Chương 6: Quyển thượng

“Được rồi, nói chuyện phiếm như thế là đủ rồi!” – Vẻ mặt Trình Dịch Dương trở nên nghiêm nghị, thoáng liếc mắt nhìn về phía Nghê Bối Bối rồi lại im lặng nhìn Nhậm Hạo Đông trầm ngâm nói – “Phó Á Liệt. Cậu có biết người này không?”

Đại ca, anh không nên nhìn tôi, tôi cũng không muốn ngồi ở chỗ này nghe các anh nói chuyện đâu!

Trong lòng Nghê Bối Bối âm thầm kêu khổ nhưng không được sự đồng ý của bạo chúa cô cũng không dám rời đi.

“Ừ!”

“Phía trên điều lệnh xuống, mục tiêu lần này của bọn tôi chính là hắn!”

“Cho nên…?”

“Nghe nói hắn cùng với gia tộc Nguyên Dã ở Nhật Bản có quan hệ vô cùng sâu xa!” – Đây cũng là nguyên nhân vì sao hôm nay bọn họ tới tìm Nhậm Hạo Đông.

Làm bạn với Nhậm Hạo Đông đã lâu, bọn họ ít nhiều gì cũng có chút hiểu biết về bối cảnh của hắn, đương nhiên cũng biết hắn chính là cháu trai của… Nguyên Dã Cát Hùng, tuy rằng tình cảm không mấy thân thiết.

“Các cậu muốn như thế nào?”

“Nhà họ Phó thực sự là lòng tham không đáy!” Phương Nhĩ Chính vừa nghịch khẩu súng ở trong tay vừa cảm thán nói.

“Cái gì có thể kiếm được ra tiền thì hắn làm cái đó, trước kia thì là nguồn cung cấp thuốc phiện cho Điền thị. Kỹ nữ, sòng bạc thứ nào cũng có phần của hắn, gần đây lại nghe nói đang tham dự tranh giành thị trường buôn lậu súng ống. Nhậm, cậu nhìn tôi làm cái gì? Người ta tranh giành bát cơm của cậu, cậu nhất định phải cho hắn biết tay!”

“Được rồi! Đây là lời mà người như cậu nên nói sao?” – Trình Dịch Dương ngắt lời Phương Nhĩ Chính.

“Haizzz, chúng ta cũng thật là xui xẻo. Cậu nói xem, xưa nay cảnh sát và hắc đạo luôn xung khắc như nước với lửa còn chúng ta lại hết lần này tới lần khác là bạn học, hơn nữa còn là kiểu không đánh không quen biết, chuyện của cậu chúng tôi đương nhiên biết rõ. Muốn quản? Hừ, nói thật là quản không nổi.”

Tất nhiên, Nhậm hạo Đông là loại người như thế nào chứ? Thế lực của hắn trải rộng toàn thế giới, bất kể là giới chính trị hay giới tài chính hắn đều có quyền lực hô phong hoán vũ, muốn tiền có tiền, muốn thế có thế. Muốn bắt hắn? Nằm mơ đi! Hơn nữa bọn họ căn bản cũng sẽ không động thủ. Làm cảnh sát đã nhiều năm Phương Nhĩ Chính hiểu rõ thế giới này không chỉ có hai màu trắng đen mà còn có cả màu xám, có những chuyện cảnh sát không thể làm gì được nhưng hắc đạo lại có thể giải quyết, hơn nữa còn có thể giải quyết vô cùng gọn gàng. Nhiều năm qua cũng nhờ Nhậm Hạo Đông mà bọn họ đỡ bận rộn hơn rất nhiều.

“Chỉ có điều lần này chúng tôi không thể không bắt Phó Á Liệt.” Trình Dịch Dương nhìn Nhậm Hạo Đông nghiêm túc nói, ý tứ chính là lần này cho dù có liên quan tới nhà Nguyên Dã bọn họ cũng sẽ động thủ.

“Chúng tôi đã thương lượng xong với phía bên cảnh sát Nhật Bản rồi, còn về phần có dính líu gì tới nhà Nguyên Dã hay không thì còn phải xem tình hình đã.”

Kỳ thật những lời này cũng chỉ là lời nói mà thôi! Nguyên Dã Cát Hùng ở Nhật Bản có thế lực như thế nào, cho dù hắn không phải là đương gia của nhà Nguyên Dã thì bọn họ cũng không thể đυ.ng đến một đầu ngón tay của hắn. Bất quá nếu như Nguyên Dã Cát Hùng nhất quyết vì Phó Á Liệt mà xuất đầu lộ diện thì mọi việc liền khó nói.

“Tùy các cậu.” – Nhậm Hạo Đông thản nhiên trả lời, vẻ mặt bình tĩnh.

“Được! Chuyện đã nói xong rồi, chúng tôi cũng đi trước đây!”

Trình Dịch Dương đứng dậy gật đầu với Nhậm Hạo Đông.

Phương Nhĩ Chính cũng đứng dậy vẫy tay với Nghê Bối Bối – “Em gái nhỏ, lần sau gặp lại!”

Cô lịch sự gật đầu đáp lại xem như là trả lời.

“Thật là, em gái nhỏ, em phải thường xuyên ra ngoài một chút, đừng có suốt ngày cứ ở bên cạnh cha của em. Nhìn xem, một cô bé trẻ trung xinh xắn như em lại đi bắt chước cái dáng vẻ trầm mặc cau có của cậu ta, thật là không thú vị chút nào!” – Phương Nhĩ Chính đút hai tay vào túi quần – “Nếu có thời gian tới phía Nam chơi thì nhớ tìm tôi, tôi cam đoan…”

“Cậu Phương, cậu Trình đã lên xe rồi!” Lão quản gia vừa hay cắt ngang lời mời nhiệt tình của Phương Nhĩ Chính.

“Hả? Cậu ta làm gì mà gấp vậy?”

