Chương 3: Quyển thượng

Nghê Bối Bối lười biếng tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, không khí mát mẻ cùng sự mềm mại của chiếc giường khiến cho cô có chút cảm giác mờ mịt không biết mình đang ở nơi nào. Cô chớp mắt vài cái, bài trí quen thuộc ở trong phòng khiến cho thần trí Nghê Bối Bối dần tỉnh táo lại.

Đây là một căn phòng xinh đẹp được bày trí theo phong cách công chúa, cũng là căn phòng trong mộng của tất cả các cô gái. Chỉ nhìn căn phòng thì rất có thể sẽ khiến cho người ta sinh ra cảm giác rằng cô gái sống ở trong một căn phòng như vậy nhất định là một người vô cùng được yêu chiều, hạnh phúc.

Ha ha ha, hạnh phúc, dường như cách cô quá mức xa xôi!

Bắt đầu từ năm Nghê Bối Bối sáu tuổi thì cuộc sống của cô đã không còn tồn tại hai chữ này nữa, những năm tháng trước đó cũng đã trở nên vô cùng nhạt nhòa trong trí nhớ. Điều mà Nghê Bối Bối nhớ rõ nhất đó là ba cô rất tuấn tú, tính tình đặc biệt tốt lại vô cùng chiều chuộng cô. Mẹ cô cũng rất xinh đẹp, tuổi còn trẻ, cũng rất dịu dàng… Nhưng theo thời gian, những ký ức về cha mẹ từ thời thơ bé cũng đã dần trở nên phai nhạt.

Hiện tại nếu muốn cô tưởng tượng ra khuôn mặt của ba mẹ trong đầu đã là một việc vô cùng khó khăn, dù sao thì trí nhớ của một đứa trẻ chỉ vừa mới lên sáu tuổi thì có thể có năng lực nhớ được bao nhiêu chứ?

Thực ra không nhớ được cũng không có vấn đề gì, bây giờ thế giới đã phát triển đến mức độ nào, có ảnh chụp còn có máy quay có thể giúp người ta lưu lại tất cả hồi ức. Ngoại trừ cô… tất cả những hồi ức cô từng sở hữu đều bị người đàn ông kia đốt sạch cả.

– “Loại đồ vô dụng này giữ lại để làm cái gì?”

Trong ánh lửa lớn cháy rừng rực, hình ảnh người cha anh tuấn, người mẹ xinh đẹp đều chậm chạp bị ngọn lửa thiêu rụi, thứ còn lưu lại ngoài giọng nói lạnh lùng của người đàn ông kia cũng chỉ còn có tro tàn.

Nghê Bối Bối thật không hiểu, rõ ràng cô từng có một gia đình hạnh phúc như vậy, có cha, có mẹ, mỗi một ngày đều vô cùng vui vẻ nhưng vì sao chỉ trong một đêm liền bị phá hủy toàn bộ? Chỉ một lần ngoài ý muốn liền cướp đi cả hai người thân yêu nhất của cô? Cô biết, ba cô là một người vô cùng tài giỏi, ông là vị cảnh sát trẻ nổi danh nhất trong cảnh đội bởi vậy cho nên mới đắc tội với hắc đạo. Một lần “ngoài ý muốn” liền khiến cho cô vĩnh viễn mất đi bọn họ.

Bởi vì ba mẹ Nghê Bối Bối đều không có người thân thích nào khác cho nên cô bị đưa đến cô nhi viện, lúc đó cô chỉ vừa mới sáu tuổi. Là một cô bé luôn được sống trong sự yêu chiều của ba vì vậy tính khí của cô vô cùng tiểu thư, lúc nào cũng khóc nháo không ngớt khiến cho viện trưởng vốn đã không mấy thân thiện lại càng thêm cứng rắn. Nghê Bối Bối tuổi còn nhỏ căn bản là không rõ trong nhà rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết rõ ràng ba mẹ đã nói là ra ngoài mua bánh ngọt cho cô ăn, còn mua cả váy hoa nữa nhưng cuối cùng lại không có trở về. Sau đó cô bị đưa đến nơi xa lạ đáng sợ này, ở trong phòng đều là trẻ con lớn, nhỏ, hung dữ, ngốc nghếch đủ loại, Cô không rảnh để ý tới bọn chúng, cô chỉ muốn papa tuấn tú của cô, còn cả người mẹ khuôn mặt dịu dàng mỗi đêm đều sẽ kể chuyện cổ tích cho cô nghe. Mỗi lần kể xong mẹ đều ngọt ngào nói với cô: “Đợi đến khi bảo bối của mẹ lớn lên, nhất định sẽ có một hoàng tử tới yêu thương con.”

Vì sao ba mẹ vẫn chưa xuất hiện, vì sao cô lại bị đưa tới cái nơi đáng sợ này?

Nghê Bối Bối bé nhỏ ngoại trừ khóc ra thì chỉ còn biết nổi giận, không có bất kỳ biện pháp nào khác, sau đó viện trưởng sẽ quở trách cô. Nghê Bối Bối không nhớ rõ đó là lần thứ bao nhiêu viện trưởng mắng mỏ cô vì tội gào khóc nhưng lần đó trong làn nước mắt cô đã nhìn thấy hắn.

Năm đó, Nhậm Hạo Đông chỉ mới hai mươi tuổi nhưng trên người hắn không hề có chút dấu vết tuổi trẻ xung động nào. Hắn mặc bộ quần áo đen tuyền đơn giản, giống như một thiên thần từ ngoài cửa bước vào, cao lớn, anh tuấn, và lạnh lùng! Mặt trời đằng sau lưng dát ánh sáng vàng lấp lánh lên toàn bộ thân hình hắn, chói mắt không sao tả xiết. Nghê Bối Bối ngồi ngây ngốc tại chỗ nhìn người đàn ông đẹp đẽ đó, quên cả khóc, quên cả thương tâm, chỉ cảm thấy hắn giống như một vị thần giáng hạ xuống nơi đáng sợ này. Khoảnh khắc đó, Nghê Bối Bối bé nhỏ cảm thấy người này chính là vị hoàng tử đến để cứu vớt cô, mà hắn quả thực đã làm như vậy.

