Cùng lúc đó, đâu đó ở quận 17.
“Các ngươi dừng lại đi, bên ngoài tất cả đều là chấp pháp giả.”
“Có vẻ mọi người đến đủ rồi.”
"Làm đi."
"Dựa theo ước định, nửa giờ sau tin tức này sẽ lên trang nhất các phương tiện truyền thông lớn."
"Dừng lại, các ngươi muốn làm gì?"
"Đừng tưởng rằng gϊếŧ chúng ta xong là các ngươi còn có thể sống rời khỏi Quận 17!"
Rắc......
Sau khi tiếng động nhỏ kia vang lên, căn phòng liền trở lại yên tĩnh.
Người đàn ông ngồi ở trước bàn sau khi tắt thiết bị phát sóng tinh vi liền ghi lại thời gian trên một tờ giấy dán:
Ngày 6 tháng 5 năm 2166, từ 19 giờ 23 phút 37 giây đến 19 giờ 25 phút 14 giây.
Người đàn ông đặt miếng dán ghi thời gian này cạnh bảy miếng dán giống hệt với miếng dán trước đó rồi bắt đầu so sánh chúng.
Trong khoảng thời gian không đến hai phút này tổng cộng xuất hiện sáu câu đối thoại, phát ra từ miệng bốn người.
Từ trong sáu câu đối thoại này không khó phán đoán ra tình thế đại khái của hiện trường vụ án, trước mắt có thể loại trừ con tin nữ bị đánh ngất xỉu, cô nàng này sau khi bị thủ hạ của Sài Khả đánh ngất xỉu cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.
"Đúng thật là… tôi đang nghỉ phép mà!"
Trong căn phòng, người phụ nữa vừa lười nhác bắt chéo chân vừa bôi sơn móng tay bất mãn oán giận một câu.
Nam nhân cao lớn như môn thần đứng bên cạnh nàng như khuyên nhủ: "Bớt oán giận vài câu đi, dù nói thế nào thì người chết cũng là người của gia tộc Foster.”
"Người bị phái đến loại địa phương như khu 17 này, chắc cũng sẽ không phải là nhân vật trọng yếu gì trong gia tộc." Người phụ nữ kia cũng không buồn ngẩng đầu lên mà trả lời: "Một số người tị nạn từ các thành phố nhỏ hẻo lánh sẽ tìm cách liên kết với các đại gia tộc trong khu vực trung tâm, đây không phải là chuyện thường xảy ra sao? Thật không biết cấp trên rốt cuộc rút nghĩ gì mà lại để cho chúng ta chạy suốt đêm tới cái nới chim không thèm ỉa này!"”
"Angela Foster chỉ là một nhân vật nhỏ."
Sau khi người đàn ông dán giấy cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, người phụ nữ còn đang muốn nói gì đó, nhưng sau khi liếc mắt nhìn về phía người đàn ông dán giấy, cô liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, tầm mắt cũng đảo sang nhìn hướng khác khác.
"Mấu chốt ở chỗ Sài Khả, nhìn bề ngoài, đây là một hành động trả thù nhằm vào cơ quan chấp pháp giả địa phương sau khi hắn vượt ngục ." Người đàn ông không mang theo bất kỳ cảm xúc cá nhân nào nhìn kỹ cuộc đối thoại ngắn ngủi trong vòng hai phút kia rồi nói tiếp: "Một khi chuyện này được đưa lên báo đài, chắc chắn sẽ làm mất uy tín của các nhân viên chấp pháp giả địa phương, nhưng trong cuộc đối thoại này của bọn họ còn cất giấu một tin tức nữa -- Sài Khả trước khi động thủ, đã từng hỏi ý kiến của một người khác."
"Nói như vậy, là có người muốn mượn bàn tay của Sài Khả diệt trừ Angela Foster, sau đó lại để cho Sài Khả một mình gánh chịu cái tội này?"
“Chỉ sợ Sài Khả đang trưng cầu ý kiến của Angela Foster.”
Câu nói này của người đàn ông dán giấy kinh người đến mức khiến cho hai người trong phòng kiatrong lúc nhất thời đều không kịp phản ứng.
Cái quái gì thế?
Trong vụ án này Angela là người bị Sài Khả bắn thủng đầu mà? Thi thể của cô ta bây giờ vẫn còn nằm ở trong phòng xác của bộ chấp pháp giả mà?
Một công tố viên cấp cao với sự nghiệp đang phát triển mạnh mẽ ở địa phương ra lệnh cho một kẻ liều lĩnh tự thổi bay đầu mình?
Điều này nghĩ thế nào cũng không hợp lẽ thường.
"Trọng tâm là âm thanh."
Sau khi tiến hành so sánh bảy lần với âm thanh thu thập được tại hiện trường, người đàn ông dán giấy rốt cục cũng phát hiện ra điều mờ ám: "Nguồn gốc phát ra âm thanh không đúng, lúc mấy con tin khác nói chuyện, Angela cũng không được xếp vào cùng một chỗ với bọn họ.”
"Nhưng thi thể của cô ấy được tìm thấy ở bên cạnh con tin đang bất tỉnh."
"Hai tay bị trói ngược ra đằng sau, đầu bị túi vải trùm lại, nhưng miệng không bị bịt miệng, làm con tin thứ tư nhưng trong hai phút này cô ấy lại không nói một câu, cô ấy là thành viên của gia tộc Foster, ý chí cầu sinh như thế là quá yếu ớt rồi."
"Có thể cô ấy đã bị đánh bất tỉnh ngay từ đầu."
