Chương 17: Quyển hạ

Edit: Gà Say Sữa

Nhậm Hạo Đông vác Nghê Bối Bối trên vai đi thẳng tới chỗ vườn hoa. Dọc đường đi, Nghê Bối Bối hết đánh lại cắn, dùng hết tất cả võ nghệ cũng không thể giãy khỏi sự kiềm chế của hắn ngược lại còn làm cho bản thân mệt lử. Chờ đến khi hăn buông cô ra thì cô cũng chẳng còn sức lực mà giương oai nữa.

“Bình tĩnh lại rồi sao?” – Nhậm Hạo Đông tựa lưng vào một cây cột đá, ung dung nhìn cô.

Nghê Bối Bối thở phì phò cố gắng trừng mắt nhìn hắn, đến khi hơi thở dần trở lại bình thường mới cáu kỉnh hỏi – “Rốt cuộc anh đưa tôi tới đây làm gì?”

“Người đàn ông đó, em cách xa hắn ra một chút cho tôi.”

“Tôi qua lại với ai anh quản được chắc?” – Bộ dạng bình thản bá đạo của Nhậm Hạo Đông làm cho Nghê Bối Bối không kìm được sự tức giận trong lòng.

“Lần sau đừng có thân mật với người đàn ông khác như thế nữa.”

“Anh là gì của tôi chứ? Tại sao tôi lại phải nghe lời anh?”

Thực buồn cười, bọn họ hiện giờ cùng lắm chỉ có thể coi như là hai người xa lạ nhưng lại có chung với nhau một đứa con trai mà thôi, mà có lẽ ngay cả người xa lạ cũng không bằng, ít ra thì cô đối với một người xa lạ vẫn còn có chút lịch sự xã giao.

“Tôi là gì của em?” – Khóe miệng Nhậm Hạo Đông khẽ nhếch – “Chi bằng em nói cho tôi biết…”

Lời tán tỉnh ám muội của hắn không khỏi khiến cho cô đỏ bừng mặt, giận dữ cao giọng: “Anh chẳng là gì của tôi cả, là người mà tôi ghét nhất.”

“Ghét tôi?”

“Đúng vậy, tôi ghét anh! Mỗi ngày đều phải nhìn thấy anh khiến cho tôi cảm thấy thực ghê tởm. Nếu như không phải là bởi vì Tiểu Tường thì cả đời này tôi cũng không muốn nhìn thấy anh…”

Những lời mắng chửi của cô đột ngột bị môi hắn chặn lại, miệng hắn áp chặt xay nghiến môi cô tựa như muốn nuốt luôn cô vào trong bụng. Nghê Bối Bối liều mạng giãy dụa, cố gắng xoay đầu thoát khỏi bờ môi của Nhậm Hạo Đông, đẩy mạnh hắn ra – “Đừng có chạm vào tôi…”

Giây phút tự do ngắn ngủi nhờ sự giãy dụa kịch liệt nhanh chóng bị cướp mất, Nhậm Hạo Đông kéo Nghê Bối Bối vào lòng, lợi dụng sơ hở đẩy lưỡi vào trong miệng cô cuốn lấy lưỡi cô, vuốt ve nó bằng lưỡi của mình rồi mυ"ŧ thật mạnh. Hơi thở của Nghê Bối Bối tựa hồ như bị đoạt mất, Nhậm Hạo Đông đẩy đầu cô ngửa ra, tiếp tục hôn cô sâu hơn để ngăn cho cô không thể mở miệng. Cô càng giãy dụa thì nụ hôn của hắn lại càng điên cuồng, cắn lấy môi cô, mυ"ŧ mạnh lưỡi cô ép cô phải tham gia cùng hắn.

“Nhớ kỹ, em là người phụ nữ của tôi, người phụ nữ duy nhất của Nhậm Hạo Đông tôi.” – Hắn thoáng buông bờ môi cô, thì thầm kề sát bên miệng cô.

“Tôi không phải là của anh, tôi ghét…” – Lời còn chưa kịp nói ra đã bị Nhậm Hạo Đông ép ngược trở lại, đầu lưỡi hắn sục sạo khắp khoang miệng cô. Cô có thể nếm thấy hương vị nam tính đặc trưng chỉ thuộc về riêng hắn ở trong miệng mình, sức nóng khiến cho cô choáng váng, tay chân như nhũn ra, nắm đấm đánh lên ngực hắn cũng chậm rãi trở nên vô lực. Cô cảm thấy bản thân như sắp sửa ngất đi.

Đột nhiên từ trong vườn hoa truyền đến một tiếng “meo”, một bóng trắng nhảy vọt ra từ trong bụi cây nhanh chóng biến mất đằng sau khúc quanh của bức tường. Tiếng động này khiến cho lý trí của Nghê Bối Bối bị đánh thức, cô dùng sức cắn mạnh lên đầu lưỡi đang càn quấy ở trong miệng mình, chỉ trong chốc lát trong khoang miệng đã tràn ngập mùi tanh ngọt của máu. Nhậm Hạo Đông buông cô ra, ngón tay chạm nhẹ lên đầu lưỡi bị thương sau đó ngẩng đầu nhìn Nghê Bối Bối. Cô cảnh giác lùi về phía sau một bước, lần này cô lại làm cho Nhậm Hạo Đông bị thương khẳng định là hắn sẽ tức giận. Cô vĩnh viễn ghi nhớ những lời mà hắn đã từng nói… Người nào khiến tôi đau, tôi sẽ khiến cho hắn ta càng đau đớn hơn gấp bội.

Mặc dù có chút sợ hãi nhưng Nghê Bối Bối vẫn cố cứng miệng – “Đáng đời, ai bảo anh…”

Vừa nghĩ đến nụ hôn cuồng nhiệt bãn nãy, hai má cô lại ửng hồng, nếu như không phải là nhờ con mèo kia thì hẳn là cô lại mất mặt thêm lần nữa rồi.

“Đúng là hung dữ.” – Nhậm Hạo Đông bình thản mở miệng.

