Chương 45

Văn Sóc nhanh chóng đi tới thang máy, xe lăn của anh cuối cùng cũng dừng lại.

Nghe Lương Bách Dương nói xong, quay đầu nhìn người đàn ông đang khom lưng trước mặt hỏi: "Anh cho rằng mình là ai? Có thể cùng tôi mặc cả?"

Ánh mắt anh như nhìn rác rưởi, loại khí chất đó đến từ một người sinh ra đã cao thượng, tuy là một người què, đang ngồi trên xe lăn nhưng Lương Bách Dương vẫn cảm thấy mình thật nhỏ bé và khiêm nhường.

Cửa thang máy mở ra, Lâm Nhàn đẩy anh vào.

"Văn tổng!" Lương Bách Dương đứng ngoài cửa kêu lớn.

Nhưng cửa thang máy vẫn tàn nhẫn đóng lại, Văn Sóc ấn nút đi lên của thang máy, sau đó nói với Lâm Nhàn: “Nếu vấn đề là ở công việc, sao cô không liên lạc với công ty?"

Lâm Nhàn: "... Tôi quen rồi."

Văn Sóc : "...Vừa rồi tên Lương Bách Dương đó, chúng ta phải tìm cách đuổi anh ta ra khỏi Hữu Nguyên. Anh ta hẹp hòi, cho anh ta một cơ hội sẽ chỉ làm thương tổn chính mình. Cô... có nghĩ tôi vô tình không?"

Lâm Nhàn cúi đầu nhìn anh. Cô nhìn thấy mái tóc đen và một xoáy tóc ở giữa.

"Sẽ không!"

Văn Sóc nhìn mặt gương phản chiếu của thang máy, mỉm cười.

"Cảm ơn anh, đã tới rồi."

Văn Sóc nghe xong lạnh lùng nói: "Tôi không phải vì cô, tôi tới nói chuyện công việc."

Lâm Nhàn mỉm cười, nói chuyện sao còn tới nơi làm việc của Lương Bách Dương? Dừng lại ở tòa nhà văn phòng Hữu Nguyên?

Nhưng Lâm Nhàn cũng không nói thêm gì, chỉ hỏi: "Anh uống thuốc tôi đưa cho anh chưa?"

Văn Sóc nhếch khóe miệng: "...Chân tôi không đau."

Lâm Nhàn: "Anh không cần đau chân mới có thể uống..." Cô nửa ngồi xổm trước mặt Văn Sóc, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu đau răng…… cũng có thể uống!"

Văn Sóc nhìn vào mắt cô, rõ ràng chỉ có hai màu đen và trắng quen thuộc, ẩm ướt nhưng phản chiếu hình ảnh chính mình. Hầu kết của anh lăn lộn, cuối cùng cũng thốt ra được một từ: "Được."

Lâm Nhàn liền cười…

—--------

Trong mắt Văn Sóc, Lâm Nhàn là một cô gái rất xinh đẹp. Nhưng đó không phải điều khiến anh chú ý, mà là cảm giác quen thuộc và sự nhói đau vô căn cứ.

Mặc dù đây chỉ là lần thứ hai anh gặp Lâm Nhàn nhưng sự bao dung của anh dành cho cô đã khiến anh ngạc nhiên ngay từ lần đầu gặp mặt.

Điều này thật bất thường, anh hiểu sự lạnh lùng của mình, nhưng Lâm Nhàn thì không.

Vì vậy, sau khi gặp cô lần đầu tiên, anh đã cố tình gọi đến công ty để kiểm tra thông tin việc làm của cô.

Tính tình của Lâm Nhàn hoàn toàn khác với trong tin tức, nhưng Văn Sóc lại cảm thấy đó là điều bình thường.

Giống như tính khí của anh đã thay đổi mạnh mẽ chỉ trong một đêm sau vụ tai nạn xe hơi. Không có gì đáng ngạc nhiên khi Lâm Nhàn trở thành như bây giờ sau những gì cô ấy từng trải qua….