Chương 5: Cái đầu trị giá 600.000

Nói đến đây, trong lòng Tống Lam vẫn còn có chút cảm động.

Vào năm 2166 xa lạ này, có một người lo lắng cho sự an toàn của mình, thậm chí còn nguyện ý vì mình mà dùng hết số tiền tiết kiệm nhiều năm nay.

Nhưng mà, sau khi Lục Tương nói đến hai loại phương thức khảo hạch của cứu trợ giả, thì cô đã bỏ qua điểm mấu chốt, chính là phương pháp thứ ba mà Tống Lam muốn biết nhất.

Bản lĩnh của hắn rõ ràng không liên quan trực tiếp đến việc cải tạo cơ thể giả và rèn luyện thể chất, vậy thì chỉ còn lại có loại con đường thứ ba kia có thể giải thích, nhưng mà từ trong đôi câu vài lời của Lục Tương, Tống Lam đã nhặt ra một tin tức - - người có thể đi lên con đường thứ ba không chỉ cực kỳ thưa thớt, mà hơn nữa hẳn là còn có thể gặp phải "Chiếu cố đặc thù".

Nói cách khác, bí mật này một khi bị người khác phát hiện, cuộc sống yên bình sẽ cách hắn càng ngày càng xa.

Trước đó, hắn cũng thử tìm kiếm loại tin tức này trên mạng, nhưng ngoại trừ các fan khoe khoang thần tượng của mình ba hoa chích chòe ra, thì căn bản không tìm thấy bất kỳ tài liệu tham khảo rõ ràng và mang tính hướng dẫn nào.

Ngay cả ba loại tiêu chuẩn về khảo hạch cứu trợ giả, hắn cũng là lần đầu nghe nói.

Lục Tương phổ cập khoa học cho hắn nửa ngày, nhưng vẫn không cách nào giải quyết nghi vấn lớn nhất trong lòng Tống Lam.

Hiện tại hắn đang ở trình độ nào?

Trước đó hắn chỉ ý thức được rằng chỉ cần mình tránh xa những tên xã hội đen đầu Mohawk trên đường là đủ rồi, hơn nữa chính mình lại là công nhân viên chức nên không cần phải dùng bạo lực để giải quyết vấn đề trong cuộc sống hàng ngày và công việc.

Thân là người văn minh, Tống Lam chưa bao giờ ủng hộ việc sử dụng bạo lực để giải quyết vấn đề cả.

Nhưng tình thế bây giờ đã khác, hắn phải chuẩn bị cho những tình huống bất ngờ có thể xảy ra, trong đó bước đầu tiên là phải có nhận thức tương đối chính xác về bản thân.

Tống Lam vốn là một người yêu thích truyện tranh, ngoại trừ truyện tranh, hắn cũng thường chú ý đến bảng lực chiến của một số nhân vật truyện tranh, vì vậy hắn biết cách nhanh nhất để xác định lực chiến của nhân vật mới chính là đưa vào một vật tham chiếu chiến lực.

Vì vậy “tiên sinh” Sài Khả - người có giá trị đầu người cao tới 600 ngàn, đã trở thành vật tham chiếu chiến lực tốt nhất hiện nay của hắn.

Mà hiện tại người có thể giải đáp nghi vấn này tốt nhất, đang ngồi bên cạnh hắn.

Hắn ra vẻ lơ đãng hỏi: "Tên Sài Khả kia rốt cuộc có lai lịch vậy? Giải thưởng đến hơn sáu mươi vạn kia bằng với tiền lương mấy năm của anh đấy.”

"Hắn ta là một trong những kẻ buôn lậu lớn nhất ở Quận 17, công việc bình thường của hắn là vận chuyển mọi thứ ra khỏi thành phố, sau đó chuyển những thứ bên ngoài vào thành phố - vật tư, vũ khí, cơ thể máy móc, và con người, không ít kẻ bị truy nã khét tiếng bên ngoài là khách hàng của hắn, cái chết của hắn sẽ dẫn đến việc chuỗi cung ứng bị cắt đứt, sau này Quận 17 sẽ không yên ổn trong một thời gian dài rồi."

Trong lúc nói chuyện, Lục Tương tâm sự nặng nề quay mặt về phía cửa sổ, xuất thần nhìn về phía thành phố bị bóng đêm bao phủ.

