Chương 3: Nữ Chính Là Người Xuyên Sách (3)

[Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 65.]

[Tiểu tỷ tỷ thật tuyệt, hãy cố gắng thêm!] Thanh âm hệ thống bán manh* cổ vũ.

(*Bán manh: Dễ thương.)

Trong lòng cô thầm cảm thán: Mặc dù tăng lên không nhiều, nhưng mới ngày đầu thu hoạch được như vậy là không nhỏ rồi!

Mộ Viễn tiếp nhận quyển sách cô đưa qua, nói: "Hôm nay tới nhà cậu đi, lâu rồi mình cũng không qua thăm hai bác, có được hay không?"

"Được, được chứ! Đi cùng nhau về nga." Giọng điệu Hạ Tình không che giấu được sự vui mừng, trên mặt vẫn treo một nụ cười tươi.

Mộ Viễn:.....

Từ khi nào cô bạn thanh mai của hắn trở nên quá bán manh vậy?

Con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào chiếc má phúng phính hồng nhuận của cô, bàn tay Mộ Viễn gập chặt lại, sâu trong nội tâm phải kiềm chế hành động muốn nhéo má của cô lại.

*

Sau hơn 20 phút đạp xe, cuối cùng hai người dừng lại ở một tiểu khu.

Hạ Tình đáng giá xung quanh, không thể không nói gia đình nguyên chủ xem ra cũng thật có tiền a.

Tiểu khu nằm trong thành phố Thành Đô*, đa số các ngôi nhà trong tiểu khu này được thiết kế theo kiểu cổ xưa, đình đài các cổ kính, thác nước nhỏ chảy róc rách, phố xá sầm uất nhưng bên trong lại cảm giác được sự ưu nhã và bình yên.

(*Thành Đô: Là một thành phố tại tây nam Trung Quốc, tỉnh lỵ tỉnh Tứ Xuyên, là thành phố thuộc tỉnh, đông dân thứ năm Trung Quốc. Thành Đô là một trong những trung tâm giao thông vận tải và giao thương quan trọng của Trung Quốc. Hơn 4000 năm trước, nền văn hóa Kim Sa thời kỳ đồ đồng được thiết lập tại khu vực này. Theo nguồn: Wikipedia.)

"Đi thôi." Nói xong cất bước song song cùng Mộ Viễn đi vào nhà.

Đẩy cửa đi vào, phòng khách rộng rãi trang hoàng được thiết kế theo phong cách cổ xưa, lúc đi vài sẽ nghe được mùi cây đàn hương thoang thoảng quanh chóp mũi.

Mùi hương này xác thật làm người ta cảm thấy rất thoải mái.

Người ngồi bên trong giống như không phát giác ra có người từ bên ngoài nhìn vào. Nam nhân trung niên tầm 30, 40 tuổi tay chăm chú bóc quýt cho người phụ nữ ngồi bên cạnh.

Không sai, đây chính là ba mẹ của nguyên chủ "Hạ Tình".

Nhan sắc của ba mẹ nguyên chủ "Hạ Tình" do được bảo dưỡng rất tốt nên khi người khác nhìn vào cũng không nghĩ tới hai người đã trạt tuổi trung niên.

"Ba mẹ, con dẫn Mộ Viễn về học nhóm." Hạ Tình mở miệng trước, ngữ khí hơi mất tự nhiên vì chưa thích ứng được với hình ảnh hiện tại.

"Hai đứa mau lại đây!" Người mở miệng là mẹ Hạ, trên mặt bà cười đến ngọt ngào vẫy vẫy tay.

"Mau ngồi xuống ăn quýt đi." Bà vừa nói vừa nhìn Mộ Viễn một cái, khen lấy khen để: "Lâu lắm rồi không thấy cháu a Mộ Viễn, lớn lên đúng thật là đẹp trai, hồi bé còn thấy hai vẫn cứ dính nhau, lớn lên vẫn còn như vậy. Hai bác đúng thật là yên tâm."

Đối với lời khen này của mẹ Hạ, hắn cũng chỉ cười cười cho qua.

Ba Hạ ngồi kế bên nhìn mẹ Hạ cười tít mắt, giống như không thấy mặt trời, nhìn Mộ Viễn liếc mắt một cái, hỏi: "Ba mẹ cháu vẫn khỏe chứ?"

"Ba mẹ con khỏe. Vẫn hay hỏi thăm về hai bác và Hạ Tình. Hôm nay con tới đây để học nhóm cùng Hạ Tình Làm phiền hai bác rồi!"

"Không, Không, Không phiền! Hai đứa lo học vậy hai bác rất vui." Mẹ Hạ cười xua xua tay, nói tiếp: "Tình nhi! con dẫn tiểu Viễn lên phòng học đi. Ba mẹ không phiền hai đứa. Có uống nước hay bánh ngọt không mẹ đem lên."

"Mẹ cho con hai lý nước lọc là được rồi. Không cần phiền toái như đâu ạ, mẹ ngồi bồi cho ba ba soái của mẹ đi." Thanh âm cô nũng nịu lấy lòng, sau khi đứng lên còn nháy mắt với mẹ Hạ.

*

Thời điểm đi vào phòng, Mộ Viễn đảo mắt đánh giá xung quanh.

Tone phòng chủ đạo là màu hồng nhạt công chúa, trần nhà được phủ một lớp sơn trắng. Phía bên phải là tủ sách được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, còn lại xung quanh đều là gấu bông phiên bản lớn nhỏ có đủ.

Lúc này, tầm mắt hắn rơi xuống một con búp bê vải nhỏ nhắn có chút cũ kỷ được cất cẩn thận ở bên trong tủ kính, tựa hồ giống như đồ vật quý giá được bảo hộ kỷ càng.

Ánh mắt hắn hơi lóe lên, đây không là con búp bê lúc 5 tuổi hắn tặng cô sao?