Chương 19

Sau khi mọi người đã biết rõ việc của nhau khi tới đây, tuy có rất nhiều chuyện Hermione đã lược bớt về mình nhưng đại khái mà nói thì không ảnh hưởng đến toàn cục. Miễn là không kí©h thí©ɧ đến Harry bây giờ là được, phải biết cụm từ "giáo sư Severus Snape" rất có lực ảnh hưởng đến Harry. Rất nhiều là đằng khác!

Sirius từ gia tộc Black trở về lại giống như trước, là một Sirius tràn đầy ánh sáng mặt trời Gryffindor - gương mặt khi anh ở nhà Black chỉ có em trai anh và James mới rõ nhất mà thôi.

Remus và Peter cũng trở lại, cả hai nghe James nói tiểu Harry mua quà cho bọn họ đều phấn khởi. Tính cả James thì bốn người đều khen quà Harry mua tặng họ mới đẹp nhất.

Harry tặng Remus là một quyển nâng cao của phòng ngự hắc ám, mà Sirius là một con dao bạc đa năng, của Peter là một quả cầu ý nghĩ, đương nhiên gợi ý vẫn sẽ nói là do đám anh chị của Harry gợi ý.

Ron cùng mọi người đến Trang Trại Hang Sóc - nơi này chỉ vừa mới xây dựng cách đây không lâu, bác Arthur và Molly đều kinh ngạc, sửng sốt và vui mừng nhìn đứa con tương lai, Bill đã ba tuổi, gương mặt non nớt ngồi trên đùi bác Arthur nhìn bọn họ, Ron thấy anh cả luôn là bộ dáng đầy phong cách cùng đứa bé Bill này khác nhau rất nhiều, chơi đùa thật lâu. Charlie vừa sinh ra cũng được 1 tuổi, nhỏ nhỏ tròn tròn, thấy người liền cười, Ron khi mới nhìn thấy không kìm được mà thốt lên.

"Đây là anh Bill cùng anh Charlie thật sao? Nhỏ quá đi!" Liền bị ăn đập.

Nhà Weasley được Harry xem như gia đình thứ hai của mình, nên sau khi Ron và gia đình Weasley nhận biết nhau, Harry kéo áo bà Weasley, cười thật ngọt chào hỏi.

"Bác Weasley!" Lập tức Harry được bà Molly ôm không buông.

Ron ghen tị ồn ào tranh giành, cả trang trại Hang Sóc náo loạn. Bốn người kia không buồn tham dự. Blasie đến thăm nhà mẹ vợ tương lai xách đầy một đống đồ tạo mối quan hệ tốt đẹp cho mình sau này.

Giáng sinh đến, Harry vui mừng ở nơi người thân của mình tổ chức một giáng sinh ấm áp. Blasie và Ron về gia tộc Zabini tổ chức mà Hermione thì ở lại gia tộc Malfoy. Hôm sau cả đám kéo nhau qua nhà Draco quậy tưng bừng, James, Sirius, Remus, Pettigrew với Lucius tuy không giương cung bạc kiếm như Harry và Draco lúc trước nhưng vẫn nhìn nhau không vừa mắt, không muốn đến, Harry mới mặc kệ mấy người kia thế nào ầm ĩ muốn đến chơi với các "anh chị".

Draco đối với việc Harry và Ron quậy tưng chỗ này lên không có ý kiến gì, Blasie và Hermione ở bên cạnh thì liên tục xoa huyệt thái dương, vẻ mặt bất đắc dĩ. Có thể thấy được họ đã quen với việc này rồi.

Dorea dạo này có một hứng thú rất lớn chính là cho tiểu Harry của cô mặc những bộ đồ nhỏ các con thú cộng với tiểu Harry kia cố ý bày ra bộ mặt đáng thương lấy lòng người lớn, khiến hai "ông bà" Charlus Dorea hay đám "ba ba nhỏ" James đều chỉ muốn ôm con không muốn buông. Bây giờ tiểu Harry đang mặc bộ độ cún con, cái miệng nhỏ nhắn cứ liên tục chép chép, hai tay tròn vo mập mạp nắm chặt, đôi mắt xanh ướt đang lấp lánh a lấp lánh khát khao nhìn chằm chằm cái chổi bay của Lucius ở nhà Malfoy.

