Chương 4: Quyển thượng

“Vì sao lại đối xử với tôi như vậy?” – Nghê Bối Bối sẽ không ngốc nghếch cho rằng nụ hôn giữa bọn họ là bình thường, trên danh nghĩa cô rõ ràng là con gái nuôi của hắn, cho dù hắn chán ghét hay hận cô đi chăng nữa thì cũng không thể đối xử với cô như vậy. Nhậm Hạo Đông giơ tay xoa lên khóe miệng rướm máu của Nghê Bối Bối, màu đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng muốt trông có vẻ đặc biệt chói mắt. Vẻ mặt của hắn làm cho lòng cô run rẩy.so

Đó là loại vẻ mặt như thế nào?

Không phải đau lòng, không phải hối tiếc, không phải phẫn hận, không phải lạnh lùng mà là một vẻ mặt mà cô không tài nào hiểu rõ.

“Ông…” – Nghê Bối Bối vừa mở miệng, Nhậm Hạo Đông đã nhanh chóng thu tay trở về, khuôn mặt lập tức trở về vẻ bình tĩnh lạnh lùng quen thuộc, tựa như là những biểu hiện kỳ quái lúc nãy trên gương mặt hắn chỉ là do cô hoa mắt nhìn nhầm mà thôi.

“Ngày mai sẽ đưa cháu đến Nhật Bản.”

Nhậm Hạo Đông xoay người bỏ đi để mặc Nghê Bối Bối ở lại trong phòng.

Người chỉ biết tạo ra những phiền toái không cần thiết, không bằng tiễn đi.

Người này có một loại năng lực có thể khiến cho hắn không khống chế được bản thân mình, Nhậm Hạo Đông không thích như vậy. Bắt đầu từ lúc hắn nhìn thấy cô cười ngọt ngào với người con trai khác thì loại không thích này liền biến thành vật nhọn đâm vào cổ họng hắn. Bước chân còn chưa kịp rời khỏi thì góc áo đã bị một bàn tay kéo lại, Nhậm Hạo Đông cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé trắng noãn đang run rẩy nắm lấy áo của hắn.

Thật là, đã sợ hãi đến như vậy còn giả vờ dũng cảm cái gì?

“Tôi… có thể nào…?”

“Không muốn đi?”

“Làm ơn.”

Nghê Bôi Bối cắn môi, dù không muốn cầu xin nhưng cô làm sao có thể trơ mắt nhìn giấc mơ sắp sửa trở thành hiện thực của mình tan thành bọt nước.

“Hai năm trước, ông đã thiếu tôi một lần.” – Nghê Bối Bối cắn chặt môi nói.

Nhậm Hạo Đông nhìn đôi môi đáng thương kia, tâm tư khẽ động… Con bé là con gái của tên đàn ông hắn căm hận nhất trên đời, đồng thời cũng là con gái của người mà hắn yêu nhất. Sự tồn tại của loại mâu thuẫn như vậy đối với hắn mà nói là một mối họa. Có lẽ, nếu như có thể khiến cho Nghê Bối Bối đau khổ vậy thì phải chăng hắn sẽ không còn đau khổ nữa.

“Cháu biết tôi muốn cái gì sao?”

Nghê Bối Bối lắc đầu, cho tới tận bây giờ cô vẫn không tài nào hiểu được điều mà Nhậm Hạo Đông muốn rốt cuộc là gì, hoặc là phải nói trên đời này có lẽ không có ai có thể hiểu rõ. Tất cả những thứ hắn muốn có được đều không phải là dễ như trở bàn tay sao?

“Rất đơn giản.” – Nhậm Hạo Đông cười lạnh, đẩy tay cô ra đi đến bên giường ngồi xuống, nghiêng người tựa vào đầu giường.

“Cởϊ qυầи áo ra.”

“Cái gì?”

Nghê Bối Bối khϊếp sợ ngẩng đầu nhìn vào vẻ mặt khắc nghiệt của người đàn ông trước mắt, không thể tin vào những lời mà mình vừa nghe được.

“Nghe rõ rồi chứ?”

“Không thể nào, không thể nào…” – Nghê Bối Bối lắc lắc đầu.

“……”

“Ông… tôi, tôi là của ông… con gái…”

“Rầm!” Chiếc đèn bàn đặt ở đầu giường bị hắn vung tay quét một cái rơi xuống đất vỡ tan tành

“Cháu là gì của tôi?” – Cuộc đời hắn hận nhất là nghe câu nói này.

Sự tức giận của hắn hoàn toàn dọa Nghê Bối Bối sợ chết khϊếp, cô cắn môi không dám tiếp tục mở miệng.

“Muốn cởϊ qυầи áo hay là muốn thu dọn hành lý, tùy cháu lựa chọn.”

Phần ma quỷ bên trong Nghê Bối Bối thì thầm lên tiếng.

Chẳng qua cũng chỉ là như thế mà thôi?

Hốc mắt cô nóng bỏng nhưng lại chẳng thể rơi lấy một giọt lệ. Cô không khóc, bắt đầu từ năm chín tuổi cô đã tự nói với bản thân mình sẽ không bao giờ rơi nước mắt nữa.

“Một phút.”

Nghe Bối Bối hiểu, hắn chỉ cho cô thời gian một phút để cân nhắc.

Thật ra thì còn có gì để mà suy tính đây?

Cô sẽ lựa chọn như thế nào, trong lòng cô vốn đã rất rõ ràng…

Bàn tay run run, cứng nhắc cởi ra từng chiếc cúc áo trên người. Chiếc váy màu lam nhanh chóng tuột ra khỏi cơ thể giống như một đóa hoa nằm nở rộ trên mặt đất. Màu lam của chiếc váy giống như màu của nước hồ tinh khiết, còn cô đứng giữa trung tâm của hồ nước cứng nhắc cởi bỏ tất cả cho đến khi toàn thân lõα ɭồ trước ánh sáng. Nghê Bối Bối cũng không có ý định lấy tay che lại thân thể, còn cái gì cần để che chắn nữa chứ, dù sao đến cuối cùng ngay cả tự tôn cô cũng không còn.

Nhậm Hạo Đông không hề lên tiếng, hắn chăm chú nhìn thân thể xinh đẹp trước mặt.

Rất đẹp, thực sự là rất đẹp…

Cơ thể thiếu nữ mềm mại phiếm một màu trắng nõn nà khỏe mạnh, mái tóc đen nhánh như tơ hờ hững buông trên đầu vai, không phải quá dài, chỉ vừa vặn chấm vai nhưng lại vô cùng xinh đẹp. Tóc mái rủ xuống vầng trán đầy đặn, lông mày không phải kiểu thanh tú mà có chút xếch lên như nói cho người ta biết cô kỳ thực là loại con gái tính tình có chút quật cường, đôi mắt lúc nào cũng long lanh nay lại trở nên trống rỗng. Chiếc mũi nhỏ nhắn cao cao là nét đẹp đẽ nhất trong ngũ quan của cô, bên dưới là đôi môi hồng mềm mại, khóe môi hơi cong cong mỗi khi cười lên vô cùng động lòng người.

Ánh mắt Nhậm Hạo Đông rơi xuống bờ vai trơn bóng cùng phần xương quai xanh xinh đẹp, còn có bầu ngực tròn trịa, mềm mại, đầu nhũ màu hồng nhạt; vòng eo mảnh mai như cành liễu, nằm giữa đôi chân thon dài như ngọc là tam giác thần bí…

Đây là lần thứ hai Nghê Bối Bối lõα ɭồ trước mặt hắn như vậy nhưng không phải bởi vì có một lần kinh nghiệm mà không còn cảm thấy sợ hãi, nhục nhã. Cô cố gắng khống chế không để cho bản thân mình run rẩy, nếu như đã không thể thay đổi được vận mệnh vậy thì chí ít cũng phải kiên cường mà đối mặt.

“Lại đây.” – Âm thanh thuần nam tính thản nhiên như gió nhẹ phất qua nhưng lại nguy hiểm đến cực điểm.

Đúng là con bé ngốc nghếch, rõ ràng là sợ đến phát run vậy mà còn cố gắng giả vờ mạnh mẽ.

Loại yếu đuối mà kiên cường này khiến cho trái tim của Nhậm Hạo Đông đột nhiên đau đớn, hắn không thích loại cảm giác này, vô cùng không thích!

Nghê Bối Bối phải hít sâu vài hơi mới có dũng khí nhấc đôi chân lúc này đã trở nên mềm nhũn như bún đến trước mặt hắn. Càng đến gần cô càng có thể cảm nhận được luồng nhiệt khí tỏa ra từ thân thể hắn. Nhậm Hạo Đông đột nhiên giật mạnh một cái kéo cô ngã vào trong lòng hắn, tư thế chật vật vừa vặn áp sát vào giữa hai chân của hắn… Bàn tay hắn thọc mạnh vào tóc cô giật mạnh về phía sau ép buộc cô ngửa đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt đen âm u.

“Mười bảy tuổi?”

Nghê Bối Bối cắn môi cố gắng chịu đựng sự đau đớn trên da đầu

“Thật là mềm!” (Anh biếи ŧɦái!>_<) Nhậm Hạo Đông cảm thán, buông lỏng lực tay, chậm rãi vuốt ve làn da mềm mịn như em bé của cô.

“Tôi chỉ dạy một lần, sau này phải tự mình làm lấy.”

“……”

“Thế nào?” – Đôi mắt nguy hiểm của Nhậm Hạo Đông khẽ nheo lại.

“Vâng…” – Câu trả lời ẩn chứa không biết bao nhiêu hèn mọn và đáng thương.

Nhậm Hạo Đông ấn đầu cô xuống, áp vào giữa hai chân hắn – “Cởi nó ra!”

Câu này không hề có một chút ám chỉ nào, Nghê Bối Bối hiểu rất rõ nó có ý gì. Cô vươn bàn tay nhỏ bé chậm rãi cởi bỏ quần của hắn, vật đàn ông to lớn được giải thoát liền bật ra đập vào mặt cô, nặng nề trơn trượt. Khuôn mặt Nghê Bối Bối trở nên tái nhợt, trái tim đập một cách điên cuồng. Cô sống đã mười bảy năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy chỗ tư mật của đàn ông, hơn nữa hình dáng lại đáng sợ như vậy, kích thước vô cùng lớn, còn có tính xâm lược nguy hiểm.

“Sờ vào nó.” Nhậm Hạo Đông ra lệnh.

Bàn tay Nghê Bối Bối cứng ngắc ở giữa không trung, không dám tùy tiện động chạm vào vật to lớn sung mãn khiến cho người ta sợ hãi đó.

“Muốn tôi trực tiếp làm cháu sao?” – Nhậm Hạo Đông dùng lực giật nhẹ lấy tóc cô khiến Nghê Bối Bối đau đớn khẽ hít vào. Ý tứ của hắn rất rõ ràng, nếu như cô không hầu hạ hắn vậy thì hắn sẽ trực tiếp chiếm lấy cô. Nghê Bối Bối không phải là đứa ngốc, việc cân nhắc nặng nhẹ cô vẫn có thể hiểu được.

“Tôi… không biết.”

Nghê Bối Bối thật sự không biết, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nhìn qua, cũng chưa từng chạm qua, làm sao có thể biết phải phục vụ hắn như thế nào.

