Chương 21

Trong căn biệt thự cao cấp cách Hogwarts rất xa về phía Hogsmeade 10 dặm, bên ngoài thường xuyên có người ra vào, phòng vệ ở đây kiên cố đến mức chỉ nhìn thôi cũng đủ hù dọa một đám phù thủy đi ngang qua, rất nhiều người thắc mắc về chủ nhân của biệt thự này nhưng địa hình, hình dáng cùng phòng vệ của biệt thự này lại khiến người ta sợ hãi.

Người đi lại bên trong dù nhiều nhưng không có tiếng động lớn, thủ vệ cũng thập phần uy nghiêm, dò xét hành động của từng người ở đây. Thế nhưng trên tầng 2 của biệt thự lại phi thường yên tĩnh, không có một bóng người nào.

Trên hai bên dãy hành lang trống vắng, mỗi bên ba cánh cửa nhưng cánh cửa ở cuối dãy lại nổi bật nhất, trên cánh cửa to lớn có rất nhiều hoa văn bằng đá và cẩm thành hợp thành đồ án, hai cánh cửa hợp lại nhìn rất lớn và nặng nề. Chính giữa hai cánh cửa đang khép kia là một vòng tròn hoa văn phi thường phức tạp, bốn con rắn bằng đá nằm từ trung tâm trận pháp đến bên ngoài, không biết cánh cửa này làm sao để mở khi những đồ án và rắn đá kia lại nằm ngang bắt qua hai cánh cửa. Không khí nơi đó nặng nề và u ám.

Bên trong, một người đứng cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nam nhân kia với mái tóc đen dài ngang thắt lưng được buộc ruy-băng xanh ngọc quý phái, áo chùng khoát trên vai xanh trắng đính kèm bảo thạch trắng hồng, dưới ánh trăng mơ hồ còn nhìn thấy trên chùng hoa văn ẩn, không rõ ràng. Dáng người cao dong dỏng, trên gương mặt vô cùng điển trai lạnh lùng là đôi mắt màu đỏ rực trong đêm tỏa sáng như viên hồng ngọc tuyệt đẹp của viên đá tính điểm nhà Gryffindor đang nhìn bất định vào điểm nào đó bên ngoài, đôi môi mỏng hơi mím lại, một tay để hờ ở cạnh cửa sổ, một tay cầm ly rượu đỏ đã cạn một nửa, cau mày buồn phiền.

Nam nhân anh tuấn như vậy tựa như cùng cảnh đêm và ánh trăng sáng tô điểm làm tăng cảm giác huyền bí, lạnh lùng, chỉ tiếc giữa khung cảnh và người đẹp như vậy lại không có ai dám thưởng thức - người duy nhất dám ngắm cũng không có ở đây.

Nam nhân kia không ai khác chính là Voldemort!

Voldemort - Chúa Tể Hắc Ám - sau nửa năm mất tích đã trở về nhưng tâm tình lại khiến cho thuộc hạ càng thêm khó phán đoán. Voldemort ban ngày chỉ ra giải quyết những chuyện chính sự, nhưng đến gần chạng vạng người lại không thấy đâu, còn tung tích thì chẳng ai lớn gan dám hỏi, người có thể hỏi lại không quan tâm đến chuyện này.

Voldemort đang buồn phiền chuyện gì?

Từ sau khi trở về hắn đã cho người điều tra về Ronal Weasley, cho ra một điều đáng kinh ngạc, trong dòng tộc Weasley không có người này. Vậy Ronal Weasley này từ đâu mà ra?

Có hai cách lí giải, một là Thuật Cải Trang và hai là cậu nhóc kia đúng là người trong gia tộc Weasley nhưng thời gian của người kia không phải ở đây, đó chính là nói - người bạn này của hắn - Ronal Weasley là người lữ hành thời gian.

