Cổng bệnh viện Bác Ái.
Sở Tâm Chi mặc quần áo bệnh nhân, được Đào Viện và Cố Khuynh Khuynh hai người một trái một phải đỡ đi.
Tưởng Ngôn Ngọc đi theo phía sau, trên cánh tay cầm bốn cái túi xách, tay kia còn kéo vali của Sở Tâm Chi.
Tưởng Ngôn Ngọc mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi, không nhịn được chửi bới: "Chi Chi, cái vali này của cậu đựng cái gì mà nặng chết đi được!”
Sở Tâm Chi quay đầu lại, nở một nụ cười xinh đẹp với Tưởng Ngôn Ngọc.
"Bên trong ngoại trừ hai bộ quần áo của mình, còn lại đều là quà mang về cho các cậu."
"Quà ư?" Đào Viện bắt được trọng điểm trong lời nói của Sở Tâm Chi.
Cô ấy liền quay đầu nói với Tưởng Ngôn Ngọc: "Nhan Như Ngọc, nào, cậu tới đỡ Sở Sở, mình giúp cậu xách túi xách và vali.”
Tưởng Ngôn Ngọc còn ước gì cô ấy nói như vậy.
Hai người thay đổi vị trí.
Tưởng Ngôn Ngọc và Cố Khuynh Khuynh đỡ Sở Tâm Chi, Đào Viện chạy ra phía sau kéo chiếc vali nặng nề.
"Sở Sở, nghe nói các loại hạt của Úc ngon lắm, cậu có mang theo về không?"
Cố Khuynh Khuynh đưa một tay vén mái tóc dài của mình lên, vô tình chọc thủng ảo tưởng của cô ấy: "Bánh trôi*, là ai hôm qua la hét giảm cân, mình thấy cậu đã xem những lời bản thân nói như thả rắm rồi đấy.”
*Bánh trôi là Thang Viên, là biệt danh của Đào Viện, C1 mình dịch nhầm nhé.
Đào Viện: "..."
Sở Tâm Chi vỗ bả vai Cố Khuynh Khuynh: "Giỏi, thục nữ mà cậu nói đâu rồi, mà cậu đã gặp qua thục nữ nào suốt ngày treo từ thả rắm ở bên miệng chưa?”
Cố Khuynh Khuynh: "..."
Đào Viện kéo vali xông tới trước mặt Cố Khuynh Khuynh, ra hiệu chữ V.
Chỉ có Sở Sở mới có thể chặn Khuynh Khuynh đến một câu cũng không nói được, đổi lại là người khác thật không có khả năng này.
-----
Bốn cô gái đứng bên đường, hiển nhiên trở thành một phong cảnh tuyệt đẹp.
"Khuynh Khuynh, chẳng phải anh cậu tới đón chúng ta sao? Người đâu? Sao không thấy vậy?" Chân phải Sở Tâm Chi vẫn cong lại, đứng lâu nên hơi mỏi.
Cố Khuynh Khuynh cầm túi xách của mình ở chỗ Đào Viện, lấy điện thoại di động ra.
Gọi điện thoại cho Cố Dương.
"Cố tiểu tam nhi, anh đi đâu rồi? Nói hai mươi phút, không phải anh lại say xỉn ở vùng quê dịu dàng của mỹ nhân nào đó chứ?!”
“......”
"Cho anh hai phút, lập tức tới đón, nếu không thì em sẽ nói với ông nội là anh làm lớn bụng cô người mẫu nhỏ."
Không đợi đối phương trả lời, Cố Khuynh Khuynh liền ngầu soái cúp điện thoại.
Sở Tâm Chi giơ ngón tay cho Cố Khuynh Khuynh một cái like: "Em gái ngoan!”
"Quá khen." Cố Khuynh Khuynh thu hồi điện thoại di động, một nụ cười tươi với Sở Tâm Chi.
Hai phút sau, một chiếc Ferrari màu đỏ dừng lại ở đầu đường.
Cửa sổ xe hạ xuống.
Lộ ra một khuôn mặt cực kỳ tuyệt đẹp đến mức khó phân biệt được nam nữ, vô cùng yêu nghiệt.
Đôi môi mỏng gợi cảm của Cố Dương đỏ hồng, đôi mắt hoa đào trời sinh ra như để quyến rũ người khác.
Mái tóc ngắn màu sôcôla lộn xộn, trên lỗ tai còn đeo bông tai màu đen.
"Cố Khuynh Khuynh, lá gan của em lớn lắm, ai cho em gọi ông đây là tiểu tam hả?" Cố Dương nhai kẹo cao su, chỉ vào mặt Cố Khuynh Khuynh dạy dỗ cô ấy.
Cố Khuynh Khuynh không thèm để bụng: "Đừng nói nhảm nữa, không thấy em còn đỡ người bị thương sao? Cho bọn em lên xe trước đi.”
Cố Dương xếp thứ ba ở nhà họ Cố, người lớn nhà họ Cố đều gọi anh ta là Tam Nhi.
Rêu rao khắp nơi, phong lưu thành thói.
Hình như sau khi Cố Khuynh Khuynh lớn lên cũng chưa từng gọi một tiếng anh trai, toàn học theo người lớn nhà họ Cố gọi anh ta là Tam Nhi, nhưng ở trước Tam nhi lại thêm một chữ Tiểu.
Đào Viện và Tưởng Ngôn Ngọc đã gặp Cố Dương vài lần, không thể nói là rất thân nhưng cũng coi như quen biết.
Cửa xe ở ghế lái mở ra.
Cố Dương bước xuống từ trong xe, đi tới trước mặt Sở Tâm Chi, giống như một thân sĩ vươn tay ra, khóe môi lạnh lẽo hơi nhếch lên, mang theo nụ cười quyến rũ.
Cố Dương mặc một bộ âu phục màu xám đậm, không đeo cà vạt, áo sơ mi trắng mở rộng hai nút để lộ ra một phần da thịt trắng nõn, trêu người nói không nên lời.
"Xin chào, anh là anh ba của Cố Khuynh Khuynh, Cố Dương."
Trong đôi mắt hoa đào hẹp dài của Cố Dương khó nén vẻ bất ngờ.
Anh ta biết Khuynh Khuynh có một cô bạn thân xinh đẹp, nghe nói định cư ở Úc, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp qua.
Nghĩ lại xem ra chính là người con gái ở trước mắt này.
Tay phải Sở Tâm Chi được Cố Khuynh Khuynh nắm lấy, cô hơi cứng nhắc vươn tay nắm lấy tay của Cố Dương: "Xin chào, em là Sở Tâm Chi, đã nghe Khuynh Khuynh nhắc tới anh.”
Nhưng mà Khuynh Khuynh đánh giá anh ba này... không tốt lắm.
"A, không biết con bé này đánh giá anh như thế nào vậy?"
"Tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, những phụ nữ từng qua lại có thể đủ mở một thế vận hội olympic!" Giọng lạnh lùng trong trẻo nói thật.
“... Khụ khụ khụ.”
Cố Dương che môi không được tự nhiên ho khan hai tiếng.
"Ở đây nóng, lên xe trước đi rồi nói chuyện."
Cố Dương nhận lấy vali trong tay Đào Viện bỏ vào cốp xe.
Sau đó đi vòng ra phía trước và mở cửa.
Cố Khuynh Khuynh ngồi ở ghế phụ, Tưởng Ngôn Ngọc đỡ Sở Tâm Chi ngồi ở ghế sau, Đào Viện cũng ngồi vào ghế sau.
"Tâm Tâm, cậu đến thẳng báo danh đại học H hay là đi chỗ khác xem trước?" Cố Khuynh Khuynh quay đầu hỏi Sở Tâm Chi.
Đào Viện vỗ đầu một cái: "Ai nha, sao mình lại quên chuyện này, hôm nay đại học H mới đưa tin. Nếu Sở Sở chuyển đến đại học H chắc chắn là phải làm rất nhiều thủ tục.”
Sở Tâm Chi không nhịn được nhíu mày, ngẫm lại đã cảm thấy phiền toái.
“Các cậu đều đã đăng ký rồi sao?”
Cố Khuynh Khuynh không cần hỏi.
Cô ấy từ nhỏ đã ước mơ làm ngôi sao lớn, ba tháng trước còn tham gia kiểm tra kỹ năng của Học viện Điện ảnh thành phố H, lấy thành tích đứng đầu được đặc cách nhận vào.
Đào Viện và Tưởng Ngôn Ngọc chắc chắn chọn đại học H.
Tưởng Ngôn Ngọc ôm bả vai Sở Tâm Chi: "Chúng tớ ở gần đó, hôm qua cũng đã báo danh trước, nhưng hôm nay mới là báo chính thức, bây giờ đi chắc là chưa muộn.”
"Chân Sở Sở có thể đi không? Nếu không thì gọi cho trường, ngày mai đi làm." Cố Khuynh Khuynh nhìn thoáng qua Sở Tâm Chi: "Cũng không thể để Tâm Tâm mặc quần áo bệnh nhân đi đăng ký được.”
Lúc viết thông tin ghi danh còn phải chụp ảnh.
Là bức ảnh đi kèm trong bốn năm đại học, chắc chắn phải chụp đẹp.
----
Mấy cô gái tán gẫu, không thèm để ý đến anh đẹp trai sáng chói rực rỡ kia.
Cố Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương chiếu hậu.
Ánh mắt dừng ở trên người Sở Tâm Chi.
Anh ta đã gặp qua không ít phụ nữ nhưng chưa từng thấy qua trong sáng xinh đẹp, vô cùng hoàn hảo như Sở Tâm Chi.
Gương mặt lạnh lùng yêu kiều nhưng lại tươi cười xinh đẹp
Rất dễ khiến người ta muốn phạm tội.
"Mình muốn đi đăng ký, nhưng mà chân của mình, các cậu cảm thấy mình có thể khập khiễng xuyên qua đám người sao?" Sở Tâm Chi nhìn chân mình bị thương mà thở dài.
Hôm nay là ngày đăng ký chính thức của đại học H, không cần phải nghĩ cũng biết sẽ rất khó khăn.
Người ta xui xẻo là vì ra ngoài không coi ngày, cô là xui xẻo dù có coi ngày cũng không tránh thoát.
"Sở Sở, cậu là nhân tài lớn bỏ Harvard chạy về đại học H học, đừng nói là đăng ký trễ một hai ngày, cho dù là trễ mười ngày nửa tháng hiệu trưởng thấy cậu cũng vẫn giống như gặp thân thích vậy." Đào Viện vỗ bả vai an ủi Sở Tâm Chi.
Cố Dương lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua gương chiếu hậu.
"Không phải là ngày đầu tiên trở về nhà sao? Sao em lại bị thương?”
Cố Khuynh Khuynh cười nói: "Anh thì biết cái gì, Tâm Tâm nhà em bị đào hoa đập trúng! Mặc dù bị thương nhưng cũng vô cùng ngọt ngào!”
Sở Tâm Chi: "..."
Nghe qua mặc dù bại vẫn vinh quang, chưa từng nghe qua cái gì gọi là mặc dù bị thương nhưng cũng rất ngọt ngào.
Đào Viện lấy kẹo mυ"ŧ từ trong túi ra, tháo bao bì ngậm vào miệng: "Khuynh Khuynh, lời này của cậu sai rồi, Sở Sở nhà mình là người có trái tim sắt đá, đóa hoa đào nào có thể đập vào chứ! ”
------ Ngoài lề------
[Tôi gọi nhà hát nhỏ]
Một đêm nọ, Sở Tâm Chi tắm rửa xong mặc đồ ngủ lụa nằm trên giường.
Tay Thịnh thiếu đặt lên bụng Sở Tâm Chi.
Sở Tâm Chi: Làm gì?
Thịnh thiếu: Vợ, tôi sờ sờ các con trai.
Sở Tâm Chi: Con trai... Chúng?
Chín tháng sau, với hai tiếng khóc ...
Sở Tâm Chi: Chồng, từ hôm nay trở đi, tôi gọi anh là tiên tri đế!
Thịnh thiếu (Vẻ mặt khoái chí)
Tam gia: Tôi có phải là một vở kịch ... Đừng đánh tôi!