Chương 9: Thịnh Bắc Huyền Đánh Dấu

Kỳ Binh tiễn tổng giám đốc Lý ra khỏi phòng rồi quay về, đẩy cửa phòng bao ra, liền sững sờ tại chỗ.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Người phụ nữ kia ngồi trên đùi boss, hai tay nắm lấy áo sơ mi của boss, còn đang... hôn?

Boss luôn giữ mình trong sạch, không gần nữ sắc lại lấy tay giữ eo người phụ nữ kia, vẻ mặt... hưởng thụ?

Đêm nay Kỳ Binh quả thật đã bị kí©h thí©ɧ.

Thế nên sau một phút sửng sốt mới hoàn hồn lại.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Thịnh Bắc Huyền không vui, một tay ôm gáy Sở Tâm Chi, kéo cô về phía sau, quay đầu nói với Kỳ Binh: "Cút!" Cuối cùng, còn bổ sung thêm: "Đóng cửa lại!”

Kỳ Binh lau mồ hôi trên trán, nhanh chóng xoay người, lách ra sau đó đóng cửa lại.

Tựa vào cửa phòng riêng, Kỳ Binh vỗ ngực thở phào.

Chậc chậc, nhìn vẻ mặt dục cầu bất mãn của tổng giám đốc Thịnh.

**

Sở Tâm Chi đột nhiên bị kéo ra, liền không vui, liên tục hướng về phía môi Thịnh Bắc Huyền, trong đầu cô chỉ nhớ rõ bên trong có rượu.

Ánh mắt Thịnh Bắc Huyền dần dần sâu thêm, bàn tay vuốt ve thắt lưng Sở Tâm Chi di chuyển lên trên.

Sống nhiều năm như vậy, chưa từng có người phụ nữ nào có thể dễ dàng khơi mào du͙© vọиɠ của anh như vậy.

Cô là người đầu tiên.

Hai mươi ba năm, từ lúc sinh ra, học tiểu học, trung học, đại học, rồi tiếp nhận quốc tế Cường Thịnh, cả quá trình Thịnh Bắc Huyền anh luôn được vạn người chú ý bất kể là ở trường hợp nào, anh cũng không thiếu tiền bạc, quyền thế, phụ nữ... Nhưng lòng của anh tựa như một khối băng, anh nghiêm khắc giữ bản thân mình trong sạch, tình yêu của anh chỉ dành cho người anh muốn.

Đối với đồ nhỏ bé trước mắt này, còn chưa nói đến tình yêu, nhiều lắm cũng xem như là hấp dẫn.

Chính là một chút hấp dẫn này, cũng khiến anh đối với cô không giống với người khác.

Ông cụ bên kia liên tục thúc giục anh kết hôn, mà bên cạnh vừa khéo thiếu một cô gái.

Xem ra cô cũng không tệ!

Sở Tâm Chi bây giờ chính là một con mèo say, nào biết đã bị người ta nhớ thương mà không hỏi qua ý nguyện của cô, cũng không trưng cầu sự đồng ý của cô, cứ như vậy bị Thịnh Bắc Huyền đánh dấu.

"Vật nhỏ, tôi đã nói rồi, đây là do em tự đưa tới cửa, không trách tôi được."

Đôi môi mỏng hình thoi nhuộm màu hồng ngọc, sáng bóng, thiêu dốt da của Sở Tâm Chi.

Nụ hôn của anh, nóng rực như lửa, dán lên cổ Sở Tâm Chi.

......

Phòng riêng 302.

Cố Khuynh Khuynh ngồi trên sofa, chờ mãi không thấy Sở Tâm Chi trở về.

"Tâm Tâm đi toilet, sao lại lâu như vậy? Sẽ không bị rơi xuống hố rồi chứ?”

Tưởng Ngôn Ngọc nhìn thoáng qua điện thoại di động, đã qua hai mươi phút, sao vẫn chưa trở về.

"Mình đi xem thử." Vẻ mặt của Tưởng Ngôn Ngọc lập tức trở nên nghiêm túc.

Câu lạc bộ Kim Thành tuy rằng là nơi dành cho người thượng lưu, nhưng những cậu ấm kia có mấy người là chính nhân quân tử? Diện mạo Chi Chi lại xinh đẹp, mà còn say rượu, khó bảo đảm sẽ không bị người ta dòm ngó...

Nghĩ như vậy, bước chân Tưởng Ngôn Ngọc dần dần tăng nhanh.

Đào Viện cũng đứng dậy theo: “Mình cũng đi.”

Tưởng Ngôn Ngọc xông vào nhà vệ sinh nữ, bên trong có hai người đẹp đang trang điểm, mà không có bóng dáng Sở Tâm Chi.

"Sở Sở đâu?" Đào Viện mở từng cửa nhà vệ sinh ra, cũng không thấy Sở Tâm Chi.

“Sở Sở!”

“Chi Chi!”

Không ai trả lời.

Hai người nhìn thoáng qua nhau rồi xoay người chạy về phía phòng riêng.

“Khuynh Khuynh, không thấy Sở Sở đâu!”

Tay Cố Khuynh Khuynh cầm ly rượu run lên: “Sao lại không thấy đâu, không phải Tâm Tâm đã tỉnh rượu rồi sao?” Cô ấy đặt ly rượu lên bàn, đứng dậy ra khỏi phòng riêng.

Cả người Đào Viện cũng nóng nảy, xoay vòng vòng.

Từ sau khi nhìn thấy một màn Sở Tâm Chi say rượu, mấy người họ bất giác càng thêm đau lòng cho cô, bây giờ đột nhiên không thấy cô đâu, các cô làm sao có thể không lo lắng.