"Harry muốn..." tiểu Harry đôi mắt sáng vô cùng mong đợi nhìn cái chổi.

"Bây giờ không được!" Đám người lớn mặc dù yêu chết dáng vẻ của bé, suýt chút nữa là gật đầu đồng ý, may là Hermione phản đối trước.

"Tiểu Harry của ba, thật là giảo hoạt quá đi!" James ôm tiểu Harry xoay một vòng, chọc chọc cái mũi nhỏ của con làm Harry cười khanh khách.

Bữa tiệc Giáng Sinh có dài có lớn đến đâu thì cũng đến lúc kết thúc. Vài ngày sau, đến lúc nhóm học sinh Hogwarts trở về, còn Hermione, Ron, Blasie, Draco thì làm thủ tục để nhập học - học kì II nói theo ngôn ngữ Muggle của Hermione.

Nhà ga Ngã Tư Vua 9¾.

"Con cũng muốn đi!" Tiểu Harry ba tuổi sống chết nắm chặt vạt áo ba đỡ đầu Sirius, tay kia thì ôm chặt chú Remus.

James cũng không muốn buông đứa con đáng yêu của mình, đáng thương nhìn cha mẹ anh "Ba mẹ, hay là để con mang tiểu Harry đi cùng."

"Nói cái gì vậy!" Remus đập một cái vào đầu James, phân rõ trái phải cho bạn tốt biết "James, Hogwarts không được phép mang người vào cậu cũng biết, hơn nữa tiểu Harry không phải thú cưng để cậu mang theo."

James không cam tâm ôm lấy Harry nói "Mình biết chứ Remus, nhưng mà mình không muốn..."

Hoàn toàn đứng ngoài cuộc xem một màn "lâm li bi đát", Draco xoay trái xoay phải xem bộ dáng cậu đã ổn chưa, Ron bên cạnh liên tục chế nhạo bị Blasie ngăn lại, Hermione không màng đến việc khác chỉ chăm chú đọc sách của mình. Bây giờ và tương lai khác biệt rất nhiều khiến cô nàng đối với mọi thứ đều có hứng thú rất lớn.

"Tuýt....tuýt"

Tiếng tàu ga vang lên, đám người lên tàu giữa những tiếng xôn xao cùng cái nhìn đầy tò mò. Harry nãy giờ không muốn buông đột nhiên hào phóng buông tay, ngoan ngoãn để Charlus ôm cậu, tay nhỏ bé vẫy vẫy theo, nở nụ cười thật ngọt mê chết người không đền mạng, tiếng nói lanh lảnh giữa nơi ồn ào vẫn nghe rõ.

"Mọi người, hẹn gặp lại!"

Lúc này chẳng ai hiểu rõ kể cả đám bạn Harry, dù sao cậu ta cũng chưa tới tuổi để vào trường. Đến lúc nhớ ra bọn họ còn có một bí mật khác thì đã muộn rồi.

Tiễn James đi Hogwarts, Dorea và Charlus ôm Harry đi một vòng quanh Hẻm Xéo, cháu trai bọn họ chỉ mới ba tuổi lại quậy rất dữ dội, đi chơi không biết mệt nhưng lại rất ngoan ngoãn vâng lời khiến hai người yêu thích vô cùng.

Đồ chơi, đồ ăn mà Harry muốn mua đều được gia tinh theo sau đem về, toàn là đồ ăn vặt, đồ chơi cũng chỉ toàn là bình thường nhưng gộp lại lại biến thành mấy trò đùa dai.

Cảm ơn đôi song sinh! - Harry vô cùng hài lòng nhìn những thứ gia tinh đang đem về cho cậu. - những thứ này rất nhanh sẽ có ích.

