Hoắc Minh Hàn bước hai bước nhỏ lên phía trướ, đôi mắt phượng sắc bén cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Anh suy tư trong lòng, nói không chừng cha mẹ đứa nhỏ này hiện tại đang trốn ở chỗ tối, lén lút quan sát tình huống bên này.
Minh Nha không suy nghĩ nhiều như vậy, ngay từ cái nhìn đầu tiên thấy Hoắc Minh Hàn, liền ngọt ngào gọi: "Ba ba".
Dường như cảm giác không vui vì sự rời đi của Hoắc Minh Hàn ngày hôm qua đã tan thành mây khói ngay khi nhìn thấy anh.
Quan sát bốn phía một lúc, Hoắc Minh Hàn không phát hiện bất kỳ người nào có biểu hiện lạ xuất hiện ở quanh nhà anh.
Anh lặng lẽ thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn về phía Minh Nha, chậc một tiếng rồi hỏi: "Nhóc tìm tới đây kiểu gì? Tôi chưa bao giờ nói cho nhóc biết tôi sống ở đâu mà.”
Minh Nha nhớ kỹ nguyên tắc không thể để lộ sự tồn tại của hệ thống, ánh mắt có chút không tự nhiên di chuyển nói: "Thì... tự con đi đến đây đó.” Nghe vậy, Hoắc Minh Hàn nhíu mày càng sâu.
Từ sở cảnh sát đến nhà anh, ít nhất cũng phải cách khoảng năm sáu km. Một đứa trẻ nhỏ như này mà có thể tự mình đi xa đến vậy sao? Sau lưng đứa nhỏ này chắc chắn còn có người khác trợ giúp, chỉ là đang gạt hắn không chịu nói mà thôi.
Vẻ mặt Hoắc Minh Hàn lãnh đạm, hiển nhiên là không tin lời Minh Nha nói. Mà dưới ánh mắt chăm chú của Hoắc Minh Hàn, Minh Nha cũng càng thêm chột dạ.
Cô bé không phải cố ý gạt ba, chỉ là hệ thống đã nói với cô bé rất nhiều lần, không thể bại lộ sự tồn tại của nó trước mặt những người khác, nếu không sẽ có người xấu đến bắt cô đi làm chuyện xấu.
Minh Nha cúi đầu, muốn phá vỡ đề tài này.
Cô lấy trong túi váy nhỏ ra một chiếc bánh bao bột màu trắng hơi bẹp.
"Ba ơi, ba có ăn sáng không? Con có một cái bánh bao ở đây nè." Cô bé đưa bánh bao như dâng hiến bảo vật đến trước mặt Hoắc Minh Hàn. Buổi sáng khi cô bé lẻn qua cửa đồn cảnh sát, bác bảo vệ ở cửa đã đưa nó cho cô.
Minh Nha chưa từng nhìn thấy bánh bao bao giờ, cô bé chỉ nghe bác bảo vệ gọi như vậy.
Bác bảo vệ nói loại bánh bao màu trắng này rất quý giá, chỉ những người có tài mới đủ tiền để ăn được thứ đồ tốt như thế này.
Cái này số lượng không nhiều, đây cũng là do con trai ông ấy tích góp lại biếu ông, nhưng ông ấy thấy Minh Nha ngọt ngào đáng yêu, liền hào phóng tặng cho cô bé một cái để nếm thử chút.
Trên đường đi, Minh Nha cũng mấy lần mệt đến choáng váng đầu óc. Lúc đói bụng, cô bé lấy bánh bao ra nhìn hai lần. Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ ăn, tâm tâm niệm niệm để lại bánh bao cho Hoắc Minh Hàn. Thật sự là một đứa nhỏ ngốc nghếch, màn thầu cũng có thể nói thành bánh bao. Hoắc Minh Hàn nhẹ nhàng nhìn thoáng qua màn thầu trên tay cô, lạnh nhạt nói: "Tôi không ăn, nhóc giữ lại ăn đi.”