Chương 7: Tiêu tiền là có thể trở nên mạnh mẽ

Sau khi đi tới khu 17 thời gian dài như vậy, đây là lần đầu tiên Tống Lam lấy hết dũng khí để đi vào cửa bệnh viện cấy ghép cơ thể.

Nếu không phải trước đó đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, thì phỏng chừng hắn sẽ coi nơi này thành một cái nhà ma-- chân cụt tay cụt bị tùy ý vứt bỏ, các loại khí quan nhân tạo được đặt ở trên đĩa bồi dưỡng trong suốt, vừa vào cửa không lâu mà đã thấy có một bệnh nhân mặt mũi đầy máu nằm ở trên cáng bị đẩy ra khỏi phòng bệnh.

Lúc cáng cứu thương đi qua Tống Lam, hắn có thể nhìn rõ cái lỗ trên mặt bệnh nhân, xuyên qua cái lỗ là những mô thịt và máu khiến người ta kinh tởm.

Tống Lam nhớ tới phòng thí nghiệm sinh hóa hồi trước, hắn cũng chơi một trò chơi nào đó mà nó giống hệt như nơi này.

“Thưa ngài, đây là lần đầu tiên ngài đến bệnh viện cơ thể nhân tạo sao?”

Không lâu sau, có một cô y tá tươi cười bước tới trước mặt hắn.

“Đúng vậy.”

“Đây là những combo của bệnh viện chúng tôi, mời ngài xem qua.”

Tống Lam cảm ơn rồi nhận lấy máy tính bảng do y tá đưa cho mình, sau khi làm theo hướng dẫn trên máy tính bảng, một hình chiếu ba chiều của cơ thể con người xuất hiện trước mặt hắn.

Bệnh viện Tam Tuần thập phần tri kỷ mà đưa các hạng mục phẫu thuật khác nhau vào hình chiếu ba chiều, khi hắn dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào cánh tay của hình chiếu dạng người kia, một bảng giá chi tiết được lần lượt đưa ra trước mặt hắn:

"Hợp kim đa chức năng, ba gói: đúc lại cánh tay của bạn với vật liệu tổng hợp tiên tiến, nhẹ và linh hoạt, được tích hợp nòng đạn 7,5mm, cạnh lòng bàn tay (hợp kim dạng thủy tinh), thiết bị tạo hồ quang vi lượng, mua một được hai, giá gốc: 397777 watt, đặt hàng ngay bây giờ, giảm giá 70%."

……

Tống Lam đếm sơ qua, chỉ riêng phần combo cải tạo cánh tay đã có 12 loại, trong đó phần lớn đều là nòng súng cộng thêm lòng bàn tay lưỡi dao tiêu chuẩn, chỉ khác nhau ở chỗ sử dụng loại đạn, cùng với chất liệu của lưỡi dao ở lòng bàn tay mà thôi.

Trong đó loại rẻ nhất cũng phải trên 350.000 watt, tương đương với một năm rưỡi tiền lương của hắn.

Mà theo loại đạn và chất liệu lưỡi dao thay đổi, giá cả của combo cũng tăng theo phương thức mà Tống Lam hoàn toàn không thể hiểu được.

Ví dụ như một trong những gói để cho hắn động tâm nhất chính là [Lưỡi dao nhiệt năng cấp quân dụng] được định giá là 9,3 triệu watt, tương đương với giá của bốn đến năm dãy phòng ở khu thịnh vượng nhất của quận 17, hơn nữa gói này lại không mua đơn mà phải mua hẳn một cái combo tên là [hệ thống thần kinh neuron VII ].

Trong đó thứ khiến cho hắn động tâm nhất cũng không phải là uy lực của lưỡi dao nhiệt năng, mà là phần biểu diễn kèm theo kia thật sự là quá là đẹp trai.

Vung tay lên, từ lòng bàn tay sẽ nhô ra hai lưỡi kiếm ánh sáng có hiệu ứng đặc biệt hào nhoáng.

