Chương 9: Quyển thượng

Edit: Gà Say Sữa

Trường cấp ba nơi Nghê Bối Bối học vốn dĩ không phải là trường quý tộc gì cả mà chỉ là một trường công bình thường. Học sinh học trường này đến từ nhiều giai cấp khác nhau nhưng đa phần đều là những gia đình có hoàn cảnh bình thường. Còn khoảng 40 phút nữa mới đến giờ tan tầm nên đường phố cũng không đông đúc lắm, phía bên kia đường là một công viên nhỏ vô cùng yên tĩnh, là một nơi thích hợp cho trẻ con chơi đùa hoặc làm nơi tán chuyện phiếm của người già đã về hưu. Khung cảnh toát ra vẻ thanh tĩnh êm đềm.

Chiếc xe hơi tao nhã lẳng lặng đỗ dưới tán cây tươi tốt.

“Bật lên!”

“Vâng!”

Từ trên màn hình truyền đến hình ảnh từ máy quay trộm hiện đại nhất hiện nay, ngay cả một tiếng động nhỏ nhất cũng có thể thu được rõ ràng. Người xuất hiện trên mà hình chính là Nghê Bối Bối và Bảo Cửu Xuyên, bọn họ cùng ngồi trên một chiếc ghế gỗ dài trong công viên.

Khuôn mặt Bảo Cửu Xuyên toát ra vẻ nghiêm nghị gần như là hà khắc. Có lẽ là do ông ta đã phục vụ cho nhà Nguyên Dã hơn ba mươi năm, vì nhà Nguyên Dã mà làm qua không biết bao nhiêu việc mờ ám khiến cho khuôn mặt ông ta bị bóng tối tôi luyện đến mức không thể tiếp cận.

Nghê Bối Bối mặc đồng phục học sinh, áo ngắn tay màu hồng, váy ngắn màu lam, vớ trắng dài đến ngang bắp chân vô cùng khả ái. Cô cúi thấp đầu, ánh nắng lấp lánh chiếu lên mái tóc, vài lọn tóc xõa xuống che khuất khuôn mặt nom vô cùng nhu thuận. Thiết bị quay trộm tối tân nhất chẳng những có thể quay lại hình ảnh khuôn mặt vô cùng rõ nét hơn nữa còn có thể thu lại âm thanh rõ ràng.

“Cô Nghê, cô không cần phải sợ hãi, tôi không có bất cứ ác ý gì với cô hết!”

Luật sư chính là loại người như vậy, bất kể có âm hiểm xảo trá cỡ nào cũng có thể giả trang thành vẻ chân thành vô tội nhất khiến cho người ta tin tưởng ông ta chính là hóa thân của chính nghĩa, là sứ giả của hòa bình. Bảo Cửu Xuyên lại là người xuất sắc gần như nhất nhì trong giới luật sư, cho dù trên khuôn mặt ông ta không có bất kỳ đường nét hiền hậu nào nhưng ngữ khí tuyệt đối có thể khiến cho người khác tin phục. Nghê Bối Bối lặng lặng cúi đầu không nói gì.

“Tôi là người do lão thái gia phái tới, tên tôi là Bảo Cửu Xuyên, tôi là luật sư!” – Bảo Cửu Xuyên đưa ra tấm danh thϊếp – “Lần này tôi đến chính là vì cô Nghê!”

“… …”

“Cô Nghê chắc hẳn là vẫn còn nhớ lão thái gia chứ?”

Nhìn tiểu mỹ nhân nhu thuận gật đầu, ông ta vừa lòng nói tiếp.

“Cô Nghê, cô có hận cậu chủ không?”

Nghê Bối Bối lập tức ngẩng đầu nhìn ông ta sau đó lại tiếp tục cúi đầu im lặng.

Dù sao cũng vẫn còn quá non nớt!

Nhưng đầu ngón tay thon dài của Nhậm Hạo Đông thản nhiên đan vào nhau, thoải mái ngồi tựa vào lưng ghế thưởng thức màn kịch của Bảo Cửu Xuyên.

“Thực ra lão thái gia vẫn rất quan tâm tới cô, tính đúng ra thì cô cũng là chắt gái của ông ấy cho nên lão thái gia thực lòng vì cô mà lo lắng! Tính cách của cậu chủ, cô có thể hiểu được mấy phần?”

Cung Trạch Đoan vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Nhậm Hạo Đông, biểu tình bình tĩnh của hắn khiến cho trong lòng anh ta có mấy phần sợ hãi.

“Từ trước đến nay cậu chủ đối xử với lão thái gia không có một chút tình cảm ruột thịt nào. Tại bữa tiệc tất niên đó cô cũng đã tận mắt nhìn thấy, cậu chủ hoàn toàn không để lão thái gia vào mắt, còn đối với cô, chỉ sợ…” Ông ta ý tứ hàm súc ngừng lại.

Nghê Bối Bối vẫn tiếp tục cúi đầu như trước

Con ngươi của Nhậm Hạo Đông khẽ lóe lên, hắn nhìn vạt váy của tiểu hồ ly khẽ lay động, thì ra… Không biết nắm tay đặt cạnh sườn váy lúc này đang siết chặt đến cỡ nào?

“Cô còn trẻ như vậy đã bị bức phải ở bên cạnh cậu ta, nếu như cậu ta yêu chiều cô thì thôi cũng đành nhưng cậu chủ của chúng ta căn bản là không có cái tâm ấy. Một người mà ngay cả cha ruột của mình cũng có thể xuống tay hạ sát, cô nếu còn ở lại bên cạnh cậu ta chẳng phải là giống như ngủ cùng với sói hay sao?

“Cô Nghê, cô có muốn… rời khỏi cậu chủ hay không?”

Câu hỏi này rốt cuộc cũng có thể khiến cho Nghê Bối Bối ngẩng đầu. Cô nhìn người đàn ông trung niên ngữ khí chân thành ở trước mặt, ánh mắt phức tạp.

