Chương 10: Chỉ có hai chúng ta

Trong một khu chung cư nhỏ ở trung tâm Bangkok, buổi sáng đến mà máy lạnh vẫn chạy với âm thanh nhỏ như để ru ngủ một cơ thể vẫn đang quấn trong chăn.

Một chút nắng len qua rèm cửa như muốn trêu ngươi chủ nhân của căn phòng. Parm đang bận vùi người dưới tấm chăn để tránh ánh sáng.

Bang!

Bang!

"Trời ạ!!!" Parm lại chửi rủa trong khi xoa mông khi ngã khỏi giường cao 3.5 feet. Cậu đứng dậy, ngồi xuống và cáu kỉnh với phòng bên cạnh. Cậu mừng rỡ khi căn phòng bên cạnh đã yên ắng cả tuần nay nhưng hôm nay họ lại đóng sầm cửa.

Bây giờ là 6 giờ, còn quá sớm cho ngày hôm nay bởi vì cậu không có lớp học, buổi học hôm nay đã bị hủy bỏ.

"Muốn ngủ tiếp, muốn dậy muộn. Chỉ làm cho mình tức giận" cậu chuẩn bị trở lại giường của mình và tiếp tục ngủ. Nhưng hôm nay phòng bên cạnh rất ồn ào, bởi vì cậu nghe thấy tiếng động lớn nên có vẻ như rất nhiều người. Parm buộc phải đứng dậy ném gối vào tường rồi loạng choạng, vẫn còn ngái ngủ, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ dài tay màu xanh và dừng lại trước cửa phòng bên và viết một tin nhắn.

"Đừng ồn ào. Làm ơn! Từ phòng 802" dán lên cửa rồi gõ cửa vài lần, sau đó cậu quay trở lại phòng của mình. Cậu lặng lẽ đứng trước cửa nhà mình. Cậu nghe thấy tiếng cửa mở và mọi người đang nói chuyện.

"Không có ai hết."

"Có lẽ chỉ là giả vờ, cố gắng nhìn xung quanh xem, nhanh."

"Ai? Cậu ấy để ghi chú"

"Tao nói với mày là gì! Không ồn ào!"

"Xin lỗi.i"

Trong chốc lát cậu nghe thấy tiếng cửa đóng chậm hơn bình thường, hình như 3-4 người, nhưng không sao cả. Parm thở dài, chuẩn bị trở lại chiếc giường ấm áp của mình, nhưng chỉ vài bước, cậu lại chui vào cửa khi cảm thấy có người đi qua cửa và nghe thấy tiếng cửa phòng kế tiếp đóng lại.

"???" Parm lấy một chiếc túi nhựa và mang nó vào trong phòng của mình. Cậu đã rất ngạc nhiên bởi những thứ được đặt bên trong. Có sữa, khoai tây chiên, mụn thịt, một số đồ ăn nhẹ và ghi chú.

"Xin lỗi vì đã to tiếng. Từ phòng 801" Parm mỉm cười khi nghĩ "thật dễ thương.”

Cuối cùng cậu không ngủ được nữa. Parm lăn lộn trên giường, vừa nói chuyện xong với em trai ở Mỹ qua facetime. Em trai phàn nàn về việc cô đơn và yêu cầu cậu về nhà, vì vậy cậu hứa sẽ về nhà vào kỳ nghỉ học kỳ. Sau đó tay cậu với tới bàn cạnh giường, lấy một tờ giấy và mở to mắt.

Voucher ăn uống miễn phí tại khách sạn XXX bên sông Chao Praya hết hạn hôm nay???

Cậu đứng lên và đọc chi tiết, may mắn là cậu không cần đặt chỗ trước. Nhưng cậu sẽ đi ăn với ai? Cậu mở điện thoại của mình và xem trong danh sách liên lạc, sau đó cậu dừng lại ở một cái tên.

Có ổn không nếu cậu gọi trước? Vậy hôm nay anh ấy có lớp học không? Tốt hơn hãy hỏi anh ấy trước.

Parm nhấn vào màn hình trên ứng dụng, sẵn sàng để mời người đó nhưng đột nhiên điện thoại của cậu đổ chuông trên tay.