“Gì cơ?” – Nghê Bối Bối giả vờ nghe không rõ.

“Bối Bối, nhớ kỹ những lời tôi vừa nói, có biết không?”

“Tôi thèm vào, anh là gì của tôi?”

“Người đàn ông của em.”

“Phi, không biết xấu hổ!” – Thứ lỗi cho cô thô tục nhưng quả thực là bị ép đến cực hạn mà.

“Không được cười với người đàn ông khác, nếu không tôi sẽ mất hứng.”

“Tôi thèm vào quản xem anh có mất hứng hay không.”

“Cũng không cho phép em khiêu vũ với người đàn ông khác.”

“Hừ.”

“Không được ôm eo, cũng không được nắm tay.”

“Anh đi chết đi!”

“Cả người em từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, toàn bộ đều là của tôi, rõ chưa?”

“Tôi rõ cái…” – Lời mắng vừa sắp sửa tuôn ra khỏi miệng thì cô đột nhiên khựng lại, cau mày nhìn hắn – “Nhậm Hạo Đông, nhìn bộ dạng này của anh tôi còn tưởng rằng là anh đang ghen đấy?”

“Đúng vậy.”

“Hả?” – Hắn thừa nhận sàng khoái như vậy ngược lại lại dọa cô một trận.

“Nhìn em khiêu vũ cùng một người đàn ông khác, nhìn em cười với hắn ta, nơi này của tôi…” – Hắn đè tay lên trái tim mình – “Không thoải mái.”

Sắc mặt của Nghê Bối Bối đột nhiên trở nên tái nhợt.

“Lúc đầu tôi chỉ cho là bản thân mình có chút khó chịu nhưng sau đó lại phát hiện ra không phải như vậy, nhìn thấy hắn ôm lấy em trong đầu tôi đã lập tức nghĩ đến chuyện dùng súng xử lý hắn ta.”

Khuôn mặt cô lúc này đã trắng bệch như giấy.

“Nghê Bối Bối, em là của tôi, chỉ có thể là của tôi.”

Những lời của hắn dường như thể đang nói, tôi thích em, tôi yêu em.

“Có nghe thấy không?”

Cô thực sự bị hắn dọa sợ rồi.

***********

Sau buổi tiệc ngày hôm đó, cuộc sống vẫn trôi qua hết sức bình thường, dường như thể chưa từng có bất kỳ việc gì phát sinh qua nhưng có cũng đôi chỗ không còn giống như lúc trước nữa.

Nghê Bối Bối ngẩn người nhìn biển xanh dập dờn trước mắt, thở dài phiền não. Nhậm Hạo Đông vẫn cứ trầm mặc, kiệm lời y hệt như trước kia nhưng thái độ của hắn đối với cô lại dường như có chút bất đồng. Càng ngày hắn càng thường xuyên nhìn cô, trong đôi mắt tối đen như mực luôn ánh lên một vẻ lạ lùng. Dáng vẻ đó của hắn nếu như là xuất hiện ở trên người người khác thì cô sẽ cam đoan đó là vẻ dịu dàng nhưng người này lại là Nhậm Hạo Đông, cô chỉ biết cảm thấy sợ hãi.

Sợ hãi lời hắn nói là thật.

Sợ hãi vì thứ mà hắn muốn lại là thứ mà cô không thể cho.

Cô rất sợ, thực sự rất sợ.

Tuy rằng hắn chưa từng nói rằng hắn thích cô nhưng cô có thể mơ hồ cảm giác được, hắn đối với cô không còn giống như lúc trước nữa rồi.

Khi cô và con trai chơi đùa hắn sẽ yên lặng ở bên cạnh, tự xử lý công việc của mình nhưng thỉnh thoảng ngẫu nhiên lại ngẩng đầu nhìn bọn họ, bầu không khí đó thực sự rất kỳ quái nhưng không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy ấm áp. Hàng ngày hắn đều đúng giờ trở về ăn cơm, vì ngại có mặt con trai cho nên cô không tiện làm to chuyện đành phải tâm không cam tình không nguyện lấy cơm cho hắn, sau đó nhìn hắn ăn sạch sẽ toàn bộ món ăn ở trên bàn, cố sẽ cố gắng áp chế cảm giác thỏa mãn kỳ lạ ở trong lòng. Sau khi ăn xong hắn còn chạy vào trong phòng bếp cầm khăn lau sạch sẽ bát đĩa mà cô vừa mới, sự việc này mới đầu còn dọa cô trận thiếu chút nữa là làm rớt luôn chiếc đĩa đang cầm trong tay.

Kháng nghị, hắn không để ý.

Mắng hắn, hắn cũng không nói.

Được, nếu hắn đã muốn làm thì cô mặc kệ hắn làm là được.

Cô buông bát đĩa trong tay định đem toàn bộ phòng bếp nhường cho hắn nhưng gã đàn ông gian xảo kia cư nhiên lại ỷ vào thân thể cao lớn của mình chặn ở cửa phòng không cho cô ra ngoài. Kết quả là một tháng sau, cô đã hoàn toàn quen với việc mình rửa bát còn hắn ở bên cạnh lau khô.

Nhậm Hạo Đông của hiện tại dường như đã không còn giống như trước kia nữa. Vẻ mặt thì vẫn lạnh lùng, biểu tình vẫn bình thản như cũ nhưng bây giờ trong cuộc sống của cô không có nơi nào là không in dấu hình bóng của hắn. Trước kia hắn có thể biến mất tăm mất dạng hàng tuần, có khi là hàng tháng trời nhưng hiện tại ngày nào hắn cũng đều đúng giờ trở về nhà ăn cơm, không có chuyện gì thì ở bên cạnh cô mặc dù là không nói lời nào, cũng không quấy rầy, chỉ là im lặng tự làm chuyện của mình. Nhưng hắn không biết một điều, chính sự hiện diện của hắn đã là sự quấy rầy lớn nhất rồi.

