Chương 14: Quyển hạ

Edit: Gà Say Sữa

Tiếng đập cánh phành phạch của một chú chim nào đó khiến cho sự yên tĩnh ái muội trong căn phòng nhất thời bị phá vỡ. Nghê Bối Bối bừng tỉnh đẩy mạnh vào người Nhậm Hạo Đông còn trái tim thì đập điên cuồng trong l*иg ngực, hơi thở gấp gáp như vừa chạy marathon 100m. Cô lại một lần nữa thầm tự mắng bản thân vô dụng, người đàn ông này chỉ cần giở một chút mánh khóe quyến rũ là đã có thể khiến cô quên đi quyết tâm của chính mình.

Nhậm Hạo Đông buông lỏng bàn tay đang nắm lấy cánh tay Nghê Bối Bối, âm thầm tức giận vì sự thất thố của bản thân, môi càng mím chặt lại – “Cô đi đi, không được xuất hiện trước mặt thằng bé thêm một lần nào nữa!”

“Tôi đã nói rồi, tôi không đi! Chết cũng sẽ không đi!”

“Đó là chuyện mà cô có thể quyết định sao?” – Nhậm Hạo Đông cười nhạo, châm chọc cô không biết tự lượng sức mình.

Nghê Bối Bối đương nhiên hiểu rõ, thế giới của Nhậm Hạo Đông trừ phi được hắn cho phép còn không cho dù cô có cố gắng đến đâu cũng không có cách nào bước vào được. Nhưng cô còn có một loại vũ khí mà cho dù là Nhậm Hạo Đông cũng không thể tước bỏ được đó chính là nghị lực.

“Không thể, nhưng tôi cũng sẽ không buông tay. Đời này kiếp này, bất luận có phải tốn bao nhiêu thời gian hay công sức, tôi cũng sẽ không từ bỏ.”

Nhậm Hạo Đông chăm chú nhìn Nghê Bối Bối, ánh mắt sắc bén. Nếu cô vẫn là Nghê Bối Bối của trước kia, ở dưới ánh mắt này của hắn nhất định là sẽ sợ đến phát run. Kỳ thực đến bây giờ cô vẫn sợ hãi như vậy nhưng cô bắt buộc phải ép bản thân mình dũng cảm, nhất định không thể nhận thua bởi vì một khi thua trận thì nỗi đau đớn sau đó phải chịu đựng, cô không cách nào có thể thừa nhận được. Ánh mắt bọn họ gắt gao giao nhau tại một điểm, bầu không khí trở nên nặng trĩu, đến tận khi Nghê Bối Bối cho rằng mình sắp không thể chịu nổi thì hắn lại đột ngột xoay người bước đi.

Hắn như vậy là đáp ứng hay là không đáp ứng đây?

Nghê Bối Bối mềm nhũn cả người nằm vật xuống giường, toàn thân bải hoải không còn chút khí lực nào. Lần này cô phải nằm suốt hai ngày mới có thể đứng lên đi lại. Nhậm Hạo Đông cũng không có phái xe tới đón cô, có phải điều đó cho thấy hắn không có ý định đuổi cô đi?

Xe thì không thấy đến nhưng lại xuất hiện thêm một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi gọi là bác Triệu. Bác Triệu tay chân vô cùng nhanh nhẹn lại chịu thương chịu khó, quan trọng nhất là vô cùng đúng mực, cho tới bây giờ cũng chưa từng mở miệng hỏi cô bất kỳ lời thừa thãi nào.

Ngày đầu tiên bác Triệu tới đây, khi cô vừa từ trong nhà tắm bước ra đã thấy cả căn phòng đã được dọn dẹp lại cẩn thận, ngay cả ga gối cũng được thay mới toàn bộ, khuôn mặt Nghê Bối Bối tức khắc trở nên đỏ bừng. Chiếc giường đó ngay đến cả cô cũng còn ngại nhìn vào huống chi là… Chỉ cần nghĩ đến chuyện để bác Triệu nhìn thấy đống hỗn độn đó là cô lại cảm thấy xấu hổ. Cũng may là bác Triệu cũng không tỏ thái độ gì khác lạ chỉ im lặng làm công việc của mình, không khiến cho Nghê Bối Bối phải lúng túng.

Cô không biết tâm tình của mình lúc này đến tột cùng là như thế nào. Tuy rằng Nhậm Hạo Đông dùng vũ lực để cưỡng bức cô, cô cũng đã từng nói muốn tố cáo hắn nhưng trong thâm tâm Nghê Bối Bối biết rõ một cô gái nho nhỏ như cô làm sao có thể đấu lại quyền lực khuynh trời của hắn. Hơn nữa hiện tại cô còn có việc cần cầu hắn, cho dù có không cam lòng thì cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, có điều trong lòng cô hận thù vẫn vô cùng mãnh liệt, loại miễn cưỡng khuất phục này chỉ làm cho hận ý càng thêm sâu. Năm năm trước, hắn ép cô vào tuyệt cảnh, khoảnh khắc nổ súng đó cô thực sự muốn gϊếŧ chết hắn, chỉ là nhắm không chuẩn xác mà thôi. Thân thể của Nhậm Hạo Đông xưa này vốn cường tráng, khả năng phục hồi rất nhanh, chỉ chưa đầy nửa tháng đã hoàn toàn bình phục tựa hồ như phát súng đó không hề găm vào l*иg ngực hắn.

Cô nổ súng bắn Nhậm Hạo Đông, vốn nghĩ là mạng sống khó bảo toàn nhưng hắn ngược lại lại không hề có hành động nào. Cô còn vụиɠ ŧяộʍ làm giao dịch với Nguyên Dã Cát Hùng lừa hắn khiến cho cô mang thai, nhưng hắn cũng không hề ép buộc cô phá bỏ. Nghê Bối Bối cảm thấy có lẽ cô không hoàn toàn hiểu rõ về Nhậm Hạo Đông như cô đã từng tưởng, ít nhất cô cũng không ngờ tới hắn sẽ thực sự thả cho cô đi, với tính cách của hắn đáng lẽ phải nhất định giữ chân cô lại mới đúng.

Rốt cuộc… Nguyên Dã Cát Hùng đã dùng phương pháp gì mới có thể khiến cho Nhậm Hạo Đông nhượng bộ? Đáp án này có lẽ vĩnh viễn cô cũng không thể biết rõ, nhưng điều đó còn quan trọng sao?