Cố Khuynh Khuynh tỉnh táo lại, vọt xuống tầng hai.

Đứng ở cửa có một nhân viên phục vụ mặc âu phục, trong tay nhân viên ôm một bó hoa hồng lớn.

Cố Khuynh Khuynh hỏi: “Có thấy một cô gái rất xinh đẹp hay không, cô ấy mặc váy dài màu vàng nhạt, mắt cô ấy rất đẹp, giống như.... hồ ly?”

Quy củ của câu lạc bộ Kim Thành là tối nay mỗi một cô gái rời khỏi câu lạc bộ đều sẽ được tặng một đóa hoa hồng.

Tâm Tâm rất xinh đẹp, nếu cô đi ra ngoài từ đây, nhân viên đứng ở cửa chắc chắn sẽ nhớ.

Nhân viên lắc đầu: “Tôi chưa từng thấy.”

Cố Khuynh Khuynh xoay người nói với Đào Viện và Tưởng Ngôn Ngọc: “Chắc là Tâm Tâm vẫn còn ở trong câu lạc bộ, chúng ta tìm xem.”

Ba người chia nhau ra tìm kiếm.

Cả đại sảnh đều tràn ngập hương vị mê tình, nam nữ chung quanh nhiệt tình ôm hôn, còn làm động tác nóng bỏng.

Phụ nữ trong đại sảnh phần lớn đều mặc màu đen gợi cảm, màu đỏ hấp dẫn, màu trắng thanh thuần, nhưng liếc mắt một vòng cũng không thấy bóng dáng màu vàng nhạt kia.

"Làm sao bây giờ? Sở Sở đi đâu được chứ?” Đào Viện gấp đến độ sắp khóc.

Tưởng Ngôn Ngọc ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng hai và tầng ba: “Khuynh Khuynh, có cách nào lục soát những phòng riêng không?”

Chi Chi nếu không ở đại sảnh, chắc chắn là ở trong phòng riêng.

Sắc mặt Cố Khuynh Khuynh trong nháy mắt trở nên ngưng trọng

Lấy điện thoại ra khỏi túi xách và gọi một cú điện thoại.

“Anh Ba, có thể đến câu lạc bộ Kim Thành một chuyến không. Bây giờ, lập tức tới đây!” Giọng Cố Khuynh Khuynh có chút run rẩy.

Đây là lần đầu tiên Cố Khuynh Khuynh gọi anh ba Cố Dương.

Vạn nhất Tâm Tâm xảy ra chuyện gì, cô ấy thật sự.... sẽ phát điên mất.

Mười lăm phút sau Cố Dương liền có mặt.

Vừa vào câu lạc bộ, thấy ba cô gái có vẻ mặt lo lắng.

Anh ta đi tới, đứng ở trước mặt Cố Khuynh Khuynh: “Khuynh Khuynh, sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Cố Khuynh Khuynh đứng lên, hai tay nắm chặt lấy nhau: “Anh Ba, Tâm Tâm mất tích rồi, chúng em không tìm thấy đâu, anh tìm giúp chúng em với?”

“Sao có thể không thấy được?” Cố Dương đỡ bả vai Cố Khuynh Khuynh: “Từ từ nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Cố Khuynh Khuynh cắn môi: “Tâm Tâm uống rượu, sau đó nói đi toilet, giờ không thấy đâu.”

Cố Dương an ủi: “Trước đừng nóng, bây giờ anh đi tìm ông chủ câu lạc bộ, bảo ông ta phái người tìm xem, các em ở chỗ này không được chạy loạn.”

Cố Dương đến câu lạc bộ Kim Thành không ít lần, nên cũng có chút giao tình với ông chủ.

Đêm nay có không ít nhà quyền quý tới đây chơi, tùy tiện điều tra phòng riêng không phải chuyện nhỏ, cũng sợ là không dễ.

Cố Khuynh Khuynh gật đầu một cái: "Cám ơn anh Ba."

"Ừm."

Cố Dương đáp một tiếng rồi bước lên tầng hai, vừa lúc ở hành lang nhìn thấy Kỳ Binh.

Kỳ Binh vẫn đứng ở cửa phòng 301.

Anh ta cũng nhìn thấy Cố Dương, hơi gật đầu một cái: “Cậu ba Cố.”

“Đại ca ở bên trong?” Cố Dương hỏi.

Kỳ Binh giữ ở chỗ này, không thể nghi ngờ, người bên trong nhất định là đại ca.

"Tổng giám đốc Thịnh ở bên trong."

"Tôi đi chào hỏi đại ca."

Nếu đại ca ở đây, chuyện tìm người sẽ dễ làm rất nhiều.

Ở thành phố H, chưa từng có ai không nể mặt anh ấy.

Kỳ Binh vươn cánh tay chắn trước mặt Cố Dương: “Tổng giám đốc Thịnh đang có việc quan trọng cần làm, sợ là không tiện.”

Vừa rồi anh ta không cẩn thận xông vào, kết quả đã bị boss rống cho một trận.

Lỡ như lúc cậu ba Cố đi vào, vừa khéo boss đang vui vẻ, có thể tưởng tượng được hậu quả của cậu ba Cố.

Cho nên, anh ta đây là đang suy nghĩ cho cậu ba Cố.

Cố Dương hơi do dự, đại ca có việc quan trọng cần làm, đương nhiên anh ta không tiện quấy rầy rồi, nhưng mà...

"A!" Trong đó có tiếng la hét của phụ nữ!