Nghê Bối Bối vốn là một đứa trẻ quen được chiều chuộng nhưng sau đó lại gặp phải kịch biến. Cô lúc đó hoàn toàn không thể thích ứng được với sự thay đổi lớn như vậy, cho dù đã rời khỏi cô nhi viện, chuyển đến nhà họ Nhậm nhưng cô vẫn không quen. Mỗi đêm cô đều khóc, nhất định phải ôm chú gấu nhỏ ba tặng mới có thể đi vào giấc ngủ nhưng ngay cả gấu nhỏ cũng bị Nhậm Hạo Đông quăng vào lửa thiêu cháy.

Trong ấn tượng ban đầu của Nghê Bối Bối, Nhậm Hạo Đông chính là sự tồn tại của Thần. Chính hắn là người đã mang cô rời khỏi cái nơi chỉ có đánh đập và chửi mắng, cô cho rằng hắn là một người tốt, quyết định thích hắn, ỷ lại vào hắn.

Nghê Bối Bối còn nhớ rất rõ buổi tối ngày hôm âý, sấm chớp dữ dội làm rung chuyển cả ngôi biệt thự, cô sợ tới mức không dám ngủ liền khóc đi tìm hắn, muốn kiếm ở hắn một chút hơi ấm tình thương của cha, nhưng cuối cùng hắn lại khiến cho cô hiểu được bản thân ngây thơ đến cỡ nào.

Khi không hài lòng điều gì đó, Nghê Bối Bối sẽ lập tức nổi giận nhưng ánh mắt lạnh lùng của hắn nói cho cô biết sẽ không bao giờ còn có người đến dỗ cô, đùa với cô, để cho cô làm nũng nữa.

Lúc trước cũng không phải là không có ai đối tốt với Nghê Bối Bối, nhũ hoa Lâm có khuôn mặt hiền lành, trên người luôn thơm nức mùi bánh ngọt ngào, cũng rất thích cô. nhũ hoa Lâm giúp cô chải kiểu đầu công chúa xinh đẹp, cột những sợi ruy băng thật đẹp lên tóc cô, còn hát cho cô nghe, vì cô mà làm rất nhiều điểm tâm ngon.

Nhưng mà ngay cả loại yêu thương này cũng bị hắn tàn nhẫn tước đoạt. Chỉ vài ngày sau, Nghê Bối Bối không bao giờ còn gặp lại nhũ hoa Lâm nữa, những sợi ruy băng xinh đẹp cũng bị thiêu thành tro ngay trước mặt cô. Hết lần này tới lần khác lặp đi lặp lại vô số lần, bất luận là bạn học ở trường hay là báu vật mà Nghê Bối Bối trân quý đều lần lượt lần lượt biến mất ở trước mặt cô.

Nổi giận? Tất nhiên có thể.

Nghê Bối Bối đã từng đứng ở trong mưa to để cho nước mưa làm mình mẩy toàn thân ướt sũng để xem hắn còn có thể tiếp tục đối xử với cô như vậy hay không? Cuối cùng cô sốt tới bốn mươi độ, cả người nóng rực khó chịu, nhưng tên đàn ông ác ma kia vẫn đứng ở bên giường lạnh lùng nhìn cô. Nghê Bối Bối nhỏ như vậy, lần đầu biết được cái gì gọi là lạnh lùng tàn nhẫn, cái gì gọi là chân chính sợ hãi!

Tuyệt thực? Được lắm!

Nghê Bối Bối một miếng cơm cũng không ăn, hắn liền bỏ đói cô suốt ba ngày, ngay cả nước cũng không có một ly, sau đó vào lúc cô khí lực suy yếu cười lạnh bỏ đi. Nghê Bối Bối chỉ là một đứa trẻ, cho dù có cao ngạo bướng bỉnh cũng sẽ biết đói bụng.

Cho tới bây giờ Nhậm Hạo Đông chưa từng động thủ đánh cô, cũng chưa từng mắng chửi nhưng hắn so với đánh, mắng càng đáng sợ hơn. Hắn chỉ cần đứng đó lạnh lùng nhìn cô, trong lòng cô liền lập tức sinh ra cảm giác sợ hãi.

Khóc nháo đối với Nhậm Hạo Đông mà nói không hề có tác dụng, ngược lại chính cô sau mỗi lần bị giáo huấn thê thảm cuối cùng cũng đã học được một điều, thứ vô dụng nhất chính là nước mắt. Sáu tuổi, bảy tuổi, cho đến tám tuổi, suốt ba năm trời, cô cuối cùng cũng hiểu được, Nhậm Hạo Đông căn bản chính là chán ghét cô, thậm chí là hận cô.

Vì sao như vậy?

Cô không biết cũng không dám đi tìm hiểu. Cô trở nên ngoan ngoãn, trở nên biết nghe lời, sau đó hắn liền rời đi… Một năm hắn sẽ trở về một vài lần, mỗi lần trở về thái độ của hắn đều rất hờ hững, đối với cô mà nói như vậy thực rất tốt.

Người giúp việc ở trong biệt thự cũng sẽ không gẫn gũi với cô, có nhũ hoa Lâm làm bài học cho nên bọn họ đối xử với cô giống như là đối với một người xa lạ bình thường, có lẽ còn không bằng một người xa lạ. Ít nhất khi nhìn thấy một người xa lạ người ta còn có thể mỉm cười chào hỏi nhưng ở trong ngôi biệt thự này quanh năm đều là sự lạnh lùng đáng sợ.