Thân là một nam nhi nhiệt huyết, ai có thể cự tuyệt việc trang bị một thanh kiếm ánh sáng để chiến đấu vì Đại Giáo Chủ chứ?

Bất quá động tâm thì động tâm, chứ giá cả của cái combo này phỏng chừng là bán hắn đi cũng không đủ.

Hơn nữa, hắn còn phát hiện ra rằng việc định giá những phần combo này rất có vấn đề, nếu bỏ qua những gói combo trị giá hàng triệu watt kia đi, thì những “combo bình dân” cũng hiệu quả ngang ngửa với việc mang một khẩu súng theo bên mình mà thôi.

Ở khu 17, hơn 300.000 watt cũng đủ mua một kho trang bị đạn dược rồi.

Một thứ khác khiến Tống Lam cảm thấy thái quá chính là số tiền treo thưởng của Sài Khả, hắn vốn cho rằng phần thưởng 620.000 watt là cái giá cao ngất trời rồi, thế nhưng so sánh với con số thiên văn của những combo này, thì dùng cách nói một cọng lông trên chín con trâu để hình dung cũng không quá đáng.

Với tư cách là cuồng nhân có độ cải tạo cơ thể vượt qua 21%, hắn dám khẳng định Sài Khả phải chi nhiều hơn số tiền này cho việc cải tạo cơ thể của gã, nhất là mấy cái linh kiện không mua được trên thị trường cấy trên người Sài Khả mà Lục Tương đã nhắc tới kia.

Vì thế, Tống Lam đã đưa ra một kết luận quan trọng.

Vì lý do nào đó, những cơ thể nhân tạo được cấy vào cơ thể con người sẽ bị giảm giá trị.

Cái này cũng giống như chơi game nhập vai vậy, các đại gia nạp tiền vào game đến mười mấy vận, cuối cùng khi bán nick đi khả năng ngay cả một phần mười giá trị thực cũng không thu lại được.

Từ trước đến nay Tống Lam luôn đề cao tinh thần tiết kiệm, loại đầu tư này nhất định là không được.

Chỉ cần ngồi trên ghế và nhìn lướt qua, là cũng đủ để hắn phủ nhận giá trị của việc cấy ghép cơ thể giả về mặt thực tế và bảo tồn rồi, cho nên kế tiếp cũng nên làm chính sự thôi.

"Cô y tá, xin hỏi..."

Còn chưa nói xong, hắn đã bị mấy bóng người có tư thế đặc biệt kiêu ngạo chặn đường.

Cô ý tá nhìn thấy tình huống ở đó liền cho hắn một cái nhìn đồng tình mà bất lực.

Haizz!

Mấy ngày hôm nay hắn phạm vào mệnh gặp tiểu côn đồ sao?

Ba người đàn ông vạm vỡ để ngực trần đứng trước mặt Tống Lam, tạo thành một tam giác vây hắn vào giữa, khớp ngón tay được bẻ phát ra âm thanh lạch cạch.

Không cần phải nói, ý định sắp tới của cả ba người họ đã được viết trên mặt họ rồi.

"Đại ca, có chuyện gì vậy?"

Tống Lam nặn ra vẻ mặt tươi cười.

"Vừa nãy chúng ta đã quan sát ngươi." Người thanh niên cầm đầu có ánh mắt sắc bén như chim ưng, hắn chỉ chỉ vào tay phải Tống Lam rồi nói: " Tiểu tử ngươi, là cảnh sát sao?”

"Tất nhiên là không."

Tống Lam lập tức phủ nhận, đêm qua Lục Tương đã nhắc nhở hắn rằng thủ hạ của Sài Khả đang tìm kiếm Chấp Pháp Giả đi lạc ở quanh đây, vào thời điểm này mà thừa nhận sẽ không phải chuyện tốt.

