Chương 2: Quyển thượng

Edit: Gà Say Sữa

Bữa sáng tại nhà họ Nhâm từ trước đến nay đều luôn trầm mặc.

Nghê Bối Bối mặc đồng phục sạch sẽ, mái tóc dài ngang vai được chải chuốt chỉnh tề, nhu thuận ngồi bên cạnh bàn ăn, nhỏ nhẹ uống từng ngụm cháo. Phòng ăn rất lớn, năm người giúp việc lần lượt mang thức ăn lên thế nhưng một chút tiếng động cũng không có.

Cả căn phòng rộng ba mươi mét, bàn ăn có thể ngồi đầy hai mươi người thế nhưng lại chỉ có hai người ngồi.

Ngồi phía đầu bàn là một ngươi đàn ông trầm mặc, khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm. Chiếc áo sơ mi màu đen khiến cho khuôn mặt vốn dĩ đã lãnh đạm, khắc nghiệt của hắn càng nhuốm thêm vẻ nguy hiểm. Thói quen sinh hoạt của hắn từ trước tới giờ đều vô cùng truyền thống, những thứ điểm tâm phương Tây kiểu như bánh mì, sữa linh tinh gì đó căn bản không bao giờ được nhìn thấy xuất hiện ở trên bàn ăn.

Cháo nấu bằng gạo Bối Hương ninh nhừ, đựng trong bát sứ tinh tế ăn với dưa cải muối kỹ, bữa sáng đơn giản theo phong cách cổ cũng là quy củ của nơi này.

Đôi đũa bằng gỗ đen tuyền vừa hạ xuống, người giúp việc liền lập tức linh hoạt mang đến khăn ướt sạch sẽ, người đàn ông lau tay xong liền thuận tiện vứt sang một bên.

Người thuộc hạ vẫn luôn đứng ở bên cạnh người đàn ông lập tức bước lên: “Cậu chủ, xe đã được chuẩn bị xong.”

Người đàn ông đứng dậy, sửa sang lại khuy cài tay áo bằng kim cương rồi bước ra khỏi phòng ăn. Từ đầu tới cuối, hắn không hề liếc mắt nhìn cô gái ngồi ngay ngắn ở đối diện một lần nào.

Nghê Bối Bối buông chiếc thìa sứ trong tay xuống, im lặng đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần cúi thấp khiến cho người ta không nhìn rõ được biểu tình.

Thân hình cao lớn của người đàn ông bỗng nhiên ngừng lại ở lối rẽ, những người đi theo phía đằng sau cũng lập tức dừng chân, không một ai dám hỏi vì sao mà chỉ cung kính cúi đầu.

Người đàn ông hơi hơi nghiêng người, liếc mắt nhìn Nghê Bối Bối đang đứng ở bên cạnh bàn ăn – “Mười lăm tuổi?”

Đối với câu hỏi đột ngột của hắn, Nghê Bối Bối rõ ràng là kinh hãi, may mắn là cô vẫn đang cúi đầu cho nên người khác đều không thấy rõ biểu tình trên khuôn mặt cô.

Tuy rằng không hiểu ý tứ trong câu hỏi của hắn nhưng cô vẫn nhỏ giọng nhu thuận trả lời – “Vâng.”

Nghê Bối Bối đầu cúi càng thấp, mái tóc đen nhánh giống như những sợi tơ trượt xuống che khuất hai gò má, lộ ra chiếc gáy trắng nõn.

Hắn không nói gì chỉ gắt gao nhìn những sợi tóc óng ả kia.

Ông chủ không có động tĩnh, đám người làm lại càng không dám nói tiếng nào. Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, sợ làm phiền đến hắn… Không khí trở nên ngưng trệ.

Cuối cùng thì người đàn ông cũng thu hồi ánh mắt, xoay người đi ra ngoài, bầu không khí mãnh liệt trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thường. Nghê Bối Bối không thể không méo xệch khóe miệng, sau khi nghe thấy tiếng động cơ ô tô vang lên ở bên ngoài sân cô mới chậm rãi nhấc chiếc túi sách đang để ở một bên lên chuẩn bị đến lớp.

Đám người hầu bận rộn thu dọn bàn ăn như bình thường, không ai dám nói một lời dư thừa. Đây là khung cảnh rất điển hình ở nhà họ Nhậm, là huấn luyện cơ bản để phục vụ cho một ông chủ không bình thường.

Nghê Bối Bối vừa đi tới cửa chính, lão quản gia lúc nào cũng mang bộ mặt nghiêm túc liền mở cửa giúp cô.

– “Cô Hai, đi đường cẩn thận.”

Cô Hai? Một tia châm chọc lóe lên rồi nhanh chóng biến mất trong đôi mắt Nghê Bối Bối, cô chỉ ngoan ngoãn gật đầu rồi bước ra cửa.

Không khí buổi sáng sớm đúng là rất tuyệt! Nghê Bối Bối thong thả tản bộ trên đường, con đường này là đường riêng được tu sửa cực kỳ sạch sẽ, hai bên còn có tường lớn bao quanh khiến cho người ta có chút cảm giác đình viện thâm sâu.

Dọc đường đi, ngoại trừ tiếng gió thổi cùng tiếng chim kêu ríu rít ra thì cơ bản không có tiếng động nào khác. Toàn bộ nơi này đều là địa bàn của nhà họ Nhậm vì vậy đến cả một chiếc xe cũng không nhìn thấy, nhưng đừng nghĩ nơi này vắng vẻ mà cho rằng thiếu an tòa, phóng mắt nhìn khắp Đài Loan, thậm chí toàn thế giới cũng không có được mấy ai dám cả gan chọc vào nhà họ Nhậm.

Vì vậy Nghê Bối Bối thực sự rất an toàn.

