Chương 7: Quyển thượng

Bàn tay ghê tởm của Phó Á Liệt lần mò xuống phía dưới đẩy quần lo̶t̶"̶ của Nghê Bối Bối xuống. Cô kịch liệt vặn vẹo thân thể, lần này là do thực sự sợ hãi, chẳng lẽ cô lại phải chịu chấp nhận bị một tên đàn ông ghê tởm như vậy vũ nhục? Hoảng sợ cùng nhục nhã khiến Nghê Bối Bối chỉ biết trừng lớn mắt, miệng mở to muốn hét lên cầu cứu nhưng lại bị Phó Á Liệt đưa tay bịt lại. Cô tình nguyện chết ngay lúc này cũng không muốn bị tên đàn ông thối tha kia đυ.ng chạm. Nhưng đột nhiên gã đàn ông như dã thú phía đằng sau lại bất ngờ dừng động tác, Nghê Bối Bối ngước mắt nhìn lên khuôn mặt vặn vẹo của Phó Á Liệt, mọi chuyện xảy ra sau đó giống như một thước phim quay chậm từ từ chạy qua trước mắt cô. Thân hình cao lớn của Phó Á Liệt đổ sập xuống nền ban công mềm nhũn như bún, máu tươi từ thân thể hắn chảy tràn ra khắp mặt đất.

Nghê Bối Bối sững sờ ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, dáng vẻ cầm súng tựa như tử thần đang lạnh lùng nhìn cô xuyên qua lớp kính thủy tinh. Hắn mặc một thân y phục đen tuyền, khuôn mặt bình thản, chỉ bằng một phát đạn là có thể lạnh lùng cướp đi sinh mạng của người khác, thủ pháp gọn gàng sạch sẽ khiến cho Phó Á Kiệt ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp.

Người đàn ông này còn có thể đáng sợ đến mức nào đây?

Lúc này Nhậm Hạo Đông thoạt nhìn không có chút gì giống như một người vừa mới chỉ gϊếŧ người trong nháy mắt, hiện trường ngoại trừ thi thể Phó Á Liệt đang nằm dưới đất cùng vết đạn bắn trên cánh cửa ra thì tất cả đều giống như một giấc mộng.

“Rầm” một tiếng khóa ở cửa liền bị phá nát, tiếng động ấy khiến cho trái tim đang đập điên cuồng của Nghê Bối Bối như bừng tỉnh. Nhậm Hạo Đông tiến lên vài bước đẩy cánh cửa ra đưa tay về phía Nghê Bối Bối:

“Lại đây.”

Nghê Bối Bối toàn thân quần áo xộc xệch, cả người cứng ngắc như một con rối gỗ. Cô khó nhọc lê bước vòng qua thi thể Phó Á Liệt chậm rãi đi tới bên cạnh Nhậm Hạo Đông

“Sợ sao?” – Hắn cúi đầu nhìn sâu vào trong mắt cô nhẹ nhàng hỏi.

Cô có thể không sợ sao?

Nghê Bối Bối cúi đầu cụp mắt không nói gì, từ trước tới nay cô biết rõ Nhậm Hạo Đông là trùm xã hôị đen, cô cũng biết thế giới ngầm là một nơi tràn ngập gió tanh mưa máu nhưng đó cũng chỉ là biết mà thôi. Mãi cho đên tận ngày hôm nay, mãi cho đến vừa rồi Nghê Bối Bối mới chân chính hiểu rõ hai chữ “hắc đạo” là như thế nào. Một người đang sống sờ sờ như vậy mà chỉ cần trong nháy mắt, chưa đến một giây đã hoàn toàn mất đi sinh mệnh. Nếu như Nhậm Hạo Đông muốn gϊếŧ người thì chỉ cần một phát súng là có thể làm được mà Phó Á Liệt không phải là người đầu tiên hắn gϊếŧ, cũng khẳng định không phải là người cuối cùng. Đã có lúc Nghê Bối Bối cảm thấy khoảng cách giữa cô và Nhậm Hạo Đông dường như đang xích lại gần hơn nhưng trong một nháy mắt này cô lại cảm thấy hắn thật xa lạ, ngay cả khuôn mặt cũng trở nên xa lạ.

*********

Cho dù vừa mới ngâm mình ở trong nước ấm nhưng thân thể Nghê Bối Bối vẫn không tài nào ấm áp lên được. Cô dùng hết sức chà xát toàn thân, muốn tẩy đi dấu vết của Phó Á Liệt trên thân thể của mình nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân mình thật bẩn, bẩn đến không thể chịu đựng được.

Nghê Bối Bối mặc áo tắm thật dày đứng trước mặt Nhậm Hạo Đông, tận lực muốn che giấu đi vẻ run rẩy của mình.

“Cô chắc là đã rất sợ hãi.” – Nhậm Hạo Đông ôm lấy hai bên gò má của Nghê Bối Bối, ép cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

“Có biết vì sao tôi lại đưa cô tới đây không?” – Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ khinh thường lạnh lùng cười nói.

“Là muốn để cho cô nhận thức rõ thân phận của mình.”

