Chương 13: Quyển hạ

Edit: Gà Say Sữa

“Nghiêm Di Duyệt, mau cắt bánh kem đi, anh sắp đói chết rồi đây này!” – Một cậu nhóc bộ dáng kháu khỉnh khỏe mạnh chạy đến bên cạnh Nghiêm Di Duyệt, mất kiên nhẫn nói, âm thanh của cậu nhóc nhanh chóng đánh vỡ sự im lặng từ nãy đến giờ.

“Không được!” – Nghiêm Di Duyệt kiên quyết lắc đầu – “Phải chờ anh Tường đến nữa!”

“Chờ cái gì mà chờ, em muốn anh đói chết có phải không?” – Cậu nhóc nhíu mày giơ tay muốn đẩy Nghiêm Di Duyệt.

“Lục Trí Tu, con ngứa đòn hả?”

Hành động thô lỗ của cậu nhóc ngay lập tức bị cha nó xử lý, Lục Phi Dương khẽ đánh vào cánh tay thằng con. Thật là, ở trước mặt hắn mà còn dám bắt nạt bảo bối của hắn? Không biết con gái là để chiều chuộng sao?

“Mẹ, ba hư!” – Lục Trí Tu chỉ mới vừa tròn bốn tuổi lập tức nhào vào trong lòng người mẹ luôn yêu chiều nó tìm kiếm an ủi, tuổi còn nhỏ cho nên chỉ biết cáo trạng. Lục Trí Tu nằm ở trong lòng mẹ nhưng đôi mắt đen lại trừng to nhìn cha mình, vẻ mặt khıêυ khí©h. Lục Phi Dương cũng trừng mắt nhìn thằng con – “Thằng tiểu quỷ này, mới tí tuổi đầu mà đã biết giở trò vờ vịt, thật không biết giống ai, chẳng có tí đáng yêu nào cả!”

Còn có thể giống ai? Lục Trí Tu lớn lên giống Lục Phi Dương như đúc, bề ngoài không được di truyền tí nào từ Hứa Mạn Tuyết hơn nữa lại được hai vị lão nhân gia ở nhà vô cùng chiều chuộng cho nên tính tình còn khó chiều hơn cả cha của nó.

Hứa Mạn Tuyết ôm con giúp nó xoa xoa cái đầu đầy mồ hôi – “Con không được bắt nạt em gái có biết không?” – Thằng nhóc này tuy tính tình khó chiều hệt như cha nó, lại không lúc nào chịu ở yên một chỗ nhưng cả hai cha con lại đều giống nhau ở một điểm đó chính là vô cùng nghe lời Hứa Mạn Tuyết.

“Nhưng con đói lắm.” – Khi bạn nhỏ Lục Trí Tu đói bụng thì đạo lý gì cũng không lọt được vào tai.

“Mẹ lấy đùi gà cho con ăn được không?” – Người làm mẹ như Hứa Mạn Tuyết tất nhiên là có biện pháp ứng phó, rất nhanh đã dụ dỗ được con thú con nóng tính kia.

An tĩnh nhất ở đây e rằng cũng chỉ có cả nhà Bách Lăng Phong. Bách Lăng Phong cầm chén rượu trên tay khẽ nhấp, Hạ Di Hàng thì vẫn đang nghiêm túc chú ý tới đứa con trai nhỏ nhất của bọn họ đang vô cùng hào hứng tập bò trên thảm, còn đứa con lớn Bách Thần Duệ thì vẫn im lặng ngồi một bên chơi ráp hình. Ngoại trừ lúc nghe thấy tên của Nghê Bối Bối, đôi mày của Bách Lăng Phong có nhướng lên một chút ra thì toàn bộ thời gian sau đó anh đều im lặng không lên tiếng.

Đây rõ ràng là một buổi tụ họp thân mật.

Nghê Bối Bối nhìn về phía Nghiêm Quân Nghiêu: “Người tôi muốn gặp ở đâu?”

Nghiêm Quân Nghiêu cười cười quay đầu nhìn về phía cửa sổ: “Xem đi, không phải là đang tới rồi đó sao?” – Khóe môi còn nồng đậm chế nhạo – “Còn là mua một tặng một, tôi đối với cô cũng đâu có tệ, đúng không?”

Một chiếc xe Land Rover trực tiếp lái vào bên trong biệt thự, cửa xe mở ra, người bước xuống là một người đang ông cao lớn, không sai, chính là Nhậm Hạo Đông.

Nghê Bối Bối cho tới tận bây giờ đều chưa từng nghĩ đến việc gặp lại Nhậm Hạo Đông bởi vì cô biết, năm đó hắn nói phóng thích cô chính là hoàn toàn phóng thích, không do dự cũng không có nửa phần dây dưa.

Vốn cho là cuộc đời này vĩnh viễn sẽ không gặp lại nhau nhưng khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn tay dắt đứa trẻ bước vào trong đại sảnh Nghê Bối Bối mới phát hiện ra bản thân mình thực sự bị choáng váng, không biết nên phản ứng như thế nào mới đúng. Hắn dường như không hề thay đổi, vóc dáng cao lớn, toàn thân vẫn tản ra mùi vị nguy hiểm như trước, nhưng thấp thoáng đâu đó vẫn có chỗ thay đổi. Ánh mắt hắn trở nên càng lợi hại, ngũ quan lạnh lùng hơn trước, nhưng khi hắn cúi đầu nhìn đứa trẻ xinh đẹp đang nắm lấy bàn tay mình, trong ánh mắt dường như ẩn chứa vô vàn… dịu dàng.

Nhậm Hạo Đông ngày hôm nay vẫn mặc một thân quần áo đen tuyền, màu sắc đó hoàn toàn thích hợp với vẻ bề ngoài của hắn khiến cho khí chất lạnh lùng của hắn trở nên không gì sánh kịp. Còn Nhậm Cạnh Tường, con trai cô ngày hôm nay vô cùng đẹp trai, trên người mặc một bộ tây trang nghiêm chỉnh, khuôn mặt lạnh nhạt toát lên vẻ tôn quý bất phàm. Đứa trẻ này tuổi còn nhỏ mà đã rất ra dáng, đĩnh đạc mười phần tuy nhiên lúc này lại ngoan ngoãn nắm lấy tay Nhậm Hạo Đông không giống như ngày đó, chạm cũng không cho Emma chạm tới. Nhưng cô cũng không thấy lạ, nhưng người ở bên cạnh Nhậm Hạo Đông đều rất khó để cãi lại lời của hắn.