Là ở quá khứ hay tương lai thì dựa vào vài mẩu kể chuyện của cậu nhóc. Trong những ngày còn ở khu rừng Spries những câu chuyện mà Ron kể đều là một đám loạn đến không thể loạn thêm, không có chủ đề chung, không có nội dung chung, nhưng có một chuyện hắn để ý là một câu chuyện cổ tích Muggle mà Ron đã nói. Câu chuyện cổ tích nói về một kẻ điên, không có não tự nhận mình là Chúa Tể Hắc Ám mạnh nhất trong lịch sử cuối cùng bị người kháng chiến lật đổ rồi gϊếŧ chết. "Tên kia sẽ là một người có bản lĩnh nếu không đi lầm đường!" Ron đã từng nhận xét.

Vậy....nếu câu chuyện trên không phải là cổ tích thì sao? Nếu câu chuyện cổ tích kia không phải là của "Muggle" mà là của giới phù thủy. Nếu "tên điên" kia chính là...hắn?

Bởi vì trong lịch sử phù thủy từ trung cổ trước đến nay không có sự kiện này thì chỉ có thể nói đó là chuyện tương lai.

"Lầm đường" mà Ron nói rất có thể là chỉ việc "phân chia linh hồn". Một cách nói mập mờ có thể có nhiều đáp án nhưng hắn có cảm giác chuyện mà Ron muốn ám chỉ chính là chuyện này.

Nếu…những suy luận của hắn là đúng thì nhân vật chính trong câu chuyện chính là hắn!

Nếu là thế… - áp suất quanh người Voldemort tăng lên vài bậc.

Rất dễ đoán, sau khi được Ron - ở một mặt nào đó đã khai sáng cho hắn biết được ý nghĩa quan trọng của linh hồn và cái nhìn đúng đắn về Trường Sinh Linh Giá mà hắn đã và đang nắm trong tay khiến cho hắn lâm vào thật sâu rối loạn.

Trên bàn sau lưng hắn đang đặt những vật phẩm vô cùng trọng yếu và đầy pháp lực hắc ám, là những Trường Sinh Linh Giá chứa một phần linh hồn của hắn. Quyển nhật kí thời trẻ tuổi, mặt dây chuyền Slytherin và cúp Hufflepuff mà hắn đã lấy đi trong tiệm Borgin & Burkes, chiếc nhẫn Gaunt mà hắn đã gϊếŧ Morphin để lấy được và vòng nguyệt quế Ravenclass hắn đang để ở Hogwarts là chưa thể đến lấy được. Năm bảo vật mà đã có bốn cái là Trường Sinh Linh Giá, nhẫn Gaunt hắn định tặng một người nhưng theo lời kể mập mờ của đứa trẻ kia thì những đồ vật này toàn bộ đều là Trường Sinh Linh Giá của hắn.

Như vậy, em ấy ở đâu sau khi hắn thành người điên?



Đứa trẻ tên Ron kia không nói rõ ràng cụ thể, cũng không nói rõ là hắn chết như thế nào nên hắn không biết được.

Bao lâu nay hắn luôn tự hào về Trường Sinh Linh Giá, hắc ám, nguy hiểm nhưng lại có thể bất tử mà nay tương lai chứng minh những gì hắn nhận định đều là sai lầm, Voldemort sau rất nhiều năm lần nữa phân vân, Voldemort hắn tuy muốn trường sinh nhưng không muốn thành một kẻ điên suốt ngày chỉ biết đến gϊếŧ chóc để qua ngày, không có tâm trí nhìn nhận và kiểm soát chính bản thân. Hắn - một người thừa kế Slytherin lại thành một kẻ điên là một sự sỉ nhục vô cùng lớn.

Ron nói "kẻ kia hủy đi dung nhan cùng sự tàn ác khiến bao kẻ sợ hãi, hắn tự xưng là Chúa Tể Hắc Ám nhưng lại không biết rằng trong lòng người khác hắn chỉ là một tên điên có pháp lực cao cường mà thôi. Không có sự tôn trọng nào. Sau đó theo sự điều tra của vài người trong cuộc, hắn cũng đã tự tay gϊếŧ hại người yêu của hắn. Cũng có người phán đoán, người yêu của hắn ta chính là cố ý chọn cái chết đau đớn dằn vặt đó để tế điện một tình yêu của cậu ấy, mai táng người kia cũng mai táng chính mình. Đương nhiên, giả thiết này vẫn chưa biết đúng sai, dù sao cũng chỉ là đoán."