Trong căn phòng này chỉ có hai người bọn họ, vô cùng rộng rãi và cũng rất an tĩnh, ngay cả một tiếng động cũng không có. Nghê Bối Bối sau khi tắm qua toàn thân đều toát lên mùi sữa tắm nhàn nhạt cùng mùi thơm của thiếu nữ nhưng trên làn da trắng như tuyết lại che kín dấu tay, khuôn mặt xinh đẹp lúc này đã trở nên sưng tấy, có thể thấy cú bạt tai lúc ban nãy của Phó Á Liệt đúng là không có chút thương hương tiếc ngọc nào. Nhìn khuôn mặt bị thương của Nghê Bối Bối, Nhậm Hạo Đông đột nhiên lại cảm thấy khó chịu muốn đem Phó Á Liệt bằm thây vạn đoạn thêm trăm lần nữa, nhưng đồng thời hắn lại ghét tâm trạng không thể hiểu nổi của bản thân mình lúc này.

“Tại sao Phó Á Liệt lại dám đưa cô tới chỗ ban công đó, cô có từng nghĩ tới lý do không?” – Nhậm Hạo Đông ác ý thì thầm nói.

Nghê Bối Bối cảm thấy choáng váng, rõ ràng trong phòng có bật máy sưởi vậy mà sao cô vẫn cảm thấy thân thể mình run lên từng chặp. Cô rất lạnh, trước nay chưa bao giờ cảm thấy lạnh như vậy, giống như đang đứng giữa một trời tuyết dày đặc, không thể hô hấp cũng không thể mở miệng. Thì ra hết thảy mọi việc đều nằm trong lòng bàn tay hắn, là hắn cố ý muốn cho cô bài học này. Đúng, nơi này là địa bàn của Nhậm Hạo Đông, có việc gì có thể dấu giếm được hắn cơ chứ. Phó Á Liệt cố ý đưa cô tới chỗ ban công đó Nhậm Hạo Đông làm sao có thể không biết, hắn căn bản chính là đang ngầm đồng ý, muốn cho cô một bài học.

Nhậm Hạo Đông cười lạnh buông mặt cô ra – “Hừ, còn tưởng rằng không giống thì ra cũng chỉ như vậy mà thôi.”

Nghê Bối Bối bất quá cũng chỉ là một cô gái bình thường giống như vô vàn các cô gái khác ở bên ngoài kia, nếu nói khác biệt có chăng cũng chỉ là cô khéo ngụy trang hơn mà thôi, ngoài điều đó ra cô kỳ thực không có điểm gì đặc biệt. Nếu như đem cô quăng vào một bầy sói cô cũng chỉ có thể bị ăn đến không còn một mẩu xương, giống như một đứa trẻ, không thể phản kháng lại cũng không có cách nào để phản kháng.

Nhậm Hạo Đông đi đến bên quầy bar rót một ly rượu rồi tự mình uống cạn, lạnh lùng quẳng ra một chữ “Cút!” sau đó lôi khẩu súng lục bảo bối của mình ra chậm rãi lau chùi. Nghê Bối Bối nhìn khẩu súng đen bóng trong tay Nhậm Hạo Đông cảm xúc chợt trở nên kích động không thể kìm chế nổi.

“Ông… ông gϊếŧ người!”

Nhậm Hạo Đông nhướng mắt nhìn Nghê Bối Bối, giọng nói cố ý mang theo vài phần tà ác – “Đúng là làm bẩn cả súng của tôi!”

Hắn vốn dĩ không muốn tự mình động thủ mà đơn giản chỉ là muốn nhìn xem giới hạn cuối cùng của Nghê Bối Bối là ở đâu? Có phải bất kể là người đàn ông nào cũng có thể chiếm được cô hay không? Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt phiếm lệ cùng khuôn mặt đầy thống khổ của cô hắn lại nổ súng… Hắn vốn nên hưởng thụ sự kɧoáı ©ảʍ do tra tấn cô đem lại, nhưng… Khuôn mặt ngập tràn nước mắt của Nghê Bối Bối lại như đâm vào tim hắn, làm cho hắn cảm thấy đau đớn.

Đã bao lâu rồi hắn không còn cảm giác như vậy nữa? Có lẽ là do khuôn mặt của cô quá mức tuyệt vọng, quá mức…

“Ác quỷ, tất cả các người đều là ác quỷ!” – Bất kể là tên Phó Á Liệt muốn cưỡng bức cô hay là Nhậm Hạo Đông, tất cả bọn họ đều là ác quỷ.

“Ác quỷ?” – Khóe miệng Nhậm Hạo Đông khẽ nhếch lên.

“Thả tôi đi, tôi muốn rời khỏi nơi này! Tôi muốn rời khỏi ông, thả tôi đi!”

Nghê Bối Bối lao đến trước cửa phòng liều mạng vặn nắm khóa nhưng lại không thể vặn ra nổi. Cô hét lên, sự đè nén bấy lâu nay rốt cuộc cũng hoàn toàn sụp đổ, quá nhiều cảm xúc, quá nhiều sự việc dồn dập xảy tới khiến cho cô không còn có thể khống chế được cảm xúc của mình. Nói cho cùng, cô cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi bình thường không có nhiều kinh nghiệm sống, lại tận mắt nhìn thấy một người đàn ông chết ở ngay trước mặt mình mà hết thảy mọi việc đều do người trước mắt thao túng an bài, cảm xúc làm sao có thể không kích động?

“Muốn đi?” – Nhậm Hạo Đông cười lạnh.

Thật ngây thơ!