Phải làm sao đây?

Cô không thể nghĩ ra bất cứ lời nào để nói, cũng không biết phải phản ứng như thế nào, phải làm sao để đối mặt với hai người bọn họ, nhưng Nhậm Hạo Đông đã bước vào trong, ngay từ cái liếc mắt đầu tiên hắn đã nhận ra cô. Đôi mắt thâm thúy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ chỉ trong phút chốc đã sững lại, hắn khép mắt dường như không thể tin được vào mắt mình nhưng khi mắt hắn mở ra một lần nữa, cô vẫn ở đó. Nhậm Cạnh Tường nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhỏ nhắn trước mắt mình, nó biết khuôn mặt này, vì biết cho nên mới không biết phải làm sao. Nó ngẩng đầu nhìn cha nhưng cha nó lại không hề nhìn nó mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia… người đó là mẹ nó! Bọn họ cứ như vậy đứng ở nơi đó nhìn nhau, sự trầm mặc giống như thủy ngân vỡ nát tung tóe trên mặt đất.

“Anh Tường!”

Sau một hồi say sưa gặm đùi gà cùng Lục Trí Tu, Nghiêm Di Duyệt mới phát hiện ra người mà nó chờ đợi từ nãy đến giờ cuối cùng cũng đã đến cho nên đặc biệt hưng phấn chạy đến nhào thằng vào lòng Nhậm Cạnh Tượng hệt như một viên đạn pháo, cảnh tượng này nhất thời phá vỡ bầu không khí trầm mặc quỷ dị ở trong phòng. Nhậm Cạnh Tường quả nhiên vô cùng trầm ổn, bị Nghiêm Di Duyệt nhào thẳng vào người cũng chỉ loạng choạng vài bước sau đó rất nhanh chóng đã ổn định lại thân thể, gắt gao ôm chặt cô bé vào trong lòng.

“Nghiêm Di Duyệt!” – Nghiêm Quân Nghiêu thấy con gái như vậy thì trầm mặt xuống, nghiêm giọng quát.

Đúng là mất mặt, con gái bảo bối của anh chỉ cần nhìn thấy Nhậm Cạnh Tường là liền lập tức biến thành mất trí. Kết quả Nghiêm Di Duyệt còn chẳng buồn để ý đến cha già nhà mình, điên cuồng dùng nước miếng bôi lên mặt Nhậm Cạnh Tường.

“Anh Tường sao giờ này anh mới đến? Tiểu Duyệt đói đến mức bụng cũng xẹp lép rồi nè!” – Sau khi thành công hôn lén mấy cái Nghiêm Di Duyệt mới ngọt ngào cười nói – “Tiểu Duyệt rất ngoan, không có lén ăn vụng bánh ngọt, Tiểu Duyệt chờ anh Tường đến đó!”

“Trời ạ!” – Nghiêm Quân Nghiêu đau khổ bóp đầu nhìn về phía bà xã đang đứng thưởng thức tiệc vui – “May mà đứa ở trong bụng em là con trai, anh không bao giờ muốn có thêm một đứa con gái giống như vậy nữa!”

“Con gái thì có gì là không tốt?” – Uông Điềm nhìn con gái mình cười đến híp cả hai mắt – “Xem xem, con gái của chúng ta thông minh biết bao nhiêu, còn nhỏ như vậy mà đã biết tìm chỗ dựa tốt cho bản thân mình, lại còn là một thằng nhóc ưu tú như vậy, về khoản tinh mắt thì quả nhiên là giống em như đúc.”

Nhậm Hạo Đông đi đến trước mặt Nghiêm Quân Nghiêu nhíu mày chỉ vào Nghê Bối Bối – “Người phụ nữ này vì sao lại ở đây?”

“Cô ấy tới tham dự tiệc sinh nhật của con gái tôi!” – Uông Điềm cười gật gật đầu – “Xem ra vẫn là ông xã nhà tôi lợi hại, có thể tìm ra được mẹ của…”

“Nghiêm Quân Nghiêu, quản cái miệng bà xã cậu cho tốt!” – Nhậm Hạo Đông trầm giọng cắt ngang lời nói của Uông Điềm

“Có quan hệ gì chứ, dù sao Tiểu Tường…”

“Bà xã!” – Nghiêm Quân Nghiêu vội vàng ôm lấy eo vợ – “Mau đi cắt bánh ngọt thôi, anh có mua vị việt quất mà em thích nhất đó!”

“Thật sao?” Sự chú ý của Uông Điềm rất nhanh đã bị phân tán sau đó lập tức bị Nghiêm Quân Nghiêu áp giải đến phòng ăn, thế giới lại một lần nữa thanh tĩnh trở lại.

Nhậm Cạnh Tường ôm Nghiêm Di Duyệt quật cường đứng nguyên một chỗ, không nói lời nào cũng không liếc mắt nhìn Nghê Bối Bối một cái nhưng nhìn kĩ thì có thể phát hiện ra cánh tay nhỏ nhắn của nó có chút run rẩy. Còn Nghê Bối Bối từ lúc Nhậm Cạnh Tường xuất hiện sau ngưỡng cửa thì tầm mắt của cô liền dính chặt lấy thằng bé một khắc cũng không rời.

Nhậm Hạo Đông đi đến trước mặt Nghê Bối Bối nhìn thẳng xuống mặt cô. Cảm giác áp bách to lớn khiến cho Nghê Bối Bối phục hồi lại tinh thần, cô ngước lên nhìn vào đôi mắt lạnh lùng như hàn băng của hắn nhưng rốt cuộc vẫn đấu không lại được ánh mắt sắc bén đó liền hèn nhát cúi đầu xuống.

“Tôi cho cô thời gian ba mươi giây, mau lập tức cút khỏi nơi này!” – Nhậm Hạo Đông nói xong liền lập tức xoay người nắm lấy tay con trai đi về phía phòng ăn.

