Chương 9

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tần Đình Dịch, Phó Cảnh Dung nhận ra cách nói của mình có ý nghĩa khác, hơi ngượng ngùng, nhanh chóng bắt đầu giải thích: "Thật ra tôi ở tiểu khu Tinh Châu... Có rất nhiều phòng, nếu anh chuyển đến đây, chắc hẳn giao thông cũng thuận tiện hơn, chúng ta có thể gặp mặt thường xuyên."

Thực ra là linh cảm từ cuộc gọi của môi giới cho cậu. Tuy cậu không có thể trở thành nghệ sĩ dưới tay Tần Đình Dịch, cũng không cách nào giúp anh giải quyết stress trong công việc, nhưng cậu có phòng mà! Tiểu khu Tinh Châu cách khu vực tập trung các công ty giải trí và kinh tế không xa, có thể giúp Tần Đình Dịch giảm bớt Phiền não đi làm.

Hơn nữa Phó Cảnh Dung không thiếu chút tiền phòng này, nếu Tần Đình Dịch có thể chuyển tới, tương đương với việc cậu có một người bạn sống cùng tòa nhà.

Tần Đình Dịch nghe Phó Cảnh Dung giải thích xong, tay đặt dưới bàn hơi bối rối nắm thành quyền.

Lí trí nói cho anh, nên sớm nói thân phận thật của mình cho Phó Cảnh Dung.

Sau khi tốt nghiệp anh có thể tiếp quản, nắm chặt trong tay Chiêu Quang, bản lĩnh nhìn thấu lòng người không thiếu. Tuy Phó Cảnh Dung ngoài miệng nói hy vọng sống chung cùng bạn bè, nhưng e rằng cậu xem anh như người đại diện nhỏ thất bại sống bôn ba gian khổ, cậu viện cớ giúp đỡ người "nghèo khổ".

Nhưng mà...

Tần Đình Dịch nhìn ánh mắt Phó Cảnh Dung chờ mong và ôn nhu, mím môi.

*

Nhϊếp Cảnh chiếm lấy ghế dựa đối diện bàn làm việc Tần Đình Dịch, cười nhạo Tần Đình Dịch không thương tiếc: "Ái chà, trước đây ai trang trọng uy nghiêm nói sẽ không lừa gạt đối phương, ngoài miệng nói vậy, thân thể vẫn rất thành thật thôi."

Khí thế Tần Đình Dịch khiến người ta sợ hãi, ánh mắt xấu xa nhìn anh ta.

Nhϊếp Cảnh thật vất vả mới bắt được điểm yếu của anh, không dễ dàng bị đe dọa như vậy, không kiêng nể gì trêu ghẹo: "Thế nào, Tần tổng không định thừa nhận sao?"

Tần Đình Dịch xoa mi tâm, hơi hối hận vì bị hấp dẫn bởi việc "Làm hàng xóm với Phó Cảnh Dung" này ôm lấy, chưa kịp nói ra tình huống thật.

Hiện tại Nhϊếp Cảnh có thể thừa nhận người câu tâm trí bạn tốt của anh ta đi hẳn là không phải người xấu bụng dạ khó lường, chỉ là hơi ngốc nghếch. Bản thân nhường ô tặng hoa thì thôi đi, coi như lãng mạn ngốc nghếch. Đối với người mới quen biết cũng thật tâm thật lòng, giá phòng đoạn đường tiểu khu Tinh Châu không rẻ, nhưng tiền thuê hàng tháng cậu nói cho Tần Đình Dịch chẳng khác gì làm từ thiện, chỉ có thể nói cậu thích làm việc tốt mỗi ngày.

Nhưng người ngốc chút cũng việc gì, dù sao Tần Đình Dịch dung túng người nhà, nhưng với bên ngoài vẫn là suy nghĩ thương nhân.

Theo anh ta thấy cửa hôn nhân này, có thể thành.

"Dù sao đâu phải cậu cố ý lừa cậu ấy, chỉ là chưa nói ra tình hình thực tế." Nhϊếp Cảnh nhìn dáng vẻ nhíu mày hối hận của Tần Đình Dịch, giả vờ an ủi một chút.

Tâm tư của Tần Đình Dịch không thể nói thẳng, anh nhếch môi, hỏi ý kiến bạn mình: "Ý của cậu là, nếu tôi chưa nói dối sẽ không tính là lừa gạt cậu ấy ư?"

