Chương 8: Thỏa mãn

Kể từ ngày đó, chủ tịch câu lạc bộ bơi lội trở thành người thường xuyên ăn sáng tại căn hộ của thành viên năm nhất câu lạc bộ tráng miệng Thái Lan, cho đến khi việc sửa chữa chiếc xe của cậu hoàn thành. Parm ôm trái tim mình, cảm thấy như bị nhồi nhét, đôi môi mỏng của cậu luôn nở một nụ cười, tay cậu di chuyển để viết ra thực đơn bữa sáng mà anh Dean muốn. Mặc dù họ chỉ ăn sáng cùng nhau và nói những điều bình thường và sau đó cùng nhau lên đại học...nhưng cậu cảm thấy hạnh phúc đến mức chết đi được.

"Em đang lầm bầm cái gì vậy?" Giọng của chị Oom đột ngột vang lên và cô dùng cuộn giấy trên tay đập vào đầu Parm.

Parm cười nhẹ trong khi xoa đầu cậu. Cậu quên rằng bây giờ cậu đang trong một cuộc họp ngắn về câu lạc bộ diễn xuất.

"Vừa ngồi vừa cười, có chuyện gì tốt xảy ra sao? Hử?" chị Oom lén lút quan sát cậu khi tựa vào khuỷu tay mình. Người được hỏi chỉ xoa xoa đôi má ửng đỏ, không trả lời.

"Được rồi, chúng ta hãy giới thiệu bản thân" chủ tịch câu lạc bộ nấu ăn vỗ tay để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.

"Đây là thành viên của câu lạc bộ diễn xuất, người sẽ học với chúng ta trong cả tuần tới."

Bên cạnh hội trưởng, có một cô gái xinh đẹp với mái tóc đen dài, đứng ở giữa ở phía sau, tươi cười nhìn các thành viên câu lạc bộ nấu ăn. Một cô gái có vẻ ngoài xinh đẹp và thanh thoát, nhưng sức hút nhất của cô ấy chính là đôi mắt.

Đôi mắt đẹp, màu giống anh Dean, xanh xám...

"Xin chào, Parm" giọng nói vui vẻ của ManNow vang lên.

"ManNow cũng đến à?"

"Ừ" ManNow nắm tay bạn mình và lắc.

"Mình nhận vai em gái của nữ chính, sẽ có một cảnh mình phải ngồi làm món tráng miệng cùng với nữ chính."

Parm gật đầu "vậy thì...nữ chính..."

ManNow quay lại nhìn cô gái xinh đẹp có mái tóc khúc bạch "Del...Ronaphor Wongate, khoa Văn năm nhất."

Aaaaahhhh...thật là em gái anh Dean.

Thật là…

Parm cảm thấy như thể triệu chứng của mình sẽ sớm xuất hiện. Cậu chưa bao giờ mong gặp được em gái của anh Dean. Khi đôi mắt của cô nhìn vào bàn tay của cậu khi cậu đang trang trí bột với đôi mắt giống như anh Dean, đừng nói với cậu rằng cô giống như anh Dean.

"Trang trí chắc rất khó" Del quay sang ManNow và nhìn chằm chằm với đôi mắt đăm chiêu. Hai cô gái đầy lo lắng.

"Chờ chút, mình sẽ làm chậm hơn" Parm lấy bột màu tím từ bột gạo trộn với bột mì khác, sau đó trộn với nước hoa đậu biếc có rắc một chút muối. Sau đó, cậu lấy một dụng cụ kim loại trông giống như một cái nhíp nhưng có một đầu rộng bằng phẳng.

"Đây là Chor Muang" cậu nói trong khi chỉ cho các cô gái "đây là cách hai cậu sẽ tạo ra những cánh hoa."

Parm từ từ dùng nhíp kẹp bột từ dưới lên để tạo thành những cánh hoa nhỏ uốn quanh bột.

"Đây là mức đầu tiên."

Chia phần kẹp bột cao hơn mức đầu tiên một chút "đây là mức thứ hai. Đối với mức thứ ba hẹp hơn, hãy sử dụng góc của nhíp. Và cuối cùng làm cho nó như thế này."

Chỉ bằng cách kẹp miếng bột, Parm đã biến nó thành một bông hoa xinh đẹp. Anh ấy đưa nó cho những cô gái nhìn vào với đôi mắt mở to.