Phương Nhĩ Chính vội vàng quính quíu chạy ra ngoài. Anh hiểu rõ Trình Dịch Dương là một tên đầu gỗ cứng nhắc muốn chết, nếu anh không nhanh chóng chạy ra A Dương nhất định sẽ không chờ mà trực tiếp lái xe đi mất. Phương Nhĩ Chính còn vừa chạy vừa giơ khẩu súng trong tay lên nói – “Cảm ơn nha!”

Chưa đến 1 phút sau từ bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe mạnh mẽ xen lẫn với âm thanh ma sát nặng nề, xem ra thảm cỏ quý giá của lão quản gia lại gặp nạn rồi. Nghê Bối Bối nhìn thoáng qua biểu tình rúm ró trên khuôn mặt vạn năm không đổi của lão quản gia thực sự muốn bật cười thành tiếng, nếu như Nhậm Hạo Đông khống có ở đó cô khẳng định đã cười rồi. Nghê Bối Bối đột nhiên ý thức được bản thân vẫn còn đang ngồi ở phòng khách bên cạnh hắn, liền lập tức cảnh giác thu hồi lại cảm xúc, có vài phần bất an nhìn người đàn ông từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện.

Đúng là hồ ly tinh!

Nhậm Hạo Đông một tay đặt trên thành ghế sô pha, một tay chống cằm lạnh lùng đánh giá Nghê Bối Bối. Cô nhóc này vẫn còn quá non nớt. tâm cơ chung quy vẫn không đủ lão luyện, đối với tâm tư của Nghê Bối Bối, Nhậm Hạo Đông hiểu rõ như lòng bàn tay. Nếu như hắn đối với tâm tư của mình cũng có thể hiểu rõ như vậy thì thật là tốt.

Ở trong tầm mắt của Nhậm Hạo Đông, Nghê Bối Bối vô cùng bối rối chỉ có thể miễn cưỡng trấn định xuống. Sau một lúc lâu Nhậm Hạo Đông mới đứng dậy vứt lại một câu rồi bỏ đi – “Bắt đầu chuẩn bị đi.”

Nghê Bối Bối hết sức ngạc nhiên.

Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Tại sao phải chuẩn bị? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

*********

Nghê Bối Bối không ngờ rằng Nhậm Hạo Đông lại đưa cô tới Nhật Bản. Cô xấu hổ muốn chết không ngờ lần đâu tiên ngồi máy bay lại bị say đến hoa mày chóng mặt, còn chưa cất cánh mà cô đã cảm thấy đầu óc choáng váng, bụng dưới cuộn lên một cái liền không nhịn được nôn hết ra, thực mất mặt muốn chết. Nghê Bối Bối nhợt nhạt ngồi ở bên cạnh Nhậm Hạo Đông, trải qua lần nôn thốc nôn tháo vừa qua toàn thân cô trở nên mềm nhũn, muốn động cũng không động đậy được.

Nhậm Hạo Đông nhìn cô ngồi ở trên ghế xoay tới xoay lui giống như là làm thế nào cũng không tìm được một tư thế thoải mái, khuôn mặt vốn trắng hồng khỏe mạnh hiện giờ còn trắng hơn so với tờ văn kiện ở trên tay của hắn. Hắn nhíu mày cảm thấy khuôn mặt tái nhợt kia vô cùng không thuận mắt liền đưa tay giữ chặt lấy tay của Nghê Bối Bối.

“Á…!” – Nghê Bối Bối bị Nhậm Hạo Đông làm cho giật mình, tưởng rằng mình quấy rầy đến hắn liền vội vàng nhảy dựng lên – “Tôi đi toilet.”

Nhậm Hạo Đông không buồn để ý đến lời nói của Nghê Bối Bối trực tiếp kéo cô vào trong lòng, để khuôn mặt cô áp vào ngực hắn, cảm giác được sự giãy dụa của cô liền bĩnh tĩnh mở miệng – “Ngồi đàng hoàng.”

Chỉ ba chữ liền lập tức thành công ngăn cản hành động giãy dụa của Nghê Bối Bối. Cô cứ như vậy tựa vào trong lòng hắn, quẩn quanh chóp mũi toàn là hơi thở khoan khoái nam tính trộn lẫn với mùi kem cạo râu của đàn ông. Thời tiết không thuận lợi khiến cho máy bay có chút chấn động nhưng dường như không còn khiến cho Nghê Bối Bối cảm thấy khó chịu như lúc nãy nữa. Cô nhắm mắt lại, khóe môi khẽ cong lên trong một nụ cười ngọt ngào mà chính bản thân cô cũng không tự ý thức được.

Mười mấy phút ngắn ngủi rất nhanh đã kết thúc, máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay tư nhân của Nhậm Hạo Đông, khi hắn buông cô ra trong lòng Nghê Bối Bối không hiểu tại sao lại có một loại xúc động muốn kháng nghị lại hành động đó của hắn. Loại cảm xúc này khiến cho cô cảm thấy sợ hãi, nhưng những việc xảy ra tiếp đó còn khiến Nghê Bối Bối cảm thấy sợ hãi gấp bội.

Sau khi hạ cánh xuống Tokyo Nhậm Hạo Đông đưa cô đến một tòa nhà sang trọng sau đó cô liền bị một đống thợ trang điểm, làm tóc, nhà thiết kế trang phục quấn lấy xem như là búp bê mà đùa nghịch. Nghê Bối Bối không quen bị người khác tùy tiện chạm vào người. Nhậm Hạo Đông, sau khi vứt cô cho đám người quái dị này thì liền biến mất không thấy bóng dáng. Cuộc đời của cô tồn tại một người đàn ông như Nhậm Hạo Đông đã đủ bi thảm lắm rồi không ngờ lại còn phải chịu sự thao túng của những người khác nữa.

“Tôi không muốn thay quần áo, làm ơn đừng có kéo nữa.”

