Chương 29

Chẳng mấy chốc chuông reo tan học, Harry đi qua đi lại một con đường vắng người đi cách đó một khoảng, định bụng lát nữa chờ mọi người đi thì nhảy ra ôm lấy ba ba và mẹ một cái. Đây là con đường từ lớp Biến Hình về Đại Sảnh Đường hay Tháp Gryffindor đều gần, ba người bọn họ lúc trước toàn đi đường này.

Bất quá cậu lại quên rằng, bốn người họ không phải là ba người các cậu. James, Sirius, Remus và Peter sau khi đen mặt ra khỏi lớp liền đi con đường khác, cho nên Harry không đợi được bốn người kia nhưng lại đợi được một người vừa lạ, vừa quen.

Mái tóc đen bóng được cột dài ngang vai, đôi mắt đen như hắc dịu thạch âm trầm lạnh lùng, cái mũi hơi to, gương mặt khác xa với trí nhớ của cậu, không có khắc sâu đau khổ và dày vò thêm vào đó là đường nét trẻ con cả người đều chứa khí chất lạnh lẽo, muốn kẻ khác tránh xa. Dáng người cao gầy, một bên ôm lấy sách, một tay cầm đũa phép.

Không sai, người này không phải ai khác chính là kẻ mà Harry cậu căm ghét suốt bảy năm - Severus Snape!

Trái tim Harry đột nhiên đập mạnh một nhịp, cả hơi thở tựa như ngừng lại, đôi mắt xanh như ngọc bích chăm chú nhìn vào người trước mặt.

Cảm nhận của bản thân rõ ràng đến nỗi Harry phải kinh ngạc. Cậu đang vui mừng, cảm xúc của cậu bây giờ không có một chút chán ghét, ngược lại chính là đang rất vui mừng vì gặp được Snape.

Cậu thế nhưng lại vui mừng khi gặp Snape? Chuyện quái gì thế này?

Mà Snape cũng đang cau mày với thân hình nho nhỏ trước mắt, sau một hài kịch vừa mới xảy ra ở lớp mà cả hai nhà đều dính, Snape phiền muộn rẽ vào con đường mình hay đi, ai biết lại gặp được tên nhóc con nhà Potter.

Bốn mắt nhìn nhau, Snape chỉ dừng một chút để thể hiện sự chán ghét của mình rồi cất bước đi thẳng, lướt qua thân hình nho nhỏ rồi đi thẳng mặc cho sau lưng vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt xanh kia nhìn chăm chú cho đến lối rẽ xuống cầu thang mới không còn.

Nhớ đến hành động bị buộc phải làm lúc trước, cái hành động ngu xuẩn đến không thể ngu hơn của mình, Snape càng không thể nào có sắc mặt hòa nhã được với đám mới tới kia, cả năm tên, à không phải, là bốn. - Con đỡ đầu của hắn không tính!

Hừ, Potter kia ba tuổi?

Lừa đám người không biết kia còn được. Hơn ai hết, Snape hắn biết rõ tuổi thật của thằng nhóc Potter kia là bao nhiêu, cả năm đứa đều cùng một năm không lí nào lại có một tên ba tuổi. Cũng may, nếu chúng là năm hai thật sự thì sự kiện đó có lẽ chỉ có mình hắn biết. Còn về việc vì sao Potter kia lại thành ba tuổi, Snape tỏ vẻ không muốn phí dung lượng não của mình vào việc này. Tên nhóc kia họ Potter, đại biểu cho hành sự lỗ mãng, ngu xuẩn, không biết sống chết đυ.ng chạm vào dụng cụ thời gian nên mới như vậy. Cho dù là chạm cái gì, Snape không cần cũng không muốn quan tâm.

Hắn chỉ để ý đến một người!

Dừng chân từ phía cửa sổ trên dãy hành lang nhìn xuống sân trường, một nữ sinh xinh đẹp với mái tóc đỏ bồng bềnh, đôi mắt xanh như viên ngọc hoàn mỹ không tỳ vết và nụ cười rực nắng...

Lily...

Tình yêu một đời của hắn...