Giữa Hẻm Xéo gặp người quen cũng không phải chuyện lạ huống gì gia tộc Potter cũng là gia tộc nổi danh trong giới phù thủy. Gặp ai cũng thích thú khen họ có cháu ngoan, mặc cho những người kia đông hỏi tây hỏi cháu bọn họ là ở đâu ra? Gia tộc Potter và Malfoy từ rất lâu chỉ còn là đơn truyền, James Potter vẫn còn đang theo học Hogwarts thì cháu từ nơi nào tới?



Thấy đã đến giờ trưa, Charlus và Domera ôm tiểu Harry đang vui vẻ về biệt thự cho bé con ăn no uống say rồi dỗ bé đi ngủ. Vắng đứa con biệt thự yên tĩnh hơn nhiều nhưng lần này Domera và Charlus cũng không cảm khái bởi vì sự chú ý của họ đều nằm ở tiểu Harry.

Harry cũng ngoan ngoãn làm theo, đem chính mình ăn thật no bụng rồi theo ông bà dỗ mà đi vào giấc ngủ ngọt ngào. Cậu cần phải chấn chỉnh tinh thần để buổi tối có thể đến Hogwarts, tìm mọi người nha. Dù sao Hogwarts cũng là "nhà" cậu!

Buổi tối Hogwarts...

Sảnh Đường ồn ào vô cùng náo loạn, nguyên nhân?

Không cần hỏi! Dĩ nhiên là do bốn học sinh mới nhập học.

Chỉ vài ngày trước tin tức các nhà Zabini, Malfoy, Potter, Weasley đều có con riêng đã dùng tốc độ chóng mặt lan truyền khiến cho rất nhiều đứa trẻ hứng thú nhìn chăm chăm.

Ron và Hermione ngồi tại Nhà Gryffindor không quan tâm nhiều lắm đến ánh nhìn xung quanh, Ron đang làm quen với một đám Gryffindor, Hermione thì đọc một quyển sách dày thật dày trước mặt thỉnh thoảng quay sang nói chuyện với các cô gái cùng nhà - hoàn toàn phớt lờ những lời xôn xao.

Draco và Blasie bên này dùng hành vi hoàn mĩ vừa trò chuyện gì đó vừa nhìn hai người yêu đang cách họ hai dãy bàn, thỉnh thoảng lại ngừng lại, cách đó cả dãy bàn là Lucius đang ngồi đầu bàn Slytherin.

Bọn họ còn cần phân loại sao? Chỉ cần nói bọn họ vốn ở nhà nào là được rồi. Dù sao, sự thật vốn là vậy.

Hiệu trưởng Armando Dippet đứng lên giới thiệu "Chào mừng các trò trở lại Hogwarts. Các trò hẳn có một mùa Giáng Sinh vui vẻ. A à à, các trò đều thấy chúng ta có các học sinh mới đúng không?"

Mọi người xôn xao, trộm nhìn bốn người mới của hai nhà Gryffindor và Slytherin.

"Các trò ấy vì một vài sự việc riêng nên vào học năm hai trường Hogwarts chúng ta."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, những người này vì sao năm thứ nhất không đi lại đợi đến bây giờ mới vào?

"Được rồi, được rồi, vậy chúng ta chào đón trò Ronal Weasley, Hermione Granger Nhà Gryffindor và Draco Malfoy, Blasie Zabini Nhà Slytherin."

Sảnh đường vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô. Còn đâu đó tiếng xôn xao, Weasley và Granger không nói nhưng Malfoy và Zabini dù gì cũng là một trong mười gia tộc lớn vì sao hai người này mới bắt đầu đến Hogwarts. Nghi hoặc chỉ có thể im lặng quan sát, đồng thời nghĩ muốn phá đầu cũng không hiểu được Lucius Thủ Tịch năm năm và Huynh Trưởng năm sáu Zabini vì sao không có phản ứng gì.

Draco và Blasie chẳng quan tâm lắm với chuyện này, bên kia Ron thì cười to với các học trò Gryffindor. Hermione thì nói chuyện với bạn nữ khác.

"Bữa tối cũng nên bắt đầu thôi!" Hiệu trưởng Armandor Dippet vẫy đũa phép, thức ăn liền xuất hiện.