Chuyện cô muốn làm trước mắt chính là có thể ở bên cạnh con trai mình, bồi thường lại năm năm mà cô thiếu nó, làm tròn trách nhiệm của một người mẹ chứ không phải là tìm hiểu lại chuyện cũ. Giữa cô và Nhậm Hạo Đông từ nay về sau tốt nhất vẫn nên giữ mối quan hệ xa lạ, còn cô sẽ cố gắng coi hắn như không tồn tại, toàn tâm toàn ý chăm sóc Cạnh Tường.

Tuy nhiên vẫn còn một vấn đề mà cô cần phải giải quyết trước, đó chính là Quan Bằng Phi. Đối với người đàn ông này, Nghê Bối Bối thực sự cảm thấy áy náy, tuy rằng lúc trước khi cô nhận lời làm bạn gái của Quan Bằng Phi anh đã từng hứa hẹn không cần cô phải miễn cưỡng chính mình, nếu như có một ngày cô phát hiện ra bọn họ thực sự không thuộc về nhau thì lúc nào cũng có thể chia tay. Anh trả lại tự do cho cô, còn cô cũng không nợ anh bất cứ điều gì nhưng đến cuối cùng cô vẫn không có cách nào để yêu anh.

Rốt cuộc thì cô là loại người gì? Bỏ rơi một người đàn ông hết lòng hết dạ yêu thương mình, có phải là quá ngốc nghếch hay không?

Nhưng cô vẫn hạ quyết tâm.

Lúc đầu khi Quan Bằng Phi nhận được điện thoại của Nghê Bối Bối thì vô cùng vui mừng đến cuối cùng thì dần dần chuyển thành mất mát thương tâm.

“Bối Bối, kỳ thực nửa năm qua anh đều biết trái tim của em vốn không đặt ở nơi anh, em đối với anh hay là với người khác đều có cùng một thái độ giống nhau. Cho dù nụ cười trên gương mặt em có rực rỡ, vui vẻ cỡ nào thì trong mắt em vẫn luôn mang một vẻ buồn bã. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy vẻ tươi cười nơi em còn con người thật sự đằng sau gương mặt đó thì lại không có ai có thể chạm tới được. Hoặc có lẽ không phải là không có, chỉ là người đó không phải là anh mà thôi.”

“Em muốn chia tay, anh đồng ý. Lúc trước anh đã nói hy vọng em có thể cho anh một cơ hội để chăm sóc em, mang đến cho em vui vẻ, hạnh phúc, hiện thực đã chứng minh anh không thể làm được. Người có thể cho em hết thảy những điều đó không phải là anh, còn về phần người đó là ai, anh nghĩ rằng điều đó chỉ có mình em mới có thể biết được.”

“Không cần phải nói lời xin lỗi, từ trước đến nay em chưa từng hứa hẹn với anh bất kỳ điều gì vì vậy em không thiếu nợ anh, ngược lại anh phải cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh thời gian nửa năm hạnh phúc, anh thực sự rất thỏa mãn.”

Quan Bằng Phi quả thật là một người đàn ông tốt nhưng ngoại trừ sự áy náy cô không thể cho anh bất kỳ điều gì khác nữa.

Quan Bằng Phi nói trong lòng cô có người đàn ông khác… Anh đã lầm rồi, cô của ngày hôm nay đã không còn muốn nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ nữa. Yêu hay không yêu thực sự quá phiền phức, cô chỉ cần có thể được ở bên cạnh con trai mình là đã đủ thỏa mãn rồi.

Nhưng qua ngày thứ hai vẫn không thấy Nhậm Hạo Đông xuất hiện, Nghê Bối Bối bắt đầu cảm thấy hốt hoảng, liệu có phải hắn đã đem con trai cô đi rồi hay không? Ý nghĩ này như một mũi kim đâm vào trong lòng Nghê Bối Bối khiến cho phát lạnh toàn thân vội vàng đi tìm số điện thoại của Nghiêm Quân Nghiêu.

“Alo, tôi là Nghiêm Quân Nghiêu.”

“Xin chào, tôi là Nghê Bối Bối.”

“Ừm!”

“Tôi muốn hỏi bọn họ đang ở đâu?”

“Ai?”

Cái tên chết tiệt này, hắn thực sự không biết cô đang nói đến ai sao? Rõ ràng là cố ý mà!

“Nhậm Hạo Đông.”

“Cô gọi thẳng tên cậu ấy sao?” – Ở đầu dây bên kia truyền đến âm thanh kinh ngạc.

“Cô không phải là con gái nuôi của cậu ấy à? Lẽ ra nên gọi là ba mới đúng chứ?”

Tên chết tiệt! Nếu như không phải đang có chuyện cần nhờ vả hắn, cô khẳng định sẽ cúp máy ngay tắp lự.

“Từ năm năm trước anh rõ ràng đã biết giữa anh ta và tôi không phải loại quan hệ đó!” Ngay cả hộ tịch cũng đã rút tên chẳng lẽ Nghiêm Quân Nghiêu còn có thể không rõ ràng?

“Ờ há, xin lỗi nha, tôi quên mất tiêu!”

Hừ! Quên mới là lạ.

“Vậy bọn họ rốt cuộc là đi rồi hay chưa đi?”

“Trước khi tôi trả lời vấn đề này của cô, cô Nghê, cô có phải là nên nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”

“Không, anh trước nói cho tôi biết bọn họ rốt cuộc có còn ở Đài Loan hay không?” – Nếu như bọn họ đi rồi, vậy thì cô…

Tiếng cười trầm thấp dễ nghe truyền đến từ đầu dây bên kia, sau môt lúc lâu, giọng nói quyến rũ của Nghiêm Quân Nghiêu mới từ tốn cất lên – “Cô Nghê, cô quả là cố chấp!”

*********

Gặp mặt Nghiêm Quân Nghiêu thực ra dễ dàng hơn nhiền so với trong tưởng tượng của Nghê Bối Bối. Nơi gặp mặt vẫn là quán cà phê lần trước, đồ uống cũng giống hệt như cũ. Xem ra về một phương diện nào đó cô và Nghiêm Quân Nghiêu khá là giống nhau, đều là loại người cố chấp, chẳng qua lần này thái độ của hắn có chút không giống với lần trước.