Tựa hồ như vừa lòng với hiệu quả mình vừa tạo ra, Bảo Cửu Xuyên gật gù: “Lão thái gia biết cô không muốn ở lại bên cạnh cậu chủ. Nếu như cô muốn rời đi chỉ có hai con đường có thể lựa chọn. Một là, gϊếŧ chết cậu ta!”

Cô mở trừng mắt gắt gao nhìn vào người đàn ông đối diện.

Chiếc camera này thật sự là xứng đáng với số tiền bỏ ra, ngay cả màu sắc tái nhợt trên gương mặt Nghê Bối Bối lúc này cũng có thể quay được rõ nét.

Bảo Cửu Xuyên càng lúc càng áp sát về phía Nghê Bối Bối, cô thậm chí còn có thể nghe thấy được âm thanh hô hấp của ông ta.

“Cô Nghê, hiện giờ cô là người gần gũi nhất ở bên cạnh thiếu gia. Đàn ông ấy mà, thời điểm không phòng bị nhất chính là lúc ở trên giường mà người duy nhất có thể tiếp cận thân thể của cậu ta, muốn động thủ ngoài cô ra không còn ai khác.”

Bảo Cửu Xuyên nhìn sâu vào trong mắt Nghê Bối Bối, thì thầm”

“Cô nghĩ mà xem, chỉ cần cậu ta chết đi thì cô mới có thể vĩnh viễn thoát khỏi cậu ta. Quên đi quá khứ, một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống của mình!”

Nghê Bối Bối im lặng không nói nhưng đôi mắt vẫn cứ mở to trừng trừng không chớp lấy một cái. Bầu không khí trầm mặc bao trùm lấy cả hai người bọn họ, qua một lúc lâu một tiếng thở dài khe khẽ vang lên.

Bảo Cửu Xuyên là loại người như thế nào chứ? Quan sát nét mặt chính là bản lĩnh trấn môn của ông ta – “Tôi cũng biết cô tâm địa thiện lương, cách này có lẽ không thể dùng được, như vậy chỉ còn con đường thứ hai.”

“Trên đời này, người có thể giúp cô rời khỏi cậu chủ chỉ có một mình lão thái gia mà thôi. Ngoại trừ ông ấy, bất luận kẻ nào cũng không thể giúp cô, chỉ cần cô đáp ứng lão thái gia một điều kiện là có thể đạt thành nguyện vọng.”

Bảo Cửu Xuyên dựa vào gần hơn, âm thanh cực thấp: “Cho lão thái gia một đứa chắt nội chân chính, sinh cho cậu chủ một đứa con, một mạng đổi một mạng, chỉ cần như vậy thì cô có thể lập tức rời đi.”

Nghê Bối Bối hút một ngụm khí, cả người tựa hẳn ra phía sau không dám tin vào tai mình. Người đàn ông này làm sao lại dám đưa ra một yêu cầu như vậy?

“Thế nào?”

Cô cắn răng cố gắng đè nén cơn tức giận nhưng vẫn không tài nào nhịn nổi – “Ngài Bảo Cửu, thời điểm ông đánh giá Nhậm Hạo Đông thực ra có từng nghĩ tới kỳ thực so với hắn thì các người càng ti tiện hơn gấp bội?”

“Cái gì?”

Con bé từ nãy đến giờ vẫn hết sức nhu thuận tựa như con thỏ trắng làm sao có thể nói ra những lời như vậy? Truyền thống của Nhật Bản từ xưa đến nay vẫn luôn coi trọng địa vị của nam giới, không thể tin được một con oắt con mà lại dám dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với ông ta.

“Hắn hạ sát cha ruột của mình thì như thế nào?” Nghê Bối Bối lạnh lùng cười nhìn người đàn ông trước mặt.

“Một người ông mà đến cháu ruột của mình còn muốn gϊếŧ, một gia đình như vậy thì chuyện cha con sát hại lẫn nhau có lẽ chỉ là chuyện thường ngày. Ông nói hắn không có nhân tính nhưng hắn ít nhất cũng sẽ không che giấu điều đó, còn các người? Rõ ràng còn ti tiện hơn hắn gấp trăm lần, chỉ vì muốn đạt được mục đích của mình tới đây giả bộ muốn tốt cho tôi kỳ thực còn không phải là muốn lợi dụng tôi ư? Không phải muốn lợi dụng tôi gϊếŧ chết hắn thì cũng là muốn tôi trở thành công cụ sinh sản cho các người, nhìn tôi ngốc như vậy sao? Theo tôi thấy, thà chấp nhận phải ở lại bên cạnh Nhậm Hạo Đông còn tốt hơn là bảo hổ lột da!

Nghê Bối Bối đứng bật dậy, thực sự không thể nhịn nổi nữa, thời gian của cô không phải là dùng để lãng phí với những người không có chút tình cảm của con người.

“Cô vậy mà lại nói giúp cho cậu ta?” – Bảo Cử Xuyên lạnh lùng cười, chiếc mặt nạ giả nhân giả nghĩa rốt cuộc cũng không giữ được nữa.

“Phụ nữ khi chọn bảo vệ cho một người đàn ông thì chỉ có một nguyên nhân, cô đã phải lòng cậu ta, có phải không?”

Bước chân của Nghê Bối Bối đột ngột ngừng lại, cô im lặng trừng mắt nhìn Bảo Cửu Xuyên.

“Đồ đàn bà ngu xuẩn!” – Bảo Cửu Xuyên nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp Nghê Bối Bối – “Cô sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày hiểu rõ, yêu phải Nhậm Hạo Đông còn thê thảm hơn là xuống địa ngục gấp trăm lần. Đến lúc đó cô sẽ hối hận vì cuộc đời này lại gặp phải một người đàn ông như cậu ta, cô sẽ nguyện ý trả bất cứ giá nào chỉ để rời khỏi cậu ta. Cô Nghê, cô cảm thấy đề nghị của tôi là xấu xa chỉ bởi vì cô căn bản không hiểu gì về Nhậm Hạo Đông hết!”