“Chẳng trách năm đó mẹ bỏ rơi ông, bởi vì ông là ác quỷ. Ông chính là ác quỷ!”

Nghê Bối Bối chỉ cần một lời đã đâm trúng vào vết thương sâu nhất ở trong lòng Nhậm Hạo Đông. Hắn bóp nát ly rượu ở trong tay, trong mắt nồng đậm sự tức giận.

“Cô thử lặp lại một lần nữa!”

Nghê Bối Bối cắn chặt môi, rốt cuộc cũng ý thức được mình vừa nói ra điều gì, sắc mặt trở nên tái nhợt một cách dị thường. Bắt đầu từ lúc phát hiện ra bí mật đó cô đã quyết định dù chết cũng không thể nói ra, kết quả ngày hôm nay lại…

Quyển nhật ký đó lẽ ra đã bị thiêu hủy cùng với những di vật khác của cha mẹ nhưng bởi vì được bọc chung trong bọc quần áo cũ của Nghê Bối Bối nên mới thoát được một kiếp. Còn về phần vì sao cô tìm thấy nó cũng là do một năm trước trong lúc soạn lại chỗ đồ cũ mới nhìn thấy. Sau khi tìm thấy nó việc đầu tiên mà Nghê Bối Bối làm chính là giấu đi thật kỹ, mối ngày đều cẩn thận từng ly từng tí chỉ sợ đến di vật cuối cùng mà mẹ để lại cũng bị Nhậm Hạo Đông phát hiện. Đọc nhật ký của mẹ, Nghê Bối Bối mới chậm rãi hiểu được những ân oán tình thù từng xảy ra năm đó, hiểu được mối tình đầu đẹp đẽ của hắn cùng nguyên nhân ra đời của bản thân mình.

Cô thật không ngờ người con gái mà Nhậm Hạo Đông thương yêu lại chính là mẹ cô. Một người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn như hắn thì ra cũng từng biết yêu? Nghê Bối Bối từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần rốt cuộc cảm giác khi được một người đàn ông như Nhậm Hạo Đông yêu là như thế nào? Chuyện này cũng đã khiến cho Nghê Bối Bối cảm thấy kinh ngạc không ít. Tuy rằng trong nhật ký có rất nhiều chuyện không được giải thích rõ ràng nhưng cô biết chuyện cô đọc được nhật ký của mẹ nhất định không thể để cho hắn biết, nhưng hôm nay…

“Thì ra từ trước đến nay tôi vẫn đánh giá thấp cô!”

Đôi mắt đen lạnh lùng như hàn kiếm khẽ lóe lên, ánh mắt thâm trầm. Nhậm Hạo Đông đứng dậy bỏ ly rượu rỗng trong tay xuống chậm rãi bước từng bước về phía Nghê Bối Bối.

“Xem ra trừng phạt như vậy vẫn là chưa đủ, vẫn không quản được cái miệng của cô!”

“Ông…!”

Dáng vẻ lúc này của Nhậm Hạo Đông đáng sợ đến mức khiến Nghê Bối Bối nhanh chóng thụt lùi về phía sau cho đến tận khi lưng của cô áp vào cửa kính.

“Nghê Bối Bối, đem nhưng lời mà cô vừa nói lặp lại một lần nữa.”

Nhậm Hạo Đông lúc này đã dựa vào rất gần, gần đến mức Nghê Bối Bối có thể ngửi thấy mùi rượu phả vào da thịt cô theo từng hơi thở của hắn, nóng đến phát bỏng nhưng lại khiến cho cô run rẩy từ đầu tới chân.

“Để cho tôi đi, tôi muốn rời khỏi đây!”

Nghê Bối Bối muốn lách người chạy trốn khỏi hắn nhưng lại bị Nhậm Hạo Đông bắt được cánh tay kéo lại.

“Rất tốt!” – Hắn cười lạnh – “Vốn không nghĩ sẽ muốn cô sớm như vậy, bất quá…”

Nhậm Hạo Đông khẽ dùng lực, áo tắm cứ như vậy bị hắn cởi ra phơi bày toàn bộ thân hình nõn nà trắng muốt của Nghê Bối Bối.

“Đừng mà!”

Cô liều mạng dãy dụa nhưng lập tức liền bị một thân thể đàn ông đè lên cửa kính, bàn tay rắn chắc lần vào từ phía sau lưng nhanh chóc mở móc khóa nội y. Nhậm Hạo Đông đẩy toàn bộ chút vải vóc cuối cùng trên người Nghê Bối Bối xuống dưới, bàn tay lập tức úp lên một bên ngực đầy đặn xoa bóp, bàn tay còn lại chậm rãi lần xuống phía dưới luồn vào trong quần lo̶t̶"̶ của cô. Nghê Bối Bối cố gắng vặn vẹo thân thể không muốn để cho hắn đạt được mục đích của mình.

Nhậm Hạo Đông cúi đầu ở bên tai cô cười lạnh – “Thật ngu xuẩn!”