Từ biệt thự tới trạm xe buýt đại khái mất khoảng 20 phút đi bộ, vì nơi này là sản nghiệp tư nhân nên muốn đón xe buýt hoặc taxi đều rất khó. Cũng tốt, suy nghĩ của Nghê Bối Bối trước nay luôn rất lạc quan, mỗi ngày đều đi bộ như vậy ít ra cũng rất có lợi cho sức khỏe. Nhưng hôm nay cô lại đi học muộn, khi Nghê Bối Bối tới được lớp thì chỉ còn cách giờ học có mười phút, hoàn toàn là bởi vì cái người một năm khó thấy mặt được một lần kia ngày hôm nay lại đột nhiên trở về Đài Loan.

“Bối Bối” – Hướng Phù Nhã cười ngọt ngào ngoắc tay với cô, từ trong túi sách lấy ra một quả táo to lấp lánh – “Cho mi nè!”

Nghê Bối Bối không chút khách khí lập tức cầm lấy cắn một miếng thật to, vị táo ngon ngọt ngập đầy khoang miệng.

Nghê Bối Bối vừa ăn táo vừa yêu sách – “Ngày mai ta muốn ăn lựu.”

“Được.” – Hướng Phù Nhã dịu dàng nói.

Đám bạn học trong lớp đều biết trong túi sách của Hướng Phù Nhã nhiều nhất chính là đủ loại hoa quả bốn mùa.

Nghê Bối Bối ôm lấy bả vai của Hướng Phù Nhã, chụt một cái thật mạnh lên gương mặt mềm mại của bạn – “Tiểu Nhã, nếu không có mi, ta sợ không sống nổi mất!”

“Khoa trương.” – Một giọng nữ trong trẻo lạnh lùng cắt đứt sự nũng nịu của cô, Nghê Bối Bối không cần ngẩng đầu cũng biết đó là ai.

“Thủy Tinh, không cần ghen tuông, đến đây, đến đây, đại gia cũng thơm em một cái là được chứ gì!” – Nghê Bối Bối nghiêng người đi tới.

Diêu Thủy Tinh đầy cô ra, thản nhiên liếc mắt nhìn một cái – “Hôm nay tâm tình của mi không được tốt?”

Nụ cười sáng lạn của Nghê Bối Bối lập tức hiện lên một tia mất tự nhiên nhưng rất nhanh chóng bị che giấu – “Làm gì có.”

Cô buông chiếc cặp nặng cᏂị©Ꮒ xuống, ngồi phịch xuống ghế – “Trên đời này có chuyện gì có thể khiến cho Nghê Bối Bối ta không vui đây? Ha ha, làm sao có thể!”

Trong trường học, chỉ cần tùy tiện tìm một người để hỏi thì ai cũng đều khen Nghê Bối Bối hoạt bát xinh đẹp, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

“Thật sao?” – Diêu Thủy Tinh lạnh lùng hừ một tiếng không buồn chất vấn thêm, hơn nữa tiếng chuông vào học cũng đã vang lên.

Nghê Bối Bối ngồi trong lớp, bên tai là tiếng thầy giáo thao thao bất tuyệt giảng bài nhưng trong đầu óc cô lúc này lại là…

Tâm tình không tốt? Thật không hổ là bạn bè từ thời còn mặc quần thủng đũng, cô rõ ràng… rõ ràng là vẫn hoạt bát giống như thường ngày nhưng mà vẫn bị Thủy Tinh sâu sắc phát hiện ra.

Làm sao có cao hứng? Làm sao có thể hoàn toàn vui vẻ? Mỗi một lần cùng người đàn ông kia dùng cơm cô đều cảm thấy không vui mặc dù những dịp như vậy trong chín năm cũng không tính là nhiều.

Ngẫm lại cũng thật sự buồn cười! Nếu như người khác biết cô có ý niệm như vậy ở trong đầu có thể nào cảm thấy cô là kẻ không biết tốt xấu,không có lương tâm hay không? Dù sao cũng là hắn nhận nuôi cô, đưa cô ra khỏi cô nhi viện, theo lý mà nói cô đáng ra nên kết cỏ ngậm vành mà báo đáp đại ân đại đức của hắn.

Nhưng rất khó, thực sự rất khó…

Ánh mắt Nghê Bối Bối dần trở nên nặng nề.

**********

– “Cậu chủ, Lương Vấn Hãn của Phi Hổ bang gần đây luôn nhìn chằm chằm vùng phía Đông của chúng ta, lại luôn khıêυ khí©h không ngừng.” – Người thanh niên mi thanh mục tú, mặt mày nhã nhặn đứng ở trước bàn làm việc nghiêm túc bẩm báo.

Người đàn ông ngồi ở bàn làm việc vẫn nhìn chằm chằm vào laptop xử lý những số liệu giao dịch phức tạp, không lên tiếng.

“Còn bên Mĩ, Davy đang thường xuyên lén lút tiếp xúc với Louie.” – Chuyện thuốc phiện, cậu chủ quản lý vô cùng nghiêm khắc, Davy đúng là mượn gan trời mà.

Người thanh niên chần chừ vài giây cuối cùng vẫn đem chuyện này nói ra – “Lão gia đã nhiều lần gọi điện thoại tới đây thúc giục anh trở về Nhật Bản.”

Người đàn ông khẽ nhếch miệng, ánh mắt phức tạp.

Cung Trạch Đoan cúi đầu không nói thêm lời nào, trong lòng anh kỳ thật khá sợ hãi vị cậu chủ này. Anh chưa từng gặp một người đàn ông nào tuổi còn trẻ mà lòng dạ lại thâm sâu như vậy, tính cách còn có phần ngoan tuyệt làm cho người ta vừa kính vừa sợ.

Nhậm Hạo Đông, vị thiếu chủ hắc đạo này từ năm hai mươi tuổi đã bắt đầu nắm quyền lực trong tay, lấy tàn khốc làm tác phong trứ danh. Hắn xử lý mọi chuyện đều sạch sẽ lưu loát, đối với những người phản bội hoặc không nghe lời đều tuyệt không có một chút từ bi nào. Trong giới hắc đạo lưu truyền một câu nói “thà nguyện lập tức chết đi cũng không muốn đắc tội với Nhậm Hạo Đông.” Nghe nói chính hắn đã tự tay gϊếŧ chết cha ruột của mình, dùng sức mạnh và thủ đoạn cứng rắn đoạt lấy quyền hành trong tay ông nội, từ đó về sau ở Nhật Bản hô phong hoán vũ, danh xưng là “Ám dạ hoàng đế”.