Bảo Cửu Xuyên đứng dậy, vuốt phẳng tây trang trên người – “Nếu cô nghĩ thông suốt thì lúc nào cũng có thể liên lạc lại với tôi, lời hứa hẹn của tôi với cô vĩnh viễn có hiệu lực.”

Mãi cho đến khi Bảo Cửu Xuyên rời đi không còn thấy bóng dáng, Nghê Bối Bối vẫn ngây ngốc đứng chết lặng tại chỗ.

Yêu? Ông ta nói cô yêu Nhậm Hạo Đông? Điều này làm sao có thể? Ông ta không hiểu bất cứ điều gì mà chỉ toàn ở đó nói bậy, cô làm sao có thể đi yêu một người cường bạo mình? Cho dù đầu óc cô có vấn đề đi chăng nữa thì cũng không thể có khả năng này!

Sẽ không! Sẽ không đâu!

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, Nghê Bối Bối vô thức bắt máy, giọng đàn ông đặc thù vang lên ở bên tai:

“Qua đây!”

“Cái gì?”

Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng cắt máy, cô nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay mình tựa hồ như vừa bị ai đó đánh vào đầu.

“Cô Hai.”

Giọng nói quen thuộc từ phía đằng xa truyền tới, Nghê Bối Bối ngẩng đầu lên liền thấy Cung Trạch Đoan đang đứng bên cạnh xe nhìn về phía cô mỉm cười chào hỏi. Điều đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là Nhậm Hạo Đông đã nghe thấy được cuộc nói chuyện giữa cô và Bảo Cửu Xuyên nhưng sau đó Nghê Bối Bối rất nhanh đã lấy lại được sự bình tĩnh. Không thể, khoảng cách từ xe của hắn đến chỗ cô đại khái cũng phải khoảng hai trăm mét, hắn không thể có khả năng nghe được cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ. Không sao!

Nghê Bối Bối lén lút nhẹ thở phào một hơi, cất bước đi về phía chiếc xe.

Cung Trạch Đoan mở cửa xe giúp cô, Nhậm Hạo Đông ngồi ở ghế sau, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lùng. Hắn vẫn mặc một thân quần áo đen như trước, trên chiếc bàn gập nhỏ là chiếc laptop siêu mỏng, xung quanh chỗ ngồi là những tập văn kiện giấy tờ rải rác. Nhậm Hạo Đông lúc này đang chăm chú nhìn vào màn hình không hề để ý tới Nghê Bối Bối. Hắn giống như một mãnh hổ to lớn đang tạm thời thu liễm móng vuốt sắc bén của mình lại, bình tĩnh lạnh nhạt ngồi ở nơi đó.

“Ừm, có chuyện…” Cô chần chừ giữ cửa xe, Nghê Bối Bối nhớ đến hai người bạn đang chờ.

Nếu như cô đi cùng với hắn vậy còn bọn họ thì sao?

“Lên xe.”

Âm thanh của hắn không lớn nhưng lại khiến cho Nghê Bối Bối lạnh buốt cả sống lưng không dám nói thêm bất kỳ điều gì nhanh chóng ngồi lên xe. Chiếc xe vững vàng lăn bánh, đôi mắt trong trẻo của Nghê Bối Bối lén lút đánh giá người đàn ông trầm mặc đang ngồi ở bên cạnh. Hắn hình như không có chú ý tới cô, Nghê Bối Bối liền cẩn thận lấy di động ở trong túi ra lén lút gửi tin nhắn cho Hướng Phù Nhã và Diêu Thủy Tinh! Thực có lỗi, cô lại phụ mất ý tốt của hai người bọn họ, điều duy nhât cô có thể làm bây giờ chính là không để cho bọn họ phải chờ đợi vô ích.

Nhậm Hạo Đông ngồi bên cạnh đột nhiên lại ngẩng đầu lên khiến cho Nghê Bối Bối không kịp thu lại di động, vừa vặn bị hắn bắt gặp khiến cho cả người cô trở nên cứng ngắc không dám nói lời nào. Nhậm Hạo Đông thản nhiên đảo mắt nhìn cô sau đó nói với Cung Trạch Đoan:

“Thị trường chứng khoán London gần đây có chút dao động.”

“Quan tổng mấy tháng gần đây đều ở Đài Loan.” – Cung Trạch Đoan ý vị sâu sa liếc nhìn Nghê Bối Bối sau đó nói tiếp – “Bất quá dao động này vẫn nằm trong phạm vi khống chế.”

“Theo dõi sát sao một chút, đưng để cho Tony chiếm được tiện nghi.”

“Vâng!”

Tony Dương vẫn luôn giương mắt chằm chằm canh chừng miếng bánh lớn London này chỉ có điều hắn vẫn còn kiêng dè Quan Thần Cực ba phần nên luôn không có chút cơ hội nào. Hiện tại Quan Thần Cực đã tới Đài Loan, hắn ta liền chớp lấy thời cơ mà hành động. Nhưng Tony làm sao có thể thành công? Quan Thần Cực không chỉ xuất thân không tầm thường mà hơn nữa còn là bạn chí cốt của Nhậm Hạo Đông, hắn tuyệt đối sẽ không để Tony có cơ hội làm xằng làm bậy.

“Đến ngã rẽ phía trước thì dừng xe.” – Nhậm Hạo Đông đóng laptop lại.

“Vâng!”

Năm phút sau chiếc Maybach tuyệt đẹp nhẹ nhàng lăn bánh rời đi bỏ lại bên lề đường hai người là viên tài xế và Cung Trạch Đoan đang cứng họng há hốc mồm nhìn nhau. Mà người còn ngồi lại trên xe lúc này cũng giật mình không kém, sau khi đi được một đoạn khá xa Nghê Bối Bối mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

“Ừm, cái kia…” – Cô cẩn thận nhìn người đàn ông lúc này đang chuyên chú lái xe, do dự không biết có nên hỏi hay không.

“Nói!”

