Chương 10: Làm Sở Tâm Chi

Cố Dương trừng thẳng hai mắt.

Anh ta nhìn cửa phòng riêng đóng chặt, lại nhìn Kỳ Binh.

"Đại ca đang ở cùng với ai?" Cố Dương hơi nhíu mày, vừa rồi một tiếng kia nghe rất quen thuộc.

Là tiếng của Sở Tâm Chi?

Tuy rằng chỉ gặp qua một lần, tiếng Sở Tâm Chi, anh ta vẫn có thể phân biệt được.

Kỳ Binh nhún vai: “Thực tế, tôi cũng không biết, nhưng tôi vẫn khuyên cậu ba Cố không nên đi vào.”

Trong đầu Cố Dương nghĩ đến đầu tiên chính là đại ca đang "làm việc", nhưng nghĩ lại, với tính tình thanh tâm quả dục của đại ca hình như không có khả năng.

Cố Dương có chút do dự: “Người bên trong có phải là Sở Tâm Chi hay không?"

“Tôi không biết." Kỳ Binh vẫn là một khuôn mặt poker.

"Cậu không phải trợ lý của đại ca sao? Đại ca ở bên trong cùng người nào cũng không biết?"

"..."

Thực sự là cô gái kia anh ta cũng chỉ gặp qua một lần mà thôi, quả thật không biết.

Cố Dương nóng nảy, Sở Tâm Chi là bạn thân của Cố Khuynh Khuynh. Cố Khuynh Khuynh nhờ anh ta tìm người, mà trước mắt người này đang ở trong phòng đại ca, thật đúng là làm cho anh ta có chút khó xử.

"Tôi đi vào nhìn một cái, nếu như đại ca tức giận tôi chịu trách nhiệm."

Cố Dương đẩy Kỳ Binh chắn trước mặt mình ra, đưa tay chuyển động tay nắm cửa.

Cố Dương xông vào, không nhìn thấy màn kiều diễm như trong tưởng tượng.

Sở Tâm Chi nằm ở sofa ngủ, trên người khoác bộ âu phục của Thịnh Bắc Huyền, Thịnh Bắc Huyền thì khẽ tựa vào lưng sofa, một tay chống sau đầu, một tay bưng ly cao chân chậm rãi nhấm nháp rượu ngon.

Vẻ mặt kia, mười phần hưởng thụ.

Lúc Sở Tâm Chi ngủ cũng không thành thật, hai cái chân trắng nõn đá tới đá lui, vừa rồi chân của cô đá tới bàn bên cạnh sofa nên mới đau đớn thét chói tai.

Thịnh Bắc Huyền híp mắt, nâng mi mắt lên: "Lão Tam, sao cậu lại tới đây?”

Cố Dương xấu hổ sững sờ tại chỗ.

Chuông điện thoại iPhone vang lên, Cố Dương lấy điện thoại ra xem, là Cố Khuynh Khuynh gọi tới.

"Anh Ba, tìm được Tâm Tâm chưa?" Ở đầu kia của điện thoại di động, giọng nói của Cố Khuynh Khuynh nghe có vẻ nóng nảy.

Cố Dương nhìn thoáng qua Sở Tâm Chi trên sofa, nói vào trong điện thoại di động: “Các em tới đây đi, phòng 301."

Cúp điện thoại, Cố Dương mới trả lời câu hỏi của Thịnh Bắc Huyền:"Khuynh Khuynh gọi điện thoại cho em, nói một người bạn của em ấy không thấy đâu nên em mới tới. Đại ca, sao Sở Tâm Chi lại ở chỗ anh?”

Cố Dương đi tới, ngồi trên sofa.

"Cô ấy say rượu tự chạy vào."

"Say rượu?"

“Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi dẫn cô ấy vào đây?”

Cố Dương suy nghĩ một chút, liền cảm thấy không có khả năng.

Đại ca không gần nữ sắc, ai ai cũng biết, đương nhiên không thể là anh dẫn Sở Tâm Chi vào.

"Nếu đã như vậy, em liền dẫn em ấy về trước." Cố Dương lấy âu phục trên người Sở Tâm Chi xuống, định chuẩn bị ôm thì bỗng nhiên nhìn thấy vết hôn trên cổ Sở Tâm Chi.

Làn da Sở Tâm Chi trắng nõn, dấu vết đỏ tươi hiện lên rất rõ

Ngoài ra còn có cánh tay lộ từng quả dâu tây đỏ.

Cố Dương nhìn Thịnh Bắc Huyền: “Đại ca, anh sẽ không.... ăn con gái nhỏ nhà người ta rồi chứ?”

Thịnh Bắc Huyền hơi nhướng mày: “Không có.”

Mặc dù anh muốn, nhưng cũng chưa phải lúc.

Một là vì vật nhỏ còn nhỏ, thứ hai, tính tình vật nhỏ này quật cường, chỉ có thể dùng trí không thể tấn công.

Cố Dương thở phào nhẹ nhõm đồng thời nghi hoặc nói: “Vậy những vết hôn này là sao?"

“Muỗi cắn." Thịnh Bắc Huyền nói mặt không đỏ tim không đập.

Cố Dương: "..."

Anh ta lăn lộn trong đống phụ nữ nhiều năm, ngay cả vết hôn và dấu vết muỗi cắn cũng không biết phân biệt được thì đừng đi lăn lộn nữa.