Vài năm gần đây, hắn dần dần đem trọng tâm sự nghiệp di dời đến Mỹ, trong vòng năm năm ngắn ngủi thành lập ra vương quốc của chính mình, trừ bỏ sản nghiệp truyền thống trong giới hắc đạo, hắn cũng đầu tư buôn bán, kiến trúc, công nghiệp, điện tử… Chỉ cần là ngành kiếm được ra tiền thì hắn đều có can thiệp.

Cho nên, nói Nhậm Hạo Đông ở hai giới hắc bạch đều có được thế lực quần hùng bề thế tuyệt không phải là nói ngoa.

Nghe xong báo cáo của Cung Trạch Đoan, Nhậm Hạo Đông ngay cả mí mắt cũng không buồn nâng lên, ngón tay ở trên mặt bàn gỗ bóng loáng nhẹ nhàng gõ hai cái cái.

Cũng Trạch Đoan lập tức hiểu ý lui ra ngoài.

Nhậm Hạo Đông vốn không hề bận tâm tới những chuyện mà thuộc hạ vừa mới báo cáo, những chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ căn bản là không phiền hắn phải hao tốn tâm trí, hứng thú trước mắt của hắn là giao dịch vũ khí sắp tới.

Nhiều năm như vậy, kỳ thực những khoảng thời gian hắn ở Đài Loan không nhiều. Hắn thích ở Mỹ, còn về phần công ty kiến trúc ở đây cũng chỉ mang tính chất chơi bời mà thôi tuy rằng vẫn có thể kiếm được ra tiền. Bất kỳ ngành nghề gì chỉ cần có bối cảnh hắc đạo hùng hậu đằng sau lưng thì dù là làm chuyện gì cũng đều có thể thuận buồm xuôi gió.

Điện thoại di động truyền đến tiếng chuông báo rung, Nhậm Hạo Đông chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn qua một cái, cũng không có ý định tiếp.

Xử lý công việc, thời gian một ngày liền rất nhanh chóng trôi qua.

Nhậm Hạo Đông nhìn đồng hồ, đóng laptop lại đi ra ngoài. Vừa mới bước ra cửa thì cô trợ lý mới bổ nhiệm liền đứng lên – “Ông chủ, vừa rồi trường học của cô Hai gọi điện thoại đến, nói có liên quan đến việc học của cô Hai…”

“Amy, cô đang nói linh tinh gì thế?” – Cung Trạch Đoan hoảng hốt vội vàng ngăn cản, sắc mặt trắng bệch. Anh đi theo Nhậm Hạo Đông nhiều năm như vậy biết rõ cậu chủ đối với cô con gái nuôi trên danh nghĩa kia cho tới bây giờ đều là bỏ mặc không để ý tới. Nhậm Hạo Đông một khi nghe thấy tin tức về Nghê Bối Bối tâm tình lập tức sẽ không vui. Cô trợ lý mới này lại dám trực tiếp ở trước mặt hắn nhắc tới thật sự là không muốn sống nữa mà.

Bước chân của Nhậm Hạo Đông quả nhiên ngừng lại, yên lặng nhìn khuôn mặt trẻ trung kia, đẹp thì rất đẹp, nhưng đáng tiếc…

Cặp mày sắc bén, đôi mắt như sao trong đêm đông, Amy thậm chí đến dũng khí liếc mắt nhìn thẳng cũng không có liền vội vàng cúi đầu, bờ vai mảnh khảnh còn nhè nhẹ run lên… Cô tin tưởng trên đời này bất luận kẻ nào cũng không thể đứng vững dưới cái nhìn chăm chú của người đàn ông này, ít nhất thì… cô cũng không làm được.

Nhậm Hạo Đông không nói gì quay đầu bước ra ngoài, Cung Trạch Đoan vội vàng đuổi theo sau.

– “Không cần.”

Bước chân của Cung Trạch Đoan lập tức dừng lại.

Đợi thân ảnh Nhậm Hạo Đông khuất hẳn, Cung Trạch Đoan quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đang gặp rắc rối ở phía đằng sau – “Cô, lập tức cút cho tôi!” – Nếu không cút, chỉ sợ ngay cả mạng cũng không giữ được.

Nếu như anh giữ lại một người phụ nữ không biết chừng mực như thế ở bên cạnh cậu chủ thì lần sau người cút có lẽ chính là anh.

Đúng là thất sách, bổ nhiệm người mới, điều cần quan tâm nhất chính là biểu hiện công tác. Đáng lẽ anh nên đem những chuyện cần phải chú ý bên cạnh Nhậm Hạo Đông dặn dò trước một cách tỉ mỉ. Chỉ là nhiều năm như vậy không ai còn dám đề cập đến chuyện của cô Hai trước mặt cậu chủ cho nên anh mới quên béng mất chuyện này, gián tiếp khiến cho bi kịch ngày hôm nay phát sinh.

Amy ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước lên, căn bản không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Vì sao chỉ một chức vụ trợ lý nho nhỏ của một công ty đơn thuần cũng phức tạp, khiến cho người ta sợ hãi như vậy?

**********

Trong vòng một ngày chú ý tới con bé hai lần, như vậy có tính là đặc biệt hay không?

Ánh hoàng hôn nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt của Nhậm Hạo Đông, sương mù màu lam vì ngũ quan lạnh lùng của hắn mà tăng thêm vài phần hơi thở thần bí. Điếu thuốc trên đầu ngón tay đã sắp tàn hết nhưng hắn không hề để ý tới, chỉ đưa mắt nhìn về phía ánh tịch dương tròn trịa, đỏ thẫm như màu máu.