“Lần này không châm chọc tôi nữa sao, làm tôi kinh ngạc đấy!” – Nghê Bối Bối khẽ nhấp một ngụm cà phê, yên lặng nhìn chất lỏng màu đen đậm đặc trong chiếc cốc sứ xinh đẹp.

“Như nhau, như nhau thôi! Cô cũng khiến tôi kinh ngạc không ít!” – Nghiêm Quân Nghiêu cười cợt, thoải mái dựa lưng vào ghế, mười ngón tay đan vào nhau đặt tựa trên đầu gối, dáng vẻ vô cùng tự tại.

“Tôi có cái gì có thể khiến cho anh kinh ngạc chứ?”

Tên đàn ông âm hiểm, xảo trá như hồ ly này cũng có lúc phải kinh ngạc? Nói đùa chắc!

“Ví dụ như, tình cảm của cô đối với Nhậm!”

“Khụ, khụ…” – Nghê Bối Bối ho khan, vội vàng cầm lấy khăn giấy ở trên bàn, khuôn mặt vì sặc cà phê mà đỏ bừng cả lên.

“Anh nói linh tinh cái gì thế hả?” – Cô mất tự nhiên giận giữ hỏi.

Cô đối với người đàn ông kia làm sao có thể tồn tại tình cảm gì đó kia chứ, cho dù có cũng chỉ có thể là hận thù mà thôi.

“Thì ra là thật!” – Nghiêm Quân Nghiêu nhàn nhã nở nụ cười – “Xem ra, con mèo nhỏ nhà tôi đôi khi cũng thật sắc bén.”

“Tôi chẳng hiểu anh đang nói cái gì!” – Nghê Bối Bối mất tự nhiên buông tờ giấy ăn trong tay xuống, có điều khuôn mặt vẫn đỏ bừng như trước.

“Nhóc con, nói cho tôi biết đi, cô có yêu cậu ấy hay không?”

Đối với sự bất định khó đoán của Nghiêm Quân Nghiêu, Nghê Bối Bối không biết phải trả lời như thế nào lại không thể né tránh. Những chuyện trong quá khứ tạo thành cho cô thói quen che dấu tình cảm của chính mình, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấu, dần dần cũng sẽ học được cách lòng vòng quanh co nhưng sự ép hỏi trắng trợn không có lấy một tí khách sáo nào của Nghiêm Quân Nghiêu ngược lại lại khiến cho cô chật vật không biết phải làm sao.

“Dĩ nhiên… là không!” – Cô kiên định nói.

“Ra là vậy!” – Nghiêm Quân Nghiêu gật gù, ra vẻ đã hiểu – “Kỳ thực, ở một phương diện nào đó, cô và tôi thực ra rất giống nhau.”

Nhìn khuôn mặt mờ mịt của Nghê Bối Bối, Nghiêm Quân Nghiêu lại cảm thấy thuận mắt hơn lúc ban đầu rất nhiều, người phụ nữ này, thực ra vẫn khá là dễ thương.

“Tôi làm sao mà so được với anh! Anh Nghiêm đúng là thích nói đùa!” – Tu vi của cô còn lâu mới sánh bằng lão hồ ly như anh ta.

“Nghê tiểu thư, người ngay không nói lời mờ ám, tôi cũng chẳng có nhiều thời gian để hao phí với cô.” – Lần này anh tới Đài Loan là để nghỉ ngơi, dĩ nhiên nếu có thể thuận tiện xem một chút náo nhiệt thì cũng không tồi.

“Anh chỉ cần nói cho tôi biết bọn họ đang ở nơi nào thì cuộc gặp mặt này của chúng ta có thể lập tức kết thúc.”

“Vì sao tôi phải nói cho cô biết?” – Nghiêm Quân Nghiêu nhíu mày.

Tên chết tiệt này đúng là đồ vô sỉ! Quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo bầy.

“Vậy thì rốt cuộc anh muốn như thế nào mới chịu nói cho tôi biết?” – Cô dứt khoát vào thẳng vấn đề, nói chuyện với người thông minh dĩ nhiên phải nói tới lợi ích.

“Sảng khoái!” – Nghiêm Quân Nghiêu nở nụ cười, đổi một tư thế khác thoải mái hơn – “Nếu như Nhậm không muốn cô đến phiền cậu ta mà tôi lại đi nói cho cô biết cậu ta ở nơi nào thì có thể đoán được là chắc chắn cậu ta sẽ rất không vui. Nghê tiểu thư, tôi nghĩ cô hiểu rõ, với tính tình của Nhậm nếu như có người khiến cho cậu ta không vui thì e rằng kết cục sẽ rất thảm.”

Người đàn ông này nói chuyện cũng thật hàm súc, kết cục đâu chỉ là một chữ thảm mà chính là sống không bằng chết.

“Tôi với cô không thân cũng chẳng quen, cô có gì đáng giá để tôi phải mạo hiểm lớn như vậy?”

“Ngày hôm nay anh đã đồng ý đến đây gặp tôi thì những thứ mà tôi muốn anh chắc hẳn sẽ nguyện ý cho… Có điều kiện gì thì cứ nói ra đi.”

Nghiêm Quân Nghiêu nở nụ cười, lần này là chân chính mà mỉm cười – “Quả nhiên không hổ là người do một tay Nhậm nuôi dưỡng, phong cách của cô và cậu ta đúng thật là rất giống nhau.”

Nghê Bối Bối cố gắng kìm chế để không đỏ mặt nhung rõ ràng là hiệu quả không tốt lắm, cô vẫn cảm nhận được khuôn mặt mình đang nóng lên như phải bỏng. Có điều biểu hiện này của cô lại rất hợp lòng Nghiêm Quân Nghiêu.

“Cậu ta đang ở đây.”

Nghiêm Quân nghiêu chìa ra một tờ giấy, trên mặt ghi một dòng địa chỉ, nét chữ vô cùng cứng cáp mạnh mẽ, khó lòng mà tưởng tượng đó lại là nét chữ của một người toàn thân tỏa ra khí chất nho nhã như Nghiêm Quân Nghiêu.

Nghê Bối Bối không hề khách khí, trực tiếp nhận lấy – “Cám ơn.”

