Chương 8: Nữ Chính Là Người Xuyên Sách (8)

Liếc mắt nhìn thấy Hạ Tình đã uống hơn nửa ly nước, khóe môi cô ta nhếch lên có chút tà khí, không do dự liền uống cạn ly nước trong tay.

Không tới 3 phút, Hạ Tình thấy đã tới cơ hội liền giả vờ đầu óc có chút choáng váng, “Trăn Trăn, tớ cảm thấy hơi đau đầu, cậu dìu tớ một chút được hay không?”

Tần Trăn Trăn thầm nghĩ, chắc thuốc đã phát huy tác dụng rồi, cô ta giả nhân giả nghĩ tốt bụng dìu cô lên văn phòng hội học sinh. Sau đó cô ta rút điện thoại từ trong túi ra nhắn tin cho ba tên lưu manh kia.

[Người đã đưa tới, các anh mau lên đi.]

Lúc vừa nhắn xong, Tần Trăn Trăn bỗng cảm thấy cả cơ thể có chút nóng lên, toàn thân ngứa ngáy đến khó chịu, cổ họng khô khốc. Cô ta giật mình một chút, đây không phải là do cô ta trúng thuốc đó chứ?

Mắt thấy Tần Trăn Trăn cả thân mình đang bắt đầu vặn vẹo, cô đứng lên thanh âm cất cao khinh bỉ.

“Thế nào, cô không nghĩ tới tôi sẽ biết hết chiêu trò của cô à?”

Hạ Tình bước tới gần cô ta, cúi người xuống, nâng cằm cô ta lên nói: “Tôi không biết chính mình đã làm gì mà khiến cô phải hận tôi đến như vậy? Yên tâm đi, thuốc giải dược của cô, cô cứ từ từ mà hưởng thụ.”

Nói xong, còn phủi phủi lòng bàn tay phảng phất giống như vừa chạm vào một thứ dơ bẩn.

Sắc mặt Tần Trăn Trăn đã đỏ bừng một mảnh, trong miệng không ngừng gào ghét.

“Tại sao tại sao tôi lại thua cô. Nhan sắc, lực học tôi đều hơn cô, vì sao Mộ Viễn cũng thèm không liếc tôi lấy một cái!”

“Còn không phải vì cô, bởi vì có cô bên cạnh nên Mộ Viễn mới đối xử như vậy với tôi. Haha chỉ cần cô không còn trong sạch, Hạ Tình cô lấy gì để so với tôi!” Tần Trăn Trăn thật sự còn rất mạnh miệng mà chửi bới.

Hạ Tình đối với lời mắng chửi của cô ta giả vờ mắng điếc tai ngơ. Tần Trăn Trăn chúc cô hảo hảo hưởng thụ cảm giác 4p giống như nguyên chủ lúc trước a.

Thời điểm cô bước ra khỏi văn phòng hội học sinh, liền nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp của Mộ Viễn.

Mộ Viễn cũng nhìn thấy cô, hắn chạy lại nhìn xem cô có bị gì hay không.

“Tiểu Tình lúc nãy em đi đâu vậy, làm anh tìm mãi không thấy.” Dáng vẻ thực sự lo lắng xoa nhẹ lên mái tóc của cô.

“A Viễn ca ca, em đi tìm Tần Trăn Trăn, cậu ấy hẹn gặp em ở văn phòng hội học sinh. Em đang định tìm A Viễn ca ca để đi cùng a.” Đôi mắt ngây thơ ngập nước nhìn hắn giống như cầu xin đi cùng.

Hắn thật sự bị cô thuyết phục, trên mặt treo một nụ cười tựa như gió xuân, nắm lấy tay cô.

“Được rồi, đi thôi.”

Hai người một mạch đi đến văn phòng hội học sinh.

Một giây trước đi đến gần cửa, thì bên trong truyền đến âm thanh rên rĩ mị hoặc của nữ nhân và tiếng thở dốc nặng của nam nhân.

“Ưm, nhẹ một chút... Thật sảng.”

“Đừng! Từ bỏ, từ bỏ.. a....”

“Tiểu tao hóa này thật nhiều nước.”

“Tiểu huyệt thật chặt, cắи ʍút̼ lất tiểu gia hỏa của lão tử đây! Đúng thật là quá sảng.”

“Hôm nay lão tử phải chơi chết đồ kỹ nữ cô!”

Âm thanh da^ʍ mỹ càng lúc càng rõ ràng, Mộ Viễn sắc mặt đen lại trực tiếp đẩy cửa ra, thanh âm khiến người ta mặt đỏ tim đập truyền ra ngoài, khiến cho các sinh viên theo thanh âm này tới gần.

Hình ảnh bên trong được phô bày ra trước mắt, Tần Trăn Trăn vẻ mặt chứa hàm xuân ngồi lên trên người một nam nhân, phía sau cũng có một nam nhân khác miệt mài ra ra vào vào, miệng nhỏ cũng đang bị cắm bởi một côn ŧᏂịŧ của nam nhân khác.

Mộ Viễn dùng hai tay bịt lấy mắt và tai của cô, ngữ khí lạnh như băng nói: “Tiểu Tình còn nhỏ, không được xem.”

Hạ Tình: “.......”

Fuck, tôi và anh bằng tuổi đó!

Một màn này khiến tất cả các sinh viên mắt chữ A miệng chữ O há đến không khép lại được, bắt đầu có nhiều người nhanh tay lấy điện thoại ra quay phim chụp hình các kiểu rồi lại đóng cửa lại xem như không có chuyện gì.

Người bên trong ý loạn tình mê căn bản không biết chính mình đang trở thành nhân vật để mọi người bàn tán.

“Không ngờ cô ta chính là loại người như vậy a.”

“Ngay từ đầu tớ thấy cô ta không gì “gà” mà.”

...

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Tần Trăn Trăn vẫn cho rằng chuyện cô ta làm không ai phát hiện ra.