Khóe miệng khẽ nhếch lên… Đã bao nhiêu năm rồi hắn không còn được nhìn thấy cảnh tượng giao thoa giữa ngày và đêm này? Bắt đầu từ ngày đó, hắn liền hoàn toàn mất đi năng lực cảm nhận cảnh sắc, trong trí nhớ chỉ còn đọng lại duy nhất cảnh tượng từng cánh hoa anh đào thanh nhã bay trong gió, tà váy xanh lay động…

Trái tim nổi lên sự đau đớn quen thuộc.

Đã bao lâu rồi?

Suốt mười sáu năm, thế nhưng hắn vẫn không thể quên được! Hận đến không thể quên được! Ngón tay hắn dùng sức dụi tắt điếu thuốc.

Làm sao có thể quên được?

Đó là nỗi đau đớn lớn nhất trong cuộc đời hắn, phản bội, cừu hận, còn có vô số máu tươi cứng rắn đan vào nhau thành một đoạn ký ức huyết nhục mơ hồ. Hắn tự khiến cho bản thân mình càng lúc càng lạnh lùng vô cảm, nhưng cho dù như thế những cơn ác mộng lúc đêm khuya giống như bàn tay ma quỷ bò tới khiến cho hắn làm thế nào cũng không thể thoát ra được.

Nhậm Hạo Đông khởi động xe, nhấn ga, chiếc Land Rover màu đen gầm thét như một mũi tên lao vυ"t đi.

Cuộc đời của hắn có được một vài người bạn, Lục Phi Dương thích xe đua, Bách Lăng Phong thì thiên về những loại xe có tính vững vàng, Nghiêm Quân Nghiêu luôn muốn hưởng thụ những gì tốt nhất thì thích những gì màu sắc rực rỡ bảnh bao, mà hắn Nhậm Hạo Đông lại thích nhất là Land Rover tính bền vô cùng cao, đặc biệt là ở những địa hình đồi núi. Loại xe này mang phong thái vương giả trời sinh, vào lúc này điều đó biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Con đường núi này tuy rằng khá rộng nhưng đoạn cua rất nhiều thập chí có những đoạn cua ba trăm sáu mươi độ vô cùng khảo nghiệm tính năng của xe và cả kỹ thuật của người cầm lái. Cho dù cua lái gấp rất nhiều nhưng Nhậm Hạo Đông không hề có ý định thả chậm tốc độ, ngược lại còn không ngừng nhấn ga tăng tốc. Gió rít từng hồi lùa vào cửa sổ cạnh tay lái, vận tốc bứt phá khiến cho Adrenalin trong máu hắn tăng vọt, giống như một con hổ đang đuổi bắt con mồi của mình, có một cảm giác nguy hiểm thuần túy.

Âm thanh điện thoại đột nhiên vang lên, Nhậm Hạo Đông nhấn nút nhận tuy nhiên vẫn không hề dừng xe lại.

“Nhậm.” – Từ trong điện thoại truyền đến giọng nam biếng nhác lại mê người, âm sắc mang theo ý cười trời sinh, trong trẻo và thuần chất.Trên đời này, nếu như có người đàn ông nào chỉ cần giọng nói là có thể mê đảo được chúng sinh thì Nghiêm Quân Nghiêu chính là người như vậy.

– “Ừm!”

– “Đài Loan có vui không?”

– “Bình thường.”

– “À…” – Nghiêm Quân Nghiêu thấp giọng cười, anh cực kỳ hiểu rõ tên bạn tốt kiệm lời này – “Cậu chừng nào thì trở lại ?”

– “Ba ngày nữa.” – Nhậm Hạo Đông nghiêng đầu tựa vào lưng ghế lái nhìn khung cảnh trên sườn núi từ từ mất đi ánh hào quang chói mắt của tịch dương, dần trở nên ảm đạm.

– “Nhanh thế à? – Nghiêm Quân Nghiêu thở dài, ra vẻ vô cùng tiếc hận – “Tôi còn đang tính qua vài ngày nữa rảnh sẽ tới Đài Loan chơi vài ngày. Nghe nói con gái Đài Loan đặc biệt xinh đẹp, ngọt ngào.”

– “……”

– “Nhậm, cậu cũng đã hai mươi chín tuổi rồi đúng không?” – Trong đám bạn bè thì Nhậm Hạo Đông có lẽ là người lớn tuổi nhất, cũng là người thanh tâm quả dục nhất, ăn chay đến mức mà bọn họ cảm thấy cậu ta thật sự không giống một đại ca hắc đạo tí nào. Thử nghĩ mà xem, những người làm lão đại có khi nào mà không có tám, mười người đàn bà vừa nóng bỏng vừa kí©h thí©ɧ dính ở bên người? Nhưng nhiều năm như vậy mà bên cạnh Nhậm Hạo Đông ngay cả một bóng hồng cũng không có, nếu như không phải thực sự hiểu rõ cậu ta thì có lẽ Nghiêm Quân Nghiêu đã cho rằng Nhậm Hạo Đông là gay.

– “Cho nên…?”

– “Cho nên cậu phải nhanh chóng tìm một người đàn bà đi, hoạt động một chút.” Có những bộ phận quá lâu không dùng đến sẽ tạo thành chướng ngại chức năng, về điểm này phải tuyệt đối tin tưởng lời nói của bác sĩ.

– “……”

– “Đúng rồi, cậu hình như có nhận nuôi một cô bé đúng không?”

– “……”

– “Cậu lớn tuổi như vậy cậu lại chưa từng động lòng vì người đàn bà nào, không phải là bởi vì cô bé đó đấy chứ, phải chờ cô bé lớn lên? Thì ra Nhậm của chúng ta lại là người có sở thích Loli complex (hội chứng yêu thích trẻ con).”

Chờ cô bé lớn lên? Nhậm Hạo Đông khép hờ đôi mắt, không trả lời.

– “Được rồi, tôi hiếm hoi lắm mới có được một ngày rảnh rang, đang muốn ra ngoài chơi bời xả láng một chút, không tán nhảm với cậu nữa.” – Âm thanh ngắt điện thoại dứt khoát truyền tới.

