Chương 11: Cảm Thấy Đau Nhức Cả Người

Thịnh Bắc Huyền ôm Sở Tâm Chi vào Maybach.

Tưởng Ngôn Ngọc vừa định tiến lên thì đã bị Cố Dương giữ lại.

Tưởng Ngôn Ngọc khó hiểu: "Tổng giám đốc Thịnh định đưa Chi Chi đi đâu?”

Theo như cô ấy biết, Chi Chi chỉ gặp qua tổng giám đốc Thịnh một lần, còn chưa quen thuộc đến mức để anh tùy ý ôm mang đi.

Cố Dương che miệng ho nhẹ một tiếng: “Em chắc chắn muốn đi lên ngăn cản?”

Tưởng Ngôn Ngọc nghẹn họng.

Thủ đoạn của Thịnh Bắc Huyền không phải cô chưa từng nghe nói qua, k không có tình người, lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng Chi Chi...

Đào Viện nhìn Maybach phả bụi rời đi, như có điều suy nghĩ.

Cô ấy vuốt cằm, ra vẻ thâm trầm: "Sao mình cảm thấy giữa cậu Thịnh và Sở Sở nhà mình có ái muội vậy nhỉ?”

Cố Khuynh Khuynh đẩy kính râm trên mặt: “Sao cậu biết?”

“Trực giác của phụ nữ!”

“Bánh Trôi, cậu đúng là không biết xấu hổ, cậu có còn là con gái không vậy?"

Đào Viện: "..."

Cố Khuynh Khuynh xoay người nhìn Cố Dương: “Cố Tiểu Tam Nhi, anh Thịnh sẽ không làm gì Tâm Tâm chứ?”

Cố Dương dừng một chút, cái này anh ta thật đúng là không dám cam đoan.

"Yên tâm, đại ca sẽ đưa Sở Tâm Chi về an toàn. Anh đưa các em về trường trước." Cố Dương cầm chìa khóa xe, xoay người đi vào gara.

Anh ta không có đặc quyền như đại ca, dừng xe ở cửa lớn câu lạc bộ Kim Thành.

**

Cố Dương đưa Tưởng Ngôn Ngọc và Đào Viện đến cổng đại học H, đưa Cố Khuynh Khuynh về trường của cô rồi mới rời đi.

Khi Tưởng Ngôn Ngọc và Đào Viện trở lại ký túc xá, Sở Tâm Chi đã nằm trên giường.

Đào Viện chạy đến bên giường Sở Tâm Chi, thấy cô ngủ như heo.

Đào Viện hỏi Tưởng Ngôn Ngọc: “Sở Sở được anh Thịnh đưa về ký túc xá?”

“Chứ không thì sao, cậu cho rằng Chi Chi tự bò lên tầng năm?”

"..."

"Sở Sở, Sở Sở..." Đào Viện đẩy Sở Tâm Chi, không có phản ứng.

Tưởng Ngôn Ngọc đi qua, kéo chăn bên cạnh đắp cho Sở Tâm Chi, sau đó kéo Đào Viện sang một bên: “Có chuyện gì ngày mai nói sau đi, cậu ấy say rồi, kêu cũng không nghe đâu.”

Tưởng Ngôn Ngọc lại giúp Sở Tâm Chi cởi giày ra ném xuống đất.

“Nhan Như Ngọc!”

Tưởng Ngôn Ngọc đứng thẳng người, móc lỗ tai, con nhỏ này hét lên một cái thiệt là đáng sợ.

"Bánh Trôi, cậu gọi cái quỷ gì? Dì quản lý ở tầng một sắp bị cậu gọi lên rồi đấy.”

Tưởng Ngôn Ngọc vừa dứt lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa.

Một nữ sinh không kiên nhẫn ở ngoài cửa nói to: “Mẹ nó, phòng các người đang xem phim kinh dị à? Kêu giống quỷ vậy, đã mười một giờ rồi, các người không ngủ cũng phải để người khác ngủ chứ…"

Đào Viện đứng dậy xông tới, mở cửa, thấy một cô gái mặc áo ngủ thỏ đứng ở ngoài cửa.

"Bạn học, thật ngại quá, bà đây đang xem phim kinh dị Thái Lan, rất khủng bố rất máu me, lúc nãy vừa xem một nữ quỷ ở trong phòng vệ sinh ngồi xổm chải đầu, cái đầu đầy máu, hơn nữa nữ quỷ kia còn không có tròng mắt. À đúng rồi, cô ta mặc đồ ngủ hình như cùng một kiểu với cậu..."

"A!" Nữ sinh kia kêu lên một tiếng, ầm ĩ chạy về phòng của mình, ngay sau đó đóng cửa lại một cái “rầm”.

Đào Viện vỗ tay, đóng cửa lại.

"Ha ha, đấu với bà đây à, cưng còn non và xanh lắm."

Hơn nửa đêm cô thét chói tai là cô không đúng, nếu cô gái kia nói chuyện nhẹ nhàng, đương nhiên cô sẽ xin lỗi.

Ai bảo cô ta kia vừa mở miệng liền "mẹ nó", khiến cô khó chịu.

Một khi khiến Đào Viện cô khó chịu thì đối phương cũng đừng hòng dễ chịu.

Tưởng Ngôn Ngọc thay một bộ đồ ngủ từ phòng vệ sinh đi ra.

Vừa rồi Đào Viện cùng nữ sinh kia đối thoại, đương nhiên cô ấy cũng nghe được.