"Đừng giả vờ nữa, tao đã nhìn thấy rồi."

Người thanh niên kia nắm lấy cổ tay Tống Lam, âm ngoan lật lòng bàn tay Tống Lam lại, huy hiệu thương thuẫn mờ nhạt lập tức đập vào mắt mọi người.

Ở cơ quan chấp pháp, huy hiệu thương thuẫn này tương đương với thẻ nhân viên của bọn họ, lúc đi làm quét lòng bàn tay về phía máy nhận dạng ở cửa đại sảnh một cái là coi như là đã chấm công xong.

Lúc này người thanh niên cầm cổ tay hắn nhe răng cười: "Ha, thật không ngờ cảnh sát lại dám chạy tới địa bàn của chúng ta! Đến đây rồi thì đừng có hòng mong ai cứu được!”

Khủng hoảng lại một lần nữa ập đến.

Theo cách mà hắn không ngờ nhất.

Khi thanh niên kia nhắc tới việc đây là địa bàn của bọn họ, Tống Lam rốt cục ý thức được việc hình như mình đã đưa ra một quyết định sai lầm rồi - - ở trên mạng hắn tìm kiếm được thông tin rằng bệnh viện Tam Tuần này thu tiền đen từ bệnh nhân, bởi vậy cho rằng ở bệnh viện Nghĩa Thể này chỉ cần trả tiền là những bác sĩ có lòng dạ hiểm độc sẽ làm trái lương tâm để ngụy tạo cho hắn một cái giấy chứng nhận chẩn đoán không thể cấy ghép cơ thể nhân tạo.

Nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ tới rằng nơi này còn đen tới hơn so với trong tưởng tượng của hắn, chẳng những sẽ có bác sĩ thu thêm tiền của bệnh nhân, mà còn là nơi bị bọn tội phạm biến thành địa bàn để ẩn nấp.

Hiện tại vấn đề lớn nhất chính là có rất nhiều người nhìn thấy hắn đi vào cái bệnh viện cấy ghép cơ thể nhân tạo này.

Bệnh nhân ở hai bên hành lang, cô y tá vừa tiếp chuyện với hắn, và người giám sát trong hành lang nữa.

"Ngươi đang lén nhìn cái gì vậy? Vô vọng thôi, chỗ này sẽ không có ai giúp ngươi đâu!"

Người thanh niên kia để ý tới ánh mắt thất thường của Tống Lam, cao giọng nói.

Cái này ý vị uy hϊếp mười phần kêu gọi đầu hàng này có hiệu quả cực kỳ rõ ràng, những bệnh nhân đang do dự lập tức quay mặt đi, sợ mình bị liên lụy, còn những bác sĩ và y tá thì ngay từ đầu họ đã không có ý định giúp đỡ hắn rồi.

"Mười hai người..."

Ngoại trừ camera giám sát, chỉ riêng hành lang đã có 12 người chứng kiến hắn đến đây.

Nói cách khác, một khi ba người trước mắt xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chấp pháp giả trong quá trình điều tra ít nhất có thể biết được việc bọn họ khi còn sống đã có tranh chấp với mình từ trong miệng 12 người này.

"Ngươi nói cái gì?"

Người thanh niên kia vẫn kéo cổ tay Tống Lam như trước, nước bọt bắn tung tóe làm cho phiền não trong lòng hắn lại tăng thêm vài phần.

"Ý tôi là..."

Tống Lam hít sâu một hơi, cố gắng làm cho tâm tình xao động bình tĩnh lại: "Nơi này nhiều người, sẽ ảnh hưởng đến thứ tự khám chữa bệnh của bệnh viện.”

“Ồ? Không ngờ ngươi còn rất là chính trực nữa đấy.”

Người thanh niên kia không ngờ Tống Lam sẽ nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì lập tức nói: "Đi , chúng ta tìm một chỗ kín đáo nào đó hảo hảo trao đổi một chút.”

(Hết chương này)