Voldemort vẫn còn nhớ rõ tâm tình hôm đó khi bản thân hỏi người kia bị chết như thế nào. Ron nhún vai, thờ ơ trả lời "Theo đồng thoại kể thì cậu ta bị biến thành Âm Binh trong lúc còn sống." - Dù bây giờ chỉ cần nghĩ thôi, hắn cũng không dám để bản thân nghĩ sâu hơn. Thật sự không dám tưởng tượng được!

Hắn lại tự tay gϊếŧ Reg? Chỉ cần nghĩ hắn thật sự dùng Avarda để gϊếŧ Reg!

Không, thật sự sẽ không?

Hoặc giả như...giả như hắn biến Reg thành Âm Binh khi còn là một người sống?! Vậy linh hồn em ấy sẽ ra sao?

Không! Không thể nào!

Voldemort hắn làm sao lại có thể gϊếŧ Reg được. Reg là bảo vật của hắn!

Nội tâm suy nghĩ mãnh liệt, tay cầm ly rượu càng nắm chặt, ánh mắt càng lạnh...cuối cùng Voldemort xoay người lại, đi về phía bàn, cầm lấy quyển nhật ký, dây chuyền Slytherin và cúp Hufflepuff...

Lựa chọn giữa sự bất tử, sự kiêu ngạo và người yêu.

Nửa giờ sau, nhóm Tử Thần Thực Tử nhận được tin trong bảy ngày sắp tới không được làm phiền chủ nhân Voldemort. Nếu có chuyện gì cần giải quyết thì giao cho Abaraxas.

Biệt thự Potter

Charlus và Dorea sau khi cho Harry ăn nhẹ buổi tối, ăn xong rồi chơi một lát, tiểu Harry nói buồn ngủ. Dỗ tiểu Harry ngủ xong, Dorea cùng Charlus đến thư phòng giải quyết vài việc của gia tộc và đứa cháu từ tương lai đến. Nếu xử lí không khéo, rất có thể sẽ tạo thành thương tổn tới nhóc sau này.

Nhưng nửa giờ sau, đang lúc Charlus và Dorea bàn tới chuyện cho cháu của họ ra mắt các gia tộc khác thì đột nhiên gia tinh tới báo tiểu thiếu gia mất tích dọa họ chết khϊếp.

Vội vàng đến phòng của đứa cháu thấy khắp nơi còn lưu lại dao động pháp thuật, Charlus vẫy đũa phép, lập tức trong không khí vọng lại giọng nói của Harry "Ông bà, cháu đến Hogwarts với mọi người, ông bà đừng lo lắng. Cháu cũng sẽ thường xuyên về thăm hai người."

Nghe xong, Charlus và Dorea ngẩn người, Charlus đột nhiên nói với cô "Lần sau có lẽ chúng ta nên để Harry cách xa mấy đứa nhỏ kia một chút."

Làm hư tiểu Harry đáng yêu của bọn họ như vậy!

Sau này khi biết được sự thật là ngược lại không biết họ có phản ứng gì nhỉ?



Biệt thự Zabini

Thư phòng gia chủ đương nhiệm Thormas Zabini - ông nội Blasie.

Ngồi trước bàn làm việc, Thormas hai tay xoay xoay cây bút, cười hỏi những tấm ảnh tổ tiên trên tường.

"Gia tộc chúng ta sau này có một gia chủ như Blasie, các vị nghĩ sao?"

Thormas là một người đàn ông có làn da ngăm ngăm, ánh mắt màu nâu, gương mặt không có nhiều góc cạnh, nếu đi trong một đám người cũng không có gì nổi bật, mà nếu đứng riêng cũng không thu hút nhiều.