Nhϊếp Cảnh không nghĩ tới Tần Đình Dịch thực sự sẽ theo bậc thang của anh ta mà xuống, ngạc nhiên nhìn chằm chằm Tần Đình Dịch.

"Khá lắm." Nhϊếp Cảnh thì thào tự nói, "Sức mạnh tình yêu thật vĩ đại, tôi không nghĩ tới có ngày mình có thể nhìn thấy Tần Đình Dịch lừa mình dối người."

Tâm tư của Tần Đình Dịch bị đâm thủng, thẹn quá hóa giận quăng ánh mắt lạnh lùng cho Nhϊếp Cảnh.

Nhϊếp Cảnh vội vàng cứu vãn tình bạn sắp tan vỡ, thử thăm dò đề xuất: "Dù sao cậu giấu lâu như vậy rồi, thêm chút nữa cũng không muộn. Chờ sau khi chuyển qua đó hai người lâu ngày sinh tình, lúc hai người bên nhau thẳng thắn với cậu ta?"

"Lỡ cậu ấy tức giận thì sao?" Anh vẫn có điều băn khoăn, cảm thấy nguy hiểm quá lớn.

Nhϊếp Cảnh buông tay nhún vai: "Vậy bây giờ cậu và cậu ta thẳng thắn luôn đi, nói không chừng cậu ta sẽ vì cảm thấy tự mình đa tình giúp cậu nên thẹn quá hóa giận, cậu chắc chắc không thể chuyển đến ở với cậu ta. Hay còn có thể bởi tức giận rồi trốn tránh cậu thì cậu đừng nghĩ đến việc bồi dưỡng tình cảm với cậu ta."

Lời Nhϊếp Cảnh nói hoàn toàn trúng mục tiêu tâm tư của Tần Đình Dịch, con người anh chợt lóe, vẻ mặt u ám.

Nhϊếp Cảnh có gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng thực ra kinh nghiệm yêu đương còn ít hơn cảnh tình cảm anh ta từng đóng, Nhϊếp Cảnh nhìn vẻ mặt dao động của anh, giọng điệu chắc chắn nói: "Cậu yên tâm, chỉ cần các cậu có tình cảm, đây có thể xem như tình thú nhỏ trong lúc yêu đương. Trong bộ phim mẹ tôi xem tối qua, nữ chính lừa nam chính là cô có con để uy hϊếp nam chính kết hôn cuối cùng được tha thứ, huống chi việc này."

Tần Đình Dịch cảm thấy đầu óc nam nữ chính không ổn lắm, nhưng anh vẫn bị thuyết phục .

Dù sao, "Làm hàng xóm với Phó Cảnh Dung" hấp dẫn quá.

Anh chỉ có thể thận trọng, lại bí quá hoá liều.

*

Tề Vân Ca giơ chén rượu lên: "Chúc mừng anh Nhạn Phi được thử vai phim “Chính nghĩa”, chúc anh sớm trở thành diễn viên nổi tiếng!"

"Cũng chúc mừng Vân Ca dọn đến nhà mới! Chúc sự nghiệp của em phát triển!" Trên mặt Vu Nhạn Phi tươi cười thoải mái, khoái ý uống một ngụm.

Hai người chúc rượu xong, ánh mắt hướng về Phó Cảnh Dung ngồi trên ghế sô pha trong nhà mới của Tề Vân Ca.

Phó Cảnh Dung biết không trốn được, bản thân chủ động rót chén rượu, cười nói: "Chúc mừng hai vị, tôi nhất định sẽ uống cạn chén rượu này."

"Tôi cảm thấy lần cuối chúng ta cùng nhau uống rượu là chuyện rất lâu rồi." Tề Vân Ca cười, tự nhiên xúc động.

Vu Nhạn Phi lại long trọng đứng lên, nâng chén về phía Tề Vân Ca xin lỗi, điềm tĩnh nói: "Vân Ca, tôi giải thích với cậu. Thời gian trước tôi vẫn luôn trốn tránh cậu, bởi vì tôi tự ti, cảm thấy mình kém cỏi."

Tề Vân Ca không nghĩ tới anh ta thẳng thắn nói ra như vậy. Sau một lúc lâu, vành mắt cậu ta hồng lên chút nhìn Vu Nhạn Phi.

"Tự ti cái gì chứ, anh nói như em là siêu sao thần tượng vậy. Anh chính là người dẫn dắt em từng bước đấy!" Tề Vân Ca nghẹn ngào nói, "Chẳng lẽ ngày nào đó anh nổi tiếng sẽ định không để ý đến người anh em này sao?"

"Đương nhiên là không!" Vu Nhạn Phi nói như đinh đóng cột.

Tề Vân Ca nín khóc mỉm cười: "Thế vẫn chưa đủ. Sau này anh còn như vậy, chúng ta sẽ không làm anh em nữa!"

Phó Cảnh Dung thấy rốt cuộc khúc mắc của Vu Nhạn Phi cũng được giải, vui mừng nói: "Hôm nay là ngày lành, hai người đàn ông trưởng thành đừng khóc chứ."

Vu Nhạn Phi lại rót đầy chén, trịnh trọng kính Phó Cảnh Dung một ly: "Cảnh Dung, tôi phải cảm ơn cậu. Không cần nói nhiều, tất cả trong rượu. Ơn của cậu, tôi ghi nhớ suốt đời."

Phó Cảnh Dung thấy anh ta không chút do dự mà uống không còn giọt thừa, bất đắc dĩ cười, đứng lên cụng ly với anh ta: "Tôi nói rồi, anh nhất định sẽ nổi tiếng thôi."

"Vậy thì tôi vẫn là câu nói kia," Vu Nhạn Phi nở nụ cười, trong ánh mắt hiện lên dã tâm bừng bừng, "Mượn câu nói may mắn của cậu!"

.......

Con người gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái, Tề Vân Ca lại nói chuyện với Vu Nhạn Phi, Tề Vân Ca rất nhanh chóng uống say như chết, mê man trên sô pha.

Vu Nhạn Phi liếc cậu ta, bất đắc dĩ cười, quay sang Phó Cảnh Dung.

Trên mặt anh ta có chút men say nhàn nhạt, ánh mắt lại vô cùng thư thái: "Tôi không định kí hợp đồng tiếp cùng công ti, tôi đã đồng ý với người đại diễn của Trang Sính, kí kết với anh ta."

Phó Cảnh Dung đang khuấy nước mật ong dừng một chút, khϊếp sợ nhìn về phía Vu Nhạn Phi: "Người đại diện của Trang Sính?"

"Ừ, anh ta không theo Trang Sính nữa." Vu Nhạn Phi gật đầu, bình tĩnh nói, "Anh ta ở bên cạnh Trang Sính nhiều năm, nắm trong tay không ít nhược điểm của cậu ta."

Phó Cảnh Dung trầm mặc suy nghĩ một lúc, vẫn nói: "Nhưng Trang Sính đó thủ đoạn dơ bẩn, người đại diện làm việc với cậu ta nhiều năm có lẽ cũng không phải người tốt. Tôi biết anh rất muốn trả thù Trang Sính, nhưng đừng để bản thân bị kéo xuống."

Vu Nhạn Phi cười nói: "Cậu yên tâm, anh ta hiểu biết Trang Sính là một phần. Nhưng quan trọng hơn là, trước mắt trên tay anh ta có tài nguyên mà tôi chưa tiếp xúc được. Tuy tôi giành được“Chính nghĩa”, dù cậu luôn nói tôi dựa vào kĩ năng diễn xuất để bắt lấy cơ hội này, nhưng có bao nhiêu người cả đời cũng không thể tham dự thử vai phim như vậy."

"Mặc dù là phim của đạo diễn Trình Di," Vu Nhạn Phi vô cùng lý trí và bình tĩnh, mới vừa mừng rỡ vượt qua thử vai lại bị hiện thực đè ép, "Nhưng không phải không có khả năng thất bại. Hơn nữa, lúc nào cũng có ví dụ phim gây sốt mà diễn viên không nổi. Tôi không thể chiến thắng chỉ vì một buổi thử vai thành công được. Đây mới là bước khởi đầu, tương lai đâu ai biết được."

Phó Cảnh Dung sững sờ nghe, cuối cùng mỉm cười, chủ động cụng li với Vu Nhạn Phi.

Vu Nhạn Phi vốn lo lắng cậu sẽ trách móc mình và Vương Kế kí hợp đồng, thấy thế cũng trút bỏ chút thấp thỏm cuối cùng trong lòng, nở nụ cười thoải mái.

......

Trên đường một mình ngồi xe về nhà, Phó Cảnh Dung nghĩ, Vu Nhạn Phi còn tỉnh táo hơn cậu tưởng.

Nếu Vu Nhạn Phi đắm chìm trong thù hận với Trang Sính hoặc niềm vui khi thử vai thành công, cậu có lẽ sẽ hơi bận tâm.

Nhưng anh ta rất thanh tỉnh, lúc nói đến tương lai, trong mắt vẫn sẽ sáng rực rỡ.

Ban đêm trên xe taxi thật yên tĩnh, Phó Cảnh Dung tự hỏi, vì sao cậu giúp Vu Nhạn Phi.

Thực ra cậu không nên, nghệ sĩ trong số khách thuê khó đếm hết. Nếu bị người ngoài biết cậu có cách, chỉ sợ cậu không thể tiếp tục thảnh thơi cho thuê nhà.

Đột nhiên cậu khẽ cười .

Cho dù là yêu thích Vu Nhạn Phi kiên trì bền bỉ diễn xuất cũng được, hay là Ngôn Mục có mới nới cũ trong nửa phút cũng tốt, cậu giúp họ là vì khi nói đến khát vọng, họ sẽ phát ra ánh sáng.

Thứ mà cậu không có, ánh sáng cậu vẫn luôn hâm mộ.

Phó Cảnh Dung tựa lên cửa kính xe, mỉm cười chân thành chúc phúc ——

Bọn họ vẫn có thể vẫn tỏa sáng lấp lánh.

*

"A ——" cô gái ném kiện hàng ra xa, toàn thân run rẩy, hoảng sợ kêu la.

"Tiểu Mai, sao thế?" Một người phụ nữ lớn tuổi hơn chút bước nhanh tới, nhưng gương mặt trang điểm tinh xảo không che nổi nét mệt mỏi.

Đôi môi Tiểu Mai run rẩy, âm thanh như muỗi: "Chị Thanh, là —— là con chuột chết."

Một người phụ nữ trẻ tuổi từ trong phòng đi ra, tuy sắc mặt tái nhợt, quầng thâm mắt như muốn sụp xuống, nhưng vẫn có thể thấy vẻ đẹp diễm lệ động lòng người của cô ngày xưa.

"Xin lỗi nha, Tiểu Mai." Vưu An Na cười áy náy, yếu ớt nói, "Chị quên dặn em, nếu ngoài cửa có hộp thì đừng lấy."

Trong nháy mắt Lâm Duyến Thanh trừng lớn đôi mắt, phẫn nộ hỏi: "Đây chẳng lẽ không phải lần đầu tiên sao?"

Vưu An Na dựa tường, im lặng không lên tiếng.

Lâm Duyến Thanh không thể nén giận: "Chị phải đi tìm bên bất động sản, mỗi tháng bọn họ thu phí tài sản* cao, mà để bảo ninh như vậy à? Bây giờ chị phải gọi giám sát và báo cảnh sát.

(*Phí tài sản là việc chủ sở hữu, người sử dụng tài sản ủy thác cho đơn vị quản lý tài sản thực hiện việc bảo trì, sửa chữa, chỉnh trang hàng ngày và các dịch vụ liên quan khác đối với nhà ở và các thiết bị, công trình công cộng, phủ xanh, vệ sinh, giao thông, an ninh công cộng và môi trường trong các cộng đồng dân cư, phí tính phí cho các dịch vụ liên quan đến đời sống người dân)

"Chị Thanh, không cần đâu." Vưu An Na lên tiếng ngăn cản người đại diện, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Lúc mới bắt đầu chỉ viết thư khủng bố đăng trên báo, sau đó là bức ảnh xác động vật dùng bút đỏ viết "Vưu An Na”, cuối cùng để xác động vật trong hộp.

Cô dường như còn nhớ tới lần đầu tiên mình hoảng sợ gọi cho bên bất động sản, mặt ngoài đối phương lễ phép chu đáo, trong ánh mắt lại lộ ra vui sướиɠ hèn mọn khi người gặp họa, giống như đang nói ——

Vưu An Na ghê tởm này dụ dỗ bạn trai người khác, xứng đáng lắm!

======

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN