Chương 29: Chứng bệnh

Bạch Thanh Niên ở ngoài nói chuyện với Chung An Gia khá lâu, khi cậu trở lại, Tiểu Nguyện Nguyện đã no nê. Cảm giác no bụng khiến bé rất hạnh phúc, bé đã nín khóc.

Nhưng vẻ mặt của Bạch Thanh Niên không hề nhẹ nhõm.

Cố Tà Phong nhìn thấy, hỏi với vẻ tò mò: "Có chuyện gì vậy? Cậu ấy gọi em ra ngoài nói gì vậy?"

Bạch Thanh Niên ngồi xuống: "Nói về một số chuyện liên quan đến Hành Hành."

"Là chuyện gì, anh thấy sắc mặt em không tốt lắm."

Bạch Thanh Niên không giấu giếm gì, kể lại những gì Chung An Gia đã nói cho Cố Tà Phong nghe.

Hóa ra, Hành Hành mắc chứng rối loạn tính cách bẩm sinh.

Từ nhỏ, cậu ấy đã rất ít nói, không thích giao tiếp với các bạn cùng trang lứa, chỉ thích ở một mình.

Vì cậu ấy rất thông minh, năng lực học tập cũng tốt, nên ban đầu mọi người nghĩ rằng cậu ấy chỉ là một người có tính cách hướng nội, không nghĩ sâu xa.

Nhưng sau này, họ dần nhận ra rằng cậu bé này không có khả năng nhận biết hoặc biểu hiện cảm xúc một cách chính xác.

Dù luôn được ông bà yêu thương, cậu ấy vẫn lạnh lùng. Khi ông bà ốm phải nhập viện, cậu ấy không lo lắng, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì.

Khi bị các bạn cùng lớp trêu chọc, cậu ấy cũng không hề tỏ ra tức giận.

Cậu ấy rất nhạy cảm với đau đớn. Hồi còn học mẫu giáo, có một bạn nhỏ vô tình giẫm lên chân cậu bé, cậu bé đã đè bạn đó lên tường, bóp cổ.

Cô giáo dạy cậu ấy rằng không được làm như vậy, nhưng cậu ấy chỉ lạnh lùng hỏi lại tại sao không được, mà không hề nhận ra sai lầm.

Vì vậy, cô giáo đã gọi phụ huynh đến. Đến lúc đó phụ huynh mới nhận ra con trai mình có điều bất thường.

Sau đó, họ đưa cậu ấy đến gặp bác sĩ để tiến hành liệu pháp nhận thức.

Mất rất nhiều thời gian và công sức, cuối cùng cậu ấy cũng dần dần tiến bộ, biết cười, cũng biết phép lịch sự.

Mọi người đều nghĩ rằng cậu ấy đã ổn, nhưng tối nay bị con bạch tuộc kí©h thí©ɧ, đây là lần đầu tiên cậu ấy cảm nhận được nỗi sợ hãi, cậu ấy đã sụp đổ, cũng nói ra sự thật.

Thực ra, cậu bé chưa hẳn đã hồi phục. Cậu ấy không hề có cảm xúc với bất kỳ ai, chỉ thực sự tin tưởng và dựa dẫm vào hai người bố.

Cậu ấy giả vờ là một đứa trẻ ngoan chỉ vì không muốn để người lớn lo lắng.

Cậu ấy quá thông minh, bắt chước theo không có một kẽ hở nào, đến nỗi ngay cả người lớn luôn ở bên cạnh cũng không thể nhận ra.