Cách thời gian dự tính quay bộ "Chính Nghĩa" không xa, thời gian để Vu Nhạn Phi chuẩn bị cũng không nhiều. Nơi thử vai có chút đơn sơ, như là tùy tìm một phòng nào đó đặt cái bàn vào vậy, mà ở đây chỉ có hai người.
Ở đó có đạo diễn Trình Di và một người trẻ tuổi đang cười một cách đầy lưu manh với anh ta - chắc hẳn đây là người bạn Ngôn Mục trong miệng Phó Cảnh Dung.
Vu Nhạn Phi hơi khẩn trương thở hắt ra một hơi rồi mới từ từ tiến vào trạng thái.
Nam chính Trịnh Nghĩa đang trên hành trình đi trả thù cho cha thì gặp được Vệ Tử Quân đang ra tay giúp đỡ một góa phụ bị đám lưu manh đường phố trêu chọc, hai người nói chuyện với nhau xong lại cảm thấy thân thiết, vì thế hai người kết bạn.
Không ngờ, trong lúc đi tìm kẻ thù, Trịnh Nghĩa phát hiện người cha đại diện cho chính nghĩa của mình lại không hề giống như trong suy nghĩ của hắn. Thực tế chính là người đã gϊếŧ cha mẹ ruột của hắn một cách dã man, còn cha nuôi lại bị đồ đệ của cha mẹ ruột gϊếŧ chết. Trịnh Nghĩa tạm thời không thể chấp nhận nổi, dọc đường đi Vệ Tử Quân còn thản nhiên nói thêm một câu: "Mọi chuyện xung quanh chúng ta luôn thay đổi không ngừng, cứ kết thù rồi lại báo thù không dứt, vốn không hề có chính nghĩa."
Vệ Tử Quân là một nhân vật kỳ lạ, cái nhìn của y đối với phần lớn người khác không hề giống nhau. y không tin vào chính nghĩa nhưng lại làm rất nhiều việc mà trong mắt người khác gọi là chính nghĩa.
Vu Nhạn Phi tới thử vai Vệ Tử Quân khuyên giải, an ủi Trịnh Nghĩa lúc tâm trạng của Trịnh Nghĩa đang xuống dốc.
Vệ Tử Quân nhàn nhã ngồi trên ghế đùa nghịch kiếm của mình, nói một cách nghiêm trang, cũng đầy lý lẽ.
Ngôn Mục xem diễn xuất của anh ta, cậu ta cảm giác giống như đang lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Dường như người ngồi ở đây không phải là Vu Nhạn Phi đang mặc một bộ quần áo đơn giản mà là quái hiệp Vệ Tử Quân tự nhiên phóng khoáng, thậm chí suýt nữa Ngôn Mục đã bị anh ta dẫn dắt vào trong thế giới đó rồi.
Trình Di ra hiệu ngắt phần diễn của Vu Nhạn Phi giữa chừng: "Mấy năm nay cậu từng diễn những vai gì?"
Cảm xúc của Vu Nhạn Phi đột nhiên bị lôi ra hết, tạm thời anh ta cảm thấy có chút không thích ứng kịp, đợi một lát sau lấy lại tinh thần rồi mới kể lại một cách chính xác mấy vai diễn của mấy bộ phim truyền hình mà anh ta từng đóng.
"Thật sự quá lãng phí!" Trình Di nhíu mày: "Diễn xuất của cậu thế này mà phải đóng trong mấy bộ phim nát như vậy quả thật là lãng phí tài năng của cậu!"
Nếu đạo diễn khác dám dùng từ "phim nát" để miêu tả các bộ phim khác, phỏng chừng sẽ gây nên gió tanh mưa máu, nhưng Trình Di này đã đứng trên đỉnh của kim tự tháp rồi, ông có năng lực cũng có tiếng nói.
Nghe đạo diễn Trình nói thế, trong lòng Vu Nhạn Phi có chút chua xót, đây là tất cả các vai diễn trong mấy bộ phim truyền hình mà anh ta có thể nói ra miệng rồi, nhưng trong mắt đạo diễn Trình, chúng lại là mấy vai tép riu không đáng để vào mắt.
Ngay sau đó, Vu Nhạn Phi nhận thức được đạo diễn Trình đang tán thưởng năng lực tiềm tàng của anh ta, đáy lòng anh ta lại mừng như điên.
