Chương 17: Lục Húc Chi đến

Trên bản thảo, y viết ra công thức và tác dụng của xà phòng thơm, có thể trị sẹo mụn trên mặt của các cô gái.

Trong thư mặc danh y nhắc nhở Tứ hoàng tử, nhanh chóng trở về kịp thời trị bệnh cho Đại hoàng tử.

Đều do thời điểm đi học y không chịu học cho thật tốt, không viết được chữ phồn thể, cho nên cổ nhân mới cảm thấy mình đang viết sai lỗi chính tả.

Đã vậy trên hai tờ giấy, đều viết sai chung một chữ.

Vũ Văn Mân không thể nói là không thông minh, nếu không làm sao mà người tham gia đoạt đích nhiều như vậy, chỉ có hắn là thành công.

Cũng chỉ từ một chữ trên đó, hắn liền đoán ra người gửi thư mặc danh kia chính là Lục Hàm Chi.

Nếu lúc này không thừa nhận, còn kịp không?

Vũ Văn Mân chắc là đoán được y muốn không thừa nhận, vì thế trọng kiếm keng một tiếng dừng ngay trước mặt y.

Lục Hàm Chi rùng mình, y dám cam đoan, nếu không thừa nhận, đầu và thân có thể sẽ hai nơi.

Chỉ đành phải nhỏ giọng nói: “Ngươi cái người này đúng thật là… Giúp ngươi mà ngươi còn hù dọa ta, có ai như ngươi sao?”

Hiển nhiên đối phương cũng không tiếp nhận cái ân tình này của y, cười lạnh một tiếng, nói: “Trong tay đại hoàng huynh của ta cũng có một phong thư nặc danh, khi đó huynh ấy vẫn chưa xảy ra chuyện gì, ngươi nhắc nhở huynh ấy nhất định phải cẩn thận. Ngươi biết có người muốn động thủ? Người muốn động thủ là ai?”

Vũ Văn Mân dừng lại một lúc, tiến lên một bước, tiếp tục mở miệng nói: “Ngươi cùng người đó, có quan hệ gì?”

Lục Hàm Chi có chút tức giận, cũng tiến lên phía trước một bước, nói: “Sao ngươi có thể không nói đạo lý như vậy? Nếu ta cùng người đó có quan hệ gì, còn cần phải cất công thông báo cho các ngươi sao? Ta chỉ là không muốn nhìn thấy nhị ca thương tâm, lấy nước mắt rửa mặt qua ngày mà thôi!”

Những đồn đãi về Lục Húc Chi cùng Vũ Văn Giác có rất nhiều, đương nhiên Vũ Văn Mân cũng đã có nghe qua.

Chỉ là chuyện của đại ca, hắn không tiện can thiệp vào.

Nhưng chỉ cần đại ca thích, cho dù hắn lựa chọn như thế nào, mình sẽ luôn ủng hộ.

Vũ Văn Mân chăm chú nhìn Lục Hàm Chi, lại hỏi: “Vì sao ngươi không gả vào Thái Tử phủ?”

Lục Hàm Chi lười khách sáo với Vũ Văn Mân, lạnh lạnh nói: “Không thích.”

Vũ Văn Mân: “Cha của đứa trẻ này là ai.”

Lục Hàm Chi: “Không muốn nói.”

Vũ Văn Mân: “Nga?”

Lục Hàm Chi: “Có nói ngươi cũng không biết.”

Vũ Văn Mân trọng kiếm coong keng rơi xuống đất, Lục Hàm Chi hơi do dự một chút, lập tức nói: “Một tên ngu ngốc bội tình bạc nghĩa…” Nói rồi chậm rãi nhắm mắt lại, trong mắt lộ ra vài phần thống khổ, nói: “Ta không muốn nhắc đến hắn, làm vậy cũng chỉ làm tăng thêm đau khổ mà thôi.”

Hệ thống trong tinh thần không gian muốn chấn kinh rồi, ha, nhà biên kịch này lại online rồi.

Giờ phút này trong mắt Vũ Văn Mân, Lục Hàm Chi chính là một tiểu lang quân bị tổn thương vì tình.

Hắn nhìn thoáng qua Lục Hàm Chi, chắc cũng không đành lòng lại ép hỏi y.

Lúc này Vũ Văn Mân vẫn chưa hoàn toàn hắc hóa, điểm tựa tình cảm của hắn vẫn còn.

Mặc dù Nhung phi bị cấm túc, nhưng ở trong Thần Hi Các vẫn có người chuyên môn chăm sóc.

Đại hoàng tử cũng đã hạ sốt, mỗi ngày đều uống thuốc Lục Hàm Chi đưa cho, Lục Hàm Chi vẫn đều đặn tiêm vào mông hắn.

Có hai tôn đại Phật này tồn tại, Vũ Văn Mân sẽ không hắc hóa.

Lục Hàm Chi cầu nguyện trong lòng, cầu cho nhị vị sống lâu trăm tuổi, miễn cho Đại Chiêu phải chịu cảnh sinh linh đồ thán.

Cũng để cho ta có điều kiện sống lâu vài năm.

Ngay khi Lục Hàm Chi cho rằng Vũ Văn Mân còn muốn tiếp tục khó dễ y, đối phương lại xách trọng kiếm lên đi ra ngoài.

Đi tới cửa, nghiêng đầu nói với y một câu: “Đa tạ.” Rồi sau đó đẩy cửa rời đi.

Còn chưa chờ Lục Hàm Chi phục hồi tin thần từ lời cảm ơn này, bên tai liền truyền đến âm thanh nhắc nhở của hệ thống: “Chúc mừng ký chủ, đã được tặng thêm ba điểm chỉ số trung thành với quân vương.”

Lục Hàm Chi:??????

Tên Vũ Văn Mân này, mạch não thật sự không thể so sánh với người bình thường được, không biết cả ngày hắn suy nghĩ gì trong đầu.

Quên đi, dù sao thì suy nghĩ không theo lẽ thường chính là thói quen thường ngày của vị bạo quân tương lai này.

Chỉ cần hắn đừng kiếm chuyện với mình, hắn thích làm gì thì làm.

Ngày thứ hai, Tại Ngự đem khế đất của cửa hàng giao cho y.

Cửa hàng ở đường phía đông huyện Vĩnh Hưng, không lớn, cũng chỉ tầm năm sáu mươi mét vuông gì đó.

Nhưng theo những gì Tại Ngự thuật lại, cửa hàng này trước đây bán phấn trang điểm.

Những ông chủ đã dời vào nam, nên bây giờ cửa hàng liền bỏ trống.

Lục Hàm Chi cùng Tại Ngự đến nhìn xem, bất luận lớn nhỏ hay là bố cục đều khiến cho Lục Hàm Chi thập phần vừa lòng.

Chiều hôm đó y liền đem công thức phối chế xà phòng đưa cho Tại Ngự, để Tại Ngự căn cứ theo những gì y viết mà sản xuất xà phòng thơm.

Bên cạnh đó y còn viết cả công tức làm gầu gội đầu bồ kết, để công nhân đi làm một ít.

Mấy thứ này, các cô nương chắc chắn muốn thử.

Lục Hàm Chi nhìn thoáng qua nhiệm vụ của mình, GDP tiếp tục âm.

Bởi vì mua sắm hương liệu, phí nhân viên, tất cả đều cần tiền.

Chỉ có điều những thứ này không quan trọng, cũng chỉ là mười ngày kiếm ba mươi lượng mà thôi, chắc chắn chỉ cần một ngày y có thể kiếm ra được!

Lục Hàm Chi tràn đầy tự tin nâng tay lên, bảo Tại Ngự đi mời gánh xiếc ảo thuật gì đó đến, để ba ngày đầu khai trương có thể náo nhiệt một chút.

Cái này kêu thu hút khách hàng, những bá tánh thường xuyên lui tới nhìn thấy một cửa hàng vừa mới mở, sẽ không biết trong đó bán cái gì, điều này sẽ càng gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi ngươi.

Lục Hàm Chi còn mời mấy người làm kẹo đường để tặng cho những đứa trẻ đi ngang qua.

Có người suy đoán cửa hàng này bán điểm tâm mứt quả, có người đoán bán đổ chơi trẻ em, còn có người đoán là bán ngũ cốc.