"Quaoooo!!! Rất đẹp!!!" Del hét lên thích thú khi nhìn bông hoa nhỏ với đôi mắt long lanh.

"Ohhoo...vậy hãy cưới mình đi Parm" ManNow không ngừng khen ngợi khi ôm bạn mình.

Parm cười và sau đó giảng dạy sau đó một lần nữa. Cậu đưa nhíp và bột để các cô gái học cách trang trí. Lúc đầu, để thực hành, họ sử dụng bột nhào rỗng không có nhân, để nếu thất bại, họ có thể làm phẳng nó và tạo hình lại lần nữa. Họ lặp lại quá trình một vài lần và thực hiện rất nhiều.

Tất cả mọi người ngồi luyện cách nặn bột, còn cậu thì ngồi cười tươi lấy nhân cho vào bên trong khối bột và trang trí chúng như một bông hoa nhỏ xinh. Rất dễ thương! Nó làm cho các cô gái muốn cố gắng hơn nữa, kết quả của sự cố gắng của họ được đặt trên đĩa. Parm bắt đầu đun sôi nước rồi lót một cái vỉ hấp có lót lá chuối ở dưới rồi cho viên bột đã nhào sẵn vào hấp trong 5 phút. Chỉ một lúc sau, cậu bày món tráng miệng đã nấu chín ra đĩa, rắc tỏi phi, trang trí với rau răm và ớt tươi rồi dọn cho các cô gái ăn.

"Mình..." Del nhìn chằm chằm vào những món tráng miệng hấp dẫn trên đĩa và trái tim cô tan chảy "Mình đã hiểu ManNow đang cảm thấy thế nào" sau đó cô quay mặt về phía Parm và nắm tay cậu "hãy kết hôn với mình đi, mình nghiêm túc đó!"

Người vừa được cầu hôn hai lần hôm nay chỉ có thể nở nụ cười ngọt ngào.

“Cưới mình không có nghĩa là cậu sẽ tự dưng nặn được cục bột” khuôn mặt rạng rỡ của cậu đang nhìn thành quả của cô gái.

"Cả hai vẫn chưa vượt qua được. Buổi tập hôm nay mới bắt đầu, các cậu phải làm sớm thôi. Bởi vì các cậu còn phải học về khắc thực phẩm, sẽ khó hơn rất nhiều."

Lời nói của cậu gay gắt, và ánh mắt sắc bén, khiến các cô gái phải ngồi học cách nặn bột một lần nữa. Nhưng cậu cũng không quên chụp lại một tấm hình để đăng tải trên facebook.

Chờ đã, Parm, cậu nói với bản thân trong khi lắc đầu rồi quay lại tạo hình phần bột còn lại vì cậu định đưa chúng cho các cô gái mang về nhà. Cậu bỗng giật mình vì âm thanh thông báo từ điện thoại của mình, nghĩa là có tin nhắn đến.

LINE?

Cậu cười khi Team gửi cho cậu một cuộc trò chuyện nhóm. Cậu ấy đang rêи ɾỉ rằng cậu ấy muốn ăn. Tất nhiên, Parm đã chuẩn bị sẵn thức ăn cho cậu ấy. Cậu trả lời với một nụ cười. Đột nhiên, một tin nhắn khác đến...anh Dean.

---

Dean: đó là Chor Muang phải không? Đang dạy ở câu lạc bộ diễn xuất à?

Ph@m: làm sao mà anh Dean biết được?

---

Cậu nhớ rằng cậu đã không nói với ai vì cậu không chắc liệu câu lạc bộ diễn xuất có cho phép cậu kể cho người khác hay không.

---

Dean: Anh thấy facebook của em anh.

***

Dean đang đứng và mỉm cười với chiếc điện thoại của mình. Sau khi anh cập nhật chương trình tập trên trang của câu lạc bộ thì thấy trên facebook của em mình có bài viết về một bông hoa màu tím rất đẹp. Khi biết địa điểm là câu lạc bộ nấu ăn, anh có thể đoán được ai là bậc thầy dạy cô. Nó khiến anh không thể cưỡng lại việc gửi cho cậu một LINE. Có một điều rất lạ là anh rất muốn nhìn thấy lại gương mặt trong sáng và nụ cười của cậu, mặc dù sáng nay họ mới ở bên nhau.

