Chương 2: Cô Gái Có Hai Mặt

BOSS nhà mình đã đưa ra mệnh lệnh, Kỳ Binh nào dám không làm theo, chỉ có thể nhận lệnh cầm điện thoại di động ra khỏi phòng bệnh.

Bỗng dưng, Sở Tâm Chi ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với tầm mắt Thịnh Bắc Huyền nhìn qua.

Sở Tâm Chi dời tầm mắt ra: "Nếu tổng giám đốc Thịnh bận thì có thể rời đi trước, anh thấy rồi đó, vết thương của tôi cũng không nghiêm trọng lắm." Cô không biết người đàn ông này tên gì, nhưng mà viện trưởng và trợ lý của anh đều gọi anh là tổng giám đốc Thịnh, vì vậy cô cũng xưng hô theo.

"Cô biết tôi à?" Thịnh Bắc Huyền nhíu mày, không biết tại sao, anh không thích cô gọi anh là tổng giám đốc Thịnh.

Sở Tâm Chi lắc đầu: “Không biết.”

"Roẹt..." Y tá nhỏ đang bôi thuốc cho cô chợt run lên, tăm bông chọc vào chỗ miệng vết thương khiến Sở Tâm Chi đau đến nhíu mày.

Y tá vô cùng hoảng sợ, nói với đôi mắt vô tội như con thỏ: “Tôi xin lỗi.”

Sở Tâm Chi lắc đầu.

Trong lòng nghĩ thầm sức ảnh hưởng của người đàn ông ở trước mắt này thật lớn.

Y tá nhỏ này rõ ràng khi nghe cô nói ba chữ không biết thì trở nên như mất hồn.

Thịnh Bắc Huyền lạnh lùng nhìn y tá nói: "Trình độ của bệnh viện Bác Ái như vậy sao?” Giọng điệu châm chọc, không hề nể nang một chút nào.

Đây mới là bộ mặt thật của người đàn ông này.

Dĩ nhiên cô y tá biết những lời này là đang nói mình, cô ấy lập tức cảm thấy ủy khuất đến vành mắt đỏ bừng.

Khi Sở Tâm Chi đang cảm thấy khó hiểu thì bỗng có một cơn gió thổi vào phòng bệnh.

Người đầu tiên chạy vào là Đào Viện mặc áo phông trắng, quần đùi, gương mặt đầy vẻ lo lắng.

"Sở Sở của mình, trời ạ, cậu không sao chứ?"

Đào Viện đẩy y tá bên cạnh sang một bên, kéo hai tay Sở Tâm Chi ra, nhìn chung quanh: “Sở Sở, cậu bị thương ở đâu?”

Sở Tâm Chi tối sầm mặt lại, cô còn chưa kịp nói gì thì ngay sau đó đã thấy hai cô gái khác chạy vào phòng bệnh.

Các cô ấy đều là bạn tốt của Sở Tâm Chi, cùng nhau lớn lên từ nhỏ.

Mặc dù đã bảy năm Sở Tâm Chi không về nước, nhưng giữa các cô vẫn thường xuyên nói chuyện với nhau, có khi trò chuyện qua video.

Cố Khuynh Khuynh giẫm giày cao gót chân nhỏ, mặc một bộ váy nhỏ màu đỏ tươi, tóc xoăn như tảo biển rối tung ở sau đầu, đeo túi xách LV trên cổ tay, trên mặt trang điểm tinh xảo, vừa xuất hiện liền gây sự chú ý.

Cộc cộc cộc。

Âm thanh ma sát gạch của cao gót tiếp tục lan đến trước giường bệnh.

Cố Khuynh Khuynh nhìn chằm chằm Sở Tâm Chi.

"Mình tới đây! Tâm Tâm, cậu đến Úc phẫu thuật thẩm mỹ sao? " Cô ấy nói xong liền ném túi xách trên tay lên giường bệnh, vươn hai tay nắm lấy hai gò má của Sở Tâm Chi, kéo sang hai bên.