Ngón tay hắn dùng lực, Nghê Bối Bối có thể nghe thấy tiếng vải vóc bị xé rách vang lên bên tai, cho dù có thể cởi ra hay không thì hiện giờ cũng chẳng có gì khác biệt. Nhậm Hạo Đông đưa tay lên miệng Nghê Bối Bối, ngón tay hắn tách hai cánh môi cô ra thăm dò vào bên trong, đùa giỡn chiếc lưỡi mềm mại. Nước bọt của Nghê Bối Bối không khống chế được mà tiết ra thấm ướt ngón tay của hắn. Nhậm Hạo Đông vô cùng hài lòng rút ngón tay ra khỏi miệng cô, tìm được lối vào mềm mại dưới thân trực tiếp đâm vào.

“A!” – Nghê Bối Bối cắn chặt môi, thân thể cứng đờ, chịu đựng sự đau đớn mãnh liệt. Cô căn bản không hề động tình, lối vào vẫn khô khốc, động tác thô lỗ của Nhậm Hạo Đông làm sự đau đớn trên thân thể càng sâu hơn. Ngón tay hắn mạnh mẽ đưa đẩy, khi đầu ngón tay chạm đến tầng chắn mỏng manh đàn hồi kia, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.

“Thật cố chấp.”

Trong một năm qua, có vài lần lần bọn họ làm thật sự kịch liệt đến mức khiến cho nơi này của cô bị thương chảy máu nhưng tấm màng kia vẫn luôn nguyên vẹn không hề suy chuyển.

“Ưm…! Dừng lại!”

Động tác của hắn quá mức mãnh liệt khiến cho Nghê Bối Bối đau đớn đến phát cuồng nhưng cũng khiến cho cô không muốn khuất phục. Nghĩ đến đôi tay dính đầy máu tươi của người đàn ông đang ở trên người mình cô liền cảm thấy khó chịu, cặp mông trắng tuyết điên cuồng vặn vẹo muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn. Hai tay Nghê Bối Bối đặt lên tấm kính thủy tinh lấy đó làm điểm tựa dùng sức đẩy một cái muốn húc ngã Nhậm Hạo Đông sau đó bỏ chạy không ngờ lại bị bàn tay của hắn túm lấy mái tóc đen dài không chút thương tiếc giật mạnh, kéo ghì thân thể của cô vào trong lòng mình.

“Á!” – Nghê Bối Bối hét lên chói tai, đôi mày thanh tú nhíu lại thật chặt.

Nhậm Hạo Đông thô bạo dùng sức đè chặt người cô lên mặt kính thủy tinh – “Muốn chạy?”

Phía sau là thân thể cường tráng của hắn, hơi thở nóng bỏng bao phủ lấy cô không có lấy một khe hở. Nghê Bối Bối trở nên hoảng hốt, cô muốn trốn cũng trốn không thoát chỉ có thể giống như một con thỏ trắng vô tội bị ngậm ở trong miệng hổ. Hắn xoay mặt cô lại hung hăng hôn xuống. Cô gái nhỏ rất quật cường cắn chặt răng nhất quyết không chịu hé môi, bất quá vẫn không thể làm khó được Nhậm Hạo Đông, hắn đưa tay lên bóp lấy quai hàm Nghê Bối Bối ép buộc cô phải mở miệng.

Trong miệng cô toàn bộ đều là mùi vị của Nhậm Hạo Đông, đầu lưỡi bị hắn cuốn lấy tham lam mυ"ŧ vào trong miệng. Nụ hôn càng lúc càng sâu, Nghê Bối Bối bị hắn mạnh mẽ ép buộc nuốt xuống nước bọt của mình. Nhục nhã, không cam lòng cũng với một phần ủy khuất không nói rõ được khiến cho cô kích động cắn xuống đầu lưỡi của hắn. Nhậm Hạo Đông bị cắn đau nhưng vẫn không buông ra, vị máu tanh ngọt hòa cùng nước bọt lan tràn trong khoang miệng khiến cho nụ hôn của hắn càng thêm tư vị điên cuồng.

Thật đáng sợ! Ngay cả nụ hôn của hắn cũng đáng sợ như thế.

Rõ ràng là cô cắn hắn, là cô làm hắn bị thương nhưng hắn vẫn cường thế kiên quyết không buông tha cho cô, ngược lại chính cô lại là người bị sự mãnh liệt của hắn dọa cho hoảng sợ mà bất giác buông lỏng hàm răng. Đầu lưỡi không còn bị răng cắn chặt càng khiến cho máu chảy nhiều hơn, toàn bộ máu chảy ra Nhậm Hạo Đông đều ép buộc cô phải nuốt xuống. Cho đến khi hắn chịu thả ra thì môi của Nghê Bối Bối đã bị hắn cắи ʍút̼ đến sưng phồng, Nhậm Hạo Đông đưa tay gạt đi sợi tơ máu vương ra bên khóe môi cười lạnh.

“Đã lâu rồi mới có người có thể khiến cho tôi phải chảy máu!” – Hắn nhìn thân thể trần trụi mềm mại của Nghê Bối Bối, ác ý tiến tới gần.

“Có biết tôi đối phó với những người dám khiến cho tôi đau đớn ra sao không?”

Nghê Bối Bối trừng lớn mắt, trong con ngươi đen nhánh toàn bộ đều là hình dáng của Nhậm Hạo Đông.

“Chính là khiến cho bọn họ phải chịu đau đớn hơn gấp trăm lần!”