"Tự cười một mình, mày đang nói chuyện với ai đấy?" phó chủ tịch trêu chọc anh từ phía sau. Người có mái tóc vàng đang nhìn trộm điện thoại của bạn mình nhưng bị Dean to tay đánh trúng.

"Đừng có tọc mạch" câu trả lời của Dean khiến người bạn của anh phải im lặng. Sau đó, anh giữ điện thoại của mình trong tủ khóa. Win chỉ nhún vai. Cả hai cùng ra ngoài bể bơi, xem các thành viên của câu lạc bộ đã tập luyện một thời gian.

"Mày biết đấy, gần đây mày cười thường xuyên hơn. Có vẻ như mày đang có tâm trạng tốt" Win nhận xét trong khi mở áo khoác và nhìn chằm chằm vào màn khởi động của mình.

"Tao trông như thế nào?" Bản thân Dean nhận ra rằng anh cũng cảm thấy như vậy. Nhưng anh giả vờ hỏi với một cái cau mày.

"Mặt mày dữ tợn, lúc nào cũng cau có và chửi thề rất nhiều...lúc nào cũng nhìn trân trối như đang tìm kiếm điều gì đó" Winn vừa trả lời vừa duỗi chân cười với bạn mình "nhưng giờ thì mày đã tìm được rồi."

"Haha" Dean cười sặc sụa. Anh khởi động một lúc rồi bước đến và vỗ vào đầu bạn mình, và kéo về phía hồ bơi "muốn đua không?"

Win huýt sáo dài "mày mời tao đua? Đua."

Các thành viên câu lạc bộ bơi lội hò reo vui mừng khi thấy hai người cao nhất câu lạc bộ của mình đang tranh tài. Huấn luyện viên vẫy tay chào các thành viên câu lạc bộ ra khỏi hồ bơi và sử dụng đường đua chính. Mọi người từ hồ bơi ra ngoài để xem cuộc đua.

"Bơi tự do, 200m" huấn luyện viên mang bảng điểm và đồng hồ bấm giờ.

Hai người rất cao, đều đặn, sẵn sàng đeo kính bơi. Khi tiếng còi vang lên, cả hai nhanh chóng lặn xuống nước.

"Chết tiệt, thật trơn tru!" Team vừa hét vừa lắc cổ bạn mình khi họ nhìn thấy những động tác uyển chuyển của hai đối thủ. Họ đã tham gia câu lạc bộ được một thời gian nhưng đây là lần đầu tiên thấy họ thi đấu. Ngoài ra, khi luyện tập, họ không bao giờ để ý đến hai người đó vì các thành viên câu lạc bộ đều bận rộn cố gắng ghi lại thời gian luyện tập.

Lần này câu lạc bộ bơi lội tràn ngập tiếng cổ vũ, mời gọi sự chú ý của những người đi qua và khiến họ cũng phải dừng lại xem. Parm đi bộ đến hồ bơi với MaNow. Hai người này sớm tìm thấy Team để hỏi chuyện gì đang xảy ra.

"Ooh, hai cậu tới rồi à?" Team vừa cười vừa lấy chiếc khăn nhỏ từ tay cậu "cái này cho tớ à?" cậu lấy hộp nhựa đựng các món tráng miệng màu tím.

Oohhhh!!

"Có chuyện gì vậy?" ManNow ngạc nhiên quay lại nhìn hai người lần lượt về đích.

"Anh Dean và anh Win đang cạnh tranh nhau. Động tác của họ thật uyển chuyển, và cả hai đều phản ứng nhanh" Team sáng mắt nói.

Tên tuổi của hai người cạnh tranh khiến Parm và ManNow nhìn nhau. Và chỉ với một cú đánh, chủ tịch và phó chủ tịch đã đến được mép vực với sự chênh lệch chỉ một phần nghìn giây.

"Bao nhiêu vậy?" Team nhảy lên vì phấn khích, các thành viên khác cũng nhìn chằm chằm vào huấn luyện viên với ánh mắt tương tự. Trong khi hai người đang thi đấu ở bên cạnh hồ bơi, đẩy cơ thể của họ lên khỏi mặt nước. Họ đội kính lên đầu và nhìn đồng hồ.

"Dean 1.54.66, Win 1.54.80, rất tốt!"