Lục Hàm Chi cũng không nóng nảy, cứ mặc bọn họ đoán, còn mình thì bình thản yêu cầu đẩy nhanh tốc độ, cố gắng trong ba ngày cho ra lò 500 khối xà phòng thơm, cùng với một số loại dầu gội thủ công.

Vừa đúng trưa, Lục Hàm Chi mới lên xe ngựa về thôn trang.

Vừa vào cửa, trùng hợp đυ.ng phải Lục Húc Chi cũng đang bước xuống khỏi xe ngựa.

Lục Hàm Chi vừa thấy Lục Húc Chi, lập tức vui vẻ cười đón, hô: “Nhị ca? Huynh tới rồi?”

Sắc mặt Lục Húc Chi có chút tái nhợt, chỉ có điều cũng vẫn còn được tính là khá có tinh thần.

Mày hơn nhíu lại, sắp nhăn thành hình chữ xuyên (川) luôn rồi, chắc là vì lo lắng cho Vũ Văn Giác.

Nhưng nháy mắt nhìn thấy Lục Hàm Chi, mặt Lục Húc Chi lập tức giãn ra.

Lục Húc Chi cùng Lục Thần Chi là hai ca ca, bọn họ ngay từ đầu thật sự rất yêu thương tiểu đệ đệ này, nếu không cũng sẽ không sủng đến mức thành cái tính tình vô pháp vô thiên ấy.

Không biết vì sao, Lục Hàm Chi lại rất có hảo cảm với Lục Húc Chi, trực tiếp nhào tới lao vào trong ngực ôm một cái.

Lục Húc Chi mặc y muốn làm gì thì làm, dùng quạt nhẹ đánh sau lưng y một cái, nói: “Gầy rồi, mấy ngày nay không chịu ăn uống cho tốt sao?”

Vừa nghe những lời này, Lục Húc Chi liền biết mình chắc chắn lại có lộc ăn.

Nhị ca này cái gì không biết, chỉ cần có đồ ăn ngon, chắc chắn liền nghĩ tới đệ đệ.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Lục Hàm Chi liền nhìn thấy hạ nhân khiêng hai hộp đồ ăn lớn xuống xe ngựa.

Dưới sự phân khó của Lục Húc Chi, nâng hộp đồ ăn vào trong nhà.

Lục Húc Chi đọc đủ thứ thi thư, cũng tập một thân võ nghệ. Dáng người tuy không uy mãnh, nhưng cũng có thể tính là khí phách hiên ngang. Một phen xách Lục Hàm Chi lên, nói: “Tự nhìn lại đệ đi, gầy đến mức sắp chỉ còn lại xương rồi. Nhanh lên, nhị ca mang đến cho đệ những gì đệ thích ăn, cho đệ bồi bổ thân thể.”

Nhìn một bàn đồ ăn đầy những món nóng lạnh, tất cả đều là những món ngày thường Lục Hàm Chi thích ăn, Lục Hàm Chi mũi hơi chua.

Y hít hít mũi, lôi kéo cánh tay Lục Húc Chi, nói: “Nhị ca đừng vội, bây giờ còn chưa tới giờ cơm, ta đưa huynh đến gặp một người.”

“Gặp người?” Lục Húc Chi nghi hoặc nói: “Gặp người nào? Là tiểu chất nhi của ta sao?”

“Không phải gặp A Thiền.” Lục Hàm Chi nói: “Đợi lát nữa nhìn thấy huynh sẽ biết.”

Lục Hàm Chi vẻ mặt thần bí dẫn đường, Lục Húc Chi đi theo tới hậu viện.

Hậu viện tường cao ngói đen, không có lệnh của Lục Hàm Chi, không ai được phép tiến vào.

Hai huynh đệ vòng qua tường hoa, đi vào trong một gian sương phòng.

Vừa đẩy cửa ra, từ bên trong liền có một thanh âm truyền ra: “Hàm Chi? Đệ đã trở lại rồi sao?… Không phải lại tới châm cứu cho ta đấy chứ? Cái kia… Chúng ta thương lượng một chút được không, ta cảm thấy bệnh của ta đã tốt lắm rồi, có thể không châm nữa có được không?”

Lục Húc Chi đang đứng ở cửa khϊếp sợ đến mức không nói nên lời, tay cầm quạt bắt đầu phát run.