Hắn mạnh mẽ đẩy ngược thân thể cô lại, bàn tay chộp lấy hông cố định không để cho cô giãy dụa, đầu gối len vào giữa hai chân Nghê Bối Bối tách chúng ra xa. Nghê Bối Bối bị Nhậm Hạo Đông đặt trên tấm kính thủy tinh, mặc dù cách một lớp màn thật dày nhưng cô vẫn có thể cảm thận được nhiệt độ lạnh lẽo như băng của tấm kính, ngay cả nhiệt độ của máy sưởi cũng không cách nào làm cô cảm thấy ấm áp lên. Thân thể bị ép buộc tạo thành tư thế nhục nhã, cô có thể nghe thấy âm thanh mở khóa thắt lưng của hắn…

“Đừng mà! Cầu xin ông… Xin đừng!”

Cảm nhận được áp lực của vật to lớn của hắn càng ngày càng áp sát lại, Nghê Bối Bối cuối cùng cũng hiểu rõ người đàn ông này ngày hôm nay đã hạ quyết tâm muốn giáo huấn cô. Trời ạ, cô hiểu rất rõ sự cường tráng của hắn nếu như hắn cứ như vậy tiến vào, cô sẽ chết, khẳng định sẽ chết.

“Hiện tại mới nghĩ đến chuyện muốn cầu xin tôi?” – Hắn cúi đầu ở sát cạnh vành tai cô âm trầm hạ giọng.

“Cầu xin ông!”

Không có tự tôn, không có ngạo khí, đến ngay cả can đảm để chống lại hắn cũng không còn, cô chỉ có thể cầu xin hắn bởi vì sức mạnh của hắn thực sự rất đáng sợ.

“Muộn rồi!”

Nhậm Hạo Đông cười nhẹ, hông dùng sức đâm thẳng vào trong cơ thể Nghê Bối Bối. Động tác của hắn vô cùng dứt khoát, không hề dịu dàng cũng không có bất cứ sự thương tiếc nào cứ thế đâm thẳng vào trong thân thể non nớt của cô. Tấm màng mỏng manh yếu đuối không chống cự được sức công phá cường đại của hắn chỉ có thể thuận theo thần phục.

“Aaaaa!” – Nghê Bối Bối không nhịn được đau đớn kêu lên.

Cô cảm thấy thân thể giống như bị một lưỡi dao tách xuyên qua đau đến thấu tim gan, cả người run rẩy kịch liệt, đôi chân không còn chống đỡ được sức nặng của thân thể trở nên mềm nhũn nhưng lại bị cánh tay rắn chắc của hắn giữ lại. Lẽ ra Nghê Bối Bối không cần phải chịu đau đớn như vậy nhưng Nhậm Hạo Đông lại dùng toàn bộ sức lực không thu liễm một chút lực đạo nào, hung hăng đâm vào nơi mềm mại ấm áp ấy, hưởng thụ toàn bộ kɧoáı ©ảʍ chiếm đoạt của đàn ông.

Cặp mông rắn chắc dùng sức đem chính mình đẩy vào nơi sâu nhất của cô, cảm nhận dòng chất lỏng ướŧ áŧ chảy ra, đối với một người đàn ông mà nói đó chính là loại tra tấn sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nhất trên đời. Những cơ bắp mềm mại bên trong của Nghê Bối Bối mãnh liệt co bóp như muốn đẩy thứ hung khí khiến cô đau đớn đến muốn chết kia đẩy ra ngoài. Nhậm Hạo Đông vì muốn giáo huấn cô nên càng thúc vào sâu hơn, không một chút nhẹ nhàng cũng không để cho cô kịp có thời gian thích ứng mà trực tiếp cử động.

Tiếng khóc lóc, cầu xin của Nghê Bối Bối truyền vào trong tai hắn trở thành liều thuốc kí©h thí©ɧ khiến cho hắn trở nên điên cuồng. Âm thanh càng mềm mại, càng đáng thương thì lại càng làm cho hắn muốn hung hăng xé rách thân thể cô, muốn ép cô vào tử lộ. Máu xử nữ theo động tác mạnh mẽ của hắn chảy xuống trên bắp đùi trắng nõn của cô, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất. Vận động kịch liệt khiến cho Nghê Bối Bối không thể hô hấp, đau đớn ở dưới thân vẫn dai dẳng không hề giảm bớt mà người đàn ông phía sau vẫn tiếp tục mãnh liệt va chạm. Cô cảm thấy trước mắt mình dần dần biến thành một mảng tối đen, thân thể cũng trở nên mềm nhũn sau đó thì ngất đi.

Sau khi tỉnh lại Nghê Bối Bối thấy mình vẫn bị Nhậm Hạo Đông đặt tại nơi đó, thứ cứng rắn của hắn vẫn ở sâu trong cơ thể cô, không hề có dấu hiệu mềm đi.

“Tỉnh rồi?” – Nhậm Hạo Đông ghìm chặt lấy thân thể Nghê Bối Bối, nguy hiểm thì thầm vào tai cô. Hắn bất chợt thúc vào thật mạnh khiến cho cô không khỏi bật rên thành tiếng. Nghê Bối Bối cố gắng cắn chặt răng cảm thấy vừa xấu hổ lại vừa giận dữ.

Vì sao không để cho cô cứ như vậy mà ngất xỉu? Hắn tại sao vẫn còn chưa làm xong?

“Hay là chúng ta cùng thử một trò khác, thế nào?” – Nhậm Hạo Đông độc ác nói, bàn tay nắm lấy tấm rèm cửa kéo ra thật mạnh.

