Chương 30

Bây giờ là 9:30, còn nửa tiếng nữa mới đến tiết hai, học trò sau khi tan học xong còn ai ở lại nữa đâu, chưa kể Hogwarts lớn như vầy, tìm một cái phòng trống cũng chẳng có khó khăn gì.

Cả đám vừa vào thì Blasie đã nâng tay vẫy đũa, vài ba cái Bùa Chống Nghe Lén, Bùa Cảnh Giới đã được thành lập. Sirius quan sát chỉ nhíu mày rồi quay đi, tìm một vị trí kéo Remus ngồi xuống. James và Peter thì đứng đó đưa mắt nhìn nhau.

Hermione vẫy vẫy đũa phép, Accor vài thứ thế là bàn ghế tự động sắp xếp tám người phân biệt ngồi đối diện nhau.

Bầu không khí căng thẳng!

"Rồi, các chú muốn hỏi gì?" Hermione mỉm cười hỏi.

James nhìn Harry đang ngước mắt nhìn bọn họ, vỗ vỗ cậu trấn an, con của hắn mới có ba tuổi ngây thơ chưa hiểu lại có nhiều chuyện mà họ không rõ, James vuốt tóc Harry rồi hỏi.

"Harry tại sao lại vào được Hogwarts?"

Đây là câu mà nãy giờ James thắc mắc nhất, cho dù là phù thủy nhỏ thuần huyết cũng không thể nào vào được Hogwarts trước 11 tuổi mới đúng.

Draco ngồi bên kia theo thói quen cười nhạt với tên nhóc đang đưa mắt lườm cậu, Draco rất "thành thật" trả lời câu hỏi của James.

"Chú Potter, chú phải biết tên nhóc này không hề có một chút an phận nào. Ngay lần đầu tiên vào Hogwarts đã muốn mò mẫm chạy khắp xung quanh gây họa, người đưa cậu ta vào Hogwarts lúc đó là..." - cố ý ngừng lại khiến Harry hai tay chống lên bàn, dưới trường hợp các bậc cha chú không thấy rõ biểu hiện của cậu, âm thầm gửi cho Draco một cái khẩu hình rất dễ nhận ra từ cử động môi. - "Cậu dám nói?" - Draco buồn cười nói hết câu "...là giáo sư Dumbledor, sau khi đã tìm được Harry ở nhà dì dượng cậu ấy!"

Đó, rất tóm tắt, rất đúng sự thật, rất đáng tin cũng rất hoàn hảo. Câu trả lời hoàn mỹ không chê vào đâu được. - Draco tự cho mình thêm vài điểm cao cho Slytherin - Trong những trường hợp này cứ lôi lão hồ ly Dumbledor vào thì mọi chuyện đều dễ dàng hơn. Dù sao, mọi việc Dumbledor làm, người thường không ai hiểu nổi cụ ta nghĩ gì - trừ vài người cá biệt. Chẳng hạn như ai đang bị nhốt ở ngục giam Nurmengard và tên nhóc nào đó đã bị dạy dỗ qua.

"Vậy mấy đứa quen nhau thế nào?" Sirius gác chân lên bàn, bất cần đời hỏi. Anh xuất thân ở Black, những câu nói hai mặt này đều đã nghe quen đến mức ăn vào máu thịt, cho dù Sirius luôn muốn chối bỏ nó cũng không thể được, huống gì bản thân anh chỉ là không muốn có quan hệ với gia tộc mà thôi.

Ron cười nhớ lại lúc hai đứa mới quen, bắt đầu thêm thắt chặt bớt câu chuyện:

"Chúng con quen nhau khi Harry "lần đầu tiên" vào Hogwarts, con gặp Harry lúc đó đang "lạc đường", chia nhau kẹo ngọt và đồ ăn. "Trên đường đi", chúng con quen thêm nhiều bạn nữa, Hermione nè, Draco nè, Blasie nè...người chỉ cho Harry phòng bếp chính là hai anh song sinh sau này của con. Hermione chính là luôn quản lý Harry (và cả cậu) đề phòng cậu ta gây họa..."

