Chương 19: Nam nhân này là thái giám

Nửa câu trước Lục Hàm Chi không quan tâm, nửa câu sau khiến cho mắt y bling sáng lên!

Phiếu giảm giá 50% a a a!

Vừa rồi y đang còn vì chín điểm còn lại mà lo lắng, vậy mà bây giờ lại xuất hiện phiếu giảm giá 50%.

Đáng tiếc chỉ có thể dùng một lần, mà trong tay y cũng chỉ có mười một điểm.

Y có thể làm sao bây giờ?

Y chỉ có thể nhanh chóng mở thương thành ra, từ trong khu vực pháp khí đổi ra một tờ phù chú ngăn cách công kích tinh thần vĩnh viễn.

Còn dư lại một điểm, liền đổi cho Tiểu A Thiền bốn thùng sữa bột phù hợp cho giai đoạn này của bé con.

Y nhìn bản giới thiệu của tấm phù chú một chút, thật ra thì trước đó y cũng đã biết qua một ít rồi.

Tấm phù chú loại này, có thể gắn vào bất cứ vật môi giới nào.

Lục Hàm Chi tính dùng khoản tiền đầu tiên mà mình kiếm được mua Lục phu nhân một cái vòng ngọc, sau đó đem phù chú dán lên.

Dù sao thì trang sức, đến tối khi ngủ cũng sẽ phải tháo ra, nhưng vòng ngọc, có thể luôn theo sát bên người.

Chỉ cần y nịnh nọt vài câu, bảo đảm có thể dỗ Lục phu nhân tâm hoa nộ phóng, luyến tiếc cởi ra.

Mấy ngày nay được Lục Hàm Chi đưa cho thuốc uống một ngày ba lần, cùng với một ngày hai lần tiêm bắp, bệnh của Đại hoàng tử cuối cùng cũng gần như khỏi hẳn.

Chứng viêm đã được khống chế, chỉ cần uống thuốc thêm mấy ngày nữa là có thể khỏi hẳn.

Trên triều đình lại có một ít tin đồn, hoàng đế bị bệnh, hai ngày này đóng cửa từ chối tiếp khách, cũng không vào triều sớm.

Thái Tử tạm thay xử lý chính vụ, ý đồ thực rõ ràng.

Đây là lặng lẽ thanh lý một số thế lực, cũng để cho Thái Tử chấp chính tự lót đường cho bản thân.

Lúc này trong kinh thành lại truyền đến tin tức, Võ Uy đại tướng quân Nhung Địch ở Thừa Hàm Quan bị tập kích trọng thương, hôn mê bất tỉnh, mệnh như ánh nến trước gió.

Hoàng đế vừa nghe thấy tin thì rất tức giận, lập tức phái người đi điều tra rõ ràng.

Thời điểm tin tức được truyền đến Nam Giao thôn, Lục Hàm Chi trợn tròn mắt chết lặng.

Trong sách có nói đến chuyện Võ Uy đại tướng quân Nhung Địch bị tập kích Thừa Hàm Quan, nhưng là căn bản không bị tập kích đến trọng thương hôn mê bất tỉnh.

Lúc ấy đúng là Tam hoàng tử Vũ Văn Cảnh để cữu cữu phiên bang của hắn phái người đến Thừa Hàm Quan phục kích gϊếŧ chết Nhung Địch, nhưng Nhung Địch là đệ nhất dũng tướng của Đại Chiêu, làm sao mà dễ dàng bị phục kích gϊếŧ chết dễ như vậy được?

Y nhớ lúc đó Nhung Địch đã đánh lui binh tướng phiên bang, còn gϊếŧ chết vài người của bọn họ.

Nhưng những người đó làm việc lại rất cẩn thân, trên người không có bất cứ cái gì có thể lấy làm bằng chứng cả.

Nhưng lần này thì khác, bọn họ lục soát ra trên người người chết một ám khí có chữ Lang cùng với eo bài.

Tộc Lang Vương trên thảo nguyên, cũng chính là cữu cữu Thác Bạt Hoành của Tam hoàng tử, chính là thủ lĩnh của bộ lạc Lang Vương.

Nhưng chuyện này lại không được truyền đến trong cung, chỉ là khi Lục Hàm Chi đến tiêm thuốc cho Đại hoàng tử thì nghe hai huynh đệ bọn họ có nhắc tới chuyện này.