"Aawww" cậu bé bị sốc khi ôm điện thoại trên giường, sau đó sau khi cậu lấy lại được tâm trí của mình.

"Này!!" màn hình hiển thị một bức ảnh của một người mà anh đã bí mật chụp. Parm vội vàng nhận cuộc gọi.

"Xin chào anh Dean."

Giọng nói trong dây cười và sau đó nói "chào buổi sáng, em có vẻ bị sốc."

"À, em định nhắn cho anh một tin nhắn. Nhưng sau đó anh gọi điện nên em rất bất ngờ" cậu đáp khi đang nằm trên giường

"Hmmmm có chuyện gì vậy, gửi cho tôi LINE?"

"Oh, chỉ muốn hỏi, anh Dean hôm nay có bận không?"

"Vậy mấy giờ Parm có thời gian?"

"Hôm nay lớp của em bị hủy nên em có cả ngày, giờ em chỉ nằm trong phòng của mình" vừa trả lời vừa lăn trên giường cho đến khi nhăn nhúm.

"Hôm nay anh không có lớp, em nói vậy thì chút để cùng nhau ăn trưa đi? Thật trùng hợp, hôm nay bạn anh mới mở cửa hàng ở Siam nên mời anh đến ăn."

Cậu cười cho đến khi má cậu đau. Lại lăn lộn trên giường, suýt nữa thì ngã ra giường, gật đầu nhưng rồi nhận ra chẳng còn ai thấy mình gật đầu "vâ…vâng."

"Vậy hôm nay anh có thể ở bên Parm cả ngày" giọng anh có vẻ vui vẻ "nửa tiếng nữa anh đến đón em."

Sau khi cậu đồng ý thời gian, Parm ngồi xuống và khoanh tay. Sau đó lấy gối lao vào mặt và hét lên gối khiến giọng nói của cậu bị bóp nghẹt.

Và chủ phòng đã quên hoàn toàn voucher của mình và để nó rơi xuống gầm giường của mình.

Tóc cậu, mặt cậu, quần áo của cậu, Parm nhìn mình trong gương. Cậu mặc một chiếc áo phông trắng có họa tiết ca rô nhỏ và năm chiếc quần xắn gấu, khoe đôi chân nuột nà. Cậu chọn giày vải và đội mũ. Một người hào hứng chạy vào sảnh tầng một và lẩm bẩm.

***

Chưa đầy 10 phút chiếc sedan màu đen đã dừng lại trước lối vào của tòa nhà.

"Parm" người lái xe mở cửa sổ và gọi lớn.

Parm lên xe và thắt dây an toàn mỉm cười với anh. Đôi mắt của cậu sáng rực rỡ khiến ai nhìn thấy cậu cũng sẽ mỉm cười với cậu.

Dean nhìn cậu chằm chằm hồi lâu. Anh nhìn chằm chằm cho đến khi người bị nhìn chằm chằm bắt đầu lo lắng, có chuyện gì với quần áo của cậu à?

"Có gì không ổn à?" cậu đã trở nên căng thẳng, thường thì cậu ăn mặc như thế này.

Dean khởi động xe, anh lắc đầu "không lạ nhưng..."

"Nhưng?"

"Rất dễ thương"

Người được khen trở nên nóng mặt. Parm há hốc mồm khi nhìn anh, anh Dean đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển không cổ. Một vài chiếc cúc được cởi ra, và cởi ra, phát ra sự rung cảm nóng bỏng và khoe ra khuôn ngực vạm vỡ của anh. Cánh tay cuộn lên đến khuỷu tay. Anh mặc quần jean sáng màu.

"Và anhi trông thật tuyệt."

Dean nhướng mày và mỉm cười "cảm ơn."

Sau một hành trình dài, họ quyết định gửi xe ở ga tàu và đến Siam bằng BTS (xe buýt, không phải oppa của các tỷ muội đâu nhó :>) để tránh tắc đường. Chuyến tàu trên cao vào ban ngày các ngày trong tuần đều chật kín khách du lịch khiến họ băn khoăn không biết có phải mình đang ở Thái Lan hay không. Hai người đứng tựa vào ô cửa kính ngăn cách chiếc ghế với lối vào. Dean nhìn ra ngoài cửa sổ trước cảnh tượng đang cảm động. Nhìn cậu run lên.