Sở Tâm Chi không hề nương tay mà đánh rơi bàn tay đang sờ mó lung tung trên mặt mình:

“Chỉnh cái đầu cậu á! Cố Khuynh Khuynh, hình tượng thục nữ của cậu đâu rồi? Bị chó ăn rồi à?”

"..." Cố Khuynh Khuynh nghiêm túc thu tay lại: "Đã giám định xong, không chỉnh! Nhưng mà Tâm Tâm, cậu thực sự đẹp hơn trên video đó.”

Đôi mắt to tuyệt đẹp quyến rũ của Cố Khuynh Khuynh chớp chớp, cười như một đóa hoa hồng.

Sở Tâm Chi đạp Cố Khuynh Khuynh một cái bằng một cái chân không bị thương kia: "Cậu nghĩ rằng ai cũng giống cậu à, trước khi gửi ảnh phải photoshop nửa tiếng."

Cố Khuynh Khuynh: "..." Nhân gian bất sách*.

*Cuộc sống khó khăn, không cần phải rõ vậy chứ. Đây là ngôn ngữ mạng

Thịnh Bắc Huyền đứng ở một bên, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy vẫn nhìn chằm chằm vào Sở Tâm Chi.

Cô nhóc này có hai bộ mặt à?

Vừa rồi cho dù là nói chuyện với anh hay là nói chuyện với bác sĩ đều bày ra dáng vẻ lạnh như băng, ở trước mặt bạn bè của mình thì lại vô cùng vui vẻ, nhưng mà sự lạnh lùng trước đó lại không giống giả vờ.

------

Cô gái đi theo Cố Khuynh Khuynh vào là Tưởng Ngôn Ngọc.

Cô ấy nhìn đôi chân bị thương của Sở Tâm Chi, mà cảm thấy vô cùng lo lắng: “Chi Chi, chân của cậu có sao không?”

Sở Tâm Chi hào phóng xua tay: “Chỉ trầy xước nhỏ thôi mà, cũng không phải đập đầu, không sao đâu." Cô cũng không phải được nuông chiều từ bé, một chút vết thương nhỏ này không tính là gì.

"Mẹ nó, tên khốn nào lái xe đυ.ng Sở Sở nhà tôi, bà đây sẽ dỡ lốp xe ra đập vào mặt tên đó!" Đào Viện là một người nóng tính, vừa nhìn thấy đầu gối sưng lên giống như bánh mì của Sở Tâm Chi liền nổi giận.

Bắp chân của Sở Tâm Chi mảnh khảnh trắng nõn, vết sưng phù trên đầu gối sưng phù trông rất rõ ràng.

Thịnh Bắc Huyền: "..."

Trong phòng bệnh bỗng nhiên có hơi lạnh toát ra, còn lạnh hơn so với điều hòa.

Lúc này ba người mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thịnh Bắc Huyền vẫn đứng sau cửa.

Hơi thở lạnh lẽo lan ra trong không khí.

Đào Viện: Mình X, đây là tiên nữ hạ phạm nào, oh không, tiên nam...

Cố Khuynh Khuynh: Cực phẩm nhân gian a!

Tưởng Ngôn Ngọc: Bước ra từ trên bìa tạp chí!

Sở Tâm Chi bỗng nhiên cảm thấy mất mặt, vô cùng mất mặt, mấy cô gái này tốt xấu gì cũng là người gặp qua sóng to gió lớn, sao nhìn thấy mỹ nam lại là dáng vẻ đức hạnh này.

Tuy rằng cô không thể không thừa nhận, người đàn ông trước mắt rất chói mắt!

Gương mặt tinh xảo như tranh vẽ của Thịnh Bắc Huyền hiện ra vài vết nứt dưới ánh mắt "như sói như hổ" của mấy cô gái.

Anh nhíu mày lai, con ngươi đen như mực đột nhiên trở nên sâu thẳm.

"Cô gái này bị thương là do tôi đυ.ng, tôi xin lỗi." Giọng nói trầm thấp vang lên.

Kỳ Binh làm xong việc đi tới trước cửa phòng bệnh.

Vừa vặn nghe được câu nói "Tôi xin lỗi" của BOSS nhà mình.

Nhưng mà chính một câu này khiến tròng mắt anh ta muốn rớt ra.

Từ khi anh ta đi theo BOSS, có khi nào anh ta nghe anh nói một câu giống xin lỗi như vậy chứ? BOSS khiến người khác tức đến hộc máu mới là chuyện bình thường.

Đào Viện nở ra một nụ cười khéo léo: “Không sao không sao, dù sao thì bây giờ Sở Sở cũng không có chuyện gì.”

Sở Tâm Chi: "....”

Người thấy sắc quên bạn là đáng hận nhất!

----

Kỳ Binh đi tới trước mặt Thịnh Bắc Huyền: “Tổng giám đốc Thịnh, máy bay đã đổi sang mười giờ rưỡi rồi.”

Thịnh Bắc Huyền mím môi, nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ.

9 giờ 50 phút, còn 40 phút nữa.

"Sở Tâm Chi, nếu vết thương của cô đã không còn đáng ngại, tôi đi trước."Anh lấy ra một tấm danh thϊếp từ trong ngực, dáng người tao nhã đi qua, cúi người đặt ở trên bàn đầu giường: "Đây là danh thϊếp của tôi."

Sở Tâm Chi xinh đẹp như hồ ly tinh nhìn vào Thịnh Bắc Huyền.

"Sao anh biết tôi tên là Sở Tâm Chi?" Cô liền hỏi ra thắc mắc ở trong lòng.

Từ đầu đến cuối cô dường như chưa từng nói tên của mình ra.

Vậy sao người đàn ông này biết được?

Thịnh Bắc Huyền đơn giản nói: “Từ các cô ấy.”

Bọn họ ư?

Sở Tâm Chi suy nghĩ một chút liền biết.

Đào Viện gọi cô là Sở Sở, Cố Khuynh Khuynh gọi cô là Tâm Tâm, Tưởng Ngôn Ngọc gọi cô là Chi Chi.

Liên kết với nhau chẳng phải là Sở Tâm Chi sao?

Cô ngốc quá!

Nhớ lúc trước cô hỏi ba người bọn họ, vì sao phải phân biệt xưng hô cô là Sở Sở, Tâm Tâm, Chi Chi. Đào Viện trả lời, mấy người bọn họ đều gọi tên cậu theo cách thân mật, trái lại cô ấy muốn nhìn xem tương lai chồng cô sẽ gọi cô như thế nào.

Thật không biết, chồng tương lai của cô sẽ có cách xưng hô thân mật nào.

----

Thịnh Bắc Huyền giống như một pho tượng đứng trong phòng bệnh mười phút, cho đến khi y tá phát hết thuốc mới rời đi.

Sau khi Thịnh Bắc Huyền rời đi, Đào Viện là người đầu tiên đưa tay lấy danh thϊếp màu đen trên tủ đầu giường tới.

"Sở Sở của mình, cậu dính vào người có tiền rồi!"

Trên danh thϊếp màu đen, chữ vàng to, khiêm tốn mà xa hoa, đơn giản mà không mất đi sự sang trọng.

Thịnh Bắc Huyền, tổng giám đốc điều hành quốc tế Cường Thịnh.

Dưới đây là một chuỗi tiếng Anh thu nhỏ.

Tưởng Ngôn Ngọc tiến lại gần, nhìn thoáng qua: "Chi Chi, hình như cậu đυ.ng vào người có tiền rồi.”

CEO tập đoàn quốc tế Cường Thịnh, nhân vật trâu bò của thành phố H một trăm năm khó gặp, thế nào vừa xuống máy bay liền gặp phải.

Điều đó có nghĩa là gì? Số chó ngáp phải ruồi!