Khi huấn luyện viên nói xong, một tiếng xôn xao ngay sau đó bắt đầu "kỷ lục thật tuyệt vời!" ai đó cảm thán.

Dean kéo kính ra và vò đầu bứt tóc, anh chống tay xuống thành bể bơi để leo lên khỏi bể bơi. Cùng lúc đó, Team đang đẩy bạn của mình về phía trước nên va vào anh.

"Ah!" Parm kêu lên và đập vào một khuôn ngực rộng, áo cậu trở nên hơi ướt.

Hội trưởng câu lạc bộ nhìn người va vào mình, Parm ngẩng đầu lên nhìn anh Dean rồi hai má đỏ bừng.

"Ơ..." Parm nắm chặt chiếc khăn tắm trong tay. Tại thời điểm này, tất cả các thành viên câu lạc bộ dừng lại và nhìn họ bối rối.

Dean Ratthanon lại cười với đôi mắt long lanh.

"Đưa anh" anh nói một cách nhẹ nhàng và bình tĩnh.

"??" tất cả các hậu bối đều có một cái nhìn bối rối và điều đó khiến các tiền bối bật cười.

"Em mang khăn cho anh đúng không?"

Parm giật mình và vội vàng lấy khăn tắm trên tay như thể đó là một vật nóng. Ngay sau đó, đầu cậu cúi xuống và miệng cậu há hốc. Cậu ngạc nhiên và nhanh chóng gật đầu, sau đó quay lại nhìn người bạn của mình đang cười khúc khích.

Win dùng cùi chỏ đâm vào người bạn của mình và mỉm cười "nhìn này...nếu chúng ta đua lại, mày chắc chắn sẽ phá kỷ lục thế giới."

"Cút đi!" anh bị trêu chọc chỉ biết chửi bới rồi cầm khăn lên xoa mặt.

Thành viên của câu lạc bộ tráng miệng Thái Lan không sợ bị trêu chọc, bởi vì bình thường mọi người rất sợ chủ tịch câu lạc bộ. Và ngay sau đó hình ảnh cậu bé mặt đỏ bừng trao khăn cho chủ tịch CLB được đăng tải rộng rãi trên facebook với chú thích:

---

[cổ động viên yêu thích của câu lạc bộ @Ratthanon_dean???]

Mamiew - Cái gì đây? Cái gì đây? Gì đâyyyyy???

Ohm Aum - Anh Dean cười với em ấy. Anh ấy cười với em ấy thật.

Chaopor roasted duck - Cái quái gì vậy? Em Parm của khoa Kinh tế là người tôi thích mà.

T university cooking club - Cậu làm gì vậy? Cậu đã xin phép chúng tôi chưa @Ratthanon_dean?

Dech food script - @T university cooking club chủ tịch à, đừng quản các thành viên câu lạc bộ quá vậy chứ.

vanilla sky - =\///= yayy! Thuyền tôi ra khơi rồi. Tôi thật bối rối! Xin lỗi @Team #DeanParm.

Thanai Y - Đây là bài trực tiếp từ câu lạc bộ bơi lội. Chết tiệt, tim tôi xao động vì bầu không khí này quá!!!

---

Tất cả các bình luận sớm tràn ngập trang của câu lạc bộ bơi lội.

Sau khi luyện tập, tất cả các thành viên đang tụ tập để ăn đồ ăn nhẹ. Câu lạc bộ nấu ăn đã giúp đưa họ đến câu lạc bộ bơi lội.

“Yeah, ngon, mềm, thơm, ngon lắm” Win thốt lên, nhai thức ăn một cách thích thú.

“Em thấy rồi, rất nhiều” Team nhìn chằm chằm trong khi tay vẫn còn đang mải miết sấy tóc “Parm đút cho mình đi, tay mình bận lắm”.

Parm bật cười khi bạn mình đưa ra ánh mắt khó chịu. Cậu gắp thức ăn bằng nĩa và đưa lên miệng Team. Hành động đó khiến các cô gái, trong phòng trưng bày gần hồ bơi, hét lên.

"Anh nữa" Win cũng yêu cầu, mà cậu không bận tâm. Nó chỉ là đút ăn, cũng có quan trọng gì đâu. Vì vậy, cậu cũng thoải mái đút anh Win.

"Anh này nữa" phó chủ tịch đột nhiên kéo cổ chủ tịch câu lạc bộ. Lần này cậu đang đút ăn thì dừng lại.

