Chương 15: Quyển hạ

Edit: Gà Say Sữa

Nhậm Hạo Đông cúi người tiến lại gần, Nghê Bối Bối chống tay xuống ghế nhích dần về phía đằng sau nhưng diện tích của ghế sô pha cũng chỉ có hạn, khoảng cách giữa cô và hắn nhanh chóng bị rút ngắn lại chỉ còn một khoảng nhỏ. Cánh tay rắn chắc của hắn gắt gao giam cầm thân thể cô, cố định cô trên ghế khiến cho cô không thể nhúc nhích, bàn tay di chuyển lên trên ôm lấy bầu ngực căng tròn chậm rãi xoa nắn. Hắn hạ thấp người xuống ôm cô vào sát hơn, tựa hông mình vào hông cô để cô có thể cảm nhận được cái cương cứng của hắn áp sát vào bụng cô. Làn da cô nóng bừng và râm ran dưới sự vuốt ve của hắn, Nghê Bối Bối cắn môi cố cưỡng lại cảm giác xôn xao nơi bụng dưới.

“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Hiện tại hỏi vấn đề này có phải là rất ngốc hay không?”

Hắn nâng thắt lưng cô lên để tuột cả quần short lẫn quần lo̶t̶"̶ xuống dưới chân, chỉ trong chớp mắt trên người cô chỉ còn lại mỗi chiếc áo lo̶t̶"̶ ren đen vừa hấp dẫn lại vừa gợi cảm.

“Không được!” – Nếu như cô còn để cho Nhậm Hạo Đông chạm vào người mình một lần nữa thì cô đúng là đầu óc có vấn đề.

Nghê Bối Bối nghiêng người cố gắng né tránh, cứ như vậy trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶ phơi bày trước mặt hắn khiến cho cô cảm thấy không được tự nhiên nhưng sự giãy dụa của cô lại vô tình ma sát vật nóng bỏng nào đó. Cô có thể rõ ràng cảm nhận được dụ̶c̶ vọng cương cứng của hắn đang áp vào mình. Tay hắn lướt dọc qua bụng xuống giữa hai chân, tách đùi cô ra rồi lách mình vào giữa. Hắn cúi thấp đầu hôn lên nụ hoa đang căng cứng nóng rẫy, mυ"ŧ nhẹ rồi đột ngột cắn mạnh.

“Đau!”

Cô rít lên, muốn né tránh nhưng lại bi ai phát hiện, từ trước hắn đối với cô luôn là kiểu thái độ muốn làm gì thì làm cho tới bây giờ cũng vẫn như vậy. Mỗi một lần bọn họ ân ái đều lấy bạo lực làm gia vị nhưng đến cuối cùng cô vẫn luôn vì hắn mà trở nên điên cuồng. Nhậm Hạo Đông đúng là đại kiếp nạn trong nhân sinh của cô, dường như cô không bao giờ có thể thoát khỏi ma chú của hắn.

Bàn tay hắn mơn trớn vòng eo mảnh mai của cô rồi trượt xuống dưới đùi, cảm nhận làn da mềm mịn như tơ lụa dưới lòng bàn tay – “Mở ra một chút!”

Xấu hổ cùng ngại ngùng khiến cô cực lực lắc đầu. Làm sao cô có thể ngoan ngoãn làm theo lời hắn bảo cơ chứ?

“Cái gan lúc nãy đi đâu mất rồi?” – Hắn thấp giọng hỏi, bàn tay thuận thế phủ lên miền u cốc rậm rạp, một ngón tay trượt vào cái rãnh nhỏ giữa hai múi đào tiên khe khẽ vuốt ve rồi trực tiếp đâm vào.

“Đau!” – Người đàn ông này luôn như vậy, mỗi lần làm loại chuyện này đều không có chút kiên nhân, thô lỗ vào thẳng chủ đề. Phải chăng là vì đối tượng không phải là người hắn thương cho nên hắn mới không chút dịu dàng như thế? Lần trước lên giường cùng hắn đã là một sai lầm không thể tha thứ được, cô đã từng thề nhất định sẽ không có lần thứ hai nhưng hiện tại lại vẫn bị hắn đè thêm lần nữa, bao nhiêu tôn nghiêm thực sự là mất sạch hết.

Cô đã từng thương người đàn ông này. Nhiều năm về trước, ở cô nhi viện, hắn giống như một thiên thần xuất hiện ở trước mặt cô, đem cô đi khỏi cái nơi chỉ chứa toàn giận dữ cùng đánh đập đó. Trong mắt cô lúc đó hắn thực sự là một người hùng. Cho dù sau đó hắn dày vò cô, khiến cho cô sợ hãi nhưng phần tình cảm sùng bái lúc ban đầu vẫn luôn ở sâu trong đáy lòng, vĩnh viễn không thể phai mờ. Tình cảm lúc đó có lẽ đơn thuần chỉ là loại tình cảm ngưỡng mộ trẻ con, những chuyện phát sinh sau đó khiến cô buồn bã, thương tâm nhưng chưa đến mức phải hận hắn. Cho đến tận đêm sinh nhật ấy, sự dịu dàng của hắn khiến cho cô đắm chìm đến không thể tự thoát ra được, lúc đó cô mới thấu hiểu được tình cảm của chính mình. Cũng chính vì vậy mà sự tàn khốc hắn mang đến sau đó đã khiến cho cô thống khổ đến mức cả đời không thể quên.