Rốt cuộc Nghiêm Quân Nghiêu gọi cuộc điện thoại này là vì cái gì? Dựa vào loại tính cách quanh co vòng vèo khiến người ta thổ huyết của cậu ta thì cậu ta nhất định sẽ không làm ra loại chuyện nhàm chán như thế này.

Vấn đề rất nhanh đã có câu trả lời.

Một tin nhắn được gửi đến máy của Nhậm Hạo Đông, là bức hình của một cô gái trẻ đang tươi cười đến sáng lạn. Phía dưới bức ảnh, Nghiêm Quân Nghiêu còn đề thêm một câu: “Tin tức của nhà cậu thật đúng là vừa cặn kẽ lại vừa toàn diện.”

Nhưng dường như Nhậm Hạo Đông đã mất đi năng lực phản ứng, khuôn mặt tươi cười này vừa quen thuộc lại vừa vô cùng xa lạ. Rõ ràng đường nét khuôn mặt không hề có điểm nào giống với người ấy nhưng vì sao khi cười rộ lên lại giống nhau như vậy?

Chung quy những thứ giống như huyết thống, muốn phủ nhận là chuyện tuyệt đối không thể.

Chiếc điện thoại đắt tiền “cạch” một tiếng rơi xuống đất vỡ tan, từng vết rạn nứt loang lổ trên bề mặt màn hình khiến cho nét tươi cười trên khuôn mặt cô gái cũng loang lổ theo…

**********

Sau khi tan học, bầu trời rõ ràng còn đang trong xanh lại bất ngờ xuất hiện mây đen dày đặc, sau đó từng giọt mưa lắc rắc bắt đầu rơi xuống. Nghê Bối Bối đứng ở trạm xe buýt ngẩng đầu nhìn bầu trời nặng trĩu, cắn nhẹ môi.

Làm sao bây giờ? Từ đây trở về biệt thự phải mất ít nhất nửa tiếng đồng hồ, cho dù cô có chạy thật nhanh thì cũng phải mất đến mười mấy phút. Nhìn tình hình này nếu như cô cứ như vậy mà chạy về thì khẳng định là sẽ ướt đẫm từ đầu đến chân.

Nghê Bối Bối lại nhìn đồng hồ, sau giờ học cô cùng Hướng Phù Nhã đến bờ sông ngắm hoàng hôn, lúc trở về cũng đã không còn sớm. Hiện tại nếu lại tiếp tục chậm trễ thì cho dù lão quản gia không dám trách cứ cô nhưng cái loại ánh mắt hoài nghi đó cũng đủ để khiến cho cô cả người bứt rứt. Từ nhỏ đến lớn, Nghê Bối Bối luôn không muốn làm những chuyện gây sự chú ý của người khác, cô ngước đôi mắt xinh đẹp chăm chú nghiên cứu bầu trời xám xịt trên đầu như muốn tìm ra một tia hy vọng, nhưng đáng tiếc…

Thôi quên đi, vẫn là nên chạy trở về thôi!

Nghê Bối Bối lấy cặp sách che phía trên đầu, thà che được chút ít còn hơn là không che được tí nào, cô cắn răng lao vào trong màn mưa. Mưa xuân tháng ba vẫn còn mang theo chút khí lạnh, cho dù có cặp sách che ở phía trên nhưng chưa đến một phút cả người cô đã lâm vào tình trạng ướt đẫm như chuột lột. Nghê Bối Bối thở hổn hển, chạy trong cơn mưa tầm tã như vậy đúng là một chuyện mệt chết người, may mắn nơi này là khu dân cư cao cấp hơn nữa phần lớn đều là sản nghiệp của Nhậm gia cho nên không ai có thể nhìn thấy bộ dạng chật vật hiện tại của cô. Ngôi biệt thự nằm sâu trong khuôn viên rộng lớn nhanh chóng hiện ra, ở phía xa chợt lóe lên một tia chớp, trong vài giây đó chiếc xe màu đen với tốc độ kinh người bất ngờ lao thẳng đến khiến cho nước bắn tung tóe, một lượng nước lớn bắn thẳng lên trên người Nghê Bối Bối.

“Á!”

Tốc độ nhanh như vậy khiến cho cô căn bản muốn tránh cũng tránh không kịp, cả người lập tức trở nên ướt đẫm, đúng là họa vô đơn chí, thiệt muốn chửi bậy một tiếng.

Chiếc xe dừng lại, đột ngột y như cách nó xuất hiện, Nghê Bối Bối cả người cứng đờ không dám cử động cũng không dám phát ra tiếng cứ ngây ngốc đứng ở trong màn mưa, trên tay túm chặt chiếc cặp sách đã trở nên nặng trịch vì ướt. Lúc này, cả thế giới đột nhiên trở nên im lặng, ngoại trừ tiếng động phát ra từ chiếc cần gạt nước và tiếng mưa, ngay cả Nghê Bối Bối cũng tự động nín thở.

Bầu không khí nặng nề tĩnh mịch.

Không biết qua bao lâu, cửa kính xe từ từ hạ xuống, lộ ra trước mắt cô là khuôn mặt nam tính lạnh lùng của Nhậm Hạo Đông. Cô không dám nhìn thẳng vào gương mặt đó, chỉ có thể cúi gằm đầu xuống.

Nhậm Hạo Đông lạnh nhạt nhìn dáng vẻ chật vật dưới mưa của cô gái đáng thương. Cơn mưa to khiến cho những sợi tóc đen nhánh dính bết vào khuôn mặt, chiếc áo sơ mi màu trắng đã hoàn toàn ướt đẫm gắt gao dán sát vào cơ thể cô. Nghê Bối Bối khẳng định là không biết vào giờ phút này quần áo đã không còn là công cụ che đậy thân thể hoàn hảo mà đã trở nên trong suốt phơi bày ra toàn bộ dáng người mê hoặc của cô. Nội y màu hồng nhạt bao lấy bầu ngực tròn trịa vẫn đang phát dục, vòng eo nhỏ nhắn thoảng ẩn thoáng hiện. Bên dưới chiếc váy kẻ caro màu đỏ thẫm là đôi chân dài thon thả, chiếc vớ màu đen dài đến bắp chân càng làm nổi bật lên làn da trắng như ngọc.

