Chương 22

Chú ý, chú ý, nói về xưng hô trong truyện một tý.

Này nhé, trong tiếng anh chỉ có xưng hô là I, YOU = "TÔI VÀ BẠN" nhưng ở tiếng việt của chúng ta, một từ I có rất nhiều xưng hô với người khác như "con, tôi, mình, tao..." và "YOU" lại càng nhiều "chú, ba, cha, ta, ông, bà..."cho nên nhiều xưng hô sẽ tùy vào hoàn cảnh để dịch được.

Cho nên mọi người đừng thắc mắc nghen!

Bữa tối tại Hogwarts vẫn đang tiếp tục, Harry sau khi nhận mẹ xong liền chơi xấu ngồi luôn trong lòng Lily. James lấy cớ không còn cách nào ngồi cạnh cô, cười đến chói mắt, Lily lại rất phiền.

Đại khái là tình mẹ con đi, Lily vừa gặp Harry đã nảy sinh cảm tình đặc biệt, không muốn giao Harry cho người khác, động tác cho Harry ăn bánh pudding vô cùng ôn nhu. Harry ngồi trong lòng Lily, bên cạnh là James chọc cười cậu, tình cảnh ba người nhà ấm áp - bỏ qua sự nhăn nhó của Lily với James - thật sự là hoàn mỹ.

James vừa vui vẻ vừa phiền muộn, Lily vì sao chán ghét hắn như vậy?

Harry thấy ba ba ngốc đang sầu não không nể tình cười trộm, cậu chồm người qua một chút, tay nhỏ bé vẫy vẫy, James nghi hoặc nghiêng người qua ghé sát con, Harry cười meo meo nói nhỏ "ba ba, Harry biết vì sao ba bị mẹ ghét nhưng bây giờ con không nói đâu. Lát nữa chỉ có con và ba, con sẽ nói cho ba ba biết." Dù sao cậu cũng không muốn làm mất mặt vị ba ba này.

James nghe xong sửng sốt nhìn Harry. Con biết?

Harry cười hắc hắc, mặc kệ James sau đó dụ dỗ như thế nào cũng nhất quyết không nói, Lily bênh con trừng mắt nhìn James. Một nhà ba người vô tình rất vui vẻ. Sirius, Remus và Peter rất là bất đắc dĩ, bạn tốt của bọn họ xem ra đã quên hẳn ba người bạn này rồi.

Cuối buổi, Armando Dippet đứng lên kết thúc bữa tiệc "Như vậy, chúng ta cũng nên kết thúc bữa tiệc, sáng mai các con còn có tiết học. Đừng để dậy muộn."

Các học trò nhanh chóng đứng lên, Nhà ai về Nhà ấy. Hermione và Ron nãy giờ ngồi "thưởng thức" xong một màn kia giờ thì đến lúc kết tội được rồi.

Cả hai đến bên cạnh bốn James và ba người Lily đang dằn co việc tối nay Harry về đâu, Hermione mỉm cười lễ phép nói.

"Học trưởng Potter, học trưởng Evan. Em dẫn muốn dẫn Harry đi đây một lát. Sẽ trả cậu ta cho mọi người sau!"

Bọn họ đã thống nhất, ở trường thì sẽ theo xưng hô khác để tránh làm mọi chuyện rắc rối. Tuy có chút không quen lắm, gọi cứ thấy ngượng miệng.

James bọn họ đều biết thân phận của Hermione và Ron, hôn con một cái rồi ôm Harry đến cho Hermione nhưng Harry lại nắm chặt lấy áo Ron, cậu chàng không hổ là bạn tốt, trước khi Hermione kịp phản ứng đã đưa tay bế lấy Harry.

Hermione liếc Harry một cái rồi nói với bảy người "lớn": "học trưởng, lát gặp lại!"

Nói rồi xoay người đi. Ron nhìn bên Slytherin, cho Blasie và Draco đang chuẩn bị đứng lên một cái nhướng mày, Blasie cười gật đầu với cậu.

Harry vì sao lại níu Ron? Này còn phải hỏi sao!



Đương nhiên là vì Hermione bị cậu chọc giận rồi, đang muốn tìm cậu tính sổ. Harry cậu không ngốc, ngược lại rất thông minh nên kịp thời bám vào tấm phao cứu sinh. Dù sao, mạng nhỏ quan trọng, cậu mà vào tay Hermione lúc này vậy chẳng khác gì tự đưa mình vào móng vuốt sư tử, tùy tiện cào một phát cũng khiến cái mạng nhỏ đang ở ba tuổi cậu vào hòm rồi!

Chuyện liên quan đến tính mạng quan trọng như vậy thì tất nhiên phải tìm người đáng tin, vào thời khác mấu chốt, đôi chân cũng có thể làm nên vấn đề.

Đánh không lại thì phải chạy!

Đạo lí vô cùng có ích với bọn họ, nhất là để đối phó với Hermione và Draco.

Harry nhăn mũi, bĩu môi hừ lạnh trong lòng, khẳng định tên Draco kia không hùa theo gió, không tạo thêm sóng, không đổ thêm dầu mới là lạ. Xì!

Mà Lily lại nhìn chằm chằm vào Hermione và Ron đang đi, tiểu Harry gác cằm lên vai Ron, đáng thương nhìn bọn họ, tay nhỏ còn huơ huơ, lập tức tiếng hít không khí đều nghe rõ.

"Ôi chao! Đáng yêu quá! Đáng yêu quá!"

"Mình muốn bẹo hai má em ấy quá!"

"Này, nhóc đó là bé trai thật hả?"

"Mình muốn có đứa em như vậy!"

"…"

"…"

Một hành động vô tâm của Harry nháy mắt câu hết tâm hồn nam nữ đang nhìn cậu nhóc.