Cô vốn dĩ chỉ muốn lặng lặng cùng hắn cả đời nước sông không phạm nước giếng nhưng hắn lại đột nhiên thay đổi phá vỡ toàn bộ kế hoạch của cô. Dường như càng ngày cô càng khó để bỏ qua sự tồn tại của hắn, ngẫu nhiên khi hắn bận ra ngoài xử lý công việc cô ngược lại lại cảm thấy không được yên tâm.

Haizz, tại sao mọi việc lại biến thành như thế này chứ?

“Mẹ, tới đây là để nghỉ ngơi, sao mẹ vẫn còn thở dài gì vậy?” – Nhậm Cạnh Tường ôm một đống vỏ sò trong lòng, kỳ quái hỏi.

Trước mặt bọn họ là rất nhiều vỏ sò đủ mọi loại hình dáng kỳ lạ, sáng sớm cô và Tiểu Tường đã thức dậy ra bờ biển để nhặt, bây giờ đã là xế chiều, mặt trời chuẩn bị lặn.

Vượt qua Đại Tây Dương rộng lớn, bọn họ đến với vùng đất xinh đẹp tựa như ảo mộng Santorini. Ở đây dường như cái gì cũng đều thấm đẫm một màu xanh, bầu trời xanh biếc không một gợn mây, đại dương xanh thẫm trải dài, còn có ngôi biệt thự màu trắng nằm cạnh bờ biển, tất cả đều giống như một giấc mơ không thật.

Thằng nhóc Tiểu Tường này vì con gái bảo bối của nhà họ Nghiêm mà sáng sớm ra đã bắt cô cùng nó ra bãi biển đề tìm vỏ sò, muốn tìm một chiếc đẹp nhất, hoàn hảo nhất để làm quà cho Nghiêm Di Duyệt.

Cô xốc lại tinh thần nhìn dáng vẻ nghiêm túc của con trai, dịu dàng cười – “Chính là bởi vì nghỉ ngơi quá tốt, vui vẻ cho nên mới thở dài.”

Nhậm Cạnh Tường nhăn mày – “Con gái đúng là phiền phức, vui vẻ cũng thở dài, phiền não cũng thở dài.”

“Con nói cái gì? Lặp lại lần nữa xem.” – Cô đưa tay nắn bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, uy hϊếp nói.

“Ưm, mẹ bắt nạt con, con phải méc ba.” – Nhậm Cạnh Tường giãy dụa thở không ra hơi.

“Hừ, đi đi, đi đi, mẹ không bắt nạt được ba con chẳng lẽ còn không trị nổi con?” – Cô hạ tay xuống, trong lòng lại bắt đầu phiền muộn.

“Mẹ, mẹ không thích ba sao?” – Nhậm Cạnh Tường buông đống vỏ sò trong tay sán lại gần Nghê Bối Bối, nhỏ giọng hỏi.

“Tại sao con lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì mẹ nhìn ba lúc nào cũng đều như vầy.” – Nó nửa khép mắt, học theo bộ dạng lạnh lùng của Nghê Bối Bối.

Thật đáng yêu chết đi được!

Cô bật cười vấn vò khuôn mặt con trai, cảm thán lắc đầu – “Con đấy, đúng là!”

“Mẹ, nếu như ba chọc mẹ tức giận, mẹ có thể không trách ba có được hay không?” – Nó chờ đợi ngước nhìn cô. Nhậm Cạnh Tường yêu mẹ nhưng nó cũng rất yêu ba nó. Nó có thể nhạy bén cảm nhận được ba mẹ nó dường như không giống với ba mẹ của Di Duyệt hay Trí Tu, nó thực lòng không muốn như vậy.

Có thể đừng nhắc đến Nhậm Hạo Đông nữa có được hay không?

Nghê Bối Bối đã có chút bực bội, tuy rằng cô là do bị ép buộc cho nên mới đến đây nhưng vì cảnh sắc nơi đây quá hoàn mĩ cho nên cô mới miễn cưỡng mà chấp nhận, nhưng đến cả nhưng giây phút vui vẻ với con trai cũng vẫn tràn ngập hình bóng của hắn, cô đúng là bi thảm.

Nghê Bối Bối vội lảng sang chuyện khác, không muốn trả lời vấn đề này – “Nếu như con còn không tranh thủ thời gian, chỉ sợ đến lúc chúng ta phải về Mỹ rồi con cũng không tìm được vỏ sò nào đẹp để tặng Tiểu Duyệt đâu.”

Trẻ con chung quy lại vẫn chỉ là trẻ con, Nhậm Cạnh Tường nhanh chóng bị nhưng lời của Nghê Bối Bối làm cho phân tâm tiếp tục cẩn thận tìm vỏ sò.

“Con muốn tìm một cái giống hình trái tim, Tiểu Duyệt thích hình trái tim.” – Nhậm Cạnh Tường cẩn thận dặn dò mẹ mình.

Nghê Bối Bối bật cười – “Còn phải là hình dáng đặc biệt nữa cơ à?”

“Còn phải nhỏ một chút, Tiểu Duyệt thích những thứ xinh xắn.”

Tiểu tử này đúng là thật lắm yêu cầu!

“Mẹ, mẹ kể chuyện cho con nghe đi.” – Tìm vỏ sò lâu như vậy đúng là có chút nhàm chán.

“Chuyện gì?”

Tiểu Tường lúc nghe kể chuyện đều vô cùng khó tính, câu chuyện phải mạo hiểm, cũng phải có tính kí©h thí©ɧ, cái này bảo cô phải làm sao? Bực mình nhất là mỗi lần sau khi nghe xong thằng nhóc tiểu quỷ này luôn nhìn cô bằng vẻ mặt cảm thông nói, mẹ à mẹ thực đáng thương, khẳng định là mẹ chưa từng đọc qua mấy truyện đó có đúng hay không? Ba kể chuyện còn hay hơn mẹ gấp mấy ngàn lần.

“Vậy thì kể câu chuyện về vỏ sò đi.”

“Chuyện về vỏ sò thì có cái gì mà mạo hiểm, kí©h thí©ɧ?”