Đồng phục ngây thơ, thân hình ma quỷ.

Cậu không phải là đang chờ cô bé lớn lên đấy chứ?

Âm thanh của Nghiêm Quân Nghiêu không ngừng vang vọng ở trong đầu Nhậm Hạo Đông, đôi mắt hắn tràn ra hàn ý.

Chờ con bé lớn lên ư?

Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt kia của con bé, hắn liền hận không thể…

Nhậm Hạo Đông dẫm mạnh lên chân ga khiến chiếc xe nhanh chóng lao thẳng về phía trước, cánh cửa lớn của biệt thự đã sớm mở rộng chào đón chủ nhân của nó.

Nghê Bối Bối lẳng lặng đứng ở trong mưa, tâm tình hỗn loạn.

Hắn làm sao vậy?

Vì sao lại dừng xe?

Vì sao lại không nói bất cứ điều gì cứ thế tiêu sái phóng đi?

Cô lại làm sai điều gì sao?

Nghê Bối Bối cắn chặt cánh môi, hơi lạnh không chỉ lan ra toàn thân thể mà còn lan cả vào trong lòng. Trong cơn mưa, dưới bầu trời này, thế giới rõ ràng rộng lớn như vậy nhưng vào trong giờ phút này lại tựa hồ như chỉ có một mình cô cô độc…

—————-

– “Cô Hai.”

Một chiếc ô màu đen che khuất màn mưa, Nghê Bối Bối kinh ngạc ngẩng đầu lên, đập vào mắt là khuôn mặt nghiêm túc của lão quản gia.

– “Cô Hai, nên trở về nhà thôi, mưa lớn như vậy cẩn thận kẻo cảm lạnh.”

Đúng vậy, cũng nên trở về nơi đó rồi!

Nghê Bối Bôi lãnh đạm nói cảm ơn, nhấc đôi chân đã trở nên tê cứng đi về phía ngôi biệt thự. Sự xuất hiện của lão quản gia không khiến cho cô cảm thấy ngạc nhiên, cô cũng sẽ không ngây thơ cho rằng ông ta đến đón cô là do mệnh lệnh của người đàn ông kia. Nghê Bối Bối kỳ thật rất rõ ràng, bắt đầu từ lúc xuống khỏi xe buýt thì cũng chính là lúc bắt đầu tiến vào phạm vi theo dõi của hệ thống bảo an nhà họ Nhậm. Nhưng cả một quãng đường dài như vậy cũng không có bất kỳ ai vì cô mà đưa đến một chiếc ô.

Đúng vậy, còn có ai sẽ đối tốt với cô chứ? Ai lại dám đối tốt với cô?

Sự xuất hiện của lão quản gia lúc này chỉ là bởi vì cô đã đi tới cửa lớn của Nhậm gia, đi vào trong phạm vi trách nhiệm của ông ta. Bất quá vẫn chỉ là vô dụng, cô đã ướt đẫm, ướt đến toàn thân đều lạnh lẽo, ngay cả trái tim cũng lạnh lẽo. Một tán ô không che được bất kỳ cái gì vậy thì thà rằng không có còn hơn.

Nghê Bối Bối bước vào trong nhà, lên lầu, xả nước nóng vào đầy bồn tắm rồi lẳng lặng tắm rửa. Cô ngâm thân thể lạnh lẽo của mình trong bồn cho đến khi toàn thân đỏ ửng cả lên mà vẫn cảm thấy buốt giá. Rất lạnh, rất lạnh… Trận mưa này, bắt đầu từ năm cô sáu tuổi cho đến nay vẫn chưa từng ngừng lại.

Áo tắm khô ráo mềm mại bao lấy thân thể, Nghê Bối Bối vừa dùng chiếc khăn bông to chà xát lên mái tóc ướt đẫm của mình vừa tự nhiên mở cửa phòng tắm bước ra ngoài. Bước chân cô đột nhiên dừng lại, bàn tay đang cầm khăn tắm buông lỏng, chiếc khăn cứ như vậy rơi thẳng xuống dưới đất.

Người đàn ông hiện giờ ngồi trên giường dùng ánh mắt lạnh lùng như ác ma nhìn cô kia không phải là Nhậm Hạo Đông sao?

Nghê Bối Bối lạnh hết cả người, cảm giác như chính mình đang đứng ở trên vách núi băng, bốn phía đều đã sụp đổ chỉ còn lại nơi mà bàn chân nho nhỏ của cô đang đứng, nhưng ngay cả nơi đó cũng đang chuẩn bị nứt ra.

Thật đáng sợ, quá đáng sợ!

Mỗi lần nhìn thấy hắn cô đều có cảm giác sợ hãi như gặp phải tử thần, loại cảm giác này là do cô đã trải qua vô số lần giáo huấn khắc cốt ghi tâm mà từ từ tạo nên.

Nhậm Hạo Đông lướt mắt từ trên xuống dưới tỉ mỉ quan sát đánh giá Nghê Bối Bối, mái tóc đen ướt đẫm, làn da trơn nhẵn như phấn sau khi tắm…

Dưới ánh mắt lợi hại của hắn, ngay cả đến việc cúi xuống nhặt chiếc khăn tắm đang rơi trên đất cô cũng không dám làm.

Cuối cùng Nhậm Hạo Đông cũng mở miệng – “Tắm xong rồi?”

Nghê Bối Bối há miệng nhưng lại phát hiện ra cổ họng như nghẹn lại – “Vâng.”

– “Rất tốt!”

Tốt cái gì, tại sao lại tốt?

– “Chuẩn bị tốt nghiệp rồi có đúng không?”

– “Vâng.”