“Hiện tại, cô vẫn còn rất hận cậu ấy đúng không?” – Nghiêm Quân Nghiêu nghiêng người về phía trước, cười đến vô lại.

“Có phải là rất muốn trả thù cậu ta hay không? Cô nên biết, biện pháp trả thù một người đàn ông tốt nhất đó chính là đoạt lấy trái tim của anh ta.”

Trả thù Nhậm Hạo Đông? Cô có thể sao? Đúng là trò đùa, người đàn ông giống như Nhậm Hạo Đông có thể bị một người đàn bà đùa bỡn trong lòng bàn tay hay sao? Chỉ sợ người phải nhận quả báo lại chính là người lúc đầu dám có ý đồ không tốt với hắn mà thôi. Hơn nữa Nghê Bối Bối cũng không quên, cái tên này ngay từ lần đầu tiên gặp mặt thì đã bắt đầu hãm hại cô, lúc đó Nghiêm Quân Nghiêu cũng có vẻ mặt tươi cười sáng lạn như vậy… Nghê Bối Bối trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn Nghiêm Quân Nghiêu.

“Thật ra thì, tôi có thể giúp cô.” – Nghiêm Quân Nghiêu khẽ nhếch môi cười, đôi mắt hoa đào nheo lại đầy mị hoặc – “Tất cả mọi chuyện của Nhậm, hỏi tôi là rõ ràng nhất!”

Nói không chừng, bọn họ có khả năng trở thành đồng minh tốt nhất của nhau.

*********

Nghê Bối Bối tìm đến địa chỉ ghi trên tờ giấy, khi cô nhìn thấy Cung Trạch Đoan đứng ở trước cửa mới thực sự tin rằng mình không có tìm lầm chỗ.

“Cô Hai, đã lâu không gặp.” – Cung Trạch Đoan vẫn lịch sự cúi đầu giống như lúc trước.

“Anh Cung Trạch.” – Nghê Bối Bối gật đầu chào lại.

“Anh Nghiêm đã gọi điện thoại tới đây.”

Chẳng trách Cung Trạch Đoan lại đứng ở ngoài này chờ cô, có Cung Trạch Đoan dẫn đường cô dễ dàng tiến vào ngôi nhà lớn đến dọa người của Nhậm Hạo Đông. Ở trong thành phố mà có thể xây được một tòa trạch viện cổ lớn đến như vậy, Nhậm Hạo Đông quả nhiên không phải là dạng giàu có bình thường.

Nơi này bố cục đại khái cũng giống như tòa trạch viện lúc trước cô từng sống, được xây theo lối kiến trúc cổ của Trung Quốc. Nhậm Hạo Đông vốn là kiểu người truyền thống từ tận trong cốt tủy, cho dù đã sống nhiều năm ở Mỹ nhưng phong cách vẫn không hề thay đổi.

“Cậu chủ đang ở trong thư phòng còn cậu chủ nhỏ thì ở trong hoa viên, cô Hai muốn tới chỗ nào trước?” – Đi xuyên qua cả dãy hành lang dài dằng dặc, đến trước cửa đại môn, Cung Trạch Đoan mới cung kính hỏi.

“Tôi muốn tới hoa viên, làm phiền anh.” – Nghê Bối Bối khẩn trương, lập tức muốn gặp con trai.

Cung Trạch Đoan đưa cô đi qua sảnh trước, xuyên qua một dãy hành hang uốn lượn mới tới được hoa viên, cả một biển hoa hồng đỏ thẫm như trải dài trước mắt Nghê Bối Bối. Cô nhìn thân ảnh nhỏ bé của Nhậm Cạnh Tường đang ngồi một mình trong lương đình nghịch thứ gì đó trong tay. Cung Trạch Đoan chỉ dẫn cô đến trước cửa hoa viên rồi lịch sự cáo lui, lúc này trong hoa viên chỉ còn lại Nghê Bối Bối và Nhậm Cạnh Tường.

Nghê Bối Bối nhìn bóng dáng nho nhỏ của đưa con trai do chính mình dứt ruột đẻ ra, đôi mắt chợt trở nên cay xè. Cô cố gắng kềm lại sự xúc động đang dâng trào trong lòng, hít một hơi thật sâu bước về phía lương đình. Thật khó tưởng tượng Nghê Bối Bối cũng sẽ có một ngày như thế này… phải gom góp hết dũng khí mới dám đối mặt với một đứa trẻ.

Tiếng bước chân của cô khiến cho Nhậm Cạnh Tường cảnh giác ngẩng đầu lên, sau khi nhìn rõ người đến là ai nó sửng sốt một chút rồi lại cúi đầu cố gắng giả vờ không để ý tới Nghê Bối Bối, nhưng cánh tay run run đã nói lên sự kích động trong lòng nó.

Âm thanh của Nghiêm Quân Nghiêu như vang vọng trong tai của Nghê Bối Bối – “Thằng bé biết cô là mẹ nó, những chuyện xảy ra năm đó nó đều biết rất rõ ràng. Đúng vậy, tất cả là do tôi nói cho nó biết! Tôi đã gửi cho cô ảnh của nó thì tất nhiên cũng sẽ đưa ảnh của cô cho nó xem. Tuy rằng tôi không hiểu rõ về cô cho lắm nhưng tất cả những gì biết được tôi đều nói lại cho nó nghe.”

Nghê Bối Bối ngồi xuống bên cạnh thằng bé, rốt cuộc cũng nhìn rõ được thứ đồ trong tay Nhậm Cạnh Tường là thứ gì. Là súng, một khẩu súng lục thật sự. Cô thật không hiểu nổi Nhậm Hạo Đông nghĩ gì trong đầu mà lại đi đưa một khẩu súng thật cho một đứa trẻ con làm đồ chơi.

“Tiểu Tường!” – Cô cúi đầu nghẹn ngào gọi.

Bàn tay nhỏ bé của Nhậm Cạnh Tường chỉ hơi khựng lại một chút rồi lại tiếp tục nghịch khẩu súng trong tay không có bất kỳ phản ứng gì.

Tay cô nhẹ nhàng đặt lên vai Nhậm Cạnh Tường, chậm rãi vuốt ve khuôn mặt non nớt của thằng bé. Đây là con trai cô, là đứa con do cô hoài thai suốt chín tháng mười ngày mới sinh ra được, nhưng từ lúc sinh nó ra cô lại chưa từng nhìn qua nó lấy một cái…

Nhậm Cạnh Tường nhăn đôi mày nhỏ muốn đẩy tay Nghê Bối Bối, nhưng cô vất vả lắm mới có thể chạm vào đứa con cô ngày đêm mong nhớ, làm sao có thể dễ dàng để thằng bé ra như vậy được. Cô vừa khóc vừa ôm chặt thằng bé vào trong lòng bất chấp sự giãy dụa phản đối của nó.

Trong thư phòng, trên màn hình lớn, khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Nghê Bối Bối được hiển thị vô cùng rõ nét. Nhậm Hạo Đông nhìn khuôn mặt trên màn hình, biểu tình lãnh đạm.

“Cậu chủ, về cô Hai…”

Nhậm Hạo Đông giơ tay lên ngăn lại lời nói của Cung Trạch Đoan, anh ta liền thức thời lui xuống. Thư phòng lại trở nên yên tĩnh như trước, chỉ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nức nở ngắt quãng của phụ nữ, vang vọng…

Gặp lại Nghê Bối Bối đối với Nhậm Hạo Đông mà nói cũng là một sự ngoài ý muốn.

Năm đó, là hắn thực sự muốn buông tay, dù sao sự tồn tại của cô đối với hắn mà nói cũng là một sự đe dọa, hơn nữa hắn lại không có cách nào khống chế sự đe dọa này. Hắn không thích sự ảnh hưởng của cô tới hắn mà cô cũng một lòng muốn bỏ đi, nếu như đó là điều mà cả hai người cùng muốn vậy thì hắn buông tay. Nhưng năm năm sau, cô lại tìm đến hắn, nói rằng cô không thể quên được con trai của mình, muốn sống cùng với nó… Điều này khiến cho con đường của bọn họ lại giao nhau thêm một lần nữa.

Năm năm không gặp, cô thực sự đã thay đổi rất nhiều, không chỉ kiên cường hơn mà thái độ đối với hắn cũng lạnh nhạt đi rất nhiều…

Nhậm Hạo Đông nhìn khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt của Nghê Bối Bối trên màn hình, rõ ràng là rất xấu nhưng không hiểu sao hắn vẫn cảm thấy bộ dạng khóc lóc đó của cô thật đáng yêu. Đúng là quỷ ám mà!

Có lẽ hắn không nên cho phép cô bước vào thế giới của hắn một lần nữa nhưng vẻ mặt kiên quyết của Nghê Bối Bối nói cho hắn biết, trừ phi hắn gϊếŧ chết cô bằng không cô nhất định phải ở bên cạnh con trai mình. Nhìn thấy Nghê Bối Bối như vậy hắn ngược lại lại có vài phần xúc động. Nhậm Hạo Đông giơ khẩu súng trong tay hướng thẳng vào khuôn mặt người con gái vẫn luôn khiến cho tâm hắn rối loạn trên màn hình. Nếu như một phát đạn có thể giải quyết tất cả mọi việc thì có lẽ lúc này hắn đã không cần phải phiền não tới như vậy.

*********

Trong năm năm của cuộc đời mình, bạn nhỏ Nhậm Cạnh Tường chưa bao giờ phiền não tới như vậy.

Đối mặt với người phụ nữ mà nó phải gọi là mẹ kia, tâm tình nó thực sự rất mâu thuẫn. Theo lời của chú Nghiêm kể, năm đó khi mẹ nó vừa mới sinh ra nó đã không cần nó nữa, còn dùng nó làm điều kiện để trao đổi tự do với ba. Nếu như người phụ nữ đó đã không cần nó thì nó cũng chẳng cần một người mẹ như vậy.

Nhưng chú Nghiêm gạt ba lén cho nó xem hình của mẹ, trái tim bé nhỏ của nó lần đầu tiên chấn động tới như vậy, người phụ nữ có nụ cười ngọt ngào trong bức hình thực sự là người mẹ đã sinh ra nó?

Đối mắt xinh đẹp, khóe môi cong cong, làn da trắng muốt, người này là mẹ của nó sao? Hoàn toàn không cùng một loại người với ba nó… Nó vẩn vơ nghĩ, không biết cảm giác khi được mẹ ôm vào lòng sẽ như thế nào? Tuy rằng Nhậm Cạnh Tường rất tức giận mẹ đã bỏ rơi nó nhưng trong thâm tâm nó vẫn âm thầm hâm mộ những bạn nhỏ có mẹ bên cạnh. Cho dù ba chiều chuộng nó vô cùng, dì Hứa, dì Hạ, dì Uông cũng rất chăm sóc nó nhưng nó vẫn cảm thấy buồn bã trong lòng. Bọn họ đối với nó rất tốt, cũng rất yêu thương nó nhưng dù sao thì bọn họ vẫn không phải là mẹ của nó.

Khi nó nhìn thấy Nghê Bối Bối ở McDonalds, nó thực sự giật mình, người phụ nữ đó giống hệt như trong bức hình mà chú Nghiêm từng lén lút đưa cho nó xem, thậm chí ở bên ngoài còn xinh đẹp hơn vài phần. Người đó là mẹ của nó? Nhớ thương lâu như vậy, nhìn qua vô số bức hình cuối cùng nó cũng có thể gặp được mẹ.

Mãi cho đến ngày hôm đó, khi được mẹ ôm vào trong lòng nó mới phát hiện thì ra cảm giác khi được mẹ ôm vào lòng hoàn toàn khác với cảm giác được ba ôm, vòng tay của mẹ thực mềm, thực thoải mái. Mẹ khóc vô cùng thương tâm, nói với nó thực xin lỗi, mẹ còn nói sau này vẫn sẽ ở lại đây, vĩnh viễn ở bên cạnh nó.