“Nếu như tôi nói không đi thì sao?” – Giọng nói của Nghê Bối Bối vang lên làm chậm lại bước chân của Nhậm Hạo Đông.

Hắn xoay người nhìn về phía cô, năm năm trôi qua, cô đã sớm trút bỏ đi vẻ ngây ngô thủa nào, khuôn mặt tinh xảo càng trở nên xinh đẹp. Gái một con trông mòn con mắt, Nghê Bối Bối của bây giờ càng thêm đằm thắm, kiều mỵ. Nếu như nói trước kia cô chỉ là một cô gái dáng vẻ thanh thuần ưa thẹn thùng thì nay đã hoàn toàn lột xác trở thành một người đàn bà vừa chín, yêu kiều mềm mại, đầy đặn gợi cảm. Ánh mắt như làn thu thủy long lanh ướt rượt, bờ môi căng mọng, làn da trắng mịn như mỡ đông, bóng loáng như ngọc không chút tỳ vết. Năm tháng đúng là đã đối xử với cô rất tốt, đem mọi tạp chất thời niên thiếu lắng đọng xuống chỉ lưu lại cho cô những gì tốt đẹp nhất.

“Cô có biết tôi có cả ngàn biện pháp có thể dùng để đối phó với cô, mà mỗi một loại đều có thể khiến cho cô cả đời cũng không thể quên được hay không?” – Hắn tựa vào tường nghiêm túc nói.

Nghê Bối Bối tin tưởng hắn tuyệt đối không hề khoa trương. Nhậm Hạo Đông là loại người gì? Cái thực tế là lúc này hắn còn có đủ kiên nhẫn để đứng đây nói chuyện với cô cũng đủ để khiến cho cô kinh ngạc lắm rồi. Người đàn ông này là người kiệm lời nhất mà cô từng gặp trong đời, phàm là những chuyện có thể giải quyết bằng hành động thì hắn tuyệt đối sẽ không phí lấy nửa chữ. Nhưng có một điều Nhậm Hạo Đông không biết đó chính là cô cũng đã thay đổi, đã không còn là cô gái nhút nhát, đầy sợ hãi trước mặt hắn trước đây nữa rồi. Người ta nói “vô dục tắc cương” (không mong muốn thì sẽ cương trực) còn cô lại là “hữu dục tắc dũng” (có mong muốn thì sẽ có can đảm) cô muốn con trai của mình!

“Nhậm Hạo Đông, thứ mà tôi muốn đã không còn giống như lúc trước nữa!” – Nghê Bối Bối ngước lên nhìn thẳng vào mắt Nhậm Hạo Đông.

“Tôi tin!” – Hắn gật đầu – “Từ lúc cô dám xuất hiện lại ở trước mặt tôi thì tôi đã biết lá gan của cô lớn tới đâu rồi!”

Hoặc phải nói là lá gan của người phụ nữ này từ trước tới nay chưa bao giờ nhỏ cả, cho dù là trước kia vẫn phải sống dựa vào hắn thì cô cũng vẫn là trước mặt thì ngoan ngoãn, nhưng sau lưng lại âm thầm phản kháng. Hắn biết rõ Nghê Bối Bối chính là một con hồ ly, một con hồ ly hàng thật giá thật rất biết cách câu dẫn lòng người.

“Tôi chỉ muốn gặp thằng bé một lần mà thôi.”

Nhậm Hạo Đông lạnh lùng nhìn chằm chằm Nghê Bối Bối, sau một hồi lâu đôi môi mỏng khẽ nhếch lên – “Cô thật đúng là khiến cho tôi phải kinh ngạc!”

*********

Trong phòng ăn ngập tràn mùi thơm của đồ ăn còn có tiếng la hét ầm ĩ của thằng nhóc tiểu quỷ nhà họ Lục. Nghiêm Quân Nghiêu nhìn cậu bé xinh đẹp đang ôm con gái bảo bối của mình bước vào phòng ăn, nheo nheo mắt – “Ba con đâu rồi?”

Nhậm Cạnh Tường cẩn thân ôm Nghiêm Di Duyệt đặt vào trong chiếc ghế nhỏ dành riêng cho cô bé, lấy giúp cô bé bánh sữa mà cô bé thích ăn nhất sau đó mới ngẩng đầu trả lời – “Đi rồi ạ!”

“Đi rồi?”

“Vâng.”

“Nhóc con, thất vọng sao?” – Nghiêm Quân Nghiêu bày ra dáng vẻ tươi cười rạng rỡ, giọng điệu pha chút khıêυ khí©h.

Trẻ con chung quy lại vẫn chỉ là trẻ con, Nhậm Cạnh Tường cho dù trưởng thành sớm nhưng bất quá cũng chỉ mới năm tuổi, trên khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy mây đen dày đặc, cúi đầu làm bộ không quan tâm tới Nghiêm Quân Nghiêu.

“Nghiêu, cẩn thận nghịch ra lửa đó!” – Bách Lăng Phong, người vẫn giữ im lặng từ đầu tới giờ cuối cùng cũng lên tiếng, bàn tay anh khẽ vuốt ve trên mái tóc đen nhánh của bà xã.

“Không tốt sao?” – Nghiêm Quân Nghiêu không đàng hoàng cười hì hì.

Tốt? Tốt ở chỗ nào?

Bách Lăng Phong không nói thêm gì nữa. Người ta đều biết bốn người bọn họ đều là những nhân vật không dễ chọc, nhưng đυ.ng vào anh hay Lục Phi Dương nhiều nhất cũng chỉ là sống không bằng chết, đυ.ng vào Nghiêm Quân Nghiêu cho dù có thể sống tiếp thì chỉ sợ cũng vô cùng khốn khổ nhưng nếu như đυ.ng vào cái tên lầm lì Nhậm Hạo Đông kia thì hậu quả cho dù là ai cũng không tưởng tượng ra được. Bởi vì, không ai biết được giới hạn của Nhậm Hạo Đông là ở chỗ nào.

********

Nghê Bối Bối bị đẩy dựa vào vách tường, lưng đập mạnh về phía sau khiến cho cô cảm thấy đau đớn.

