Chương 4: Sở Sở, Bà Đây Rất Yêu Cậu

Sự ví von này của Đào Viện vô cùng phù hợp!

Trái tim của Sở Tâm Chi thật đúng là làm từ kim cương.

Cố Khuynh Khuynh nói với vẻ mặt hóng hớt: “Tâm Tâm, ở nước ngoài có nhiều anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh như vậy, cậu không nghĩ mang theo một anh về sao?" Cô ấy luôn cảm thấy các anh chàng đẹp trai ở nước ngoài có một hương vị đặc biệt.

Tâm Tâm xinh đẹp, rất có nét đặc trưng phương Đông, ở Úc chắc chắn sẽ được yêu thích.

Bàn tay nắm lấy vô lăng của Cố Dương nắm vô lăng siết chặt lại, anh ta cũng đang chờ Sở Tâm Chi trả lời.

"Không có." Cô mới mười tám tuổi, còn nhỏ, chuyện tình yêu không vội.

Tưởng Ngôn Ngọc thoải mái tựa vào ghế ngồi, chậm rãi nói: “Thật không biết tương lai người đàn ông nào có thể cạy mở trái tim Chi Chi nhà ta.”

Sở Tâm Chi trợn trắng mắt.

Không phải là đang thảo luận về chuyện đăng ký khai giảng sao? Sao đang yên đang lành lại kéo lên đại sự yêu đương của cô rồi.

Cố Dương nhớ tới lời Đào Viện vừa nói.

"Bị hoa đào đập là có ý gì?"

Đào Viện lộ ra nụ cười hèn mọn: “Hắc hắc, cậu ba Cố, chân Sở Sở là do tai nạn giao thông tạo thành, anh có biết người đυ.ng cậu ấy là ai không?”

"Ai?"

"Là người tập đoàn quốc tế Cường Thịnh, Thịnh Bắc Huyền!"

"Đại ca ư?" Giọng nói của Cố Dương vang lên, mang theo âm thanh mũi độc đáo, rất dễ nghe.

Cố Khuynh Khuynh sửng sốt.

Sao cô ấy lại quên nhỉ, nhà họ Cố cũng xem như là một trong tứ đại hào môn của thành phố H.

Cố tiểu tam nhi có quan hệ tốt với các cậu chủ khác trong tứ đại hào môn đến mức có thể mặc cùng một cái quần, Thịnh Bắc Huyền chính là một trong số đó.

Cô ấy đúng là em gái của Cố tiểu tam nhi, nhưng mà từ trước đến giờ cô ấy chưa từng tham gia những buổi tụ tập của đám bạn bè bọn họ, vì vậy chưa từng gặp qua Thịnh Bắc Huyền.

Cố Dương quay đầu nói: “Không nghĩ tới người đυ.ng em lại là đại ca Thịnh Bắc Huyền.”

Sở Tâm Chi có thể nói cái gì, đành cười nhạt một tiếng, xem như lễ phép trả lời.

Đôi môi mỏng của Cố Dương khẽ nhếch lên, mang theo nụ cười lưu manh xấu xa.

"Nếu như bây giờ có một người đàn ông muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn gia cảnh có gia cảnh theo đuổi em, em có đồng ý không?" Cố Dương vừa lái xe vừa nhìn chăm chú vào vẻ mặt của Sở Tâm Chi trong gương chiếu hậu.

Bốp!

Cố Khuynh Khuynh đánh một cái lên vai Cố Dương.

Âm thanh kia, khí thế kia, cánh tay Cố Dương nhất định xanh đỏ một vùng rồi.

"Cố tiểu tam nhi, muốn đàn ông vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn gia cảnh có gia cảnh, anh đang nói chính mình sao?" Cố Khuynh Khuynh đánh giá anh ta từ trên xuống dưới một cái, bĩu môi nói: “Em cảnh cáo anh, Tâm Tâm nhà chúng em đơn thuần không hiểu chuyện, anh đừng có mà so sánh cậu ấy với tam cung lục viện của anh. ”

Sở Tâm Chi: "..."

Khuynh Khuynh bảo vệ cô như thế, cô rất cảm động, nhưng mà lúc này cô lại muốn cười.

Cố Dương bị đánh mà hoang mang.

"Cố Khuynh Khuynh, em..." Cố Dương trừng mắt nhìn cô một cái, dám làm hỏng chuyện tốt của anh: “Càng ngày càng không biết lớn nhỏ.”

"Không."

Hai người đang trừng mắt nhìn nhau, giọng nói lạnh nhạt của Sở Tâm Chi truyền đến từ ghế sau.

Cố Dương sửng sốt một chút mới hiểu ra cô đang trả lời câu hỏi vừa rồi của anh ta.

Sở Tâm Chi nói là không.

Cố Dương cười lắc đầu, không định hỏi tiếp.

"Các em định đi đâu?"

Cố Dương lái xe, lại quên hỏi các cô ấy đi đâu.

"Sở Sở, cậu định ở đâu?"

Bảy năm không có về nước, nhà Sở Sở ở trước kia chắc đã sớm bán rồi.

"Khuynh Khuynh yên tâm, mình và Nhan Như Ngọc đã chiếm giường cho Sở Sở trong ký túc xá, đêm nay ngủ ở ký túc xá cũng được.”

"Ừm, chiều hôm qua mình và Bánh Trôi đã chuyển đồ đến ký túc xá, ở trong ký túc xá hẳn là không có vấn đề gì." Tưởng Ngôn Ngọc gật đầu phụ họa.

Sở Tâm Chi vốn định ở trong khách sạn, nhưng vừa nghĩ đến dù sao ngày mai còn phải làm thủ tục nhập học, ở trong ký túc xá cũng thuận tiện.

"Vậy thì đi thẳng đến đại học H." Sở Tâm Chi nói.

Cố Dương bật đèn rẽ phải, đánh một vòng cua đẹp mắt, rẽ phải.

------

Đại học H là đại học hàng đầu ở Hoa Hạ.

Tòa nhà giảng dạy cao chót vót, tòa nhà ký túc xá được trang trí xa hoa, nghe nói thành phố H có không ít nhà kinh doanh, chính trị gia đều đi ra từ đại học H.

Đại học H còn là sự lựa chọn hàng đầu của những người quan chức cấp cao.

Cố Dương đưa mấy cô gái đến dưới lầu ký túc xá rồi mới lưu luyến không rời.

Sở Tâm Chi nhìn Cố Khuynh Khuynh xách túi xách đang chuẩn bị lên tầng: “Khuynh Khuynh, cậu không cần trở về trường học của cậu sao?”

"Trường mình khai giảng muộn hơn các cậu hai ngày."

Hóa ra là như vậy.

"Không phải tối nay cậu định ở ký túc xá với chúng mình đấy chứ?" Đào Viện ra vẻ lão đại, khoác bả vai Cố Khuynh Khuynh đi lên lầu.

"Khó khăn lắm mới gặp lại Tâm Tâm, mình làm sao nỡ rời đi. Cậu nói xem đúng không, Tâm Tâm."

Cố Khuynh Khuynh quay đầu lại, nhìn Sở Tâm Chi với một ánh mắt quyến rũ.

Người Sở Tâm Chi run lên một chút: “Đừng đừng đừng, khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của mình bình thường đến không thể bình thường hơn được.”

Cố Khuynh Khuynh: "..."

......

"Thật mệt chết đi được! Bánh Trôi, phòng ký túc xá cậu chọn nằm ở tận tầng năm!" Lúc Cố Khuynh Khuynh giẫm lên giày cao gót trèo lên, chân đều rất đau.

Đào Viện hơi chột dạ: “Cậu thì biết cái gì. Lầu năm tuy cao nhưng mà ánh sáng tốt, còn có thể mỗi ngày đi lên đi xuống giảm cân. Hơn nữa, cậu cho rằng ai cũng giống như người đẹp Cố cậu không có việc gì, mang cao gót mười cm.”

Sở Tâm Chi khập khiễng, bò lên lầu năm cũng quá mệt.

Một ký túc xá có bốn giường.

Giường của Đào Viện và Tưởng Ngôn Ngọc đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Các cô ấy cũng sửa sang lại giường cho Sở Tâm Chi.

Ký túc xá còn có một cái giường trống, chắc là còn có người ở vào.

Cố Khuynh Khuynh ngã xuống giường màu hồng của Đào Viện: “Nhan Như Ngọc, ga giường của cậu quả thực khác một trời một vực với Bánh Trôi.”

Sở Tâm Chi nhìn thoáng qua giường của Tưởng Ngôn Ngọc.

Một cô gái trải ga giường màu đen, quả thật khác nhau một trời một vực với Đào Viện.

"Cậu biết cái gì, màu đen cũng đẹp, đàn ông, khí phách!"

Sở Tâm Chi + Cố Khuynh Khuynh + Đào Viện: "..."

Thực sự chịu thua cậu rồi.

Đào Viện chuẩn bị cho Sở Tâm Chi một bộ chăn ga trải giường màu xanh da trời, rất sạch sẽ tươi mát.

Sở Tâm Chi cũng ngã xuống giường, híp mắt.

Ngồi máy bay hơn mười tiếng đồng hồ, lại vào bệnh viện một chuyến, vừa rồi lại leo lên tầng năm, hiện tại cô chỉ muốn ngủ.

Đào Viện lên tinh thần nhìn chằm chằm vào vali màu bạc của Sở Tâm Chi.

"Chúng ta có phải đã quên một chuyện vô cùng quan trọng rồi hay không."

"Chuyện gì?"

"Sở Sở không phải nói mang quà cho mỗi người chúng ta sao?"

“......”

Tâm tư Đào Viện cả đường đi đều chỉ nhớ tới chuyện này thôi sao?

Sở Tâm Chi từ trên giường đứng lên, hai chân dài trắng đặt xuống bên giường.

“Đẩy vali của bổn cung tới đây!”

Đào Viện cười hì hì: “Nô tỳ tuân chỉ.”

Đào Viện đẩy vali đến bên giường Sở Tâm Chi.

Sở Tâm Chi khom lưng xuống, mở khóa mật mã ra.

"Hộp màu hồng phấn là cho Khuynh Khuynh, hộp màu đen là của Nhan Như Ngọc, về phần Bánh Trôi... là bên trong túi lớn màu trắng đó.”

Đôi mắt của Đào Viện sáng lên.

A, quà của bà đây lại là cả một bao!

Đào Viện lập tức ôm cái túi lớn màu trắng lên giường mình.

Cố Khuynh Khuynh và Tưởng Ngôn Ngọc cũng cầm quà của mình.

"Sở Sở, bà đây yêu cậu quá đi mất..." Đào Viện ôm túi ở trên giường lăn lộn.

Một túi là tất cả những gì cô ấy thích ăn.

Sở Tâm Chi cười nói: “Biết cậu tham ăn, ngoại trừ ăn, không có sở thích nào khác.”

Cố Khuynh Khuynh cũng ngã trên giường: “Tâm Tâm, món quà này rất hợp ý mình.” Nước hoa mới phiên bản giới hạn của Dior, cô ấy đã chờ đợi lâu rồi mà không mua được.

“Chi Chi, cái váy này thật xinh đẹp!” Tưởng Ngôn Ngọc mở cái hộp ra, là một chiếc váy trắng.