Chương 11: Quyển hạ

Edit: Gà Say Sữa

Đó là … cha cô!

Nghê Bối Bối giật mình nhìn ngôi mộ vì đã lâu không có người chăm sóc mà trở nên hoang tàn trước mặt mình, nước mắt rưng rưng.

“Vì… vì sao?”

Vì sao lại hận cha cô tới như vậy? Hận đến mức ngày cả người đã chết rồi mà vẫn không chịu buông tha?

Không có bia mộ, chỉ là một ngôi mộ vô chủ… Cha cô lúc sinh thời chỉ có hai bàn tay trắng, nay chết đi đến danh tính mộ phần cũng không có.

Người đàn ông này tại sao có thể độc ác tới như vậy?

“Vì sao ư?” – Hắn đút tay vào túi quần, đứng ở nơi đó, dáng vẻ cao cao tại thượng.

“Cô không phải là rất rõ ràng sao?”

Khuôn mặt của Nghê Bối Bối trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

“Quả không hổ là con gái của Lộ Phóng, ở dưới con mắt của tôi mà cũng có thể bày được lắm trò tới vậy!” – Gió đêm thổi qua rừng cây tạo ra những âm thanh thê lương như tiếng người than khóc.

“Vụиɠ ŧяộʍ giữ lại quyển nhật ký, còn muốn trăm phương nghìn kế rời bỏ tôi? Cô bình thường lén lút kiếm tiền có phải chính là bởi vì giấc mộng một ngày nào đó có thể cao chạy xa bay phải không?” – Trong bóng đêm, tiếng cười thanh lạnh của Nhậm Hạo Đông trở nên vô cùng rõ ràng.

“Đáng tiếc, e rằng thứ mà cô đạt được chẳng có gì khác ngoài nỗi đau đớn khôn cùng khi đôi cánh bị cắt bỏ mà thôi.”

“Ông…!”

Tại sao chỉ trong chớp mắt hắn liền có thể trở mặt máu lạnh vô tình như vậy? Tối nay những hành động của hắn tuy không tính là dịu dàng nhưng cũng đủ để khiến cho trái tim cô ấm áp, cảm động nhưng chỉ trong một giây đất trời đã đảo lộn.

Nhậm Hạo Đông tiến lên vài bước giơ tay bóp lấy khuôn mặt Nghê Bối Bối, lực tay không hề thu liễm, ý định muốn làm đau cô – “Chỉ cần một chút bố thí cũng đủ để khiến cho cô quên đi hết tất cả, thật sự là… ngu xuẩn! Chút thông minh nho nhỏ lúc trước của cô đi đâu mất cả rồi?”

Hắn nắm lấy cằm cô xoay về phía ngôi mộ – “Nhìn rõ chưa? Nằm ở dưới đó chính là cha của cô, Lộ Phóng. Có biết vì sao hắn lại nằm ở chỗ này hay không?”

“Mẹ của cô nằm ở chỗ cao nhất trên đỉnh núi còn hắn lại nằm ở chỗ thấp nhất dưới chân núi, có nghĩa là dù chết cũng không thể ở gần nhau. Cô nói xem, hắn ở dưới cửu tuyền có thể thanh thản hay không?”

“Ông… ông… thật quá đáng…!” – Vì sao ngay cả người đã chết rồi mà hắn cũng không thể buông tha?

“Quá đáng? Cái gì gọi là quá đáng? Thời điểm các người hủy diệt đi niềm hy vọng duy nhất của tôi thì nên sớm nghĩ tới ngày hôm nay mới đúng.”

Nhậm Hạo Đông nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Bối Bối cảm thấy hận thấu ruột gan. Hắn không nên tiếp tục do dự, có nhưng việc nên sớm làm từ lâu.

“Biết vì sao Lộ Phóng có thể lấy được mẹ cô không? Là bởi vì khi ấy có cô, cô ấy không thể không kết hôn cùng hắn.”

“Nếu như không có cô thì mọi việc đã khác!”

Bàn tay Nhậm Hạo Đông dời xuống dưới bóp chặt lấy cổ của Nghê Bối Bối, lực tay càng siết càng mạnh khiến cho cô không thể hô hấp, gương mặt dần đỏ bừng cả lên.

“Cô căn bản không nên tồn tại!”

Nhậm Hạo Đông điên rồi!

Nghê Bối Bối hoảng sợ giãy dụa nhưng một chút sức lực của cô hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn.

Đau quá! Ngực cô đau quá! Hắn có phải thực sự muốn bóp chết cô hay không?

“Sợ sao?” – Nhậm Hạo Đông tà ác thì thầm – “Cô đúng là nên sợ.”

Hắn buông lỏng tay, nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc ngắn mềm mượt của Nghê Bối Bối. Khi hắn nhìn thấy ánh mắt sững sờ không thể tin được đó của cô, trong lòng bất chợt nhói đau nhưng hắn lại chọn lựa cố tình lờ đi cảm giác đó.

Nghê Bối Bối ho khan, liều mạng hít thở, đây là lần thứ hai hắn có ý định muốn bóp chết cô. Chỉ trong nháy mắt đo, cô biết, hắn thực sự có ý niệm như vậy ở trong đầu, giống hệt như lần đầu tiên. Người đàn ông này thật đáng sợ! Cô đúng là khờ, giống như lời của hắn nói, thật ngu xuẩn, cô căn bản không nên sinh lòng chờ đợi đối với hắn. Không kịp đợi cho hô hấp bình ổn lại, cô xoay người muốn chạy trốn khỏi nơi đau lòng này nhưng lại bị Nhậm Hạo Đông giữ chặt lại từ phía đằng sau. Hắn thô bạo đẩy cô về phía ngôi mộ, ấn chặt người cô xuống mặt đất, nền đá thô ráp làm xước xát gò má của cô mang đến cảm giác đau đớn bỏng rát.

Nhậm Hạo Đông phủ ở bên tai cô: “Cô nói xem, nếu như tôi ở trước mặt Lộ Phóng làm cô, hắn sẽ cảm thấy như thế nào?”