Nơi này là vô cùng hẻo lánh, cô bị Nhậm Hạo Đông ép buộc kéo lên xe, một đường phong ba đem tất cả tính năng của chiếc Land Rover phát huy đến cực hạn chạy thẳng tới tòa biệt thự ở trong núi sâu này. Người trong thế giới ngầm quả nhiên không chỉ có một nơi để ẩn thân.

Tòa biệt thự này diện tích cực kỳ rộng lớn, lại tuyệt nhiên không có lấy một bóng người. Đơn độc tọa lạc tại nơi rừng sâu nước thẳm này nhưng lại có thể duy trì tình trạng cực kỳ sạch sẽ, xem ra bình thường sẽ có người tới đây để quét dọn lau chùi. Bất quá lúc này Nghê Bối Bối thực sự không có tâm trạng nào để tỉ mỉ đánh giá nơi này bởi vì trước mắt là một dã thú vô cùng đáng sợ khiến cho lưng cô không ngừng toát mồ hôi lạnh. Nghê Bối Bối cố gắng duy trì bình tĩnh, tự cổ vũ bản thân rằng mình không còn là cô nữ sinh rụt rè, khϊếp sợ năm xưa nữa, cô là Nghê Bối Bối tự do, kiên cường.

“Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?”

Hắn nở nụ cười mang theo hơi thở lạnh như băng ghé sát vào bên môi cô nhẹ nhàng phun ra hai chữ – “Làʍ t̠ìиɦ!”

Cái gì? Nghê Bối Bối trợn tròn mắt không thể tin được hắn lại có thể hạ lưu tới như vậy.

“Nhậm Hạo Đông, sao anh lại có thể như vậy?”

“Không cho cô một chút giáo huấn, cô vĩnh viễn cũng không học được cách ngoan ngoãn.”

Nhậm Hạo Đông chỉ cần dùng một tay là có thể dễ dàng khống chế được Nghê Bối Bối, tay kia bắt đầu luồn vào trong quần áo của cô. Mấy động tác giãy dụa nho nhỏ của Nghê Bối Bối vốn dĩ chẳng thấm vào đâu, chiếc áo sơ mi màu lam nhạt chẳng mấy chốc đã bị cởi ra. “Xoạt” một tiếng chiếc áo lo̶t̶"̶ nửa kín nửa hở ôm lấy bầu ngực tròn trịa cũng nhanh chóng bị kéo xuống, phần da thịt đầy đặn cứ như vậy bật ra trần trụi phơi bày trước mặt hắn.

Năm năm cách biệt thế nhưng sau khi gặp lại lại dùng phương thức này xem như là chào hỏi, có phải là quá hoang đường rồi hay không?

“Dừng tay!”

Thực sự là quá quá đáng!

Hai tay bị cố định ở phía trên đỉnh đầu khiến cho cô không thể động đậy, Nghê Bối Bối nhấc chân muốn đá Nhậm Hạo Đông nhưng lại bị hắn thuận thế gạt ra chen vào giữa hai đùi. Hôm nay cô mặc quần Jean, Nhậm Hạo Đông nhanh chóng đưa tay cởi khóa tụt quần cô xuống dưới chân, chiếc quần lo̶t̶"̶ ren lại càng không phải là đối thủ của hắn chỉ bằng hai ba động tác đã hoàn toàn lột ra sạch sẽ. Người đàn ông này, thủ pháp lột trần cô của hắn vẫn thuần thục như vậy, không khỏi khiến cho người ta phải đỏ mặt.

“Nhậm Hạo Đông, đây là cưỡиɠ ɧϊếp! Tôi sẽ kiện anh!” – Cô oán hận gào lên.

Vì sao năm năm đã trôi qua vậy mà hắn vẫn muốn dùng phương thức này để vũ nhục cô?

“Cưỡиɠ ɧϊếp?” – Hắn cười lạnh, bàn tay chậm rãi vuốt ve làn da bóng loáng cùng phần đùi non mềm mại, một ngón tay nhẹ nhàng trượt vào trong miền da thịt nóng ấm.

“Nếu như lúc tôi đi vào cô vẫn không ướt thì đó mới gọi là cưỡиɠ ɧϊếp!”

Hắn còn có thể hạ lưu hơn thế được nữa không?

Cảm giác đau đớn khi bị dị vật xâm nhập khiến cho Nghê Bối Bối không khỏi hít vài ngụm khí lạnh. Nơi đó suốt năm năm không có trải qua hoan ái cho nên tự động bài xích theo bản năng huống chi cô vẫn chưa ẩm ướt, bị mạnh mẽ tiến vào như vậy tất nhiên sẽ cảm thấy đau đớn.

“Vẫn chặt như vậy?”

Đôi mắt âm u của Nhậm Hạo Đông chăm chú nhìn vào Nghê Bối Bối muốn nhìn cho rõ mỗi một biểu tình nhỏ nhất trên khuôn mặt cô, khiến cho Nghê Bối Bối có cảm giác quẫn bách như thể bị hắn nhìn thấu hết mọi bí mật trong lòng, thân thể không khỏi cứng đờ co rụt lại kẹp chặt lấy ngón tay của hắn.

Hắn cúi xuống một bên cần cổ thanh mảnh của cô hít một hơi thật sâu mùi hương ngọt ngào, là hương sữa thoảng thoảng, xem ra thói quen thích uống sữa của cô vẫn không hề thay đổi. Loại hương vị ngọt ngào này kí©h thí©ɧ hắn phát cuồng từng ngụm từng ngụm cắn lên bờ vai ngọc ngà, tựa như muốn đóng dấu lên da thịt Nghê Bối Bối đưa đến từng tiếng kêu đau của cô.

Nhậm Hạo Đông ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt vẫn xinh đẹp như xưa ấy cảm thấy hận không sao tả xiết. Khuôn mặt này trong năm năm qua đã từng vô số lần xuất hiện trong đầu óc của hăn, mỗi một lần nhớ đến cô đều khiến cho tim hắn nhói lên, bị một người đàn bà khống chế như vậy là một điều ngoài ý muốn không được mong đợi trong nhân sinh của hắn.