"Parm" người đàn ông trẻ tuổi vỗ về cậu bé trước mặt mình

"Vâng?" Parm nhìn lên để thấy một chiếc tai nghe được đưa ra trước mặt với vẻ mặt ngạc nhiên rồi chậm rãi gật đầu. Cậu lấy tai nghe và đeo nó vào tai phải của mình. Một bài hát phương Tây vang lên bên tai cậu rất lớn nhưng rất thú vị. Đôi môi mỏng của cậu nhếch lên thành một nụ cười, làm dịu đi không khí căng thẳng.

"Aah" cánh cửa bật mở, mọi người lao vào khiến cậu bị đẩy ngã và ngã vào vòng tay của anh Dean.

Dean nhìn xuống và nhìn vào đôi mắt trong veo đang nhìn mình.

Không biết tim ai đang đập nhanh...

Khách du lịch ồn ào. Ở đó, hai người nghe nhạc nhẹ từ một điện thoại di động. Một người đứng yên, nhìn chằm chằm vào nhiều người xung quanh, trong khi người kia đứng quay mặt về phía cửa sổ với đôi má ửng đỏ. Họ không nói chuyện với nhau. Họ không nhìn nhau. Chỉ có những nụ cười yếu ớt nhếch lên trên miệng và những ngón tay đan vào nhau, ẩn hiện giữa rất nhiều người trong đám đông.

Quán ‘Forever Tea’ là một trong những quán trà mới ở trung tâm Siam. Nó có 2 tầng. Không có nhiều chỗ ngồi, vì chủ sở hữu không muốn chúng quá hẹp. Quán được trang trí bằng gỗ màu be, bắt mắt, cây cối xanh tươi tạo nên một luồng gió mới trong không khí oi bức của Bangkok.

Thân hình cao lớn bước vào và nói chuyện với người bạn của mình trước khi anh ấy bước ra và chào Parm. Chủ cửa hàng là một người đàn ông da trắng, cao to, ngoại hình ưa nhìn. Hiện tại anh ấy đang mặc một chiếc tạp dề dài màu đen quanh eo.

"Xin chào em Parm, anh là phi Sorn, chủ cửa hàng, bạn thời thơ ấu của Dean. Cứ gọi anh là anh Sorn. Order bất cứ gì em muốn, để người này trả tiền là được" anh chỉ vào chủ tịch câu lạc bộ bơi lội. Dean nhún vai và thản nhiên ngồi trước mặt cậu.

Parm chỉ cười, hơi xấu hổ

Bởi sự trực tiếp của anh Sorn. Cậu nhìn vào thực đơn và thấy bánh ngọt và món tráng miệng, cậu không biết nên chọn cái nào, chỉ lướt qua.

Dean nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì cái nóng bên ngoài của Parm, sau đó anh quay sang hỏi bạn mình một ly nước trong khi đợi cậu chọn thực đơn cho mình.

Trà lạnh trong một ly trong suốt, vừa vặn trong tay phục vụ trước mặt cậu. Nước lạnh đọng lại thành những giọt nước trên bề mặt ly, mời gọi những kẻ đã khát hãy lấy và nhấm nháp.

Vừa nhấp một ngụm, cậu mở to mắt nhìn anh Sorn và anh Dean.

"Rất ngon, thơm thơm, ngọt ngào, có vị trái cây xen lẫn, có cả vị trà nữa, nhưng không chua chút nào. Đây là loại trà gì ạ?" cậu tò mò hỏi, chủ cửa hàng mỉm cười tự hào nói.

"Trà ô long đỏ với hương thơm trái cây nhiệt đới. Hơi đắng, vị ngon và ngọt trên đầu lưỡi" anh Sorn giải thích "nó được nhập khẩu từ Đài Loan."

Dean chuyển ly tối màu hơn của mình để cho Parm thử. Parm cười ngượng ngùng nhận lấy và nhấp một ngụm.

"Cái này ngon lắm. Hương trà đắng vào mũi nhưng mang lại cảm giác sạch sẽ" nhà phê bình trà nhìn chằm chằm vào anh Sorn cho đến khi anh quay đầu lại nhìn người bạn thời thơ ấu của mình như để hỏi cậu từ đâu đến.