Người này quá mức độc ác, Nghê Bối Bối không thể nào tiếp tục chịu đựng hơn được nữa!

Hắn liếʍ gò má đang rỉ máu của cô – “Liệu hắn có không chịu đựng nổi mà quật mồ sống dậy hay không?”

“Ác quỷ! Ông là ác quỷ!”

Nghê Bối Bối kích động hét lên chói tai, cô đáng ra nên sớm nhìn rõ hắn là một người không có trái tim, không có máu lẫn nước mắt. Nhậm Hạo Đông vốn dĩ lớn lên trong một gia đình không có tình thân mà chỉ có tranh đấu quyền lực, sau tất cả nhưng việc mà hắn đã trải qua thì trong con người hắn còn có thể sót lại bao nhiêu lòng từ bi kia chứ? Cô làm sao lại có thể dại dột đi ôm ấp ảo tưởng đối với hắn?

“Thật sao?” – Nhậm Hạo Đông cười lạnh, đầu lưỡi nóng rực một lần nữa lướt qua vành tai non mịn.

“Nếu như vậy thì cô không phải chính là… nô ɭệ của ác quỷ sao?” – Bàn tay hắn tốc váy của cô lên, “xoạt” một tiếng, chiếc quần lo̶t̶"̶ mỏng manh đã bị kéo xuống dưới tận bắp đùi.

“Đừng mà! Đừng mà!”

Nghê Bối Bối liều mạng giãy dụa, cô thà chết cũng không muốn bị hắn nhục nhã như vậy. Nhưng nam nữ trời sinh thể lực khác biệt, cô có giãy dụa cách nào cũng không thể thoát khỏi được ma trảo của Nhậm Hạo Đông bị hắn gắt gao đè ở trên nền đá, quần lo̶t̶"̶ bị hắn xé rách, rơi lả tả trên đất tựa như những cánh hoa. Hai ngón tay của hắn thô lỗ đẩy vào nơi mềm mại bí mật của cô mang đến cảm giác xé rách đau đớn. Loại cảm giác này quá đau đớn, quá thống khổ, trái tim cô như bị ai đó vặn xoắn lấy không tài nào thở nổi, nhưng những đau đớn nơi thân thể không thể bằng một phần vạn nỗi đau đớn ở trong lòng. Cô không thể cứ như vậy tùy ý để cho hắn nhục nhã, cô không hề làm sai điều gì, cô không có lỗi với hắn. Cô không thể để cho hắn đối đãi với cô và cha cô như vậy!

Nếu vậy, cô thà rằng…

Nghê Bối Bối dùng sức đập đầu xuống nền đá, một trận đau đớn khiến cho mắt cô tối sầm lại, đầu óc choáng váng… Cô nghĩ thầm trong lòng cuối cùng thì mình cũng có thể được giải thoát nhưng sau vài phút trôi qua thứ duy nhất cô cảm nhận được chỉ là từng hồi, từng hồi đau đớn. Trên trán chảy xuống dòng chất lỏng nóng bỏng, Nghê Bối Bối đưa tay sờ lên đầu mình, là máu, chỉ là một chút máu chảy ra không nhiều lắm, xem ra là bị rách da.

Nhậm Hạo Đông buông tay, thân thể Nghê Bối Bối mềm nhũn ngã xuống trên nền đất, những sợi tóc đen nhánh xõa xuống che kín ánh mắt của cô. Nghê Bối Bối thở hổn hển, đầu óc choáng váng, bùn đất ẩm ướt cọ vào chóp mũi.

Nhậm Hạo Đông suy nghĩ có phải hắn đã bức cô quá mức rồi hay không? Nhìn thân hình mảnh mai của Nghê Bối Bối đang nằm mềm nhũn dưới đất, trong mắt hắn hiện lên vài tia đau lòng. Kỳ thực cô còn quá nhỏ, quá ngây thơ đến mức không biết phải che dấu tình cảm của chính mình như thế nào. Nhậm Hạo Đông đưa tay muốn đỡ lấy cô nhưng khi ánh mắt đảo qua ngôi mộ điêu tàn dưới ánh trăng trong đầu hắn lại hiện lên cảnh tượng Lộ Phóng nhìn mình năm đó. Sự thống hận vì bị phản bội, bị cướp đoạt năm đó lại nổi lên ở trong lòng, hắn không nên mềm lòng!

Một luồng hơi thở nam tính phả đến từ phía sau, sau đó khuôn mặt cô bị ép buộc nâng lên, ánh mắt chìm vào trong đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của Nhậm Hạo Đông.

“Muốn chết ư?”

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên lạnh lùng giống như hàn băng ngàn vạn năm không tan chảy, trong đó ẩn giấu cả sự sắc bén chết người. Nhậm Hạo Đông thu tay về bên hông, chỉ trong chớp mắt trong lòng bàn tay hắn liền xuất hiện một khẩu súng màu bạc tuyệt đẹp. Hắn lưu loát mở chốt an toàn sau đó hướng họng súng đen ngòm vào vị trí trái tim Nghê Bối Bối.

“Chỉ cần một giây thôi.” – Bàn tay rảnh rỗi còn lại của hắn xoa nhẹ lên vết thương trên trán cô – “Vẻ mặt cô sao lại khó coi như vậy?”

Từ trên trán truyền đến cảm giác nhói buốt, Nghê Bối Bối cắn chặt răng quyết không rên một tiếng. Đầu ngón tay thon dài của hắn tỉ mỉ mơn trớn vết thương sau đó lần xuống một chút chạm vào đầu lông mày mang theo nét bướng bỉnh, rồi đến đôi mắt to tròn trong sáng, sống mũi thẳng tắp, bờ môi mím chặt. Nghê Bối Bối rất đẹp, tuy chưa đủ yêu kiều mị hoặc nhưng trong mắt Nhậm Hạo Đông cô lại là người đẹp nhất.