Mẹ và ba không giống nhau. Mẹ biết làm những món ăn ngon, còn có thể tạo thành hình dáng của các động vật khác nhau. Mẹ luôn hôn lên má nó, cùng nó đọc sách, vẽ tranh, cho dù nó không thèm để ý tới mẹ thì mẹ vẫn luôn tươi cười, kiễn nhẫn ở bên cạnh nó. Mẹ còn dẫn nó đi vườn bách thảo xem vương quốc chim cánh cụt, gấu Koala, còn cả gấu trúc ngốc nghếch nữa. Tuy rằng những thứ đó nó đã xem qua vô số lần nhưng có mẹ cùng đi trong lòng nó đặc biệt cao hứng. Nhậm Cạnh Tường phát hiện nó càng ngày càng thích mẹ mình, dường như thật khó để chán ghét bà, phải làm sao đây?

Trái tim của trẻ nhỏ luôn thuần khiết không phức tạp giống như của người lớn, sẽ không ôm thù hận ở trong lòng. Cho dù tính cách của Nhậm Cạnh Tường giống Nhậm Hạo Đông như đúc nhưng tuổi nó vẫn còn nhỏ, vẫn khát khao tình yêu thương của người mẹ.

“Ba, con có thể thích người đó không?

“Tiểu Tường muốn thích người đó sao?”

Nó dường như có thể nghe thấy tiếng ba khe khẽ thở dài.

“Người đó đối với con thực sự tốt lắm!”

“Vậy thì thích đi…”

Ngày nó gọi bà một tiếng mẹ, nó lại nhìn thấy bà chảy nước mắt ôm nó vào lòng, điên cuồng hôn lên khuôn mặt nó. Nước mắt của mẹ rơi trên mặt nó, nó những tưởng mình sẽ chán ghét nhưng bất ngờ lại phát hiện ra bản thân mình cũng đang khóc.

********

Nghê Bối Bối vừa ngâm nga hát vừa đem từng bộ quần áo đã phơi khô gấp lại cẩn thận. Quần áo cho trẻ em tốt nhất nên dùng loại quần áo 100% cottton tự nhiên, loại vải này phải giặt bằng tay vì vậy quần áo của Nhậm Cạnh Tường đều do cô một tay lo liệu.

Nhậm Hạo Đông vừa bước vào đại sảnh đã nhìn thấy ngay hình ảnh một người phụ nữ mặc áo phông, quần short, trên mái tóc ngắn kẹp một chiếc kẹp hình con cái, gọn gàng thanh thuần hệt như một cô nữ sinh hai mươi tuổi. Nghê Bối Bối nhìn thấy hắn trở về khuôn mặt vốn đang tươi tắn rạng rỡ bỗng chốc liền trở nên lạnh như băng, cúi đầu tiếp tục làm công việc của minh giống như là không nhìn thấy sự tồn tại của hắn.

Cung Trạch Đoan đi phía đằng sau nhìn thấy Nghê Bối Bối liền cúi đầu chào, cô lịch sự mỉm cười đáp lại nhưng khi bóng dáng của Cung Trạch Đoan vừa biến mất đằng sau cánh cửa khuôn mặt của Nghê Bối Bối lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như lúc ban đầu. Nhậm Hạo Đông nhìn vẻ mặt thay đổi còn nhanh hơn người ta lật sách của Nghê Bối Bối, đôi mắt trầm hẳn xuống nhưng không nói năng gì, đi thẳng qua đại sảnh hướng về phía thư phòng ở lầu hai.

Vốn là như vậy, bọn họ lúc trước cũng hoàn toàn không có bất kỳ giao tiếp gì với nhau.

Nghê Bối Bối làm xong mọi việc trong tay nhìn đồng hồ đã đến thời điểm bữa tối. Hôm nay Nghiêm Quân Nghiêu tới rước Tiểu Tường đến Nghiêm gia, nói là đêm nay muốn để thằng bé ở lại qua đêm vì vậy bữa tối nay cô chỉ cần chuẩn bị cho bản thân mình.

Nghiêm Quân Nghiêu vốn chỉ định đưa bà xã và con gái về Đài Loan nghỉ ngơi, thuận tiện xem kịch vui của Nhậm Hạo Đông. Kết quả vui quá hóa buồn, cục cưng ở trong bụng Uông Điềm ở thời điểm trước khi sinh lại bắt đầu giày vò cô đến dở sống dở chết, không thể ngồi phi cơ trở lại Mỹ vì vậy cả nhà ba người bọn họ đành phải ở lại Đài Loan.

Bảo bối lớn nhà họ Nghiêm, Nghiêm Di Duyệt vui vẻ muốn chết, ngày ngày dán dính lấy Nhậm Cạnh Tường cho nên cứ ba đến năm ngày Nghiêm Quân Nghiêu lại phải qua rước thằng bé tới nhà bọn họ ở lại một đêm, tránh để cho con gái ngày nào cũng khóc lóc bù lu bù loa đòi ăn vạ.

Con trai vừa đi khỏi, cả tòa trạch viện to như vậy trừ bỏ người làm và thủ hạ thì chỉ còn lại cô và Nhậm Hạo Đông. Theo bình thường, Nhậm Hạo Đông chắc hẳn sẽ không buồn để ý đến cô, dù sao thì tâm tư của hắn trước giờ cô cũng chưa từng hiểu rõ nhưng vừa vặn sự hờ hững của hắn lại là điều kiện tốt để cho cô và Tiểu Tường bồi đắp tình cảm. Sau hai tháng cuối cùng Tiểu Tường cũng chịu gọi cô là mẹ, tình cảm giữa bọn họ cũng càng ngày càng tốt đẹp vì vậy mà tâm tình của cô lúc nào cũng lâng lâng vui vẻ.

Còn về phần Nhậm Hạo Đông, từ sau khi cô chuyển vào ở hắn căn bản coi như cô không hề tồn tại mà cô cũng vô cùng phối hợp không làm phiền tới hắn. Hơn nữa, công việc của Nhậm Hạo Đông cũng vô cùng bận rộn, hai tháng qua số lần bọn họ gặp mặt nhau có thể nói là đếm trên đầu ngón tay. Ngược lại cô và Nghiêm Quân Nghiêu lại càng ngày càng thân thiết, ngay cả cách xưng hô cũng chuyển từ “cô Nghê, anh Nghiêm” thành “anh Quân Nghiêu, Bối Bối.”

Nghê Bối Bối khá vừa lòng với tình trạng hiện tại của mình bởi vì cô không dự định có bất kỳ quan hệ nào khác với Nhậm Hạo Đông. Con người hắn quá thâm sâu khó lường, tuy không thể trêu vào nhưng ít nhất cô cũng có thể trốn.

