Chương 4: Nữ Chính Là Người Xuyên Sách (4)

Khi đó cô còn hỏi anh một cách ngây thơ.

––– "A Viễn ca ca, ba ba nói nếu con trai tặng đồ vật cho Tình Tình, thì sau này Tình Tình sẽ gả cho người đó. A Viễn ca ca sau này sẽ gả cho Tình Tình chứ?"

Lúc đó hắn cũng còn rất ngây thơ, liền gật gật đầu trả lời:

––– "Sau này lớn lên anh sẽ lấy Tình Tình!"

Cô bé "Hạ Tình" sau khi nghe được lời muốn nghe, miệng cười không ngớt lộ ra hai chiếc răng thỏ trắng tinh trông rất đáng yêu.

Mộ Viễn lâm vào ký ức hồi còn nhỏ, tâm có chút động, khóe miệng hơi cong mang theo ý cười nhạt.

Cô công chúa bé nhỏ khi đó bây giờ đã trở thành một thiếu nữ điềm đạm xinh đẹp. Không biết cô ấy sẽ còn nhớ tới lời hứa khi đó hay không?

"Remember the promise when he was?"

(Dịch: Còn nhớ lời hứa khi bé không?)

Vẻ mặt cô sửng sốt một chút, sau đó cố gắng lục tung ký ức nguyên chủ.

"Growing up he will give a small shift. okay?"

(Dịch: Lớn lên gã cho anh trai. Được không?)

Mộ Viễn mặt không biểu tình. Nhưng trong tâm có hơi động, cô ấy vẫn còn nhớ, thật tốt!

Tuy hắn không trả lời lại, nhưng lỗ tai của hắn lại đang dần hồng lên.

Nam chủ có vẻ thật là một người muộn tao* nha! Thẹn thùng lên cũng thật đáng yêu.

(*Muộn tao: Bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.)

[Độ hảo cảm của nam chủ +5, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 70.]

[Tiểu tỷ tỷ thật giỏi, không ngừng cố gắng nha. Chúng ta sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi!]

Hạ Tình thực vừa lòng, nụ cười trên mặt càng đậm.

Mộ Viễn bất tri bất giác xoa đầu nhỏ của cô, vài giây sau hắn mới hoàn hồn lại. Nhìn bàn tay chính mình đang đặt ở trên đầu cô. Thần sắc có chút lúng túng, ho khan hai tiếng, thanh âm ôn nhu thêm vài phần: "Tình Tình phát âm thật giỏi!"

Sợi tóc đen nhanh mềm mại xẹt qua bàn tay hắn, khiến hắn không nhịn được xoa đầu cô thêm vài lần. Lòng bàn tay tê tê ngứa ngứa như đang gãi vào trong tim hắn, loại cảm giác này từ trước đến giờ hắn chưa từng có.

Cô chậm rãi rụt cổ về, mỉm cười với hắn: "Còn không phải là do A Viễn ca ca dạy thật giỏi đó sao."

Ánh mắt cô to tròn trong suốt, phía bên trong con ngươi đen nhánh phảng phất chỉ có một mình thân ảnh của hắn.

Tim hắn lại đập "thình thịch" vài lần.

*

Thoáng một cái, Hạ Tình đã ở thế giới này một tháng. Ngay mai là nữ chủ xuyên qua tới, cô còn không biết phải đối phó như thế nào với cô ta đây.

Nữ chủ có bàn tay vàng to lớn đó a!

Hệ thống giống như nghe được lời than thở trong đáy lòng của cô, trấn án: [Tiểu tỷ tỷ lo lắng cái gì. Không phải còn có hệ thống tôi đây sao.]

Hạ Tình bĩu môi không nói gì, hệ thống vừa vô dụng vừa dỏm như cậu, thì làm được cái gì.

Sáng hôm sau.

Hạ Tình đeo balo vào lớp, trên tay cô còn thêm một hộp bánh tinh xảo. Đi đến đưa ra trước mặt Mộ Viễn.

"A Viễn ca!"

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.

Hạ Tình minh bạch ý tứ của anh, cười cười mà trả lời: "Cảm ơn A Viễn ca giúp em ôn tập suốt một tháng qua. Đây là làm theo sở thích của A Viễn ca đó. Em tự mình làm đó nha. A Văn ca mếm thử đi!"

"Anh." Không thích ăn đồ ngọt.

Đối với ánh mắt mong chờ của Hạ Tình, hắn căn bản phải nghẹn lại câu nói đó không nói ra. Gật gật đầu, lấy một miếng ăn thử.

"Không tồi." Hắn nhàn nhạt nói.

[Độ hảo cảm của nam chủ +10, độ hảo cảm đối với ký chủ hiện tại là 70.]

Tiếng chuông vào tiết nhanh chóng vang lên, giáo viên cũng đang từ từ bước vào lớp, phía sau còn có thêm một bạn nữ.

Cô gái đứng phía sau dáng người tầm 1m6 chỗ lòi lõm hiện ra rõ ràng, làn da trắng nõn. Gương mặt trái xoan xinh xắn, chiếc mũi nhỏ nhắn phía dưới môi đỏ hồng nhuận hơi câu lên, gò má phấn phấn nộn nộn. Đôi mắt sắc xảo lóe lên một tia sáng, từ lúc bước vào cô ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Mộ Viễn như hận không thể đâm thủng một lỗ ở bên trên người hắn.

Tần Trăn Trăn sau khi giới thiệu bản thân của mình với cả lớp, đi xuống chỗ ngồi mà giáo viên đã sắp xếp. Chỗ cô ta ngồi chỉ cách chỗ cô và Mộ Viễn một đường đi.