Không buồn để ý đến Nghê Bối Bối, Nhậm Hạo Đông nhìn kính chiếu hậu lần nữa sau đó đổi làn đường. Đã sắp tới bảy giờ, thời điểm này giao thông luôn luôn tắc nghẽn, chiếc Maybach đang chở hai người di chuyển trên mặt đường với tốc độ rùa bò. Nghê Bối Bối nghĩ rằng hắn sẽ giận nhưng nhìn vẻ mặt của hắn lúc này lại không có vẻ gì giống như là đang giận cả.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Cô kỳ thực còn muốn hỏi tại sao có tài xế mà hắn không dùng lại muốn tự mình lái xe? Còn đuổi cả Cung Trạch Đoan xuống xe nữa chứ? Hiện tại trong xe chỉ còn lại cô và hắn, nhịp tim không không biết tại sao lại đập nhanh tới mức khiến Nghê Bối Bối có chút chịu không nổi.

“Muốn ăn gì?” – Nhậm Hạo Đông không trả lời vấn đề của cô chỉ thản nhiên đặt câu hỏi.

“Hả?”

“Bữa tối.”

Ý của hắn là muốn cùng cô dùng bữa tối? Bọn họ không trở về nhà sao? Kinh hách này cũng không nhỏ nha!

Nghê Bối Bối đặc biệt xác định chính mình thừa nhận không nổi – “Về nhà ăn là được rồi!”

Cô không tài nào tưởng tượng ra được mình cùng với Nhậm Hạo Đông tới nhà hàng hoặc một nơi nào đó khác để ăn tối. Cảm giác này đúng là quái dị, hơn nữa Nhậm Hạo Đông cũng không phải là loại người sẽ đưa phụ nữ đi dùng cơm.

“Sinh nhật cô?” – Phía trước là đèn báo dừng lại, hắn thả chậm tốc độ khẽ liếc nhìn Nghê Bối Bối.

Khuôn mặt cô đột nhiên trở nên đỏ bừng, nếu như nói lúc trước chỉ là tim đập nhanh hơn thì hiện tại cô đã bắt đầu có cảm giác thiếu dưỡng khí.

Hắn… hắn biết sao?

Cho dù trong lòng cô hiểu rõ việc Nhậm Hạo Đông biết sinh nhật của cô tám, chín phần là do Cung Trạch Đoan nói cho hắn biết nhưng cô vẫn cảm thấy ngạc nhiên. Trước đây hắn chưa từng để ý tới sinh nhật của cô. Nếu như không phải là do trên chứng minh thư có ghi rõ ngày tháng thì có khả năng ngay cả cô cũng quên béng mất ngày sinh của chính mình. Ngày hôm nay đột nhiên hắn lại…

“Muốn ăn ở đâu?” – Nhậm Hạo Đông hỏi lại một lần nữa.

“Nếu không muốn đi thì… về nhà!” Âm thanh trong phút chốc trầm xuống vài phần.

Ánh mắt của hắn nói cho cô biết nêu như bây giờ bọn họ về nhà thì sẽ không đơn giản chỉ là dùng cơm nữa. Khuôn mặt của Nghê Bối Bối đỏ bừng, hai má nóng tới mức như bị thiêu đốt, cô không dám nhìn thẳng Nhậm Hạo Đông đành phải cúi đầu nhưng lại không thể nói rõ là vì sao không dám. Lần đầu tiên trong cuộc đời, ở trước mặt hắn cô cảm thấy có chút dũng khí, có lẽ là do thái độ của hắn hôm nay rất tốt cũng có thể là do hôm nay là sinh nhật của cô cho nên lá gan có vẻ lớn hơn bình thường. Lúc này cô hoàn toàn không có cảm giác sợ hắn.

“Có phải là nơi nào cũng được hay không?”

“Ừ!”

Nghê Bối Bối ngẩng đầu nhìn về phía hắn, khuôn mặt hồng hồng, âm thanh mềm mại – “Chúng ta đi chợ đêm có được hay không?”

Trong mắt Nhậm Hạo Đông hiện lên một tia thần sắc khó hiểu sau đó hắn nâng tay tắt chế độ GPS của xe, đạp chân ga, chiếc xe lập tức khởi động.

**********

Cho tới tận bây giờ Nghê Bối Bối đều không dám tưởng tượng có một ngày cô và Nhậm Hạo Đông sẽ cùng nhau đi dạo chợ đêm. Bên tai là âm thanh ồn ào náo động, khứu giác ngập tràn mùi thơm của các loại thức ăn, bên cạnh lại là một người đàn ông lạnh lùng cao ngạo. Trước kia ngay cả dũng khí để liếc hắn một cái cô cũng không có, ở trước mặt Nhậm Hạo Đông, Nghê Bối Bối luôn có thói quen cúi đầu. Sau này mặc dù giữa bọn họ có sự thân mật da thịt nhưng cô vẫn như trước không dám tỉ mỉ đánh giá hắn.

Bất quá ngày hôm nay cái người vẫn luôn lạnh lùng là Nhậm Hạo Đông lại dường như bớt đi một chút xa cách, nhiều thêm một chút cảm giác mà Nghê Bối Bối không thể gọi tên. Nhưng cho dù thế nào thì Nhậm Hạo Đông vẫn là Nhậm Hạo Đông, có đặt hắn ở giữa chốn chợ búa đông đúc, hỗn tạp đủ các loại người thì hắn cũng se không chịu chút ảnh hưởng nào, tựa hồ như thế giới này không thể quấy nhiễu được hắn.

Thản nhiên, lạnh lùng, giữ khoảng cách với người khác.

Bọn họ vốn dĩ dự định đến đây để ăn gì đó mừng sinh nhật của cô.

Nghê Bối Bối có vài phần ai oán nhìn người đàn ông đang đi ở phía đằng trước, bụng cô vô cùng đói nhưng hắn dường như không hề có ý định dừng lại cũng không toan tính sẽ chậm bước. Ánh mắt cô lưu luyến nhìn món cơm thịt kho yêu thích nhất đang cách mình càng ngày càng xa, rốt cuộc cơn đói bụng cũng chiến thắng được nỗi sợ hãi Nghê Bối Bối bước nhanh về phía Nhậm Hạo Đông nắm lấy một góc áo của hắn kéo nhẹ.