"Ài, cậu nói xem, chúng ta lúc nào cũng có ba người, thời học sinh cũng là ba người chúng ta quậy tưng bừng Hogwarts, thiếu Harry, tớ cứ thấy thiếu thiếu cái gì ấy." Ron cắn một cái chân gà, thở dài nói với Hermione.

Hermione nghe Ron lầm bầm thì thở nhẹ "Ron, với Harry bây giờ thì cơ thể và tuổi của cậu ấy không thể nhảy vọt lên lớp chúng ta được."

"Mình biết, Mione. Mình chỉ có chút cảm khái thôi." Ron nhe răng cười.

Bên dãy bàn Slytherin không ồn ào náo nhiệt như các dãy bàn khác, đám rắn nhỏ nhìn hai Zabini và Malfoy đang dùng lễ nghi hoàn mỹ để ăn, thắc mắc không ngừng. Vài người ngồi đối diện và hai bên của cậu ta còn nghe thấy hai người kia lễ nghi rất quý tộc nhưng lại làm ra hành động khác không được hoàn chỉnh cho lắm, chính là hai người bọn họ vừa ăn vừa nói.

Lễ nghi bàn ăn của Slytherin rất nghiêm khắc, cơ bản nhất chính là không được vừa ăn vừa nói nhưng hai người kia lại phạm vào lỗi cơ bản đó. Vài người ngồi gần nghe thấy hai người bắt mắt kia nói chuyện cảm thấy không hiểu nổi. Ví dụ như:

"Blasie, năm này làm mình nhớ đến "đại kẻ thù" giờ không có thấy thiếu thiếu."

Blasie cười "đúng thế, đánh nhau đến hăng say!"

"Cậu cũng hết đơn phương!" Draco chế nhạo.

"Cậu khác gì mình." Thong thả nuốt mì ống trong miệng.

"Nếu thêm cậu ta nữa thì hoàn mỹ."

"Bây giờ cậu ta không đủ "trình độ" để đến."

"Mình biết. Nơi đây không phải trò đùa."

"Ừ, trừ phi là học trò Hogwarts."

"Có lẽ đi. Nhưng tên đó có bao giờ theo lí lẽ thường sao?"



"Lí lẽ thường là......" - thứ gì? Có điều nói chưa hết, Blasie đã nghĩ đến một điều...

Draco nói xong mới cảm thấy bất thường. Blasie và Draco trầm mặc. Đột nhiên cả hai đều có dự cảm xấu - mong rằng tên điên kia sẽ không làm chuyện họ đang nghĩ đến!

Dãy bàn Gryffindor, Ron và Hermione đều nghi hoặc nhìn bàn giáo sư, cả hai liền hiểu được. Dumbledor không có.

Vào thời gian này thì Dumbledor hẳn là giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám đồng thời là phó hiệu trưởng vì sao lại không ở đây. Ngay cả giáo sư McGonagall cũng đang đảm nhiệm môn Biến Hình đều ở đây rồi.

Trái ngược với đại sảnh đang đông người, với đám học sinh đang ồn ào ầm ĩ thì tại một căn phòng nằm sâu bên trong Hogwarts nổi lên ánh sáng. Ánh sáng dần tắt, rồi từ lò sưởi cháy lên, sáng cả một căn phòng ấm áp chiếu rọi, một đứa trẻ vui vẻ đứng giữa phòng nhìn quanh rồi hoan hô một cái, búng tay.

"Tách!"

Một đoàn bốn gia tinh đồng loại xuất hiện, hoang mang nhìn đứa trẻ trước mắt.

"Xin chào, Ben, Luly, Tyty, Peo."

Harry cười thật to chạy ào tới, bốn gia tinh trừng to mắt nhìn đứa trẻ tròn vo lao đến mình, nghĩ đến điều gì đang xảy ra. Làm sao một đứa bé có thể gọi được chúng nó trừ khi ... gia tinh đột nhiên ôm lấy đứa nhỏ bắt đầu vừa khóc vừa cười to.