Ánh trăng đêm nay thực sự rất sáng chiếu rọi lên làn da trắng mịn như sứ của Nghê Bối Bối. Chiếc áo bởi vì cuộc vật lộn lúc nãy mà bật mất vài chiếc cúc để lộ ra cần cổ duyên dáng cùng xương quai xanh tinh tế… Bàn tay nóng rực của Nhậm Hạo Đông phủ lên ngực cô, cách một lớp áo vuốt ve bầu ngực tròn trĩnh khiến cho cô toàn thân run rẩy.

“Ông… gϊếŧ tôi đi…!” – Khóe mắt Nghê Bối Bối đong đầy nước mắt, cô mở miệng âm thanh khàn khàn run rẩy.

“Gϊếŧ cô?” Nhậm Hạo Đông phủ trên người Nghê Bối Bối, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt cô. Hăn thu lại khẩu súng trên tay, bàn tay chậm rãi mơn trớn báng súng bóng loáng: “Chết là cách giải quyết vấn đề đơn giản nhất!”

Hắn vung tay, khẩu súng bay một đường vòng cung đẹp đẽ, ánh sáng bạc nơi thân súng lóe lên sau đó biến mất phía sau lùm cây. Nếu như hắn có thể thực sự gϊếŧ cô thì có lẽ đối với cả hai bọn họ đều là một sự giải thoát! Bi ai chính là ở chỗ muốn gϊếŧ cũng gϊếŧ không được, mà muốn hận cũng hận không xong… Tra tấn cô cũng chính là tự khiến cho bản thân mình đau đớn. Nhậm Hạo Đông hắn chưa từng chật vật như vậy trong đời, có lẽ chỉ có hạ quyết tâm mới có thể giải quyết được hết thảy những chuyện này!

Nhậm Hạo Đông hạ thấp thân mình, bàn tay to lớn trượt vào giữa hai đùi mềm mại của Nghê Bối Bối. Biết được ý đồ của hắn cô gắt gao khép chặt hai chân lại không muốn để cho hắn đạt được mục đích. Nhậm Hạo Đông cười nhạt, lãnh đạm nói.

“Quả nhiên là nhóc con bướng bỉnh, chỉ có điều là hơi ngốc một chút!”

Ngốc nghếch nhất chính là không nên thích hắn. Chỉ cần hắn dùng sức một chút thì đến gang sắt cũng phải đứt đoạn huống chi là cô?

Nơi riếng tư mất đi lớp che chắn cuối cùng hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt của Nhậm Hạo Đông, ngón tay hắn lại đẩy vào lần nữa…Nghê Bối Bối liều mạng cắn chặt môi, cho dù có cắn đến nát môi chảy máu cô cũng không quan tâm tới. Cô không lên tiếng cũng không cầu xin hắn, chuyện đã tới nước này cô không thể tiếp tục yếu đuối, chà đạp tự tôn của chính mình. Hắn khẽ cong ngón tay thô lỗ đưa đẩy ma sát với vách tường mềm mại, động tác không có lấy nửa điểm dịu dàng… Hăn không phải đang dạo đầu mà chính là muốn làm cho cô đau đớn, muốn nhục nhã cô. Hắn muốn ở trước phần mộ của tên đàn ông hắn hận nhất, chiếm đoạt con gái của hắn ta, khiến cho hắn ta ngay cả chết rồi cũng không thể yên nghỉ.

“Nhất quyết không chịu kêu lên?”

Ngón tay Nhậm Hạo Đông đẩy nhanh tốc độ, mãnh liệt đâm vào chỗ sâu nhất, đầu ngón tay mạnh mẽ ma sát điểm G của cô, một tay hắn bắt lấy khuôn mặt ép buộc cô quay lại. Nhìn thấy làn môi trắng bệch bị cắn đến bật máu, hắn thở dài áp môi vào trán cô.

“Đúng là bướng bỉnh! Để tôi xem xem cô có thể quật cường đến độ nào!”

Hắn cười lạnh, giật váy của cô tốc lên đến tận eo để lộ ra bờ mông cong cong hoàn hảo, còn có nơi tư mật thần bí, nơi đó màu sắc tươi đẹp, hai cánh hoa im lặng khép chặt.

“Tôi sẽ hận ông.”

Cô im lặng nhìn hắn, khuôn mặt tràn đầy sự lạnh lùng cắn răng gằn từng chữ. Nếu như hắn thực sự đối với cô như vậy, cô sẽ thật sự, thật sự hận hắn!

Nhậm Hạo Đông ngừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi mắt trong vắt của cô gái dưới thân mình. Hắn cứ im lặng như thế nhìn cô giống như đang quyết định một việc gì đó hết sức quan trọng. Sau một lúc lâu, khóe miệng Nhậm Hạo Đông khẽ nhếch giống như là đã hạ quyết tâm.

“Vậy hãy để tôi nhìn thử xem, rốt cuộc cô có bao nhiêu hận!”

Lời vừa dứt, Nhậm Hạo Đông liền tách hai chân Nghê Bối Bối ra hạ thấp người xuống thúc vào thật sâu, vật đàn ông to lớn trực tiếp đâm vào ép buộc lấp đầy nơi ấm áp mềm mại của cô.

Đau quá! Thực sự rất đau!

Đôi mày thanh tú nhíu lại thật chặt nhưng Nghê Bối Bối không rên lên một tiếng. Loại đau đớn này, tư thế này giống hệt như lần đầu tiên đó chỉ có điều tâm tình của cô lúc này đã khác, cảm giác trước đây vĩnh viễn cũng không quay lại nữa. Khi đó cô sợ hắn, kính hắn nhưng lại không tài nào hận nổi hắn, hiện tại cô vẫn sợ hắn, vẫn kính hắn nhưng lại hận hắn tới thấu xương. Một người có thể dẫm đạp lên tự ái và tôn nghiêm của người khác tới trình độ như thế nào? Nhậm Hạo Đông quả nhiên là lòng dạ rắn độc, hắn hiểu rất rõ làm thế nào để phá hủy một con người.