Nghê Bối Bối ngày một lớn lên, nguyện vọng sinh nhật hàng năm chính là hy vọng có thể sớm có một ngày rời khỏi nơi này. Cuối cùng khi cô cảm thấy sắp sửa chạm được vào giấc mộng của mình thì hắn lại cho cô một kích trí mạng. Nghĩ đến đây môi của Nghê Bối Bối lại mơ hồ cảm thấy đau đớn, vết thương trên môi phải mất cả tháng mới lành lại, đủ thấy khi hắn cắn thực sự không hề khách khí. Tuy rằng trên môi không lưu lại vết sẹo nhưng Nghê Bối Bối lại cảm thấy được trong lòng mình có một vết sẹo vừa sâu vừa dài vô cùng xấu xí.

Lúc đến trường vết thương lớn ở trên miệng cô lập tức thu hút sự chú ý của Diêu Thủy Tinh và Hướng Phù Nhã.

– “Nếu không phải biết rõ mi không có bạn trai, ta còn tưởng là do tên đàn ông nào đó cắn đấy!” – Diêu Thủy Tinh nhìn vết thương rõ ràng trên miệng Nghê Bối Bối, cười lạnh nói.

– “Bối Bối, có đau không?” – Hướng Phù Nhã dịu dàng bôi thuốc lên môi Nghê Bối Bối, dáng vẻ đau lòng.

– “Đau, đương nhiên là đau. Đau muốn chết ấy chứ!” – Nghê Bối Bối làm nũng tựa vào vai Hướng Phù Nhã, “Tiểu Nhã, mi phải nhẹ tay một chút!”

– “Bây giờ mới biết đau?” – Diêu Thủy Tinh gõ một cái thật mạnh lên trán cô – “Lúc ăn đồ sao không biết đường chậm một chút?”

Đúng, là cô nói với bọn họ do cô ăn quá nhanh nên mới không cẩn thận tự cắn vào môi mình. Đúng là ác độc thật, tự mình cắn mình mà cũng nặng như vậy!

Cô nói dối bạn bè của mình. Ha! Cô luôn luôn nói dối hai người bạn tốt nhất của mình, hơn nữa còn nói dối rất nhiều năm… Nhưng từ trước đến nay cô cũng chỉ có hai người bọn họ là bạn, cô không muốn bọn họ cũng giống như những người bạn trước đây biến mất khỏi cuộc sống của cô cho nên nhu thuận, nghe lời, không có ý kiến với bất cứ chuyện gì quả nhiên là một quyết định chính xác. Sự hờ hững của hắn đối với cô chính là sự đối xử tốt nhất. Nghê Bối Bối vuốt ve đôi môi của mình ngồi dậy, nhưng hắn vì sao lại muốn đối xử với cô như vậy?

Hành động đó, Nghê Bối Bối không dám gọi đó là hôn. Hắn làm như vậy càng giống như là một kiểu đóng dấu ký hiệu, giống như ở thời cổ đại người ta dùng một thanh sắt nóng lưu lại ký hiệu trên gia súc của chính mình.

Đem chính mình đi so sánh với gia súc có phải hơi có phần nhục nhã không?Nhưng mà cảm giác mà hắn cho cô chính là giống như vậy. Cho tới bây giờ, cô đều là vật phẩm phụ thuộc vào hắn, sau khi thuần phục thì vứt qua một bên, lúc muốn nhìn thì nhìn, lúc không muốn nhìn thì ngay cả liếc mắt một cái cũng ngại phiền, hiện tại thì ngay cả ấn ký cũng đã in xuống.

Nhưng vì sao hắn lại đột nhiên làm như vậy? Sau nhiều năm chẳng buồn quan tâm nay lại đến tuyên cáo chủ quyền như vậy có phải là có chút quái dị hay không?

Nghê Bối Bối ôm lấy chăn gối ngồi ở trên giường ngẩn người lại bị tiếng ồn ào ở bên ngoài cắt ngang: “Cô Hai!”

Cửa phòng bị đẩy ra, vẫn là khuôn mặt nghiêm túc vạn năm không đổi của lão quản gia, ông ta lễ phép cúi chào sau đó nói:

“Cậu chủ mời cô xuống nhà.”

Cậu chủ?

Cô kinh ngạc chớp chớp mắt.

Hắn đã trở về?

Sau hôm đó Nhậm Hạo Đông cũng rời đi, suốt hơn ba tháng cũng không thấy trở lại. Cô còn cho là trong năm nay hắn căn bản sẽ không quay lại Đài Loan nữa. Nhưng hắn đã trở lại, hơn nữa còn im lặng không tiếng động quay trở về.

– “Tôi biết rồi.”

Cô đứng dậy, kéo kéo chiếc áo ngủ bằng bông đã có chút nhăn nhúm. Quần áo màu trắng càng làm nổi bật lên thân thể đầy đặn và khuôn mặt trắng trẻo của cô. Nghê Bối Bối kỳ thật không muốn đi nhưng cô có thể nói không đi sao? Ở nơi này, khi nào thì đến lượt cô có quyền lên tiếng? Cho dù trong lòng không nguyện ý hay sợ hãi thì vẫn phải nghe theo lệnh.

– “Ông ấy ở đâu?”

Khuôn mặt núi băng nghìn năm không đổi của lão quản gia tốt cuộc cũng có lúc hiện trên một tia ngập ngừng, sau một lúc lâu mới chầm chậm nói – “Thư phòng…”

Nghê Bối Bối lập tức ngước mắt nhìn lão quản gia, sau khi xác định lời ông ta nói là sự thực, trong mắt cô liền hiện lên thần sắc phức tạp.

Thư phòng, đối với người trong biệt thự này mà nói có nghĩa là cấm địa. Ai cũng biết tính tình Nhậm Hạo Đông vui buồn bất định, thư phòng của hắn ngoại trừ chính bản thân hắn thì cũng chỉ có lão quản gia là có thể ra vào quét dọn mà thôi. Ngày thường, căn bản là sẽ không có người nào dám lai vãng tới đó.

Nghê Bối Bối ở trong căn biệt thư to lớn này đã gần chín năm nhưng ngoại trừ phòng của mình ra thì cô tuyệt đối không dám đi lung tung, càng đừng nói đến thư phòng cấm địa. Thế nhưng hôm nay Nhậm Hạo Đông lại nói muốn cô đến thư phòng, điều này không thể không khiến cho Nghê Bối Bối kinh ngạc.