"Đây là thực đơn của một quán trà từ Nhật Bản. Trà Assam Blend và Ceylon" anh giải thích "cái này phải ủ qua một đêm, mới êm dịu."

Parm muốn nghe chủ cửa hàng giải thích thêm. Đôi mắt cậu đang nghiêm túc thì đột nhiên bụng cậu réo lên, mời gọi những tiếng cười từ họ. Cậu bĩu môi. Cậu luôn hành động tốt, nhưng lần này khiến cậu xấu hổ muốn chết.

Cuối cùng, anh Sorn là người đề xuất thực đơn cho hai người họ. Salad rau tươi với đậu phụ Nhật Bản từ ngũ cốc nhồi cá hồi nướng và một vài món ăn kèm khác được phục vụ trên bàn.

Cách sắp xếp các món ăn và độ tươi ngon của thực phẩm đã khiến thành viên của câu lạc bộ nấu ăn phải tái mặt vì hương vị. Với mong muốn thử và cuối cùng đã gọi một Club Sandwich để ăn thử, và tất nhiên là nó có vị khá ngon.

"Món này ngon không?" Dean rất vui vì Parm vừa ăn vừa cười.

"Rất ngon" nụ cười cất lên rồi dừng lại khi cậu nhận ra họ không ở trong căn hộ của cậu.

"Anh Dean thử xem…" Parm đột nhiên dừng đũa và tiếp tục "ah" giả vờ xấu hổ hạ tay xuống.

"Đút nó đi, em có thể làm được, anh sẽ giả như không nhìn thấy" anh Sorn, cầm chiếc bánh bí ngô để trêu chọc cậu không nói nên lời.

Anh ngồi cạnh bạn mình và mỉm cười khi thấy một cậu mặt đỏ bừng đến tận mang tai.

"Đút ăn gì ạ?" cậu giả vờ và sau đó đặt cơm vào đĩa của anh Dean.

Dean lắc đầu và đá vào ống chân của bạn mình xuống gầm bàn. Chủ quán trà cười nhạo anh. Hôm nay cậu biết thêm nhiều anh. Cậu vừa phát hiện ra rằng Dean đã ở với bà từ khi cô còn nhỏ vì bố mẹ anh quá bận. Bởi vì bà của anh, người quá nghiêm khắc đã khiến Dean đôi khi trở thành thói quen im lặng.

Anh Dean nghiện trà vì bà của anh. Anh Dean thích đồ Thái vì bà ngoại là người Thái thật, tính tình bảo thủ, nên không thích con gái mình khi có hai anh trai và chị gái khác to tiếng. Nhưng bà nội từ chối trả lại Dean và quyết định nuôi cậu một mình, khiến hai anh em phải chia tay nhau cho đến khi bà trả lạ, khi Dean 18 tuổi.

Thật là xấu hổ khi anh phải trở về sống với gia đình một lần nữa.

Sorn nhìn người bạn thời thơ ấu và đàn em của mình. Không khí nhẹ nhàng của hai vợ chồng khiến anh mỉm cười. Anh gặp Dean lần đầu tiên vào năm 8 tuổi.

Lúc đó Dean mới 5 tuổi vì nhà anh ở cạnh nhà bà ngoại của Dean. Thêm vào đó, anh đã học cùng một trường cho đến khi anh học xong trung học đầu tiên. Từ nhỏ, Dean đã không giống một người bình thường chút nào.

Thích nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm ai đó. Anh đã từng hỏi liệu cậu có đang tìm ai đó không nhưng Dean không thể trả lời.

10 năm trước anh thấy người này tìm người…

"Vậy, em đã tìm thấy nó chưa?"

Chủ cửa hàng trêu chọc người bạn của mình, cầm lấy chiếc bánh bí ngô và ăn nó. Anh nói nhẹ như thì thầm.

Dean dời mắt lại nhìn người bên cạnh. Anh đáp lại với một nụ cười nhạt,

"À, có rồi"

…người mà anh đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Cuối cùng là đồ ăn miễn phí. Cả Dean và Parm đều đã được thuyết phục, nhưng chủ tiệm trà sẽ không nhận tiền. Anh vui vì người bạn thời thơ ấu của mình đã đến và giới thiệu người quan trọng nhất trong cuộc đời cậu. Yêu cầu sự chấp thuận của an. Parm rất xấu hổ và mặt cậu đỏ bừng.

