết xoa đầu rồi quay lại ăn cháo.

"Người đó có dễ thương không?" Don đút thìa và nhìn em gái với đôi mắt long lanh.

"Tại sao? Anh muốn theo đuổi à, khà khà?" Del trêu chọc anh trai của cô. Trái tim cô hạnh phúc.

"Nếu người đó có thể dạy Del nấu món ăn ngon này, thì người đó là một chuyên gia nấu ăn. Nhất định phải theo đuổi!" Don lắc và vẫy ngón tay.

Một bầu không khí vui vẻ đã bị lãng quên từ lâu đã mang lại nụ cười từ tất cả mọi người, kể cả từ người quản gia đang đứng đó. Hơi ấm vốn đã phai nhạt đang dần trở lại với gia đình.

Del đang nhìn anh trai lớn nhất của cô đang ăn một cách lặng lẽ. Nghe cô và Don nói chuyện

"Anh phải xếp hàng. Bởi vì đã có người đặt chỗ cho cậu. Không phải vậy sao, anh Dean?"

"Khụ..." người thanh niên nhanh chóng nhặt khăn giấy lên vì bị sặc cháo. Anh uống hết nước, nhìn vào đôi mắt trong veo của em gái mình, cười đến không nói được lời nào.

"Anh biết người đó?" Don đang muốn hỏi anh trai của mình, nhưng đã phải dừng lại đột ngột khi phát hiện một cảnh tượng tàn bạo khi anh cả nhìn vào cậu.

"Ronnarith! Ronnaphorn!" việc gọi tên thật là dấu hiệu để kết thúc buổi nói chuyện. Vì gia đình Wongnate có truyền thống, nếu được gọi bằng tên thật đồng nghĩa với việc phải kết thúc mọi chuyện mà không tranh chấp "mau ăn cơm đi học đại học."

Cô mỉm cười. Chiếc điện thoại đặt trên đùi cô khẽ rung lên với dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình.

---

Ph@m: Mọi chuyện thế nào rồi?

---

Del mỉm cười trong khi trả lời tin LINE.

---

Delta ☆ 彡: Tất cả đều tuyệt vời. Thực sự cảm ơn cậu.

---

Parm đút tay vào túi với nụ cười vẫn thường trực trên môi. Mặc dù không cùng anh Dean ăn sáng như những lần khác, nhưng trong lòng cậu rất ấm áp và hạnh phúc.

Một ngày nọ, sau khi cậu kết thúc khóa học, Del đến gặp cậu. Cô đã tìm gặp cậu để nói chuyện riêng. Lúc đầu, cậu sợ hãi vì Del đang cầm một chiếc điện thoại di động với một bức ảnh được chia sẻ trên mạng xã hội trước mặt cậu. Nhưng khi cô nói chuyện, Del không có bất kỳ phản đối nào. Quan trọng hơn, cô đang cười, cô hài lòng về cậu. Sau đó kết thúc bằng việc yêu cầu một bài học nấu ăn đơn giản để giúp giảm khoảng cách giữa anh em.

Điện thoại lại rung liên tục khiến Parm phải cầm lên nhìn.

---

Delta ☆ 彡: *Gửi hình ảnh*

Delta ☆ 彡: Hôm nay mình gửi cho cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều.

Delta ☆ 彡: *Hình dán con mèo đang khóc*

---

Hít một hơi thật sâu. Trái tim chết tiệt của cậu đang nhảy múa, cậu ấn để lưu lại hình ảnh mà Del đã gửi. Cậu không lãng phí thời gian, ít do dự hơn nhiều. Hình ảnh một nam thanh niên quen thuộc trong bộ đồng phục học sinh ngồi ở vị trí tài xế. Khuôn mặt đầy sức sống đang quay lại nhìn vào máy ảnh và cười nhẹ. Một đường cong nhỏ nơi khóe miệng và đôi mắt sáng lung linh.

---

Delta ☆ 彡: Del nói rằng Del muốn chụp ảnh anh để gửi cho thầy dạy nấu ăn. Vì vậy, sau đó nó đây, bức ảnh.

---

Huh...có lẽ Del và ManNow có cùng cách suy nghĩ...