**********

Thư phòng nằm ở lầu hai, toàn bộ tầng lầu này đều là khu vực riêng của Nhậm Hạo Đông. Nghê Bối Bối chưa từng đặt chân tới đây, ngày hôm nay là lần đầu tiên.

Không giống với lầu ba, toàn bộ sàn ở đây đều được lát bằng đá cẩm thạch màu đen sẫm bóng loáng, có hoa văn tự nhiên, giống như sự u ám của người đàn ông đó.

Nghê Bối Bối cẩn thận dẫm lên mặt nền đá, bước chân càng lúc càng chậm. Cô không muốn đi, không muốn nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của hắn. Cô nhớ lại lần gặp mặt trước, thật sự là quá mức đáng sợ.

Nghê Bối Bối hận bản thân mình vô dụng, trong lòng rõ ràng không tình nguyện nhưng lại chỉ có thể khuất phục trước vận mệnh.

– “Cô Hai, đến rồi.”

Lão quản gia thản nhiên nhắc nhở, chỉ tay vào cánh cửa bằng gỗ đàn hương màu đen sau đó khẽ gật đầu lui xuống. Nghê Bối Bối đứng trước cánh cửa, hít sâu một hơi, duỗi tay muốn gõ cửa nhưng lại phát hiện ra tay của mình đang run rẩy. Cô sợ hắn, không ngờ lại sợ đến tình trạng này.

Nghê Bối Bối, mày đúng là vô dụng…

Cô cắn chặt răng, quyết tâm gõ cửa.

– “Mời vào.” – Phía bên trong vang lên giọng nam từ tính mơ hồ khó phân biệt.

Cho dù không có đường lui, cho dù có là đầm rồng hang hổ thì cô cũng chỉ có thể xông lên.

Cửa phòng không khóa, chỉ cần khẽ đẩy nhẹ liền mở ra. Đó là một căn phòng lớn tràn ngập hơi thở nam tính, ánh mặt trời sáng rực làm cô chói mắt. Nghê Bối Bối còn chưa kịp nhìn kĩ bày trí trong phòng thì đã rơi vào trong ánh nhìn của một đôi mắt cười.

Đó là một đàn ông có gương mặt anh tuấn ôn hòa, khóe miệng cong cong dường như lúc nào cũng mang theo ý cười, dáng người cao ráo, tao nhã đứng ở bên cạnh cửa sổ sát mặt đất. Ánh mặt trời dịu dàng bao phủ lên người đàn ông, khiến cho anh ta giống như một vị hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích, tuấn mĩ mà mộng ảo.

Ngọc thụ lâm phong, anh tuấn nhã nhặn.

Không phải Nhậm Hạo Đông, thực sự không phải hắn!

Trái tim đang treo lơ lửng của Nghê Bối Bối tạm thời hạ xuống một chút. Cô vội vàng muốn lui ra ngoài nhưng người đàn ông kia lại mở miệng nói – “Chờ một chút.” – Giọng nói ấm áp, âm sắc thuần khiết mà đẹp đẽ.

Chờ, chờ gì cơ?

Rõ ràng Nhậm Hạo Đông không có ở trong thư phòng, vậy thì người kêu cô xuống dưới hiển nhiên không phải là hắn. Dám tiến vào thư phòng của Nhậm Hạo Đông mà không được sự đồng ý của hắn, Nghê Bối Bối đại khái có thể đoán được kết cục của mình sẽ thê thảm cỡ nào, lúc này không đi thì còn đợi đến bao giờ?

– “Nhóc là Nghê Bối Bối có đúng không?” – Vẫn là ngữ điệu không nhanh không chậm ấy, người đàn ông giả vờ như không nhìn thấy hành động vội vàng lui về phía sau của cô, giọng điệu như nói chuyện phiếm chậm rãi hỏi.

Nghê Bối Bối dừng lại, có vài phần nghi hoặc.

Tại sao người này lại biết cô?

Trên lý thuyết thì Nghê Bối Bối chính là cô con gái nuôi chưa từng được công khai của Nhậm Hạo Đông, người bên ngoài hẳn là sẽ không biết đến sự tồn tại của cô.

– “Hiếu kỳ à?” – Người đàn ông cười nhẹ nhìn khuôn mặt thanh thuần của cô nhóc trước mặt, ánh mắt hiện lên thần sắc phức tạp.

Nghê Bối Bối nhìn hắn không nói, sự xuất hiện của một người xa lạ khiến cô theo bản năng cảnh giác. Nhiều năm như vậy , nơi này ngoại trừ Nhậm Hạo Đông ngẫu nhiên thỉnh thoảng trở về thì chưa từng có người nào khác lui tới, hơn nữa cũng sẽ không có ai dám đến đây.

– “Nhóc sợ tôi có đúng hay không?” – Người đàn ông đưa tay vuốt cằm, mỉm cười hỏi.

Nghê Bối Bối chậm rãi lùi về phía cánh cửa

– “Đừng đi.”

Cô càng tiếp tục lùi về phía sau.

Một họng súng đen ngòm lạnh lẽo hướng thẳng về phía Nghê Bối Bối khiến cho bước chân đang lùi về phía sau của cô đột nhiên ngừng hẳn lại. Vẻ mặt cô không hề biến đổi nhưng đôi mắt xinh đẹp lại nhìn thẳng vào người đàn ông, con ngươi đen láy như bảo thạch ngâm trong nước thuần khiết, vô tội.

– “Haizz, không phải tôi đã bảo nhóc đừng cử động rồi đấy sao?”

Trong tay người đàn ông là khẩu súng lục vô cùng đẹp đẽ tinh xảo, anh ta nhẹ nhàng vỗ về đường cong trên thân súng:

– “Đẹp không? CX896 do Đức chế tạo năm 1932, có thể nói là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mĩ. Cho đến nay trên thế giới chỉ còn duy nhất một khẩu này, nhóc có biết nó là giấc mộng của biết bao nhiêu người không?”