Nhậm Hạo Đông không nói lời nào cầm lấy tay của Nghê Bối Bối trực tiếp đặt ở phía trên vật to lớn của mình. Vật đàn ông của hắn quá mức khổng lồ khiến cho cô sợ tới mức muốn lập tức buông tay nhưng lại bị bàn tay của hắn đè chặt không thể nhúc nhích. Hắn cầm lấy tay cô trượt lên trượt xuống từ gốc đến ngọn, bàn tay của hắn dạy cho cô biết nên dùng lực như thế nào, nên vuốt ve như thế nào để có thể lấy lòng hắn.

Sự lạnh lẽo trên tay cô ma sát với dụ̶c̶ vọng nóng rực của hắn, băng hỏa gặp nhau vô cùng kí©h thí©ɧ, lòng bàn tay mềm mại không cách nào nắm trọn được dụ̶c̶ vọng to lớn của hắn. Thứ to lớn trong tay Nghê Bối Bối dần trở nên tím đỏ dữ tợn, trên thân nổi gân chằng chịt, lại nảy lên vài cái, nơi đỉnh đầu còn tiết ra chút dịch tiết lộ sự kích động của hắn. Nghê Bối Bối cắn môi, nhịn xuống cảm giác bị sỉ nhục ở trong lòng cố gắng làm cho hắn vừa lòng, chỉ cần cô nghĩ tới sự tự do cùng tương lai của chính mình, có lẽ tất thảy sẽ trở nên dễ dàng hơn một chút.

Nhưng cô không thể, vẫn là không thể.

Hốc mắt trở nên bỏng rát, Nghê Bối Bối nhớ lại năm cô sáu tuổi, nhớ về hình ảnh cô bé con khóc nức nở trong đêm giông tố vừa bất lực, vừa sợ hãi. Cô nắm chặt dụ̶c̶ vọng của hắn trong tay, thứ đó có bao nhiêu đáng sợ, ẩn chứa bao nhiêu hơi thở xâm lược?

Đàn ông tất cả có phải đều là như vậy hay không? Đến tột cùng cô phải làm như thế nào mới có thể thoát khỏi tất cả những chuyện này?

Tay cô thật mỏi nhưng Nhậm Hạo Đông ngoại trừ hơi thở có chút nặng nề ra thì căn bản không có bất cứ biểu hiện dị thường gì khác.

Yêu tinh, người con gái này đúng là yêu tinh!

Nhậm Hạo Đông nhìn thân thể mịn màng, trắng muốt như ngọc của Nghê Bối Bối, hạ thân nổi lên kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cho cổ họng như nghẹn lại. Hắn thả lỏng tựa người vào đầu giường, dưới thân truyền đến kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến cho đôi mắt sắc bén khép hờ. Nghê Bối Bối thật sự là yêu tinh trời sinh, hắn chẳng qua chỉ mới thoáng dạy vậy mà cô lại có thể làm tốt như vậy. Lực tay của cô không hề nhẹ nhàng thậm chí còn có thể nói là có chút mạnh nhưng lại khiến cho kɧoáı ©ảʍ của hắn càng thêm mãnh liệt. Động tác cực kỳ không thuần thục, chỉ cần nhìn bả vai đang run rẩy nhè nhẹ đó là có thể thấy được lúc này cô có bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu sự không nguyện ý.

Nhưng đáng tiếc có thể đến lượt cô nói không muốn sao?

Chỉ cần nhìn đến khuôn mặt kia của Nghê Bối Bối là hắn lại có một loại xúc động muốn hung hăng xé nát. Hắn hận Nghê Bối Bối, không biết là có bao nhiêu hận? Đem con gái của tên đàn ông đó dạy dỗ thành nô l̵ệ̵ tình dụ̶c̶ của hắn, chủ ý này cũng không tồi một chút nào.

Ban đầu, Nhậm Hạo Đông chưa từng có suy nghĩ như vậy nhưng hôm nay, khi nhìn thấy cô tươi cười rực rỡ với một tên đàn ông khác, nụ cười quen thuộc đó không ngờ lại làm cho tim của hắn đau đớn……

“Hạo Đông.”

Giọng nói của người con gái dưới gốc hoa anh đào vẫn dịu dàng như vậy nhưng… tim của hắn… tim của hắn…

Hắn sinh ra ở nơi địa ngục tối tăm u ám nhất, người thiếu nữ ấy là hy vọng duy nhất trong cuộc sống cực khổ của hắn. Chằng chẵn một năm cố gắng ròng rã, dùng máu và những vết thương chỉ để đối lấy một lần lại được đứng trước mặt người đó, vậy mà…

“A… a…!”

Một đôi mắt to tròn đen nhánh vô tội nhìn hắn, đôi con người như hai hạt nhãn đảo tròn liên tục. Đứa bé vừa mới sinh được đầy một tháng, tầm mắt vẫn chưa được tốt nhưng đối với những vật xung quanh lại vô cùng hiếu kỳ, hai cái má phinh phính mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn màu hồng chu lên thành hình chữ O, chỉ có thể phát ra nhưng âm thanh ư a chỉ có mình bé mới hiểu.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi…!”

Âm thanh khóc nức nở của người thiếu nữ vọng vào trong tai Nhậm Hạo Đông, làm cho lòng hắn tan nát thành từng mảnh, máu tươi trào ra rơi xuống mặt đất, không có cách nào lau sạch. Hắn không thể nghe được bất cứ lời nào mà người đó nói chỉ có thể trừng mắt nhìn đứa bé kia. Trong lòng hắn vẫn nhất mực không thể hiểu rõ vì sao tia sáng duy nhất trong lòng hắn, người mà hắn vẫn luôn chờ đợi lại cứ như vậy rời bỏ hắn mà đi. Và đứa trẻ đó chính là bằng chứng phản bội chân thực nhất mà người đó dành cho hắn.