“Nghĩ mà xem, cha cô đang nằm ở dưới kia nhưng con gái của hắn lúc này lại bị tôi đặt ở dưới thân tùy ý chơi đùa.”

Động tác của hắn vô cùng thong thả, từng chút từng chút rút ra sau đó lại chậm rãi đâm vào, mỗi một lần xâm nhập đều đẩy vào tận nơi sâu nhất khiến cho Nghê Bối Bối có cảm giác như thứ mà hắn xâm chiếm không chỉ là thân thể mà còn là cả trái tim cô.

Trong đêm tối âm thanh da thịt ma sát vào nhau đặc biệt trở nên rõ ràng, còn có phần da^ʍ uế. Nghê Bối Bối nắm chặt những ngọn cỏ dưới tay hung hăng vò nát, cố gắng nhịn xuống cơn đau xé nát thân thể, mồ hôi trong suốt lấp lánh dưới ánh trăng từng giọt từng giọt chậm rãi chảy xuống trên làn da trắng mịn. dụ̶c̶ vọng của Nhậm Hạo Đông quá mức to lớn khiến cho cô có chút chịu không nổi, hơn nữa hạ thân vì động tác ra vào mạnh mẽ của hắn mà càng lúc càng khó chịu. Nhâm Hạo Đông bất chợt rút ra xoay người nghê Bối Bối lại, đôi chân thon dài bị hắn nâng lên áp sát vào ngực. Tư thế này khiến cho nơi tư mật yếu ớt của cô bị phơi bày toàn bộ, hắn đưa tay điều chỉnh lại vị trí sau đó lại rướn người thúc vào thật mạnh. Hắn di chuyển liên tục, rút ra một nửa rồi lại nhịp nhàng thúc ngược lên, từng cú đẩy của hắn đều chạm đến tận nơi sâu nhất của cô. Nhậm Hạo Đông ghé xuống bên tai Nghê Bối Bối không ngừng nói ra những lời tục tĩu. Nếu như muốn hận hắn vậy thì hãy thực sự hận, không cần phải tiếp tục dây dưa níu kéo. Cô hung hăng trừng mắt nhìn hăn, hận đến thấu xương, nếu như cả cơ thể không phải đang bị hắn đè xuống thì cô khẳng định sẽ nhào lên cắn trả. Tại sao trên đời lại có người ác độc đến trình độ như vậy?

“Không phải là rất hận tôi sao?” – Dưới ánh trăng, khuôn mặt nam tính ánh lên vẻ lạnh lùng, ác ý – “Cái miệng phía dưới cắn chặt như vậy làm gì?”

Nhậm Hạo Đông thong thả rút ra, âm thanh da thịt ma sát vào nhau, chất dịch ẩm ướt dính dấp theo động tác của hắn từ từ chảy ra, đến khi rút ra gần hết chỉ còn lại phần đầu hắn lại đột ngột đẩy hai cánh hoa dùng sức đâm vào thật sâu.

“… …”

Mồ hôi chảy ra càng lúc càng nhiều, hơi thở càng ngày càng trở nên gấp gáp, cô không biết chính mình đã đau đớn đến mức chết lặng được bao lâu, chỉ là cảm thấy bản thân như sắp không thở được nữa. Những cú thúc của hắn đẩy vào tận nơi sâu nhất khiến cho thân thể Nghê Bối Bối theo bản năng ôm siết lấy vật xâm nhập to lớn, vuốt ve, xoắn chặt. Chân mày Nhậm Hạo Đông nhíu lại, kɧoáı ©ảʍ sầm sập kéo tới khiến hắn đẩy nhanh tốc độ di chuyển tưng chút từng chút đẩy cô lêи đỉиɦ cao khoái lạc. Một tay hắn đè chặt hai chân cô, tay còn lại cũng không rảnh rỗi kéo lấy áo sơ mi của cô, nút áo đã sớm văng mất từ bao giờ, cách một lớp áo lo̶t̶"̶ nắn bóp bầu ngực no tròn.

“Ưm…!”

Đầu móng tay của Nghê Bối Bối găt gao bấm chặt vào da thịt cố ngăn tiếng rên sắp sửa tràn ra khỏi miệng, dưới thân truyền đến cảm giác bỏng rát nóng rẫy, cô biết chính mình khẳng định là đã bị thương, nơi riêng tư bị hắn thô lỗ xâm nhập, hơn nữa nơi cô đang nằm không phải là giường nệm mềm mại là là mặt đất thô cứng. Mỗi một cú đâm của hắn đều kía cho da thịt non nớt của cô ma sát với nền đất cứng rắn khiên cho toàn thân Nghê Bối Bối từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau đớn. Bàn tay cô quơ quào trên nền cỏ muốn bắt lấy một thứ gì đó để chống cự lại sự đau đớn tê tâm phế liệt này thì bỗng nhiên lòng bàn tay chảm phải một vật gì đó lạnh như băng. Đây là…

Mỗi lần ôm thân thể tươi trẻ mềm mại của Nghê Bối Bối trong vòng tay đều khiến cho hắn có một loại xúc động muốn hung hăng vùi dập một phen. Cô thực đẹp, thực yếu ớt, thực mềm mại, hơn nữa còn thực mất hồn. Rõ ràng cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết nhưng chỉ cần nếm thử lại có thể dễ dàng khiến cho hắn trầm luân. Chất lỏng ấm áp khiến cho sự xâm nhập của Nhậm Hạo Đông trở nên thông thuận hơn trước nhưng hắn biết chất lỏng này không phải là do cô động tình mà có, đó là một thứ hắn cực kỳ quen thuộc. ———-Máu, là máu tươi mang theo hơi ấm của nhiệt độ cơ thể.

Thân thể của Nghê Bối Bối như thế nào hắn là người hiểu rõ nhất, cô vẫn còn quá non nớt, cho dù có là một tiểu hồ ly thì cũng vẫn chỉ là một cô bé vừa tròn mười chín tuổi, Cô quá chặt, quá mềm mại, lại quá mức mẫn cảm. Hăn đối xử với cô như vậy, cô khẳng định sẽ hận chết hắn. Nhưng tốt nhất là khiến cho cô phải đau đớn hơn nữa, hắn chính là muốn cô đau, bỏi vì chỉ có làm cho cô đau hắn mới có thể không còn đau đớn nữa.