Cũng chỉ cách vài bước chân thôi, nhưng thật lâu mà hắn vẫn không bước qua.

Vẫn là Đại hoàng tử chờ nửa ngày vẫn không thấy ai tiến vào, tự mình ra đó, khi nhìn thấy người trước cửa liền ngơ ngẩn.

“Húc… Húc Chi?” Một tiếng Húc Chi vừa gọi ra, hai người không kìm được mà đỏ hốc mắt.

Cuối cùng Lục Húc Chi bước nhanh qua hai bước, nắm lấy bay Vũ Văn Giác, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới một lần, vội vàng trong mắt đều bị Lục Hàm Chi nhìn thấy.

Nếu nói hai người này không có vấn đề gì, có đánh chết y cũng không tin.

Không chỉ có vấn đề, chắc chắn là hai người này… Đã phát triển đến trình độ nhất định nào đó rồi.

Chắc chắn bọn họ đã ngủ qua rồi!

Nếu không khi một trong hai người chết, một người khác không thể nào có thể suy sụp đến mức đó.

Hơn nữa Lục Hàm Chi cũng là gay, y có thể cảm nhận chính xác tiến độ tình cảm của một đôi đồng tính nam khác.

Nếu đã đoán ra được, Lục Hàm Chi cũng không đứng lại làm bóng đèn nữa.

Thấy hai ngượi bọn họ đã đắm chìm vào trong vui sướиɠ cách xa rồi gặp lại, Lục Hàm Chi liền lặng lẽ lui ra ngoài.

Trong phòng, Lục Húc Chi khẩn trương kéo tay Vũ Văn Giác, thấp giọng nói: “Ngươi thế nào? Lúc ta nhận được tin thật sự choáng váng. Cho dù nghĩ mọi cách nhưng không thể hỏi thăm được tin tức gì về ngươi, đây là có người muốn ngươi chết! Đúng là ác độc! Sau đó lại nghe nói Tứ hoàng tử cướp ngục cứu ngươi đi, lúc này ta mới có thể yên lòng. Mấy ngày nay ta vẫn luôn chuyên tâm chuẩn bị thi cử, hy vọng có thể một lần đã thành công, cũng có thể giúp ngươi móc nối mội chút quan hệ. Bây giờ ta không có công danh gì, không khác gì một phế nhân vậy!”

Vũ Văn Giác đứng dậy bưng kín miệng hắn, nói: “Ta không cho phép ngươi tự nói mình như vậy, ai nói ngươi là phế vật? Ngươi là người văn võ toàn tài hiếm có trong triều ta! Ngươi là… Húc lang của ta.”

Lục Húc Chi ôm Vũ Văn Giác vào trong lòng ngực, lại cảm thấy một trận đau lòng, nói: “Sao ngươi lại gầy như vậy? Có phải bị bệnh hay không?”

Vũ Văn Giác cũng không dối gạt Lục Húc Chi, đem những gì gặp phải trong ngục ra nói cho hắn nghe.

Lục Húc Chi tức giận đến mức ngón tay phát run: “Bọn họ biết rõ ngươi không có bất cứ ý tưởng gì với ngôi vị hoàng đế, vì để kiềm chế Nhung tướng quân, vậy là lại làm như thế với ngươi! Thật sự đáng giận!”

Vũ Văn Giác nhẹ ho, dịu giọng an ủi nói: “Đừng lo lắng, mọi thứ đã qua rồi. Ít nhiều có Hàm Chi diệu thủ, chỉ cần vài châm thôi, bệnh của ta đã đi hơn phân nửa rồi.”

“Hàm Chi diệu thủ?” Lục Húc Chi nhíu mày, nói: “Từ khi nào mà hắn biết châm thuật, từ nhỏ mười ngón đã không dính nước xuân, mắt cũng chưa từng đọc sách thánh hiền, chỉ có học chơi bời phá phách là giỏi!”

Vũ Văn Giác nhẹ giọng cười, nói: “Là Hàm Chi, ngươi thật không hiểu rõ chính đệ đệ của mình rồi, đứa nhỏ này y thuật thật sự rất lợi hại!”

Một lát sau, tiền viện, trước giường nhỏ của Lục Linh Hi.

Lục Húc Chi vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lục Hàm Chi, nói: “Nói đi!”