Dean nhìn chằm chằm vào người bạn của mình, người đang cười gian ác, rồi mắt anh lại quay lại nhìn cậu. Anh ta nhìn cậu một lúc. Người trước mặt than thở muốn chết thôi.

Tay cậu đang run.

Cậu lắc đầu khi nghĩ rằng thức ăn sẽ rơi ra nhưng một bàn tay to lớn đã vươn tới và kéo nó về phía miệng anh.

KKyaaaaaahhhhhhh !!!!

Tiếng la hét xung quanh hồ bơi lớn hơn, trong khi Team chỉ có thể phàn nàn với ManNow...

"Không cần quan tâm đến mình. Cứ tiếp tục đi, tùy ý làm theo ý của bạn" cô che miệng để che đi đôi má ửng đỏ của mình.

Parm cảm thấy...như...muốn chết.

***

Hôm nay, nữ chính đến học nấu ăn như mọi ngày. Mái tóc đen của cô ấy được tết và buộc ở phía sau. Đôi má tròn trịa ửng hồng, đôi mắt và lông mày không cần trang điểm vì vốn dĩ đã đẹp sẵn rồi.

"Ừm, tốt" Parm đang nhìn vào kết quả làm việc của cô gái và gật đầu hài lòng.

"Chờ đã, mình sẽ hấp trước. Hai người sẽ cùng nhau về nhà đúng không?"

"Yea" ManNow và Del ôm nhau và mỉm cười. Tối qua, họ đã tập luyện sử dụng đất sét tại nhà đến tận khuya. Họ muốn có thể trang trí bột sớm.

Sau khi kết thúc sớm hơn dự kiến, mọi người đang trò chuyện nhàn nhã. Cho dù đó là Del hay ManNow, họ đều từ chối tiết lộ cốt truyện của bộ phim và nói với họ rằng đó là bí mật và rằng họ sẽ phải chờ xem.

"Này Del, mình muốn hỏi" ManNow nói khi ngồi cạnh cô ấy "anh Dean ở nhà như thế nào?"

Đời tư của chủ tịch câu lạc bộ bơi lội là một chủ đề hấp dẫn đối với các cô gái. Bởi vì biểu hiện bình thường của anh rất nghiêm túc, và anh không nói gì cả. Khi một người có một người bạn là em gái của anh ấy, đó là cơ hội để hỏi.

"Anh ấy cũng vậy thôi, lạnh lùng và dữ tợn" Del bẽn lẽn cười.

"Ơ? Anh ấy ở nhà cũng hung dữ sao?" chị Oom kinh ngạc "chị còn tưởng rằng anh đối với các em của mìnhi tốt chứ."

Cậu cũng ngạc nhiên, khi ở bên anh Dean, anh ấy rất dịu dàng và tốt bụng.

"Có lẽ vì thời thơ ấu xa cách. Chúng em chỉ gặp lại nhau sau khi anh ấy lớn. Anh Dean giống cha, ít nói chuyện. Del gần gũi với anh Don hơn" cô ngọt ngào trả lời "tụi em thường chỉ nói chuyện vào bữa sáng, nhưng gần đây…anh ấy không bao giờ ăn sáng cùng với tụi em nữa. Chỉ chào và sau đó đi. "

Parm dừng tay đang cầm đồ ăn nhẹ trong hộp. Cậu cau mày. Có phải do cậu không? Có phải cậu khiến ba anh em họ không nói chuyện với nhau nữa không?

"Món ăn vặt thế nào rồi?" cánh cửa câu lạc bộ mở ra với một giọng nói vui vẻ. Gương mặt điển trai của nam diễn viên trẻ nổi tiếng khi nhìn vào chiếc hộp đựng những món ăn vặt đủ màu và nở nụ cười.

Alex bước vào và ngồi gần cậu. Anh với lấy món ăn nhẹ và đưa nó lên miệng "uầy, ngon thế. Parm làm lại chúng à?"

"Phần nhân và nhào bột đều do mọi người làm, còn việc trang trí là do hai cô gái này làm" chị Oom cười đáp.

"Ồ, tốt quá. Với thế này, bộ phim ngắn chắc chắn sẽ thành công" sau đó anh quay sang người bên cạnh mình.

"Tất nhiên vì các nữ diễn viên là Del và ManNow" Parm cười.