Nghê Bối Bối không thể đếm được đây là lần thứ mấy cô phải lên tiếng ngăn cản không cho bọn họ cởi y phục của cô. Nghê Bối Bối vô cùng đau đầu, bất kể là cô dùng tiếng Trung hay tiếng Anh để nói chuyện thì đám phụ nữ phía đằng sau vẫn cứ líu ríu không ngừng.

“Các cô ngừng nói có được hay không?”

… …

“Làm ơn…”

“Bọn họ không hiểu cô nói gì đâu!” – Một giọng nói mềm mại nữ tính vang lên từ ngoài cửa khiến Nghê Bối Bối ngạc nhiên vui mừng quay đầu lại.

Là tiếng Trung!

Một cô gái trên người mặc bộ âu phục được cắt may khéo léo đang đứng ở trước cửa yên lặng nhìn Nghê Bối Bối, ánh mắt sâu xa nghiền ngẫm. Cô gái này là ví dụ điển hình của hình mẫu phụ nữ văn phòng, trang phục gọn gàng, trang điểm tự nhiên, vẻ mặt rạng rỡ xinh đẹp, vô cùng động lòng người, là một phụ nữ Nhật Bản điển hình. Nghê Bối Bối nhìn kiểu tóc cẩn thận tỉ mỉ, lại cộng thêm bộ quần áo không có lấy một nếp nhăn trên người người con gái đối diện mà cảm thán. Người này cho dù hiện tại phải lập tức đi gặp Thủ tướng thì cũng không có điểm gì để chê trách.

“Cô là…” – Nghê Bối Bối cẩn thận mở miệng.

“Tôi là Tùng Điền Huệ, xin chỉ bảo nhiều hơn.” – Vừa nói vừa cúi đầu gập người 90 độ, thái độ lịch sự mà lạnh nhạt.

“Chào cô.” – Tóc đang bị người ta nắm ở đằng sau cho nên Nghê Bối Bối không thể cúi người đáp lễ, chỉ đành gật đầu chào.

“Xin lỗi nhưng cho tôi hỏi, bọn họ là đang làm gì vậy?” – Nghê Bối Bối chỉ chỉ tay về phía đám người đang ở phía sau mình.

“Bảy giờ tối nay gia tộc Nguyên Dã sẽ có một bữa tiệc mừng năm mới, cô cũng là một thành viên của gia tộc Nguyên Dã, đêm nay coi như là lần đầu ra mắt của cô.”

“Cái gì?” – Nỗi kinh sợ như một chiếc búa tạ đập thẳng vào người Nghê Bối Bối khiến cho toàn thân cô trở nên rét run.

“Phía sau cô đều là những nhà trang điểm và thiết kế hàng đầu Châu Âu được mời từ Pháp tới đây, vì bọn họ chỉ có thể nghe hiểu tiếng Pháp cho nên cậu chủ phái tôi tới đây để làm phiên dịch cho cô.”

Cả thế giới đều biết người Pháp đối với ngôn ngữ của mình vô cùng kiêu ngạo, bất kể việc tiếng Anh hiện nay mới là ngôn ngữ quốc tế thì người Pháp vẫn vô cùng khinh thường, bọn họ luôn lấy chuyện chỉ nói tiếng Pháp làm niềm kiêu hãnh. Nghê Bối Bối hiện tại vẫn bị chuyện lúc nãy làm cho kinh hãi cho nên phản ứng có chút chậm chạp.

Cô phải xuất hiện tại tiệc rượu của gia tộc Nguyên Dã? Nhậm Hạo Đông sao có thể làm chuyện như vậy? Cô phải lấy thân phận gì để xuất hiện đây? Con gái? Tình nhân? Hay nô ɭệ?

Nghê Bối Bối kinh hoàng ngẩng đầu nhìn người con gái lãnh đạm phía đối diện – “Tôi không đi có được không?”

Tùng Điền Huệ nhíu mày – “Cô nói thử xem?”

Đúng, làm sao cô có thể làm trái lời của hắn được, chuyện mà Nhậm Hạo Đông đã quyết định thì còn có ai có thể sửa đổi cơ chứ? Có điều, cho tới tận bây giờ, Nhậm Hạo Đông đối với cô chỉ có chán ghét cho nên mới đem cô trở thành dụng cụ để phát tiết, vì sao lại đột nhiên quyết định để cho cô xuất hiện trước mặt mọi người?

Còn về gia tộc Nguyên Dã, bao nhiêu năm qua Nghê Bối Bối cũng biết được đôi chút. Người đứng đầu gia tộc Nguyên Dã là Nguyên Dã Cát Hùng, đồng thời cũng là ông nội của Nhậm Hạo Đông nhưng khá kỳ quái là Nhậm Hạo Đông lại mang họ Nhậm chứ không phải là họ Nguyên Dã. Có điều vấn đề này Nghê Bối Bối không có gan hỏi Nhậm Hạo Đông, với lại việc này cũng chẳng quan hệ gì đến cô. Người đàn ông kia đối xử với cô vẫn luôn lạnh nhạt, chỉ hận không thể khiến cho cô biến mất khỏi thế giới này nhưng lần này lại gióng trống khua chiêng để cô ra mắt tại bữa tiệc cuối năm của nhà Nguyên Dã, rốt cuộc là vì sao?

Hỏi thì hỏi không ra, muốn không đi, lại càng không cái có khả năng đó!

“Cô Hai, tôi hy vọng cô có thể hợp tác một chút, tiệc rượu sẽ bắt đầu lúc bảy giờ mà bây giờ đã là năm giờ.” – Ý của cô ta là hiện tại đã không còn thời gian để cho Nghê Bối Bối lãng phí, tốt nhất là nên thức thời một chút.

Tùng Điền Huệ lại chỉ chỉ vào đám phụ nữ phía sau Nghê Bối Bối – “Gia tộc Nguyên Dã là một gia tộc cao quý.”

Giờ thì Nghê Bối Bối đã hiểu, cô không nói thêm lời nào chỉ mặc kệ cho đám người ở phía sau tùy ý muốn làm gì thì làm. Tùng Điền Huệ đã đem lời của cô ta nói ra hết sức rõ ràng, cô ta chính là khinh thường cô, ngay cả ý tứ che dấu cũng không có. Tuy rằng Nghê Bối Bối không biết vì sao nhưng đại khái cũng có thể đoán ra được nguyên do. Có lẽ đối với cô ta địa vị của gia tộc Nguyên Dã là vô cùng cao quý, không phải là thứ mà hạng thường dân như cô có thể với tới được. Nhưng Tùng Điền Huệ không biết Nghê Bối Bối cô căn bản là không có cái ý định đó, nếu như có thể cô còn muốn tránh càng xa càng tốt.

****************

Bộ váy bằng vải chiffon màu hồng nhạt, được thiết kế lệch vai nhẹ nhàng ôm khít lấy thân hình thon thả của Nghê Bối Bối, bên sườn còn được đính thêm một chiếc nơ bướm vô cùng đáng yêu, chiếc váy dài đến trên đầu gối vừa thanh thuần lại vừa có nét khả ái. Trên người cô chỉ đeo thêm vài món trang sức trang nhã, đôi môi mềm mọng được thoa một lớp son bóng nhàn nhạt, mái tóc ngắn đen nhánh được uốn cụp ôm sát lấy khuôn mặt, phía trên cài một chiếc cặp tóc hồ điệp đính kim cương lấp lánh. Nghê Bối Bối của đêm nay xinh đẹp rạng rỡ tựa như một nàng công chúa.

Khi cô cùng Tùng Điền Huệ xuất hiện, mọi âm thanh tại buổi tiệc trong nháy mắt đều trở nên im bặt, ánh mắt của toàn bộ quan khách có mặt tại hội trường đều lập tức tập trung ở trên người Nghê Bối Bối.

Nghê Bối Bối có cảm giác như toàn bộ máu ở trong thân thể mình đang chảy rần rật, cô giống như bị lạc vào một khu rừng nguyên thủy mà bên trong đều là mãnh thú khiến cho người ta không dám bước vào. Rõ ràng những người này thoạt nhìn đều là những người nhã nhặn cao quý nhưng không hiểu vì sao trong lòng cô lại có cảm giác như buổi tiệc này chính là đầm rồng hang hổ ngàn vạn không thể bước chân vào.

“Cô Hai, nên tiến vào rồi.” – Tùng Điền Huệ ở bên cạnh thúc giục.

Nghê Bối Bối vô thức kháng cự lại, lui về phía sau không muốn đi vào nhưng vừa ngước mắt lên liền chạm phải ánh nhìn như mãnh thú của Nhậm Hạo Đông. Người đàn ông này thật sự là rất kiêu ngạo, trong một buổi tiệc lớn như thế này vậy mà hắn vẫn chỉ tùy tiện mặc một thân y phục đen tuyền, tay áo sơ mi thậm chí còn không cài tử tế mà chỉ được xắn lên một cách qua loa, nhưng cho dù tùy tiện như thế nào thì toàn thân hắn vẫn toát lên khí chất lỗi lạc, tràn đầy phong phạm vương giả.

Nhậm Hạo Đông đứng ở nơi đó, năm chặt ly rượu trong tay, ánh mắt của hắn chạm vào ánh mắt của Nghê Bối Bối. Không biết vì sao vào giờ phút này cô lại không giống như quá khứ chỉ cần hễ chạm phải ánh nhìn của hắn thì liền lập tức dời mắt đi chỗ khác mà lại cứ thế chăm chú im lặng nhìn lại. Có lẽ là bởi vì đêm nay Nhậm Hạo Đông có vẻ đặc biệt nguy hiểm, cũng có lẽ là do phong phạm vương giả khiến cho tất cả mọi người đều bất giác phải phục tùng của hắn khiến cho Nghê Bối Bối kinh ngạc, hoặc cũng có lẽ chẳng vì lý do gì cả chỉ đơn thuần bởi vì cô muốn nhìn hắn mà thôi.

Nhậm Hạo Đông cũng đang yên lặng nhìn Nghê Bối Bối, trong đôi mắt thâm thúy thoáng hiện lên vẻ phức tạp sau đó vẻ mặt lại đột nhiên trở nên nghiêm túc giống như vừa đưa ra một quyết định nào đó. Hắn ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay rồi giơ một ngón tay lên hướng về phía Nghê Bôi bối cao ngạo khẽ ngoắc một cái.

Đúng là đồ hách dịch!

Nghê Bối Bối có thể nghe thấy được tiếng Tùng Điền Huệ hút một ngụm khí lạnh ở bên cạnh nhưng cô lại ngược lại càng nhìn Nhậm Hạo Đông thì trong lòng càng cảm thấy bình tĩnh. Mệnh lệnh của hắn Nghê Bối Bối không dám không nghe theo vì vậy đành phải từng bước tiến về phía trước.

“Hạo Đông!” – Một ông lão ước chừng khoảng sáu mươi tuổi đứng ở bên cạnh Nhậm Hạo Đông mở miệng hỏi ra nghi vấn ở trong lòng của tất cả mọi người – “Cô gái này là ai vậy?”

Nghê Bối Bối yên lặng cẩn thận đánh giá ông lão trước mặt, hình như cô đã từng nhìn thấy người này ở trên TV.

“Người này…?” – Đôi môi mỏng của Nhậm Hạo Đông khẽ nhếch lên mang theo vài phần ác ý, đưa tay ôm gọn lấy vòng eo thon thả của Nghê Bối Bối cố ý dùng âm điệu trầm thấp trả lời – “Là con gái nuôi… của tôi!”