“Đừng!” – Nghê Bối Bối không kìm được hoảng sợ hét lên.

Hắn… hắn… lại dám làm như vậy!

Đằng sau tấm rèm chính là cửa ngăn bằng thủy tinh trong suốt nhưng cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là ở bên ngoài chính là đại sảnh đầy ắp khách khứa.

Cái này cũng quá kí©h thí©ɧ rồi!

Nghê Bối Bối sợ tới mức toàn thân run rẩy, nơi đó không tự chủ mà co rút lại khiến người đàn ông ở phía sau không khỏi thở gấp một tiếng, mãnh liệt đâm vào thật sâu.

“Đừng mà!”

Nghê Bối Bối khóc nấc lên, nước mắt không ngừng rơi xuống. Cô thực sự sợ Nhậm Hạo Đông, chân chính sợ hắn. Hắn lại muốn đem tất cả quẫn bách, khất nhục của cô toàn bộ phơi bày ra trước mặt mọi người.

Cô không muốn sống nữa!

Nghê Bối Bối điên cuồng gào khóc, liều chết giãy dụa chỉ muốn thoát khỏi Nhậm Hạo Đông. Cho dù có vì thế mà làm bị thương chính mình thì cô cũng bất chấp, cô không muốn bị người khác nhìn thấy mình trong bộ dạng nhục nhã như vậy.

Con mèo nhỏ luôn ngoan ngoãn nghe lời một khi đã phát uy, uy lực tất nhiên không nhỏ nhưng đáng tiếc người mà Nghê Bối Bối gặp phải lại là Nhậm Hạo Đông. Bất kể cô có khóc nháo hay dãy dụa cỡ nào cũng vẫn bị hắn dễ dàng áp chế, đè ở trên của kính mặc sức tận tình. Bộ ngực mềm mại bị đè ép lên mặt kính theo động tác của hắn mà va chạm, thân thể nóng hổi tiếp xúc với bề mặt thủy tinh lạnh lẽo giống như hai thái cực đối lập nhưng lại dung hợp với nhau một cách quỷ dị. Giờ khắc này Nghê Bối Bối thực sự hận bản thân không thể lập tức chết đi.

Hơi thở nóng rực của cô phun lên mặt kính khiến mặt kính như được phủ một lớp sương mù, đau đớn nơi hạ thân dần dần biến thành một loại chết lặng bén nhọn. Nghê Bối Bối nhắm mắt lại không dám nhìn ra phía bên ngoài đại sảnh, trước nhiều cặp mắt như vậy cô lại bị cái người trên danh nghĩa là cha nuôi chiếm đoạt thân xác.

Còn bao lâu nữa thì loại nhục nhã này mới kết thúc? Không bằng để cho cô chết đi! Khoan… Không đúng! Nếu như những người phía bên ngoài đều thấy được chuyện mà bọn họ đang làm thì tại sao vẫn có thể giữ vẻ mặt thản nhiên như vậy được?

“Phát giác ra rồi?”

Cảm giác được sự co rút của người con gái phía bên dưới, hắn liền rút ra đem thân thể mềm mại của Nghê Bối Bối xoay lại. Nhậm Hạo Đông nhìn sâu vào đôi mắt vẫn còn đẫm lệ của cô, hàng mi dài cong cong rũ xuống, đôi con ngươi đen láy như hai hạt trân châu ngâm trong nước toát lên vẻ ngây thơ, khả ái khiến cho người ta hận không thể hung hăng khi dễ.

“Bọn họ không thể nhìn thấy chúng ta có đúng không?”

Nghê Bối Bối dẩu môi, giọng nói mang theo vài phần ủy khuất, vài phần bất đắc dĩ. Hoảng sợ mãnh liệt qua đi, hiện tại cô đã phần nào bình tĩnh lại. Cô nên hận hắn, hận hắn cứ như vậy chiếm đoạt cô còn đem cô nhục nhã đến tình trạng này nhưng sau khi sợ hãi mãnh liệt qua đi, trước mắt cô chỉ có thể buông lỏng không có tâm trạng để nghĩ đến bất kỳ điều gì khác.

“Thất vọng sao?”

Bàn tay Nhậm Hạo Đông chạm vào đùi Nghê Bối Bối, tách hai chân cô ra vòng lên hông hắn, thẳng lưng tiến vào. Bên dưới Nghê Bối Bối vẫn cảm nhận được sự đau đớn khi hắn đi vào. Trận chiến ân ái này cô không mảy may cảm nhận được chút kɧoáı ©ảʍ nào nhưng biết được hắn không để cho người khác nhìn thấy bọn họ như vậy, tự tôn của cô cũng không hoàn toàn bị mất sạch khiến cho cô rốt cuộc cũng an tâm lại.

“Hay là, cô vẫn thích có người chứng kiến hơn?” – Cảm nhận thân hình ướŧ áŧ mềm mại của cô khiến đôi mắt hắn trở nên nóng rực.

“Không muốn!”