Bây giờ bọn họ đã đem Lục Hàm Chi trở thành người một nhà, lúc nói chuyện thì có một số chuyện sẽ không nói sau lưng y.

Nội tâm của Lục Hàm Chi thập phần khϊếp sợ, bây giờ cốt truyện đã biến thành như vậy rồi, thật sự thích hợp sao? Thích hợp sao? Hả?

Mà cho dù có thích hợp hay không, thì cũng chẳng liên quan gì đến y cả.

Cái lúc mà cốt truyện đã lệch hướng đi loạn xạ đến độ một trăm con trâu cũng không thể kéo trở về được, thì y lại nhận được nhiệm vụ thứ hai.

“Phát triển ba chuỗi cửa hàng, tăng GDP khu vực lên mức độ 100 lượng một ngày. Buff sơ cấp có sẵn, trong thời gian quy định nếu ký chủ có thể hoàn thành xong nhiệm vụ sẽ được hưởng 200%Buff, nhiệm vụ kết thúc.”

Lục Hàm Chi cực kỳ vừa lòng với điều này, giống như lần trước khi làm nhiệm vụ hệ thống đã đưa cho mình cái buff có thể kiếm tiền.

Nhưng một ngày kiếm được 100 lượng, đúng là có hơi khó đấy.

Y nhìn vào mức GDP của mình bây giờ, sau khi bỏ đi 500 lượng mà nam nhân mặt trắng kia đưa cho, thì GDP mỗi ngày của y cũng chỉ 35 lượng mà thôi.

Nếu muốn đạt tới cái mức 100 lượng, vậy thì phải liên tục gặp được quý nhân rồi.

Nhưng mà loại chuyện gặp quý nhân này, làm sao có thể dễ gặp như vậy được cơ chứ?

Lục Hàm Chi lại bắt đầu cảm thấy đau đầu, trừ đi chi phí cửa hàng và nguyên vật liệu, nếu muốn đạt tới cái mức GDP 100 lượng mỗi ngày thì thật sự rất khó.

Không nên nhiều lời nữa, phải làm thôi.

Chiều nay y phái Tại Ngự đi ra ngoài tìm mặt bằng, lần này y không chỉ tìm ở Nam Giao nay nữa, mà là vào kinh thành.

Y không muốn phụ thuộc vào sản nghiệp của Lục gia, để tránh đến lúc đó lại có người nói y chỉ biết dựa giẫm, phải dựa vào chính đôi tay của mình làm làm việc mới đúng là nam nhân chân chính.

Mặc dù bây giờ y không phải là đàn ông đích thực.

Sau khi Tại Ngự ra ngoài, y lại để cho Hòa Minh đi mời chưởng quầy Trân Bảo Trai của Vĩnh Hưng huyện đưa đến mấy cái vòng ngọc để y chọn.

Sắp tới chính là sinh thần của Lục phu nhân, ngày hôm đó y nhất định phải đưa chiếc vòng này cho bà.

Nếu y nhớ không lầm, trong nguyên thư, trong sinh thần của Lục phu nhân, cũng chính là lúc mà thái đội của Lục phu nhân đối với y có biến chuyển rõ ràng nhất.

Y nhớ trong sách có viết, sau khi ‘Lục Hàm Chi’ gả vào Thái Tử phủ đã không hồi môn, nhưng ‘y’ có đến dự sinh thần của Lục phu nhân, vẻ mặt lại rất cáu kỉnh.

Vênh váo tự đắc, cảm thấy mình gả vào Thái Tử phủ thì đã hơn người, không coi người nhà mẹ đẻ ra gì, thậm chí trước mặt khách nhân còn làm tổn thương trái tim của Lục mẫu.

Tô Uyển Ngưng lại trở thành tiểu áo bông tri kỷ, ngay khi Lục phu nhân thương tâm thì đưa cho bà đai buộc trán do chính mình thêu cho bà.

Càng lúc Lục phu nhân càng có hảo cảm với nàng, sau khi biết nàng có tình cảm với Thái Tử, liền không màng đến địa vị của con trai mình trong Thái Tử phủ, ngầm đồng cho bọn họ qua lại với nhau.

Tô Uyển Ngưng tỏ ra nội tâm vừa giãy giụa, nhưng cùng Thái Tử càng ngày càng gắn bó keo sơn, thậm chí ăn vụng trái cấm, có hài tử.