Harry bất giác đi theo Snape từ xa xa thông qua một con đường khác đi ra, cậu cách Snape cả một quãng có thể nhìn rõ được vẻ mặt lúc này của Snape mà không sợ Snape phát hiện nhờ các cây cột to che đi cả người nhìn về phía người đang đứng giữa hành lang vắng không một bóng người.

Snape lúc này hai mắt luôn lạnh lùng nhìn người nay lại tràn đầy ấm áp, khóe miệng đối với người khác không phải là cười lạnh thì cũng là nhếch mép khinh thường nay lại vẽ nên một đường cong nhu hòa, mái tóc dài bị gió nhẹ thổi qua bay lất phất. Dưới cửa sổ to lớn, ánh nắng buổi sáng chan hòa chiếu vào, cả người Snape thoạt nhìn vô cùng hiền hòa, không tìm đâu ra hơi thở lạnh lẽo thường ngày đang nhìn về phía sân trường.

Harry không cần đoán cũng biết Snape đang nhìn ai. Trong kí ức của cậu, Snape chỉ đối xử đặc biệt với một người - chính là mẹ cậu - Lily Evan!



Nhận thức được điều đó, Harry đột nhiên cảm thấy bản thân rất khó thở, đầu cũng rất đau nhưng ở ngực, nơi trái tim cậu còn đau hơn.

Vì sao lại như vậy?

Cậu và Snape phải luôn căm hận nhau mới đúng. Cảm xúc này là sai, hoàn toàn sai!

Harry nghiếng răng nắm chặt tay, cố nâng bước chân quay người rời đi. Cả người nặng nề khiến cậu đau đớn, cậu trúng Crucio sao?

Dùng hết sức bình sinh để đi ra khỏi con đường kia, bước ra một lối rẽ khác, Harry cố gắng để bản thân hít thở bình thường, đầu cũng đỡ đau hơn nhiều, trái tim cũng không đau như vừa rồi nữa.

Chống tay vào tường, Harry lắc cái đầu cho tỉnh táo. Cậu bị sao vậy? Di chứng của việc biến đổi này sao?

Cảm thấy đáp án này rất có thể, Harry vội vàng chạy đi tìm đám bạn tốt để nói rõ bệnh của cậu. Dám giấu giếm bạn tốt về bệnh trạng của mình đồng nghĩa với việc khi bị họ phát hiện, cuộc sống sau đó chắc chắn chỉ có thể dùng một từ để hình dung - thảm!

Nhớ lúc trước, sau chiến tranh cậu bị thương nhẹ vốn không đáng kể, ai biết lúc đó cậu còn có thêm chứng bệnh suy dinh dưỡng nằm mức độ nghiêm trọng làm thương thế nặng hơn nhưng vẫn không nghĩ nhiều liền nhờ Draco chế thuốc trị thương, Hermione thấy cậu có vấn đề liền bảo Ron giữ chặt cậu rồi không chút lưu tình phóng thần chú kiểm tra, sau đó?

Sau đó cậu không muốn nhớ!

Tóm lại, tìm bạn tốt trước mới được!

Harry bên này chạy đi tìm người, bên kia bốn người James cũng đang đi tìm cậu.

"Thế nào rồi?" James bắt lấy Peter đang chạy tới, lo lắng hỏi.

"Không....không có!" Peter vừa thở vừa trả lời "Đại Sảnh cũng không có!"

"James" - tiếng Sirius từ xa kêu gọi, James ngẩng đầu, Sirius vừa tới đã nói nhanh "Không có, bên Lily cũng không gặp được!"

"Có khi nào là ở với bốn đứa mới vào không?" Remus thấy ba người chạy đến đổ mồ hôi cũng tìm không thấy, liền nghĩ nhanh đến bốn đứa trẻ cùng tiểu Harry đến.

James, Sirius, Peter giờ mới nghĩ đến chuyện đó, định chạy đi tìm lại thấy đầu kia phía cầu thang xuống hầm một nhóm người đang đi lên, mà nổi bật nhất chính là bốn đứa trẻ mới vào.