Đôi mắt của cô vì tình dụ̶c̶ mà trở nên mơ màng, ướŧ áŧ như nước hồ thu, đôi môi căng mọng khẽ nhếch giống như một đóa sắc vi đang chậm rãi nở rộ. Hô hấp của Nhậm Hạo Đông cũng dần trở nên dồn dập. Hắn cúi đầu, đầu lưỡi ướŧ áŧ nóng bỏng liếʍ mυ"ŧ mơn trớn trên miền da thịt in hằn những dấu răng mà hắn vừa mới cắn xuống khiến cho cả người Nghê Bối Bối trở nên run rẩy.

Cô có cảm giác, hắn có thể nhạy cảm phát hiện ra điều đó – “Ẩm ướt?”

Đầu ngón tay cảm nhận được sự ướŧ áŧ khiến cho hắn vừa lòng, hàm răng nhay nhẹ vành tai cô, chiếc lưỡi linh hoạt liếʍ một vòng từ vành vào ốc tai, sự non mịn khiến cho hắn chỉ muốn cắn phập răng mình vào đó. Hắn dò dẫm xuống phía dưới, tiếng khóa kéo vang lên khiến toàn thân Nghê Bối Bối run lên, cô biết, hắn sẽ không bỏ qua cho cô. Phần đầu vật to lớn của hắn nhanh chóng đặt ở trước cửa mình cô không chút do dự trực tiếp đẩy vào nếp gấp của đóa hoa mềm mại.

“Ưm…!”

Nghê Bối Bối dùng sức cắn môi, thân thể co rút lại, mồ hôi rịn ra trên vầng trán mịn màng. Nhậm Hạo Đông đã nói muốn dạy cho cô một bài học, kinh nghiệm của nhiều năm trước nói cho cô biết bài học ở trong miệng hắn chính là muốn làm cho cô đau.

Chết tiệt, cô vẫn chặt như vậy! Phần đầu to lớn vừa mới tiến vào đã bị vách thịt mềm mại bên trong ôm khít tựa như hàng ngàn hàng vạn cái miệng nhỏ đang mυ"ŧ chặt lấy vật cứng rắn của hắn khiến cho động tác ra vào tăng thêm vài phần khó khăn, có điều Nhậm Hạo Đông cũng không phải là người có tính nhẫn nại để giảm tốc độ. Hắn giơ tay đem chân của Nghê Bối Bối gác lên thật cao, mở rộng lối vào đồng thời hông dùng sức thúc vào thật mạnh, miền da thịt non nớt bị vật to lớn của hắn cường thế khuất phục.

“Á…!” Nghê Bối Bối thực sự đau đến chết đi sống lại.

Cô đã từng cảm nhận qua cảm giác đau đớn đến tê tâm phế liệt này một lần, ngày hôm nay hắn lại muốn khiến cô phải đau thêm lần nữa. dụ̶c̶ vọng to lớn của hắn hung hăng xé rách cơ thể cô, cho dù cô có động tình thì cảm giác cũng chẳng khá hơn là bao. Năm năm qua cô không hề có phát sinh quan hệ với bất kỳ người nào cho nên nơi đó vẫn căng chặt như xử nữ. Âm thanh rêи ɾỉ của Nghê Bối Bối khiến cho Nhậm Hạo Đông càng thêm hưng phấn, bàn tay bóp chặt lấy mông cô đẩy cô ưỡn sát vào người mình, thân dưới thuận thế dùng sức đâmvào thật sâu, đẩy ngập chiều dài của mình vào trong cô.

Rút ra rồi lại đâm sâu, hai động tác đơn giản không ngừng lặp đi lặp lại, kɧoáı ©ảʍ từ sự ma sát chặt chẽ đánh thẳng vào đầu óc hắn.

Nghê Bối Bối có cảm giác như mình đang không ngừng ngụp lặn trôi nổi trong địa ngục dục tình. Đau đớn khiến cho thần kinh cô tê dại nhưng xen kẽ trong đó là một loại kɧoáı ©ảʍ đang chậm rãi lan tỏa. Kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn song song tồn tại khiến cho cơ thể cô quằn quại, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong.

Nhậm Hạo Đông cúi đầu đem mặt mình vùi sâu vào ngực Nghê Bối Bối, hai bầu ngực căng đầy mềm mại theo động tác của hắn không ngừng nảy lên. Hắn lè lưỡi tỉ mỉ liếʍ mυ"ŧ những giọt mồ hôi mằn mặn trên làn da cô, đầu lưỡi rê lên quầng sáng hồng hồng trên ngực, mơn trớn đầu nhũ hoa nhăn nhúm giờ đã cương lên cứng rắn như một hòn sỏi, cuốn lấy nó mυ"ŧ thật mạnh. Hắn liếʍ vòng quanh viên sỏi nhỏ, giữ chúng giữa hai hàm răng thỉnh thoảng rứt nhẹ theo một nhịp điệu đều đặn cho đến khi đầu nhũ hoa của cô đỏ thẫm, sáng bóng lên vì những cú mυ"ŧ sâu của miệng hắn. Tay Nghê Bối Bối đã sớm bị Nhậm Hạo Đông buông ra, còn thân thể theo những nhịp thúc của hắn mà không ngừng nảy lên, va chạm mãnh liệt khiến cô theo bản năng đỡ lấy đầu vai hắn, cố gắng kìm hãm lại rự rung động trong thân thể. Trong đại sảnh rộng lớn không ngừng vọng ra tiếng thân thể va chạm cùng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều của phụ nữ. Không có ánh đèn cũng không có ánh trăng, thế giới toàn là một màu đen vô tận, tình dụ̶c̶ tựa như cơn lốc xoáy cuốn phăng cả hai con người đến tận khi trời hừng sáng.

********

Ánh mặt trời chói lọi từ từ chạm vào trên cánh cửa sổ thủy tinh sát đất, tựa như một đứa trẻ nghịch ngợm đang từng bước từng bước đem ánh sáng chiếu rọi mọi thứ, làn gió mát mẻ lùa vào trong phòng đưa theo cả tiếng chim hót trong trẻo, tiếng đập cánh cùng đủ loại âm thanh đặc trưng của rừng nhiệt đới.

Luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn mạnh vào trong cơ thể Nghê Bối Bối đang nằm bên dưới, âm thanh khàn khàn, khóc lóc xin tha trong căn phòng dần dần lắng xuống. Nhậm Hạo Đông ngẩng đầu lên từ bộ ngực đẫy đà, hô hấp đã bình tĩnh trở lại. Hắn chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ đã trở nên mềm nhũn của mình ra, hai cánh hoa sưng đỏ vì bị chà đạp cả đêm theo động tác của hắn tách mở để lộ ra vách tường hồng nhuận cùng dòng chất lỏng trắng đυ.c đang từ từ chảy ra. Hai cánh thịt sưng đỏ khẽ mấp máy, mở ra rồi lại co rụt lại, động tác đó khiến cho hỗn hợp chất lỏng của cô cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà hắn vừa mới bắn vào chậm rãi tiết ra men theo đùi trong chảy xuống khăn trải giường màu đen khiến cho dấu tích của trận chiến tình ái ngày hôm qua càng thêm chói mắt.

Nghê Bối Bối mệt mỏi nhắm mắt nằm yên ở trên giường, mắt cô vì gào khóc cả đêm mà bây giờ đã trở nên sưng đỏ, trên khuôn mặt kiều mị vẫn còn vương lại dấu vết hoan ái, mỗi một tấc da thịt trên người không có chỗ nào là không phủ kín những dấu xanh xanh tím tím. Trên ngực, trên lưng, trên bụng, còn cả miền u cốc rậm rạp bị hắn ép buộc quá độ, nơi nào cũng dính chất lỏng trắng đυ.c do hắn bắn ra, sau một đêm hành hạ hiện tại ngay cả sức lực để nâng một ngón tay cô cũng không có. Từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước róc rách, hô hấp của cô đã bình ổn trở lại nhưng thân thể lại đã đến cực hạn, cô thực sự rất mệt mỏi, là loại mệt mỏi phát ra từ trong xương cốt. Người đàn ông kia lần này quả thực là đã ép cô đến thảm.

Nhậm Hạo Đông động tác nhanh nhẹn, toàn thân lõα ɭồ từ trong phòng tắm bước ra, đầu tóc vẫn còn ướt đẫm, một giọt nước từ cần cổ hắn trượt xuống dưới ngực lăn qua vùng bụng rắn chắc chảy xuống vùng lông rậm rạp phía dưới thắt lưng…

Trời ạ, hắn đã không mặc quần áo mà ngay cả một cái khăn tắm cũng không thèm quấn quanh người cứ như vậy trắng trợn bước ra ngoài, toàn thân đều là từng khối cơ bắp rắn chắc, ngay cả nơi đó cũng đang bừng bừng ngẩng cao đầu, tràn đầy sức sống. Rõ ràng cái thứ đó của hắn đã hành hạ cô suốt cả một đêm, rốt cuộc hắn có biết mệt mỏi là gì không hả giời? Đúng là quỷ chứ không phải là người nữa rồi!

Nghê Bối Bối thề, không phải là cô có lòng muốn nhìn mà chỉ là nghe thấy tiếng động nên tự nhiên mở mắt ra mà thôi, sau đó liền ngơ ngẩn không thể dời mắt đi được nữa.

Nhậm Hạo Đông thậm chí còn không buồn liếc nhìn Nghê Bối Bối, trực tiếp bước tới mở tủ lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ nhanh chóng mặc vào. Màu đen quả thực rất thích hợp với khí chất của Nhậm Hạo Đông, ngoài ra cô cũng chưa từng nhìn thấy hắn mặc bất kỳ màu sắc nào khác. Chất liệu đắt tiền được cắt may tỉ mỉ càng làm nổi bật lên khí chất xa hoa, tôn quý của hắn. Rất nhanh, hắn lại trở lại là một Nhậm Hạo Đông thâm trầm, nguy hiểm, phảng phất như người đàn ông từng điên cuồng trên người cô mười mấy phút trước đều là ảo giác do một mình cô tưởng tượng ra.

Khẩu súng đặt ở đầu giường tối hôm qua nhanh chóng được Nhậm Hạo Đông dắt lại bên hông. Hắn quay lại nhìn người phụ nữ đã bị hắn hành hạ cả cả đêm, trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của cô không có lấy một tia hốt hoảng. Có lẽ Nghê Bối Bối thực sự mệt mỏi bằng không dựa vào bản tính ưa thẹn thùng của cô nhất định sẽ không nằm nguyên ở đó không nhúc nhích mà nhất định sẽ kéo chăn che lấy người. Trên bắp đùi trắng muốt hiện lên vô số dấu tay cùng dấu răng nông sâu (anh này như chó), hai chân đã khép lại nhưng loáng thoáng vẫn có thể nhìn thấy được hỗn hợp chất lỏng nồng đậm, dáng vẻ của Nghê Bối Bối lúc này vô cùng chật vật, đáng thương.

“Một tiếng sau sẽ có xe tới đón cô!” – Nhậm Hạo Đông nhìn Nghê Bối Bối, đôi mắt thâm trầm không nhìn ra được cảm xúc.

“… …”

“Sau này không được phép lại xuất hiện trước mặt tôi!”

“… …”

“Nghe rõ chưa?” – Hắn cúi xuống, bàn tay nắm lấy suối tóc đen mượt tựa như tơ lụa đang xõa toán loạn trên gối của cô, da đầu Nghê Bối Bối truyền đến từng hồi đau đớn.

“Không… muốn…” – Cuối cùng cô cũng mở miệng, âm thanh khàn đặc thô ráp lạo xạo như sỏi.

“Nói lại lần nữa?” – Hắn càng cúi lại gần hơn, hơi thở nam tính khoan khoái nhẹ nhàng phả vào chóp mũi Nghê Bối Bối.

“Tôi sẽ kiện anh!” – Cô cố gắng trừng lớn mắt, âm thanh khàn khàn nhưng kiên định nói – “Tôi nhất định sẽ kiện anh!”

Thật là khờ!

“Kiện tôi, vì cái gì?”

“Anh cưỡиɠ ɧϊếp tôi.”

Thân thể của cô lúc này vẫn còn đau nhức đến mức không thể động đậy được, lần này cô có thể khẳng định được là bị thương không hề nhẹ bởi vì người nào đó căn bản là không hề khống chế lực đạo, còn ép buộc suốt cả một đêm khiến cho cô muốn phát điên.