Nghê Bối Bối không biết nên nói gì, nếu như nói người đàn ông này nguy hiểm vậy thì anh ta nhất định không thể tiến vào ngôi biệt thự , càng không thể bước vào thư phòng của Nhậm Hạo Đông. Nhưng nếu nói anh ta là bạn bè của Nhậm Hạo Đông vậy thì có quan hệ gì với cô? Tại sao lại gọi cô đến đây? Chẳng lẽ là để nghe anh ta giới thiệu về súng ống? Cô không hiểu, cũng không có hứng thú tìm hiểu.

– “Không cần sợ, tôi sẽ không làm nhóc bị thương.” – Người đàn ông nở nụ cười đơn thuần vô hại.

Người này chắc chắn rất thích cười nhưng sâu trong lòng Nghê Bối Bối vẫn dâng lên một loại cảm giác phòng bị, như thể cô có thể chắc chắc anh ta nhất định không phải là người nhã nhặn như vẻ bề ngoài.

– “Tôi chỉ là có chút tò mò, không biết người được Nhậm nuôi dưỡng nhiều năm như vậy rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào. Nào, tới đây!”

Nghê Bối Bối không thể không đi qua, Dưới tình huống đang có một khẩu súng nhắm thẳng vào người, dù không biết là vô tình hay cố ý thì cô cũng không có lựa chọn thứ hai. – “Lại gần đây một chút, không cần sợ hãi.” – Người đàn ông hạ thấp giọng dụ dỗ.

Nghê Bối Bối không còn cách nào khác là bước lại gần hơn…

Chỉ gần thêm một chút, nếu còn tiếp tục bước tới nữa thì cô nhất định sẽ chạm vào người anh ta.

Người đàn ông cẩn thận đánh giá cô từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng hài lòng nhếch miệng – “Nhìn thử xem.”

Anh ta đưa khẩu súng cho cô, bàn tay nhỏ bé chần chờ nhận lấy khẩu súng, sức nặng từ lòng bàn tay truyền đến khiến Nghê Bối Bối thầm giật mình. Cô dù đã lớn đến từng này nhưng đây là lần đầu tiên được cầm súng thật, thân súng bóng loáng, đường cong xinh đẹp còn có cả báng súng hoàn mĩ. Cho dù không thông thạo nhưng Nghê Bối Bối cũng biết khẩu súng đang ở trong tay cô đích thực là một cực phẩm.

– “Có đẹp không?”

– “Đẹp”

– “Giọng nói thật mềm mại.”

– “……”

– “Nhậm chắc hẳn là rất cao hứng khi thấy nhóc tán thưởng bảo bối của cậu ấy như vậy.” – Người đàn ông từ tốn nói, giọng điệu còn mang theo ý cười nồng đậm.

Cái gì?

Nghê Bối Bối kinh hãi còn chưa kịp phản ứng lại thì…

– “Tại sao lại ở trong này?” – Giọng nói lạnh lùng nam tính vang lên như một con dao cắt qua không khí làm máu trong người Nghê Bối Bối đông cứng cả lại.

Nghê Bối Bối còn tưởng rằng nếu Nhậm Hạo Đông biết cô chưa có sự cho phép của hắn mà đã dám tiến vào thư phòng thì cô nhất định sẽ chết rất thê thảm nhưng hắn lại hoàn toàn không có bất kỳ hành động nào. Cô cũng tưởng rằng nếu hắn thấy cô tự tiện động vào bảo bối của hắn thì sẽ mất hứng, nhưng hắn vẫn như cũ không có biểu hiện gì. Nhậm Hạo Đông chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái sau đó xoay người bỏ đi, người đàn ông lạ mặt trong thư phòng cũng hớn hở bỏ đi theo hắn.

Nhậm Hạo Đông chính là một người như vậy, cho dù không nói lời nào cũng có thể khiến cho lòng người ta sợ hãi. Đến cả bạn bè của hắn cũng cùng một giuộc, thoạt nhìn thì có vẻ tươi cười dễ nói chuyện nhưng kỳ thực lòng dạ lại xấu xa không ai bằng. Bất quá không vấn đề gì, cô vẫn có thể chịu đựng được, ai bảo cô ăn của người ta, ở của người ta, cho nên cô không có lựa chọn nào khác.

***********

May mắn là trong cuộc sống buồn chán này vẫn còn một chút ngọt ngào để Nghê Bối Bối có thể nhấm nháp.

Cô như nguyện thi đậu vào trường cao trung lý tưởng của mình, hơn nữa còn có thể học chung một lớp với Hướng Phù Nhã và Diêu Thủy Tinh, điều này cũng xem như là một chút an ủi.

Thời gian như nước chảy, cho dù có gian nan hơn nữa thì cuộc sống vẫn cứ trôi qua. Mười sáu rồi mười bảy tuổi, Nghê Bối Bối chậm rãi trưởng thành, cũng chậm rãi học được cách sống độc lập.

Sau khi vào cao trung, cô bắt đầu lên kế hoạch đi làm thêm để tiết kiệm tiền, mơ đến một tương lai có thể rời khỏi Nhậm Hạo Đông, tự lập tự túc. Sau tiết học thêm, Nghê Bối Bối không trở về nhà ngay mà lợi dụng khoảng thời gian đó để đi làm. Cũng may cô không tính là lá ngọc cành vàng chân chính, không có xe hơi đưa đón, chỉ cần trở về nhà đúng giờ thì sẽ không có ai quan tâm xem trong khoảng thời gian đó cô làm những việc gì.

McDonalds, tiệm cà phê, cửa hàng tiện lợi…. nơi nào Nghê Bối Bối cũng đều từng làm việc qua, cho dù mệt mỏi, vất vả nhưng cô không sợ. Chuyện vui vẻ nhất mỗi ngày của cô chính là nhìn thấy con số trong sổ tiết kiệm gửi ngân hàng càng ngày càng nhiều thêm.