Nghê Bối Bối hiểu rõ Nhậm Hạo Đông không bao giờ chỉ tùy tiện nói chơi, vừa nghe vậy liền sợ tới mức vội vàng ôm sát lấy cổ hắn, thân thể hoàn toàn treo trên người hắn khẽ run rẩy. Cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, cô rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi ngây thơ non nớt. Theo động tác của Nghê Bối Bối nơi đó của cô càng siết chặt lấy hắn, cho dù không có kɧoáı ©ảʍ nhưng theo bản năng vẫn phản ứng lại với những động tác của hắn. Ngôn ngữ vào lúc này đã trở nên dư thừa, Nhậm Hạo Đông ôm lấy cô đè trên cửa kính kịch liệt ra vào. Kɧoáı ©ảʍ từ hạ thân truyền đến khiến cho trong đầu hắn chỉ có một ý niệm duy nhất chính là thật sự muốn cứ như vậy làm hỏng cô. dụ̶c̶ vọng của hắn ở trong cơ thể cô bừa bãi làm loạn mà cô chỉ có thể ở dưới thân hắn uyển chuyển hầu hạ. Đến khi kɧoáı ©ảʍ lắng xuống, cơ thể bắt đầu cảm nhận được sự đau nhức, cô rêи ɾỉ, thở hổn hển trong làn nước mắt.

Có lẽ chinh phục không có nghĩa là đại biểu cho thắng lợi, đau hay không đau, yêu hay không yêu không có ai có thể phân rõ được. Hiện tại vào giờ khắc này không ai có thể nói rõ giữa bọn họ là hoan ái, là hận hay còn điều gì khác nữa.

**********

Những ngày sau đó, cuộc sống của Nghê Bối Bối vẫn giống hệt như lúc trước. Đi học, đi làm, cùng bạn thân nói chuyện tựa hồ như không có bất cứ điều gì thay đổi nhưng trên thực tế có rất nhiều điều đã không còn giống như lúc trước nữa. Sau khi từ Nhật Bản trở về, quan hệ giữa bọn họ đã trở nên biến đổi, cấm kỵ một khi đã bị phá vỡ liền trở nên không còn tiết chế. Ban ngày Nghê Bối Bối là một học sinh cao trung bình thường, chịu đựng áp lực của thi cử nhưng đến đêm cô lại là nô l̵ệ̵ tình dụ̶c̶, chỉ chuyên thỏa mãn dụ̶c̶ vọng của Nhậm Hạo Đông.

Khi hắn tâm tình tốt thì sẽ trở nên kiên nhẫn với cô, hắn luôn nắm rõ những điểm mẫn cảm trên thân thể của cô, chỉ cần chơi đùa một chút thân thể non nớt liền trở nên ẩm ướt, khi hắn lêи đỉиɦ cũng sẽ mang theo cô cùng đạt tới cao trào. Nếu như tâm tình của hắn không tốt thì sẽ đối xử thô bạo với cô nhưng thân thể được dạy dỗ nếm qua mùi vị của tình ái cũng chậm rãi trở nên thích ứng với loại thô bạo này, ở trong thống khổ cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ thân thể. Hai loại cảm giác kɧoáı ©ảʍ cùng thống khổ đan xen vào nhau khiến cho suy nghĩ của Nghê Bối Bối càng ngày càng trở nên hỗn loạn. Cô không biết đến tột cùng tại sao bản thân lại thành ra như thế này, trở nên đặc biệt mẫn cảm. Chỉ cần một đυ.ng chạm thoáng qua từ phía hắn cũng đủ để khiến thân thể cô kịch liệt phản ứng lại.

Tối hôm qua bị người nào đó ép buộc quá độ khiến cho nơi riêng tư của Nghê Bối Bối hiện giờ vẫn còn hơi đau nhức. dụ̶c̶ vọng của Nhậm Hạo Đông giống như là bị chất chứa từ hàng ngàn vạn năm giờ được giải thoát liền tuôn chảy không ngớt khiên cho Nghê Bối Bối thật có chút cảm giác không chịu đựng nổi, nghĩ đến đây cô lại có cảm giác bụng dưới của mình dường như nóng lên. Cô rốt cuộc là bị làm sao? Tại sao lại biến thành cái dạng như thế này? Hay từ tận sâu trong lòng cô vốn dĩ đã có những loại suy nghĩ d͙â͙m͙ đãng như vậy, đối với bất cứ kẻ nào đều sẽ…

“Nghê Bối Bối!”

Một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai Nghê Bối Bối khiến cô giật mình thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vừa ngẩng đầu đập vào mắt là một khuôn mặt tuấn tú, đây là…

“Bạn học Nghê Bối Bối!” Tuy bị phản ứng kịch liệt của Nghê Bối Bối dọa nhưng trên khuôn mặt của người thanh niên vẫn nở ra một nụ cười nhẹ nhàng như cũ.

“Có chuyện gì?” Giọng điệu của Nghê Bối Bối không tốt một chút nào.

Nghê Bối Bối, Hướng Phù Nhã và Diêu Thủy Tinh tuy chơi thân với nhau nhưng tính tình thì lại vô cùng khác biệt. Hướng Phù Nhã đối với tất cả mọi người đều dịu dàng thân thiết. Diêu Thủy Tình ngoại trừ bạn thân ra thì bất cứ kẻ nào cũng không quan tâm Còn Nghê Bối Bối thì lại tùy thuộc vào tâm tình, khi cô vui vẻ thì giống như một thiên sứ nhu thuận ngọt ngào, trên môi luôn nở một nụ cười không chút tạp niệm nhưng một khi tâm tình không tốt thì liền biến thành một tiểu ma nữ, vô phúc cho người nào chọc phải cô lúc ấy. Xem ra trong lúc bất tri bất giác, cô thực sự đã bị cái tên đàn ông hỉ nộ vô thường kia ảnh hưởng một cách sâu sắc, nghĩ tới đây tâm tình vốn đã không mấy dễ chịu của Nghê Bối Bối càng trở nên tệ hơn.