Thormas có ba người con trai và một người con gái. Đứa con trai nhỏ nhất đang học năm bảy ở Hogwarts là đứa con ông coi trọng nhất nhưng nó lại không thiết tha gì đến gia tộc, đứa con thứ hai thì tham vọng khá lớn nhưng lập trường lại không ổn định, đứa đầu năng lực làm việc hay quan hệ ngoại giao đều ổn nhưng lại thường háo sắc. Ông vẫn lo lắng co đường gia tộc sau này nhưng giờ ông lại rất yên tâm.

Các vị tổ tiên trên tường cười gật đầu, ánh mắt nụ cười đều biểu hiện họ rất hài lòng. Nhiều người còn cười ha ha nói rằng "Đứa trẻ kia không ngờ tuổi còn nhỏ như vậy lại rất có bản lĩnh."

Blasie sau khi về gia tộc, đối với những người khinh thường hay không phục, thậm chí là mắng nhiếc cuối cùng đều khiến cho bọn họ câm miệng. Blasie rất biết nắm bắt tâm lí của người trong tộc, xử lý công vụ đều rất quyết đoán, thậm chí những người ở đây vốn dĩ trong tương lai chính là tiền bối của cậu nhóc nhưng Blaise ngay cả một chút phân vân do dự cũng không có, trực tiếp quyết đoán làm việc, ông ngồi ở đó đã thấy được bản lĩnh của đứa nhỏ này.

"Không biết nó là con ai trong đám người con của ta nhỉ?"

Thormas sờ cằm, tính toán thời gian, tuổi tác tựa hồ không đúng lắm, có khả năng nhất là con út nhưng nếu các con ông sinh muộn thì không phải không có khả năng.

"Blasie không nói rõ sao?" Một vị tổ tiên hỏi.

"Không!" Thormas lắc đầu, "Đây có lẽ là một trong những biện pháp bảo vệ mình của nó. Các vị cũng thấy rồi đấy, không phải ai cũng đồng ý nó làm gia chủ ở tuổi đó. Không phục cũng là chuyện hiển nhiên."

"Có lí. Nhưng trong bốn người con cháu, chúng ta không thấy nó giống với bất kì đứa nhỏ nào." Một vị tổ tiên khác lên tiếng.

"Có lẽ Blasie giống mẹ nó nhiều hơn?" Thormas suy ngẫm. "Cũng có thể nó dùng vài độc dược thay đổi bề ngoài."

Thấy khả năng này khá cao, Thormas dựa người vào ghế, nói "Con có một suy nghĩ về chuyện. Có lẽ đứa nhỏ này tuổi tác cao hơn nhiều, dù sao thời gian không đúng. Hơn nữa dù có chuyện gì thì gia tộc chúng ta cũng không bao giờ lại có chuyện truyền cho gia chủ ở tuổi nhỏ như vậy? Có thể do vượt thời không nên pháp lực bị hao mòn hoặc cố ý dùng Dược Trẻ Hóa?"

Các vị tổ tiên khác suy nghĩ một chút rồi lắc đầu "Nếu là như vậy, tựa hồ có chút đúng nhưng vì sao trong danh sách năm hai của Hogwarts lại có chúng được. "

"Hay chúng ta hỏi đứa nhỏ Ron kia?" Thormas nghĩ hỏi.

"Ta đoán Blasie sẽ không để chúng ta thực hiện được." Một cụ tổ tiên treo ở trên cao là người đầu tiên lắc đầu.

Ai cũng không thể lí giải nổi sự nghi kỵ của vị gia chủ đến từ tương lai Blaise kia, người cháu của bọn họ lại nhất quyết không chịu nói sự thật. Mà người đứng bên ngoài cửa nãy giờ, một người cũng nghiền ngẫm đoạn hội thoại của hai người bên trong rồi giương một nụ cười lạnh rồi xoay người rời đi không một tiếng động. Một người khác từ sau cây cột to đùng chắn đối diện sau khi thấy người kia rời đi liền xoay người đi hướng ngược lại.