Chương 26: Thách đấu và bắt cóc
Hạo Minh rất vui mừng khi hiện giờ Nguyên đã tìm được tình yêu thật sự của đời mình nhưng anh thì sao, anh vẫn chưa có lời hồi đáp thích đáng cho Na Na. Anh sẽ xử lí chuyện này ra sao?
-Alo, Tuấn Khải phải không? Tôi là Hạo Minh.
-Vâng, là tôi đây, anh có chuyện gì cứ nói.
-12:00 hẹn gặp cậu tại Boxing Club.
-Được thôi.
Khải cúp máy, anh chính là đang không hiểu có chuyện gì?
~Boxing Club~
-Cậu đến đúng hẹn lắm.
-Hừ, tôi luôn như vậy.
-Tôi, hôm nay muốn thách đấu với cậu.-Hạo Minh chỉ tay thẳng vào Khải.
-Với tôi sao, nhưng tôi không biết đánh boxing.
-Tôi nghe nói cậu là đội trưởng nổi tiếng của Taekwondo Club ở Hàn Quốc, chúng ta đều là đội trưởng thì cũng nên thử thách đấu một trận. Được chứ??
-Tùy anh thôi, tôi chưa từng sợ ai hết.
-Cậu rất có khí chất, vậy....nếu một trong hai chúng ta thua thì sẽ phải chấp nhận làm theo yêu cầu của đối phương.
-Bắt đầu đi.
Trận quyết đấu bắt đầu, hai người không quá khó khăn với đối thủ, nhưng vì không có kinh nghiệm về môn võ của đối phương nên việc né tránh các đòn đánh chính là điều khó nhất. Một bên thì liên tiếp đánh đấm còn một bên thì kiên quyết chống trả bằng những đòn chân tay uyển chuyển. Theo tình hình này thì có vẻ Boxing có lợi hơn vì đôi tay được bảo vệ, Hạo Minh liên tiếp đấm mạnh vào người Khải, thật sự rất đau. Hạo Minh có vẻ đã dồn nén cơn tức của mình vào những đòn đánh chí mạng, đối với người thường có lẽ đã đi đời nhưng Khải rất mạnh nên chỉ bị thương chút ít.
-Cậu cừ lắm, tôi rất khâm phục.
-Yaaa.-Khải nhanh chân lao về phía Hạo Minh đấm mạnh vào mặt anh nhưng rất tiếc là Khải đã bị Hạo Minh tóm lấy chân rồi vật ngược xuống đất.
-Sao rồi nhóc, đứng lên đi, anh đỡ.
-Không cần.-Khải hất tay Hạo Minh ra rồi cố gắng đứng lên, cứ thế này thì anh sẽ thua mất.
Trận đấu tiếp tục, trên mặt Khải ngày càng có nhiều vết thương lớn.
-Cậu chịu thua đi.-Hạo Minh nói lớn, tay xốc lấy Khải vật mạnh xuống một lần nữa.
-1...2....3...và người thắng cuộc là Hạo Minh.-Trọng tài tuyên bố kết thúc trận đấu
-Anh thắng rồi, có gì cứ yêu cầu.-Khải bây giờ không nhúc nhích được nữa, nằm la liệt trên sàn đấu.
-Cậu....phải chăm sóc thật tốt cho Tiểu Nguyên, sau này tôi mà còn thấy em ấy khóc hay bị thương thì cậu không yên với tôi đâu. Hãy nhớ cho kĩ, tôi có thể cướp mất em ấy bất cứ lúc nào.-Hạo Minh cười khẩy, nắm tay Khải kéo lên, không quên kèm theo ánh nhìn tin tưởng.
-Nguyên nói không sai, anh thật sự rất tốt với em ấy. Cứ yên tâm vì tôi tin chắc rằng không ai yêu em ấy bằng tôi.-Khải nhẹ nhàng đáp rồi bước đi.
-Nè, nhớ giữ bí mật chuyện này đấy.-Hạo Minh gọi với theo.
-Có lẽ mày đa nghi quá rồi Hạo Minh à, cậu ta nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho Nguyên thôi.
Khải đang chầm chậm lái xe về nhà, thật sự lúc này anh không muốn về vì sợ những vết thương của mình sẽ làm cho mọi người lo lắng, đặc biệt là cậu.
-Khải ca, anh về rồi à.-Nguyên nhanh chóng chạy ra mở cửa khi vừa nghe tiếng xe của anh.
-Chào em. Hôm nay vẫn ngoan chứ?-Anh đưa tay xoa rối mái tóc cậu.
-Đương nhiên a~ Nhưng....Khải ca, mặt anh làm sao thế, bầm hết rồi nè, chắc đau lắm a~
-Không sao đâu ngốc, anh chỉ bị té thôi.-Khải mỉm cười tươi, anh thật sự rất hạnh phúc với những cử chỉ lo lắng hiện rõ trên gương mặt cậu.
-Té đến nông nổi này sao? Anh thật bất cẩn quá đi, vào em bôi thuốc cho.
-Ừm.
Anh nhanh chóng dắt xe vào rồi ngoan ngoãn theo cậu vào nhà.
~Tại phòng Nguyên~
-Anh thấy chưa, mọi người rất lo cho anh đấy, mamma hỏi không dứt luôn.-Nguyên vừa bôi thuốc vừa cằn nhằn như bà cụ non.
-Anh biết mọi người lo cho anh mà, nhất là em phải không?
-Làm...làm gì có, ai mà thèm lo cho anh chứ....
-Lại còn chối à, anh còn không hiểu em sao?-Anh nhích sát lại gần cậu, mặt đối diện với cậu.