Ron càng nói càng hăng say, nói đến thao thao bất tuyệt, chủ đề càng nói càng lạc mà đương nhiên Ron chỉ nói Harry là bị quản thế này, đi phá chỗ kia thế đó đến cuối cùng Hermione chịu không nổi cho cậu ta một cái đạp mới khiến Ron câm miệng.

"Ron Weasley, cậu nói nhiều quá rồi." Hermione khó chịu, bọn họ còn nhiều việc cần làm rõ lắm.



Bốn vị cha chú kinh ngạc nhìn tiểu nhóc ở trong lòng James, không ngờ đứa nhỏ này lại có năng lực phá hoại, ách, không phải, là năng lực giao tiếp học hỏi lại mạnh như vậy.

Harry cười hì hì với họ, Remus đưa tay bế cậu qua, James chỉ nhìn Harry, nói bâng quơ:

"Nhà Malfoy và Zabini các cậu vì sao lại ở cùng Harry?"

Blasie, Draco một chút cũng không có chút ngoài ý muốn nào với câu hỏi của James, bình thản hỏi lại.

"Vì sao lại không thể ở cùng với nhóc ấy?"

"Slytherin và Gryffindor không nên ở cùng nhau. Hơn nữa Malfoy và Zabini không phải vẫn luôn chán ghét dính líu đến Muggle sao? Đám Slytherin lúc nào cũng không ưa gì Gryffindor chúng ta, chúng ta cũng thế không phải sao?" Sirius hùng hổ nói nhanh vào.

Hermione nhíu mày chất vấn "Chú Sirius, chú nói hai gia tộc kia thế nào cũng không tính đi. Chuyện làm ăn, đối ngoại, thích hay ghét Muggle cũng không nói đi! Vì cái gì còn lôi kéo cả hai nhà Gryffindor và Slytherin. Còn nữa, dựa vài đâu mà chú nói Gryffindor và Slytherin không nên ở cùng nhau?"

Peter nãy giờ không lên tiếng nhanh nhảu nói "Không phải từ trước đến nay vốn đã thế rồi sao? Slytherin, Gryffindor, Ravenclaw, Hufflepuff đều là nhìn nhau bằng mặt không bằng lòng. Trong Hogwarts - Một lịch sử cũng có nói rõ xích mích của bốn người. Gryffindor và Slytherin chống đối nhau, Ravenclaw và Hufflepuff thì trở mặt không đúng sao? Chúng ta là người Nhà Gryffindor đương nhiên phải theo ý của Người Sáng Lập Nhà chứ!"

Blasie lạnh lùng nhìn chằm chằm gã, nhếch môi: "Cho dù là ở cùng Nhà nhưng không có nghĩa là ai cũng như nhau. Có kẻ trung thành cũng có kẻ phản bội, đúng không? Nhà nào cũng có người, người nào cũng có dã tâm, khác nhau cũng chỉ là dã tâm lớn hay nhỏ, mục đích như thế nào mà thôi! Càng huống gì lịch sử cũng không hẳn là đúng 100%, dù sao nó cũng chẳng phải do người có liên quan viết ra, chỉ là người bên ngoài xét theo mặt ngoài mà viết, bao nhiêu sự thật đằng sau đó, người ngoài làm sao có thể biết!"

James cũng xen vào nói lại, anh từ trước đến nay không ưa nhất chính là đám Slytherin này.

"Slytherin các ngươi âm hiểm giả dối, lừa gạt đổi trắng thay đen là chuyện thường ngày, mở miệng ngậm miệng đều là ý xấu, lại ngạo mạn xem kẻ khác như tên ngốc, có cái gì tốt! Slytherin các ngươi không phải luôn ham mê nghệ thuật hắc ám hại người, luôn đâm lén sau lưng kẻ khác sao?"

Ron nghe James nói thì lên tiếng, cậu dù sao cũng là người thừa kế Gryffindor nhưng sau khi trải qua một loạt biến cố như vậy cũng không tránh được tức giận,càng huống chi chồng cậu lại là Slytherin, suốt ngày cũng hơn thua với một đám ngoài Slytherin thì Gryffindor, Hufflepuff hay Ravenclaw cũng như nhau. Theo một mặt nhất định, Ron cũng rất hiểu đám người Slytherin này. Ron lần đầu tiên lấy bộ mặt mà mình chán ghét của Blasie để đối phó với kẻ khác, cậu cười như không cười với James.

"Chú chắc chắn là chỉ có Slytherin là âm hiểm, giả dối, kiêu căng, ngạo mạn, đổi trắng thay đen, không biết tốt xấu thôi sao? Nhà Gryffindor chỉ toàn anh dũng, trung thành, chỉ toàn là anh hùng sao? Như Blasie nói, Nhà nào chẳng có người, người nào chẳng có dã tâm, quan trọng là lớn hay nhỏ và mục đích mà thôi. Nói cho các chú biết, cả thế giới phù thủy này chẳng ai đi theo một Nhà từ đầu đến đuôi đâu, một con rắn đôi khi bị ngốc thì còn ngốc hơn cả một con lửng, một con đại bàng nếu muốn nó có thể là một con sư tử vùng vẫy mạnh mẽ, một con lửng nếu giương cao cánh thì còn thành công hơn cả một con đại bàng, một con sư tử nếu muốn đối phó với kẻ nào thì so với con rắn càng gian xảo hơn. Nhưng nếu bất kì ai trong Nhà nào nếu muốn phản bội thì lúc đó làm gì còn có cái gọi là theo Nhà! Bốn người sau này cũng hối hận vì đã dung chứa kẻ đó còn gì."

Cả đám James, Sirius, Peter bị nói đến cứng miệng, trừng mắt, nhìn Remus - bạn tốt, đến lượt cậu, nói lí với chúng!

Remus là người ổn trong nhất trong bốn người, hiểu biết, ôn hòa, điềm tĩnh lại luôn biết đúng sai chỉ là trong anh có bí mật lớn, ba người ấy lại là bạn chí thân, anh thoạt nhìn luôn bình tĩnh nhưng sợ hãi trong anh lại nhiều hơn ai khác, nên nhiều lúc biết bọn họ sai cũng không nói gì nhiều. Nay cả ba người điều trừng mắt nhìn mình, Remus thở dài.

"Những gì các cháu nói đều đúng nhưng không thể phủ nhận nếu người kia không có tính chất của Nhà nào thì không thể vào đó được. Đúng không? Slytherin và Gryffindor không hợp nhau là chuyện người người điều biết. Đâu phải chỉ vì người kia là bạn tốt và người yêu thì không phải? Nghệ thuật hắc ám là pháp thuật xấu, hơn nữa kẻ hắc ám đi ra không phải đều là người Slytherin hết sao?"

Draco khinh thường cười nhẹ, bâng quơ hỏi lại.



"Nói như chú thì Slytherin và Gryffindor chỉ được phép một Nhà tồn tại? Ravenclaw và Hufflepuff chỉ được một Nhà có học? Người dùng pháp thuật hắc ám là xấu xa, kẻ không gϊếŧ người là người tốt? Phân biệt người tốt kẻ xấu như vậy các người không thấy quá ngu ngốc sao? Trên chiến trường, không phải ngươi chết thì là ta sống, trên thương trường không phải ngươi lừa thì ta gạt, trên thực tế nếu không muốn sống thì để kẻ khác dẫm lên người, có người từng dùng pháp thuật hắc ám để cứu mấy trăm người, có kẻ mắt cười ấm áp, miệng cười hòa ái nhưng tay thì lại muốn gϊếŧ cả đứa nhỏ cho dù nó chỉ mới một tuổi. Xin hỏi, Hogwarts được hình thành từ bốn người sáng lập, nếu bốn người bọn họ căm ghét nhau như vậy thì còn chung tay lập nên Hogwarts làm gì? Mỗi người lập một trường không phải tốt hơn sao? Chính các chú hiện tại có lẽ nói hơi sớm nhưng nếu một ngày, mọi người bị uy hϊếp bởi mạng sống, chẳng lẽ không tìm mọi cách cứu mạng bản thân, tha cho kẻ thù? Nếu tốt xấu dễ phân biệt như vậy thì làm gì có câu "khó dò nhất là lòng người"?"

