Chương 18: Phiếu giảm giá 50%

Lục Hàm Chi có chút sững sờ, y chột dạ nghĩ nghĩ, chắc không phải vì nhị ca đã phát hiện mình có gì kỳ lạ đấy chứ?

Nên giải thích như thế nào đây? Làm sao để che giấu thân phận thật sự của mình đây?

Dù sao cũng không thể nói ngày nào đó trong năm nào đó, mình đã vô tình tìm thấy một quyển y thư trong sơn động đúng không?

Y phải sớm nên nghĩ đến, y thuật không giống người thường, cho dù có giấu giếm cũng vẫn dễ dàng nhận ra được.

Loại phương pháp chữa bệnh khác người này không một ai biết, dù sao thì vì thế cũng rất khó giải thích.

Lục Húc Chi nhìn y nửa ngày, nhưng ngữ khí cũng thay đổi, thở dài, nói: “Ta biết đệ từ nhỏ đã thông minh, thích đọc y thư, hiểu biết về thảo dược. Mười tuổi đã bắt đầu thuộc nằm lòng《 Linh Xu 》 cùng 《 Tố Vấn 》, vì sao lại cố ý giấu đi mũi nhọn của mình, chỉ muốn làm một người bình thường? Ở trong cái đại gia tộc này, nhị ca cũng muốn dùng cảm như đệ. Đáng tiếc ta đã bị cuốn vào trong dòng xoáy này, không thể xoay người được.”

Lục Hàm Chi:??????

Đệ không phải, đệ không có, đừng đội cho đệ cái mũ cao như vậy!

Đệ đệ của huynh thật sự rất thông minh, nếu không thì làm sao trong cái tình thế thế lực của Thái Tử đang rất suy yếu, có thể giúp hắn mở rất nhiều con đường, hắn có thể đăng cơ thành công cũng là nhờ những gì mà đệ đệ của huynh trải đường trước đó.

Chỉ có điều đệ lại không có nghĩ nhiều như vậy, đệ chỉ muốn sống thôi.

Ai, thôi, nếu huynh đã hiểu lầm rồi, vậy thì cứ như vậy đi!

Lục Hàm Chi khẽ thở dài một tiếng, nói: “Nhị ca, huynh không cảm thấy đệ là người rất nhu nhược sao?”

Lục Húc Chi tiến lên vỗ vỗ vai y, nói: “Đệ không nhu nhược, ngược lại ta còn cảm thấy đệ mới chính là một dũng sĩ thật sự. Nếu ta là đệ, có thể sẽ nghe lời của nương, tiễn A Thiền đi, tiến Thái Tử phủ.”

Lục Hàm Chi liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ca, huynh đừng có mà lừa đệ, huynh đi Thái Tử phủ, nhị tẩu của đệ phải làm sao bây giờ?”

“Nhị tẩu?” Lục Húc Chi nhíu mày.

Lục Hàm Chi tiếp lục liếc mắt nhìn hậu viện.

Lục Húc Chi:…

“Hỗn tiểu tử! Ngươi muốn tìm đánh đấy à? Đại hoàng tử là người mà ngươi có thể đem ra đùa à?”

Nói rồi Lục Húc Chi liền làm bộ muốn đánh Lục Hàm Chi, Lục Hàm Chi vừa trốn vừa kêu: “Nhị tẩu! Nhị tẩu a a a! Nhị ca muốn đánh đệ!”

Ngay lập tức liền đυ.ng phải Vũ Văn Mân đang đi vào, lao vào trong lòng đối phương, đυ.ng phải l*иg ngực kiên cố.

Lục Hàm Chi ngẩng đầu, lập tức lui về phía sau một bước, cung cung kính kính hành lễ: “Thỉnh an Lăng An Vương.”

Vũ Văn Mân nhàn nhạt liếc mắt nhìn y một cái, tuấn nhan lạnh lùng.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lục Húc Chi, Lục Húc Chi cũng hành lễ với hắn: “Điện hạ.”

Thực ngoài ý muốn, Lăng An Vương vậy mà lại rất khách khí với Lục Húc Chi. Đầu tiên là đối gật gật đầu, sau đó nói: “Lục nhị ca.”

Lục Hàm Chi:…

Ta kháng nghị, vì sao đều là người Lục gia, tại sao lại phân biệt đối xử rõ ràng như vậy?