“Cưỡиɠ ɧϊếp?” – Nhậm Hạo Đông nghiền ngẫm nở nụ cười – “Cô muốn đến nói lần thứ mấy?”

Trong nháy mắt, máu trong người Nghê Bối Bối dường như đều dồn cả lên mặt khiến cho mặt cô nóng bừng. Hắn đúng là đồ vô sỉ! Rõ ràng dáng vẻ lạnh lùng như vậy nhưng mỗi một câu hắn nói ra lại có thể khiến cho người khác mặt đỏ tai hồng, xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.

“Tôi đã từng nói, nếu như lúc tôi đi vào cô vẫn không ướt thì đó mới gọi là cưỡиɠ ɧϊếp, kết quả thế nào?”

“Đừng nói nữa!” – Toàn thân Nghê Bối Bối đỏ bừng như tôm luộc, lần đầu tiên quả thực rất đau đớn nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ xen lẫn trong đó, về phần vô số lần sau đó… Nghê Bối Bối nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua cô khóc lóc thậm cầu xin hắn… Cô thật sự… thật sự muốn đâm đầu vào tường chết quách cho xong!

Nghê Bối Bối cắn môi, đột nhiên nhớ lại đêm qua cho dù điên cuồng miệt mài đến cỡ nào thì Nhậm Hạo Đông cũng không hề chạm vào môi cô… Cái này chứng mình điều gì?

“Một tiếng, đã nghe rõ chưa?” – Nhậm Hạo Đông nắm lấy cằm của Nghê Bối Bối, nhìn thẳng vào cô không kiên nhẫn nói.

“Tôi không đi.” – Nghê Bối Bối đã không còn đếm xỉa đến hậu quả gì nữa, lúc trước nếu như không gặp lại cô có thể cả đời tự lừa dối chính mình, nhưng vận mệnh đã có sự an bài của riêng nó còn cô cũng đã quyết định thuận theo tâm ý của mình, cô muốn con trai.

“Tôi vốn còn cho là cô rất thông minh!” – Nhậm Hạo Đông vòng hai tay trước ngực từ trên cao nhìn xuống Nghê Bối Bối – “Cơ hội chỉ đến một lần, lúc trước để cho cô đi, có thể đi xa bao nhiêu thì nên đi xa bấy nhiêu!”

Nghê Bối Bối cắn môi dè chừng nhìn khuôn mặt nguy hiểm của Nhậm Hạo Đông, cô biết chọc giận mãnh hổ là một hành vi không khôn ngoan chút nào đặc biệt là dưới loại tình huống cả người trần trụi chỉ có một mảnh ga giường để che thân như thế này.

“Tôi… chỉ muốn thằng bé!”

“Thằng bé?” – Hắn cười lạnh – “Ban đầu là chính cô đem nó ra làm vật trao đổi.”

Nước mắt Nghê Bối Bối cứ ào ạt tuôn ra, trước mặt người đàn ông này không biết vì nguyên nhân gì mà cô luôn đặc biệt yếu ớt.

“Hối hận?”

“Tôi hối hận hay không thì có liên quan gì đến anh!” – Mặc dù đang khóc nhưng cô vẫn bướng bỉnh như trước.

“Tôi chỉ muốn con trai của tôi! Tôi biết cho dù là ra tòa hay dùng vũ lực, tôi cũng đều không phải là đối thủ của anh vì vậy tôi chỉ hy vọng có thể được ở bên cạnh thằng bé mà thôi.”

Cô vốn không nên hèn mọn, yếu thế như thế trước mặt hắn nhưng hiện tại cô đã không còn là một Nghê Bối Bối ngây thơ đơn thuần như trước nữa rồi. Cô biết trên đời này có những người vĩnh viễn cũng không có biện pháp để đối phó lại, cho nên chỉ còn cách cúi đầu mới có thể đạt được điều mà mình mong muốn. Cho dù cái cúi đầu này khiến cho Nghê Bối Bối khó chịu còn hơn cả chết nhưng cô vẫn phải cứng rắn ép buộc chính mình.

Năm đó cô cũng là vì bị Nhậm Hạo Đông ép buộc đến cực hạn cho nên mới một lòng muốn rời khỏi hắn cho dù là phải trả bằng bất kỳ giá nào, chỉ vì cái cách mà hắn đối xử với cô đã vượt quá giới hạn nhẫn nại. Hơn nữa lúc đó tuổi còn quá trẻ vì để đạt được mục đích cô đã không từ bất cứ thủ đoạn nào.

“Vì sao tôi lại phải đáp ứng cô?” – Hắn hừ lạnh.

Chuyện năm đó hắn không phải không hận. Nguyên Dã Cát Hùng từng hèn hạ vọng tưởng lợi dụng mẹ của hắn để dễ bề khống chế hắn. Hừ, lão ta cũng quá coi thường hắn rồi. Năm đó khi bị bắt đến nhà Nguyên Dã trong lòng hắn đã hiểu rõ, mẹ hắn khẳng định là lành ít dữ nhiều bởi vì phong cách làm việc của nhà Nguyên Dã cho tới bây giờ đều là diệt cỏ tận gốc, quyết không để lại hậu hoạn. Nhưng ngay đến cả tro cốt của mẹ hắn cũng không được nhìn thấy…