– “Bối Bối.” – Một bàn tay không hề khách khí gõ lên trán Nghê Bối Bối một cái – “Cho dù là vừa mới nhận được tiền lương thì cũng không cần phải vui vẻ đến như vậy chứ hả? Em đúng là nô ɭệ của đồng tiền mà.” – Nhìn bộ dạng cầm tiền vui vẻ của cô, giống như là hoàn toàn si mê vậy.

– “Chị Vu, chị làm gì vậy? Gõ mạnh như vậy, đau chết đi được!” – Nghê Bối Bối xoa xoa cái trán đầy đặn, lẩm bẩm oán trách.

Nơi này quán cà phê trung tâm, buổi chiều thường ít khách, chỉ có vài người ngồi rải rác trong quán. Cũng may nơi này cách trường học không xa lắm chỉ cần đáp xe buýt nửa tiếng là tới, hơn nữa còn có Diêu Thủy Tinh giúp đỡ, cô muốn làm chức vụ gì cũng xem như không thành vấn đề.

– “Không mạnh em có thể tỉnh được không?”

Vu Tố Hoa giơ tay muốn cốc lên trán cô cái nữa như lại bị Nghê Bối Bối thông minh tránh thoát.

– “Lần nào cũng như vậy, chỉ cần tới ngày phát lương là liền bắt gặp em ngồi ở đây cầm tiền ngây ngô cười, thật là…” – Ngón tay Vu Tố Hoa nhanh chóng gõ lên lên trán Nghê Bối Bối.

– “Đồ mê tiền.”

– “Đau.” – Chỉ không chú ý một chút liền bị gõ trúng, Nghê Bối Bối nghiến răng –”Được, chị Vu, bàn số 9 hôm nay em nhất định không nhường cho chị.”

Vị khách ngồi ở bàn số 9 là khách quen của quán, vừa trẻ tuổi lại anh tuấn. Vu Tố Hoa thầm mến người khách này đã lâu nên mỗi lần anh ta tới đều giành đi phục vụ. Bình thường Nghê Bối Bối luôn mừng rỡ thoải mái mà nhường lại nhưng hôm nay bị Vu Tố Hoa cốc đầu mấy cái đau đến phát hỏa.

– “Á!” – Quả nhiên khuôn mặt xinh đẹp của mỗ nữ Vu Tố Hoa lập tức hoảng hốt sợ hãi – “Đừng mà, Bối Bối.”

Vu Tố Hoa nhìn đồng hồ thấy đã sắp tới 5 giờ, người ở trong lòng mình cũng sắp sửa xuất hiện thì liền luống cuống – “Là chị sai rồi, chị xin lỗi em nha, Bối Bối ngoan.”

– “Hừ!”

– “Được rồi, em muốn điều kiền gì mới bằng lòng đồng ý đây?”

– “Ai da, trán em dường như là sưng lên rồi, đau quá đi, lát nữa đến giờ về muốn đi mua thuốc bôi…”

“Được, được, được, bao nhiêu tiền?”

Nghê Bối Bối cười híp mắt giơ ra năm ngón tay.

Vu Tố Hoa thiếu chút nữa là hộc máu. Được lắm, coi như em đủ độc!

Cô móc từ trong túi ra năm trăm đồng đưa cho Nghê Bối Bối, tiền lương chỉ vừa mới cầm trong tay mới chớp mắt một cái mà đã… Haizz, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống, đều là do cô người nào không chọc lại đi chọc vào cái con nhỏ hám tiền này.

Nghê Bối Bối tươi cười rạng rỡ cầm lấy tiền.

Ha ha, tiểu bằng hữu, chị sẽ lập tức mang các em về nhà! Thật là vui quá đi.

– “Vậy chị…”

Nghê Bối Bối lập tức nghiêng người bước ra khỏi vị trí thu ngân. Hì hì, có người hỗ trợ còn có thể kiếm tiền, cô vui vẻ còn không kịp nữa là.

– “Nhường cả cho chị. Em đi đổ rác đây.”

– “Đi đi! Đi đi!”

Vu Tố Hoa xua tay giống như đuổi ruồi bọ.

Bóng đèn nhỏ mau mau đi, thời gian sắp tới chính là khoảng thời gian đơn độc của cô với bạch mã hoàng tử.

Vừa nghĩ tới điều này Vu Tố Hoa liền cảm thấy hưng phấn.

Nghê Bối Bối không thèm để ý tới Vu Tố Hoa lúc này đang sa vào mộng đẹp mà nhanh nhẹn đi ra phía sau cầm túi rác đã được cột chặt lên mang ra chỗ xử lý rác sau con hẻm nhỏ.

– “Bối Bối.” – Giọng con trai hơi khàn vang lên từ phía đằng sau.

Nghê Bối Bối ngẩng đầu lên, thì ra là A Xương, đồng nghiệp làm thêm cùng với cô. Nhận ra người quen, Nghê Bối Bối liền cười híp mắt hỏi – “Có chuyện gì vậy?”

– “Để anh giúp em.” – Cậu trai trẻ tuổi đỏ bừng mặt nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của Nghê Bối Bối, nhanh chóng đoạt lấy hai túi rác trên tay cô.

– “Cám ơn anh nha!”

Nghê Bối Bối là người như thế nào chứ, tất nhiên là đã sớm hiểu thấu tâm tư của cậu bạn. Nhưng A Xương lại rất ngượng ngùng, vẫn luôn không dám thổ lộ cho nên cô đương nhiên cũng vui vẻ giả vờ như là không biết. Trước mắt, việc Nghê Bối Bối quan tâm nhất vẫn là kiếm tiền còn những chuyện khác cô đều không buồn nghĩ tới. A Xương không nói ra thì bọn họ vẫn là bạn bè, Nghê Bối Bối cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ tạo cho cậu cơ hội ảo tưởng gì đó.

– “Chuyện đó…. Bối Bối….” – La Xương Hải vừa đi vừa ngập ngừng mở miệng.

– “Ừ!”

– “Anh … Anh vừa mua xe!”