Không phải chúng diện mạo hay vì học sinh mới mà là vì cử chỉ thân mật của họ khiến hai Nhà Gryffindor và Slytherin tránh né khiến bốn người phi thường nổi bật. Draco và Hermione vừa đi vừa lật bản gì đó, Blasie và Ron thì đang trao đổi nhau thứ gì, sắc mặt bốn người cực kỳ nghiêm túc - quan trọng hơn, không có tiểu Harry bọn họ đang tìm.

Bốn người James đợi nhóm Hermione tới gần, sắc mặt James và Sirius không tốt lắm, Remus và Peter cười bất đắc dĩ theo cùng.

Chỉ là ngay khi tám người chạm mặt một bóng người nhỏ nhắn chạy ào ra suýt chút nữa bị Ron đi nhanh đá trúng, may mắn, phản xạ cả hai tên đều không tồi mới tránh khỏi cảnh Ron đá trúng Harry rồi theo quán tính mà ngã lăn quay.

Blasie đỡ Ron đang ngã ngửa, Harry thì được Draco chụp được bế lên. Ron tức giận quay người gào thét với Harry: "Harry, sao cậu chạy ào ra vậy hả? Bây giờ cậu phải biết chiều cao của mình là bao nhiêu chứ, chạy ra kiểu thế là cậu muốn cả hai chúng ta phải vào bệnh thất ngay ngày đầu tiên à?"



Harry bị Ron mắng mình "thiếu chiều cao" thì cãi lại: "Mình chỉ là muốn nhanh chóng tìm được các cậu thôi. Ai bảo cậu không có việc gì cũng đi nhanh như vậy!"

Ron tức giận vươn tay muốn nhéo má cậu, Harry vội vàng trốn vào vạc áo Draco. Blasie ngăn Ron động thủ, Hermione thì trừng mắt nhìn Harry.

"Cậu có chuyện gì? Không ở bên ba ba cậu sao?"

Hermione vừa dứt cậu thì tiếng James và Sirius đã vang lên.

"Harry!"

Harry theo hướng gọi nhìn lại, vui vẻ cười to, còn dang hai tay - "ba ba"

James và ba người kia theo sau chạy tới, vội bế Harry qua xem xét có bị thương hay không, Draco rất phối hợp buông tay.

Kiểm tra xong, Remus hỏi.

"Harry, lúc nãy con ở đâu? Chúng ta đi tìm không thấy?"

Harry cúi đầu đảo mắt rồi giữ nguyên tư thế nói: "Thật xin lỗi chú Remus, lúc nãy con đến phòng bếp tìm thức ăn. Đã làm mọi người lo lắng!"

Thấy bộ dạng hối lỗi của Harry, đám người Sirius cũng không thể lớn tiếng trách mắng. Hơn nữa, câu trả lời của Harry làm họ rất kinh ngạc.

"Con biết phòng bếp?" Tiểu Harry của bọn họ bây giờ mới có ba tuổi, đáng lí chưa thể đến Hogwarts làm sao biết phòng bếp ở đâu được?

Harry ngửa mặt cười đến chói mắt trả lời: "Đương nhiên rồi ạ, con được các anh chỉ cho mà!"

James, Sirius, Remus, Peter càng há hốc "Con...con có thể vào Hogwarts?"

Cái này không thể nào, nếu không phải tình huống của Harry bây giờ có chút đặc thù (từ tương lai đến lại xuất hiện ngay trong Hogwarts được giáo sư Dumbledor đưa tới) thì Harry chắc chắn không thể ở Hogwarts. Cho dù là đứa nhỏ thuần huyết Máu Trong đi nữa chưa đến 11 tuổi cũng không được tiến vào Hogwarts.

Cả đám bắt đầu nghi ngờ!

Draco, Hermione, Blasie và Ron liếc mắt nhìn nhau rồi nói "Tìm chỗ nói chuyện trước đã!"

Lại nhìn tiểu Harry đang cười cực-kỳ-trong-sáng, ngây thơ vô (số) tội nhìn mình, Ron đột nhiên cảm thấy cậu đã hiểu cảm giác của Hermione thế nào khi dạy dỗ hai người bọn họ rồi!

Chính là muốn tẩn cho thằng nhóc trước mặt này một trận tơi bời nên thân, đẩy tội cũng đầy mặt trong sáng.