"Vì sao cậu lại dễ dàng giao Harry cho người khác như vậy?" Lily khó chịu vừa đi vừa trách James.

James bất đắc dĩ cười "Cậu tưởng mình muốn lắm sao? Chính là không có biện pháp, so với chúng ta, bốn người kia còn thân với con hơn."

Tập thể ba cô gái nghi ngờ!

Hermione, Ron và Harry đang là những người nổi bật nên đi đâu cũng có người nhìn theo. Phải ba rẽ bốn quẹo mới thoát được người khác, thẳng hướng đến Phòng Yêu Cầu.

Vào phòng, Hermione trừng Harry "Cậu đợi đó, xong chuyện này mình sẽ nói chuyện với cậu."



"Ô, Mione à!" Harry đáng thương gọi.

Hermione không nhìn Harry, vẫy đũa phép "Nhân danh người thừa kế Ravenclaw - Hermione Granger - được phép tiếp quản những nơi thuộc về Ravenclaw."

Trận pháp nổi lên đầy những hoa văn kì lạ như những dây leo chuyển động vòng quanh theo trận pháp, chính giữa là con đại bàng giương cánh với màu lam biếc bao trùm lấy Hermione, trước khi biến mất, Hermione lại cho Ron và Harry một ánh mắt sắc bén làm cả hai da gà nổi đầy người."

"Ron, cậu nói xem, vì sao Hermione lại càng ngày càng dữ như vậy chứ?" Harry không phục bĩu môi "Mà sao chúng ta cứ phải bị cô ấy chèn ép thế này chứ? Chúng ta có phải là Draco đâu!"

Ron cười gượng, vỗ đầu bạn tốt đang ở trong lòng cậu "Harry, những lời này nếu cậu đủ can đảm thì hãy đến nói trực tiếp với Hermione."

"Mình còn chưa muốn chết sớm! Mình còn muốn cỡi chổi, mình còn muốn đi mạo hiểm, mình còn muốn đi phá phách..." Harry ai oán nhìn Ron: trực tiếp phản bác, cậu chắc chắn bị cầm tù.

"Vậy cậu nói với mình cũng vô ích. Mình còn muốn đấu Quiddich vài năm nữa. Mình còn muốn được tự do." Ron không lương tâm nhún vai vẫy đũa phép. "Nhân danh người thừa kế Gryffindor - Ronal Weasley - được phép tiếp quản những nơi thuộc về Gryffindor."

Trận pháp đỏ rực xuất hiện, các văn tự màu vàng tựa như những chuỗi dây xích vòng quanh lấy Ron và Harry, "dây xich vàng" quấn quanh cùng trận pháp sáng rực lên, chính giữa trận pháp là một hình ảnh ảo của con sư tử oai hùng giương cao móng vuốt, miệng há ra đầy khí thế, cả người tràn ngập tính công kích, phút chốc Ron và Harry biến mất không chút dấu vết.

Về đến hầm Slytherin, Draco và Blasie đều gật đầu chào Lucius và Kanrt Zabini - người ba của Blasie.

Blasie trước giờ không tỏ quá nhiều thái độ với Kanrt, chỉ tôn trọng anh như người trong nhà, không nói rõ thân phận cũng không nhận anh là ba. Một phần vì để bảo vệ mình sau này, một phần để ba và mẹ cậu nhận ra nhau như thế nào là cách để yêu như lúc trước. Nếu cậu tự ý đẩy nhanh quá trình hai người yêu nhau, chỉ sợ bản thân không khống chế được tương lai của chính mình thì càng chết.

Blasie và Draco được phân vào một phòng, cả hai cũng không có ý kiến gì, trái lại thấy thỏa mái là đằng khác.

Vừa bước vào phòng liền cảm nhận được pháp lực mạnh mẽ nào đó đang di chuyển, đoán rằng Hermione và Ron vừa bắt đầu thi triển pháp thuật thừa kế, Blasie ếm bùa cảnh giới lên cửa, rồi nhanh chóng khởi động bùa chú.

"Nhân danh người thừa kế Hufflepuff - Blasie Zabini - được phép tiếp quản những nơi thuộc về Hufflepuff."

Ánh sáng vàng hoàng yến xen lẫn màu đen sáng lên, vòng tròn với những trận pháp đầy thần bí nổi lên từ dưới chân Blasie mà chính giữa là một con lửng giương cao cánh bao trùm lấy Blasie, ánh sáng qua đi Blasie biến mất.

Draco chẳng chút hoang mang nhìn trận pháp biến mất, vẫy đũa phép, một trận pháp khác xanh lục xen kẽ với trắng bạc từng vòng nổi lên mạnh mẽ.

"Nhân danh người thừa kế Slytherin - Draco Malfoy - được phép tiếp quản những nơi thuộc về Slytherin."

Vòng tròn ánh sáng càng mạnh, mà chính giữa trận pháp nơi Draco đứng một con trắng ảo xanh biếc uốn tròn quanh Draco, lên cao quá đầu thì trận pháp rồi Draco cũng đột nhiên biến mất.

Bên ngoài Hogwarts, nếu như lúc này có phù thủy nào bay trên cao nhìn xuống, sẽ thấy cả Hogwarts trong đêm nổi lên ánh sáng nhiều nơi. Cả tòa lâu đài tựa như sống dậy với những màu sắc rực rỡ đang xen nhảy múa, phòng vệ mạnh mẽ xung quanh Hogwarts tựa như được thêm sức sống mới, càng thêm dày đặc. Nhìn trên cao nhìn xuống có ảo giác rằng một con rồng cuộn mình ngủ quên bao nhiêu năm nay đã thức tỉnh.