Đứa trẻ năm đó…

Nhậm Hạo Đông nhìn lại người con gái đang cố gắng lấy lòng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, bàn tay trắng nõn nắm lấy dụ̶c̶ vọng mãnh liệt của hắn, mặt mũi nhăn nhó, rõ ràng là đang vô cùng miễn cưỡng và khó chịu.

Điều mà hắn muốn chính là nhìn thấy Nghê Bối Bối khó chịu như vậy.

Nhiều năm như vậy, thì ra hận vốn dĩ đã nảy mầm mọc rễ dưới đáy lòng hắn, quên không được, nhổ cũng không ra, nếu như vậy chi bằng cứ đơn giản để cho tất cả bùng nổ đi. Hắn thực chờ mong, không biết dưới sự dạy dỗ của hắn cô bé năm xưa đó có thể trở thành một người phụ nữ như thế nào?

Bỗng nhiên Nghê Bối Bối nhất thời không khống chế được lực đạo, bàn tay bóp mạnh một cái khiến cho sau ót của Nhậm Hạo Đông nổi lên kɧoáı ©ảʍ thật lớn. Hắn rên lên thành tiếng, thiếu chút nữa không khống chế được bắn ra!

Yêu tinh này!

Bàn tay hắn đè gáy cô xuống, áp tới giữa hai chân mình – “Mυ"ŧ vào.”

Cái này… Nghê Bối Bối hoảng sợ lắc đầu, đây đã là cực hạn của cô rồi, thế nhưng hắn lại muốn cô dùng… miệng. Cô không muốn, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã cảm thấy sợ hãi.

“Không muốn dùng miệng có đúng không?”

Nhậm Hạo Đông lạnh lùng cười, đem Nghê Bối Bối ném lên trên giường, bàn tay tiến tới chỗ tư mật của cô, màu sắc hai bên cánh hoa vô cùng non nớt, ẩn khuất bên trong là u cốc xử nữ thần bí. Không buồn quan tâm đến sự yếu ớt của đóa hoa không có gì bảo vệ, ngón tay thon dài của hắn trực tiếp đâm vào nơi mềm mại của cô, lối vào khô khốc mang lại cảm giác đau đớn bỏng rát như lửa.

“Đau!”

Nghê Bối Bối trừng lớn mắt, không thể tin được việc hắn đang làm với cô, cảm giác rõ ràng về dị vật ở trong cơ thể mình khiến cho cả người cô đều trở nên cứng ngắc

“Hay là muốn dùng chỗ này?”

Ngón tay của Nhậm Hạo Đông khẽ cong lên, nhẹ nhàng mân mê nếp gấp ở lối vào mềm mại, đầu ngón tay dò xét vào bên trong, chạm tới vách màng mỏng manh, rõ ràng nói cho hắn biết muốn phá bỏ sự biểu trưng yếu ớt ấy dễ dàng xiết bao.

Cô còn có lựa chọn sao?

Nước mắt Nghê Bối Bối rốt cuộc không thể kìm chế được nữa, chậm rãi từ hốc mắt lăn xuống, vừa mặn vừa đắng, giống như tâm tình của cô giờ phút này.

Cô có thể kháng cự cái gì đây? Cô còn có thể có lựa chọn sao?

Nghê Bối Bối run rẩy bò dậy đưa tay cầm lấy vật to lớn sung mãn của hắn, cúi đầu.

Cằm của cô bị Nhậm Hạo Đông bóp chặt lấy: “Dùng lưỡi liếʍ nó, chú ý răng của cô.”

Nghê Bối Bối hiểu rõ đó là cảnh cáo của hắn, môi cô chạm vào bề mặt bên ngoài mịn màng như lụa của thứ cứng rắn ấy, nhưng dùng miệng… cô không biết phải làm như thế nào, thật sự là không biết…

“Từ từ ngậm nó vào!”

Âm thanh mê hoặc của ác ma khi muốn dụ dỗ người phàm sa đọa có lẽ cũng giống như âm thanh của Nhậm Hạo Đông lúc này. Nghê Bối Bối cố nén sự ngượng ngùng cùng sỉ nhục ở trong lòng chậm rãi làm theo lời hắn…

**********

“Bối Bối, gần đây công việc của mi rất bận à?”

Hướng Phù Nhã cầm quả anh đào nhét vào trong miệng bạn, có chút lo lắng hỏi. Nghê Bối Bối hiện giờ mỗi lần tan học đều nhanh chóng trốn mất, không giống như lúc trước chỉ cần có thời gian liền cùng cô mua nước ngọt ra bờ sông ngắm hoàng hôn.

Hiện tại thì sao? Đến cả bài tập cũng phải tranh thủ lúc giờ nghỉ trưa vội vội vàng vàng hoàn thành, có cần thiết phải làm cho bản thân mệt mỏi đến vậy không? Chẳng lẽ Bối Bối thiếu tiền đến thế sao?

Cô và Diêu Thủy Tinh đều biết, Bối Bối tuy rằng sáng sủa hoạt bát những lại chưa từng đề cập đến chuyện gia đình với bất kỳ ai. Ngẫm lại cũng thật kỳ quái, có người nào chơi thân với nhau đến thế mà lại không hiểu rõ về gia cảnh của bạn mình cơ chứ nhưng chỉ riêng gia đình của Nghê Bối Bối là bọn họ chưa từng được nghe kể qua. Hướng Phù Nhã từng nghĩ có lẽ Nghê Bối Bối có điều gì đó khó nói, làm bạn đương nhiên cô sẽ tôn trọng điều đó. Cho nên đến tận bây giờ bọn họ cũng chưa từng mở miệng hỏi Bối Bối bất kỳ điều gì.

“Ờ…!”

Nghê Bối Bối miệng nhai nhóp nhép, tay cũng rảnh rồi tiếp tục giải đề toán tích phân. Đây là bài tập của tiết sau cô, phải tranh thủ hoàn thành mới có thể có nhiều thời gian hơn để đi làm. Bàn tay mềm mại của Diêu Thủy Tinh nhón lấy một quả anh đào mọng nước, đang muốn thảy vào miệng lại bị ánh mắt tràn ngập nhiệt tình cùng mong đợi của Hướng Phù Nhã làm cho khựng lại.

Nha đầu này!

Diêu Thủy Tinh bất đắc dĩ nhìn tiểu nha đầu đơn thuần kia, sau một hồi đấu tranh tư tưởng vẫn là không kháng cự lại nổi ánh mắt mong chờ của Hướng Phù Nhã đành phải đem anh đào bỏ vào trong miệng chưa đến mười giây đã đem cuống anh đào kết thành một nút thắt xinh đẹp phun ra..

“Oa, Thủy Tinh mi tuyệt thật!”

Hướng Phù Nhã hưng phấn vỗ tay, vẻ mặt cực kỳ sùng bái. Một lần trong lúc vô ý phát hiện ra Diêu Thủy Tinh có thể dùng đầu lưỡi thắt cuống trái anh đào, cô liền lập tức bội phục sát đất, thường mang anh đào tới là vì muốn xem cô Diêu biểu diễn nhưng Diêu Thủy Tinh luôn không thèm đếm xỉa tới cô.

Hôm nay, hì hì, quả đúng là may mắn!

Hướng Phù Nhã cảm thấy rất kỳ lạ, cuống anh đào nhỏ như vậy, hơn nữa lại ngắn, làm thế nào mà Thủy Tinh lại có thể dùng đầu lưỡi thắt lại không biết? Trọng điểm là còn có thể thắt vừa nhanh lại vừa đẹp.

“Cái cuống anh đào này đúng là rất ngắn.”

Tuy bị đề toán quấn thân nhưng Nghê Bối Bối vẫn chú ý tới nút thắt nho nhỏ kia, cười ám muội – “Thủy Tinh, Hạ Viễn Hàng nhà mi có phải là yêu mi đến chết rồi không?”

“Nói hươu nói vượn.”

Diêu Thủy Tinh hừ lạnh một tiếng, vùi đầu tiếp tục lướt tay lên PDA.

Làm người thừa kế đúng là đáng thương, cho dù còn đang học cao trung cũng phải bắt đầu học cách xử lý công việc làm ăn của gia tộc!

Tuy rằng khuôn mặt của Diêu Thủy Tinh vẫn lạnh nhạt như trước nhưng Nghê Bối Bối vẫn có thể tinh ý nhìn ra lỗ tai trắng trẻo lại đang dần trở nên đỏ ửng.

Người này thẹn thùng cũng thực đáng yêu nha!

Hướng Phù Nhã đơn thuần ở bên cạnh liên tục truy vấn – “Cái này với Hạ Viễn Hàng thì có quan hệ gì?”

“Haizz…” – Nghê Bối Bối không nói năng gì chỉ im lặng thở dài.

“Tiểu Nhã, chẳng lẽ ngay cả đến truyện tranh mi cũng chưa từng xem qua hả?”

Cho dù cứ coi như bình thường không có cơ hội để tiếp xúc với những kiến thức ở “phương diện kia” nhưng truyện tranh thiếu nữ đã sớm vẽ đầy cả ra đó vậy mà Hướng Phù Nhã vẫn không biết, thực sự là quá đơn thuần a!

“Không thích!” – Hướng Phù Nhã liên tục lắc đầu – “Mi có xem à?”

Cuộc sống của Nghê Bối Bối từ trước đến nay luôn chỉ có công việc, cô ấy cũng có thời gian để xem mấy thứ đó sao?

“Ngốc!” – Nghê Bối Bối búng tay lên trán Hướng Phù Nhã – “Ta từng có một khoảng thời gian làm ở nhà sách mà.”

“Ờ ha!” – Hướng Phù Nhã lúc này mới nhớ ra.

“Vậy chắc mi cũng phải từng xem qua anime chứ?” – TV mỗi ngày đều truyền bá mấy thứ này, muốn không xem cũng khó.

“Ta chỉ xem mỗi kênh về ẩm thực.”

“……” – Đúng là heo!

“Quên đi, mi vẫn nên bảo trì sự đơn thuần của mi thì hơn.” – Nghê Bối Bối vỗ vỗ bả vai bạn, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu với đề toán tích phân đáng ghét.

“Nhưng vì sao Thủy Tinh có thể làm được mà ta lại không thể làm được?” – Hướng Phù Nhã trừng mắt nhìn cái nút thắt nho nhỏ kia, có vài phần không cam lòng chu miệng, lẩm bẩm oán giận.

“Làm được thì có thể kiếm ra tiền sao?”

Nghê Bối Bối trừng mắt lườm Hướng Phù Nhã rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đề toán. Cô cũng đâu thể làm được mấy cái động tác có độ khó cao này, có gì đáng để so đo đâu?

“Nhưng ta không cam tâm nha!”

Hướng Phù Nhã nhét anh đào vào trong miệng.

“Cái này nhìn cũng không khó lắm, vì sao ta lại không làm được? Giống như ta là đứa ngốc ấy, cái gì cũng không làm được.” – Trong giọng nói mang theo vài phần khổ sở.

“Ai dám nói Tiểu Nhã nhà chúng ta là đồ ngốc, nói cho bản cô nương biết?”