“Lần này không cần mạo hiểm, kí©h thí©ɧ.”

“Được rồi.” – Cô mơ hồ nhớ lại, trước kia trong giấc mộng cũng có một người dịu dàng kể lại cho cô nghe về một câu chuyện tình ngọt ngào.

Ngày xửa ngày xưa, có một đôi trai gái vô cùng yêu thương nhau, nhưng có một ngày người con trai vì vô tình mà làm sai một việc nên đã chọc giận người con gái. Cô gái vô cùng tức giận thề vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho người con trai trừ phi anh có thể tìm được một chiếc vỏ sò màu hồng hình trái tim về cho cô. Người con trai vì muốn có được sự tha thứ của người con gái cho nên đã đi đến tận cùng cùng trời cuối đất để tìm kiếm một chiếc vỏ sò giống như vậy. Xuân qua thu tới, một năm rồi lại một năm người con trai đã đi đến sức cùng lực kiệt nhưng vẫn không thể nào tìm ra chiếc vỏ sò đó. Anh ngồi bên bờ biển một mình đau lòng khóc, một nàng tiên cá thiện lương cảm thông cho tấm chân tình của người con trai nên đã dùng vảy của chính mình biến ra một chiếc vỏ sò màu hồng đưa cho anh. Người con trai tìm được vỏ sò, đạt được sự tha thứ của cô gái, sau đó bọn họ cứ như vậy sống hạnh phúc bên nhau đến bạc đầu giai lão.

“Thật vô cùng…!” – Ngu ngôc.

Lời nói chuẩn bị tuôn ra đến miệng nhưng nhìn thấy khuôn mặt say mê của mẹ mình, nó lại lặng lẽ nuốt xuống – “… Lãng mạn.”

“Đúng, con cũng thấy nó lãng mạn đúng không?” – Khi cô ba tuổi nghe mẹ kể câu chuyện này cũng la hét đòi phải gả cho một người đàn ông tìm được chiếc vỏ sò màu hồng, giấc mộng hồn nhiên khi đó ngẫm lại vẫn thực ngọt ngào. Khi đó cô đã hạnh phúc đến cỡ nào… chiếc vỏ sò màu hồng hình trái tim đã trở thành biểu tượng cho hạnh phúc trong lòng cô.

“Vậy rốt cuộc là có chiếc vỏ sò màu hồng hình trái tim như vậy hay không?” – Nhậm Cạnh Tường chỉ quan tâm đến mỗi vấn đề này.

“Ừm, chắc là không.”

Vỏ sò màu hồng vốn dĩ đã hiếm hoi nữa lại còn là hình trái tim. Đây chỉ là một câu chuyện xưa, nghe xong rồi thôi, cho dù Tiểu Tường có muốn cô cũng không có cách nào biến ra được chiếc vỏ sò như vậy.

“Mẹ cũng thích chiếc vỏ sò như vậy sao?”

“Đương nhiên! Con nghĩ mà xem, một chiếc vỏ sò màu hồng hình trái tim giống như là biểu tượng của một trái tim thực sự vậy, nếu như một người có thể cầm trái tim mình mang đến cho con, còn có điều gì là không thể tha thứ kia chứ?”

Chỉ là trên đời này vĩnh viễn sẽ không có chiếc vỏ sò nào như vậy, cũng sẽ không có một người đàn ông si tình đến thế, hết thảy đều chỉ là một câu chuyện xưa mà thôi.

Bạn nhỏ Nhậm Cạnh Tường suy nghĩ hết nửa ngày, rốt cục nói – “Con chỉ cần vỏ sò bình thường là tốt rồi, cái này rất được, giống như một cây quạt nhỏ, Tiểu Duyệt nhất định là thích nó, cứ vậy đi.”

Nghê Bối Bối suyt chút nữa là thổ huyết. Bọn họ ở trên bãi biển tìm cả nửa ngày trời, lại còn phải ngồi chọn suốt mấy tiếng đồng hồ vậy mà thằng con trai quý hóa nhà cô chỉ tùy tiện nhặt một cái thế là xong?

Kết quả Nhậm Cạnh Tường lại lần nữa anh dũng hy sinh khuôn mặt bị mẹ mình nắn bóp. Mà cách đó không xa, một người đàn ông trầm mặc tựa mình vào khung của sổ, trong đôi mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp sâu xa.

**********

Gần đây Nhậm Hạo Đông dường như có chút kỳ quái.

Nghê Bối Bối và con trai mỗi người ôm một máy chen chúc trên ghế sô pha đánh điện tử, trận chiến trên màn hình đang đến hồi kịch liệt nhất nhưng tâm trí của cô lại luôn để ý đến người đàn ông đang ở trong thư phòng đối diện. Làn gió biển mát mẻ thổi qua của sổ lớn mở rộng, Nghê Bối Bối khẽ ngước mắt, ngoài cửa sổ chính là biển rộng mênh mang xanh thẫm, bầu trời trong vắt, mây trắng lững lờ trôi, ngẫu nhiên còn có vài cánh hải âu chao lượn, cảnh vật giống như trong một bức họa. Đáng tiếc, cảnh thì đẹp nhưng người lại không có tâm để thưởng thức.

“Trời ạ, mẹ mau tránh ra đi. Không xong rồi, chết mất tiêu rồi!”

Nhậm Cạnh Tường tức giận trừng mắt nhìn Nghê Bối Bối, bình thường mẹ nó đều rất lợi hại chẳng hiểu vì sao hôm nay lại ngốc như vậy, nhìn quái xông tới vậy mà cứ ngây ngốc đứng đó cho nó thịt chẳng thèm tránh ra. Âm thanh gắt gỏng của đứa con trai lập tức kéo tinh thần Nghê Bối Bối trở lại, may mắn là có tiếng chuông điện thoại vang lên kịp thời giải cứu cô.

“Ngoan, con tự mình chơi đi.” – Cô sờ đầu con trai, đứng lên tiếp điện thoại.

“Anh Quân Nghiêu.”

