Chương 2: Không Hề Suy Nghĩ

“Cô cô tôi tôi gì chứ?” Thẩm Dật Nhiên liếc Sở Thiên Trạch một cái, chép miệng nói. “Căn hộ ở trung tâm thành phố bèo nhất cũng bôn tỷ rưỡi rồi, còn có nửa tỷ, tôi làm sao mua được ô tô?”

Thẩm Dật Nhiên vừa nói vừa khoanh tay đứng nhìn Sở Thiên Trạch, trông cô không có chút nào gọi là nuối tiếc cuộc hôn nhân của hai người. Sở Thiên Trạch hít sâu một hơi, mặc dù trong đầu anh đã mường tượng ra đủ tình huống bi có hài có, nhưng không ngờ Thẩm Dật Nhiên lại không mảy may níu kéo, còn trắng trợn đòi thêm tiền.

“Được, mười tỷ thì mười tỷ!” Sở Thiên Trạch nghiến răng, không hiểu vì sao lại tức giận vô cùng. “Lát nữa đi gọi Lâm Bình vào đây, tôi bảo cô ta sắp xếp.”

Thẩm Dật Nhiên nhướng mày, gật đầu mấy cái, vẻ mặt đầy thỏa mãn rồi nhanh tay ký vào đơn ly hôn, không chút chần chừ. Sở Thiên Trạch ban đầu còn ngạo nghễ ngồi vắt chân chữ ngũ, đến khi thấy chữ ký nhỏ nhắn, xinh xắn của Thẩm Dật Nhiên trên tờ đơn, khóe miệng anh bắt đầu giật giật.

Ký nhanh như vậy sao?

Thẩm Dật Nhiên không quan tâm đến biểu cảm của Sở Thiên Trạch, cô phồng má thổi thổi tấm chi phiếu, rồi xếp lại cẩn thận, nhét vào ngực áo, còn cười xuề xòa nói với Sở Thiên Trạch.

“Vậy còn được! Tưởng thay em gái gả vào hào môn thế nào, ba năm kiếm được có năm tỷ thì ít ỏi quá.”

Đầu Sở Thiên Trạch muốn bốc khói, cơn giận không rõ vì sao lại bốc lên ngùn ngụt. Thẩm Dật Nhiên đồng ý ly hôn rồi, tại sao anh còn tức giận như vậy chứ?

Ba năm qua hai người họ xem như là bạn chung nhà, sống chung khá hòa thuận, vui vẻ, mỗi người đều ý thức giữ khoảng cách cần thiết, Sở Thiên Trạch tưởng đâu như vậy có thể an ổn một thời gian, chuyên tâm vào sự nghiệp. Nào ngờ tuần trước, anh nhận được một xấp ảnh, người phụ nữ đang vui vẻ hẹn hò với một gã đàn ông khác bị chụp lại không ai khác chính là Thẩm Dật Nhiên. Lúc đó, Sở Thiên Trạch không kìm nổi tức giận, đập vỡ chiếc bình cổ mà thường ngày anh yêu thích nhất.

Thế nhưng vẫn không thể hả giận.

Sở Thiên Trạch nhiều lần kín đáo thăm dò, nhưng Thẩm Dật Nhiên vẫn tỏ vẻ “ngây thơ vô số tội”. Đỉnh điểm là hôm kia, anh còn nghe cô gọi điện thoại cho một gã đàn ông, gọi người ta là “cục cưng” vô cùng ngọt ngào.

Thẩm Dật Nhiên đòi được thêm năm tỷ thì vui vẻ trở về phòng mình, hí hửng dọn dẹp đồ đạc, mang theo toàn bộ trang sức đắt tiền mà Sở gia tặng cho cô làm quà cưới.



“Chậc chậc, phải đem theo những bảo bối này, kẻo nhà họ Sở đòi lại thì tiếc lắm!”

Thẩm Dật Nhiên vừa nhún nhảy vừa thu dọn những thứ yêu thích, trong lòng hoan hỷ như một tù nhân vừa được trả tự do.

Ngoài cửa phòng Thẩm Dật Nhiên, Sở Thiên Trạch - Sở tổng tuổi trẻ tài cao, anh kiệt giới bất động sản - mặt đen như đáy nồi!

“Cô ta vui đến thế sao? Lại còn dọn đồ nhanh như vậy, muốn đi lắm sao?” Sở Thiên Trạch nghiến răng, có chút hối hận vì đã đưa đơn ly hôn cho Thẩm Dật Nhiên ký.

Sở Thiên Trạch ngẫm nghĩ một hồi, càng nghĩ càng rối rắm. Đột nhiên cửa phòng Thẩm Dật Nhiên mở, khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ của cô ló ra.

“Sở tổng, có chuyện gì sao?”

Sở Thiên Trạch hít sâu một hơi, mắt khẽ đảo một vòng, tằng hắng một tiếng rồi ngó lơ Thẩm Dật Nhiên, miệng chậm rãi nói:

“À… ừm… không có gì. Tôi chỉ muốn nói là… ừm lần này cô là lần đầu phạm sai lầm, cho nên tôi sẽ cho cô một cơ hội…”

“Đừng!” Thẩm Dật Nhiên lập tức giơ tay lên, ngắt lời Sở Thiên Trạch rồi lấy trong ví ra một chiếc thẻ màu đen. “Cầm lấy cái này, rồi chúng ta đường ai nấy đi!”

Sở Thiên Trạch nhíu mày nhìn tấm thẻ trong tay, Thẩm Dật Nhiên đang định làm gì đây?

“Cái này là…”

“Account top của game X. đấy, toàn trang bị ngon thôi!” Thẩm Dật Nhiên khoanh tay, đắc ý nói. “Tặng anh, quà chia tay đấy. Anh nói Lâm Bình lo liệu thủ tục ly hôn nhanh nhanh đi!”