“Chúng ta… ăn gì đi, có được hay không?”

Đôi mắt đen nhánh ngập nước long lanh nhìn Nhậm Hạo Đông mang theo vài phần đáng thương, vài phần đơn thuần.

Thật sự là một tiểu hồ ly!

Không hiểu sao hắn lại chợt nhớ đến khuôn mặt nghiêm túc của cô khi đối mặt với Bảo Cửu Xuyên.

“Hắn hạ sát cha ruột thì đã làm sao? Đối với một người ông mà ngay cả cháu ruột của mình cũng muốn gϊếŧ, ở một gia đình như vậy thì chuyện cha con sát hại lẫn nhau có lẽ chỉ là chuyện thường ngày ở huyện. Ông nói hắn không có nhân tính nhưng hắn ít nhất cũng sẽ không che giấu điều đó, còn các người? Rõ ràng còn ti tiện hơn hắn gấp trăm lần, chỉ vì muốn đạt được mục đích của chính mình tới đây giả bộ muốn tốt cho tôi kỳ thực còn không phải là muốn lợi dụng tôi sao?”

Cô gái ngốc! Thực là khờ! Rõ ràng cũng được xem như là thông minh vậy mà tại sao lại có thể ngốc tới như vậy?

Nhưng chính sự ngốc nghếch của cô lại khiến cho tim hắn nhói đau, loại đau đớn này hắn càng ngày càng quen thuộc, càng ngày càng thông hiểu, đó là một loại tình cảm mà hắn nghĩ hẵn không hề muốn biết đến.

Nhậm Hạo Đông nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng, Nghê Bối Bối ngọt ngào nở nụ cười. Nụ cười có phần quen thuộc kia khiến cho hô hấp của hắn đột ngột ngừng lại, đôi mắt hẹp dài nhắm lại, lúc mở ra trước mắt vẫn là khuôn mặt sáng lạng ngọt ngào của Nghê Bối Bối. Ở trước mặt của hắn, cô đã luôn là một cô gái chỉ biết cúi thấp đầu nhưng ngày hôm nay lại có thể tươi cười không chút phòng bị như thế.

Cho nên mới nói thật là khờ, chỉ cần cho cô một chút ngon ngọt là đã có thể khiến cô vui vẻ tới mức như vậy.

“Có phải là ăn gì cũng được hay không?”

“Ừ!”

Đôi mắt xinh đẹp của Nghê Bối Bối giống như hai đốm sáng lấp lánh, , bàn tay níu lấy cánh tay hắn.

“Vậy chúng ta ăn cơm thịt kho đi.”

Ánh nhìn thâm trầm của Nhậm Hạo Đông chạm vào bàn tay nhỏ bé trắng muốt đang níu lấy cánh tay mình

“Xin… xin lỗi!”

Nghê Bối Bối giật mình vội vàng buông ra, trong lòng ầm thầm mắng chính mình quá mức đắc ý, không biết hắn có giận hay không nữa. Nhưng Nhậm Hạo Đông lại thản nhiên quay người bước đi không tức giận cũng không hề trách mắng, thấy hắn như vậy ngược lại Nghê Bối Bối lại có chút sợ hãi.

Cơm thịt kho, sườn bò hầm thuốc bắc, mỳ hàu… Ở chợ đêm đồ ăn ngon, trò chơi gì cũng đều có cả, chỉ sợ dạ dày chứa không nổi chứ không sợ ăn không đủ no. Nghê Bối Bối vốn dĩ nghĩ rằng đi cùng với Nhậm Hạo Đông chắc chắn sẽ khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, giống như mười mấy năm qua mỗi lần cùng hắn ở nhà dùng cơm đều có cảm giác nuốt không trôi nhưng ngày hôm nay cô lại ăn đến thực thỏa mãn, thực vui vẻ. Những món ăn thường ngày cảm thấy vô cùng bình thường nhưng hôm nay ăn vào miệng lại cảm thấy như mỹ vị nhân gian.

Sức ăn của Nghê Bối Bối không lớn lắm, không có khả năng ăn sạch tất cả mọi thứ nhưng trên cơ bản cũng không kém là bao, ngay cả canh cũng uống nhiều hơn vài ngụm. Cô vuốt ve cái bụng căng tròn của mình, ngày hôm nay quả thực là đã ăn rất nhiều khiến cho cô lúc này có chút cảm giác không tiêu. Nghê Bối Bối ngước mắt nhìn người đàn ông đang cầm đũa nhăn mày phía đối diện, hắn ăn rất chậm hơn nữa dáng ăn vô cùng tao nhã, chỉ cần nhìn qua liền biết ngay là người có giáo dưỡng. Tuy người ta vẫn nói rằng ăn uống ở chợ đêm thì có thể thoải mái, không cần cậu nệ lễ tiết mới là đúng kiểu, cách cư xử tao nhã của Nhậm Hạo Đông ở nơi này có phần lạc lõng nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy hắn vô cùng tuấn tú (tình nhân trong mắt hóa Tây Thi a!=))

Không dám công khai ngắm nghía, Nghê Bối Bối bưng bát lên giả bộ như đang uống canh nhưng thực tế lại là đang nhìn trộm hắn. Nhậm Hạo Đông khẳng định là chưa từng ăn qua loại đồ ăn bình dân như thế này, có điều cho dù có đồ ăn có là sơn hào hải vị đi chăng nữa thì cũng khó có thể khơi gợi lên được sự thích thú của hắn. Nhậm Hạo Đông đối với việc ăn uống chỉ đơn thuần là để cung cấp dưỡng chất cho cơ thể, có phải mĩ vị hay không thì hắn cũng chẳng quan tâm tới. Đúng, xung quanh người đàn ông này luôn tản mát ra một loại hơi thở xa cách mãnh liệt, không cho phép bất kỳ ai tới gần.

********

Bát cánh ấm nóng vẫn mang hương vị như trước đây, khung cảnh chợ đêm Đài Loan vẫn vẹn nguyên hệt như trong trí nhớ của Nhậm Hạo Đông, chỉ là người ngồi bên cạnh hắn hiện giờ đã không còn là người năm ấy nữa.