“Không có, chỉ là tùy tiện nói vậy thôi.”

“Vậy sao?”

Nghê Bối Bối không tiếp tục truy vấn nữa chỉ nhìn cô bạn đang khẽ thở phào một hơi, trừng mắt cảnh cáo – “Nhóc con nhà mi, nếu thực sự là chuyện quan trọng thì nhất định không được gạt ta, có biết không?”

Hướng Phù Nhã lập tức gật đầu như giã tỏi.

Nghê Bối Bồi hài lòng thu hồi ánh mắt, nếu như Tiểu Nhã hiện tại không muốn nói vậy thì cũng không nên cưỡng ép. Trong lòng mỗi người đều có những chuyện không muốn chia sẻ với người khác, đến khi cô ấy muốn nói thì tự nhiên sẽ nói ra. Đừng nhìn bề ngoài Hướng Phù Nhã dịu dàng ngọt ngào nhưng một khi đã cố chấp thì không ai có thể vượt qua cô ấy. Tựa như Nghê Bối Bối vậy, bề ngoài thoạt nhìn tựa như ánh mặt trời rực rỡ sáng lạn, giống như toàn bộ sự vui vẻ và vô lo trên thế giới này đều tập trung trên người cô, nhưng ai có thể tưởng tượng ra sự âm u ở trong đáy lòng cô ngay cả đến ánh mặt trời cũng không chiếu sáng được.

Nỗi khổ của cô, sự khó khăn của cô, ngay cả với những bạn thân nhất cũng không thể mở lời…

**********

Gió nhẹ thổi qua màn đêm, mùi hoa cỏ thoảng thoảng trong không khí vô cùng dễ chịu, hương vị xuân sắc động lòng người.

Bao gồm giờ này phút này,

Bao gồm cả bọn họ…

“Ừm…!”

Trong căn phòng rộng lớn, âm thanh đàn ông khàn khàn càng trở nên rõ ràng hơn. L*иg ngực dày rộng cường tráng của Nhậm Hạo Đông căng lên, cánh tay nổi rõ từng khối cơ bắp rắn chắc. Bàn tay hắn phủ lên cái đầu nho nhỏ đang ngọ nguậy phía trên bụng, trong đôi mắt sâu đen nổi lên màu sắc của tình dụ̶c̶.

Nghê Bối Bối đem vật cứng rắn to dài, sưng đỏ ngậm vào trong miệng, đẩy đến tận chỗ sâu nhất trong cổ họng, dùng phần non nớt mềm mại nhất khoang miệng từ từ cọ xát đỉnh mẫn của hắn sau đó rất nhanh chóng dùng lưỡi bao lấy. Đôi môi mềm mại mở lớn hết cỡ mới miễn cưỡng ngậm được vào vật đàn ông to lớn của hắn nhưng còn có hơn phân nửa vẫn ở bên ngoài không thể ngậm được hết, cô không thể làm gì khác hơn là đành lấy tay giúp hắn an ủi. Miệng nhỏ không ngừng chảy ra nước bọt khiến cho vật cứng rắn trong miệng trở nên ướŧ áŧ, chiếc lưỡi nặng nề ma sát. Bàn tay mềm mại phủ lên viên cầu nằng nặng trơn nhẵn, đầu ngón tay mang theo lửa nóng của tiếp xúc với nhiệt độ mát mẻ ở nơi đó. Cô dùng ngón trỏ và ngón cái, đầu tiên nhẹ nhàng xoa bóp cảm giác giống như viên châu trơn nhẵn, bỗng nhiên ngón tay khẽ dùng lực một chút…

“A… Nghê Bối Bối!”

Nhậm Hạo Đông cắn răng gầm nhẹ, thật sự là không nên đem cô dạy dỗ tốt như vậy, ngược lại lại khiến cho hắn ăn khổ, loại khổ này vừa đau lại vừa sung s͙ư͙ớ͙n͙g͙. Nhậm Hạo Đông trừng phạt đưa tay nặng nề bóp một cái làm cho Nghê Bối Bối bất giác yêu kiều kêu ra thành tiếng. Bàn tay to lớn ôm lấy một bên ngực mềm mại nắn bóp, suốt một năm trời dưới dự dạy dỗ của hắn có thể thấy được sự trưởng thành vô cùng rõ ràng của cô. Bộ ngực đầy đặn vểnh cao, dưới sự vuốt ve của Nhậm Hạo Đông liền căng lên nặng trĩu. Những ngón tay mang theo vết chai vì thường xuyên cầm súng lướt trên bầu ngực nõn nà, sượt qua đầu nhũ xoay tròn khiến cho nó trở nên sưng tấy như viên cuội nhỏ.

“Ưm…!”

Không được, Nghê Bối Bối cảm thấy miệng của mình thật mỏi hơn nữa lại không thể thở nổi, đôi mắt len lén nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại đặt ở bên cạnh, đã lâu như vậy thế nhưng hắn vẫn… Khả năng kéo dài của người đàn ông này quả thực là đáng sợ, mỗi một lần đều phải biến cô thành chết đi sống lại mới chịu bắn ra.

Nghê Bối Bối phun ra dụ̶c̶ vọng của hắn, ở khóe môi còn vương lại sợi chỉ bạc thật dài. Vật đàn ông của Nhậm Hạo Đông sau khi bị cô nhả ra liền ngạo nghễ dựng thẳng trong không khí, phía trên còn dính đầy nước bọt của cô, tinh lực bừng bừng khiến cho người ta phải sợ hãi.

“Tiếp tục!”

Bàn tay hắn từ từ dùng sức bóp chặt lấy một bên ngực đầy đặn của cô khiến cho kɧoáı ©ảʍ biến thành đau đớn, ý tứ cảnh cáo hết sức rõ ràng.