Ngay khi Lục Hàm Chi nhìn chằm chằm vào đống vòng ngọc, Vũ Văn Mân lại lặng yên không một tiếng động đi đến.

Trọng kiếm keng một tiếng rơi trên mặt đất, hắn cúi đầu liếc mắt nhìn vòng ngọc trên nay y, nói: “Đều là những món đồ rẻ tiền, cũng không đáng giá bao nhiêu cả.”

Lục Hàm Chi hoảng sợ, đặt vòng phỉ thúy trong tay về lại chỗ cũ, nghiêm mặt, nói: “Sao ngươi có thể xuất quỷ nhập thành như vậy chứ? Có thể dọa chết người đấy ngưới có biết không?”

Vũ Văn Mân nhướng mày, nói: “Sao? Không gọi ta là điện hạ? Không tự xưng mình là thảo dân nữa sao?”

Lục Hàm Chi:…

Đã diễn mấy ngày rồi, bây giờ lười diễn không được sao?

Y đống hộp nữ trang lại, nói: “Trong cái huyện thành nhỏ bé này, có thể trông cậy vào chuyện sẽ có loại hành thượng đẳng nào chứ?”

Vốn tưởng rằng Vũ Văn Mân đến đây, là để nói móc y vài tiêng.

Dù sao thì ‘Lục Hàm Chi’ trong nguyên tác, là người vinh hoa phú quý mà bóp chết chính con trai ruột của mình để có thể gả vào phủ Thái Tử.

Thật sự là quá trơ trẽn so với Tứ hoàng tử thanh cao lãnh ngạo này.

Nhưng không nghĩ rằng, Vũ Văn Mân đột nhiên lấy ra một chiếc khăn tay trong lòng, đưa đến trước mặt y, nói: “Cảm ơn sự giúp đỡ lần này của ngươi, tiện tay lấy từ đống trang sức của mẫu phi, không cần khách khí.”

Nói rồi hắn nhét chiếc khăn tay vào trong tay Lục Hàm Chi, xách trọng kiếm rời đi.

Mãi cho đến khi đối phương đã đi xa Lục Hàm Chi vẫn còn có chút hoảng hốt, y mở khăn tay ra, phát hiện bên trong chính là một chiếc vòng ngọc trắng muốt.

Y kinh ngạc nhìn vòng ngọc trong tay, có chút ngoài ý muốn.

Chẳng phải nói Tứ hoàng tử chính là người lạnh nhạt vô tình không biết mang ơn sao? Vì sao mình chỉ giúp hắn một phen, vậy mà có thể nhận được hồi báo lớn như vậy a?

Vòng ngọc này vừa thấy đã biết không phải vật bình thường, hơn nữa khăn tay dùng để bọc vòng ngọc lại, trên đó còn thêu một chữ Điệp.

Chữ Điệp này, không phải là của Nhung phi.

Nhung phi là con gái duy nhất của Nhung tướng quân, ngay cả tên cũng lộ ra vài phần anh khí, gọi là Nhung Táp.

Mà chữ Điệp này, chính là nhũ danh của vị thái phi bất hạnh bị bắt bỏ mẹ lấy con kia.

Lục Hàm Chi cũng không nhớ rõ tên đầy đủ của vị thái phi kia, dù sao thì trong sách cũng chỉ miêu tả một câu như vậy thôi, có thể nhớ rõ chữ Điệp này thì trí nhớ cũng y cũng đã đủ siêu phàm lắm rồi.

Y nên cảm động, hay là nên sợ hãi đây?

Bạo quân tương lai vậy mà lại tặng di vật của mẫu phi đã mất cho mình a!

Mặc dù hắn nói là chỉ tùy tiện lấy từ trong hộp trang sức của mẫu phi mà thôi, nhưng chắc chắn vẫn là vật tiên đế ngự ban a.

Vị Điệp quý nhân này là khi tiên đế tuổi già đã tuyển vào cũng, còn nhỏ hơn đương kim hoàng đế không ít.

Bởi vì tuổi trẻ xinh đẹp, tiên đế cảm thấy có lỗi với vị quý nhân trẻ tuổi này, thưởng không ít thứ tốt cho nàng, trực tiếp phong phi.

Lúc tiên đế còn, chưa từng đυ.ng đến nàng, khi tiên đế mất, lại tiện nghi cho nhi tử.

Tên nhi thử này đúng là một tên không có trách nhiệm, chiếm tiện nghi của mẹ nhỏ, còn bắt bỏ mẹ lấy con, đúng là một kẻ tàn nhẫn.