"Bánh Trôi, cậu cũng độc miệng thật. Mình nghĩ nữ sinh kia chắc không dám mặc bộ đồ ngủ đó nữa, cũng không dám đi vệ sinh một mình." Tưởng Ngôn Ngọc thuận tay cầm mặt nạ đắp lên mặt: "Nhưng vừa rồi sao cậu đột nhiên kêu to vậy?”

Đào Viện vỗ đầu một cái, bị cô gái kia quấy rầy, làm cô xém nữa quên mất.

Đào Viện lôi kéo Tưởng Ngôn Ngọc trở lại bên giường Sở Tâm Chi.

"Này, cậu kéo mình làm gì, mặt nạ của mình dán lệch rồi này."

Đào Viện liền không khách khí xé mặt nạ trên mặt Tưởng Ngôn Ngọc xuống: “Đã lúc này rồi, còn đắp mặt nạ gì nữa.”

“Làm sao vậy?”

"Cậu nhìn cổ Sở Sở kìa, còn có cánh tay, còn có..." Ngón tay Đào Viện chỉ cổ, cánh tay, ngay cả trước ngực Sở Tâm Chi cũng chỉ luôn.

Sở Tâm Chi sau khi uống rượu, làn da hiện ra một màu hồng nhàn nhạt. Lúc đầu Đào Viện cho rằng cô bị dị ứng rượu, về sau càng lúc càng thấy không đúng.

Tưởng Ngôn Ngọc ngồi bên giường, kề sát nhìn: "Đây là... dấu hôn?”

Đào Viện máy móc gật đầu.

Tuy rằng chưa từng có bạn trai, cũng không có kinh nghiệm thực chiến, nhưng phim hay tiểu thuyết các loại Đào Viện cũng xem qua không ít.

Cái vết này chính là vết hôn trong truyền thuyết.

Tưởng Ngôn Ngọc sửng sốt ba giây: “Chi Chi, cậu ấy sẽ không bị..." Lời sau cô ấy không nói, Đào Viện cũng có thể đoán được.

"Chẳng lẽ là anh Thịnh?"

Sở Sở lúc trước ở trong phòng riêng của anh Thịnh, sau đó lại là anh Thịnh thiếu tự đưa về.

Nếu Sở Sở thật sự bị cái gì đó, chắc chắn là anh Thịnh không thể thoát khỏi nghi ngờ.

Đào Viện tưởng tượng ra một vài hình ảnh, sau đó nuốt nước miếng xuống: “Nếu đối tượng là anh Thịnh, bà đây cũng đồng ý. Ngẫm lại điều kiện của anh Thịnh, mặc quần áo thì trông gầy nếu cởi ra chắc sẽ có thịt, vai rộng eo hẹp, đúng chuẩn tam giác nha. Chỉ là không biết có cơ bụng hay đường nhân ngư…"

Ngay lúc Đào Viện đang YY anh Thịnh. Tưởng Ngôn Ngọc tát vào gáy cô một cái.

"Đầu óc của cậu có thể nghĩ ra một cái gì đó bình thường một chút có được không?" Đã lúc nào rồi, còn ở đó mà YY.

Đào Viện đau đớn che gáy, con nhỏ bạo lực này, đau chết đi được.

Đào Viện nhìn Sở Tâm Chi đang ngủ: “Sở Sở sẽ không uống rượu loạn tính, đem anh Thịnh ngủ luôn chứ?”

“...... Bánh Trôi, đầu óc cậu lớn hơn một chút nữa được hay không?”

Ngày hôm sau.

Sở Tâm Chi bị chuông báo thức to lớn đánh thức.

"Đứng lên, những người không muốn làm nô ɭệ, hãy đem máu thịt của bọn chúng..."

Đầu Sở Tâm Chi đau đến sắp nổ tung, cầm gối dưới đầu, ném về phía giường Đào Viện ở đối diện.

Ngoại trừ Đào Viện, ai có thể sử dụng một tiếng chuông "gay gắt" như vậy.

Sở Tâm Chi không vào đội bóng rổ thật sự đúng là đáng tiếc.

Cô nhắm mắt ném gối không một chút sai lệch vào thẳng đầu Đào Viện.

Đào Viện bị ném đã văng chân một cái, giật mình ngồi dậy.

Đầu Đào Viện có chút choáng váng, sau đó nghĩ đến tiết thứ nhất là tiết của người hướng dẫn, tuyệt đối không thể đến trễ.

Cô ấy nhanh chóng xuống giường, nhảy đến trước giường Sở Tâm Chi.

"Sở Sở, mau dậy, tiết học thứ nhất là của người hướng dẫn đó!"

Sở Tâm Chi giống như không nghe thấy, kéo chăn lại ngủ say.

“Sở Sở, dậy!”

Cô ấy xốc chăn Sở Tâm Chi ra, kéo cô từ trên giường lên.

Sở Tâm Chi xoa mái tóc rối bời, híp mắt ngồi dậy: “Đừng cản mình, mình muốn ngủ..."

Ngủ cả đêm, những vết trên cổ cô không những không nhạt đi trái lại càng đậm thêm, màu đỏ tía, nhìn mà thấy giật mình.

Đào Viện lập tức nhớ tới vấn đề ngày hôm qua quấy rầy cả đêm: “Sở Sở, bây giờ mình hỏi cậu một chuyện, cậu nhất định phải thành thật trả lời.

“Ừm."

“Cậu có cảm thấy đau nhức cả người không? Đặc biệt là giữa hai chân?”