Quả nhiên, giây tiếp theo đạo diễn Trình thông báo cho anh ta: "Đợi một lát ký hợp đồng, sau đó cuối tuần cậu vào đoàn tham gia nghi thức khai máy."
Tuy trong lòng anh ta đang nghi ngờ, nhưng không ngờ giây tiếp theo niềm vui bất ngờ nện xuống đầu mình, Vu Nhạn Phi hưng phấn đến mức quên mất phải nói lời cảm ơn, chỉ có thể ngơ ngác đứng tại chỗ mà cười.
Ngôn Mục cảm thấy tên thuê nhà này hơi ngốc, ho khụ khụ vài tiếng: "Có phải nam hai vừa ra lò của chúng ta nên cảm ơn đạo diễn Trình trước không nhỉ?"
Vu Nhạn Phi vội vàng cúi đầu: "Cảm ơn đạo diễn Trình, cám ơn đạo diễn Ngôn."
Cách gọi đạo diễn này vô cùng hợp ý Ngôn Mục, Ngôn Mục lập tức nở một nụ cười thật tươi.
Lúc nào tốc độ của đạo diễn Trình cũng rất nhanh, ông lập tức bảo người đem hợp đồng đến ký rồi để Vu Nhạn Phi về nghiên cứu kịch bản.
Ông cũng không hề hỏi một câu về chuyện náo nhiệt trên hot search của Vu Nhạn Phi và Trang Sính mấy hôm trước.
Vu Nhạn Phi ôm hợp đồng đứng ngây ra ở cửa, anh ta vẫn không dám tin, vậy mà anh ta thật sự được diễn bộ phim điện ảnh của đạo diễn Trình, hơn nữa lại được diễn vai nam hai là đối thủ của Nhϊếp Cảnh.
Anh ta lập tức muốn báo tin vui này cho Phó Cảnh Dung, vừa lôi di động ra, một người đàn ông mặc vest đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta.
"Anh Vu, tôi là người đại diện cũ của Trang Sính, tôi muốn thảo luận hợp tác với anh." Đối phương nói một cách lịch sự, lộ ra nụ cười lễ phép mà khôn khéo.
...
Phải mất ba lần Phó Cảnh Dung mới hẹn được Tần Đình Dịch, cuối cùng cậu cũng thuận lợi trả lại ô cho Tần Đình Dịch sau nửa tháng.
Thật ra Tần Đình Dịch rất muốn gặp Phó Cảnh Dung, nhưng vì chuyện của Trang Sính, anh ra lệnh phải điều tra rõ các nghệ sĩ trong công ty, vậy mà thật sự lại có thể tra ra kha khá chuyện. Vì muốn loại bỏ khối u ác tính này, anh hao tổn khá nhiều sức lực. Nhất là loại nghệ sĩ nhỏ bé không có năng lực gì nhưng lại biết gây chuyện như cậu ta, đương nhiên mấy người đó không muốn rời khỏi một nơi đứng đầu trong ngành như Chiêu Quang mà đầu quân cho mấy công ty nhỏ bé không có tiếng. Cũng may mọi chuyện không phải công cốc, cả công ty đã bị quét sạch một lần từ trên xuống dưới, loại bỏ được không ít tai họa ngầm.
Về việc liên quan đến Trang Sính, sau khi tốt nghiệp thì người này luôn đi theo dì nhỏ Lý Uẩn của Tần Đình Dịch. Tuy vào Chiêu Quang nhưng chẳng bao lâu Lý Uẩn đã vì Trang Sính mà mở phòng làm việc cá nhân trực thuộc Chiêu Quang cho cậu ta. Tần Đình Dịch chướng mắt phòng làm việc chẳng mang về bao nhiêu tiền cho Chiêu Quang này nên luôn muốn đá tên có nghiệp vụ năng lực thấp, đạo đức rẻ tiền này khỏi Chiêu Quang.
Tuy Trang Sính theo Lý Uẩn nhiều năm, nhưng đương nhiên cậu ta không thật sự hấp dẫn bà như mấy tiểu thịt tươi khác. Nếu giở vài thủ đoạn không lành mạnh, lại còn động chạm phải cháu trai của mình, vậy thì bà có thể biến cậu ta thành "tình yêu cũ" mà tùy tay vứt bỏ.