Mỗi lần nhìn thấy cô trong lòng hắn đều có một loại cảm giác không thể thở nổi. Khuôn mặt tương tự Lộ Phóng khiến cho hắn hận đến thấu xương nhưng mỗi khi cô nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào, trong mắt không dấu nổi sự ái mộ thì trong lòng hắn dường như có một thứ gì đó lên men vừa ngọt ngào, vừa chua xót. Càng ngày thứ cảm xúc ây càng trở nên lớn hơn, hắn không thích, vô cùng, vô cùng không thích.

Nhậm Hạo Đông có thói quen thích khống chế hết thảy mọi thứ trong tay nhưng rồi hắn phát hiện ra cô gái nhỏ nhắn này dường như lại nằm ngoài phạm vi khống chế của hắn. Đó không phải là một chuyện tốt, đặc biệt là đối với một người đàn ông như hắn. Nếu như vậy, hắn phải hủy diệt nó trước khi nó trở thành một mối đe dọa. Nhậm Hạo Đông nhìn khuôn mặt vặn vẹo trắng bệch của người con gái dưới thân còn có đôi môi bị cắn đến bật máu, trong lòng lại nổi lên một loại cảm xúc không thể hiểu được, loại cảm xúc này khiến cho hắn đột ngột trở nên điên cuồng, động tác càng lúc càng mãnh liệt.

“Bạch, bạch…!” Tiếng thân thể va chạm vào nhau với tần suất càng lúc càng nhanh, âm thanh càng ngày càng vang dội, Nhậm Hạo Đông cảm nhận được cơn lũ kɧoáı ©ảʍ đang ùn ùn kéo tới thiêu đốt từng tế bào thần kinh của hắn, hắn sắp…

Vào lúc đó, một thứ cứng rắn lạnh như băng chạm vào bên hông hắn, đôi mắt lúc nào cũng thanh lãnh sắc bén lúc này hơi nheo lại, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, hắn không cần cúi đầu cũng biết thứ đang đặt ở bên hống hắn giờ khắc này là thứ gì. Quả nhiên là tiểu hồ ly, chỉ cần không cẩn thận một chút lại khiến cho cô được như ý. Động tác dưới thân cũng không vì thế mà ngừng lại, Nhậm Hạo Đông vẫn tiếp tục điên cuồng truy tìm kɧoáı ©ảʍ của chính mình giống như thứ áp vào hông hắn lúc này không phải là một khẩu súng có thể cướp đi tính mạng chỉ trong tích tắc.

“Tránh ra!” Gương mặt Nghê Bối Bối đỏ lựng lên, ngón tay dùng lực ấn mạnh khẩu súng vào một bên hông Nhậm Hạo Đông. “Tránh ra!”

Khóe miệng hắn khẽ nhếch, động tác dưới thân dần chậm lại nhưng mỗi một cú đẩy đều đâm tới tận cửa tử ©υиɠ của cô, nhất thời khiến cho tất cả các cảm xúc chua xót, tê dại, đau đớn đồng loạt bốc lên. Thiếu chút nữa là Nghê Bối Bối đánh rơi khẩu súng đang cầm trên tay, tên đàn ông đáng hận này!

“Tôi bảo ông đi ra… A!” Phần đầu vật đàn ông của hắn bất thình lình miết vào một điểm ở sâu bên trong thân thể cô khiến cho toàn thân cô trở nên bủn rủn, Nghê Bối Bối bật rên lên khi kɧoáı ©ảʍ thình lình đánh úp tới sau đó là sự hộ thẹn bẽ bàng vì phản ứng của thân thể, cô hận đến đỏ rực cả hai mắt.

“Tôi gϊếŧ ông!”

Nhậm Hạo Đông nắm lấy cằm Nghê Bối Bối, cúi người xuống thô lỗ hôn lên môi cô. Hắn không buồn để ý cô kháng cự lại, đầu lưỡi mạnh mẽ thọc vào trong miệng cuốn lấy đầu lưỡi cô, điên cuồng liếʍ mυ"ŧ giống như muốn đem đầu lưỡi của cô nuốt luôn vào bụng còn ép buộc cô phải nuốt xuống nước bọt của hắn, trong hơi thở toàn là mùi vị của hắn.

Gϊếŧ đi, động thủ đi! Nếu như cô có thể kết thúc tất cả thì có lẽ cũng không hẳn là một chuyện không tốt, bằng không chỉ có hủy diệt cô hoàn toàn thì trái tim hắn mới thôi xuất hiện những cảm xúc kỳ quái đó.

Tay Nghê Bối Bối run rẩy muốn bóp cò súng nhưng sức lực dường như lại chậm rãi biến mất, cả người cô mềm nhũn như bún. Sau một lúc lâu, Nhậm Hạo Đông rốt cuộc cũng buông cô ra, nhìn đôi môi bầm dập sưng đỏ vì bị hôn của cô cộng thêm vết thương lúc trước khi cô tự cắn chính mình, hắn cầm lấy bàn tay đang cầm súng của cô đặt ở vị trí trái tim mình.

“Nhớ rõ phải ngắm chuẩn chỗ này!”

Hắn điên rồi, thực sự điên rồi!

“Không dám bắn?”

Nhậm Hạo Đông đẩy đùi cô rộng ra để thuận tiện cho những cú thúc vào của hắn, sau đó đẩy nhanh tốc độ dồn dập tìm kiếm cực khoái, không ngừng đâm sâu vào tận cùng cơ thể cô. Bàn tay Nghê Bối Bối nắm chặt lấy khẩu súng mãi cho đến tận khi thân súng nóng lên.