“Santorini thế nào?” – Giọng nói mang theo ý cười quen thuộc truyền đến.

Mặt mũi Nghê Bối Bối hớn hở – “Rất OK.”

“Nghe qua có vẻ tâm tình rất tốt nhỉ?”

“Cũng không tệ.”

“Nhậm đâu rồi?”

Cô đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn sang phía cửa sổ đối diện, Nhậm Hạo Đông đang ngồi phía sau bàn làm việc, trên mặt bàn bừa bộn tài liệu.

“Đang bận.”

“Anh tưởng là bọn em đi nghỉ dưỡng. Tên đó đúng là cuồng công việc.”

“Bây giờ em mới biết thì ra cái chức đại ca xã hội đen cũng không dễ làm.”

“Tại sao lại nói vậy?”

“Trước kia, lúc xem TV thấy đại ca xã hội đen có việc chỉ cần phẩy tay ra lệnh cho đám đàn em làm là xong, còn bản thân thì chỉ việc rung đùi hưởng thụ nhưng Nhậm Hạo Đông thì ngược lại suốt ngày chôn mình trong thư phòng, làm hoài không hết việc.” – Ngón tay Nghê Bối Bối bất giác vẽ vòng tròn trên cửa sổ bóng loáng.

Lúc trước rõ ràng chính hắn là người nói muốn đến Santorini nghỉ dưỡng nhưng sau khi đến đây người chân chính nghỉ ngơi dường như chỉ có cô và Tiểu Tường còn hắn ngoại trừ ngày ba bữa cơm ra thì đều chôn thân tại thư phòng. Nếu đã bận rộn đến vậy thì tại sao còn muốn chạy đến nơi này?

Nghiêm Quân Nghiêu một tay cầm điện thoại, một tay vuốt cằm lén lút nở nụ cười. Hắn không rõ Nghê Bối Bối có phát hiện ra hay không nhưng ngữ khí của cô lúc ngày nghe y hệt như một oán phụ đang trách cứ chồng mình vắng vẻ giai nhân.

“Anh Quân Nghiêu?”

“Hả?”

“Xã hội đen bọn họ thực sự bận rộn đến vậy à?”

“Bối Bối, hóa ra là em không biết.”

“Không biết cái gì?”

“Sự nghiệp chính của Nhậm là kiến trúc.”

Ngón tay cô từ trên cửa sổ thủy tinh trượt xuống dưới, ngạc nghiên này không nhỏ à nha.

“Kiến… kiến trúc ấy hả?” – Cô không có nghe lầm đó chứ?

“Đúng vậy, công ty kiến trúc của cậu ấy nổi tiếng cả thế giới, Nhậm Hạo Đông của em ở trong giới kiến trúc vô cùng có danh tiếng.”

Nghiêm Quân Nghiên còn thuận miệng kể ra một vài công trình kiến trúc đều là những công trình nổi tiếng, hơn nữa còn được giới chuyên môn công nhận và đánh giá rất cao.

“Tất cả mấy cái đó đều là do cậu ấy thiết kế cả.”

“Anh nói đi, anh gạt em đúng không?”

Thế giới này đúng là điên rồi, đại ca xã hội đen lại hóa thành ngôi sao trong giới thiết kế kiến trúc? Cô thực là không chấp nhận nổi.

“Kỳ thực mối quan tâm chính của Nhậm bây giờ là công ty kiến trúc, còn hắc đạo… ờm…” – Nghiêm Quân Nghiêu ngừng lại một chút thay đổi phương thức biểu đạt – “Chỉ là nghề phụ thôi.”

Dùng hai chữ “nghề phụ” để mô tả lợi nhuận hàng trăm triệu Dollar Mỹ , cũng thực quá hàm súc rồi đấy!

Nghê Bối Bối khinh bỉ nói không ra lời. Cho đến hôm nay cô mới phát hiện ra cô thực sự không có một chút hiểu biết nào đối với con người Nhậm Hạo Đông.

Nghiêm Quân Nghiêu gần như là có thể tưởng tượng ra dáng vẻ kinh ngạc của Nghê Bối Bối lúc này, có điều Nhậm Hạo Đông đích thực là đang làm ăn chân chính. Lúc trước khi cậu ta ở Đức du học, ngoại trừ học về điều tra tình báo ra thì còn học về một môn khác nữa, đó chính là kiến trúc. Ở phương diện này, Nhậm Hạo Đông vô cùng có thiên phú, thậm chí giới kiến trúc còn phong tặng cho cậu ta danh hiệu “bàn tay thần”. Những tác phẩm do Nhậm Hạo Đông thiết kế luôn làm cho người ta kinh ngạc lẫn say lòng, hơn nữa thân phận hắc đạo càng làm cho cậu ta có thể dễ dàng phát huy khả năng, mang đến càng nhiều tiện lợi, vì ai nấy đều biết rất nhiều công trình cần phải có một người có bối cảnh mới có thể xây dựng nên được. Huống chi với tài hoa cùng năng lực của Nhậm Hạo Đông cho dù không chủ động cũng sẽ có một đống người ôm tiền tới cửa nhờ cậu ta múa bút.

“Từ sau khi có Tiểu Tường, Nhậm Hạo Đông liền từ từ tính chuyện chuyển sang làm ăn chân chính, bởi vì cậu ấy từng nói không hy vọng con trai sau này dẫm lên vết xe đổ của cậu ấy.”

Ánh mắt Nghê Bối Bối đột nhiên có chút chua xót, cô cố gắng hít sâu sau đó dùng ngữ khí bình thường nói – “Nhậm Hạo Đông như thế nào không quan hệ gì đến em.”

Cho dù cô có cảm động trước sự quan tâm lẫn trả giá của hắn với con trai thì cũng không thay đổi được bất kỳ điều gì giữa bọn họ.

“Bối Bối…” – Nghiêm Quân Nghiêu thở dài thật sâu.