"Ôi, chúng tôi đã chờ ngài lâu lắm rồi!"

Chúng nhao nhao lên làm tai Harry cũng ong ong, phải tốn nhiều sức mới làm chúng bình tĩnh rồi nghe theo sắp xếp, chuẩn bị tươm tất cho tiểu chủ nhân của bọn họ một bộ áo quần giày ủng thật đẹp.

Vuốt gọn cái áo đẹp đang mặc, tiểu Harry bắt đầu hoạt động đôi chân nhỏ chạy đến Đại Sảnh Đường....

"Tại sao ở đây lại có trẻ con?" Đi ngang khúc ngoặt ra Đại Sảnh đột nhiên có một tiếng nói quen thuộc vang lên phía sau.

Harry dừng chân quay người lại nhìn người phía sau đang chầm chậm đi đến. Áo choàng với đầy hoa văn sao với trăng, bộ râu trắng dài dài, đôi mắt lam hiền hòa sau cặp kính vầng trăng - không ai khác chính là Hiệu trưởng Dumbledor.

Dumbledor đi đến trước mặt Harry thì dừng chân, cúi xuống hỏi "Bé con, sao con lại xuất hiện ở đây?"

Đứa trẻ trước mặt ông rất xinh đẹp, dễ thương vô cùng, đôi mắt xanh như những viên lục bảo thạch tính điểm của Nhà Slytherin, thấy ông thì tròn mắt ngạc nhiên, lúc ông hỏi thì cái mũi nho nhỏ đột nhiên hồng lên, đôi mắt cũng ướŧ áŧ, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng run run một chút - rõ ràng là một biểu hiện sắp khóc, ngay khi Dumbledor còn bối rối, Harry bổ nhào vào lòng ông khóc lên.

"Thầy Dumbledore!"

Dumbledor ngay khi bị ôm thì cứng người, rồi bối rối, luống cuống ôm lấy bé con dỗ a dỗ "Ngoan nào, nào nín đi bé con. Ăn kẹo nhé!"

Không biết từ đâu một cái kẹo của tiệm Ong Mật xuất hiện, tay nhỏ bé cầm lấy quơ quơ nhưng vẫn cứ khóc.

Một hồi dụ dỗ, Dumbledor cuối cùng cũng dỗ được bé con nín khóc. Ông chỉ cần hỏi vài câu đã biết được đứa bé này từ tương lai đến, có lẽ trong tương lai ông với cậu rất thân cho nên bé con này mới có những cảm xúc mãnh liệt như vậy.

Mà Harry - đối với thầy hiệu trưởng luôn có một cảm xúc gần gũi, ông trong lòng cậu luôn luôn là một người thân trong gia đình dù rẳng rất nhiều hành động của ông khiến cậu khổ sở, khiến cậu mất mát rất nhiều. Chỉ là....bây giờ cậu là một đứa trẻ, cậu được quyền bốc đồng, được quyền ... hành động như một đứa trẻ thật sự. Cho nên, gặp lại người thân, người thầy kính mến, cậu mặc cho mình khóc như một đứa trẻ.

"Được rồi, vậy đứa nhỏ, thầy đưa con đi tìm James nhé!" Dumbledor yêu thương bế Harry lên, lau nước mắt bé giọng dỗ dành.

"Harry." Tiểu Harry cầm cái kẹo thút thít bóc vỏ sửa lại xưng hô.

"Ừ, Harry, vậy chúng ta đến tìm ba mẹ con nhé!" Dumbledor theo yêu cầu sửa lại xưng hô.

"Vâng, con muốn gặp." Harry cho kẹo vào miệng nhai nhóp nhép.

"Thật là một đứa nhỏ dễ thương."

"Harry." Harry nhóp nhép ăn kẹo.

"Ừ, là Harry. Tiểu Harry thật dễ thương."

"Đẹp trai!" Harry nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn yêu cầu. Cậu luôn bị gắn chữ dễ thương. Không muốn, cậu muốn đẹp trai, đẹp trai!

"…" Dumbledor không có ý kiến.