Năm năm rời xa, cô muốn quên đi hắn, trách nhiệm công việc và học tập khiến cho cô mệt mỏi tới mức không suy nghĩ nổi bất cứ điều gì. Nhưng đôi khi ở trong mộng sẽ xuất hiện một khuôn mặt lạnh lùng, khiến cho cô khóc, khiến cho cô cười, cũng khiến cho cô phải điên cuồng. Nếu như nói, năm năm chia lìa dạy cho cô điều gì thì đó chính là sự tự lập, nếu muốn một thứ gì đó thì bản thân phải tự cố gắng cho dù khó khăn, cho dù đau khổ cũng không thể dễ dàng nói bỏ qua. Trước kia, cô đối với hắn nửa phần là yêu, nửa phần là sợ nhưng hiện tại cô đã thay đổi.

Yêu ư? Cô không biết, cô chỉ biết người đàn ông thâm trầm khó dò như Nhậm Hạo Đông không phải là một đối tượng tốt để yêu đương, hơn nữa sự nhục mạ hắn dành cho cô quá sâu sắc, sâu sắc tới nỗi cô không còn dám tơ tưởng bất kỳ điều gì về hắn nữa.

Nghiêm Quân Nghiêu nói, khiến cho Nhậm Hạo Đông yêu cô chính là hình phạt tốt nhất đối với hắn, nhưng vấn đề là việc làm cho Nhậm Hạo Đông yêu Nghê Bối Bối so với việc đảo lộn thế giới còn khó hơn gấp ngàn lần.

Cô đã từng xem qua nhật ký của mẹ mình, cô biết mẹ cô mới thực sự là người mà hắn yêu sâu sắc. Một người đàn ông như vậy, muốn hắn yêu cô có phải là điều không thể hay không? Đây là canh bạc cả đời, một khi đã thua nghĩa là mất hết tất cả, cô đã từng đánh cược một lần, được ăn cả ngã về không nhưng kết quả lại là thua đến đau đớn.

Hiện tại cô không muốn cược nữa, không bao giờ muốn thử cược lại một lần nữa.

Ngón tay hắn hung hăng đâm vào nơi mềm mại của cô, sự đau đớn khiến cho cô bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ mông lung.

“Cô dám không chuyên tâm?” – Một vài động tác giãy dụa nho nhỏ của cô vốn không phải là vấn đề đối với hắn, bất quá chỉ có thể xem như phản ứng tiêu cực mà thôi. Nghê Bối Bối cuộn mình nghiêng người qua một bên.

“Cô thích tư thế như thế này ư?” – Hắn trượt môi mình xuống vai cô, đầu lưỡi ướŧ áŧ nóng bỏng để lại một đường dài ẩm ướt từ vai xuống cánh tay, những ngón tay chai sần do nhiều năm cầm súng trượt vào trong cô vuốt ve những nếp gấp mềm mại, ngón cái của hắn ấn lên cái núm nhỏ cương cứng trong khi ngón tay còn lại bận rộn với những cái đâm sâu xoay tròn.

“Làm ơn, đừng như vậy!”

Đôi mắt cô ướŧ áŧ, thân thể run run không biết là bởi vì kí©ɧ ŧìиɧ hay là vì lý do nào khác. Cô rõ ràng đã cố gắng cách xa hắn rồi nhưng tại sao hắn vẫn muốn tới trêu chọc cô? Bọn họ tốt nhất là nên không quan tâm, không can thiệp vào chuyện của đối phương, không phải sao?

“Nếu muốn tôi dừng lại thì cô phải không nên có phản ứng mới đúng.” – Hắn rút ngón tay ra, đem tinh túy ẩm ướt thấm đẫm nơi đầu ngón tay rải lên bầu ngực cô.

Đầu óc Nghê Bối Bối trở nên trống rỗng, thực sự là quá xấu hổ! Nếu như hắn hành sự qua loa thô bạo thì có lẽ cô còn có thể thừa nhận nhưng hắn lại đối với cô như vậy, tỉ mỉ kí©h thí©ɧ khiến cho cả trái tim lẫn thân thể cô đều trở nên rối loạn không thể nào chống đỡ. Nghê Bối Bối biết vì sao hắn muốn làm như vậy, là bởi vì hắn muốn dập tắt hoàn toàn lòng tự tôn của cô. Hắn muốn chứng tỏ cho cô thấy hắn có thể khuất phục cô như thế nào.

Bàn tay hắn nhào nặn bầu ngực cô, một cảm giác tê dại nóng bỏng như điện giật bắn thẳng từ ngực xuống giữa hai chân Nghê Bối Bối, chỉ trong phút chốc bên dưới cô đã trở nên ướt rượt.

“Xem ra cô cũng rất thích đấy chứ!” – Tay hắn nâng một chân của cô lên, ngoắc qua hông mình, chậm rãi đi vào.

Nghê Bối Bối cắn môi, nín thở nhẫn nại chịu đựng sự xâm nhập của Nhậm Hạo Đông. Cả người cô căng lên dãn ra dưới áp lực nặng nề của cái vật to lớn đang tiến sâu vào cơ thể với mỗi cú đẩy hông mạnh mẽ của hắn. Sự khó khăn của hành động xâm nhập làm cô rên lên, run rẩy trong vòng tay hắn. Hắn đặt một bàn tay lên ngực cô khẽ bóp nhẹ.

“Đừng xoắn chặt như vậy!”

Người đàn ông này đúng là không biết xấu hổ! Nghê Bối Bối khe khẽ rêи ɾỉ, cảm thấy tê dại và căng chặt.

Tư thế nghiêng kỳ thực cũng không tiết kiệm sức lực hơn là bao, Nhậm Hạo Đông lại vội vàng trực tiếp tiến vào khiến cho cô không nhịn được kêu đau. Vẫn luôn là như vậy, khi cô ở chung với hắn, hắn vẫn luôn thích làm cô đau, khiến cho cô phải khóc lóc cầu xin thì hắn mới đồng ý buông tha. Có phải từ trong xương tủy của người đàn ông này vẫn luôn tiềm tàng loại khuynh hướng ngược đãi như vậy? Thứ tình ái như vậy vốn không phải là thứ tình ái mà cô mong muốn. Cô hận Nhậm Hạo Đông nhưng thân thể lại luôn thần phục trước hắn, vì sao?

Hắn đều đặn thúc mạnh vào cô từ phía sau, cô vẫn còn chưa đủ ướŧ áŧ khiến sự ra vào của hắn có chút khó khăn nhưng loại ma sát khô khốc mang theo chút đau đớn này lại mang đến cho hắn kɧoáı ©ảʍ gấp trăm lần. Thân thể cô ngọ nguậy trong vòng tay hắn như con sâu bị mắc vào lưỡi câu, hắn quá to lớn. Không biết vì sao cô đột nhiên lại cảm thấy tủi thân không kìm được khóc nức lên. Âm thanh của Nghiêm Quân Nghiêu như thể vang lên trong đầu.

“Sự trừng phạt tốt nhất chính là khiến cho cậu ta yêu em, đối với người đàn ông như Nhậm Hạo Đông, mềm mỏng còn hữu hiệu gấp trăm lần so với cứng rắn.”

Được rồi, vậy thì cược một lần đi!

“Khóc cái gì?” – Nhậm Hạo Đông xoay mặt cô về phía hắn, những giọt lệ lấp lánh trong suốt vương trên gò má mịn màng tựa hồ như vô cùng đau lòng.

Mỗi một lần bọn họ quan hệ với nhau hắn đều làm cô khóc, kỳ thực cơ thể cô quá non nớt cho dù hắn có giúp cô chuẩn bị sẵn sàng thì cô vẫn nhíu mày kêu đau cho nên chẳng thà là hắn dứt khoát trực tiếp làm, chỉ cần vượt qua được đau đớn lúc đầu là xong, có điều lần này, cô khóc có chút thảm.

Nghê Bối Bối nâng eo thoát khỏi sự dây dưa của hắn, xoay người lại nằm đối diện với Nhậm Hạo Đông, dụi mặt vào cổ hắn lớn tiếng khóc – “Đau!”

Cô đang làm nũng, từ trước đến nay cô chưa từng làm nũng trước mặt hắn. Cô cũng chưa từng dám tưởng tượng có một ngày mình lại có thể lớn gan như vậy nhưng ngày hôm nay cô hoàn toàn vứt bỏ mặt mũi của mình, nũng nịu ôm chặt lấy hắn.

Nhậm Hạo Đông xoay người ôm cô đẩy xuống dưới thân, dùng đầu gối tách hai chân rộng ra, lại một lần nữa đẩy sâu vào trong. Cô vẫn tiếp tục khóc đến thương tâm trong khi hắn cuồng nhiệt di chuyển, dần dần tiếng khóc của cô biến thành tiếng rêи ɾỉ khàn khàn, những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại nơi khóe mi cứ rung lên theo từng nhịp thúc đẩy của hắn. Sau hồi lâu, hắn chậm rãi dừng lại đem cô đổi thành tư thế quỳ, hông dùng sức dấn sâu vào trong, bắt cô giãn ra bao bọc lấy hắn. Bàn tay Nghê Bối Bối gắt gao nắm chặt lấy tay vịn sô pha, gương mặt vùi sâu vào lớp da mềm mại, hơi thở nặng nề hổn hển. Đau đớn lúc ban đầu đã sớm biến mất, cô ưỡn mông chào đón những cú đâm sâu của hắn, sự căng thẳng giữa hai chân bùng lên mạnh mẽ. Đôi mày thanh tú nhăn lại, cô rên lên hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt của việc hoan ái. Nhậm Hạo Đông thích nhất chính là tư thế này, cô ngoan ngoãn thần phục ở dưới thân hắn, tùy hắn định đoạt.

“Tại sao lại không khóc nữa?” – Hắn cúi người ghé sát vào tai cô, hơi thở nóng bỏng bỏng phả lên vành tai non mịn, giọng nói mang theo nồng đậm tà ý.

Nghê Bối Bối nghe hắn trêu ghẹo thì không nhịn được mà nóng bừng mặt, xấu hổ đến mức hận không thể chui quách xuống một cái hố nào đó. Cô không kịp nghĩ ngợi nhiều, lợi dụng lúc hắn rút ra lập tức xoay người đẩy mạnh vào ngực hắn một cái rồi đứng dậy muốn chạy nhưng chưa đi được hai bước thì đã bị Nhậm Hạo Đông đẩy ngã xuống thảm. Nhóc con chết tiệt, dám chọn thời điểm này mà phản kháng! Lửa giận cùng với dục hỏa đan vào nhau khiến cho hắn không còn cố kị gì nữa, đẩy cô vắt ngang qua tay vịn sô pha, kéo cặp mông tròn trịa mịn màng nhếch cao thẳng lưng thúc vào. Bên trong cô vẫn còn ẩm ướt vì dư âm của lần hoan ái trước bởi vậy khiến cho hắn tiến vào vô cùng thuận lợi, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nước vang lên làm cho Nghê Bối Bối xấu hổ chỉ muốn chết quách đi cho xong. Giờ phút này Nhậm Hạo Đông không còn có thể để ý được xem cô có xấu hổ hay không nữa, hắn đẩy vô sâu hết cỡ cảm nhận được những cơ bắp bên trong cô co bóp xoắn chặt lấy “thằng bé” của hắn. Hắn di chuyển tới lui bên trong cô, đẩy nhanh và mạnh dồn dập tìm kiếm cực khoái.

