Chương 2: Nam phụ trong sách thời đại cũ (2)

Có thể ngày đó nằm trên giường bệnh, ấn tượng về Chu Gia Minh đã khắc sâu trong tâm tưởng nên bắt đầu về sau, Lý Bích Sương nhịn không được cứ chú ý đến Chu Gia Minh. Hai người dần liên lạc với nhau, đến hắn ta thích mặc cái gì, thích ăn cái gì cô cũng biết, cả lý tưởng lẫn khát vọng của hắn cô cũng nắm rõ. Cô đã yêu chồng của em họ mình, nhưng vì thân phận của hai người mà không dám bước thêm một bước nữa.

Bệnh tình Lý Bích Sương sau này chuyển biến xấu. Lúc nằm triền miên trên giường bệnh, cô hay tin em họ mình muốn ly hôn với Chu Gia Minh, nghe đâu là bởi vì Chu Gia Minh có người khác ở bên ngoài. Cô kiên định cho rằng người khác đó chính là mình. Cuối cùng thì cô đã có thể cảm nhận được Chu Gia Minh có cảm giác với mình, nhưng đáng tiếc, cơ thể của cô bây giờ quá kém.

Lý Bích Sương không ngờ tới mình lại có cơ hội được trọng sinh. May mắn hơn là cô được trọng sinh về thời điểm mình chưa gả cho nguyên chủ, em họ cũng chưa lấy Chu Gia Minh.

Cô cực kỳ hân hoan, không chút nghĩ ngơi phải thay đổi mọi chuyện. Vì thế cô dụ người ông không còn minh mẫn của mình nói khác đi ước định, đồng thời cũng vụиɠ ŧяộʍ ở bên Chu Gia Minh. Còn người chồng ở kiếp trước với đứa em họ vốn dĩ phải lấy Chu Gia Minh kia không nằm trong phạm vi suy xét của cô.

Nhưng cô với Chu Gia Minh vẫn có khoảng cách. Thành tích Lý Bích Sương không tốt, trước đây chưa học xong cấp 3 đã bỏ học. Ngược lại thì thành tích Chu Gia Minh lại không tồi, sắp phải thi đại học giống như Lý Hồng Phong. Sau khi đậu đại học hắn muốn tiếp tục được đi học, không thể mãi ở bên Lý Bích Sương được.

Vất vả lắm mới ở bên nhau sao Lý Bích Sương có thể cam tâm chia lìa chồng của mình được. Cô nghĩ dù sao Lý Hồng Phong cũng đã gả qua cho người chồng ở kiếp trước của mình, sau này cũng sẽ phải ở trong thôn này cả đời, thế thì có đi học đại học cũng vô dụng. Thế là cô thừa dịp lúc cửa hàng nhà họ Đoạn bị phá sản, chạy đến nhà mình mượn tiền thì yêu cầu Lý Hồng Phong nhường lại cơ hội đi học đại học cho mình mới chịu nói cha mẹ cho Đoạn gia vay tiền.

Lý Hồng Phong vì chồng nên đồng ý. Lý Bích Sương liền thay cô đi đại học, ở chung với chồng mình trên thành thị. Sau này có thể vì quá bận mà cô quên nhắc nhở nguyên chủ đi kiểm tra thân thể cho mẹ Đoạn. Đời trước, mẹ Đoạn chính là bị bệnh nhỏ lại thành nặng, đời này vẫn tiếp tục như thế. Sau này mẹ Đoạn qua đời, Đoạn gia cũng suy sụp theo. Ngày tháng của hai vợ chồng nguyên chủ trải qua gian nan nhưng không nhờ vả ai. Dần dần thì cuộc sống cũng khá lên, tuy không có được uy phong như nhà Lý Bích Sương nhưng cũng coi như một chủ quán nhỏ.

Còn chuyện bị gọi thành người dượng cực phẩm này thì là khi Lý Hồng Phong gặp được bạn học của mình ngày xưa. Người đó tò mò hỏi cô vì sao không vào đại học, quốc gia khi đó lại đi điều tra việc mạo danh thay thế này. Lý Hồng Phong lo lắng chị họ mình bị ảnh hưởng nên gọi điện thoại đến hỏi han nhưng lại bị hiểu lầm là cô muốn uy hϊếp moi tiền của Lý Bích Sương. Nữ chính vì chịu ảnh hưởng của cha mẹ mình, lớn lên còn trở thành chủ của xí nghiệp nên thuận tay ngáng chân vợ chồng người dì "cực phẩm" này dẫn tới nhà Đoạn thiếu chút nữa lại trụ không vững.

Trong cuốn tiểu thuyết kia, cốt truyện về nguyên chủ chỉ là một đoạn ngắn nhưng ở thế giới này, một nhà nguyên chủ lại bị ảnh hưởng cả đời. Cho đến khi nguyên chủ qua đời mới biết được chân tướng.

【 Đinh! Nhiệm vụ thế giới lần này: Bảo hộ Diệp Thúy Hương, bảo hộ Lý Hồng Phong 】

Đoạn Thanh Ân mới vừa nhận nhiệm vụ liền nghe tiếng gầm ở bên ngoài: "Tôi nhổ vào!!!"

"Mấy năm nay trong thôn ai không biết Hồng Phong mới là người gả cho thằng con của Chu Nhi chứ. Cô đừng có mà lừa gạt tôi. Tôi nói cho cô biết, lúc trước là lão Lý nhà cô muốn hai đứa nhỏ đính hôn từ trong bụng mẹ đấy. Nếu hôm nay cô không cho tôi một công đạo thì tôi phải để cho người trong thôn biết Lý gia các người hứa gả con gái cho cả hai nhà đấy! Cho mọi người nhìn xem cả nhà da mặt dày mấy người!"

"Chị Diệp, chị như này khác gì bắt tôi tìm chết đâu. Đều là người một thôn cả sao chị lại tàn nhẫn như thế chứ. Bây giờ đã là thời đại mới rồi, mấy chuyện đính hôn trong bụng mẹ đó đều không được tính. Toàn là tư tưởng phong kiến hết cả rồi. Nếu mặt tôi mà dày thật thì sao còn phải mắc công đến thương lượng với chị làm cái gì..."

Tiếng khóc nức nở truyền cả vào trong nhà, nghe cực kỳ đáng thương nhưng lại để lộ ra ý "Hôn sự trước kia vốn dĩ không tính, dù có tìm tới đổi người thì nhà trai không được quát mắng bà ta mà còn phải cảm kích bà không trở mặt mới đúng", có thể nói là bản mặt bự như cái mâm rồi.