Chỉ có điều cứ xem thái độ mà Vũ Văn Mân đối xử với nhị ca, chắc là hắn cũng biết mối quan hệ giữa Đại hoàng tử cùng nhị ca đúng không nhỉ?

Biểu tình của Lục Húc Chi lập tức trở nên đứng đắn nghiêm túc hắn lên: “Với tình hình trước mắt này, Vương gia định làm gì?”

Vũ Văn Mân không kiêng dè gì Lục Húc Chi, giọng nói trầm thấp: “Đã tập hợp đủ bằng chứng chứng minh Đại hoàng huynh bị oan rồi, chỉ có điều… Trước mắt, chỉ sợ cần có người làm người chịu tội thay. Nhưng người nhận tội danh này phải là người cũng chẳng có gì oan uống mới được.”

Không cần Vũ Văn Mân nói người đó là ai, trong lòng Lục Hàm Chi dường như cũng nhận ra được rồi.

Lúc trước tiểu hoàng thúc Vũ Văn Minh Cực mưu hại Vũ Văn Giác, là âm thầm dẫn dắt Tam hoàng tử Vũ Văn Cảnh đi làm.

Vũ Văn Cảnh tuy là một cái chày gỗ, nhưng bên cạnh lại có quân sư rất đáng tin cậy.

Tên quân sư này nhìn như có vẻ toàn tâm toàn ý với Vũ Văn Cảnh, thật ra là người mà Vũ Văn Minh Cực xếp vào bên người hắn, vì Vũ Văn Minh Cực mà làm không ít chuyện xấu.

Nói hắn không oan uổng, đúng thật là không oan uổng.

Lúc này tuy rằng Vũ Văn Cảnh vẫn chưa bắt đầu trắng trợn táo bạo đoạt đích, nhưng ngấm ngầm làm ra loại chuyện này, đã cho thấy hắn có lòng Tư Mã Chiêu.

Lục Húc Chi gật gật đầu, hỏi: “Có yêu cầu gì cần ta hỗ trợ không? Điện hạ cứ việc mở miệng.”

Vũ Văn Mân nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “… Có thể thay ta vào cung xem mẫu phi như thế nào được không?”

Thời điểm đọc nguyên tác Lục Hàm Chi đã biết, Vũ Văn Mân là người từ nhỏ đã khuyết thiếu tình yêu thương, không có bất luận kẻ nào đem một vị hoàng tử có xuất thân như hăn để vào trong mắt. Thậm chí có không ít người xem thường hắn, cảm thấy hắn là sản phẩm của lσạи ɭυâи, ngay cả cung nhân cũng đâm chọc mỉa mai sau lưng hắn.

Đối với những điều này, Vũ Văn Mân tuy không quá quan tâm, nhưng trong lòng tất nhiên cũng sẽ không thoải mái.

Chỉ có Nhung phi cùng Đại hoàng tử xem hắn như người thân, cho hắn ấm áp cùng che chở, cho hắn ôn nhu mà từ trước đến nay hắn chưa từng nhận được từ nơi khác.

Cho nên trước khi Nhung phi cùng Đại hoàng tử xuất hiện, Vũ Văn Mân vẫn luôn là tiểu hoàng tử nhỏ yếu vô tội mà đáng thương.

Nghĩ đến đây, so sánh với thiếu nhiên có đôi mắt bình tĩnh này, trong lòng Lục Hàm Chi lại bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Tiểu hoàng tử nhỏ yếu vô tội đáng thương trong tiểu thuyết đâu rồi? Cái tên đại ma vương trước đó cướp ngục, sẽ không phải là giả đấy chứ?

Vậy thì mất niềm tin vào vạn vật quá rồi!

Lục Hàm Chi lặng yên trấn an mình, con mẹ nó chứ đây là cái quái gì vậy.

Đêm nay, Lục Húc Chi cũng không ngủ lại ở chỗ này.

Một là ngủ lại thôn trang sẽ khiến cho người khác nghi ngờ, hai là thân thể Đại hoàng tử cũng chưa hồi phục hoàn toàn, hai người bọn họ cũng đã xa nhau một thời gian, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Còn Lục Hàm Chi lại khá vô tư, y ở trong thôn trang ngây người ba ngày, cuối cùng thì 500 khối xà phòng thơm cũng đã làm xong.

500 khối xà phòng thơm này, tùy theo công nghệ chế tác cùng với chức năng và thành phần sẽ được định giá khác nhau.