Cô là yêu nữ, nhưng lúc ở cùng với cô hắn đều có một loại cảm giác muốn trầm luân vĩnh viễn cùng cô, hơn ba mươi năm tự chủ chỉ cần gặp phải cô đều trở nên vô dụng. Hắn thân ở trong giang hồ, ân oán quá nhiều, mỗi một bước đi đều phải hết sức cẩn thận, còn cô lại là một điều ngoài ý muốn, cảm giác như vậy đối với hắn thực sự xa lạ. Hận, trong nhiều năm bất giác đã chuyển biến thành một điều gì đó mà hắn mê man không thể tự lý giải được.

********

Sau lần ân ái điên cuồng đó, Nhậm Hạo Đông lại lặn mất tăm suốt hai tuần!

Nghê Bối Bối hận đến mức thiếu chút nữa muốn dùng thiên đao vạn kiếm băm vằm hắn ra cho hả giận! Là do hắn quá biết cách quyến rũ hay là do cô quá dễ ngã lòng? Ở trước mặt của hắn cô cứ luôn bị rơi vào thế yếu, cô vốn còn muốn cùng hăn nước giếng không phạm nước sông vậy mà…

Vì Tiểu Tường, cô có thể nhẫn nại nhưng Nhậm Hạo Đông vẫn không muốn buông tha cho cô. Hăn không yêu cô nhưng lại hết lần này tới lần khác muốn khuất nhục cô ở trên giường khiến cho ngọn lửa phẫn hận vốn chôn sâu nơi đáy lòng càng cháy càng mạnh. Hắn là người khỏi xướng tất cả mọi chuyện nhưng xong việc là lập thức vỗ đít chạy lấy người, ngay cả bóng dáng cũng không lưu lại.

Được! Một khi đã như vậy, cô sẽ cho hắn biết cô cũng không phải là người dễ khi dễ.

Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên giọng nói của Nhậm Cạnh Tường vang lên bên cạnh khiến cô giật mình tỉnh lại.

“Cô làm cái gì vậy, mau đi ra ngoài, không được chạm vào đồ đạc của tôi.” – Nhậm Cạnh Tường nhìn thấy Emma đang cầm khẩu súng lục yêu quý của mình trong tay thì lập tức nhíu mày không vui, chạy tới đoạt lại khẩu súng.

“Cậu chủ nhot, tôi chỉ là muốn giúp cậu thu dọn lại một chút.” – Trên khuôn mặt xinh đẹp của Emma hiện lên vẻ luống cuống.

“Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, không được động vào đồ của tôi. Sao cô nghe mãi mà không hiểu vậy hả, đúng là đồ ngốc!”

“Vâng, thực xin lỗi cậu chủ nhỏ!”

Thằng nhóc này! Nghê Bối Bối nhìn con trai của mình không còn lời nào để nói, tính tình của nó xấu hệt như ba nó, chỉ cần hơi không vừa ý là sẽ dùng ánh mắt lạnh lùng để nhìn người khác, tuy rằng vẫn còn nhỏ nhưng cũng đã học được 7 phần khí thế của Nhậm Hạo Đông, lực sát thương rất lớn.

Không được! Một Nhậm Hạo Đông đã khiến cho người ta sống dở chết dở, nếu lại thêm một tiểu Nhậm Hạo Đông thì chẳng phải sẽ khiến cho người ta không sống được nữa sao? Cây thì phải uốn từ lúc còn non, trẻ con có thể chiều nhưng không thể nuôi thả.

Cô không vui xoa đầu con trai – “Trẻ con không thể nói năng như vậy, như vậy là không lễ phép.” – Sau vội vàng nói xin lỗi với Emma.

Ngẫm lại Nghê Bối Bối vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng, cô nhớ rất rõ lần đầu tiên nhìn thấy con trai. Lúc đó thằng nhóc này giống hệt như một tiểu bá vương hoành hành bá đạo, so với thằng bé Lục Trí Tu nhà họ Lục chỉ có hơn chứ không có kém.

Quả nhiên, giao thằng bé cho Nhậm Hạo Đông dạy dỗ trước sau gì cũng xảy ra vấn đề! Tiểu Tường điểm nào cũng tốt, vừa thông minh vừa hoạt bát, lại có chút bá đạo, ngoại trừ đối với Nghiêm Di Duyệt thì còn có một chút săn sóc dịu dàng ra còn lại đối với người khác nó lúc nào cũng lạnh lùng, gắt gỏng. Hai loại thái cực cực đoan này lại đồng thời cùng xuất hiện trong tính cách của Tiểu Tường, cái này rốt cuộc là giống ai đây chứ?

Cũng may Emma tính tình ôn hòa, sẽ không tức giận bằng không cô không biết còn phải ngượng ngùng tới mức nào.

Nhậm Cạnh Tường cau mày nhưng lại không tỏ ra cáu giận. Nó biết tuy mẹ thương nó nhưng tuyệt đối sẽ không dung túng cho nó làm sai, nếu mẹ đã không thích nó vô lễ vậy thì nó sẽ cố gắng sửa đổi.

Bộ dạng muốn phát giận mà vẫn cố gắng nhẫn nhịn lại của Tiểu Tường thực sự rất đáng yêu, Nghê Bối Bối nhịn không được ôm thằng bé vào trong lòng, hôn chụt một cái lên má nó.

“Bảo bối, con đúng là đáng yêu chết đi được!”

“Đáng ghét!” – Nhậm Cạnh Tường giãy dụa không muốn để Nghê Bối Bối ôm, nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ nhận ra trên má nó đang hiện lên từng vệt hồng rực.

“Mẹ đừng có hở chút là lại ôm con, còn nữa, không được gọi con là bảo bối gì đó, ghê chết đi được!”

“Xấu hổ hả?” – Cô vuốt ve mái tóc mềm mại của thằng bé trong lòng ngập tràn thỏa mãn.

Tiểu Tường là một đứa trẻ lương thiện cho dù năm đó cô từng từ bỏ nó nhưng nó cũng không ghi hận trong lòng, những áy náy, bù đắp của cô dành cho nó, nó đều hiểu rõ. Cá tính này khẳng định là được di truyền từ cô, trên môi Nghê Bối Bối nở ra nụ cười vui vẻ.

“A, ba trở về rồi!”

Tiếng kêu hưng phấn của Nhậm Cạnh Tường vang lên, Nghê Bối Bối ngảng đầu, trên màn hình an ninh xuất hiện hình ảnh của chiếc xe việt dã đen bóng đang lướt vào cửa trước.

Hắn đã trở lại.

Nhậm Cạnh Tường đã sớm đứng ở ngoài cửa chờ đợi, vừa nhìn thấy thân ảnh cao lớn quen thuộc liền nhào thẳng lên – “Ba!”

Nhậm Hạo Đông khom lưng bế bổng con trai lên, ừm, thàng nhóc này nặng hơn rồi.

Khuôn mặt nho nhỏ của thằng bé ra sức dụi vào cổ hắn, Nhậm Cạnh Tường đang làm nũng với ba mình. Cho dù thằng bé có hơi trưởng thành sớm nhưng chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, sau một thời gian dài không gặp nó rất nhớ ba mình.

“Cạnh Tường có nhớ ba hay không hả?” – Nhậm Hạo Đông yêu thương vuốt ve khuôn mặt con trai, trên khuôn mặt hiện lên nét vui vẻ hiếm thấy.

“Nhớ!” – Nhậm Cạnh Tường gật đầu thật mạnh.

“Sau này ba đi cũng mang cả con theo có được hay không?”

“Được!”

Nhận được câu trả lời vừa ý Nhậm Cạnh Tường vui vẻ hôn lên mặt ba mình khiến cho Nhậm Hạo Đông không khỏi nở nụ cười. Hắn thực sự rất chiều con, chiều tới mức vô pháp vô thiên. Giờ khắc này Nghê Bối Bối mới chính thức hiểu được những lời mà Nghiêm Quân Nghiêu từng nói, không ngờ được con người lạnh lùng như Nhậm Hạo Đông lại có thể cưng chiều con cái tới mức như vậy, thật là khiến người ta kinh ngạc! Chẳng lẽ đây chính là kỳ tích? Cô khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn cảnh tượng thân thiết của hai cha con, trong lòng như có trăm ngàn tư vị. Giữa cha và con trai thiên sinh có một loại thân mật mà cho dù là mẹ cô cũng không thể xen vào được, cho dù cô đối với Nhậm Hạo Đông có bất mãn như thế nào chăng nữa thì cũng không thể phủ nhận được sự chăm sóc hết lòng của hắn đối với con trai bọn họ trong suốt năm năm qua.

Nhậm Hạo Đông nhìn Nghê Bối Bối đứng ở nơi đó, vẻ mặt bình thản, xem ra người phụ nữ này đã quyết tâm xem hắn như không tồn tại.

“Ba, ba có mang quà về cho con không?”

“Cạnh Tường muốn có quà gì?” – Nhậm Hạo Đông tựa trán vào trán con, nhìn vào đôi mắt giống cô như đúc của thằng bé.

“Con muốn có một khẩu AK465!” – Nhậm Cạnh Tường vung nắm tay nhỏ, vẻ mặt chờ mong. Khẩu súng đó nó đã thích từ rất lâu rồi nhưng có điều đó cùng là vật yêu thích của ba.

“Không thành vấn đề!” – Hắn cười cười, cứ thế rộng rãi vung tay đem mấy nghìn đô la ném qua cửa sổ, chỉ cần là thứ mà con trai hắn thích hắn đều có thể cho. Thằng nhóc này, ngay cả sở thích cũng giống hệt như hắn, chỉ đam mê vũ khí.

Hai cha con hăng say nói chuyện với nhau, Nhậm Hạo Đông ôm Tiểu Tường đi lên lầu, ngay cả liếc cũng không buồn liếc Nghê Bối Bối lấy một cái.

Cô trừng lớn mắt, hoàn toàn không dám tin, người đàn ông này quả thực vô sỉ! Cho dù là kỹ nữ thì qua đêm cũng phải chi tiền, chẳng lẽ cô đối với hắn còn không bằng cả một kỹ nữ? Hắn cần thì gọi đến, không cần thì đuổi đi.

Tốt lắm! Nhậm Hạo Đông, anh quả thực là có bản lĩnh bức người khác phát điên.

Phẫn nộ giống như một bóng ma khổng lồ bao trùm lấy Nghê Bối Bối, cô móc điện thoại ra bấm số của Nghiêm Quân Nghiêu, ngón tay run rẩy vì tức giận:

“Anh Quân Nghiêu, những lời anh nói lúc trước, cụ thể là như thế nào?”

**********

Trong hơn ba mươi năm cuộc đời của Nhậm Hạo Đông, ngoại trừ lúc niên thiếu còn non nớt, chưa có năng lực kháng cự đã bị bắt ép đưa đến gia tộc Nguyên Dã chịu đủ mọi loại cực khổ ra thì từ lúc hắn trưởng thành tới nay chưa từng để cho người khác ngấm ngầm tính kế bao giờ. Ai có thể ngờ được, ngày hôm nay hắn lại bị “lật thuyền trong mương”*

(*) [Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.]

Nhậm Hạo Đông chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận đầu óc có chút nặng nề có điều ánh mắt hắn nhanh chóng lấy lại được sự minh mẫn, từ chóp mũi truyền đến mùi gỗ thô thơm mát.

Nơi này là…

“Tỉnh rồi?” – Từ bên phải vang lên một âm thanh ngọt ngào, Nhậm Hạo Đông nghiêng đầu liền nhìn thấy Nghê Bối Bối đang thích thú nằm ở trên ghế sô pha ăn kem

“Chuyện này là thế nào?” – Hắn thản nhiên mở miệng, không kích động, không luống cuống, bình tĩnh nhìn chiếc còng ở trên cổ tay mình.

“Ừm!” – Nghê Bối Bối nhìn đồng hồ.

“23 tiếng, ít hơn 10 tiếng so với phỏng đoán của Nghiêm Quân Nghiêu. Xem ra anh ấy nói không sai, sức kháng cự của anh đối với các loại thuốc mê đã đến cái ngưỡng không phải là người nữa rồi.”

“Nghiêm Quân Nghiêu?”

“Ngoài anh ấy ra thì còn ai nữa chứ!” – Nghê Bối Bối hả hê bán đứng đồng đội.

Trong đầu Nhậm Hạo Đông chợt hiện ra hình ảnh Nghiêm Quân Nghiêu hẹn hắn đi ra ngoài uống rượu, nhưng khi vừa uống cạn ly Whiskey chưa đến 10 phút sau Nhậm Hạo Đông liền cảm thấy đầu óc có phần choáng váng, đến lúc tỉnh dậy thì đã nằm ở nơi này. Hắn bình tĩnh suy nghĩ, rất nhanh chóng đã hiểu được đầu đuôi sự việc, vấn đề là nằm ở ly rượu đó.

Nhậm Hạo Đông đối vối bạn bè thân thiết chưa từng có bất cứ phòng bị nào, hơn nữa phần lớn các loại thuốc mê ở trên đời này hắn đều có thể vừa ngửi đã nhận ra nhưng Nghiêm Quân Nghiêu lại là người được mệnh danh là “Quỷ thủ thần y”, thuốc mê do Nghiêm Quân Nghiêu chế tạo, hắn không nhận ra được thì cũng chẳng có gì là lạ.

“Cô muốn làm gì?” – Cô phí nhiều công sức thậm chí còn không ngại thông đồng với Nghiêm Quân Nghiêu để đưa hắn tới nơi này, rốt cuôc mục đích của cô là gì? Hắn biết với sự hỗ trợ của Nghiêm Quân Nghiêu, cô có thể dễ dàng đưa hắn đi bởi vì không ai trong đám thủ hạ của hắn có thể ngờ được phải phòng bị Nghiêm Quân Nghiêu.

“Làm gì ư?” – Nghê Bối Bối nghiêng đầu, vẻ mặt ngây thơ – “Để tôi nghĩ một chút đã!”

Tiểu hồ ly này, thật không thể xem thường cô!

“À! Nghĩ ra rồi!” – Nghê Bối Bối nghịch ngợm cười, đi về phía giường – “Anh không phải thích nhất là dùng tình dụ̶c̶ để ép buộc tôi sao? Không bằng, tôi cũng dùng cách này để hồi báo anh, thế nào?”

Nhậm Hạo Đông im lặng không lên tiếng nhưng đôi mắt thâm trầm càng đen thẫm lại.

Hừm, đúng là không có cảm giác thành tựu!

Nhưng Nghê Bối Bối cũng không buồn để ý đến sự lãnh đạm của Nhậm Hạo Đông, cô có biện pháp có thể khơi lên ngọn lửa nóng bỏng trong hắn.

“Cảm giác không thể nhúc nhích được có phải khó chịu lắm hay không?” – Nghê Bối Bối cúi đầu hôn lên cổ tay Nhậm Hạo Đông, đầu lưỡi lạnh giá do vừa mới ăn kem nhẹ nhàng vờn trên da thịt hắn.

“Tôi khuyên cô không nên đùa với lửa!”

Chân và tay của hắn đều bị còng vào trụ giường. cả người trần tr̶u̶ồ̶n̶g̶ nằm ngửa ở trên nệm, chỉ có một tấm ga mỏng vắt qua eo phủ lên bộ vị quan trọng. Tình huống như vậy khiến cho hắn cảm thấy chật vật, bất lực. Nhưng cho dù không thể nhúc nhích, Nhậm Hạo Đông vẫn giống như một mãnh hổ to lớn nằm ở chỗ đó, uy lực không hề suy giảm. Toàn thân hắn nổi lên từng khối cơ bắp tỏa ra năng lượng mạnh mẽ, giống như một vị chiến thần Hy Lạp cổ đại khiến cho toàn bộ phụ nữ trên thế giới đều phải đắm chìm, mê hoặc.

“Bây giờ là lúc mà anh có thể uy hϊếp tôi sao?” – Nghê Bối Bối hừ lạnh, cầm hũ kem nhìn xuống Nhậm Hạo Đông.

“Nếu bây giờ cô thả tôi ra, tôi có thể không so đo chuyện này với cô.”

“Nói đùa!” – Nghê Bối Bối cười lớn giống như thể là hắn đang kể chuyện cười – “Tôi vất vả lắm mới có thể bắt được anh tới chỗ này, anh cảm thấy tôi có thể dễ dàng thả anh ra như vậy sao?”

“Khiêu chiến với giới hạn của tôi, cô xác định có thể chấp nhận được hậu quả?”

“Đừng nhiều lời!” – Cô vỗ lên l*иg ngực hắn – “Ở đây là tôi làm chủ! Anh là người không có năng lực phản kháng, im miệng lại!”

Giọng điệu cũng lớn đấy! Tiểu hồ ly này rốt cuộc là muốn chơi kiểu nào đây?

Thấy Nhậm Hạo Đông không nói nữa, Nghê Bối Bối vừa lòng gật đầu – “Không phải là anh thích làm sao? Vậy thì hôm nay chúng ta chơi một kiểu khác, thế nào?”

Nghê Bối Bối múc một thìa kem thật lớn – “Ừm, đây là loại kem dâu mà tôi thích ăn nhất, xem đi, tôi đối với anh cũng không tệ chứ?”

Nghê Bối Bối bôi kem dâu lên môi hắn rồi thuận thế đổ cả xuống cổ sau đó cô cúi đầu dùng chiếc lưỡi nóng bỏng liếʍ đi từng chút một, từ môi xuống cằm rồi tới hầu kết, mỗi một chỗ đều dùng sức mυ"ŧ vào thật mạnh, đánh dấu những nơi môi cô từng lướt qua. Cô có thể cảm thận được cơ thể của hắn trong phút chốc trở nên căng thẳng.

Nghê Bối Bối ngẩng đầu cười – “Đây chỉ là vừa mới bắt đầu, phải chịu đựng, biết không?” – Ngón tay ngả ngớn mơn trớn chiếc cằm nghiêm nghị.

Đôi mắt Nhậm Hạo Đông đen thẫm lại tựa như có một cơn lốc xoáy ngưng kết trong mắt.

Tiểu hồ ly này, cô dám chơi đùa với hắn như vậy?

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào động tác của cô. Cô múc một thìa kem nữa, mục tiêu lần này là hai điểm nhô lên trước ngực. Cảm giác lạnh như băng tiếp xúc với da thịt nóng bỏng khiến cho hắn theo bản năng hít vào một hơi.

“Nơi này của anh đúng là mẫn cảm!”

Nghê Bối Bối cười cúi đầu liếʍ hết chỗ kem đổ trên da thịt Nhậm Hạo Đông, đôi môi nóng bỏng hôn lên l*иg ngực hắn đang phập phồng kịch liệt rồi lướt dần xuống dưới bụng, lưu lại ấn ký của cô trên người hắn.

Hơi thở của hắn càng lúc càng trở nên gấp gáp nhưng tay chân lại bị trói chặt không thể động đậy. Trong cuộc đời của Nhậm Hạo Đông chưa từng xảy ra chuyện vô lý như thế này. Lúc này hắn quả thực có chút bội phục Nghê Bối Bối, trên đời người có gan dám trêu đùa hắn như thế này e rằng cũng chỉ có một mình cô.

Nghê Bối Bối nhìn phía dưới hạ thân Nhậm Hạo Đông lúc này đã đội lên thành một túp lều nhỏ, nụ cười trên mặt càng trở nên rực rỡ.

“Làm sao bây giờ?” – Cô giả vờ bối rối nhìn hũ kem trong tay – “Chỉ còn lại một chút thôi! Đều tại anh đó, cơ thể cường tráng như vậy để làm gì, kem không có đủ rồi!”

Hắn nắm chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh.

Nghê Bối Bồi cười đến vô cùng ngọt ngào tựa như vừa nghĩ ra một điều gì đó tuyệt diệu – “Hay là tất cả đều đổ lên nơi này, có được không?”

Bàn tay trắng trẻo mềm mại của cô nhẹ nhàng bao quanh vật đàn ông cứng rắn của hắn khiến cho hắn không kìm được mà rên lên trong họng.

“Nghê Bối Bối, đừng có quá đáng!” – Hắn cắn răng, vẻ mặt thoáng có chút vặn vẹo.

“Thấy anh kích động như vậy hay là để tôi giúp anh hạ hỏa nhé!” – Nghê Bối Bối lại múc một thìa kem đổ lên dụ̶c̶ vọng cứng rắn, bỏng rẫy của hắn.

Đồng tử hắn co rút lại, toàn thân trở nên cứng ngắc, loại tư vị giữa băng hỏa giao hòa này, chỉ có người nào từng nếm trải qua mới có thể thấu hiểu rõ được.

“Ôi, nó chảy xuống rồi!” – Nghê Bối Bối giả vờ kinh ngạc kêu lên.

Chơi lâu như vậy kem cũng đã có phẩn chảy ra, cô cúi xuống vươn đầu lưỡi liếʍ đi toàn bộ chất lỏng ngọt ngào đang chảy xuống. Cơ bắp toàn thân Nhậm Hạo Đông căng chặt, muốn giãy dụa nhưng cơ thể lại bị còng chặt xuống giường.