Thật ra, trước khi xảy ra chuyện ngày hôm nay, cô đã nghe đồn rằng khách hàng của Sài Khả đang lên kế hoạch cướp ngục, không ngờ rằng những người kia còn chưa kịp cướp ngục thì Sài Khả đã chết ở quận mười bảy rồi.

"Nói như vậy, hẳn là hắn cũng cấy không ít máy móc vào cơ thể đúng không?"

"Trình độ cấy ghép cơ thể nhân tạo của Sài Khả là 21%, rất nhiều thứ trong số đó là sản phẩm bất hợp pháp không thể mua được trên thị trường."

Cân nhắc đến việc có khả năng Tống Lam không có khái niệm về con số này, Lục Tương liền bổ sung: "Trình độ cấy ghép cơ thể nhân tạo là hệ số do cơ cấu khảo hạch sáng tạo ra, anh chỉ cần biết dưới tình huống chạm trán với nhau, Sài Khả đơn thương độc mã có thể giải quyết được đội đặc công của ba đội chúng ta.”

"Thật sao?"

Tống Lam sửng sốt, bởi vì trong một đoạn thời gian rất dài lúc trước, hắn đã cho rằng tiểu đội đặc công của ngành chấp pháp này là đơn vị có chiến lực chạm trần ở nơi này rồi, việc tuyển chọn của tiểu đội đặc công cực kỳ nghiêm khắc, người nào có thể tiến vào đội ngũ kia thì đều là nhân vật tàn nhẫn.

Nhưng một đám nhân vật tàn nhẫn như vậy, mà Sài Khả có thể một mình đấu ba đội?

"Ừm, xương cốt toàn thân Sài Khả đều đã được cải tạo, dưới da được cấy một lớp phủ chống đạn, đạn bình thường không có tác dụng đối với hắn, muốn xuyên qua da hắn, cần có vũ khí phản vật chất. Ngoài ra, hắn còn cấy một khẩu súng hồ quang Tesla Technology 3701 vào tay trái của mình, đây là thứ sản phẩm bất hợp pháp không mua được trên thị trường."

Sự khϊếp sợ trên mặt Tống Lam càng ngày càng rõ ràng, tuy rằng hắn nghe không hiểu một ít thuật ngữ chuyên nghiệp mà Lục Tương nhắc tới, nhưng hắn đại khái có thể tưởng tượng được việc nếu Sài Khả đi ở trên đường thì cơ hồ cũng tương đương với một tên Terminator.

Và hắn…

Lại có thể đυ.c ra một lỗ thủng trên người "Kẻ hủy diệt" cần vũ khí phản vật chất mới có thể đối phó?

Tống Lam cơ hồ theo bản năng nhìn về phía tay phải của mình, so với Sài Khả, hắn càng kinh ngạc hơn với tay phải của mình.

Nếu biết trước Sài Kha đã biến thành “Kẻ hủy diệt”, hắn đã không dám đấm thẳng một quyền vào sau lưng đối thủ rồi, vạn nhất không phá vỡ được lớp phòng ngự của đối thủ mà lại tự đánh gãy cổ tay của chính mình thì làm sao bây giờ?

Sau khi nghe Lục Tương giảng giải một phen, hắn mới ý thức được bản thân lúc trước đến tột cùng đã đánh với đồ vật khủng bố gì.

"Không cần khẩn trương, em cũng không muốn anh cải tạo cơ thể của mình đến trình độ như Sài Khả."

Lục Tương chú ý tới biến hóa của sắc mặt Tống Lam, nói: "Anh chỉ cần tiến hành cải tạo bàn tay và cánh tay là cũng đủ đối phó với thủ hạ của Sài Khả rồi.”

"... Anh có thể hỏi thêm một câu được không?"

"Hỏi đi."

"Lúc ấy bọn em rốt cuộc bắt được Sài Khả như thế nào?"

"Bí mật công việc."

Lục Tương nói: "Muốn biết, em có thể cân nhắc điều anh đến tổ đặc công.”

“Miễn đi, anh sợ bị đồng nghiệp tố cáo rằng cố ý tặng đầu người*.”

(*Tặng đầu người, nguyên nghĩa là trong các trò chơi thể thao, bởi vì trình độ không tốt hoặc phán đoán sai lầm thậm chí là cố ý nên bị bị kẻ thù đánh chết một cách dễ dàng mà không tốn bất kỳ tài nguyên dư thừa nào, không có tác dụng tích cực nào đối với bên mình;

Còn ngôn ngữ mạng là chỉ hành vi có lợi cho đối phương vì sự ngu ngốc của chính mình trong cuộc sống thực.)

