Chương 46

Kinh nghiệm của cô ấy không tốt, công ty cũng không có thông tin chi tiết về cô nên họ đã cử người đi điều tra lịch sử cuộc đời của Lâm Nhàn.

Một cuộc đời không giống với cuộc đời anh, như hai đường thẳng song song không hề có điểm giao nhau.

Cuộc sống của Lâm Nhàn rất khó khăn và đáng thương. Văn Sóc xem tài liệu về cô mấy lần, càng xem, trong lòng càng cảm thấy có chút đau xót.

Đau xót? Văn Sóc thấy buồn cười.

Xét về tình thế của bản thân, anh không có tư cách để thương tiếc cuộc đời người khác.

Hơn nữa, với tư cách là ông chủ của Giai Dịch Gia, Văn Sóc nên hiểu rằng những gì công ty làm với Lâm Nhàn chỉ là để tối đa hóa lợi nhuận.

Bất quá lại nói tuy anh hiểu rõ điểm này, nhưng trong lòng không khỏi cảm thấy công ty này không hợp tình lý. Gánh nặng gia đình của cô thực sự mới khiến cô rơi vào hoàn cảnh như vậy.

Nếu là anh... nếu là anh... có lẽ, anh có thể bảo vệ cô.

Anh quay đầu nhìn Lâm Nhàn, hình dáng này tựa hồ rất quen thuộc, Văn Sóc cố gắng suy nghĩ, nhưng anh chỉ có thể nghĩ đến mưa to hùng vĩ cùng sấm chớp trên bầu trời.

Lâm Nhàn đứng dậy, đứng sang một bên, thấy Văn Sóc nhìn mình chằm chằm, cô cũng cúi đầu nhìn Văn Sóc, cuối cùng mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"

Đúng lúc đó, một cảnh tượng chợt lóe lên, trong cơn mưa lớn, một người phụ nữ quay lưng về phía sấm sét, không nhìn rõ mặt, không nghe rõ lời nói.

Văn Sóc đột nhiên cảm thấy đau đầu, dùng tay ấn xuống nói: "Không sao đâu."

Trong đầu anh hình như có một giọng nữ đang nói: "Còn sống."

....

Lâm Nhàn cau mày: "Anh đau đầu sao?".

Văn Sóc lắc đầu nói: "Không có gì "

"Hộp thuốc này, cho anh." Lâm Nhàn nói, từ trong túi lấy ra một hộp thuốc khác đưa qua: "Đau đầu cũng có thể uống..."

Văn Sóc: "......."

Việc cho thuốc đã đủ bất thường rồi, đưa thuốc giảm đau lại càng bất thường hơn, kỳ lạ nhất là cô ấy lại cho tận hai lần.

Văn Sóc chưa bao giờ uống thuốc giảm đau, anh có thể chịu đựng mọi đau đớn, nhưng vẫn đưa tay nhận lấy hộp thuốc bỏ vào túi áo khoác.

Sau đó anh nhìn thẳng về phía cửa thang máy với vẻ mặt nghiêm nghị, khóe miệng từ từ nhếch lên. Có lẽ, anh thực sự đến đây là vì cô.

Dù sao cô cũng là nhân viên của anh nên đương nhiên cô là trách nhiệm của anh.

Về những hình ảnh lóe lên trong đầu, anh cũng thỉnh thoảng mơ được vào ban đêm nhưng chưa bao giờ để ý nhiều đến chúng.

Cửa thang máy mở ra, thư ký của ông Lý đã đợi sẵn ở cửa.

Lâm Nhàn đẩy Văn Sóc ra ngoài, kỳ thật toàn bộ quá trình rất đơn giản, nói chuyện cũng rất đơn giản. Lâm Nhàn cảm thấy không đáng để Văn Sóc đích thân bay tới, nhưng Văn Sóc tựa hồ rất coi trọng cuộc gặp gỡ này.