Nể tình cảm nhiều năm, nhưng cũng không muốn gây phiền phức cho cháu trai nữa, Lý Uẩn cũng không trực tiếp đạp cậu ta đi mà trước tiên bà tìm một cái cớ. Tranh Sính thì luôn nghĩ Lý Uẩn muốn cậu ta tách ra, từ nghệ sĩ thành ông chủ nên vui vẻ rời khỏi Chiêu Quang, đám fan đều mừng rỡ mà thông báo khắp nơi "Trang Trang sắp thành tổng giám đốc Trang rồi!"
Người đại diện của Trang Sính lại nhìn bằng con mắt khách quan, anh ta đã nhìn ra rõ ràng Lý Uẩn đã có niềm vui mới nên hiển nhiên là anh ta không hao tâm tổn sức cho Trang Sính nữa. Chắc chắn là Lý Uẩn cho cậu ta làm ông chủ, trước đó thì cho cậu ta tài nguyên để chuyển hình tượng coi như là phí chia tay.
Trang Sính kia ngu xuẩn thật, lại còn tức giận chỉ vì vai nam thứ nữa chứ.
Anh ta không phải là người của Lý Uẩn, chỉ là một người hợp tác thất bại của Chiêu Quang thôi. Năm đó anh ta nghĩ Trang Sính là một cơ hội tốt, muốn tựa lưng vào cây to để hóng mát, anh ta cũng có thể nhân cơ hội đó mà một bước lên mây. Không ngờ tuy Lý Uẩn nhét người vào công ty của cháu trai nhưng lại không muốn nhúng tay vào Chiêu Quang nên phần lớn tài nguyên dùng để nâng đỡ Trang Sính đều là tự anh ta đem tới.
Người ngoài nghĩ anh ta nguyện trung thành vì Lý Uẩn, Lý Uẩn lại xem anh ta như người truyền mấy câu châm biếm đến Trang Sính thay bà. Anh ta không nhận được quyền lợi hay tài nguyên gì, bởi vì Trang Sính mà cũng không thể dừng chân ở Chiêu Quang một cách chính thức.
Trang Sính không giữ anh ta lại.
Nhưng cũng may anh ta đã sớm có mục tiêu mới - Vu Nhạn Phi vừa mới ký hợp đồng với "Chính Nghĩa".
Tuy Tần Đình Dịch cũng kinh ngạc khi biết Vu Nhạn Phi nhận được cơ hội thử vai của "Chính Nghĩa", nhưng anh lại cảm thấy đây không hẳn không phải là cơ hội tốt.
Người đại diện cũ Vương Kế của Trang Sính không phải là người tốt nhưng lại có năng lực, có dã tâm nhưng dễ bị phản tác dụng.
Tranh Sính là một minh chứng rõ ràng.
Nếu Vu Nhạn Phi muốn nổi lên, anh ta cần một người đại diện có khả năng giúp anh ta giành lấy tài nguyên, một người đại diện có dã tâm vì anh ta mà vạch ra kế hoạch. Còn nếu Vương Kế muốn dừng chân ở Chiêu Quang thì anh ta cần có một ngôi sao chân chính được anh ta đào tạo ra.
Có lẽ họ là lựa chọn tốt nhất của nhau, nhưng đương nhiên đối với một quái vật lớn như Chiêu Quang thì cũng chẳng là gì cả.
Tần Đình Dịch lựa chọn yên lặng xem diễn biến tiếp theo.
Tần Đình Dịch đang suy nghĩ, chợt nghe thấy Phó Cảnh Dung hỏi anh: "Dạo này anh bận việc lắm sao? Cảm giác anh đang rất mệt mỏi."
Anh đang suy nghĩ đến chuyện Trang Sính, trong lòng lại nhớ đến chuyện Phó Cảnh Dung nói mắt nhìn của ông chủ Trang Sính không được tốt. Bây giờ anh trả lời lại cũng không hợp lý lắm nên chỉ có thể nói qua loa: "Gần đây công ty có điều động nhân sự nên có khá nhiều việc."
Ngón tay Phó Cảnh Dung vuốt nhẹ cốc, cậu đăm chiêu gật đầu.
Xem ra là công ty đang giảm biên chế?