Cố Dương cười gượng hai tiếng: “Đại ca, anh đừng nói đùa. Ha ha, không buồn cười chút nào.”

Thịnh Bắc Huyền buông ly rượu xuống, ngồi nghiêm chỉnh: “Cậu thấy tôi giống như đang đùa sao?"

Giống, rất giống!

**

Cố Khuynh Khuynh, Đào Viện, Tưởng Ngôn Ngọc chỉ mất hai phút, từ đại sảnh xuyên qua đám người đông đúc, chạy lên tầng hai.

Phòng 301, vừa khéo bên cạnh phòng lúc nãy của các cô, tìm rất dễ.

Cố Khuynh Khuynh xông vào: “Anh Ba, Tâm Tâm đâu?”

Cố Dương chỉ người đang ngủ trên sofa.

Lúc Đào Viện đi vào, vừa nhìn thấy Thịnh Bắc Huyền đang ngồi trên sofa, trong mắt kinh ngạc thế nào không cần nói cũng biết.

Anh Thịnh luôn luôn cao cao tại thượng lại có lúc gợi cảm như vậy.

Thịnh Bắc Huyền lúc này chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nút màu đen tinh xảo được trang trí, đôi môi mỏng có một loại màu hồng thạch, cả người tản ra hơi thở lười biếng.

Đúng là hệ nam thần cấm dục!

Mẹ nó, bà đây lại muốn lưu manh huýt sáo. Đào Viện khẽ nguyền rủa một tiếng, cô ấy chưa từng thấy qua người đàn ông nào gợi cảm mị hoặc hơn anh Thịnh.

Một người đàn ông trưởng thành có diện mạo này cũng đủ nghịch thiên rồi.

"Tâm Tâm, Tâm Tâm?" Cố Khuynh Khuynh đẩy Sở Tâm Chi.

Sở Tâm Chi ngủ như chết, một chút phản ứng cũng không có.

Thịnh Bắc Huyền liếc mắt nhìn cô gái đang buồn ngủ kia: “Cô ấy say rồi.”

Tưởng Ngôn Ngọc đi qua, ôm ngang Sở Tâm Chi lên theo kiểu công chúa: “Chi Chi uống say rồi, mình và Bánh Trôi đưa cậu ấy về ký túc xá trước, ngày mai là thứ hai, sáng sớm còn có tiết.”

Đào Viện gật đầu như gà con mổ thóc, sáng mai là lớp của giáo viên hướng dẫn, nói thế nào cũng không thể vắng mặt.

"Anh đưa các em về trường, đã gần mười một giờ rồi, mấy cô gái các em đi taxi cũng không an toàn." Cố Dương đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Trong lòng anh còn nghi hoặc, nhưng có mấy cô gái ở đây anh ta cũng không tiện hỏi nhiều.

Tin là đại ca cũng có chừng mực, sẽ không thật sự làm gì với Sở Tâm Chi.

Cố Dương thấy Tưởng Ngôn Ngọc ôm Sở Tâm Chi, liền đi qua, đưa tay: “Để anh ôm cho."

Một người phụ nữ ôm kiểu công chúa với một người phụ nữ khác, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái.

Cố Khuynh Khuynh và Đào Viện lại thành thói quen, Tưởng Ngôn Ngọc từ nhỏ đã là một người luyện võ taekwondo, Judo, trên cánh tay có từng khối cơ bắp, người rất có sức lực.

Trong mắt Thịnh Bắc Huyền hiện lên một tia cảm xúc.

Lập tức đứng dậy, mặc âu phục trên sofa lên người: “Đưa cho tôi.”

Tưởng Ngôn Ngọc chỉ sửng sốt một chút, trong tay đã trống rỗng, Sở Tâm Chi đã đến trong lòng Thịnh Bắc Huyền.

Người trong phòng đồng loạt ngây dại.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cố Khuynh Khuynh nhìn Cố Dương: “Anh Ba....”

"Đừng hỏi anh, anh cũng không biết cái gì đâu."

Đại ca như vậy, rõ ràng là có quỷ, chẳng lẽ thật sự là đúng như anh ta đoán... Đại ca làm Sở Tâm Chi rồi?

**

Thịnh Bắc Huyền ôm Sở Tâm Chi sải bước ra khỏi phòng riêng.

Đại sảnh ở đây lâm vào yên tĩnh, không còn tiếng tán tỉnh cười đùa, chỉ có tiếng hít liên tiếp.

Trong lòng tổng giám đốc Thịnh ôm một người phụ nữ?

Còn gì đáng sợ hơn cảnh tượng trước mắt.

Những người phụ nữ ở đây đều duỗi cổ, nhìn vào lòng Thịnh Bắc Huyền.

Các cô ấy trái lại muốn nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể hoà tan cậu Thịnh khối băng vạn năm không tan này.

Sở Tâm Chi đang ngủ say, cả người đều rụt vào lòng Thịnh Bắc Huyền, đầu tựa vào hốc vai anh, chỉ lộ ra nửa gương mặt xinh đẹp.

Mọi người hít sâu một hơi.

Thì ra, cậu Thịnh thích phụ nữ xinh đẹp như hồ ly!

Không ít phụ nữ ghi nhớ điểm này, sau này phẫu thuật thẩm mỹ sẽ phẫu thuật theo kiểu này, nói không chừng ngày nào đó sẽ được cậu Thịnh coi trọng...