Chương 3: Bắt Đầu Cuộc Sống Mới

Khóe miệng Sở Thiên Trạch giật giật, mặt đầy hắc tuyến. Trời đất hỡi, Thẩm Dật Nhiên tại sao lại có thể thản nhiên đến thế?

Thẩm Dật Nhiên không quan tâm đến biểu cảm của Sở Thiên Trạch, một lần nữa lạnh lùng đóng cửa cái “rầm” rồi nhảy lên giường, moi tấm chi phiếu trong ngực áo ra ngắm nghía.

“Tự do muôn năm!”

Sở Thiên Trạch vừa quay lưng đi được mấy bước thì nghe thấy câu nói của Thẩm Dật Nhiên bên trong phòng vọng ra, anh nhắm mắt, hít sâu một hơi, cố kìm nén cơn giận của chính mình.

Sáng hôm sau, Sở Thiên Trạch có việc gấp phải xử lý ở công ty Sở Thị, nên anh rời nhà từ sớm. Khoảng hơn mười một giờ trưa, Sở Thiên Trạch mới trở về nhà dùng cơm trưa. Đây là thói quen của anh, bao nhiêu năm không thay đổi.

Vừa bước vào nhà, Sở Thiên Trạch liền cảm thấy có gì đó là lạ. Căn nhà hôm nay trống trải đến lạ thường, bên trong im ắng, thật khác xa mọi ngày.

“Thiếu gia về rồi!”

Người vừa lên tiếng chào Sở Thiên Trạch là Bành Tiểu Hân, người làm lâu năm nhất ở nhà họ Sở. Chị vừa thấy Sở Thiên Trạch đã vội bước lại cởi giày và áo khoác cho anh.

“Thẩm Dật Nhiên đâu?” Sở Thiên Trạch buột miệng hỏi Bành Tiểu Hân, không ngờ chính mình lại hỏi đến người vợ trên danh nghĩa của mình.

Ba năm qua anh chưa từng quan tâm cô đi đâu, làm gì, bởi trong mắt anh, cô là một vị khách trong căn nhà này.



Bành Tiểu Hân mỉm cười nhìn Sở Thiên Trạch, đon đả như mọi ngày.

“Thiếu phu nhân dọn đồ đạc đi rồi ạ.”

“Cái gì?” Sở Thiên Trạch trợn mắt. “Ai cho phép cô ta rời đi?”

Bành Tiểu Hân ngạc nhiên.

"Thiếu gia, còn không phải là cậu sao?"

Sở Thiên Trạch cảm thấy tai mình sắp xì khói rồi, ai nói anh để cô đi? Thẩm Dật Nhiên thừa biết nhà họ Thẩm xem cô chẳng ra gì, rời xa nhà họ Sở, cô còn có chỗ dựa sao?

"Ai nói như vậy?" Sở Thiên Trạch lớn tiếng quát.

Bành Tiểu Hân lúng túng cúi đầu, lí nhí đáp:

“Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân nói là… cậu muốn cô ấy cuốn gói đi khỏi nhà càng sớm càng tốt ạ!”

“Cái gì?” Sở Thiên Trạch quát lên.



Trời sinh Sở Thiên Trạch lãnh đạm, chỉ số thông minh cảm xúc cực cao, lúc nào cũng có thể giữ điềm tĩnh trong mọi tình huống. Thế nhưng chỉ trong hai tuần, Thẩm Dật Nhiên đã khiến anh phải mất khống chế trên dưới chục lần.

“Thẩm Dật Nhiên! Cô giỏi lắm!”

Sở Thiên Trạch nghiến răng, Bành Tiểu Hân cũng bắt đầu choáng váng. Biểu hiện lúc này của Sở thiếu nhà chị là sao đây? Bình thường không phải anh rất khách sáo, thậm chí là lạnh nhạt, hờ hững với Sở thiếu phu nhân sao?

Sở Thiên Trạch còn không hiểu nổi chính mình thì Bành Tiểu Hân làm sao hiểu được?

Sở Thiên Trạch không nhịn nổi cơn tức, gấp gáp gọi điện thoại cho Thẩm Dật Nhiên, thế nhưng đầu dây bên kia không có ai bắt máy. Anh đợi chờ suốt một ngày, không liên lạc được với cô mà cô cũng không trở về nhà.

Sở Thiên Trạch một đêm mất ngủ!

Mấy ngày sau đó, sau nhiều ngày tìm kiếm ở khắp các dự án chung cư cao cấp mới mở, Sở Thiên Trạch rốt cuộc cũng phát hiện ra Thẩm Dật Nhiên mua lại một căn hộ chung cư tầm trung, hơi xa trung tâm thành phố. Anh nghiến răng thầm nghĩ, hóa ra cô lại bỏ đi xa như vậy!

Từ ngày quyết định chia tay với Sở Thiên Trạch, Thẩm Dật Nhiên cầm mười tỷ đồng bắt đầu một cuộc sống mới. Cô hào hứng mua chung cư, tự mình bài trí rồi tận hưởng cuộc sống độc thân. Cô còn mua hẳn một chiếc ô tô để tự mình di chuyển.

Cuộc sống tự do tự tại, không phụ thuộc, không cần dựa dẫm thật đáng quý biết bao!

Thẩm Dật Nhiên quyết định chọn công việc tự do, cô vừa có thể kiếm tiền, lại vừa có thời gian tận hưởng cuộc sống. Mới có mấy ngày không ở cùng Sở Thiên Trạch, Thẩm Dật Nhiên đã cảm thấy sảng khoái, thoải mái không nói nên lời. Ban ngày làm việc rồi ăn uống, tụ tập bạn bè, ban đêm chơi game, làm đẹp rồi xem phim, đi ngủ. Đời độc thân lý tưởng vô cùng!