Phó Cảnh Dung cảm thấy người bạn mới quen này thật sự không hề có dáng vẻ khôn khéo của mấy người đại diện trong lời đồn, lại còn vì vẻ ngoài ưa nhìn của cậu mà hỏi cậu có muốn làm nghệ sĩ không, có khi dưới tay anh không có nghệ sĩ nào nổi bật, chắc là khó khăn lắm mới có thể ở lại giữa lúc đang giảm biên chế thế này.
"Vậy anh đã ký được với hạt giống tốt mà anh để tâm rồi sao?" Phó Cảnh Dung suy nghĩ rồi hỏi quanh co, cậu muốn hỏi xem gần đây công việc của người bạn này có thuận lợi hay không.
Tần Đình Dịch sửng sốt một chút, rũ mắt nói: "Tôi chỉ để tâm một người, nhưng cậu ấy không đồng ý với tôi."
Phó Cảnh Dung lập tức ý thức được là anh đang nói mình, cậu ho khan vài tiếng, đỏ mặt nói: "Có lỗi quá, Đình Dịch, thật sự tôi không có hứng thú với việc làm nghệ sĩ."
"Tôi biết." Tần Đình Dịch mím môi: "Tôi chỉ trả lời câu hỏi của cậu thôi."
Hai má Phó Cảnh Dung nóng lên, có chút ngượng ngùng. Không ngờ nhìn Tần Đình Dịch nghiêm trang như thế mà cách nói chuyện còn mờ ám hơn cả tên Ngôn Mục đào hoa kia. Nhưng cậu lại hơi đau đầu, nếu Tần Đình Dịch không tìm được nghệ sĩ thích hợp để bồi dưỡng thì chẳng phải là phiền toái lớn sao,
Nhưng bây giờ cậu cũng chẳng có cách nào, sau này cậu sẽ nghĩ cách giúp anh sau vậy.
Phó Cảnh Dung nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, tôi đã nói lại đề nghị của anh lần trước cho anh Vu rồi. Lời anh nói thật sự có lý, không thể xúc động mà làm việc được. Người đại diện của anh Vu hoàn toàn nuôi thả anh ta, không có đoàn đội và fan giống Trang Sính, có thể điều khiển được phương hướng khi có chuyện. Anh ta có liên lạc với bạn học và giáo viên xem có ai bằng lòng ra mặt thay anh ta không, sau đó tìm thời cơ thích hợp để làm sáng tỏ sự thật."
Tần Định Dịch gật đầu, do dự không biết có nên thừa dịp bây giờ đang nói đến Trang Sính mà nói luôn thân phận của anh hay không. Dù sao thì bây giờ Trang Sính cũng không còn liên quan gì đến Chiêu Quang nữa.
Nhưng anh phải làm sao để giải thích chuyện tại sao Chiêu Quang lại ký hợp đồng với Trang Sính, lại còn nâng đỡ cho Trang Sính nổi đến như vậy?
Giải thích rằng Trang Sính là do dì anh nhét vào sao?
Tần Đình Dịch nhíu mày.
Không được! Cảnh Dung chắc chắn sẽ cảm thấy anh là người không biết công tư phân minh.
Lúc anh đang do dự, Phó Cảnh Dung cũng vừa nghe xong điện thoại.
Tần Đình Dịch thấy cậu cúp máy xong, tâm trạng không tệ, anh không nhịn được mà hỏi: "Sao thế?"
"Cũng không có chuyện gì lớn." Phó Cảnh Dung chớp mắt, cười nói: "Tôi có một căn nhà cho thuê nhưng không dùng tới, lại cảm thấy căn phòng đó cần có hơi người."
Tần Đình Dịch gật đầu, buồn rầu suy nghĩ xem nên tiếp tục đề tài thế nào để Phó Cảnh Dung không cảm thấy chán.
Phó Cảnh Dung đột nhiên nghĩ ra một ý kiến, vẻ mặt cậu tươi tắn nhìn chằm chằm Tần Đình Dịch, nghiêm túc hỏi: "Gần đây anh có dự định chuyển nhà không?"
Tần Đình Dịch ngồi ngay ngắn, khó hiểu nhìn cậu.
"Anh dọn đến ở cùng tôi đi!" Phó Cảnh Dung thốt ra một câu làm người ta kinh hãi.
======
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN