Chương 31

Tình huống đột nhiên như vậy xảy ra, Ron làm mọi người sợ chết khϊếp vỗ lưng an ủi Blasie - cậu bị Blasie ôm siết khó thở muốn chết.

Harry, Hermione và Draco thở nhẹ một hơi, bị cậu ta hù chết!

Quay người nhìn bốn vị cha chú đang tròn mắt bên kia, Harry thật sâu cảm khái, ba ba bọn họ là đồ ngốc, ngốc đến tuyệt đỉnh luôn!

"Ba ba, chú Sirius, chú Remus, chú Peter, các chú luôn nói người khác kiêu căng, ngạo mạn, không biết tốt xấu nhưng lại không nghĩ bản thân mình đối xử với những người khác cũng vậy sao? Ba à, mẹ ghét ba bây giờ chính là vì ba quá mức tự phụ, tự phụ không đến mức không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác. Những người bị ba bắt nạt họ cũng có cảm giác, ba lại coi họ như món đồ để khoe cho mẹ thấy bản lĩnh của mình, lấy bạn mẹ ra làm trò cười, hành động ấu trĩ đó khiến mẹ chán ghét là chuyện hiển nhiên đi? Khi nào ba sửa được được điều đó thì mẹ mới có thể thích ba."

James tròn mắt nghe Harry nói, thì ra Lily chính là ghét anh vì thế.

Harry xoay mặt nhìn cha đỡ đầu mình "Còn chú, Sirius, chú đừng vì muốn chạy trốn gia tộc, muốn phản bác gia tộc mà cố gắng phân ranh giới, chú không phải tự nhận là Gryffindor sao? Gryffindor chính là dũng cảm đối mặt. Chú một đời không sợ hãi điều gì chỉ sợ đối mặt với gia tộc, chạy trốn như vậy còn là Gryffindor sao?"

Sirius mặt trầm xuống, gia tộc là thứ mà đời này anh không muốn có chút quan hệ nào, anh chỉ muốn bức ra khỏi gia tộc trói buộc mình. Như vậy.....là trốn sao?

Harry thở dài nhìn chú Sirius trầm ngâm, lại xoay mặt nhìn chú Remus đang nghi hoặc nhìn mình. Người sói từ trước đến nay nhạy cảm, Harry luôn bị chú nhìn thấu.

"Chú Remus, chúng con biết chú đang sợ cái gì, thực tế, cho đến khi cháu biết chú, chú vẫn luôn sợ hãi điều đó nhưng cháu có thể nói cho chú biết, chú cứ làm theo suy nghĩ của mình, điều mà chú sợ hãi sẽ không bao giờ xảy ra cả. Thay vì áy náy, lo sợ điều không thể xảy ra đó, chú nên thẳng thắn kiềm hãm bạn chú lại, khimà họ ham vui vi phạm nội quy mà bị Fitch tóm lấy hay bị các giáo sư bắt được. Cứ mãi lo sợ, nếu chú không tin thì hãy thẳng thắn nói cho ba và chú Sirius biết chú đang sợ cái gì, để xem họ nói sao khi chú cho họ biết."

Cả ba người nhìn Remus, Remus xấu hổ cúi mặt. Harry lại nhìn Peter, gương mặt cực kỳ bình tĩnh, sâu trong đôi mắt xanh long lanh là một nỗi hận dữ dội chỉ tiếc, bốn bậc cha chú ở đây vẫn còn nhỏ, chưa có trải nghiệm, không ai nhìn ra được điều đó. Harry bình tĩnh mở miệng.

"Peter, tôi khuyên chú, đừng vì lợi mà bỏ đi nghĩa!" - nếu không cái giá lần này ngươi phải trả không đơn giản chỉ là một cái Crucio hay Avadar đâu. Vĩnh viễn cũng sẽ không!

Nói rồi, không nhìn phản ứng của mọi người lại hỏi Ron.

"Ron, anh cần lên bệnh thất nhờ Bà Pomfrey chữa trị một chút. Em đi với anh nha, mọi người nên đi học đi, chỉ còn 10" nữa thôi đó, xong tiết chúng ta gặp lại ở Đại Sảnh Đường."

Nắm bàn tay Ron, Harry và Ron bước đi, trước khi đi còn vẫy vẫy bàn tay nhỏ về phía mọi người một lần nữa.

Bên này Hermione, Draco và Blasie nói hết lời rồi, chào bọn họ một tiếng rồi đi, lắc đầu, vẫn biết lúc còn thiếu niên, suy nghĩ và hành động có chút ấu trĩ cũng không phải chuyện lạ nhưng vẫn thấy....thật sự thất vọng.

Mà bốn người kia xoay mặt nhìn nhau rồi cũng ảo não thu thập sách vở rồi lên lớp, suốt chặng đường không ai nói với ai câu nào.

Năm ba Gryffindor học tiết thảo dược với Ravenclaw, cả bốn người tâm sự nặng nề tiếng vào lớp, không để ý đến xung quanh đang nhìn, nghe Harry nói, James vô thức nhìn Lily, thấy cô ấy đang vui vẻ nói chuyện với bạn bè xung quanh không để ý đến anh, bạn bè cô chỉ về phía anh nói gì đó Lily quay đầu, thấy anh thì nụ cười vui vẻ chợt tắt, ánh mắt tươi cười hiện lên sự chán ghét, cau mày rồi nhìn đi nơi khác. James cảm thấy tim thật sự rất đau. Giờ anh đã biết Lily vì sao ghét anh, khi nhận ra được lí do thì càng cảm thấy sự đau đớn trong lòng tăng lên gấp bội.

Sirius nhìn bạn tốt đang đau lòng nhưng bây giờ cũng chẳng có tâm trạng để an ủi, nhớ tới điều bọn nhỏ nói anh cũng đã đủ sầu.



Remus thì lại vừa vui vừa buồn, vui vì theo lời tiểu Harry nói, sự lo lắng của mình là không có khả năng xảy ra cho tới nhiều năm sau, buồn chính là bởi vì tình trạng của bản thân, lo sợ những ngày trăng rằm. Việc bản thân là người sói có ai có thể hiểu được nỗi thống khổ của hắn chứ, việc này chỉ có những người trong cuộc sợ cũng chỉ cảm nhận được bảy tám phần mà thôi.

Peter bên cạnh lại cả một bụng hoang mang, tiểu Harry nói như vậy nghĩa là sao? Vì lợi quên nghĩa? Cái gì gọi là lợi quên nghĩa, James, Sirius và Remus là những người bạn tốt mà hắn có được, tuy đôi lúc thầm cảm thấy tự ti vì bản thân không được nổi bật như họ nhưng mà cũng chỉ đến thế thôi. Hắn đời này có ba người bạn này đã rất tốt rồi, làm sao có thể quên?

Bốn người mang tâm sự nặng nề bước vào tiết học, cả hai nhà đều nhận thấy được bởi vì bốn người quá mức im lặng so với quá khứ.

Năm hai Gryffindor và Slytherin thì tiếp tục học cùng nhau ở môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của giáo sư Dumbledor.

Bốn người hai cặp mặc kệ ánh mắt nhìn bọn họ như muốn đâm thủng họ thành mấy lỗ của hai Nhà, chuyên tâm thảo luận làm việc của mình. Chuyện của Hogwarts tạm thời cứ giao cho Ron đi, dù sao lúc trước Ron cũng thay Harry quản lý nó một thời gian không ngắn.

Draco bây giờ đang bắt đầu xây dựng nền móng để sau này khi trở về cậu sẽ dễ làm việc hơn. Thuận lợi cho công tác của cậu nữa. Qua một thời gian trao đổi với ông nội Abaraxas, cậu thấy được ông nội so với ba mình lúc trước thật đúng là kiến thức hơn hẳn, lại không bảo thủ, nên quyết định cùng ông thảo luận công việc. Còn về việc học, được rồi, bọn họ cũng đâu phải lần đầu tiên học chương trình đâu!

Hermione thì lại chăm chú với một đống văn bản báo cáo của vài nhân vật đang giữ chức quan trọng nằm trong Bộ Pháp Thuật, cô không quên bây giờ đang là đỉnh cao của Voldemort, tuy giáo sư Dumbledor chưa lên chức vụ hiệu trưởng nhưng trên đời này, kẻ Voldemort phải kiên dè chỉ có một mình giáo sư Dumbledor. Hai người này vẫn đang ở thế cân bằng, nội bộ Bộ Pháp Thuật chia làm không ít phe phái. Cô phải thâm nhập vào Bộ Pháp Thuật để con đường sau này bọn họ đi không có cực khổ như trước.

Ron thì được giao nhiệm vụ hàn gắn lại bốn Nhà, nói thật nhiệm vụ này cũng quá bắt nạt người đi. Hogwarts nhìn bên ngoài thì yên ả nhưng bên trong chính là có rất nhiều vết rạn nứt, muốn "vá" lại cũng đâu có dễ. Ngước mắt nhìn một vòng, thở dài, chỉ mới một năm của hai nhà đã không biết phải làm gì rồi, đừng nói gì đến cả Hogwarts. Bây giờ bọn họ không có uy danh và tín nhiệm như ở thời điểm đó, chỉ là bốn tên thiếu niên "bình thường" không có tiếng nói nên việc càng khó. Nếu là lúc trước, một lời họ nói ra, uy lực biết bao nhiêu.

Ai da, một thời hoàng kim a~~

Blasie thì đang tính toán con đường sau này của mình, cậu phải xây dựng một lực lượng kiên cố để bảo đảm tính mạng khi gia tộc có ý muốn xuống tay với cha, mẹ và cậu, hay nói rõ ràng hơn là với một Blasie-baby không có chút sức để mặc người bóp nát. Quy luật của thời gian như thế nào cậu đã nghiên cứu rồi, nếu không dẹp sẵn đường thì khi Blasie-baby ra đời, đám người không hoang nghênh cậu sẽ xuống tay, đến lúc đó làm gì có tương lai cho cậu trở về, làm sao gặp được Ron và mọi người? Ron sẽ khóc chết mất!

Trong cái gia tộc Zabini đó có kẻ nào có tính người sao? Cho đến sau này khi chiến tranh kết thúc, uy danh của những người thắng lợi có sức nặng, Blaise cậu lên làm gia chủ phải đào sâu quét rễ mới có thể nhổ bỏ tận gốc được, chỉ tiếc, bây giờ chưa phải lúc ra mặt.

Mỗi người tuy đều có công việc riêng nhưng đều họp nhau bàn kế, tranh thủ thời gian chờ giáo sư lên lớp, đọc những mẩu ngắn thông tin, nắm từng phút để đọc báo cáo.

Khi Dumbledor bước vào giảng dạy, đến lúc cần cho bọn nhỏ thực hành, bất ngờ nhìn được cảnh bốn đứa nhỏ mới vào hỗ trợ lẫn nhau, động tác, kĩ thuật không chê vào đâu được, Dumbledor nheo mắt, suy nghĩ....

Nói về Harry đưa Ron đến bệnh thất, bà Pomfrey khám xong giữ Ron lại để xem xét, Harry nhàm chán dặn Ron nghỉ đi rồi đi ra, nghĩ nghĩ vẫn là nên đến Rừng Cấm một chút, trong đó dù sao cũng vui hơn bên này nhiều.

Còn về việc có nguy hiểm hay không, về điều này thật sự bạn nhỏ Harry của chúng ta không hề để tâm.

Mượn lời của giáo sư Snape thì lúc Harry còn đang đi học, Hogwarts là nhà, Rừng Cấm là vườn hoa sau nhà, Hồ Đen là hồ bơi, sân Quidditch là sân chơi, sinh vật hắc ám là thú cưng, cây Liễu Roi là đu quay Muggle của Đấng Cứu Thế Chủ Harry Potter.

Vậy nên, với việc một đứa nhỏ ba tuổi - một mình - vào "vườn hoa sau nhà", có "thú cưng" thì làm gì sẽ để ý chuyện có nguy hiểm hay không đâu, đúng không?

Bên này, năm ba Slytherin không có lớp, Lucius và Snape đến thương lượng một chút về độc dược, nhận thấy mình còn thiếu vài thứ thảo dược, thế là quyết định vào Rừng Cấm hái một ít. Đối với Rừng Cấm, Snape thông thạo đường đi còn hơn cả những người giữ Rừng ở đây, còn đối với Snape, những thực vật nào có thể làm độc dược gì, mọc ở đâu, điều kiện sinh trưởng thế nào, xung quanh có thể có những nguy hiểm nào hắn đều biết.



Thế nên, có thể nói, Rừng Cấm cũng không khác vườn hoa sau nhà của Snape là bao!

...

Câm nín nhìn trời là như thế nào, Harry cuối cùng cũng hiểu!

Harry thật sự không biết bản thân mình với Snape có phải là thật đúng với câu "không phải oan gia không gặp mặt" hay không.

Nói xem, Rừng Cấm rộng biết bao nhiêu, trải dài hơn nửa Hogwarts, đường vào Rừng Cấm có rất nhiều đường, vào Rừng Cấm rồi, muốn vô tình gặp nhau cũng khó, mà nếu một người muốn vào đi kiếm chuyện để vui chơi, một người đi kiếm thảo dược, vậy xác suất gặp nhau còn chưa đến 5%.

Dĩ nhiên, nếu cố tình đi vào chung một con đường, có mục đích tìm người thì lại là chuyện khác, nhưng cái xác xuất chưa đến 5% này cố tình cậu và Snape lại bị rơi trúng đầu!?

Quá xui xẻo!

Snape nhíu mày nhìn đứa nhỏ đang ngẩn mặt nhìn trời trước mặt, cười lạnh.

"Quả nhiên là cha nào con nấy, thích tự cho mình là đúng, chán sống rồi nên gấp rút muốn tự dâng mình làm mồi cho đám sinh vật ở đây sao?"

Harry liếc Snape một cái, người này không độc miệng một ngày thì chết à?

"Giáo sư Snape, chào ngài!"

Harry mở miệng chào một tiếng, dù sao nể mặt ông từng giúp chúng ta, bây giờ coi như tôn trọng đi, mặc kệ ông ta có biết vì sao cậu lại xưng hô "giáo sư" hay không.

Snape mày nhíu lại càng sâu, càng không muốn nhìn tên nhóc này thêm một phút giây nào nữa liền hừ lạnh, cất bước vượt qua Harry đi thẳng.

Harry híp mắt nhìn theo thân ảnh đang dần xa, khí thế và độ cung áo choàng màu đen tung bay thật giống trong trí nhớ. Người này thật sự là Snape 13 tuổi?

Tò mò, Harry liền ẩn thân đi cách phía sau thật xa, dù sao cậu cũng không tính đánh liều kiểm ra xem độ nhạy bén của người này đâu.

Snape không biết rằng phía sau hắn luôn có một thân ảnh nhỏ tuổi đang đi phía sau, nhìn anh hái từng loại dược thảo một đường cho đến khi quay trở lại vào Hogwarts.

Harry cũng không biết vì sao bản thân lại đột nhiên chăm chú vào Snape làm gì, nhìn hắn nghiêm túc hái hoa, ngắt quả. Ánh mắt chuyên chú, say mê nhìn thứ trong tay, thái độ dịu dàng như đối đãi tình nhân, vuốt ve từng cánh hoa, phiến lá. Snape như vậy làm cậu say mê không thể dứt được ánh mắt, cho đến khi Snape trở về Hogwarts cậu mới bừng tỉnh mà lắc đầu.

Cậu đang làm cái gì đây? Sao đột nhiên như bị mê hoặc mà đi theo Snape vậy trời???