“Hạo Đông, sau này cậu phải thường xuyên đưa tôi tới chợ đêm chơi nhé!”

“Hạo Đông, món thạch chanh lạnh này ăn rất ngon nha, cậu ăn thử xem! Đáng ghét, đừng có làm bộ lạnh lùng như vậy, cười một cái coi, rất đẹp trai đó!”

“Hạo Đông… Hạo Đông…”

Âm thanh ôn nhu ngọt ngào tựa hồ còn vang vọng bên tai, nhưng… Nhìn cô gái thanh lệ, dịu dàng phía đối diện, bàn tay hắn siết lại thật chặt.

Không thể tha thứ, vĩnh viễn cùng không thể tha thứ!

Hắn đặt mạnh bát xuống bàn, đứng dậy.

“Đi thôi!”

“Hả? Nhưng vẫn chưa ăn xong mà…” – Nhậm Hạo Đông xoay người lập tức bước đi không buồn để ý đến cô.

Nghê Bối Bối nhìn một bàn đầy đồ ăn lòng đau như cắt, không biết có thể gói lại hay không nữa? Còn nhiều món vẫn còn chưa động đũa tới, biết trước như vậy thì cô đã không gọi nhiều đến thế!

Nghê Bối Bổi ngẩng đầu lên thấy Nhậm Hạo Đông đi càng lúc càng xa hoàn toàn không có ý muốn đợi mình, cô cắn cắn môi lưỡng lự một chút rồi vội vã đuổi theo.

Ngày hè nóng bức, buổi tối ra bờ sông hóng mát vừa tản bộ vừa cảm nhận làn gió nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt là một việc vô cùng sảng khoái, nhưng điều kiện tiên quyết chính là giá như người đàn ông bên cạnh đừng có biểu hiện lãnh đạm vô tình như vậy. Nghê Bối Bối chầm chậm đi theo đằng sau Nhậm Hạo Đông, cơn gió đêm hè mang đi sự nóng bức của cái nắng chói chang ban ngày. Những người lui tới nơi này hầu hết đều là những đôi tình nhân, một phần vì cảnh sắc một phần vì nơi này khá kín đáo lại yên tĩnh, ban đêm được cùng người mình yêu dạo bước bên nhau, thật là một khung cảnh ngọt ngào. Nghê Bối Bối để ý được nhừng người qua lại trên đường bất kể già trẻ gái trai đều chăm chú nhìn vào người đàn ông đang im lặng đi phía trước cô. Quả nhiên, Nhậm Hạo Đông bất luận là ở chỗ nào cũng có thể trở thành tâm điểm thu hút sự chú ý của người khác. Cô tin rằng nếu như quanh người hắn không tỏa ra khí thế lãnh khốc trời sinh ấy thì chỉ sợ sớm đã có vô số nữ sinh tiến lại gần rồi.

Mười phút, hai mươi phút rồi nửa tiếng trôi qua, Nhậm Hạo Đông mới dừng lại. Hắn nhìn ánh đèn chiếu rọi xuống mặt nước lăn tăn, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Nghê Bối Bối – “Lại đây!”

Cô do dự không dám tiến lên, Nhậm Hạo Đông cũng không mở miệng thúc giục nhưng chỉ cần một ánh mắt chăm chú của hắn cũng đủ để cô không thể không làm theo. Bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô. Trái tim của Nghê Bối Bối điên cuồng đập rộn trong l*иg ngực, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay hắn có hơi chút phát run.

Cô chưa từng dám tưởng tượng ra bọn họ cùng có những lúc như thế này, tay nắm tay, cùng nhau dạo chợ đêm, cùng nhau ăn những món ăn mà cô thích, đến nằm mơ cũng không dám mơ tới. Bàn tay của Nhậm Hạo Đông rất lớn, vô cùng ấm áp, những vết chai nơi lòng bàn tay hắn miết vào tay cô gây ra cảm giác ram ráp. Người đàn ông nguy hiểm, khiến cho người khác khϊếp hãi, người nắm trong tay vô số tính mạng nhưng trong giờ khắc này bàn tay của hắn lại khiến cho cô cảm thấy… an toàn!

“Ước nguyện sinh nhật là gì?”

Cô ngây ngốc nhìn Nhậm Hạo Đông, tựa hồ như không hiểu hắn đang hỏi cái gì.

“Hử?” – Nhậm Hạo Đông nhíu mày, quét mắt nhìn Nghê Bối Bối.

Sinh nhật… Ước nguyện ư?

Từ năm sáu tuổi, mỗi một lần sinh nhật cô đều ước nguyện rằng mình có thể lớn nhanh hơn một chút, sớm có một ngày có thể rời khỏi hắn. Sau khi quen biết Hướng Phù Nhã và Diêu Thủy Tinh, có bọn họ bên cạnh sinh nhật của cô không còn cô đơn như trước nữa nhưng trong lòng Nghê Bối Bối vẫn âm thầm ước nguyện nhất định phải rời bỏ hắn. Cho nên ước nguyện sinh nhật của cô cho tới bây giờ đều là rời bỏ Nhậm Hạo Đông.

Nhưng năm nay, ước nguyện của cô lại là…

Là điều gì đây? Cô không phải đã đã sớm nghĩ xong rồi sao?

Ước nguyện lớn nhất đời này của cô chính là có thể rời bỏ Nhậm Hạo Đông, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hắn, cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt. Nhưng vì sao cô lại do dự? Vì sao lại chần chừ như thế? Tựa hồ như từ tận đáy lòng không thực sự muốn rời bỏ hắn.

Cô rốt cuộc là bị làm sao? Chẳng lẽ cô cũng có cái gọi là xử nữ tình kết, đối với người đàn ông đầu tiên của mình có một loại tình cảm đặc thù? Hay là cô bị mắc hội chứng Stockholm? Cô rõ ràng… rõ ràng là rất hận hắn. Ít nhất là trước đó cô vẫn vô cùng khẳng định nhưng hiện tại vì sao cô lại do dự như vậy?