Sự tồn tại của Nghê Bối Bối đối với hắn mà nói đã trở nên càng ngày càng nguy hiểm mà hắn theo bản năng muốn hủy diệt đi mối nguy hiểm này, nếu muốn như vậy thì nhất định phải đem cô đẩy vào nơi nguy hiểm nhất.

“Cái gì?” – Chỉ một câu nói đã thành công khiến cho khuôn mặt luôn khéo léo che dấu của đám chính khách hồ ly trong giới chính trị Nhật Bản ngạc nhiên đến há hốc mồm – “Con gái?”

Cả đống ánh mắt khôn khéo sắc lẻm đều tập trung vào cánh tay đang ôm cứng lấy Nghê Bối Bối của Nhậm Hạo Đông, dáng vẻ chiếm giữ đầy dụ̶c̶ vọng như vậy không giống như là thái độ mà một người cha nên có với con gái của mình, mà giống như là…

Lời nói của Nhậm Hạo Đông giống như một quả bom làm cho cả đại sảnh trở nên sôi trào, tất cả mọi người đều bắt đầu thì thầm bàn tán, người nào cũng tỏ ra kinh ngạc vạn phần.

“Hạo Đông, anh đang làm cái trò gì thế?”

Âm thanh khiển trách đầy uy nghiêm từ cầu thang truyền xuống. Nghê Bối Bối ngẩng đầu lên, một ông lão dáng vẻ nghiêm nghị, tay chống quải trượng long đầu đang từ từ bước xuống. Người này mặc trường bào truyền thống của người Nhật, tuổi tác ước chừng khoảng bảy mươi nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt, ánh mắt tựa như dã ưng vô cùng lợi hại, chỉ cần nhìn qua cũng có thể nhận đây thấy là người khó đối phó. Ông ta được người hầu hai bên nâng đỡ, vừa đi đến trước mặt Nhậm Hạo Đông liền đập mạnh quải trượng xuống đất:

“Anh đang nói bậy bạ cái gì đó?”

“Nói bậy bạ?” – Nhậm hạo Đông miệng mỉm cười nhưng ý cười lại không lan được đến khóe mắt:

“Người này đích xác là con gái nuôi của tôi, danh chính ngôn thuận!” – Cánh tay hắn thoáng dùng sức đem Nghê Bối Bối đẩy lên phía trước – “Con bé là hòn ngọc quý… ở trên tay tôi.”

Cuối cùng Nghê Bối Bối cũng đường đường chính chính lộ diện trước mặt người khác để bọn họ trắng trợn dò xét đánh giá. Cô không biết bản thân nên mỉm cười hay là nên ngiêm túc một chút. Cô chưa từng có kinh nghiệm trong những trường hợp như thế này nhưng lại không muốn tỏ ra yếu thế trước mặt người khác vì vậy đành cố gắng thẳng lưng, duy trì vẻ mặt bình thản đứng ở bên cạnh Nhậm Hạo Đông đón nhận sự bình phẩm của mọi người. Nghê Bối Bối không biết vì sao Nhậm Hạo Đông lại phải gióng trống khua chiêng giới thiệu thận phận của cô trước mặt người khác như vậy nhưng có một điều cô hết sức rõ ràng đó là chỉ cần là việc do hắn làm thì nhất định chẳng có gì tốt đẹp đối với cô

“Ta không thừa nhận! Gia tộc Nguyên Dã ta không thu nhận loại con gái lai lịch bất minh như thế!” – Ông lão tức giận đến mức râu cũng sắp sửa dựng ngược lên.

“Lão thái gia, ngài đừng nên kích động, cẩn thận huyết áp!” – Người hầu ở bên cạnh vội vàng trấn an nói.

Thì ra ông lão hung dữ này chính là người nắm trong tay tất cả quyền lực của nhà Nguyên Dã gần bốn mươi năm, Nguyên Dã Cát Hùng.

Nghê Bối Bối vụиɠ ŧяộʍ đánh giá ông ta, ừm, là ông nội của Nhậm Hạo Đông nhưng giữa hai người bọn họ lại chẳng có điểm nào giống nhau. Nguyên Dã Cát Hùng là đàn ông Nhật Bản điển hình, khuôn mặt gầy gò, đôi mắt hẹp dài còn mắt của Nhậm Hạo Đông vừa sâu lại vừa đen, chỉ có điều lãnh khí quá mức dọa người, căn bản là không có người nào dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của hắn để đánh giá dung mạo.

“Anh nghe không rõ ta nói sao? Ta nói ta không thừa nhận!” – Nguyên Cát Dã Hùng nghiến răng gầm nhẹ.

“Cung Trạch!” – Nhậm Hạo Đông vẻ mặt bình thản giống như là không nghe thấy giọng điệu giận dữ của ông nội hắn.

“Vâng, cậu chủ!” – Cung Trạch Đoan một thân âu phục chỉnh tề từ trong góc bước tới.

“Mời lão thái gia trở về nghỉ ngơi đi, ông ấy mệt rồi!”

“Anh dám? Anh dám đối với ta như vậy…”

“Lão thái gia, mời!” – Cung Trạch Đoan tiến lên trước một bước làm động tác mời.

“Cung Trạch, ngay cả cậu cũng muốn phản bội ta phải không?” – Nguyên Dã Cát Hùng tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng như sắp sửa rỉ ra máu.

“Lão thái gia, tôi là thủ hạ của cậu chủ, phục tùng mệnh lệnh của cậu ấy là lẽ đương nhiên.” – Cung Trạch Đoan cúi đầu, cánh tay nhẹ đỡ lấy người Nguyên Dã Cát Hùng đưa ông ta về phía phòng nghỉ – “Lão thái gia, ngài vẫn nên về nghỉ ngơi trước đi.”