Bốn người Sirius, Peter, James và Remus bị Hermione, Blasie, Ron và Draco nói cho nghẹn lời, chỉ có thể trừng mắt lại không thể phản bác bởi vì họ đều biết bốn đứa nhỏ kia nói không sai. Nếu bốn nhà sáng lập không chung tay xây dựng thì làm gì có Hogwarts tồn tại. Có những thứ người ngoài chẳng bao giờ hiểu được sự thật bên trong, cái biểu hiện ra bên ngoài cũng chỉ là ba phần của tảng băng chìm. Lịch sử nói theo một cách nào đó thì cũng giống như dư luận, có người nói thế này cũng có người nói thế khác, ai biết được sự thật nằm ở đâu. Bọn họ nghe cách phân biệt đen trắng cũng biết được có chút đơn giản, làm như vậy có ngu xuẩn, biết mặt biết người đâu ai biết lòng.

Bốn người James chỉ mới là những đứa trẻ chưa trải sự đời, những chuyện thâm sâu có thể chưa hiểu hết, nhưng những điều cơ bản thì vẫn hiểu được.

Thật không ngờ bốn đứa nhỏ này bây giờ còn thua bọn họ một năm lại có thể có những suy nghĩ sâu sắc như vậy, tuy rung động nhưng vẫn không cam lòng, bốn người bọn họ đều là những người nổi bật, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa chưa từng thua thảm như vậy, ngoại trừ lúc đánh nhau với tên Snivellus kia thì luôn khiến họ chật vật, đôi khi Snivellus dùng lời lẽ độc ác tàn bạo đả kích bọn họ nhưng hôm nay, bốn người bọn họ mới biết được thì ra những lời bình thường đơn giản nhưng sắc bén kia có thể khiến lòng người ta đau đớn, tức giận thế nào.

Còn nữa, cái gì gọi là "Bốn người sau này cũng hối hận vì đã dung chứa kẻ đó còn gì?"

"Cái gì gọi là chúng ta cũng hối hận vì đã dung chứa kẻ đó?" James ngước mắt hỏi.

Liếc mắt nhìn về phía người nãy giờ vẫn luôn im lặng ngồi trong lòng James, thấy Harry đang ngồi chăm chú xem hoa văn trên áo không phản ứng gì, lại liếc sang Peter thấy hắn cũng đang trợn tròn mắt nhìn bọn họ không chút ý tốt thì nhíu mày. Ron nói.

"Chính là mọi người đã ... hộc!"

"Ron!"

Ron đang muốn nói đột nhiên cảm giác pháp lực đột ngột thay đổi, không đề phòng bị hộc máu làm cho cả đám sợ hãi, Blasie xoay người đỡ lấy Ron, Harry nhảy xuống khỏi James chạy qua.

Blasie ôm lấy cậu lau vết máu, Ron lắc đầu tỏ ý mình không sao, đừng lo. Hermione bên cạnh vẫy đũa phép kiểm tra thấy không bị gì lại càng khó hiểu, Draco ôm lấy Harry đặt lên bàn ngang tầm với Ron để Harry thăm khám một lượt. Trước nay cậu ta đều có cách xác định của riêng mình.

Được một lúc, Harry buông tay nói:

"Là cảnh cáo của thời gian!"

"Cái gì?" Cả đám tám người khó hiểu hỏi lại.

Harry xoa xoa ngực Ron, tiếng nói trong trẻo nhưng chắc chắn:

"Đây là cảnh cáo của thời gian. Chúng ta không được phép tiết lộ tương lai!"