"Mới ba giờ chiều. Muốn đi dạo một chút không?" Dean bước ra khỏi cửa hàng. Anh nheo mắt lại vì mặt trời vẫn chưa lặn.

Parm dừng lại suy nghĩ và nhìn thấy trung tâm mua sắm Siam ở đối diện. Nơi cậu muốn, lập tức xuất hiện.

"Em muốn đến Ocean World."

"Hả? Công viên nước?" Dean sững sờ.

“Thủy cung” Parm cười. Anh chưa biết gì vẫn bối rối "nó ở dưới trung tâm thương mại, nghe nói lâu rồi. Muốn tới xem thử."

Dean gật đầu “nào,” anh nắm tay Parm và đi trong nắng gắt. Bắt mắt bất cứ ai. Mặt khác tăng nhiệt đến mức sợ suýt ngất xỉu vì tim đập quá nhanh.

Có lẽ vì là ba giờ chiều các ngày trong tuần nên không có nhiều người và khách du lịch cũng thưa thớt. Khi nhận được vé và bước vào trong, Parm quên hết mọi thứ, đi dọc con phố, kéo theo người đi cùng một cách hào hứng.

"Anh Dean, nhìn trứng cá mập này" ở trong tủ có trứng cá mập sắp xếp theo độ tuổi. Ánh sáng chiếu vào bóng của trứng, cá và chuyển động "như người ngoài hành tinh" vội vàng rút điện thoại ra chụp ảnh.

Dean lắc đầu. Nhưng không chỉ có cá được tìm thấy trên đảo. Tủ rất lớn.

"Muốn ngồi thuyền cho cá ăn không?" anh chỉ vào con tàu. Anh rất thích thú khi giữa trung tâm thành phố có một thủy cung lớn.

Cậu lắc đầu "Em thà xem hồ cá lớn."

Nhìn lên bể cá lớn tới trần nhà. Khi Farm nhìn thấy con cá đang bơi, Dean chụp làm lóe một tia sáng (đèn flash ảnh) từ lưng cậu, tạo ra một cái bóng. Cậu đang nhìn đàn cá như đang ở hạ giới dưới làn nước biển xanh trong xanh.

Facebook, đã lâu không được cập nhật, nay lại bắt đầu được cập nhật. Những tấm hình mới được đăng lên, trong đó anh chỉ lặng lẽ chụp.

---

Rattanon_Dean: Cậu bé dưới biển.

---

Khi xong việc, anh cất điện thoại vào túi. Không quan tâm đến các thông báo bùng nổ nhanh chóng.

Họ không ngừng quan sát và đi dọc con đường. Vui thích. Anh suýt chút nữa phải kéo đàn em của mình ra khỏi tủ huyền bí, hay còn gọi là Salamander. Cậu nói nó rất đẹp và muốn mang nó về nhà.

"Anh Dean" Parm hét lên và kéo cánh tay anh "con cá này thật dễ thương, làm cho cái miệng sưng húp, và sau đó có một bộ ria mép ở bên miệng" anh cười lăn cười bò khi thấy Parm và chú cá chơi đùa cùng nhau, bởi dù đi trên con đường nào thì đàn cá cũng bơi cùng nhau.

"Đó là một con chó hay một con cá?"

"Chúng có cùng một khuôn mặt sao?" làm cho miệng và mắt bắt chước con cá trên các thành của tủ. Dean đã muốn chớp lấy cơ hội để chụp ngay một bức ảnh.

"Ây, anh đừng chụp ảnh. Thật là xấu hổ" Parm đỏ mặt, chạy đến chỗ anh đang xem ảnh trên điện thoại di động.

"Anh Deaannnnn" Parm hoảng sợ, hét lên trong khi nhảy nhưng không với tới, vì anh đang chơi với cánh tay dang rộng, rồi anh nắm lấy tay cậu.

"Em trông giống nhau, nhưng anh thấy những thứ khác giống nhau"

"Cái nào?"

Dean nắm tay cậu và rồi tìm thấy một con cá to bằng nắm tay, có đôi mắt to, cái miệng lúc nào cũng như đang cười.

"Nó đây rồi."