Âm vực của bọn họ đều không lớn vì vậy cho nên ngoại trừ những người đang đứng ở bên cạnh ra thì tất cả mọi người trong đại sảnh đều không thể nghe rõ họ nói những gì, cho đến tận khi Nguyên Dã Cát Hùng rời khỏi bữa tiệc thì tất cả quan khách vẫn không hiểu đã có chuyện gì phát sinh nhưng Trường Cốc Thứ Lang vẫn đứng ở bên cạnh thì lại nhất thanh nhị sở. Ông ta âm thầm thở dài trong lòng, xem ra vận số của Nguyên Dã Cát Hùng đã đến lúc tận, giang sơn này cũng đã sớm đổi chủ từ lâu. Bữa tiệc của những năm trước Nhậm Hạo Đông căn bản không hề xuất hiện, từ sau năm hắn hai mươi tuổi đoạt được quyền lực của gia tộc Nguyên Dã xong liền rời khỏi Nhật Bản đến nước Mỹ, đem sự nghiệp của bản thân khuếch trương đến mức người khác không thể tưởng tượng nổi, ngay cả Trường Cốc Thứ Lang ông ở Nhật Bản cũng có thể biết rõ Nhậm Hạo Đông nay đã không còn là vật ở trong ao nữa rồi. Vài năm trở lại đây, quyền lực của Nguyên Dã Cát Hùng đã gần như mất hết toàn bộ, nhân vật oai phong kiêu hùng một cõi năm đó nay cũng đã đến lúc tuổi già xế bóng, Nhậm Hạo Đông lại giống như mãnh thú, một khi đã trưởng thành liền cắn trả không chút lưu tình… Hắn chính là loại người mà ngàn lần vạn lần cũng không thể đắc tội!

Nhậm Hạo Đông khẽ liếc mắt một cái dàn nhạc liền lập tức tấu lên những bản nhạc du dương khiến cho bầu không khí có chút trầm trọng ban nãy lại trở nên sôi động trở lại. Phục vụ nhanh nhẹn bưng lên những khay rượu ngon cùng vô số cao lương mĩ vị cuộn cuộn không ngừng, món Nhật, món Trung, món Âu đều đầy đủ cả. Đám chính khách ở đây đều là những con cáo già đã kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió, khả năng thay đổi nét mặt còn nhanh hơn người ta lật sách, lập tức tự nhiên uống rượu nói chuyện phiếm tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dù sao có thể tới tham gia buổi tiệc cuối năm của gia tộc Nguyên Dã chính là một vinh dự, còn chuyện nội bộ của gia đình nhà họ không phải là chuyện mà bọn họ có thể quản được.

Không ngừng có người đến bắt chuyện với Nhậm Hạo Đông, Nghê Bối Bối muốn tránh đi chỗ khác nhưng cánh tay của hắn lại giống như gọng kìm thép gắt gao giữ chặt lấy cô khiến cho cô chỉ có thể thuận theo tựa vào trong lòng hắn, không thể di chuyển. Bọn họ dùng tiếng Nhật nói chuyện với nhau, Nghê Bối Bối cố gắng nghe nhưng cũng chỉ có thể hiểu được vài câu đối thoại đơn giản nhưng bất quá cô cũng chẳng muốn nghe hiểu những câu chuyện của bọn họ. Cô giương mắt tò mò nhìn đám người ở trước mặt, có rất nhiều gương mặt cô cảm thấy vô cùng quen thuộc giống như đã từng nhìn thấy ở trên TV. Nhậm Hạo Đông thản nhiên liếc nhìn dáng vẻ hiếu kỳ của cô gái đang ở trong lòng mình, cô bé con hay khóc, hay nháo trước kia dường như đã hoàn toàn biến mất không còn chút dấu vết gì thay vào đó là một cô gái ngoan ngoãn nhu mì, lúc nào cũng thuận theo hắn,. Nhưng hắn biết tất cả những điều đó đều chỉ là giả bộ, giả bộ nhu thuận, giả bộ nghe lời, giả bộ không để ý đến bất cứ thứ gì. Rất tốt, Nhậm Hạo Đông thực sự muốn xem xem hắn có thể ép cô đến mức độ nào, giới hạn của cô rốt cuộc là ở đâu?

Hắn thả lỏng người ngắm nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Nghê Bối Bối, thuận tiện đưa tay lên vuốt ve vành tai trắng muốt của cô. Nghê Bối Bối mất tự nhiên muốn tránh né bàn tay của hắn, người đàn ông này ở chốn đông người lại làm ra hành động mờ ám như vậy khiến cho tim cô không khống chế được đập loạn trong ngực, loại cảm giác này thực sự rất kỳ quái. Nhậm Hạo Đông nâng cằm của Nghê Bối Bối lên nhìn sâu vào đôi mắt trong suốt của cô rồi chậm rãi nhả ra mấy chữ.

“Thực… xinh đẹp.”

Gương mặt của Nghê Bối Bối chợt trở nên đỏ bừng, hắn nói cô rất xinh đẹp… Nghê Bối Bối thực sự không dám tin vào tai mình, Nhậm Hạo Đông lại nói với cô những lời như vậy cô không có nghe lầm đó chứ? Cho dù không muốn thừa nhận nhưng khi nghe thấy hắn nói những lời này trái tim của cô đập nhanh đến mức như muốn nổ tung ra khỏi l*иg ngực.

“Đi đi.”

Nhậm Hạo Đông thả tay ra đẩy Nghê bối Bối về phía trước, ý tứ vô cùng rõ ràng, hắn cho phép cô tự do hoạt động. Vừa rời khỏi vòng tay của Nhậm Hạo Đông đôi chân của Nghê Bối Bối tựa như có chút mềm nhũn đứng không vững. cô xoay người muốn lên lầu tìm một căn phòng trống nghỉ tạm một chút, cả ngày hôm nay bị người khác xoay như chong chóng mệt mỏi muốn chết, khẳng định là do quá mệt mỏi cho nên mới sinh ra ảo giác dựa dẫm vào hắn như vậy…

“Cô Hai, cô vẫn nên ở lại đại sảnh thì tốt hơn!” Cung Trạch Đoan không biết từ nơi nào đột ngột xuất hiện chặn ở trước mặt của Nghê Bối bối.