Trong lòng Nghê Bối Bối hiểu rõ chuyện này khẳng định là do Cung Trạch Đoan nói cho Nhậm Hạo Đông biết. Người đó là thủ hạ hắn mang theo từ Nhật Bản, tất cả mọi công việc lớn nhỏ của Nhậm Hạo Đông đều là do Cung Trạch Đoan xử lý, ngay cả việc nhập học, nộp tiền học phí của cô cũng vậy cho nên đối với Cung Trạch Đoan, Nghê Bối Bối không hề xa lạ.

Nhưng vì sao Nhậm Hạo Đông lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?Nhiều năm qua, hắn đối với những chuyện liên quan đến cô không phải đều là bỏ mặc không quản hay sao?

– “Có tính toán gì không?” – Ngữ khí thản nhiên, nghe qua tựa hồ như là đang thực sự hỏi ý kiến của cô.

Cô thì có tính toán gì chứ? Cô có năng lực để tính toán sao?

Khuôn mặt Nghê Bối Bối cúi xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên châm chọc. Cô chỉ là một sinh mệnh hèn mọn phải dựa vào hắn mới có thể sinh tồn, cô có tư cách để tính toán gì đây?

– “Không có.”

– “Thật sao?” – Ngón tay hắn từ từ lướt qua màn hình di động đẹp đẽ đắt tiền, trầm ngâm – “Tôi thấy hay là cho cháu qua Nhật du học.”

Cái gì?

Nghê Bối Bối giật mình ngẩng đầu nhìn Nhậm Hạo Đông, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ kinh hoàng, luống cuống.

Hắn muốn đưa cô sang Nhật du học ư?

– “Thế nào? Không muốn đi?”

– “Cháu không dám…” – Nghê Bối Bối khàn khàn nói.

Đúng, là không dám.

Cho dù trong lòng có ngàn vạn cái không muốn thì cô cũng không dám thực sự nói ra nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi Đài Loan. Trong cuộc sống thống khổ và bất lực này, niềm vui và hy vọng duy nhất của cô chính là có thể được cùng hai người bạn thân nhất của mình bước vào đại học. Bọn họ đã hứa với nhau rồi, sẽ cùng thi vào một trường trung học rồi sau đó cùng nhau vào đại học, đó cũng là nơi gửi gắm hy vọng duy nhất của cô. Hiện tại ngay cả một tâm nguyện nho nhỏ đó cũng bị Nhậm Hạo Đông xóa bỏ. Chỉ cần hắn tiếp tục không để ý tới cô thì cuối cùng cô sẽ có thể đạt thành tâm nguyện của mình, nhưng mộng tưởng chung quy vẫn chỉ là mộng tưởng.

“Không dám?” – Nhậm Hạo Đông nghiền ngẫm nói – “Thì ra là không dám.”

Hắn so sánh khuôn mặt tươi cười trong bức ảnh cùng với hình ảnh cô gái nhỏ ngoan ngoãn ở trước mặt, thật sự là ngoan ngoãn đến mức khiến cho người ta muốn hủy diệt! Con bé này quả nhiên không phải là người đơn giản.

Khuôn mặt tươi cười kia cùng với bộ dạng phục tùng nghe lời trước mắt làm cho ngón tay hắn cảm thấy ngứa ngáy. Nếu như có thể hung hăng bóp chết nó thì sẽ thống khoái đến mức nào?

Đầu Nghê Bối Bối càng cúi thấp hơn, ngón tay cũng vô thức khép chặt lại vạt của chiếc áo tắm đang khoác trên người. Chiếc áo tắm này không dài lắm, ăn mặc như vậy cùng hắn ở chúng một phòng khiến cô cảm thấy không được thoải mái.

Nhậm Hạo Đông đứng dậy chậm rãi bước lại gần – “Cháu muốn ở lại Đài Loan?”

Nghê Bối Bối nhanh chóng ngước đầu lên nhìn Nhậm Hạo Đông sau đó lập tức hối hận muốn cắn lưỡi.

Tại sao cô lại quên béng mất chứ?

Trải qua nhiều lần giáo huấn, Nghê Bối Bối hiểu rất rõ phàm chỉ cần là những thứ mà cô muốn có hoặc quý trọng thì hắn sẽ không chút lưu tình mà hủy diệt toàn bộ, vậy mà tại sao cô vẫn không học được bài học đó cơ chứ?

Cơ thể Nhậm Hạo Đông cách Nghê Bối Bối càng ngày càng gần nhưng cô lại không thể tránh né vì sau lưng chính là vách tường mà cô lại không dám đẩy hắn ra.

– “Có thể được.” – Giọng nói của ác ma thì thầm vang lên bên tai Nghê Bối Bối.

Hắn sẽ không cho con bé được thoải mái, hắn muốn từ từ chơi đùa, lần này nhất định phải từ từ, dù sao con thỏ nhỏ cũng đã trưởng thành…

Quá gần, thực sự là quá gần, toàn thân Nghê Bối Bối đều nổi da gà vì không quen cùng hắn tiếp xúc thân mật như vậy, hơn nữa cô cũng không có thói quen quá gần gũi với người khác phái.

– “Nhưng tôi có điều kiện.”

Hơi thở nóng rực phả lên vành tai non mềm của Nghê Bối Bối khiến cho đầu của cô càng lúc càng cúi thấp hơn. Cần cổ trắng muốt lộ ra, những sợi tóc đen nhánh dính bết vào sau gáy càng làm nổi bật lên vẻ ngọc ngà của làn da. Nhậm Hạo Đông đưa tay nâng cằm Nghê Bối Bối nhìn thật sâu vào đôi mắt đen trong trẻo của cô.

“Chỉ cần có thể ở lại Đài Loan thì cho dù phải trả bất kỳ giá nào cháu cũng đều bằng lòng có phải không?”

Nghê Bối Bối không thể nhúc nhích chỉ có thể bị động ngước nhìn Nhậm Hạo Đông.

Giếng cổ… Giờ phút này trong đầu cô chỉ hiện lên được hai chữ này.