Tình trạng hiện giờ là như thế nào? Thân thể cô bị hắn xâm chiếm, cô chỉ cần bóp nhẹ cò súng là có thể…

“Không dám gϊếŧ tôi sao?” – Hắn bóp lấy má cô quay đầu cô về phía bên cạnh – “Mở to mắt ra mà nhìn xem, Lộ Phóng đang nhìn chúng ta, con gái của hắn đang nằm ở dưới thân tôi, mở rộng hai chân để cho tôi làm…”

Nhậm Hạo Đông vừa nói vừa điên cuồng thúc vào thật sâu, ép buộc cô giãn ra chấp nhận bao bọc lấy hắn, không buồn quan tâm đến chuyện hắn có làm cho cô bị thương hay không.

“Đừng mà! Đừng tiếp tục nói nữa!” – Cô đã sắp sửa sụp đổ rồi, hắn là tên điên đáng sợ.

“Hắn ở dưới đó nhìn thấy bộ mặt d͙â͙m͙ đãng của chính con gái ruột của mình, nhưng lại bất lực không thể làm gì được!” (Anh biếи ŧɦái quá nhen!)

Nhậm Hạo Đông dịu dàng thì thầm vào tai cô nhưng động tác ở dưới thân lại càng ngày càng kịch liệt. Hơi thở của hắn trở nên dồn dập, thân thể đột nhiên cứng lại ép chặt vào người Nghê Bối Bối, rùng mình dữ dội khi sự căng thẳng sắp được giải thoát.

“Cho dù chết hắn cũng không thể nhắm mắt.”

Hắn ưỡn người lên cảm nhận kɧoáı ©ảʍ bao trùm lấy cơ thể, cao trào ập đến chỉ trong nháy mắt kèm theo đó là tiếng súng vang dội. Khẩu súng không được lắp ống giảm thanh, máu tươi tràn ra trước ngực Nhậm Hạo Đông tựa như một đóa hoa màu sắc diễm lệ, yêu mị. Hắn lạnh lùng cúi nhìn cô, vật đàn ông nóng rực vẫn còn ở trong cơ thể cô phun trào trong cơn giải thoát mãnh liệt, không rút ra cũng không mềm đi. Bụng cô vừa căng trướng vừa chua xót, trong cơ thể tràn đầy chất lỏng nóng rực của hắn vừa mới bắn vào. Tư thế như vậy, bị hắn ghim lại một chỗ thực sự rất khó chịu nhưng ánh mắt Nghê Bối Bối vẫn không chịu thua hung hăng trừng lại hắn, đến cả con ngươi cũng đỏ cả lên.

“Nếu như em không phải là con gái của hắn ta, như vậy thì tốt biết bao…”

Không phải đã từng nói, chúng ta không cần thiết phải thống khổ như vậy, chúng ta cũng có thể có một cuộc sống giản đơn, hạnh phúc hay sao?

Chất lỏng đỏ thẫm nóng bỏng từ từ thấm ướt áo sơ mi, một giọt, hai giọt, vô số giọt chậm rãi rỏ xuống thân thể Nghê Bối Bối, đôi mắt to tròn đờ đẫn của cô trừng lớn, ngây ngốc nhìn ngũ quan lạnh lùng của người đàn ông trước mắt.

Nếu như em thực sự không phải là con gái của ông ấy thì anh có thể nói cho em biết, liệu kết cục của chúng ta có thể nào khác đi được hay không?

Nước mắt một giọt , hai giọt, vô số giọt chảy ra từ khóe mắt cô, rơi xuống nền đất ẩm ướt rồi nhanh chóng biến mất như chưa từng tồn tại. Tâm sẽ không còn đau nữa, bắt đầu từ thời khắc này, cô sẽ hận!

Thời gian như ngưng trệ lại, không gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc này. Sau một lúc lâu hắn rốt cuộc cũng mở miệng.

“Nhắm không chuẩn!”

Đúng, phát đạn đó không nhắm trúng tim vì vậy mới không nguy hiểm đến tính mạng. Giọng của hắn vô cùng bình tĩnh không giống như một người vừa mới bị trúng đạn –”Tôi đã nói rồi, người nào khiến cho tôi bị thương, tôi sẽ khiến cho người đó phải trả giá gấp trăm lần.”

Có những chuyện một khi đã xảy ra thì không có cách nào quay đầu lại được nữa, giống như bọn họ.

Gió đêm thổi qua bờ vai hắn khiến cho chiếc áo đen mặc trên người khẽ lay động, ở trong bóng đêm tựa như một ác ma đang từ từ dang rộng đôi cánh. Cô cắn răng, ngón tay động đậy muốn bóp cò súng một lần nữa, lần này cô thực sự muốn gϊếŧ chết hắn. Có lẽ chỉ có hắn thực sự chết đi thì hết thảy mọi chuyện mới có thể hoàn toàn kết thúc. Nhưng khẩu súng chỉ trong chớp mắt đã quay trở lại trong bàn tay của Nhậm Hạo Đông.

“Cơ hội chỉ đến một lần.” Hắn cười lạnh nâng tay, chỉ trong nháy mắt đạn đã bị hắn lấy ra ném xuống cỏ.

Nhậm Hạo Đông dùng một tay che miệng vết thương, máu tươi liên tục rỉ ra theo kẽ ngón tay chứng minh cô đã thực sự bắn trúng hắn, hơn nữa còn làm cho hắn bị thương không nhẹ. Khóe miệng Nhậm Hạo Đông cong lên tạo thanh một nụ cười lạnh lùng, nụ cười cô vô cùng quen thuộc cũng vô cùng sợ hãi. Sau đó hắn đột nhiên lại ngã xuống, màu đỏ trước ngực càng lúc càng lan rộng. Nghê Bối Bối nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, cô biết chỉ trong vòng năm phút thủ hạ của Nhậm Hạo Đông nhất định sẽ xuất hiện, Hệ thống bảo vệ bên cạnh hắn xưa nay vốn dĩ rất nghiêm ngặt, với thân phận ông trùm mafia, kẻ thù của hắn đâu chỉ có vài người, tất nhiên là không thể lơ là phòng thủ. Quả nhiên… Chưa đầy ba phút một đám người mặc đồ đen lẳng lặng xuất hiện. Bọn họ đều trầm mặc không nói, lập tức làm động tác sơ cứu sau đó thuần thục nâng người Nhậm Hạo Đông lên. Cô im lặng ngồi tại chỗ, vẫn không nhúc nhích thẫn thờ nhìn mảng cỏ nhiễm sắc đỏ thẫm ở trước mặt. Đó là máu của hắn, cô khiến cho hắn bị thương vậy cái giá phải trả sẽ là như thế nào đây? Ngay cả tưởng tượng cô cũng không dám nghĩ.