”Thình thịch...thình thịch...”
Cả hai đang dần không thể điều khiển nổi trái tim mình, gương mặt phóng đại của anh lúc này thật sự làm cậu rất ngại a, lúc bị thương mà cũng soái như vậy nữa.
-Anh...anh mau tránh ra đi, em...em sắp ngã xuống rồi này.
-Thì sao, có anh đỡ rồi, em khỏi lo.
-Anh thật là, có cần thiết phải vậy không?-Nguyên cười khổ.
-Nguyên tử....
-Hả?
-Anh yêu em, nhiều lắm, sau này em phải luôn ở bên anh đấy, nửa bước cũng không được rời, thế mới an toàn.
-Anh làm như em là con nít không bằng, em...em cũng yêu anh, anh cũng không được rời em đâu đấy.
”Chụt”
Nguyên lém lỉnh hôn lên môi Khải rồi vụt chạy.
-Em đi đâu đấy, dám hôn lén anh à, phải phạt em.-Anh nhanh chóng nắm tay cậu lại, đè xuống giường.
-A..aaaa....Khải ca, em xin lỗi mà, tha cho em đi...um....
Thế là bạn bánh trôi nhỏ đã bị con Cua đao cưỡng hôn trả thù.
~Ngày hôm sau~
-Khải ca, dẫn em đi ăn kem đi, quán Heaven Ice-Cream đấy, nha nha.
-Em lúc nào cũng đòi ăn vặt hết, không tốt không tốt.
-Đâu có sao a~ Đi đi mà, không thì em rủ Hoành vậy.-Nguyên bĩu môi.
-Không, em chỉ được đi với mình anh thôi.
-Xí...anh lúc nào cũng vậy hết á, mau đi thôi.-Nguyên khoác tay Khải kéo đi.
Quán kem cũng khá gần nhà nên hai người đi bộ đến. Phía sau gốc cây cạnh đó có tiếng nhắn tin.
-Woa....hấp dẫn quá đê....em muốn mua hết a....
-Em lại như thế, lần sao em mà đòi đi anh sẽ khóa cửa nhốt em lại.
-Xì, anh chỉ được cái miệng, dám nhốt em thì em sẽ cho anh một đòn Karate chí mạng.
-Em dám sao?
-Ừ thì...thì...a...Khải ca, bên kia có bóng bay kìa, mua cho em đi.-Cậu đánh trống lãng.
-Em chỉ giỏi giở trò. Đợi anh chút.-Nói rồi anh sang bên kia đường mua bóng bay cho cậu.
”Bốp”-Một cú đánh từ phía sau khiến cậu ngất đi rồi ngã trọn vào vòng tay của một người lại mặt.
-Nhóc con dễ thương, lần này em không thoát khỏi anh rồi.-Tên đó cười đểu rồi bế cậu lên xe.
Khải lúc này đã mua xong, liền nhanh chóng trở về tìm Nguyên nhưng nhìn qua nhìn lại cũng chẳng thấy cậu đâu, trong đầu anh xuất hiện nhiều khuất mắc cậu đã đi đâu hay đã bị ai bắt cóc.
-Không được rồi, phải nhanh chóng về nhà, có khi em ấy đã về trước.
Anh chạy như bay về nhà, vừa đến cửa thì nhận được một tin nhắn từ số máy lạ.
”Người yêu của mày hiện đang ở trong tay tao, nếu không mau đến cứu thì nhóc con này sẽ bị tao làm thịt đấy”
-Tụi mày dám.-Anh tức giận bước vào nhà nhanh chóng huy động lực lượng.
-Nguyên bị bọn nào đó bắt cóc rồi, hai đứa mau xác định vị trí của số máy này cho anh.
-Hả? Bắc cóc sao? Lại là bọn lần trước à?-Hoành ngạc nhiên và vô cùng lo lắng.
-Anh cũng không biết nhưng có lẽ là vậy.
-Được rồi, anh hãy gọi cho Minh cả để anh ấy giúp đi.-Thiên Tỷ lần tìm vị trí của số điện thoại bằng GPS.
”Sau này mà tôi còn thấy em ấy khóc hay bị thương thì cậu sẽ không yên với tôi đâu”
-Xin lỗi anh, tôi đã quá bất cẩn để vụt mất em ấy.-Anh quyết định không gọi điẹn cho Hạo Minh mà thay vào đó là một số khác.
~Ở một nơi khác~
-Na Na, là ai gọi thế?-Hạo Minh hỏi.
-Em cũng không biết số máy này rất lạ.
-Em thử nghe xem.
-Alo? Tôi là Âu Dương Na Na.
-Chào cô em, vẫn nhớ giọng anh chứ? Có tin vui cho em đây, hôm nay tụi anh quyết định sẽ thả em gái của em ra, sao nào, hấp dẫn chứ?
-Mấy người không đùa chứ?
-Tại sao lại đùa, mà nè, ngoài em gái em ra thì còn một người anh mới bắt được lúc nãy.
-Là ai thế?
-Vương Nguyên phải không nhỉ? Ha ha ha.-Tên đó cười vang rồi cúp máy.
-Sao thế Na Na?-Hạo Minh lo lắng khi sắc mặt cô trở nên tệ hơn bao giờ hết.
-Vương Nguyên, cậu ấy bị bắt cóc.
-Cái gì? Em nói sao? Tại sao lại bị bắt cóc? Chẳng phải em ấy luôn đi cùng Tuấn Khải sao?
-Em không biết, chúng mình mau đi đến đó đi.
”Tuấn Khải, cậu dám không giữ lời hứa ư?”