Đôi mắt sắc bén của Nhậm Hạo Đông chăm chú nhìn vào Nghê Bối Bối, hắn chậm rãi cúi đầu tới gần:

“Thích tôi rồi sao?”

Màu hồng nhàn nhạt lan rộng trên gò má của Nghê Bối Bối, đôi mắt cô trở nên ướt rượt long lanh, hơi thở dồn dập.

“Thích không?”

Nhậm Hạo Đông ép lại càng lúc càng gần, gần đến mức cô gần như có thể đếm được những sợi lông mi trên mắt hắn. Khoảng cách này quá nguy hiểm! Nghê Bối Bối hoảng loạn lùi lại phía sau nhưng lại phát hiện ra bàn tay đã bị hắn nắm lấy. Cô rũ mắt xuống không dám nhìn vào đôi mắt sáng quắc nhìn thấu lòng người của hắn nhưng vẫn chẳng ích lợi gì. Khuôn mặt của Nghê Bối Bối càng lúc càng hồng, tim đập càng lúc càng nhanh khiến cho cô không biết phải làm như thế nào.

Một cô gái ngày thường luôn trầm mặc không nói một câu, lúc nào cũng cúi đầu nhu thuận nhưng sau lưng hắn lại cố gắng trưởng thành. Cô ở trước mặt bạn bè có thể cười đến vô tâm vô phế nhưng quay lưng lại là một khuôn mặt khác, tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư đã thuần thục. Một người con gái như thế nhưng ở trước mặt hắn lại không biết phải che dấu chính mình như thế nào, hắn còn cần phải hỏi gì nữa.

Nhậm Hạo Đông nhẹ giọng cười: “Thì ra là thực sự thích!”

Âm thanh trầm trầm giống như tiếng đàn violon nhẹ nhàng mơn trớn khiến lòng người rung động. Nghê Bối Bối thất thố ngước mắt nhìn Nhậm Hạo Đông, trong mắt hắn có thấu hiểu, minh bạch, còn có cả những cảm xúc mà cô không tài nào hiểu rõ.

Hắn biết rồi ư?

Cả người cô giống như bị rút sạch đi khí lực, chân tay trở nên mềm nhũn. Nhậm Hạo Đông ôm Nghê Bối Bối vào lòng, đôi môi mỏng nhẹ nhàng in trên bờ môi cô một nụ hôn nhàn nhạt. Không có loại kích động muốn cắn nuốt người ta vào bụng như ngày thường, cũng không có hận ý tràn ngập, không có gì cả, chỉ là hai bờ môi dịu dàng chạm vào nhau, tĩnh lặng mà nồng nhiệt. Nụ hôn này giống như không phải hôn vào môi mà như hôn vào tận nội tâm của cô.

Kết thúc nụ hôn, môi hắn khép hờ bên môi cô thì thào khẽ nói – “Nếu em không phải là con gái của hắn ta thì tốt biết bao…”

Trái tim Nghê Bối Bối vì một câu nói này của hắn mà đột nhiên đau nhói, giống như có người cầm con dao cùn nhất trên thế gian này từng chút từng chút một cứa vào tim cô, không khiến cho nó chảy máu nhưng lại khiến cho toàn thân cô đau đớn đến co rút. Nước mắt cứ như vậy ứa ra, rơi xuống môi hắn, nóng bỏng, đắng chát.

Nhậm Hạo Đông giống như là bị nước mắt của Nghê Bối Bối dọa sợ, đẩy mạnh người cô ra. Khuôn mặt đẫm nước mắt của cô như thực như mơ trùng lên một khuôn mặt khác, từng câu từng chữ thốt ra“Hạo Đông, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Con ngươi của hắn mạnh mẽ co rút.

Không thể tiếp tục giống như trước, thế giới của hắn không cần loại tình cảm dịu dàng đó, thế giới của hắn chỉ có hận thù mới có thể chống đỡ đươc. Nhậm Hạo Đông gắt gao nắm chặt lấy tay Nghê Bối Bối thô bạo lôi kéo cô đi về phía trước.

Lòng Nghê Bối Bối có hàng ngàn tư vị đắng cay chua ngọt, tựa hồ như có một thứ gì đó theo nụ hôn của hắn lắng vào trái tim cô, vừa đau đớn lại vừa thỏa mãn. Câu nói của hắn mang theo tư vị chua xót, từng chữ từng chữ như mũi kim đâm vào da thịt, thấm vào máu, xuyên thẳng tới nơi sâu nhất, mềm mại nhất trong lòng cô.

Hắn muốn dẫn cô đi đâu?

Không sao cả, giờ khắc này cô cuối cùng cũng hiểu được cho dù nơi hắn muốn đưa cô tới là địa ngục thì cô cũng cam nguyện đi theo.

*********

Nghĩa trang vào ban đêm vô cùng tĩnh mịch, không khí lạnh buốt như băng.

Những thềm bằng đá sạch sẽ đều tăm tắp dẫn thẳng lên khu vực chính của nghĩa trang, ánh đèn của thành phố lúc này cũng tựa hồ mất đi tác dụng chiếu sáng.

Nghê Bối Bối không biết tại sao Nhậm Hạo Đông lại đưa cô tới nơi này cũng không biết rốt cuộc hắn đang suy nghĩ điều gì nhưng bàn tay của hắn ngay cả lúc lái xe cũng không hề buông cô ra, cho cô vô số ấm áp cùng dũng khí, cho dù là đi đến nơi dọa người như thế này cô vẫn cảm thấy không đáng sợ một chút nào.

Bọn họ không biết đã đi được bao lâu, cho đến khi Nghê Bối Bối mệt đến thở không ra hơi thì cuối cùng bọn họ cũng đã đi đến được chỗ cao nhất của nghĩa trang. Thì ra việc phân cấp xã hội không chỉ dành cho người sống mà ngay người chết cũng như vậy, Nghê Bối Bối im lặng nhìn xung quanh, nơi này chỉ có duy nhất một phần mộ an tĩnh nằm dưới tán cây xanh. Nhậm Hạo Đông kéo tay cô đi về phía ngôi mộ, khi khoảng cách càng lúc càng gần, đôi mắt của Nghê Bối Bối trong phút chốc trừng lớn, đây là… Nghê Nhược Vân chi mộ.