“Là… ông ấy cho tôi đi!”

“Ý tứ của cậu chủ chính là cô có thể tự do đi lại nhưng không có nghĩa là đồng ý để cô rời khỏi bữa tiệc.”

“Được rồi.”

Vẻ mặt Nghê Bối Bối ngoan ngoãn, nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nếu như đã không thể đi khỏi vậy thì nhất định phải kiếm thứ gì đó bỏ bụng, ép buộc cả một ngày bụng cô đã sớm biểu tình phản đối rồi.

Nhiều năm qua tính cách của Nghê Bối Bối đã được bồi dưỡng thành một loại khả năng gọi là có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nhất là hiện tại cô biết chính mình không có tư cách cũng không có năng lực để đi đùa giỡn vô vị.

Nghê Bối Bối đi đến khu vực để thức ăn, cảm nhận được bụng mình đang sôi lên từng đợt xem ra là thực sự đói bụng. Cô nhanh nhẹn cầm lấy đĩa sau đó bắt đầu chọn thức ăn, tuy rằng không quá quen thuộc với món ăn của Nhật Bản nhưng cô biết nếu đã là thức ăn được phục vụ trong bữa tiệc của gia Nguyên Dã thì nhất định là loại cao cấp nhất, đống đồ ăn này chỉ sợ cô có đi làm đến bán mạng cũng chưa chắc đã mua được, có thể hưởng thụ thì không nên lãng phí, Nghê Bối Bối liền ăn một cách vô cùng hào hứng. Nhưng ở đời mười chuyện thì thường đến tám chín chuyện là không được như ý, nhìn xem, cô còn chưa kịp ăn hết nửa đĩa thì đã có người đến phá rối rồi.

“Cô bé, có thể mời em nhảy một điệu không?”

Nghê Bối Bối âm thầm gào thét trong lòng, cô có thể từ chối được không hả?

Nhưng không thể, Nhậm Hạo Đông để cô tham gia bữa tiệc này khẳng định là có dụng ý của hắn. Những người ở đây nếu không phải chính khách thì cũng là thương gia có tiếng tăm, nếu như cô có lỡ đắc tội ai thì e rằng cũng chỉ có mình cô là người phải chịu thiệt mà thôi vì vậy cho dù không biết người này là ai Nghê Bối Bối cũng chỉ đành ngoan ngoãn nhận lời. Những người muốn làm quen với Nghê Bối Bôi ngoại trừ do lòng hiếu kỳ ra tất nhiên còn do đủ loại nguyên nhân, cũng may là những người này đều là những người có danh tiếng cho dù phẩm hạnh có tệ thế nào thì ở những bữa tiệc công khai như thế này đều phải thu liễm, ngoại trừ…

“Anh Phó, tôi cảm thấy có chút không thoải mái, anh có thể buông tôi ra được không?”

Nghê Bối Bối lịch sự nói cố kìm nén lại sự khó chịu ở trong lòng, mãi cho đến tận khi bắt đầu khiêu vũ thì cô mới biết người này chính là người mà lần trước đám người Trình Dịch Dương đã từng nhắc tới, Phó Á Liệt. Cô khó chịu tỏ ý muốn tránh đi chỗ khác, người đàn ông này nhìn bề ngoài thì có vẻ đứng đắn nhưng từ lúc bắt đầu nhảy thì bàn tay của hắn liền trở nên không thành thật, ở sau lưng cô cố ý trượt lên trượt xuống.

“Em cảm thấy không thoải mái sao? Tôi dìu em đến phòng nghỉ một chút nhé.” – Phó Á Liệt vừa nhảy vừa cố ý ép Nghê Bối Bối về phía góc phòng.

Nghê Bối Bối vừa nghe đã hiểu được ý tứ ở trong đó, nếu như cô để hắn đưa đến phòng nghỉ thì e rằng hắn sẽ không đơn giản chỉ là để cho cô nghỉ ngơi.

“Cảm ơn ý tốt của anh, tôi chỉ cần ngồi một chút thôi.”

Toàn bộ lực chú ý của Nghê Bối Bối đều đặt vào việc ứng phó với bàn tay khốn khϊếp của Phó Á Liệt nhất thời không để ý tới xung quanh.

“Có phải cảm thấy đầu có chút choáng váng hay không?” – Phó Á Liệt xấu xa áp sát vào người cô cười đến tà khí. Nghê Bối Bối tức đến cắn răng nghiến lợi, thực muốn đạp vào chân hắn một cái nhưng lại chỉ có thể âm thầm né tránh.

“Vậy, nghỉ ngơi đi.” – Phó Á Liệt vô cùng quen thuộc với bố cục của biệt thự nhà Nguyên Dã cho nên rất nhanh đã tìm được đích đến của mình, cánh tay đẩy một cái… Nghê Bối Bối ngã vào phía trong ban công, cũng may là cô đi giày không cao lắm bằng không nhất định là bị ngã sấp xuống. Cô chống tay lên thành ban công miễn cưỡng ổn định lại thân thể của mình, cánh cửa kính ngăn cách ban công nhanh chóng “cạch” một tiếng đóng lại, hơn nữa còn bị khóa trái khiến cho hai người bọn họ hoàn toàn bị vây lại một chỗ.

“Anh Phó, tôi cảm thấy nơi này hơi lạnh, chúng ta có thể đi vào trong được không?”

Nghê Bối Bối nhanh chóng hiểu được tình thế hiện nay, nếu dùng biện pháp cứng rắn cô nhất định đấu không lại hắn ta vì vậy đành phải giả ngu, xem xem có thể nhờ vào vận may mà tránh được một lần này hay không.