Kỳ thực, Nghê Bối Bối dù lớn đến từng này nhưng chưa từng được nhìn thấy giếng cổ, chỉ là đọc qua trong sách vở mà thôi. Nhưng giờ khắc này ánh mắt của Nhậm Hạo Đông không hiểu sao lại gợi cho cô nhớ tới hình ảnh giếng cổ lạnh lẽo, thâm u không một gợn sóng, còn mang theo hàn khí bức người. Người đàn ông này chỉ cần dùng một ánh mắt cũng có thể khiến cho người ta đông lạnh mà chết, đúng là thật sự đáng sợ.

Nghê Bối Bối nhắm mắt lại không dám tiếp tục nhìn vào mắt hắn, thân thể vô dụng lại run lên.

– “Rất tốt.”

Nhậm Hạo Đông hài lòng nói, ngón tay thon dài đẹp đẽ nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai mảnh khảnh của cô, vạt áo tắm rộng thùng thình chỉ cần nhẹ nhàng lôi kéo là sẽ hoàn toàn mở rộng. Tay của hắn rõ ràng chỉ chạm qua lớp vải vậy mà Nghê Bối Bối lại quái dị cảm thấy vừa lạnh lẽo lại vừa bỏng rát, giống như là ngón tay của hắn đang trực tiếp trượt trên làn da trần của cô vậy.

– “Chậc, tại sao lại run rẩy như vậy?” – Nhậm Hạo Đông than nhẹ nhìn cô gái nhỏ đang sợ hãi đến độ gần như tái nhợt đi ở trước mặt mình.

Đúng rồi, con bé chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn còn quá nhỏ! Sợ đến mức này xem ra nhưng giáo huấn trước kia thực sự đã khắc sâu vào trong đầu! Đứa trẻ yêu khóc, tính tình quật cường lúc trước quả thực đã biến mất không còn một dấu vết.

– “Có muốn nghe điều kiện không?”

Đôi mắt sắc bén của Nhậm Hao Đông lơ đãng buông xuống, ánh nhìn liền chạm vào bàn tay nhỏ bé lúc này đang nắm lại thật chặt.

Xem ra là rất muốn nghe!

Bàn tay hắn đột nhiên dùng sức kéo xoạt một cái, vạt áo tắm đang khép lại chỉnh tề bị kéo mở rộng để lộ ra thân hình thiếu nữ nhỏ nhắn nhưng cân xứng, ở dưới ánh đèn sáng trưng phơi bày không sót một chi tiết nào. Nghê Bối Bối ngay cả hét lên cũng không dám chỉ có thể gắt gao cắn chặt môi, cắn đến mức bờ môi đỏ hồng trở nên trắng bệch, cuối cùng bật máu, thân thể cô co rúm lại, run rẩy.

Nhâm Hạo Đông tỉ mỉ đánh giá thân thể còn chưa phát dục hoàn toàn của trước mặt. Bờ vai mảnh mai mượt mà, phía dưới xương quai xanh tinh xảo là bộ ngực sữa không lớn lắm nhưng màu sắc vô cùng xinh đẹp, mịn màng trắng nõn như ngọc, phía trên là hai đóa hồng mai ửng đỏ, theo nhịp hô hấp của cô mà run rẩy trong không khí. Vòng eo nhỏ nhắn, chiếc bụng bằng phẳng, còn có tam giác thần bí như ẩn như hiện, cặp đùi trắng muốt khép rất chặt, xem ra là thật sự luống cuống. Khóe môi của Nhậm Hạo Đông bất giác khẽ nhếch lên, một thân da thịt như ngọc như ngà kia quả thật là vô cùng xinh đẹp.

Nghê Bối Bối vẫn cắn chặt răng, cảm giác đau đớn trên môi càng lúc càng rõ ràng hơn. Tuy Nhậm Hạo Đông không có thật sự chạm vào cô nhưng ánh mắt của hắn còn làm cô khó chịu hơn là bị chạm vào. Cái loại ánh mắt như dao này khiến cho mỗi một phân, một tấc trên da thịt cô đều phát đau. Sự khuất nhục như vậy, bất đắc dĩ như vậy đều là do hắn ban cho.

Trên danh nghĩa, hắn rõ ràng là cha nuôi của cô nhưng vì sao lại đối với cô như vậy? Đến tột cùng thì cô đã làm sai cái gì mà lại phải chịu sự đối xử như vậy?

Ánh mắt sắc bén của Nhậm Hạo Đông tựa hồ như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Nghê Bối Bối. Hắn đưa tay nâng cằm cô lên để cho dung nhan tinh xảo của cô hiện ra trước mắt. Khuôn mặt này, thật sự…

Đôi môi mỏng của hắn dán lên môi cô, không hôn sâu, cũng không mơn trớn chỉ đơn giản là áp môi của hắn lên môi cô. Nhậm Hạo Đông đưa lưỡi liếʍ đi từng chút từng chút máu rỉ ra trên môi Nghê Bối Bối, nước bọt khiến cho vết thương trên môi cô càng thêm đau đớn.

Máu của cô, là tanh, cũng là ngọt, có một tư vị ngon ngọt đặc biệt.

Vết thương ở trên môi cuối cùng cũng ngừng chảy máu, Nhậm Hạo Đông tách người ra, ngắm nhìn làn môi bị mình liếʍ đến đỏ bừng sau đó hung hăng cúi đầu cắn một nhát… Đau đớn càng sâu.

– “Cháu có thể ở lại.”

Hắn không nhìn lại trực tiếp xoay người rời đi không hề có một lời báo trước, cũng đột ngột y như lúc hắn xuất hiện. Nghê Bối Bối giống như một người mất hết toàn bộ khí lực ngã sụp xuống đất rồi cứ thể lẳng lặng nằm đó, thân thể nhỏ nhắn run rẩy, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống chậm rãi thấm ướt khăn tắm

Môi của cô… Đau quá, đau quá, đau đến sắp không thở nổi…