Cậu nam sinh không bị tính khí khó chịu của cô ảnh hưởng tới vẫn tươi cười như trước: “Tối nay cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu đi xem phim, được không?”

Chuyện hẹn hò với nữ sinh cậu vô cùng có kinh nghiệm, đối với một bông hồng đầy gai như Nghê Bối Bối càng khiến cho cậu cảm thấy hứng thú gấp bội.

“Không rảnh!”

Cô không giống như nha đầu ngốc Hướng Phù Nhã lúc nào cũng đối xử tốt với người khác, một chút cảnh giác cũng không có. Rõ ràng người này đang muốn theo đuổi Nghê Bối Bối nhưng đáng tiếc sau khi từng gặp người đàn ông như Nhậm Hạo Đông thì những người khác vốn dĩ không thể lọt vào trong mắt của cô… Hơn nữa bây giờ Nghê Bối Bối cũng chẳng có tâm tư đâu để suy nghĩ tới chuyện tình cảm nam nữ, cự tuyệt gọn gàng dứt khoát tuy có hơi tàn nhẫn nhưng kỳ thực lại là phương pháp tốt nhất.

“Vậy khi nào cậu có thời gian rảnh?”

Từ khi9 bắt đầu vào cao trung, cậu đã lập tức si mê Nghê Bối Bối. Cô không giống với bất kỳ cô gái nào khác, vừa hoạt bát đáng yêu lại không chút điêu ngoa tùy hứng, nụ cười của cô luôn rạng rỡ thẳng thắn không hề có bất kỳ sự giả tạo nào. Ba năm qua, đối với sự theo đuổi cuồng nhiệt của cậu, cô luôn hoàn toàn không để ý tới bất quá cậu cũng không để tâm. Hoa hồng nếu không có gai còn được gọi là hoa hồng sao?

Nghê Bối Bối nhíu đôi lông mày thanh tú – “Vĩnh viễn không có! Cậu đừng có tới phiền tôi nữa có được không hả?”

Cậu cười hiền lành không để ý tới câu trả lời ác ý của Nghê Bối Bối – “Không sao, tôi có thể chờ.”

Câu nói này cuối cùng cũng thành công thu hút sự chú ý của Nghê Bối Bối. Cô ngước mắt nhìn cậu con trai ở trước mặt, ngũ quan cũng rất tuấn tú tuy không có cái loại khí thế bá đạo đó nhưng cũng rất nho nhã, là kiểu người khác hoàn toàn với Nhậm Hạo Đông. Bất quá người trước mắt này tất nhiên là không thể đem ra so sánh với Nhậm Hạo Đông, cậu ta tuy tuấn tú nho nhã những cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi còn Nhậm Hạo Đông lại là hắc vương bá đạo, nắm trong tay quyền lực vô thượng, trên đời này có mấy người có thể địch lại với hắn?

“Cậu thích tôi đúng không?”

“Điều đó thực rõ ràng, không phải vậy sao?” – Nam sinh tươi cười, không thèm che dấu sự si mê trong ánh mắt.

“Rất tốt!” Nghê Bối Bối dấu đi sự phức tạp trong ánh mắt, đi đến trước mặt cậu ta ngẩng đầu: “Vậy thì hôn tôi!”

“…”

Nam sinh im lặng nhìn Nghê Bối Bối, có chút bị sự bạo dạn của cô dọa sợ, đôi mắt trong veo mang theo vài phần khıêυ khí©h. Sau một lúc lâu, cậu khẽ thở dài nâng chiếc cằm trơn bóng của cô lên, cúi người xuống. Đó là một nụ hôn dịu dàng, nhàn nhạt như cánh chuồn chuồn khẽ lướt qua mặt nước, không có bất kì kỹ xảo gì chỉ đơn giản là hai đôi môi chạm vào nhau, không có thô lỗ, không có sự đam mê của đầu lưỡi, không có sự thương tổn ngập tràn ác ý, cũng không có cả… cảm giác. Nghê Bối Bối quay đầu đi, lòng đau như cắt.

Vì sao? Vì sao lại như vậy?

Cô chán ghét sự đυ.ng chạm của Nhậm Hạo Đông, chán ghét nụ hôn của hắn, chán ghét ánh mắt lạnh lùng đó nhưng tại sao hắn lại ảnh hưởng tới cô sâu sắc như vậy. Chỉ cần một đυ.ng chạm nhỏ của hắn cũng có thể khiến cho cô toàn thân run rẩy, thậm chí chỉ một ánh nhìn chăm chú cũng khiến cô… Còn người con trai này không những ngoại hình tuấn tú, tính cách ôn hòa, quan trọng nhất chính là cậu ta đã thích cô ròng rã ba năm trời vậy mà tới một chút cảm giác cô cũng không có. Không có chán ghét, không có thích thú, hoàn toàn không có một chút cảm giác nào! Cô, như vậy là như thế nào?