Tống Lam vội vàng xua tay: "ANh thấy thời gian không còn sớm nữa, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừm.”

……

Sau khi Lục Tương trở về phòng ngủ, Tống Lam lại ngồi ở phòng khách hồi lâu, cho đến khi xác nhận trong phòng ngủ Lục Tương không còn động tĩnh gì nữa, hắn mới tắt đèn rón rén trở về phòng mình.

Nếu là bình thường, chắc chắn hắn sẽ vùi cho đến khi tiếng chuông điện thoại đánh thức hắn vào ngày hôm sau.

Nhưng mà hôm nay hắn lại ngồi ở bên giường chăm chú nhìn chăm chú tay phải của mình.

Chẳng lẽ, hắn thật sự có được kỹ năng như Bắc Đấu Thần Quyền rồi sao?

Hơn nữa, cho dù là Bắc Đẩu Thần Quyền thì chỉ sợ cũng không có cách nào đánh xuyên qua lớp phủ chống đạn cần vũ khí phản vật chất mới có thể đánh thủng đúng không?

Để xác minh suy đoán trong đầu, Tống Lam cuối cùng cũng hướng sự chú ý đến chiếc két sắt nhỏ dưới gầm bàn, hắn nhớ mang máng rằng khi quảng cáo chiếc két sắt này trên mạng, người ta đã khoác lác rằng ngay cả Gatling cũng không cách nào bắn thủng lớp chống đạn của nó.

Tống Lam hít sâu một hơi, nắm chặt nắm đấm.

Sau một khắc, hai mắt hắn ngưng tụ, cực kỳ liền mạch lưu loát mà tung ra một quyền.

Bộp - -!

Cơ hồ là cùng một lúc, thân thể hắn đã vặn vẹo thành hình dạng con tôm khô, hắn không thể không nín thở để chống lại cảm giác đau đớn, trong vài giây ngắn ngủi, mặt Tống Lam đã đỏ bừng.

Đối mặt với một kích trí mạng của Bắc Đẩu Thần Quyền, két sắt vẫn nguy nga bất động, dường như nó còn đang bất động cười nhạo sự không biết tự lượng sức mình của Tống Lam.

Sài Khả, con mẹ ngươi!

Tống Lam trút giận lên đầu Sài Khả. Sài Khả, ngươi nói xem, mấy cái cơ thể nhân tạo kia của ngươi có phải là hàng giả mua ở trên chợ trời không vậy?

Sau khi sắm vai tôm khô lăn lộn trên giường một hồi, Tống Lam đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hắn cố nén đau đớn ở tay phải mà ngồi dậy, sau đó nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường.

Ngày 7 tháng 5 năm 2166, 2 giờ 24 phút sáng, tên Sài Khả đã hãm hại ta!

Tống Lam yên lặng ghi thù Sài Khả trong lòng.

Tay phải gặp trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn hiển nhiên không thể xuất chiến lần nữa, hắn không thể không nâng tay trái lên.

Có vết xe đổ lần trước, nên lần này hắn chỉ vươn ngón trỏ ra.

Hơi thở ngưng thần, dưới tình huống tinh thần tập trung cao độ, mọi thứ xung quanh dường như không còn liên quan đến hắn nữa.

Ngón trỏ vươn ra chạm nhẹ vào thành bên của két sắt.

Lần này, Tống Lam không có dùng sức, hắn chỉ hơi đẩy ngón trỏ về phía trước, thế mà phần đầu ngón tay đã đâm thẳng vào bên trong két sắt.

Thì ra là thế.

Tống Lam rút ngón trỏ về, trầm ngâm nhìn vào cái lỗ to bằng đốt ngón tay trên két sắt.

2 giờ 35 phút sáng.

Hắn nhìn lên đồng hồ treo tường một lần nữa.

Chuyển cái ghế đến dưới đồng hồ treo tường, quen thuộc điều chỉnh thời gian trên đó về lại 2:24 phút, hoàn thành hết thảy, hắn mới trở lại nằm trên giường.

Xem ra, hôm nay có thể ngủ yên hơn một chút rồi.

(Hết chương này)