Tâm nguyện duy nhất của hắn là giành được quyền lực của nhà Nguyên Dã sau đó có thể tự tay an táng cho mẹ mình nhưng Nguyên Dã Cát Hùng lại đi trước hắn một bước, sớm gϊếŧ hết tất cả những người có liên quan năm đó. Người duy nhất còn sống thực sự biết được nơi cất giấu tro cốt của mẹ hắn chỉ có một mình Nguyên Dã Cát Hùng, lão ta muốn lợi dụng điểm này để làm một cuộc giao dịch với hắn, lấy đứa con do Nghê Bối Bối sinh ra làm điều kiện trao đổi nơi cất giấu tro cốt. Con của hắn còn chưa được sinh ra đã có vô số người muốn lấy nó để làm điều kiện trao đổi. Nguyên Dã Cát Hùng đã đoan chắc rằng hắn sẽ đáp ứng, có điều đáng tiếc, lão ta vẫn chưa đủ hiểu rõ con người của Nhậm Hạo Đông hắn. Cho dù coi như hắn bị người khác tính kế để cho Nghê Bối Bối có thai nhưng điều đó không có nghĩa là hắn sẽ chịu để cho người khác uy hϊếp, điều khiển ở trong tay. Gϊếŧ chết kẻ phản bội chỉ là đòn cảnh cáo mà thôi, Nhậm Hạo Đông đương nhiên sẽ không ngây thơ mà cho rằng chỉ cần giao ra đứa trẻ thì Nguyên Dã Cát Hùng sẽ đem tất cả mọi chuyện nói cho hắn biết. Nếu như đời này hắn không thể tự tay an táng mẹ mình thì hắn vẫn có thể trả thù thay cho bà. Con trai Nhậm Hạo Đông hắn đương nhiên phải thuộc về hắn, còn về phần Nguyên Dã Cát Hùng sau khi tính toán thất bại, tất cả những quyền lực còn lại trong tay lão ta đều bị Nhậm Hạo Đông tước đoạt sạch sẽ. Có điều hắn không vội gϊếŧ lão ta, biện pháp tốt nhất để đối phó với kẻ địch không phải là tước đoạt đi mạng sống mà chính là khiến cho kẻ đó sống không bằng chết. Hắn còn muốn Nguyên Dã Cát Hùng sống lâu trăm tuổi, tận mắt chứng kiến dòng họ Nguyên Dã cao quý của ông ta vĩnh viễn tuyệt hậu! Con trai hắn chỉ có thể mang họ Nhậm mà tất cả tài sản, địa vị , quyền lực của nhà Nguyên Dã từ nay sẽ hoàn toàn thuộc về Nhậm gia.

Về phần Nghê Bối Bối, nếu như cô đã muốn đi vậy thì hắn sẽ thả cho cô đi, ngay cả đứa con của chính mình cũng có thể bỏ rơi, có thể thấy quyết tâm của cô lớn đến thế nào. Nhậm Hạo Đông nghĩ hắn thỉnh thoảng cũng có thể hảo tâm một lần.

Lúc cô vật vã đau đớn trong phòng sinh, hắn đứng ở bên ngoài chờ đợi, loại cảm giác lo âu sốt ruột đó hắn chưa từng trải nghiệm qua. Nghê Bối Bối mang đến cho hắn rất nhiều trải nghiệm lần đầu tiên, lần đầu tiên vì một người mà điên cuồng, lần đầu tiên vì một người mà không khống chế được bản thân, lần đầu tiên có xúc động muốn gϊếŧ người chỉ vì một tiếng kêu đau đớn của cô trong phòng sinh.

Suốt hai mươi mấy tiếng, Nhậm Hạo Đông có cảm giác hai mươi mấy tiếng đó là khoảng thời gian chờ đợi dài nhất trong cuộc đời hắn, mỗi một tiếng tích tắc đều giống như một hình phạt lăng trì nhưng đến cuối cùng hắn lại không vào thăm cô, bởi vì hắn phát hiện ra bản thân vậy mà lại khϊếp sợ không dám bước vào.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ truyền ra, hắn mới giật mình nhận ra điện thoại trong tay đã bị bóp chặt đến biến dạng. Hắn không biết thì ra bản thân lại có thể khẩn trương tới như vậy… Một kẻ đã quen nhìn thấy chuyện sống chết, một kẻ gϊếŧ người không chớp mắt như hắn lẽ nào lại đi sợ một chuyện cỏn con như thế này?

Nhưng một khắc đó, hắn thực sự rất sợ hãi! Lỡ như cô thực sự xảy ra chuyện? Lỡ như cơ thể cô không chịu nổi? Vô số cái lỡ như không ngừng xuất hiện ở trong đầu hắn.

Hắn ngồi cứng đờ trên hành lang bệnh suốt hai mươi mấy tiếng đồng hồ, không thể cử động, không thể suy nghĩ tới bất kỳ điều gì khác, chỉ có thể nghĩ tới một điều, hắn đối với cô… buông tay liệu có tốt hơn không? Một người phụ nữ có thể ảnh hưởng tới hắn như vậy, nếu như giữ cô ở lại bên người, hậu quả sẽ đáng sợ tới mức nào?

Cho nên lúc hắn bước vào nhìn gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc của cô, đề nén cái nhói đau quen thuộc trong tim, lạnh lùng thốt ra – “Thứ mà cô hằng mong muốn cuối cùng cũng đạt được rồi.”

Đi đi, đi càng xa càng tốt, em là sai lầm, là nỗi đau đớn, là điều ngoài ý muốn không nên xuất hiện trong cuộc đời tôi…

Nhưng ai có thể ngờ được, số phận lại một nữa sắp đặt cho bọn họ gặp lại nhau, lại một lần nữa dây dưa cùng một chỗ.

“Trừ phi anh gϊếŧ tôi!” – Chịu đựng đau đớn trên cơ thể, cô rướn người bắt lấy vạt áo của Nhậm Hạo Đông, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết.

Vẻ kiên nghị trên mặt cô là vẻ mặt hắn chưa từng thấy qua, nét chấp nhất đó khiến cho khuôn mặt cô ánh lên một vẻ đẹp khác lạ. Người con gái luôn cúi đầu trước hắn năm đó giờ đã trưởng thành, có thể không sợ hãi trực tiếp đối mặt với hắn. Nhậm Hạo Đông đột nhiên lại cảm thấy dáng vẻ của Nghê Bối Bối hiện giờ quả là xinh đẹp không sao tả xiết. Đối mắt thâm trầm của hắn đột nhiên lóe lên một loại ánh sáng kỳ lạ, giống như hai đốm lửa lấp lánh trong đêm. Cô bị hắn nhìn chằm chằm trong lòng liền cảm thấy bối rối không biết phải làm sao, đôi mắt của Nhậm Hạo Đông tựa như lốc xoáy có thể hút người ta vào trong đó khiến cho cô không sao nhúc nhích được. Hắn cầm lấy cánh tay cô từ từ cúi đầu, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng gần, càng ngày càng thu hẹp lại…