“Lạnh à?” – Phó Á Liệt tà ác cười, đưa tay nới caravat trên cổ.

“Tôi cam đoan sẽ làm em ấm lên nhanh thôi.” – Đúng là một tiểu mỹ nhân ngọt ngào, Phó Á Liệt chỉ cần nghĩ đến thân thể mềm mại bên dưới lớp váy lụa liền lập tức cảm thấy nóng hết cả người.

“Anh Phó, tôi là con gái của Nhậm Hạo Đông.” – Giả ngốc xem chừng không hữu dụng nữa rồi, bất đắc dĩ Nghê Bối Bối đành mượn tạm uy danh của người nào đó.

“Nếu như Nhậm Hạo Đông thực sự xem em là con gái thì tôi đây đương nhiên ngay cả chạm cũng không dám chạm vào.”

Phó Á Liệt nhanh chóng cởi bỏ áo khoác từng bước tiết lại gần tiểu mỹ nhân ở trước mặt, thực sự là rất xinh đẹp, thoạt nhìn vừa trong sáng lại nhu thuận. Hắn thích nhất là loại con gái như thế này, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của Nghê Bối Bối hắn đã lập tức cứng đến phát đau, hiện tại rốt cuộc cũng đã có cơ hội. Phó Á Liệt cảm thấy máu huyết toàn thân như đang sôi trào.

“Có điều, cả hai chúng ta đều rất rõ ràng em chỉ là tình nhân của hắn mà thôi hơn nữa lại còn là loại tình nhân không hề được coi trọng.”

Nếu như Nhậm Hạo Đông thực sự để ý tới Nghê Bối Bối cũng sẽ không giới thiệu cô trong trường hợp như vậy, hơn nữa tất cả mọi người đều biết Nhậm Hao Đông là người mà ngay cả cha ruột lẫn anh em của mình đều có thể gϊếŧ, người như vậy sẽ có tình cảm với một người đàn bà ư? Cho nên Phó Á Liệt mới dám động thủ với Nghê Bối Bối, vì hắn tin tưởng Nhậm Hạo Đông sẽ không vì đàn bà mà trở mặt với hắn, dù gì thì gia tộc của hắn từ trước đến nay cũng có mối tương giao sâu sắc với nhà Nguyên Dã.

Nghê Bối Bối đột ngột từ trong trạng thái hoang mang tỉnh táo lại, lúc này cô thực sự muốn ngửa mặt lên trời mà cười lớn, Nhậm Hạo Đông không muốn giúp cô ngăn chặn tai họa, điều mà hắn muốn chính là trực tiếp ném cô vào địa ngục, xem ra lý do mà hắn muốn mang cô tới Nhật Bản chính là bởi vì muốn nhìn thấy kết cục như vậy. Bất quá Nghê Bối Bối còn chưa kịp có thời gian để suy nghĩ nhiều thì Phó Á Liệt đã như sói đói từ từ tiến lại. Hắn vô cùng rành rẽ cách chiếm đoạt phụ nữ cho nên không trực tiếp hôn lên môi Nghê Bối Bối tránh việc cô vì bức bách mà cắn loạn, hắn cũng không muốn tự rước khổ vào thân. Phó Á Liệt bắt lấy hai tay của Nghê Bối Bối bẻ ngoặt ra sau lưng, bắt đầu xé chiếc váy lụa mỏng manh ở trên người cô. Tiếng vải vóc bị xé rách truyền vào trong tai Nghê Bối Bối khiến cô cảm thấy vừa châm chọc lại vừa sợ hãi. Cô cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi bình thường đối mặt với những loại chuyện như thế này cho dù ngày thường có lý trí bao nhiêu đi chăng nữa thì lúc này cũng khó lòng mà bình tĩnh nổi. Nghê Bối Bối cũng nghĩ đến chuyện nhảy xuống dưới nhưng thành ban công lại quá cao cô không thể trèo lên được, không gian ở đây lại không lớn chưa kịp tránh né đã bị hắn bắt lại, chuyện tới nước này cô cũng chỉ có thể liều mạng giãy dụa hét lên mà thôi.

Đôi môi nóng hừng hực của hắn hôn lên bờ vai lõα ɭồ của cô, ở trên làn da mịn màng của cô tham lam mυ"ŧ mạnh. Thật sự quá đẹp, làn da thiếu nữ trắng mịn như sữa, vừa thơm lại vừa trơn nhẵn kí©h thí©ɧ dụ̶c̶ vọng điên cuồng trong lòng Phó Á Liệt, bàn tay hắn lần mò đến trước ngực Nghê Bối Bối dùng sức nắn bóp. Bộ váy lụa trên người cô rất nhanh chóng đã bị lột bỏ chỉ còn lại nội y. Những nụ hôn ẩm ướt dần dần trượt xuống ngực Nghê Bối Bối, cho dù cô có liều chết né tránh vẫn không trốn thoát được ma chưởng của hắn, nước bọt dính dấp in trên làn da khiến cho cô ghê tởm đến cực điểm. Nghê Bối Bối liều mạng cắn lên bả vai của Phó Á Liệt, hắn liền vung tay tát vào mặt cô khiến cho cả người Nghê Bối Bối đập thẳng vào vách tường. Cô choáng váng cố gắng gượng dậy, chỉ cảm thấy trong miệng tràn ngập mùi tanh ngọt của máu tươi, xem ra là do răng nanh cắn vào môi.

“Tiện nhân không được dạy dỗ!” – Bị chọc giận, Phó Á Liệt dùng sức đè nghiến người cô xuống, tấm lưng trần mịn màng vì giãy dụa mà cọ xát với vách tường trở nên trầy xước. Ông trời ơi, cô không muốn bị tên đàn ông này đυ.ng chạm! Ai có thể tới cứu cô có được không?