“Cho dù vết thương trong lòng có đau đớn đến đâu cũng sẽ có một ngày khép miệng, em không thể chỉ vì quá khứ mà tự ngăn cản chính mình hướng đến tương lại.”

Mãi cho đến khi cuộc nói chuyện kết thúc, Nghê Bối Bối vẫn cứ đứng mãi nơi đó thẫn thờ ngẩn người thật lâu.

Người đàn ông tên Nhậm Hạo Đông này tựa như một thứ thuốc phiện, thần bí, nguy hiểm nhưng cũng thật mê người. Lúc mười mấy tuổi khi cùng hắn ở chung một chỗ, cô chỉ biết hắn là một người đàn ông rất truyền thống, không thích dùng cơm Tây, biết hắn tính tình lãnh đạm, tàn khốc, không dễ dàng tha thứ cho người khác. Hiện tại cô hai mươi tư tuổi, mãi cho đên gần một tháng nay cô mới biết thì ra Nhậm Hạo Đông cũng có những mặt rất ít người biết, ví dụ như hắn và Tiểu Tường giống nhau chỉ thích ăn thịt không thích ăn rau, hơn nữa còn đặc biệt ghét khổ qua. Nếu như hôm nào trên bàn ăn xuất hiện món này thì hắn và Tiểu Tường đều vô cùng nhất trí gạt khổ qua sang một bên, không gắp lấy một đũa.

Cô cũng biết hắn không hút thuốc, không uống cà phê, ngay cả rượu cũng vô cùng khắc chế, tóm lại những thứ có thể khiến cho con người ta nghiện thì trên cơ bản là hắn sẽ không chạm vào. Hắn là một người đàn ông có khả năng tự chủ đến mức đáng kinh ngạc, thậm chí còn có phần hơi đáng sợ. Hắn thích mặc màu đen, bắt đầu từ ngày đầu tiên cô nhìn thấy hắn tới nay màu đen luôn là đặc trưng của hắn. Hắn đam mê vũ khí, những loại súng ống mà hắn sưu tầm được cho dù có mười gian phòng cũng không đủ để cất chứa. Hắn luôn luôn trầm mặc cho dù cô loáng thoáng cảm nhận được hiện tại hắn đối với cô đã không còn như trước kia nữa nhưng hắn cũng chưa từng mở miệng nói một câu với cô. Những thương tổn năm đó đã làm cô đau đớn suốt 5 năm, cho đến bây giờ vẫn không thể quên được cho nên cô đã sớm quyết định cả đời này nhất định phải cách xa hắn một chút. Cho dù là bởi vì con mà ở cùng một chỗ với hắn thì bọn họ cùng lắm cũng chỉ có thể làm hai kẻ quen thuộc xa lạ, không can thiệp đến cuộc sống của đối phương.

Đã từng bị thương, từng đau một lần… như vậy là đủ rồi… Năng lực hồi phục của cô thực sự rất kém cỏi có khả năng cần đến thời gian cả đời để chữa trị. Cô sợ dáng vẻ lạnh lùng của hắn, sự thương tổn tàn nhẫn hắn dành cho cô, cô không có dũng khí giống như trước kia, đơn thuần đi thích hắn.

Ngón tay cô vô thức viết tên hắn lên mặt kính, đến khi giật mình nhận ra liền vội vàng muốn xóa đi… Loại sai lầm này lúc trước cô đã từng mắc phải, hiện giờ…

Nghê Bối Bối ngẩng đầu, người đàn ông luôn làm nhiễu loạn tâm trí cô đó không biết từ khi nào đã đứng bên của sổ nhìn lại cô, thần sắc của hắn vô cùng mệt mỏi. Nhiều năm như vậy cô cũng chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của hắn, hắn giống như sắp sửa kiệt sức nhưng đôi mắt vẫn sắc bén lợi hại. Trước khung cảnh rực rỡ xanh ngắt, đôi mắt hắn vẫn cứ luôn thanh lãnh như ánh trăng nhưng khi đôi mắt ấy chăm chú nhìn vào cô lại khiến cô có một loại cảm giác hoảng hốt không nói được thành lời.

Cô lui về phía sau vài bước sau đó dứt khoát xoay người, tất cả mọi thứ về hắn đều không liên quan đến cô, vĩnh viễn cũng không liên quan đến cô!

***********

Nửa đêm, Nghê Bối Bối đột ngột tỉnh lại từ giấc ngủ, miệng cô thực khát, xem ra là do tối nay khi xem phìm cùng Tiểu Tường đã ăn quá nhiều khoai tây chiên. Cô đi đến cạnh bàn rót một chén nước, ủ cốc nước ấm áp trong tay cảm giác thực thoải mái. Từ lúc vào thu, nhiệt độ ban ngày không có biến hóa gì lớn nhưng đến buổi tối nhiệt độ lại giảm mạnh nhất là ở biển, bất quá cô luôn làm ổ trong chăn ấm nên cũng không có vấn đề gì.

Ánh trăng dịu dàng chiến xiên qua khe hở của chiếc rèm mỏng, Nghê Bối Bối đột nhiên lại muốn nhìn thấy bãi cát trắng xóa cùng với biển Aegean xinh đẹp trong bóng đêm. Cô bước lại gần cửa sổ kéo chiếc rèm ra sau đó chợt hút một ngụm khí lạnh.

Từng lớp sóng đêm đều đặn đánh vào bờ cát trắng, dưới ánh trăng, trên bãi cát, một thân hình cao lớn đang đứng ở nơi đó. Từ phòng của cô tới bãi biển còn cách một khoảng nhưng cô tuyệt đối có thể nhận ra người đó chính là Nhậm Hạo Đông. Ánh trăng thanh lãnh như dát lên bãi cát một lớp bạc mỏng trong đêm tối hiện lên vài phần như mơ như thực, hắn mặc sơ mi màu đen, tay áo xắn lên đến tận khuỷu tay chậm rãi đi tới vào bước rồi lại ngồi xổm xuống tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó trên mặt cát.