– “Em biết!”

– “Em… chuyện đó…Hôm nay sau khi tan làm, em có thể…. Có thể giúp anh thử xe một chút hay không?” – Lắp bắp cả nửa ngày cuối cùng La Xương Hải cũng ngượng ngùng nói ra.

– “Thử xe?” – Nghê Bối Bối nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ – “Nhưng em lại không hiểu gì về xe, làm sao mà thử được?”

– “Không… không cần hiểu đâu, em chỉ cần ngồi ở phía sau, cảm nhận thử xem thoải mái hay không thoải mái là được.” – Sợ tiểu mĩ nhân cự tuyệt, La Xương Hải nói liên thanh.

– “Nhưng như vậy rất kỳ cục.”

– “Không đâu! Không đâu! Chị của anh nói sau này muốn anh chở chị ấy đi làm, anh sợ anh lái xe không tốt sẽ khiến chị ấy tức giận.” – La Xương Hải tùy tiện tìm một cái cớ.

– “Như thế thì…”

– “Hơn nữa anh cũng tiện đường, có thể đưa em về nhà. Em có thể tiết kiệm tiền xe buýt.” – La Xương Hải tuy xấu hổ nhưng cũng rất biết đánh trúng lòng người.

– “Vậy…” – Nghê Bối Bối có chút động tâm.

– “Làm ơn đi, em giúp anh nhé! Làm ơn đi.”

– “Được rồi.” – Lý do chính đáng, lại có thể tiết kiệm được tiền xe buýt, cô cũng không thiệt thòi gì.

– “Thật à?” – La Xương Hải vì hưng phấn mà mặt càng đỏ hơn, vứt túi rác vào chỗ tập kết chờ xe rác tới thu.

– “Quyết định như vậy đi.”

– “Được.”

Nghê Bối Bối cười ngọt ngào, người này cao hứng thực quá mức rõ ràng! Thật tốt, vui vẻ đơn thuần như vậy, không giả bộ, cũng không dối trá, đó cũng là một loại hạnh phúc a, chỉ là không biết đến khi nào thì cô mới có thể hạnh phúc được như vậy.

La Xương Hải ngây ngốc nhìn khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của Nghê Bối Bối. Từ xa nhìn lại, hình ảnh hai người đứng chung một chỗ làm cho người ta liên tưởng đến hình ảnh một đôi tình nhân trẻ tuổi đang dịu dàng tình cảm nhìn vào mắt nhau.

– “Cung Trạch.”

Cung Trạch Đoan đổ mồ hôi lạnh – “Vâng, cậu chủ.”

– “Đi!” – Nhậm Hạo Đông thản nhiên nâng mắt.

– “Vâng.”

Chiếc xe màu đen tuyền ở đầu hẻm nhanh chóng lướt đi, vốn dĩ chỉ là trùng hợp đi ngang qua cũng không phải cố ý dừng lại, chỉ có thể nói là…

Nghê tiểu thư, cô cũng quá đen đủi rồi, haizz…!

************

Tám giờ, sau khi cự tuyệt lời đề nghị đưa cô về tận nhà của A Xương, Nghê Bối Bối chậm rãi đi từ bến xe buýt trở về ngôi biệt thự.

Làm sao có thể để A xương đưa cô về tận nhà được chứ? Nếu để cho A Xương nhìn thấy ngôi biệt thự to lớn lộng lẫy kia, chỉ sợ sẽ dọa cho cậu ấy choáng váng mất. Hơn nữa với hệ thống bảo an hoàn mĩ của ngôi biệt thự này thì có lẽ ngay cả cửa lớn cậu ta cũng vào không nổi.

Bây giờ mới là đầu xuân, gió nhẹ thổi mang theo hương mai thoang thoảng, tâm tình của Nghê Bối Bối vô cùng vui vẻ, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng vừa bước chân vào phòng, tâm trạng vui vẻ của Nghê Bối Bối liền biến mất không còn một dấu vết, đôi má phấn hồng trong nháy mắt liền trở nên nhợt nhạt, hơi thở cũng ngừng lại. Không biết là do uy lực của Nhậm Hạo Đông quá lớn hay là do lá gan của Nghê Bối Bối quá nhỏ mà mỗi lần nhìn thấy hắn cô đều có một loại cảm giác lạnh buốt từ đầu đến chân.

Hắn còn lặng lặng đứng ở bên cạnh cửa sổ, yên lặng nhìn cô – “Về rồi à?”

– “Vâng.”

Nghê Bối Bối cúi đầu theo thói quen, thoạt nhìn vừa nhu thuận vừa mềm mại. Nhậm Hạo Đông nhìn bộ dạng phục tùng, ngoan ngoãn của cô, khóe miệng khẽ nhếch lên thành độ cong châm chọc.

Vốn dĩ còn tưởng rằng con bé là kiểu con gái im lặng nhu thuận, ai biết được này cũng có thể ở trước mặt một người đàn ông khác cười đến ngọt ngào, xinh đẹp như vậy.

– “Tiệm cà phê chơi vui lắm sao? Hử?”

Nghê Bối Bối nhanh chóng ngẩng đầu lên, lần này đúng là có tật giật mình, lúc nãy gương mặt cô chỉ hơi nhợt nhạt thì bây giờ đã trở nên trắng bệch như giấy.

– “Nói cho tôi biết, một tiểu thư không thiếu thốn tiền bạc như cháu lại chạy đi làm thuê cho người ta, rốt cuộc là vì lý do gì?”

Nhậm Hạo Đông bước từng bước đến gần Nghê Bối Bối cho đến khi hơi thở của hắn hoàn toàn bao phủ lấy cô, còn cô thì từng bước lùi về phía sau mãi cho đến khi không thể lùi được nữa.

Nghê Bối Bối tựa hẳn người vào tường, trước thân hình cao lớn của hắn, cô dường như có vẻ nhỏ bé đến đáng thương.

– “Muốn rời khỏi tôi?”

Nhậm Hạo Đông thản nhiên khẽ mở miệng, trong giọng nói không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.