“Có thể nghỉ ngơi một chút được không?”

Tuy không muốn cầu xin hắn nhưng một năm kinh nghiệm khiến cho Nghê Bối Bối hiểu rõ yếu đuối, nhu nhược đối với cô mà nói chỉ có lợi chứ tuyệt đối không có hại. Nhất là đối với một người đàn ông như Nhậm Hạo Đông, càng cứng rắn chỉ tổ làm tổn thương chính mình. Tuy rằng trên thực tế Nhậm Hạo Đông là loại người mềm, rắn đều không mấy tác dụng, có dễ nói chuyện hay không đều hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng lúc đó của hắn như thế nào. Thật hiển nhiên, tâm tình của hắn hôm nay xem như không tệ.

“Có thể!”

Khóe miệng Nhậm Hạo Đông khẽ nhếch mang theo vài phần tà khí, vài phần lạnh lùng cay nghiệt, đầy cô nằm xuống chiếc giường mềm mại.

“Cô tự mình làm.”

“Cái gì?”

Người đàn ông này còn có thể xấu xa hơn nữa không?

Xấu hổ và giận dữ trong nháy mắt nhuộm đỏ gò má Nghê Bối Bối.

“Không biết làm thế nào sao?”

Toàn thân Nhậm Hạo Đông đều trần trụi, cơ bắp cuồn cuộn. Hắn nghiêng người tựa vào đầu giường giống như vị chiến thần cổ đại uy mãnh nhất, đôi mắt đen nguy hiểm lộ ra vẻ biếng nhác khó thấy được, lẳng lặng nhìn Nghê Bối Bối.

“Rõ ràng là đã dạy cô rồi!”

Gương mặt Nghê Bối Bối nóng đến mức không thể nóng hơn được nữa, nhớ đến kinh nghiệm của mấy lần “dạy học” vừa khuất nhục vừa đáng sợ đó bàn tay cô bất giác nắm chặt lại.

“Nha đầu, kiên nhẫn của tôi chỉ có hạn.”

Hứng thú của hắn đã nổi lên, nếu cô không làm theo kết cục có lẽ sẽ còn thảm hơn. Nghê Bối Bối hiểu rõ nếu làm hắn mất hứng chắc chắn cô sẽ mất nhiều hơn được, sớm biết như vậy cho dù có phế cái miệng này cô cũng sẽ không cầu xin sự khoan dung của hắn, kết quả…

“Động tác nhanh một chút!”

Nghê Bối Bối lòng không cam tình không nguyện đi đến bên giường nằm xuống, đôi tay do dự xoa lên bộ ngực đầy đặn của mình, nơi đó lúc này đã trở nên căng trướng vểnh cao ngạo nghễ.

Cô từ khi nào thì biến thành như vậy? Khẳng định là do hắn…

Vừa nghĩ đến việc hắn vừa làm đối với mình thì hơi thở của cô lại trở nên hỗn loạn, trong một năm này những chuyện như vậy bọn họ đã làm không biết bao nhiêu lần. Điều này vốn dĩ là một điều cấm kị, trên danh nghĩa cô là con gái nuôi của Nhậm Hạo Đông, tuy cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng gọi hắn một tiếng cha. Còn hắn, thậm chí là tên của cô cũng chưa từng nhắc đến. Trên phương diện tình cảm mà nói, bao nhiêu năm nay từ hành hạ lúc ban đầu cho đến coi thường lúc sau này, trong khoảng thời gian đó giữa bọn họ hoàn toàn không tồn tại một chút tình thân nào cho nên dù là thực tế hay là trên danh nghĩa, cô đều hoàn toàn không có một chút cảm giác lσạи ɭυâи nào với hắn. Nói cô kinh thế hãi tục cũng được mà nói cô lớn mật làm bậy cũng tốt, đối với Nhậm Hạo Đông, Nghê Bối Bối khó mà có thể tôn trọng hắn như trưởng bối được cho dù hắn lớn hơn cô những mười bốn tuổi. Ngẫm lại, hóa ra chính cô cũng là một người đáng sợ như thế, chỉ vì thứ mà mình muốn mà có thể hy sinh đến trình độ này thật đúng là liều mạng. Nhẫn nhịn như vậy chính là vì một ngày kia có thể tự do tự tại đứng ở dưới ánh mặt trời…

“Cô không chuyên tâm!”

Giọng nói nguy hiểm nhẹ nhàng vang lên bên tai khiến Nghê Bối Bối mau chóng phục hồi lại tinh thần vội vàng xoa nắn bộ ngực của mình, sợ hắn sẽ nói ra thêm sự trừng phạt đáng sợ nào đó. Nhậm Hạo Đông lúc này đang tựa vào thành giường giống như một bậc đế vương, một chân hơi gấp lại, cánh tay tùy ý đặt ở sau đầu lạnh lùng nhìn vào Nghê Bối Bối giống như đang nhìn một nữ nô hèn mọn cố gắng phơi bày thân thể của mình cho chủ nhân thưởng lãm. Nghê Bối Bối cảm thấy cô quả thực đúng là nữ nô của Nhậm Hạo Đông, trên danh nghĩa là con gái nuôi nhưng thực chất lại là nô ɭệ tiết dục của hắn, có lẽ còn thảm hơn so với nô ɭệ.

“Đừng chỉ làm mãi một động tác như thế!” Nhậm Hạo Đông lên tiếng nhắc nhở, thái độ thản nhiên nhìn không ra vui giận.

Đáng ghét, yêu cầu thật nhiều!