Vị trí nơi Nhậm Hạo Đông đứng cách biệt thự một quãng khá xa xem ra để tìm vật này hắn đã tốn không chỉ một đêm. Hắn đang tìm thứ gì? Vì sao lại phải tìm kiếm vào lúc đêm khuya như vậy? Rốt cuộc phải là vật quý giá như thế nào, đáng để cho Nhậm Hạo Đông phải đích thân tìm kiếm?

Hắn muốn cái gì chỉ cần ra lệnh một tiếng, cô tin tưởng rằng cho dù là muốn sao ở trên trời thì đám thuộc hạ của hắn cũng sẽ lập tức mua tàu con thoi bay vào vũ trụ để hái cho hắn ấy chứ! Nhìn dáng vẻ ngồi xổm trên bãi cát của Nhậm Hạo Đông lúc này có chút giống như đang tìm vỏ sò.

Vỏ sò?

“Con nghĩ mà xem, một chiếc vỏ sò màu hồng hình trái tim giống như là biểu tượng của một trái tim thực sự vậy, nếu như một người có thể cầm trái tim mình mang đến cho con, còn có điều gì là không thể tha thứ kia chứ?”

Không hiểu vì sao những lời mấy ngày trước từng nói với con trai lại đột ngột hiện ra trong đầu cô.

Không thể nào? Chẳng lẽ hắn đang tìm thứ đó? Không có khả năng, tuyệt đối, tuyệt đối không có khả năng!

Rõ ràng lúc đó chỉ có cô cùng Tiểu Tường, Nhậm Hạo Đông cho dù có thần thông quảng đại cũng không có cách nào có thể nghe được cuộc nói chuyện giữa bọn họ, Tiểu Tường cũng sẽ không đem mấy chuyện vặt vãnh này ra để làm phiền hắn. Quan trọng nhất là, cứ cho là hắn nghe thấy đi chăng nữa cũng không có khả năng vì cô mà đi tìm thứ đó.

Nghê Bối Bối cô là ai? Là con gái của người đàn ông hắn hận nhất, hắn giày vò cô, giẫm đạp cô còn không kịp, làm sao có thể vì cô mà làm loại chuyện này?

Không có khả năng, không có khả năng!

Cô run rẩy kéo lại rèm cửa sổ, ngủ, ngủ thôi, đến khỉ tỉnh dậy sẽ phát hiện tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mộng, là cô đang nằm mơ. Nghê Bối Bối trèo lên giường, gắt gao nhắm chặt mắt lại, ép buộc chính mình đi ngủ.

Nhưng mấy đêm sau, cô đều nhìn thấy Nhậm Hạo Đông một mình trên bãi biển, chậm rãi tỉ mỉ tìm kiếm, lòng của cô rối loạn đến mức không cách nào bình tĩnh. Hắn không cần ngủ sao? Khó trách khí sắc lại tệ đến vậy…

Mỗi đêm Nghê Bối Bối đều nằm trên giường trằn trọc miên man, cô cố gắng đóng rèm của thật kín cho rằng mắt không thấy thì tâm không phiền nhưng kết quả vẫn không cách nào ngủ được. Trong lòng, trong đầu không ngừng hiện lên vô vàn suy nghĩ… Nhiệt độ ban đêm lạnh như vậy hắn lại chỉ mặc độc một chiếc sơ mi, không biết liệu có bị cảm lạnh hay không? Hắn tìm kiếm như vậy đã bao nhiêu ngày rồi? Mục đích của hắn rốt cuộc là gì? Hoặc cũng có lẽ hắn có thứ quan trọng phải tìm, cũng không nhất định là tìm thứ mà cô nghĩ, cô rốt cuộc cứ miên man suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì?

Có điều, lòng một khi đã loạn thì thật khó để bình tĩnh lại, vô vàn vấn đề làm cho cô cả đêm không ngủ được, ban ngày cũng chẳng có tinh thần.

Cuối cùng, một ngày trước khi bọn họ chấm dứt kỳ nghỉ, khi cô còn đang mơ màng tỉnh lại từ giấc ngủ, liền nhìn thấy một chiếc vỏ sò nho nhỏ nằm im lặng trên chiếc tủ đầu giường. Chiếc vỏ sò màu hồng hoàn mỹ được chà rửa sạch sẽ nằm ở nơi đó tựa như một trái tim lấp lánh, kèm theo nó là một tờ giấy trên đó có viết một bài thơ của Osip Emilyevich Mandelstam tựa là “Vỏ sò…”

(Lược bỏ đoạn nội dung bài thơ, xin thứ lỗi vì ta dốt thơ nên đọc mà hổng hiểu gì để ed hết =_=)

Cô đã từng đọc qua tác phẩm của Osip Emilyevich Mandelstam, đó là là một vị thi nhân tài hoa hơn người hơn nữa cuộc đời lại thấm đẫm màu sắc bi kịch khiến cho cô vô cùng cảm động.

Ngón tay cô khẽ vuốt lên hàng chữ trên mặt giấy, cảm xúc khó nén: “Em và người đó có cùng một sợi dây gắn kết, không thể chia lìa.”

Không thể chia lìa sao?

Nhậm Hạo Đông rốt cuộc là anh có ý gì?

Nét bút cứng cáp mạnh mẽ, từng nét từng nét đều như một đóa hoa chậm rãi nở ra trong lòng cô.

Nghê Bối Bối chạm vào chiếc vỏ sò trên mặt bàn, chiếc vỏ sò rất nhỏ, ước chừng chỉ vừa bằng một cái móng tay, hồng rực mĩ lệ, đường vân tinh xảo đẹp đẽ. Cô vuốt ve mặt ngoài ram ráp của chiếc vỏ sò, trong lòng ngập tràn một loại xúc động không thể lý giải.

Nhậm Hạo Đông đúng là một cao thủ, hắn đối với cô như vậy sao cô có thể không động lòng.

Nghê Bối Bối cầm chiếc vỏ sò áp lên môi nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn.