“Chết tiệt, Nghê Bối Bối, thả tôi ra!”

Người đàn ông lạnh lùng, bình tĩnh, luôn có thể khắc chế được bản thân như Nhậm Hạo Đông cũng có lúc không nhẫn nhịn được. Thứ mà cô muốn chính là điều này. Nghê Bối Bối vừa lòng cười, đem toàn bộ dụ̶c̶ vọng của hắn ngậm vào trong miệng. Cái lưỡi mềm mại của cô ve vuốt mơn trớn lên xuống dọc theo chiều dài của hắn, liếʍ mυ"ŧ cảm nhận hương vị nam tính ngập tràn trong khoang miệng. Nhậm Hạo Đông cố gắng nảy hông lên, muốn thúc sâu vào trong miệng cô điên cuồng cố gắng tìm kiếm sự giải thoát. Nghê Bối Bối không kịp phòng bị trước động tác đột ngột của hăn, theo phản xạ vội vàng đè chặt người hắn xuống. Cô híp đôi mắt xinh đẹp, thì thầm uy hϊếp.

“Nếu như còn làm bậy tôi sẽ không thỏa mãn anh.”

Nghê Bối Bối nắm dụ̶c̶ vọng cương cứng của Nhậm Hạo Đông trong tay chậm rãi siết chặt, nhẹ nhàng vuốt ve từ gốc tới đỉnh. Hàng lông mày Nhậm Hạo Đông cũng dần dân giãn ra theo nhịp điệu di chuyển lên xuống của bàn tay cô, biểu tình trở nên thoải mái. Sau mười phút, tay Nghê Bối Bối đã mỏi nhừ, cô trừng mắt đành nghĩ biện pháp khác: “Dùng miệng giúp anh có được không?”

“Nhanh lên một chút.” – Nhậm Hạo Đông thở dốc, gầm gừ trong cổ họng.

Nghê Bối Bối mềm mại cười một tiếng, cái lưỡi nhỏ nhắn ướŧ áŧ liếʍ lên đầu khất nhạy cảm rồi nhẹ nhàng ma sát. Cái miệng nóng ấm mở ra bao lấy hắn, đẩy vào thật sâu sau đó liên tục mυ"ŧ mạnh. Nhậm Hạo Đông cúi đầu chỉ nhìn thấy gò má mịn màng của cô, hai bên má vì dùng sức mà hõm vào, , hình ảnh này quá mức kí©h thí©ɧ. Hông hắn ưỡn cong liên tục thúc vào cái miệng ấm nóng cô.

Nghê Bối Bối cảm thấy thực mệt mỏi, cô vốn muốn trừng phạt hắn nhưng không nghĩ đến lại khiến cho bản thân cũng mệt mỏi như thế này. Người đàn ông này, thân thể là làm bằng sắt sao? Cô cảm giác miệng mình như sắp sửa tàn phế rồi vậy mà hắn vẫn chưa tận hứng, cứ tiếp tục như vậy thật không ổn. Cô biết cách làm thế nào để khiến hắn đạt được cực khoái, vài năm ở bên cạnh Nhậm Hạo Đông đủ để dạy cho cô biết cách làm vừa lòng hắn. Quả nhiên, hơn mười phút sau hô hấp của Nhậm Hạo Đông bắt đầu trở nên ngắn và gấp gáp hơn, tiếng gầm gừ khàn đυ.c phát ra từ sâu trong cổ họng, hông hắn giật lên trong những cú thúc nhanh và mạnh, l*иg ngực phập phồng mãnh liệt, cao trào của hắn đã ở ngay trước mặt… Ngay tại giâu phút đó, cô bất chợt buông lỏng miệng.

“Nghê Bối Bối!” – Hắn gầm gừ trong cổ họng, giọng nói rõ ràng có phần không dám tin.

Cô mỉm cười nhìn vật kích động nhưng không có cách nào phát tiết vẫn đang giương cao bất lực, cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói:

“Nhậm Hạo Đông, tôi nói cho anh biết khi phụ nữ nói “không” thì chính là “không” cho nên ngàn vạn đừng có dùng tình dụ̶c̶ để đối phó với tôi, bỏi vì như vậy tôi sẽ rất không vui.” – Cô nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một cái hôn sau đó tiêu sái xoay người rời đi.

“Cô dám.”

Tay hắn nắm chặt lại thành quyền, dùng sức giãy dụa muốn thoát khỏi trói buộc, chưa từng có ai dám trêu cợt hắn như vậy, lần này Nghê Bối Bối đúng là ăn gan hùm mật gấu mà!

“Chậc.” – Cô bất đắc dĩ lắc đầu – “Đừng giãy dụa nữa, anh rõ ràng biết là vô dụng.” – Nhìn cổ tay hắt xước xát vì vùng vẫy, ánh mắt cô chợt động.

“Cô dám đối xử với tôi như vậy?”

“Chuyện tôi dám còn có rất nhiều, chỉ là anh không biết mà thôi.” – Cô mỉm cười quyến rũ sau đó xoay người lập tức rời đi.

Hai mắt Nhậm Hạo Đông đỏ ngầu, trừng trừng nhìn về phía cửa, hắn không tin được rằng người phụ nữ này lại dám đùa giỡn hắn như vậy sau đó lại phủi mông chạy mất. Điều đáng hận nhất là hắn lại bị trói chặt ở đây không thể nhúc nhích, cho dù muốn tự mình giải quyết cũng không thể.

Được lắm! Coi như cô đủ ngoan tuyệt! Cứ nhớ kỹ đấy cho hắn.