"Nếu có một bộ phim về nấu ăn, em sẽ là diễn viên, được chứ?" đôi mắt nâu nhạt đang sáng và thể hiện suy nghĩ của anh. Alex không bao giờ phủ nhận rằng anh nổi tiếng với các cô gái cũng như các chàng trai. Lần này anh đã cố định được mục tiêu của mình.

"Hahaha, em không giỏi những thứ như thế này" Parm lắc đầu "tốt hơn hết, nếu em đứng sau hậu trường."

Alex nhướng mày "đội thiết bị?" anh nhấc điện thoại của mình và giơ nó ra giữa cuộc trò chuyện của họ.

"Vậy, anh có thể hỏi một chuyện như thế này được không?"

Parm mở to mắt khi nhìn thấy bức ảnh cậu đang đút cho anh Dean. Cậu không biết họ đã bí mật lấy nó khi nào, và cậu không nhận ra nó đã lan ra xung quanh. Nhìn thấy những bình luận và lượt thích, nó nhiều đến mức không thể đếm xuể.

"Theo đuổi hội trưởng câu lạc bộ bơi lội?" Alex đang tìm kiếm thông tin.

"Hôm qua Parm cũng đút cho Team ăn, và cả anh Win nữa" ManNow vội vàng trả lời khi thấy bạn mình tái mặt. Khi chỉ là trong nhóm của mình, cô có thể dễ dàng trêu chọc cậu ấy. Nhưng không phải ở đây, đây là nơi công cộng...

"Ồ...có loại dịch vụ như vậy à? Vậy, anh cũng có thể yêu cầu dịch vụ tương tự được không?" Alex nói lại trong khi lén nhìn đĩa tráng miệng "đút cho anh ăn nữa."

Sự khó xử đang tăng lên. Nhưng trước khi Parm có thời gian để trả lời, chị Oom đã nhìn thấy và cầm nĩa và đút cho anh Alex, cô nở nụ cười ngọt ngào. Nhưng đôi mắt cô dường như không biết cười.

"Ooppss!!"

"Ăn ngon không?"

"..." mọi người yên lặng. Parm cười, gần như cười khi anh Alex mắt sáng lên trong khi gật đầu.

"Ngon!"

Parm thở dài một hơi "Em đã từng nói với anh rằng em sẽ đưa một ít đồ ăn nhẹ cho anh phải không?" cậu lấy ra hộp nhỏ đồ ăn vặt và đưa cho anh.

“Đây, anh mang về ăn nếu ngon” cuối cùng cậu cũng chỉ biết cười…nụ cười nhìn xa xăm.

Như cảm thấy bị xua đuổi, nam diễn viên trẻ điển trai chỉ biết cười và nhún vai, nhận chiếc hộp. Trước khi chào tạm biệt họ, anh đã chụp vài bức ảnh với cô gái. Sau đó anh bỏ đi với chiếc hộp trên tay.

"Hmmmmm" chị Oom, chị Giffy, anh Goon và chủ tịch câu lạc bộ nấu ăn đồng thời ngân nga.

"Có rất nhiều cô gái trong phòng, tại sao anh ta chỉ theo đuổi mỗi Parm? Có mùi của thịt tươi."

"Mùi thịt gì vậy?" cậu bị trêu chọc nên cố cãi lại, nhưng mặt cậu giờ đỏ bừng.

"Mùi thịt tươi không phải chỉ có anh ấy mà còn có người khác, hahaha" ManNow thầm trêu cậu, với tư cách là một người bạn, cô véo má cậu đến khi đỏ bừng để che đi vết đỏ của anh.

Trong khi những người khác đang nói đùa và trêu chọc nhau cho đến khi cả câu lạc bộ cười phá lên thì một cô gái từ câu lạc bộ diễn xuất lại ngồi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình. Trạng thái trên trang của câu lạc bộ bơi lội rất rõ ràng mà cô không cần phải phóng to hình ảnh.

Hình ảnh người anh trai lớn của cô đang mỉm cười với cậu bé trước mặt, nụ cười mà cô, với tư cách là em gái của anh, chưa bao giờ được nhìn thấy.

Đôi mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm vào đàn em. Nó chợt dấy lên một mối nghi ngờ.

Mối quan hệ giữa anh trai cô và Parm là gì?