Nghê Bối Bối âm thầm cắn răng, không cam lòng đưa tay tới chỗ tư mật của mình, những sợi loăn xoăn đen tuyền phủ trên chiếc gò nhỏ xinh đẹp càng thêm vẻ kinh diễm, nổi bật.

“Chân mở rộng ra một chút.”

Cặp đùi thon thả từ từ mở ra, bộ phận mềm mại, thần bí của người con gái cứ thế phơi bày dưới ánh đèn trần trụi mặc cho hắn tùy tiện thưởng thức. Nơi đó màu sắc vô cùng đẹp đẽ non nớt, hai cánh hoa mượt mà vẫn lẳng lặng đóng lại, phía trên còn phiếm ra một chút dịch trong suốt.

“Đút vào!”

Mệnh lệnh nhẹ nhàng nhưng lại khiến cho người ta không thể không phục tùng, Nghê Bối Bối cắn chặt môi, ngón cái và ngón trỏ tách hai cánh hoa vẫn đang khép chặt ra dò xét đưa vào phía trong.

“Ưm…!”

Một tiếng rêи ɾỉ không thể khắc chế được tràn ra khỏi miệng cô, cảm giác khó chịu tràn ngập trong cơ thể. Loại cảm giác đau nhói khô khốc này khiến cho mi tâm cô bất giác nhíu chặt lại.

“Cử động đi.”

Đáng ghét, thực sự là rất đáng ghét!

Nghê Bối Bối âm thầm mắng chửi ở trong lòng nhưng tay cũng bắt đầu cử động, cặp đùi trắng nõn cứ như vậy mở rộng khiến cho bộ phận tư mật nhất phô bày ra trước mặt Nhậm Hạo Đông. Chỉ cần nghĩ đến chuyện mình đang thủ dâ̵m̵ trước mặt hắn là cô lại xấu hổ đến mức chỉ muốn chui đầu xuống đất, loại cảm giác đó thật không nói được thành lời. Nghê Bối Bối vừa thẹn lại vừa cảm thấy kí©h thí©ɧ một cách quỷ dị, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

“Ư… ưm…!”

Mật dịch động tình chậm rãi từ trong cơ thể chảy ra làm cho động tác của Nghê Bối Bối càng thêm thông thuận, tiếng nước trong trẻo từ nơi riêng tư truyền đến càng khiến cho cô mặt đỏ tai hồng.

“Quả nhiên là d͙â͙m͙ đãng!”

Nhậm Hạo Đông cười lạnh nhìn đóa hoa của cô vì động tình mà trở nên ướŧ áŧ, hạt châu nho nhỏ vì ma sát mà gồ lên đỏ ửng, mật dịch như tơ chảy xuôi xuống theo hai bên cánh hoa, tựa như một đóa hoa ngậm sương chậm rãi nở rộ. Ngón tay liên tục đưa đẩy, chà xát, thỉnh thoảng lại cong lên để lộ vách tường phấn hồng ở bên trong vô cùng yêu mị.

“Động tác mau hơn chút nữa!”

Nghê Bối Bối không còn cách nào đành phải đưa đẩy ngón tay nhanh hơn nữa.

“Chậc, nhìn cô xem, hưng phấn như thế, toàn bộ đều ướt đẫm!”

Lời nói tục tĩu lộ liễu như vậy lại khiến cho cô cảm thấy tê dại từ đỉnh đầu đến tận ngón chân. Hắn không chỉ tỉ mỉ ngắm nhìn từng phân, từng tấc trên da thịt của cô hơn nữa còn gắt gao nhìn chằm chằm vào vùng cấm địa tư mật nhất, nơi mà ngay cả chính cô cũng không dám nhìn kỹ. Cô ở trước mặt hắn không có nổi nửa điểm bí mật, tất cả phản ứng, tất cả chi tiết hắn đều nắm rõ…

“Hư…!”

Ánh mắt của Nhậm Hạo Đông quá mức nóng bỏng khiến cho cơ thể của cô cũng như muốn bốc cháy. Không được! Không thể mau hơn nữa, nếu như mau hơn nữa cô sẽ…

“Aaaaaa…!”

Nghê Bối Bối hét lên một tiếng, mật dịch từ trong cơ thể ồ ạt tuôn ra. Cơ thể cô quá mức mẫn cảm trong nháy mắt đã lên tới đỉnh. Cô vô lực nằm ở trên giường liều mạng thở hổn hển, hai bắp đùi căng ra, ngón chân cuộn lại bấm chặt lấy drap giường, toàn thân ửng lên màu đỏ nhàn nhạt. Một lượng lớn mồ hôi toát ra khiến cả người Nghê Bối Bối ướt đẫm như tắm, thật sự là rất chật vật. Luôn luôn là như thế, ở trước mặt của hắn cô lúc nào cũng trở nên vô dụng, không còn thể diện.

Nghê Bối Bối cắn môi, nặng nề thở gấp, sự khoái lạc của cơ thể không sánh bằng một phần vạn sự khuất nhục ở trong lòng nhưng một năm dưới sự dạy dỗ của hắn, cô đã không còn có thể khống chế được chính bản thân mình… Đôi chân thon dài vẫn mở rộng, hạ thể vẫn còn trong dư vị của cao trào không ngừng co rút, cánh hoa xinh đẹp điên cuồng mấp máy khiến cho từng đợt từng đợt chất lỏng từ bên trong không ngừng trào ra ngoài.

“Cao trào sao?”

Nhậm Hạo Đông cúi thấp người về phía trước, đôi mắt thâm thúy tựa như hàn băng, lấp lánh nhưng lạnh lẽo. Nghê Bối Bối khẽ há miệng muốn hít thêm một chút dưỡng khí để đè nén nhịp tim đang đập điên cuồng của mình lại nhưng vẫn không thể khống chế chính mình.