Lục Hàm Chi thở dài, yên lặng nhận lấy vòng tay.

Nếu so với chiếc vòng ngọc này, thì những chiếc vòng trước đó không khác gì những cục đá rách nát cả.

Đừng nói mẫu thân, ngay cả phi tử trong cung chắc chắn cũng sẽ thích.

Hắn không nói hai lời lấy tấm phù chú phòng hộ vĩnh viễn từ trong ngực ra, dựa theo bản hướng dẫn, dán phù chú lên trên vòng ngọc.

Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, tấm phù chú đã được giấu trong vòng ngọc.

Lục Hàm Chi một lần nữa tìm chiếc hộp gấm đẹp hơn, đặt vòng ngọc vào, chỉ chờ đến ngày sinh thần của Lục phu nhân.

Buổi tối lúc Tại Ngự trở về, lại đưa cho y hai tờ kế đất.

Một cửa hàng nằm ở đường Đông, một cái lại nằm ở đường Tây, tất cả đều nằm trên những con phố sầm uất cả.

Địa điểm này người qua lại không ít, nhưng tiền thuê cũng rất đắt, không thể so với huyện thành nhỏ bé được, mặc dù diện tích giống nhau, nhưng giá cả lại đắt hơn gấp ba lần.

Lục Hàm Chi nhìn GDP từ trung bình 82 lượng một ngày xuống cong 70 lượng một ngày, nháy mắt thịt đau nhói.

Nhiệm vụ khen tưởng lần này cũng không khác lần trước, cũng là năm điểm và một rương bảo vật sơ cấp.

Lục Hàm Chi tạm thời bình tĩnh lại, phân phó cho Tại Ngự tuyển thêm nhiều tá điền nông dân làm công, ít nhất trong ba ngày chế ra một ngàn khối xà phòng thơm.

Làm xong hết thảy, trời cũng tối dần.

A Thiền bị A Mãn đi ra ngoài hành lang phươi nắng, cũng vừa lúc y đang vào nhà.

Lục Hàm Chi nhanh chóng bế bé con lên, nhưng sức nặng trên nay lại khiến y có chút giật mình.

Nếu ta nhớ không lầm, con mới chỉ hai tháng tuổi thôi mà đúng không?

Vì sao một đứa trẻ hai tháng tuổi, lại có thể có cân nặng của đứa trẻ nửa năm tuổi chứ?

Cũng chỉ mới hai tháng tuổi mà thôi, sao cổ lại có thể cứng như thế? Không phải nói ba tháng tuổi thì cổ mới bắt đầu cứng sao?

Xem ra có thể ăn có thể ngủ thì lớn lên rất nhanh a!

Lục Hàm Chi ôm Thiền béo, nói: “Con rất giống cha con đấy, sao càng lớn càng giống cha con vậy nhỉ?” Nói tới đây y liền có chút lo lắng, lỡ như bị hắn phát hiện thì làm sao bây giờ? Đứa nhỏ này chính chính là con của hắn, giữa cha con ruột đều có thần giao cách cảm.

Cũng may Vũ Văn Mân cũng không chú ý quá nhiều đến đứa nhỏ này, nếu không chỉ với việc ngày nào hai người cứ nhìn nhau chằm chằm, sớm muộn gì cũng bị lộ.

Ngày hôm sau, Lục Hàm Chi đợi vị khách hàng lớn đã đặt hàng đến lấy hàng.

Người tới vẫn là tên nam nhân mặt trắng kia, chẳng qua lần này Lục Hàm Chi cẩn thận quan sát một chút, tên nam nhân này lưng hơi cong, giọng nói có chút the thé, cúi người đi về phía trước.

Có khả năng rất lớn đây chính là một vị thái giám.

Có thái giám nào lại đi mua xà phòng thơm chứ?

Nếu thật là thái giám, như vậy chủ tử sau lưng hắn là ai?

Người sẽ dùng xà phòng thơm, chắc chắn chính là nữ nhân trong hậu cung. Nhưng hậu phi của Đại Chiêu cấm ra ngoài, có thể chạy tới kinh giao, chỉ có hai người.

Tác giả có lời muốn nói: Lăng An Vương: Tặng quà cho nhạc mẫu tương lai.

Lục Hàm Chi: Nói cho cần thận, ai là nhạc mẫu tương lai của ngươi?