Loại xà phòng giá năm văn tiền là dùng để giặt quần áo, thủ công thô ráp, cũng không thêm hương liệu gì, chỉ là đem bồ kết cùng tụy heo và bột đậu trắng trộn thành cục mà thôi.

Đồng thời Lục Hàm Chi vẫn đang nghiên cứu cách sử dụng kiềm để làm xà phòng, nhưng bởi vì công thức không liên quan gì đến bồ kết, không thể tính là sản phẩm của khu vực kia được, cho nên không thể dùng để gia tăng giá trị GDP.

Chỉ có điều, tiền mà, ai chê kiếm nhiều a?

Những thứ mà trong thế giới này chưa có, Lục Hàm Chi đều muốn thử một chút.

Cùng ngày khai trương, không ngoài dự đoán của Lục Hàm Chi, trước cửa tiệm vây đầy những bá tánh hiếu kỳ với thứ bên trong.

Y đặt tên cho cửa hàng nhỏ của mình là Hàm Ký Hương Phường, lấy một từ trong tên y, hơn nữa thứ y bán cũng liên quan đến mùi thơm, cho nên mới đặt tên như vậy.

Các bá tánh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng chỉ có nhìn nhiều, mua ít.

Dù sao thì Lục Hàm Chi bán giá có chút cao, một khối bình thường dùng để giặt quần áo cũng đã năm văn rồi, số tiền kia đủ để mua mười cái bánh bao đấy.

Thẳng cho đến khi vị khách Lục Hàm Chi mời chậm rãi đến thì mới dần có chuyển biến, một người xinh đẹp duyên dáng, đẹp không gì sánh được chậm rãi bước vào Hàm Ký Hương Phường.

Đó chính là người dần đầu thời thượng của huyện Vĩnh Hưng, Lệ Nương cô nương, nghe nói kiểu tóc của nàng, y phục nàng mặc, phong cách trang điểm, đều có thể khiến cho các cô nương đầu đường cuối ngõ thi nhau noi theo.

Dù sao thì mặc dù Cẩm Lan Các là nơi phong nguyệt, nhưng lại lấy sự trang nhã làm chủ đạo.

Lục Hàm Chi thấy Lệ Nương tới, lập đi lên đón, khom người nói: “Đã làm phiền Lệ Nương cô nương đến đây một chuyến rồi, hôm nay ta có chút đồ muốn tặng cho cô nương, mong cô nương nhận cho.”

Lệ Nương cùng Thải Vi quả thực là hai thái cực tính cách khác nhau, Thải Vi nội liễm hàm súc, Lệ Nương nhiệt tình như lửa.

Nàng vừa bước vào cửa hàng, ánh mắt đầu tiên quan sát y một lượt, mở miệng liền khen: “Chặc chặc, dáng người của công tử, thật khiến cho chị em chúng ta thập phần tự ti. Nhưng cũng khó trách, chỉ có gia đình giàu có mới có thể nuôi được tiểu lang quân, làm sao người chốn hương dã như chúng ta có thể so sánh được.”

Lục Hàm Chi cười nhạt, nói: “Tỷ tỷ đây là đang chê cười ta sao?”

Lệ Nương sang sảng nở nụ cười, tiến lên vỗ vỗ gương mặt y, nói: “Khen ngươi đấy! Ngươi đưa nhỏ này sao lại ngây thơ vậy chứ?”

Lục Hàm Chi đỏ mặt, vậy mà bị một đại tỷ tỷ đùa giỡn đến thẹ thùng.

Lệ Nương nhìn cũng đã hai mươi tuổi rồi, trong viện này cũng xem như là người lớn tuổi.

Nàng đi một vòng trong cửa hàng, dừng trước mặt một khối xà phòng thơm trắng muốt giá mười lượng bạc, hỏi: “Nha, đệ đệ, thứ này của ngươi đắt như vậy sao? Nói thử cho ta biết, nó có gì đặc biệt?”

Lục Hàm Chi cười, đáp: “Cũng không có gì quý giá lắm, chỉ là bỏ thêm phấn trân châu vào thôi. Nơi này có hàng mẫu, tỷ tỷ có thể thử xem.”

Lệ Nương vừa nghe, lập tức nhận lấy, nói: “Thứ lần trước ngươi đưa, tỷ tỷ dùng rất thích. Lần này, để ta thử ngay tại chỗ xem sao.” Nói rồi Lệ Nương đi đến bên cạnh chậu nước, làm ướt tay, xoa xoa xà phòng. Lập tức có nha hoàn tiến lên tạo bọt xà phòng cho nàng, rồi lại đưa tay vào trong nước rửa sạch. Vốn là một bàn tay trắng nón mềm mại, giờ lại càng trở nên trơn bóng mịn màng hơn!

