Chương 1: Nam phụ trong sách thời đại cũ (1)

"Không được!! Ta tuyệt đối không đồng ý!"

Khoảng giờ ngọ, trong viện Đoan gia bỗng phát ra tiếng nói bén nhọn đầy tức giận: "Lúc trước đã định rõ ràng cho con gái của cô gả cho Thanh Ân nhà tôi. Ngày lành đã chọn hết rồi, sắp kết hôn tới nơi thì cô lại tới đây nói đổi người? Trên đời này làm gì có chuyện vô lý như vậy!"

Tiếng nói chuyện rất lớn khiến Đoạn Thanh Ân mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, anh ấn huyệt Thái Dương lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài. Sau giọng nói đầy tức giận đó là giọng nói áy náy của một người phụ nữ: "Chị Diệp à, cũng không phải chúng ta muốn làm như thế mà là cha tôi vốn si si ngốc ngốc, không hiểu sao hai ngày nay cứ nhắc mãi chuyện trước kia, còn một hai phải lôi kéo chúng ta nghe theo. Tôi nghe xong mới biết, lúc ấy lão nói gả Hồng Phong cho Thanh Ân còn Sương Sương nhà tôi thì gả cho con trai của Chu Nhi. Chị cũng biết Chu Nhi trước đây vì cứu cha tôi mới chết, chúng ta thật không còn cách nào."

Đoạn Thanh Ân nhìn cốt truyện. Chu Nhi vì cứu cha bà ta mà chết là thật, nhưng gả Lý Bích Sương qua đó là giả.

Đây là một quyển tiểu thuyết giả tưởng lấy bối cảnh ở Hoa Quốc. Mà anh chỉ là một nam phụ với suất diễn không nhiều lắm lại xỏ xuyên cả cuốn sách. Trong trí nhớ của nữ chính, anh là người dượng cực phẩm. Vì nhà mình quá nghèo nên ỷ vào chút ân tình năm đó mà luôn đòi tiền nhà cô.

Vì sao lại nói suất diễn anh không nhiều lắm mà lại xỏ xuyên cả cuốn sách thì vì anh là vị hôn thê của Lý Bích Sương, một người trọng sinh. Còn nữ chính thì lại là con gái của Lý Bích Sương sau khi trọng sinh. Đương nhiên là không ai trong cốt truyện biết trước khi sống lại, người mà Lý Bích Sương gả cho là nguyên chủ cả.

Lý Bích Sương và Lý Hồng Phong là chị em họ. Cha mẹ Lý Hồng Phong qua đời ngoài ý muốn, người gây họa có đều bù tiền còn cô thì trở thành một bé gái mồ côi. Thấy thế, cha mẹ Lý Bích Sương liền dẫn cháu gái về nhà nuôi nấng. Vì thế hai người cũng coi như là cùng nhau lớn lên.

Lớn lên cùng nhau nhưng vận mệnh lại bất đồng. Hồi cha nguyên chủ chưa tạ thế thì ông nằm trong số ít người biết chữ trong thôn, trở thành bạn vong niên (bạn không kể tuổi tác) với lão gia tử Lý gia. Hai người ước định sau khi nguyên chủ với Lý Bích Sương lớn lên sẽ cho hai đứa kết hôn với nhau. Nhiều năm trôi qua, người trong thôn cũng coi như rõ chuyện hai nhà muốn kết thân.

Sau, lão gia tử Lý gia bị rớt xuống sông được Chu Nhi nhảy xuống cứu lên nhưng ông ta lại bị chuột rút chết đuối. Chu gia lúc ấy nghèo rớt mồng tơi, chỉ còn lại cô nhi quả phụ, lão gia tử Lý đến tạ lỗi với người nhà Chu. Trong tang lễ, ông vừa uống rượu vừa khóc lóc, ở trước mặt mọi người nói nếu sau này con trai Chu gia không cưới được vợ thì ông sẽ gả cháu gái của mình cho hắn.

Lúc đó Lý mẫu nghe xong sợ cha chồng mình uống nhiều rượu không tỉnh táo lại gả con gái mình qua cho nhà họ Chu nghèo rớt mồng tơi kia nên vội vàng đẩy cháu gái mình ra. Từ đó về sau, ông cũng cam chịu Lý Hồng Phong về sau phải gả cho con trai của Chu Nhi.

Trước khi trọng sinh, Lý Bích Sương rất vui mừng khi được gả cho nguyên chủ. Cha Đoạn dù đi rồi nhưng của cải Đoan gia vẫn còn đó. Đoạn Thanh Ân còn có một cửa hàng xiêm y trong thị trấn nữa. Ngày tháng sau này cô gả qua sẽ rất thoải mái, đương nhiên là cô vui vẻ rồi.

Kết quả là Lý Bích Sương gả qua chưa được một năm mà cửa hàng xiêm y của Đoạn gia đã không trụ nổi. Nguyên chủ vốn muốn đi lang bạt ở bên ngoài nhưng cô ta lại vừa lúc hoài thai. Thêm Đoạn mẫu tuổi đã lớn, không còn biện pháp gì Đoạn Thanh Ân đành nhờ quan hệ đi làm thầy giáo dạy tiểu học trong thôn.

Lúc đầu còn tốt, tuy dạy học thu nhập không nhiều lắm còn bị khất nợ tiền lương, nhưng vì thể diện mà cho đến khi Đoạn mẫu sinh bệnh, tiền trong nhà đều mang đi chữa bệnh hết. Đến lúc này ngày tháng ở Đoạn gia mới trở nên khổ sở. Lý Bích Sương không đi làm, mọi việc trong nhà đều chồng chất hết lên người nguyên chủ. Anh chỉ là một lão sư tiểu học trong thôn, tiền lương sao có thể cao được, sinh hoạt hằng ngày như trứng chọi đá. Lý Bích Sương cái gì cũng không biết, còn vì quá thèm thịt mà mua cua về ăn dẫn tới sinh non.

Sau Lý Bích Sương bị bệnh, nguyên chủ liều mạng đi kiếm việc khắp nơi để kiếm tiền chữa bệnh cho cô ta nhưng làm thế nào vẫn không xoay sở đủ tiền. Vào thời điểm Lý Bích Sương tuyệt vọng nhất thì lại nghe được tin tức em họ Lý Hồng Phong của mình đã trở về.

Người luôn mang quần áo xám xịt, lúc nào cũng buồn bã núp vào một góc đọc sách trong trí nhớ của Lý Bích Sương bây giờ lại ăn mặc xinh đẹp với trang sức sang trọng, còn giúp Lý Bích Sương trả tiền chữa bệnh. Đi chung với cô còn có chồng, Chu Gia Minh, khi đó hắn đã là một lãnh đạo của xí nghiệp lớn.

Sinh hoạt thoải mái nên nhìn hắn vô cùng có tinh thần, khác một trời một vực với người chồng bây giờ của Lý Bích Sương.

Rõ ràng em họ trước đây không chỗ nào bằng mình mà hiện tại mình còn phải nhận bố thí của cô ta. Lý Bích Sương nghĩ lại, nếu trước đây người định ra hôn ước với mình là Chu Gia Minh thì tốt rồi.