Vừa mới bước vào phòng bếp, di động của Nghê Bối Bối liền đổ chuông, là Nghiêm Quân Ngiêu.

“Anh Quân Nghiêu, Tiểu Tường có quậy phá lắm không?” – Nghê Bối Bối đeo tai nghe điện thoại vào tai, nhanh nhẹn lấy nguyên liệu từ trong tủ lạnh ra gọn gàng xử lý. Tuy rằng trong nhà có vô số người làm những việc này vốn không cần cô phải tự tay sờ vào nhưng nhìn Tiểu Tường ngấu nghiến ăn những món ăn cho chính mình chuẩn bị, trong lòng Nghê Bối Bối ngập tràn một loại hạnh phúc mãn nguyện.

“Anh nghĩ người bị quậy phá phải là nó mới đúng!” – Tất cả mọi người đều biết, người mà Nghiêm Di Duyệt quấn quít nhất chính là Nhậm Cạnh Tường.

“Vậy thì tốt rồi!” – Ừm, tối nay Tiểu Tường không có ở nhà vậy thì làm vài món đơn giản một chút, đậu xanh xào thịt, cà tím chưng tỏi, những món này vừa ngon miệng lại giàu dinh dưỡng.

“Nhậm đã về rồi có đúng không?”

Thì ra đây mới là mục đích Nghiêm Quân Nghiêu gọi điện tới, động tác trong tay Nghê Bối Bối thoáng khựng lại một chút sau đó lại tiếp tục tước đậu.

“Ừm!”

“Tối nay chỉ có hai người ở nhà, có muốn suy nghĩ lại đề nghị của anh một chút hay không?”

Nghê Bối Bối bất đắc dĩ thở dài, cái người này lúc nào cũng chỉ e thiên hạ không loạn, suốt ngày lải nhải bảo cô đi quyến rũ Nhậm Hạo Đông. Trời ạ, cô lấy đâu ra cái bản lãnh đó, muốn trốn hắn còn trốn không kịp nữa là.

“Bối Bối.” – Nghiêm Quân Nghiêu than thở, khẩu khí ra vẻ bất đắc dĩ – “Em tin anh đi! Đối với cậu ta, em là người đặc biệt. Được rồi, để anh nói với em một chuyện, em có biết kỳ thực Nhậm là một tên mắc bệnh sạch sẽ đến mức kỳ quái không? Cậu ta cho tới bây giờ đều chưa từng chạm qua bất kỳ người đàn bà nào khác. Bọn anh đều cho rằng tên đó chắc sẽ ăn chay cả đời, kết quả chẳng ai ngờ cậu ta lại là người làm ba sớm nhất trong cả bọn! Tên đó chịu chạm vào em, em có biết điều có có ý nghĩa gì không?”

“Ý anh là, anh ấy lúc trước thật ra là… xử nam?” – Tuy khuôn mặt đã nóng bừng như lửa thiêu nhưng Nghê Bối Bối vẫn hiếu kỳ cố truy hỏi tới cùng.

“Cái này… hay là em tự mình hỏi cậu ta đi!” – Nghiêm Quân Nghiêu cười thần bí.

“Em không thèm.” – Cô làm sao có thể mở miệng hỏi hắn những loại chuyện này, nói giỡn chắc!

“Suy nghĩ thử xem, nếu như em có được trái tim của tên đó rồi vậy thì em và Tiểu Tường có thể vĩnh viễn không cần rời xa nhau nữa.” – Người ở đầu dây bên kia không ngừng dụ dỗ.

Nghiêm Quân Nghiêu biết rõ kỳ thực Nghê Bối Bối rất giảo hoạt nhưng sự thông minh sắc sảo của cô được che dấu vô cùng kín kẽ, nhưng một khi đã bùng nổ thì chỉ sợ là uy lực kinh người, bất quá thứ mà Nghiêm Quân Nghiêu muốn lại chính là loại uy lực kinh người này.

“Thật sao? Lúc anh ở bên ngoài đẩy người khác vào hang hổ, khẩu khí cũng thành khẩn quá chớ!”

“Anh cũng muốn tốt cho em chứ bộ!”

“Em thì lại cho là đa phần vì anh muốn xem náo nhiệt mà thôi!” – Nghê Bối Bối không khách khí đâm chọc.

“Ông xã, để em nói chuyện với Bối Bối, mau đưa máy. Mau lên!” – Phía đầu kia truyền đến âm thanh của Uông Điềm, sau một hồi ầm ĩ di động đã đổi chủ – “Bối Bối, là tôi.”

Nghê Bối Bối mỉm cười, nghe thấy được âm thanh tràn đầy sức sống của Uông Điềm thực tốt. Cô cùng từng như cô ấy, từng vui vẻ đáng yêu như vậy, có điều khi đó đại đa số thời gian đều là giả vờ vui vẻ.

“Cô nghe tôi nói nè, đừng có nghe ông xã tôi nói bậy bạ, lòng dạ anh ấy rất đen tối…” – Có một ông xã bụng dạ đen tối nhất quả đất, Uông Điềm luôn cảm thấy ủy khuất đầy bụng.

“Mèo con, em nói gì hả?”

“Á, em lại muốn ói rồi, em đi trước.” – Con mèo nhỏ nào đó gan còn nhỏ hơn gan thỏ, vội vàng vất trả lại di động trực tiếp co giò chạy mất.

Thực hạnh phúc! Nghê Bối Bối nhẹ mỉm cười trong lòng cảm thán, trên đời này quả nhiên thực sự có tình yêu, giống như Nghiêm Quân Nghiêu yêu vợ của mình, mặc dù có lẽ cả đời này cô cũng không được nếm trải loại tình cảm như vậy, bất quá có thể đứng ở bên cạnh chứng kiến cũng cảm thấy vui vẻ.

“Được rồi, Bối Bối, anh không nhiều lời với em nữa, có chuyện gì thì nhớ tìm anh.” Nghiêm Quân Nghiêu đang nóng ruột muốn đi tìm con mèo nhỏ nhà anh, dù trong lòng có dự cảm Uông Điềm tám chín phần mười là đang giả vờ nhưng anh vẫn không yên lòng.

“Được, cám ơn anh, Quân Nghiêu!”

Nghê Bối Bối tắt điện thoại, trên mặt ngập tràn ý cười xoay người lại chuẩn bị lấy tỏi liền bị một thân ảnh cao lớn sừng sững ở cửa phòng bếp dọa cho giật bắn cả người. Nụ nười trên mặt cô lập tức cứng đờ, hắn xuống đât từ bao giờ, rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu rồi?

Nhậm Hạo Đông nhìn khuôn mặt Nghê Bối Bối phút trước vẫn còn đang tươi cười rạng rỡ mà giờ đây đã biến thành lạnh như băng, cơn giận ngùn ngụt đột nhiên bốc lên trong lòng. Thì ra vẻ mặt lạnh lùng của cô chỉ dành riêng cho một mình hắn… Loại cảm giác này đúng là khốn khϊếp!

“Xem ra tôi vẫn quá coi thường cô!”

“Anh có ý gì?”

“Còn cần tôi phải nhắc nhở cô sao? Nghiêm Quân Nghiêu là người đã có vợ!”

Thì ra việc hắn muốn nói là việc này… Chẳng lẽ hắn cho rằng cô và Nghiêm Quân Nghiêu có gì gì đó với nhau hay sao? Đúng là vớ vẩn!

“Anh cho rằng tôi là loại người nào?

“Vậy cô là loại người nào?”

Khóe miệng Nhậm Hạo Đông khẽ nhếch, bàn tay trực tiếp bao phủ lấy một bên bầu ngực của cô, thô bạo xoa nắn.

“Cô là loại đàn bà lăng loàn, nhìn xem, chẳng qua là tùy tiện sờ soạng cô một chút vậy mà cô đã có phản ứng rồi.” – Nội y mỏng manh căn bản là không thể che lấp được hình dáng đầu ngực cô đang hằn lên qua lớp áo phông như một quả mâm xôi nhỏ xinh rắn chắc.

Thật đúng là quá đáng! Nghê Bối Bối muốn vung tay hất bàn tay xấu xa của hắn ra khỏi ngực mình nhưng đột nhiên lời nói của Nghiêm Quân Nghiêu lại vang lên trong đầu cô.

Đàn ông, đôi khi lùi một bước lại là tiến mười bước, nhất là đối với loại đàn ông giống như Nhậm Hạo Đông, mềm mỏng so với cứng rắn còn hữu hiệu gấp 10 lần.

Nghê Bối Bối không giận ngược lại còn nở nụ cười, vẻ mặt sáng lạng.

“Anh có phải là ghen rồi hay không?” – Đôi mắt cô ngập tràn ý cười trong suốt, cẩn thận quan sát khuôn mặt lạnh lùng của Nhậm Hạo Đông. Hắn vẫn không thay đổi nét mặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.

“Anh muốn chạm vào tôi thì cứ chạm vào là được rồi, cần gì phải viện lý do này nọ.” – Nghê Bối Bối ôm lấy cánh tay hắn ấn vào ngực mình.

Nhậm Hạo Đông không hề rút tay lại, đôi mắt nheo nheo lóe ra ánh sáng nguy hiểm.

“Thật ra Nghiêm Quân Nghiêu rất tốt, ăn nói dịu dàng, đối với tôi lại rất săn sóc.” – Cô kiếng mũi chân, hơi thở nhẹ nhàng phả lên bờ môi hắn, kiều mị vạn phần.

Chiếc áo phông rộng rãi cũng không thể che đi được hình dáng đầy đặn no đủ của bộ ngực, cô còn cố ý cọ xát bầu ngực lên cánh tay hắn, ý đồ quyến rũ. Trong đôi mắt đen sẫm của Nhậm Hạo Đông dần dần nhen nhóm lên một ngọn lửa, một Nghê Bối Bối như vậy hắn chưa từng nhìn thấy qua, vừa xinh đẹp lại gợϊ ȶìиᏂ, trong đôi mắt lúng liếng như ẩn chứa một loại ánh sáng ma mị, đúng là một tiểu hồ ly!

Mềm mỏng còn hữu hiệu hơn là cứng rắn?

“Anh còn lâu mới sánh bằng anh ấy!” – Cô đột nhiên lạnh lùng, đẩy mạnh hắn ra.

Thật xin lỗi, cô không mềm mỏng được! Hừ, dám mắng bà đây là da^ʍ phụ?

Nhậm Hạo Đông nhanh tay ôm chặt Nghê Bối Bối lại.

“Không sánh bằng?”

Nhậm Hạo Đông ôm ngang lấy người Nghê Bối Bối xách ra bên ngoài phòng khách, ném mạnh cô xuống ghế sô pha, may mà chiếc sô pha này có chất liệu thượng hạng vô cùng mềm mại nếu không Nghê Bối Bối nhất định là mặt mũi bầm dập.

Không xong rồi, cô lại hành động theo cảm tính, rõ ràng là đã nói tuyệt đối không được đi trêu chọc hắn, kết quả của mấy loại hành động như vuốt râu hùm, động thủ trên đầu thái tuế này, cô gánh không nổi, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách.

“Tôi còn phải nấu cơm!” – Người còn chưa kịp đứng dậy đã bị hắn đè xuống.

“Đốt lửa rồi bỏ chạy?” – Hắn cười lạnh cúi xuống gần cô.

“Cô không phải là muốn biết tôi có ghen hay không đó sao?” – Bàn tay hắn mơn trớn cái cổ trắng nõn – “Chưa biết được đáp án, cô nỡ bỏ qua ư?”

Thủ đoạn của người đàn ông này quá cao minh, cô hoàn toàn không phải đối thủ của hắn. Cô còn chưa kịp thở ra thì hắn đã vén chiếc áo T-shirt màu hồng nhạt lên cao để lộ ra áo lo̶t̶"̶ ren màu đen, màu da trắng mịn như sữa, hai bầu ngực no đủ phập phồng lên xuống theo nhịp hô hấp dồn dập của cô. Nghê Bối Bối muốn đưa tay che lại nhưng cổ tay mảnh khảnh đã bị hắn nắm chặt không thể nhúc nhích.

Hiện tại là tình huống gì đây hả trời?

Cô bất quá chỉ là nghe thấy những lời châm chọc của hắn liền không nhịn nổi, cố ý khıêυ khí©h một chút mà thôi, kết quả…