“Mẹ, sao mẹ vẫn chưa rời giường?” – Thân hình bé nhỏ của Nhậm Cạnh Tường nhanh chóng vọt vào trong phòng hệt như một quả đạn pháo. Nó trèo lên giường ôm lấy eo Nghê Bối Bối, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng cô… Vòng tay của mẹ vĩnh viễn là nơi ấm áp, thoải mái nhất.

Nghê Bối Bối giơ tay ôm lấy khuôn mặt con trai thơm một nhát vào má thằng bé – “Tại sao hôm nay con lại dậy sớm như vậy?”

“Sắp 9 giờ rồi mà mẹ còn nằm ở trên giường, mẹ đúng là heo nhỏ.”

“Con nói… Cái gì?” – Cô vừa giơ tay lên định bóp mặt con trai thì lại bị ánh nhìn kỳ lạ của thằng bé ngăn lại.

“Khoan! Mẹ, đây là…” – Nhậm Cạnh Tường cau mày nhìn vật hình trái tim nho nhỏ trong tay Nghê Bối Bối.

“A! Là vỏ sò trái tim màu hồng!” – Nhậm Cạnh Tường ngạc nhiên ngồi xuống, cầm lấy chiếc vỏ sò trong tay Nghê Bối Bối ngắm nghía thật kỹ.

“Thì ra là vẫn thực sự có…”

Nghê Bối Bối cười nhìn con trai.

“… Tên ngốc như vậy!”

Vừa nghe xong lời này, Nghê Bối Bối lập tức trừng mắt nhìn con trai.

“Là ai tìm cho mẹ vậy? Đúng là ngốc, còn thật sự đi tìm, haizz, nếu như thực sự muốn có chỉ cần tùy tiện tìm một cái vỏ sò nào đó đem màu nhuộm lên không phải là được rồi sao, so với cái này còn đẹp hơn ấy chứ! Hình trái tim, hình tứ giác, hình thoi, muốn hình gì có hình đó, đơn giản như đan rổ!” – Nhậm Cạnh Tường cầm chiếc vỏ sò trong tay, soi mói đủ thứ – “Nếu như không làm được thì nhờ ba hỗ trợ, dù sao thủ hạ của ba cũng nhiều như vậy.”

Nghê Bối Bối đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng có chút khác lạ… Cô vừa ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy Nhậm Hạo Đông đang đứng ở trước cửa, biểu tình lạnh lùng ngàn năm không đổi hôm nay lại có chút khác thường, nét mặt hắn lúc này dường như là tức giận cũng dường như có chút xấu hổ.

Nhậm Cạnh Tường cũng nhanh chóng phát hiện ra sự có mặt của ba mình vội vàng cười toe toét chạy ào tới giơ tay ý muốn được ôm nhưng Nhậm Hạo Đông chỉ hơi cúi người, hòa ái vuốt tóc nó.

“Cạnh Tường.”

“Ba.” – Nhậm Cạnh Tường vui vẻ lắc qua lắc lại tay ba mình, dạo này mỗi ngày ba đều vô cùng bận rộn, đã rất lâu rồi không chơi cùng với nó.

“Hôm qua ba đã đồng ý cho con khẩu AK465 đó, nhưng bây giờ thì không được.”

“Vì sao?” – Mặt thằng bé lập tức biến sắc, vì khẩu súng đó nó đã phải bỏ công sức nài nỉ Nhậm Hạo Đông suốt hai tháng trời, cho đến tận hôm qua ba nó mới đồng ý tặng cho nó vào sinh nhật năm nay, tại sao hôm nay lại bất ngờ thay đổi như thế?

“Bởi vì chú Phương của con đang cần dùng nó cho nên ba đã đưa cho chú ấy rồi.”

“… …”

Nhậm Cạnh Tường từ trước đến nay đều rất kiên cường nhưng lúc này lại không nhịn được đỏ ửng mắt, bướng bỉnh cãi – “Ba nói mà không giữ lời.”

“Ngoan.” – Nhậm Hạo Đông vỗ về vuốt lên tóc con trai, đứng dậy, ánh mắt sâu xa nhìn Nghê Bối Bối.

Cô bị Nhậm Hạo Đông nhìn như vậy thì không nhịn được đỏ mặt. Nhậm Cạnh Tường rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nắm chặt nắm tay, giận dữ òa lên một tiếng nức nở chạy ào ra ngoài.

Nghê Bối Bối đổ người xuống giường không nhịn được cười rung cả hai vai, năng lực bắt nạt người của ai đó đúng thật là thâm hậu ngay cả đến con trai mình mà cũng không buông tha. Haizz, bảo bối, ai bảo con kêu ba con là đồ ngốc.

“Cười đã chưa?” – Giọng nói có chút buồn bực của người nào đó truyền xuống từ đỉnh đầu.

Nghê Bối Bối ngẩng lên, thấy Nhậm Hạo Đông đang đứng ở cạnh giường, sắc mặt tối sầm, giờ khắc này cô đột nhiên lại cảm thấy kỳ thực người đàn ông này cũng không phải là quá khó hiểu, trong lòng bỗng dưng lại có chút mềm mại.

Hắn nhìn cô, mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên đệm, khuôn mặt còn hơi chút ngái ngủ, gò má ửng hồng động lòng người, khóe môi nhẹ cong làm cho dáng vẻ của cô lúc này vừa có chút nghịch ngợm lại vừa có chút đáng yêu.

Đã bao lâu rồi cô không cười với hắn như vậy?

Nhậm Hạo Đông cúi người nhẹ nhàng đặt lên đôi môi hồng mọng kia một nụ hôn. Nghê Bối Bối còn đang ngẩn người đến khi kịp phản ứng lại thì hắn đã bỏ đi mất. Cô nằm xuống giường, mắt đẹp khẽ chớp, một tay cầm chiếc vỏ sò giơ lên ngắm nghía một tay vuốt nhẹ qua bờ môi vừa bị hắn hôn, trong lòng mềm mại như có một dòng nước chảy qua.

Biết đâu… đại khái… có lẽ… cuộc sống như vậy cũng không phải là quá tệ!