Trên tấm bia đá tinh xảo chỉ khắc vài chữ đơn giản, không có năm sinh, không có năm mất, cũng không có cả tên người lập. Người phụ nữ trong bức ảnh đang nở nụ cười dịu dàng, ánh trăng chiếu rọi lên dung nhan nhợt nhạt, ánh lên nét thanh thuần…

Thời gian đột nhiên như dừng lại, Nghê Bối Bối ngây ngốc đứng ở nơi đó, khuôn mặt tưởng như đã mơ hồ trong ký ức lại chậm rãi trở nên rõ ràng.

“Mẹ… mẹ…!”

Mãi cho đến khi kêu lên cô mới nhận ra là mình đang khóc. Nước mắt cứ từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, Nghê Bối Bối nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ của người phụ nữ trong bức ảnh khóc đến không thể kìm chế.

Thì ra không phải là không quan tâm mà là thực sự không có năng lực để quan tâm. Ngày đó cô còn quá nhỏ đến cả khả năng để tự sinh tồn cũng không có. Cha mẹ gặp tai nạn bất ngờ qua đời, cô bị đưa đến cô nhi viện, ngay cả chuyện cha mẹ mình cuối cùng được mai tang ở đâu cô cũng không biết.

Đến khi trưởng thành, Nghê Bối Bối cùng từng đi hỏi thăm nhưng hoàn toàn không có kết quả. Dù sao tuổi cô cùng còn quá nhỏ, không có nhân lực, càng không thể liên lụy bạn bè, ngày qua ngày ước mong cùng dần phai nhạt. Nhưng đến tận ngày hôm nay cô mới phát hiện ra có những chuyện không phải là đã quên mà chỉ là chôn quá sâu nơi đáy lòng, không dám mơ tưởng tới.

Nhậm Hạo Đông mang cô tới trước mộ phận, bàn tay hắn lúc này đã buông ra. Nghê Bối Bối chậm rãi tiến lên phía trước, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh đã cũ. Người phụ nữ trong ảnh vẫn xinh đẹp, dịu dàng như vậy, dung mạo của bà vĩnh viễn ở lại trong những tháng năm tươi đẹp nhất của cuộc đời.

“Mẹ… mẹ ơi…!” – Cô quỳ xuống trước bia mộ khóc không thành tiếng – “Con là… Bối Bối, Bối Bối yêu quý của mẹ đây…!”

Người mẹ trong trí nhớ của cô rất thích hôn lên gương mặt cô, gọi cô bảo bối, bảo bối của mẹ, Bối Bối…

Nghê Bối Bối không biết chính mình đã khóc bao lâu, đến khi khàn giọng, đến khi nhớ ra bản thân không phải đến đây một mình. Cô nuốt xuống một ngụm không khí quay đầu tìm kiếm người đàn ông đã đưa cô tới đây. Hắn đứng ở phía đằng xa, một thân y phục đen tuyền hòa nhập vào bóng đêm âm trầm xung quanh, phảng phất giống như hắn bẩm sinh thuộc về sự u ám đó.

“Cảm… cảm ơn ông!”

Cảm ơn hắn đã mang cô tới nơi này, cảm ơn hắn đã hoàn thành giấc mộng bấy lâu nay của cô, cũng cảm ơn phần ân tình của hắn đối với mẹ cô. Mộ phần này chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết là đã được chăm sóc vô cùng tốt.

Nhậm Hạo Đông không nói gì, ánh trăng chiếu xuống đỉnh đầu khiến cho một nửa khuôn mặt của hắn chìm sấp trong bóng tối không nhìn thấy rõ được biểu tình, trầm mặc bao trùm lấy cả hai người bọn họ. Không biết qua bao lâu trong bóng tối lại vang lên giọng nói của hắn:

“Đi thôi!”

Nghê Bối Bối vịn vào tấm bia đá từ từ đứng lên, đầu gối của cô đau quá, xem ra bọn họ đã ở đây rất lâu. Cô rất muốn hỏi hắn mộ phần của cha cô ở nơi nào nhưng lại không dám. Có lẽ làm người không thể quá tham lam, hôm nay cô có thể gặp được mẹ đã là kỳ tích trong ngày sinh nhật rồi. Có lẽ một ngày nào đó cô có thể được nhìn thấy ba…

Sau khi cùng mẹ nói lời tạm biệt Nghê Bối Bối đi theo Nhậm Hạo Đông rời khỏi nơi đó. Bọn họ không đi theo con đường lúc đầu hắn mang cô đến mà lại rẽ theo một hướng khác, càng đi càng xa, càng đi càng lệch hướng. Nghê Bối Bối cảm thấy có gì đó không đúng, đây đúng là đường đi xuống nhưng khung cảnh xung quanh tại sao lại càng lúc càng hoang vắng, càng lúc càng khiến cho người ta cảm thấy khủng bố như vậy? Đi đến tận chân núi cô mới phát hiện ra nơi này cũng có một ngôi mộ nhưng đất đai vô cùng cằn cỗi, phía trên cỏ dại mọc tràn lan so với ngôi mộ trên đỉnh núi thì hoàn toàn đối lập. Đây cũng là một mộ phần biệt lập nhưng ngay đến cả bia mộ cũng không có.

Nhậm Hạo Đông dừng lại, yên lặng nhìn ngôi mộ hoang tàn – “Có biết đó là ai không?”

Nghê Bối Bối đột nhiên cảm thấy khó thở, trong lòng nảy ra một dự cảm không lành.

Hắn ác ý tới gần, nhẹ nhàng nói – “Lộ Phóng. Cô hẳn là biết người này là ai.”

Trái tim cô đột nhiên như chìm vào trong một hầm băng… Thì ra, con đường từ thiên đường đến địa ngục, vốn không xa