– “Cháu… không có.” – Nghê Bối Bối miễn cưỡng nặn ra vài chữ, âm thanh cũng trở nên run rẩy.

– “Không có?” – Bàn tay Nhậm Hạo Đông từ từ vuốt ve chiếc gáy nhỏ nhắn Nghê Bối Bối, thờ ơ nói – “Trả lời lại một lần nữa.”

Da thịt toàn thân Nghê Bối Bối đều nổi gai gốc, trái tim đập điên cuồng trong l*иg ngực. Cô cố gắng tự trấn an bản thân nhất định phải bình tĩnh, không được hoảng loạn bằng không nhất định sẽ vạn kiếp bất phục.

– “Thực sự không có.”

– “Thật ư?”

Đầu ngón tay của Nhậm Hạo Đông đặt trên động mạch cổ đang đập một cách điên cuồng của cô, làn da mỏng manh hoàn toàn không che dấu được, đôi mắt thâm thúy lạnh như băng nheo lại nguy hiểm:

– “Nói dối.” – Ngón tay hắn dùng sức, bóp chặt lấy cổ họng cô.

“Hự…” Nghê Bối Bối không thể thở được, bị Nhậm Hạo Đông giữ chặt ở trên tường, cô chỉ có thể liều mạng giãy dụa. Nhưng một cô gái yếu ớt như Nghê Bối Bối làm sao có thể là đối thủ của Nhậm Hạo Đông, bất quá chỉ là châu chấu đá xe một chút tác dụng cũng không có. Cô có thể cảm nhận sâu sắc cảm giác bỏng rát như lửa từ cổ họng truyền đến, đôi mắt xinh đẹp trong nháy mắt đã đỏ ửng lên, cái miệng nhỏ nhắn hé mở cố gắng hít vào một chút không khí nhưng lại không tài nào làm được.

– “Cái miệng này, nói ra vĩnh viễn toàn là những lời giả dối.”

Nhậm Hạo Đông ghé sát lại gần Nghê Bối Bối, hình bóng của hắn phản chiếu ở trong mắt cô càng ngày càng trở nên to lớn – “Nếu như vậy, tốt nhất là đừng nói nữa.”

Điều mà hắn hận nhất chính là nói dối, không thể tha thứ.

Hắn muốn gϊếŧ cô!

Một khắc đó, Nghê Bối Bối thật sự tin rằng hắn sẽ ra tay gϊếŧ cô, động tác vừa tàn nhẫn lại vừa hung bạo như vậy, hơn nữa lực tay không hề thu liễm một chút nào.

Chỉ một giây, chỉ cần một giây ngắn ngủi nữa thôi là cô có thể chân chính giải thoát… Cũng tốt, như vậy cũng tốt!

Ánh mắt Nghê Bối Bối dần dần trở nên mơ hồ, cô chậm rãi nhắm mắt lại mặc cho hắn xử trí, bỗng nhiên lực đạo ở cổ chợt buông lỏng, từng đợt không khí mạnh mẽ tràn vào trong buồng phổi. Mặc dù mỗi một lần hô hấp là một lần đau đớn nhưng Nghê Bối Bối vẫn gần như tham lam hít lấy từng chút không khí quý giá nhưng môi của cô ngay lập tức bị một bờ môi nam tính vững vàng chặn lại. Đây không thể coi là hôn mà ngay từ đầu đã là bạo ngược chà đạp.

Cô hơi hé môi, đầu lưỡi của Nhậm Hạo Đông ngay lập tức luồn vào bên trong, bờ môi hắn rất lạnh nhưng lực đạo lại vô cùng mạnh. Hắn không dùng nhiều kỹ xảo phức tạp nhưng nụ hôn vô cùng mạnh mẽ, đầu lưỡi liên tục quấy đảo trong miệng Nghê Bối Bối, không buông tha bất kỳ một tấc nhỏ nào, quấn lấy đầu lưỡi của cô mυ"ŧ vào trong miệng mình, răng nanh khẽ cắn lên bờ môi cô tựa như trừng phạt.

– “Ư… hưm…” – Nước bọt không kìm chế được, ở nơi môi hai người bọn họ tiếp giáp với nhau không ngừng chảy xuống khiến cho cằm của cả cô và hắn đều trở nên ẩm ướt. Hơi thở nam tính mãnh liệt tràn ngập trong khoang miệng trực tiếp ép buộc cô phải thừa nhận nụ hôn điên cuồng của hắn. Nghê Bối Bối muốn kháng cự nhưng càng giãy dụa thì hắn càng hôn sâu hơn, kịch kiệt hơn.

– “Á!” – Từ đầu lưỡi truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho Nghê Bối Bối phải kêu lên.

Tên đàn ông biếи ŧɦái này thế mà lại cắn cô, hơn nữa còn cắn rất mạnh khiến cho toàn bộ đầu lưỡi của cô đều cảm thấy đau.

Trong nháy mắt mùi vị tanh ngọt lan tràn khắp trong khoang miệng, từ khóe miệng Nghê Bối Bối tràn ra tơ máu đỏ tươi. Nhậm Hạo Đông khẽ buông lỏng lực đạo đang giam cầm cô. Nghê Bối Bối trừng mắt nhìn hắn, hơi thở nặng nề, toàn thân run rẩy thậm chí còn không có nổi khí lực lau đi vết máu trên miệng

– “Vì sao?” – Lời vừa nói ra liền lập tức cảm nhận được sự đau đớn trên đầu lưỡi

Nhậm Hạo Đông đứng ở nơi đó dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Nghê Bối Bối, trên khuôn mặt hắn là vẻ phức tạp trước nay cô chưa bao giờ từng nhìn thấy.

Hắn không kềm chế được! Hắn thế mà lại đối với cô không kềm chế được bản thân mình. Nghê Bối Bối không đặc biệt xinh đẹp cũng không phải đặc biệt quyến rũ, vì sao hắn lại như vậy? Hắn thậm chí còn hận cô.