Nghê Bối Bối nâng mắt nhìn mộ phần của cha mình nước mắt rơi như mưa. Cô biết bản thân mình ích kỷ, vì để bảo toàn thứ mà mình muốn cô chấp nhận trả bất cứ cái giá nào, nhưng cái giá lần này phải trả lại là một thứ mà cô không dám cũng không muốn giao ra.

Nhưng hắn sẽ không tha cho cô… Cô, dường như đã lâm vào bước đường cùng.

Nghê Bối Bối bần thần ngồi im ở đó cho đến tận lúc bình minh, trong ánh ban mai mỏng manh cô run rẩy lần tay vào trong túi xách vội vàng lần mò, rốt cuộc cũng tìm được thứ muốn tìm. Đúng như lời của hắn nói, cô kỳ thực chính là một tiểu hồ ly vừa giảo hoạt vừa ích kỷ, ưu tiên duy nhất vĩnh viễn chính là bản thân mình.

Điện thoại vừa được kết nối, cô liền trực tiếp mở miệng.

“Tôi muốn rời khỏi Nhậm Hạo Đông, rời khỏi vĩnh viễn, hoàn toàn cắt đứt mọi quan hệ!”

Cô nâng tay quẹt nước mắt, đầu móng tay bấm sâu vào da thịt để lại những dấu hằn hình bán nguyệt. Trong hai cái hại chọn cái ít hại hơn, đạo lý này người nào cũng hiểu. Hắn là ác ma, cho dù cô có là hồ ly đi chăng nữa cũng đấu không lại được ác ma!

**********

“Cậu chủ, phòng phẫu thuật đã được chuẩn bị xong!”

Một người toàn thân y phục đen kính cẩn báo với Nhậm Hạo Đông. Bọn họ là tổ chức hộ vệ bí mật của hắn, chỉ trung thành với duy nhất một mình hắn.

“Ừm!”

Mất máu quá nhiều khiến cho ý thức của Nhậm Hạo Đông chậm rãi trở nên mơ hồ, hắn tà tà tựa vào thành ghế da mềm mại, dùng ý chí ương ngạnh của mình để duy trì tỉnh táo.

“Về phần cô Hai…”

Bọn họ do dự, không rõ tâm ý của Nhậm Hạo Đông như thế nào. Theo lẽ thường, nếu có người dám đả thương Nhậm Hạo Đông thì cho dù có chết vạn lần cũng không đủ để đến tội nhưng cậu chủ không lên tiếng bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn nữa cô Nghê… Bọn họ đoán có lẽ thiếu chủ cũng sẽ không cho phép.

Nhậm Hạo Đông khẽ nhếch miệng cười, đau đớn trên ngực nhắc nhở hắn rằng hắn vẫn đang sống.

Đã bao nhiêu năm rồi hắn không còn bị thương chảy máu như vậy?Cô bé này, dũng khí cũng thật…

Nhậm Hạo Đông thản nhiên nhắm mắt lại trong đầu hiện lên hình ảnh cô nằm trong bụi cỏ, tuy cả người chật vật nhưng tay lại nắm chặt lấy khẩu súng màu bạc dũng cảm nổ súng. Có thể ép cô được đến tình trạng này, có lẽ đã đủ rồi chăng? Vết thương của hắn rõ ràng là nằm ở ngực nhưng tại sao trái tim lại đau tới vậy?

“Không cần.”

“Vâng.”

Không cần cái gì? Vì sao lại không cần?

Tất cả đều không cần phải nói ra, bọn họ đã sớm ngầm hiểu.

*********

Năm năm sau.

McDonalds trước nay vẫn luôn rất đông khách, cho dù hiện tại không phải là ngày nghỉ thì trong tiệm cũng không còn lại bao nhiêu bàn trống. Nghê Bối Bối cắn ống hút nhìn đá trong cốc Cola từ từ tan ra nhưng cô lại không có hứng thú uống tiếp.

“Bối Bối, đợi một chút nữa chúng ta đi xem phim, được không?” – Giọng nam dịu dàng vang lên, một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy bàn tay cô.

Nghê Bối Bối nhìn bàn tay ấm áp, hữu lực đang nắm lấy tay mình, không nói gì.

“Hay là em không thích xem phim?” – Giọng điệu người đàn ông vẫn nhẹ nhàng như trước – “Vậy thích chơi cái gì?”

“Nóng quá! Chẳng muốn làm cái gì cả!” –Nghê Bối Bối nhìn khuôn mặt anh tuấn trước mặt, sắc mặt không thể coi là tốt.

Quan Bằng Phi không để ý đến thái độ bốc đồng của cô, vẫn ôn tồn như cũ – “Vậy chúng ta ngồi đây thêm một lát nữa nhé?”

“Ừm!” – Nghê Bối Bối cắn ống hút, hờ hững trả lời.

Nhìn bộ dạng chu môi phồng má của cô, tim Quan Bằng Phi khẽ rung động nâng bàn tay Nghê Bối Bối đặt lên môi, nhẹ nhàng in xuống một nụ hôn. Không biết đây là lần thứ mấy trong lòng anh âm thầm cảm tạ ông trời đã để cho anh có được một người bạn gái hoàn mĩ như vậy. Ai nói người si tình không nhận được hồi báo? Anh kiên nhẫn chờ đợi suốt bảy năm trời cuối cùng cũng nhận được sự ưu ái của giai nhân trong lòng.

