Chương 7: Nữ Chính Là Người Xuyên Sách (7)

Thời điểm ra khỏi hẻm nhỏ, đã thấy Mộ Viễn đứng dưới gốc cây gần đó, cô sửng sốt một chút, sau đó đi đến gần hắn.

Mộ Viễn vẫn đang chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, phát hiện có người đang đến gần, ngước mắt lên nhìn.

“Sao lại chậm như vậy?” Hắn cau mày hỏi.

Không đợi cô trả lời hắn đã nói tiếp: “Đưa balo đây anh đeo hộ cho.” Nói xong còn thuận tay xoa xoa đầu nhỏ của cô, hắn càng xoa càng thích.

Hạ Tình phồng má chu môi lên phản bác, “A Viễn ca ca, tiểu Tình đã lớn rồi nga!”

“A Viễn ca ca, ba hôm nữa là liên hoan trường anh qua đón em đi cùng được không?” Cô vừa nói vừa lay lay tay hắn nũng nịu nói.

Mộ Viễn chỉ cảm thấy tâm mềm thành một vũng nước, “Được rồi, anh sẽ tới đón em.”

Cô mĩm cười ngọt ngào nhìn hắn, Mộ Viễn nhìn đôi môi hồng nhuận đang dẩu lên, hắn chỉ cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khốc.

Cô gái này đúng là yêu tinh trời cao phái xuống trị hắn đây mà.

[Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 85.]

...

Liên hoan trường.

Hôm nay Hạ Tình chọn một chiếc váy trắng dài đến đầu gối, kết hợp với chân váy ren trắng tạo bồng, làm cô thoạt nhìn trở nên vẻ ngây thơ hoạt bát, màu trắng tinh khiết của váy làm tôn làn da trắng nõn non mềm của cô, thập phần uyển chuyển động lòng người. Dáng người mỏng manh khiến người ta có cảm giác muốn ôm cô vào lòng bảo vệ.

Chiếc xe Maybach màu đen dừng lại trước của biệt thự Hạ gia, thời điểm cô bước ra khiến Mộ Viễn nhìn đến ngẩn người không kịp chớp mắt. Bình thường coi đã rất xinh đẹp đáng yêu rồi, tối nay cô lại toát lên vẻ xinh đẹp tựa như thiên thần thuần khiết tựa như một đóa hoa sen trắng.

Lúc cô bước lên xe, mùi hương hoa sen nhẹ nhàng lại thoát tục, hắn như bị thôi miên, không tự chủ được hôn nhẹ lên cái trán của cô.

Mộ Viễn giật mình vì hành động thất thốt của chính mình, hắn có chút ngượng ngùng.

“Khụ, hôm nay tiểu Tình thật xinh đẹp khiến anh kém chút nữa không nhận ra nha.”

Cô không nói gì, cả khuôn mặt nhỏ cúi thấp xuống hai gò mắt bắt đầu phiếm hồng, đôi tai cũng đỏ ửng lên, nhỏ giọng nói: “A Viễn ca ca cũng thật soái.”

Con ngươi hắn lóe một tia sáng, cười như không cười xoa lên mái tóc đen nhánh mềm mại của cô.

[Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 90.]

Xe một mạch chạy đến nơi tổ chức liên hoan, hiện tại đã có nhiều sinh viên đã đến trước, Tần Trăn Trăn cũng đã đến.

Luc cô và Mộ Viễn cùng nhau bước vào bữa tiệc khiến cho rất nhiều con mắt nhìn chăm chú, bởi vì họ thấy hắn và cô thật xứng đôi. Giống như cặp đôi thiên sứ lạc vào chốn nhân gian, ánh mắt có hâm mộ, có ghen tị và cả ánh mắt ghen ghét thù hận không chút nào che giấu của Tần Trăn Trăn.

Từ đầu đến cuối Mộ Viễn vẫn luôn nắm chặt tay cô không buông, giống như đang công khai chủ quyền. Hắn dẫn cô đi chào hỏi các giáo viên của trường, sau đó hắn bị các giáo viên giữ chân lại để trao đổi về cuộc thi Olympia tiếng Anh sắp tới.

“Tiểu Tình em tới bàn ăn uống một chút đĩ chút nữa anh sẽ quay lại với em.” Mộ Viễn quay đầu lại nói với cô.

Hạ Tình cũng thực nghe lời, ngoan ngoãn gật đầu, khiến hắn càng yêu thích không thôi.

Trong một góc tối tăm của bữa tiệc, Tần Trăn Trăn thấy hai người tách ra liền cầm lấy ly nước ép đã được hạ thuốc tiến đến gần cô.

Cô ta đưa ly nước đến trước mặt cô, vẻ mặt áy náy nói: “Hạ Tình đồng học thật xin lỗi vì hôm đó, không phải vì tớ ghét cậu đâu mà hôm đó tớ có chuyện buồn. Thật xin lỗi Hạ Tình đồng học, cậu có thể tha lỗi cho tớ được không?”

Con mẹ nó! Nếu cô ta là người bình thường, chắc chắn cô sẽ phi thường tốt bụng mà tha thứ cho cô ta. Nhưng bất quá cô ta đây là đang diễn cho cô xem a......

Chậc chậc, diễn xuất như vậy phỏng chừng có thể đạt được ngôi vị Ảnh Hậu luôn đó.

Hệ thống đột nhiên thông báo, [Đã đổi ly thành công! Tiểu tỷ tỷ hảo hảo mà uống nha.]

Hạ Tình nhận lấy, đưa tới miệng nhấp một ngụm, đối với cô ta nở một nụ cười.

“Không sao đâu, một phần cũng là lỗi của tớ. Cậu cũng uống đi, từ bây giờ chúng ta trở thành bạn nhé!”