Không biết có phải do ảo giác hay không, cho thêm bột ngọc trai vào xà phòng, dường như thật sự có tác dụng dưỡng trắng và trẻ hóa.

Sau khi dùng xong, Lệ Nương lập tức tán thưởng, trực tiếp mua năm khối.

Không thể không nói Thải Vi cô nương nói rất đúng, Lệ Nương vì cái đẹp, thật đúng là bao nhiêu cũng dám chi.

Hơn nữa nghe nói ở trong viện, Lệ Nương là cô nương có nhiều kim chủ nhất, xem lần này nàng hào phóng như vậy, quả nhiên là không sai.

Năm khối xà phòng trân châu, tổng cộng là năm mươi lượng bạc.

Lúc này Lục Hàm Chi chưa cần bán thêm bất kỳ thức gì khác, thế giới tinh thần, trực tiếp truyền đến âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành. Lập tức được cộng thêm măm điểm, cộng thêm sáu điểm trước đó, bây giờ trong hệ thống của y, ước chừng có mười một điểm chuyển đổi.

Lục Hàm Chi muốn khóc, nhưng bây giờ chỉ còn nửa tháng nữa là đến sinh thần của mẫu thân.

Không biết trong nửa tháng này, y có thể kiếm thêm chín điểm nữa hay không.

Ngay lúc y đang miên man suy nghĩ, một nam nhân trung niên mặt trắng không râu bước đến, chắp tay cung kính với Lục Hàm Chi, nói: “Tiểu lão bản, chủ nhân nhà ta cũng muốn mua mấy khối xà phòng trân châu của ngài, không biết tiểu lão bản có còn hàng hay không?”

Lục Hàm Chi cũng cung kính chắp tay với đối phương, đáp: “Có, còn năm khối, xin hỏi gia chủ của ngài muốn mấy khối?”

Đối phương đáp: “50 khối.”

Lục Hàm Chi:…

Y thật sự bị mối làm ăn này dọa rồi, hơi xin lỗi nói: “Xin lỗi vị khách nhân này, tiểu điếm buôn bán nhỏ, trong lúc nhất thời không có nhiều như vậy.”

Đối phương cười cười, nói: “Không sao, chủ nhân nhà ta nói sẽ đặt hàng. Đây là toàn bộ tiền hàng, ba ngày sau chủ nhân nhà ta sẽ phái người tới lấy.”

Lục Hàm Chi tiếp nhận một tờ ngân phiếu, trên đó viết là 500 lượng.

Y có chút không thể tin nổi vào mắt mình, mình vậy mà có thể nhẹ ngàng… Kiếm được 500 lượng?

Đối phương vẫn còn chưa chờ y phản ứng lại, liền nhẹ nhàng khom người, rời khỏi cửa hàng.

Lục Hàm Chi nhíu mày, vị khách hàng này có chút thần bí a!

Chỉ điều cho dù đối phương có thân phận gì, đưa tiền thì chính là đại gia!

Nếu có thể trường kỳ hợp tác, vậy thì không còn gì có thể tốt hơn a!

Có Lệ Nương dẫn đầu, lượng khách ra vào Hàm Ký Hương Phương nhiều lên không ít, rất nhiều bá tánh cũng tiến vào mua đồ.

Mắt thấy GDP hôm nay đã tăng vọt lên 600 lượng, Lục Hàm Chi liền đổ mồ hôi lạnh.

Dựa theo tính chất của hệ thống, nhiệm vụ sẽ không dựa trên cơ sở lần này mà thăng cấp đấy chứ?

Hi vọng sẽ không.

Nhưng sao vẫn thấy lo lắng nhỉ?

Dưới sự lo lắng âm thầm của Lục Hàm Chi, y mang theo đơn đặt hàng trở về thôn trang.

Sau khi giao nhiệm vụ xuống, liền mở tinh thần không gian của mình ra, bởi vì bên trong có một cái bảo rương sơ cấp, không biết bên trong nó sẽ có cái gì.

Vừa mở bảo rương ra, một dòng nhắc nhở lập tức truyền đến: Chúc mừng ký chủ đạt được bảo rương buff sơ cấp, đạt được phiếu giảm giá 50% cho sản phẩm thương thành.