Phạm cau mày, bỗng con cá có vẻ ngạc nhiên.

"Pufferfish, anh Deaannnnnnn, nó giống nhau ở chỗ nào?" anh siết chặt hai bàn tay to còn lại với nhau, không buông "khi nó mở rộng toàn thân."

"Anh Deannnnnnn!!" Parm Không thể nhớ bao nhiêu lần hôm nay cậu đã hét lên như một người khốn nạn.

Sau khi đi qua đường hầm, nhìn thấy cá mập, nhìn thấy cá đuối gai độc. Họ bước vào một sảnh rộng. Cậu phấn khích thốt lên khi nhìn thấy bức tượng khổng lồ trong bể cá lớn.

"Rất đẹp."

"Phra Aphai?" anh Dean đến tượng Phra Aphai và nàng tiên cá. Vị trí thiết kế đẹp, như một người khổng lồ vươn mình.

Parm đi đến và ngồi trên ghế sofa trước tủ. Cậu nhìn thấy một con cá thích bơi "khi em đọc về Phra Aphai Mni, em cảm thấy tội nghiệp cho gã khổng lồ lúc nào không hay. Hắn thích nó nhưng cuối cùng lại bị bỏ rơi".

Dean bước đến ngồi cạnh cậu. Nhìn vào bể cá lớn màu xanh "văn học luôn là như vậy."

Khuôn mặt rạng rỡ quay lại nhìn anh không chút hoang mang "nếu anh Dean là đại gia, anh cùng Phra Aphai cùng nàng tiên cá làm cái gì?"

Đôi lông mày đậm nhướn "anh là lòng dạ hẹp hòi" anh giả vờ nghĩ "có thể sẽ ăn thịt nàng tiên cá và đến gặp Phra Aphai để cầu xin sự tha thứ một lần nữa."

"Hừ" cậu bé đầu.

"Vậy nếu đó là Parm, Parm sẽ như thế nào?”

“Ăn cả hai đi” cười đáp lại ngay lập tức bằng một nụ cười ngọt ngào ngọt ngào "em không thích những người lừa dối. Nếu anh ta có người khác không phải em, tốt hơn hết là ăn sạch sẽ."

"Ừ, nhưng tại sao em lại nhìn anh?" Dean cười trong cổ họng "nhưng nó ổn mà" đôi mắt đẹp nhìn vào mắt cậu.

"Yên tâm, anh không phải người lừa gạt." ️

Parm lặng lẽ hít một hơi thật sâu và đi dọc con đường. Trái tim chết tiệt đó vẫn đập nhanh kể từ đó.

Được rồi...anh không phải là cá sấu đất..

Ôiiiii.....

Cậu tự tát vào đầu mình. Cậu biết anh không phải là một kẻ lừa đảo vì anh không bao giờ có tin xấu. Chỉ có tin tức giành chiến thắng trong các kiến

nghị bơi lội. Parm không phải là một người ngây thơ và rõ ràng là thiếu hiểu biết.

Không ngu ngốc cho đến khi không biết việc mình và anh làm là "theo đuổi" và nó không ngừng lớn lên. Họ nói chuyện với nhau trong sáng, cho đến khi nắm tay nhau, cho đến khi hẹn hò.

Cậu hạnh phúc, nhưng cũng sợ hãi. Không phải vì không tin tưởng Dean, mà như thể có thứ gì đó đang giữ họ như một sợi dây vô hình.

Anh bước chậm rãi và liếc nhìn về phía sau. Dean theo dõi cậu như thể lâu lâu mới giữ khoảng cách. Người đàn ông này biết cách tấn công và rút lui có nhịp điệu. Hãy để em ấy thở và nói chuyện với chính mình.

"Em Parm"

"Vâ…vâng” giọng nói của Dean kéo cậu trở lại khỏi dòng suy nghĩ của mình. Nó dừng lại khi Phi nắm cổ tay cậu.

Dean cúi gằm mặt xuống khi nhìn thấy một bể cá lớn chứa nhiều sứa. Căn phòng hoàn toàn tối, với ánh sáng đen, giúp chiếu ra ánh sáng xanh đỏ của bể cá.

Giống như ở ngoài không gian.