“Em còn muốn ăn gì, anh đi mua!” – Quan Bằng Phi tươi cười âu yếm nhìn cô, trong mắt tràn đầy nhu tình mật ý, anh muốn đem tất cả những gì tốt nhất dâng lên cho cô, cưng chiều cô.

“Tôi không thèm ăn cái loại đồ ăn rác rưởi này!”

Câu nói này đương nhiên không phải là do Nghê Bối Bối nói ra. Giữa một loạt âm thanh ồn ào, giọng trẻ con non nớt vang lên lên khiến cho người ta không thể không chú ý tới. Trong nháy mắt, tiệm ăn đang náo nhiệt bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thân hình nho nhỏ đang đứng trước quầy gọi đồ ăn. Một cậu nhóc mặc chiếc áo T-shirt rộng thùng thình phía trước nguệch ngoạc những hình vẽ ngẫu hứng, bên dưới là chiếc quần short ngắn đến ngang đầu gối, đầu đội mũ lưỡi trai, dù mới chỉ nhìn thấy sau lưng những cũng có thể cảm nhận được đứa trẻ này vô cùng đáng yêu. Cậu nhóc cúi thấp đầu nghịch khẩu súng ở trong tay, chiếc mũ lưỡi trai che khuất một phần khuôn mặt nên không thể nhìn rõ được dung mạo, thân hình nho nhỏ cao chưa quá quầy phục vụ. Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ bình thường, nhiều nhất thì cũng chỉ đáng yêu hơn một chút, nghịch ngợm hơn một chút, nhưng không hiểu vì sao cung cách thằng bé cầm khẩu súng lại tỏa ra một loại khí chất khiến cho người ta không dám lại gần.(Từ bé em đã tỏa ra khí chất đại boss xã hội thâm giống ông già^^) Cách nói chuyện cũng rất cao ngạo, khiến người khác tức chết.

Nụ cười chuyên nghiệp trên mặt người nhân viên phục vụ cứng đờ… Lạy nhóc, đã chạy tới đây mà còn giở cái giọng không thèm loại đồ ăn rác rưởi này? Thằng oắt con này, đúng là ngứa da mà!

“Cậu chủ nhỏ, cậu không thích ăn món Tây, cũng không ăn món Trung, món này không ăn, món kia không ăn những cũng không thể để đói bụng được?” – Cô gái xinh đẹp đứng ở bên cạnh cúi người ôn tồn khuyên.

“Hay là chúng ta gọi một phần ăn trẻ em có được không? Những thứ này rất ngon, rất nhiều bạn nhỏ đều thích ăn, cậu xem.” – Cô gái chỉ chỉ về phía một đám tiểu quỷ đang ăn uống ngon lành nói – “Bọn họ đều ăn vô cùng vui vẻ nha!”

“Lũ đần!” Thằng bé tiếp tục cúi đầu nghịch khẩu súng trong tay.

Lúc này trong lòng tất cả mọi người đều gào lên một câu duy nhất đó là thằng nhóc này thật chẳng đáng yêu gì cả.

Ngược lại biểu tình của cô gái vẫn không có gì thay đổi tựa hồ như đã quen với thái độ xấc xược của cậu nhóc, ôn tồn dỗ dành – “Vậy cậu muốn ăn thứ gì? Chúng ta đi ăn có được hay không?”

“Cô lằng nhằng quá đấy!” – Thằng bé rốt cuộc cũng ngẩng đầu, giơ khẩu súng trong tay lên nhắm thẳng vào cô gái – “Đừng có mà ầm ĩ nữa!”

Sắc mặt cô gái trong nháy mắt liền thay đổi, đông cứng người đứng ở nơi đó ngay cả cử động cũng không dám.

Trong tiệm ăn, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt của thằng bé. Tướng mạo của đứa trẻ này không thể chỉ dùng hai từ xinh đẹp để hình dung, mà có lẽ mọi từ ngữ dùng để miêu tả trên thế giới này cũng không đủ để miêu tả khuôn mặt tựa như thiên sứ của nó. Cái trán đầy đặn, lông mi cong vυ"t, đôi mắt to tròn đen láy trong vắt như mặt nước hồ, chiếc mũi nhỏ nhỏ, đôi môi bướng bỉnh mím chặt, đáng yêu đến mức khiến cho người ta không tự giác mà đi yêu thương nó. Những thứ đẹp đẽ thường khiến cho người ta quên hết tất cả, chỉ trong nháy mắt tất cả mọi người đều quên mất giọng điệu xấc xược ban đầu của thằng bé mà chuyển qua say mê khuôn mặt thiên thần của nó.

Trừ Nghê Bối Bối.

Những lời nói của thằng bé lúc trước cô cũng không mấy chú ý tới, dù sao cũng không phải việc của cô nhưng trong một phút lơ đãng liếc qua khẩu súng trên tay thằng bé, sắc mặt của cô lại đột nhiên tái nhợt.

Đó là một khẩu súng thật! Chỉ cần liếc mắt một cái là cô có thể lập tức nhận ra.

Ánh mắt của Nghê Bối Bối chuyển từ khẩu súng đến khuôn mặt của thằng bé một lần nữa, cốc Cola trong tay cô “bịch” một tiếng rơi xuống mặt bàn, đổ lênh láng.

“Bối Bối, em sao vậy?”

Quan Bằng Phi sốt ruột hỏi, âm thanh rơi vào trong tai Nghê Bối Bối nghe mơ hồ hệt như đang vọng lại từ một chốn xa xôi nào đó. Quan Bằng Phi rút khăn ướt trong túi ra giúp cô lau sạch còn cô lại chỉ có thể ngồi chết trân một chỗ, không thể cử động cũng không thể suy nghĩ.

Tiếng động ở phía bên này khiến cho những người khác chú ý tới, thằng bé thu hồi lại khẩu súng, quét mắt liếc về phía cô, ánh mắt đen láy ngưng lại nơi khuôn mặt cô một lát rồi đột ngột trừng lớn.

Vào khoảnh khắc ánh mắt của bọn họ gặp nhau, thời gian dường như ngừng lại.