"Một người hôn mê bất tỉnh trước khi bị bắn không thể di chuyển vài mét trong vòng chưa đầy một giây được."
Người đàn ông chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong đầu căn cứ vào nội dung ghi âm để xây dựng vị trí của tất cả mọi người tại hiện trường trong thời gian chưa đầy hai phút.
"Có tổng cộng bốn con tin, khoảng cách giữa Angela và Sài Khả là bốn mét trở lên..."
Ngay sau đó, hình ảnh anh dựng lên trong đầu bắt đầu chuyển động.
Trong khoảng khắc Sài Khả bóp cò súng, hai con tin ở bên cạnh mục tiêu của hắn bắt đầu kiệt lực bò về phía góc phòng, mà trong thời gian không đến một giây, Angela đã vượt qua khoảng cách hơn bốn mét rồi trở thành kẻ thế mạng cho người đáng lẽ phải trúng đạn kia.
Sau đó, Angela Foster trúng đạn bỏ mạng, Sài Khả cùng thủ hạ bị người ta đâm thủng ngực từ phía sau, cũng mất mạng ngay tại chỗ.
Qua lời kể, những đồng nghiệp của người đàn ông này cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cảm giác sởn gai ốc lập tức hiện lên.
Có người ở đó đã gϊếŧ chết tất cả mọi người trong phòng trong thời gian chưa đến một giây trong thời gian , trong đó còn bao gồm cả một tên tội phạm truy nã được treo giải thưởng cao tới 620.000, trình độ cải tạo cơ thể đạt tới 21%!
Xét đến việc Angela Foster gặp Sài Khả có lẽ là do gia đình bày mưu, thế thì nhiệm vụ thực sự của chuyến đi lần này chính là tìm ra người đã biến mất khỏi hiện trường.
Động tác bôi sơn móng tay của người phụ nữ cứng đờ giữa không trung, cơn ớn lạnh trong lòng hồi lâu cũng không tiêu tan.
Muốn tìm được người kia, nhất định phải biết rõ ràng trong một giây ngắn ngủi đó, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Đây nhất định là một đêm không ngủ.
……
Sáng sớm hôm sau, Tống Lam bị tiếng chuông báo thức dồn dập đánh thức.
Đối diện với mặt trời mọc, hắn thoải mái vươn vai một cái, ưu điểm lớn nhất khi chuyển đến nhà Lục Tương chính là mỗi ngày đều có thể thanh thản ổn định mà ngủ một giấc thật ngon.
Ít nhất hắn không cần lo lắng phần tử tội phạm ở quận 17 sẽ xông vào nhà của người trong cơ quan chấp pháp để gây sự.
Một tin tốt khác là hôm nay hắn không phải đi làm.
Sau khi gửi tin nhắn cho quản lý xin nghỉ, hắn liền tìm kiếm tư liệu về bệnh viện cấy ghép cơ thể nhân tạo gần đó.
Ngày hôm qua đã đáp ứng với Lục Tương rồi, còn cầm cả thẻ lương của người ta nữa, lần này hiển nhiên là hắn không thể không đi đến bệnh viện cấy ghép cơ thể.
Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thực sự phải cắt cánh tay và biến mình thành một cyborg.
Tục ngữ có câu, trên có đối sách, dưới có đối sách, hắn bắt đầu suy tính ra một nguyên nhân nào đó khiến Lục Tương nghĩ rằng hắn đang muốn thay đổi, nhưng cuối cùng vì nhiều lý do không thể cưỡng lại mà mọi việc lại phản tác dụng.
Giống như hồi trước lúc hắn học đại học, hắn rất muốn đến lớp học buổi sáng, nhưng cuối cùng hắn không thể đến lớp học vì những yếu tố không thể cưỡng lại như là đau bụng.
Tống Lam luôn cảm thấy giả bệnh luôn là lá chắn tốt nhất, cho dù vận dụng thủ đoạn ở năm 2020 vào năm 2166 này cũng sẽ không lỗi thời.
Cơ mà lý do đau bụng khẳng định là không đủ thuyết ohujc, hắn phải tiến hành cải tiến tuyệt học giang hồ của mình một phen, ví dụ như đến lúc hắn đến bệnh viện cấy ghép cơ thể để tiến hành kiểm tra toàn bộ phương diện thì bất ngờ phát hiện mình mắc phải bệnh nào đó vừa cấy cơ thể nhân tạo vào thì sẽ chết chẳng hạn.
Kiến thức y học của Tống Lam rất là kém cỏi, thuận miệng bịa ra một căn bệnh nhất định sẽ bị Lục Tương liếc mắt một cái là phát hiện ra ngay, bởi vậy hắn cần hợp tác với chuyên gia của bệnh viện cấy ghép cơ thể.
Có chứng nhận từ chuyên gia rằng "Nhất định sẽ chết khi cấy ghép cơ thể nhân tạo" làm bằng chứng, thì Lục Tương có lẽ sẽ không nói thêm gì nữa.
Tự đáy lòng, hắn cảm thấy vui mừng vì sự thông minh của mình.
Sau khi khích lệ mình một phen, Tống Lam tập trung vào một bệnh viện cấy ghép cơ thể trong đó.
Quyết định rồi!
Ba bệnh viện rởm từng bị khiếu nại vì thu tiền đen từ bệnh nhân!
Mau mau thu tiền đen của ta, sau đó biến ta thành bệnh nhân đặc biệt "Nhất định sẽ chết khi cấy ghép cơ thể nhân tạo" nào!
(Hết chương này)