"Chúng ta ngồi đi" Dean chạm vào khuỷu tay cậu. Parm tự mình làm theo điều đó một cách dễ dàng.

Hai người ngồi trên sô pha trước tủ sứa. Xem nó bơi. Giọng cậu bé nói với người mẹ, thất vọng vì nội dung của nó, mỉm cười trước khi dần rời đi, để lại hai người đàn ông im lặng.

"Thật là xinh đẹp."

“Như nhảy múa” nhìn chằm chằm vào những con sứa đang di chuyển quanh tủ. Như một bộ đồ đi biển, vẫy vùng trong nước.

Người thanh niên cười lớn "nhảy đi.”

"Có vẻ bối rối..."

"....bây giờ em cảm thấy thế nào?"

Mẹ kiếp. Cậu quay lại nhìn người ngồi bên cạnh. Với ánh mắt đầy thắc mắc.

"Em là gì lo lắng về điều gì?" Đôi mắt đẹp giờ đây sâu như biển.

“Em…” hai tay nằm trên sô pha run lên "...sợ."

Dean chạm vào những đầu ngón tay lạnh ngắt của cậu như thể đang an ủi. Khuôn mặt sắc bén tiến lại gần chóp mũi, suýt chút nữa va chạm.

"Tin anh được không?"

Trái tim từng rung động cũng dần ấm áp hơn. Đôi mắt to bối rối từ từ bình tĩnh lại. Mí mắt cậu mờ đi khi cậu cảm nhận được hơi thở nóng hổi,

cuộn lại trên da má. Cậu chậm rãi gật đầu, thay vì đưa ra câu trả lời.

"Anh biết mà” anh kề môi thì thầm, môi rồi lại vểnh thái dương thì thào “không có gì phải sợ”” Chạm vào nụ hôn tại chỗ trên thái dương mờ nhạt. Ấn cho đến khi trẻ rêи ɾỉ trong cổ họng

"Không cần..."

Đôi mắt kiêu hãnh, nhịp tim mạnh mẽ, một tay kia can thiệp vào. Bên kia mất hút nhìn như thăm dò gương mặt hắn, anh sờ sờ cằm, xương hàm, đuổi tới thái dương. Chọc đầu ngón tay vào dấu thanh niên (súng cũ).

Hơi thở nóng hổi. Đầu mũi của họ chạm vào da má của nhau. Trái tim của họ nhảy múa và lớn mạnh hơn. Ham muốn và chiều sâu kêu gọi toàn bộ cơ thể rung động. Bộ nhớ khó hiểu, khó hiểu,

"Anh..." người con trai gọi nhỏ giọng nói mờ mịt.

Dean hít một hơi thật sâu, cảm giác như mình sắp chết đuối. Anh chạm nhẹ vào cằm cậu, dùng chóp mũi kéo ra khỏi má...

Và kéo đến môi,

"Mẹ có cá mặc váy!!!"

Giọng của một đứa trẻ nghe thật to. Giật giật hai thanh niên hết hồn. Hai người vội vàng quay mặt đi. Hít thở, nín thở.

Cuộc sống mùa hè nóng bỏng nhất của Parm bị nén mạnh thực sự muốn làm vỡ ly thủy tinh và sau đó ném Jellyfish đi.

Cậu gần như…gần như...

Hôn…

Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...

Càng nghĩ đến đó, cậu càng sợ hãi và xấu hổ cho đến khi tay chân vã mồ hôi, sau đó cảm thấy có bàn tay ai đó không buông tay mình ra. Vẫn giữ chúng

"Parm" Dean gọi tên cấp dưới. Trong lòng thầm lo lắng vì bên kia đang run "Parms" anh gọi liên tục.

Tên chủ nhân ngẩng mặt lên cho đến khi ngạc nhiên. Bóng tối khiến cậu trông hơi mờ, nhưng hãy yên tâm rằng nó sẽ không làm lộ ra khuôn mặt đỏ bừng bừng của cậu.

"AnhDean" giọng cậu nghiêm túc, khiến người thanh niên căng thẳng ngay lập tức

"Hử?"

Đôi mắt sáng ngời nhìn Parm không chút bối rối. Sau đó, Parm từ câu lạc bộ tráng miệng Thái Lan phát biểu...

"Anh có thích ăn không, món nộm sứa?"